Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

Ngày cuối tuần yên bình trôi qua, nhưng Harry lại mất đi quyền lợi hành động một mình, mỗi lần đi học hay đi đâu Draco và Blaise, thậm chí cả Pansy cũng ở bên cạnh cậu. Sau khi tan học thì có thêm cả Hermione và Neville, cho dù Harry đi WC, tắm rửa hay chuyện cá nhân, Draco bọn họ cũng sẽ không để cho cậu đi một mình, điều này khiến cho cậu phi thường bất đắc dĩ.

Trải qua vài lần Harry kháng nghị, kiên quyết cự tuyệt, mọi người bàn luận, cuối cùng vài chuyện cá nhân Harry thì Draco bọn họ sẽ không theo sát, nhưng trong lúc bình thường Harry tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi bọn họ.

“Pansy, Harry, Blaise, Draco, buổi chiều tốt lành.” Hermione vừa mới tan học liền ôm sách của mình bước đến chiếc bàn quen thuộc của họ, nhìn thủ thư Pince, nhẹ nhàng chào hỏi mọi người, “Bài tập của các cậu thế nào?”

“Chào Hermione.” Bốn người phất tay nhẹ nhàng nói, thấy thủ thư Pince đang nhìn về phía mình, nhất thời thanh âm càng thấp hơn, bọn họ cũng không muốn bị bà đuổi khỏi thư viện, “Cậu hôm nay học thế nào? Giờ Lịch sử Pháp thuật có ngủ không?”

“Giờ không có gì hay cả, giáo sư Bins luôn vậy mà, tớ cả giờ ngồi đọc sách.” Hermione giảm thấp thanh âm xuống, thần bí nói với mọi người, “Các cậu biết đêm qua tớ thấy cái gì không?”

“Đêm qua? Đêm qua không phải chúng ta ở thư viện sao?” Blaise khó hiểu nói, “Cậu thấy cái gì?”

“Lúc các cậu đi rồi, tớ ở lại xem sách, kết quả không để ý đến thời gian liền bị thủ thư Pince bắt về.” Hermione nhìn bọn họ, “Tớ thấy trong một căn phòng vứt đi có một chiếc gương thần, các cậu biết tớ thấy cái gì không?”

“Chào mọi người, các cậu đang nói chuyện gì vậy?” Neville đeo cặp đi đến, cắt đứt lời nói của Hermione, cậu cũng vừa tan học.

“Neville, mau tới, Hermione kể chuyện thú vị tối hôm qua cậu ấy gặp.” Draco kéo tay Neville, tiếp nhận sách của cậu đặt lên bàn, để cậu ngồi cạnh mình.

“Thú vị? Cái gì thú vị?” Neville tò mò nhìn Hermione, hỏi.

“Vừa mới bắt đầu thôi.” Draco nói với Neville xong lại quay sang Hermione, “Hermione, cậu kể tiếp đi, cậu thấy cái gì?”

“Cái gương kia hiện lên một thư viện phi thường khổng lồ, còn lớn hơn cả thư viện Hogwarts.” Hermione cao hứng nói, “Merlin a, đây chính là giấc mộng của tớ, xem ra gương đó có thể cho thấy tương lai, thật sự rất thú vị, các cậu muốn đến xem không?”

“Cho thấy tương lai?” Neville nghĩ nghĩ muốn biết tương lai của mình thế nào, kéo tay Draco, “Draco, chúng ta đi nhìn xem được không, tớ cũng muốn biết tương lai của mình.”

Harry nghe Hermione nói thì đã minh bạch đó là cái gì, nhìn ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, cậu phụ hoạ: “Mọi người cùng nhau đi đi. Bất quá phòng ngừa vạn nhất, chúng ta vẫn nên mang vài thứ theo, các cậu nghĩ sao?”

“Harry nói cũng đúng.” Blaise đồng ý, “Chúng ta phải cẩn thận mới được, các cậu cũng không thể biết gương kia có gì nguy hiểm không.”

“Nếu thế thì chúng ta đừng đi.” Neville nghe thấy nguy hiểm, liền trật tự, bây giờ an toàn là trọng yếu a.

“Nếu như bọn họ muốn chúng ta đi, cậu cho rằng chúng ta không thể đi sao?” Harry nhìn Neville, nói, “Không bằng chúng ta chuẩn bị thật kĩ lưỡng, ít nhất còn nắm chắc vài phần.”

“Được rồi, không cần phải thảo luận nữa.” Pansy nữ vương nhìn mọi người lề mề liền cắt ngang, “Hiện giờ mọi người trở về chuẩn bị, một giờ sau tập hợp ở đây cùng nhau đi.”

Đây là một gian phòng học vứt đi ở lầu bốn, bàn rách rưới chồng chất ở phía sau phòng, phía trước đầy tro bụi đặt một chiếc gương rất lớn. Bốn chân chạm khắc hoa văn đẹp đẽ, chói mắt, có một dòng chữ: ERISED STRA EHRU OYT UBE CAFRU OYT ON WOHSI

Harry thầm nhủ trong lòng: “Ta không soi gương mặt mà soi điều ước muốn trong tim. (I show not your face but your heart’s desire)”, không biết hiện tại ước muốn của mình sẽ là cái gì đây?

“Harry, mau tới đây a, mau xem đi.” Draco bọn họ gọi, bọn họ đã đứng phía trước gương, thú vị nhìn.

Mọi người cười cười luân phiên đứng trước gương, nhìn xem trong gương có cái gì. Người thứ nhất chính là Draco, cậu hất mái tóc bạch kim của mình, nhìn hình ảnh trong gương, hiển nhiên phi thường hài lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, khoé miệng cong cong, trong mắt tràn ngập đắc ý.

“Draco, cậu nhìn thấy gì a?” Neville ghé vào gương, không thấy gì liền kéo tay Draco hỏi.

“Cậu không thấy sao?” Draco đỏ mặt nhìn Neville, “Cậu không thấy gì sao? Cậu cũng ở bên trong kia.”

Blaise nhìn nói: “Bên trong không có cái gì a, Neville, cậu thấy gì không?”

“Các cậu không thấy gì sao?” Draco quay đầu lại nói với hai người, “Tớ trưởng thành, giống hệt cha tớ, thành gia chủ nhà Malfoy.”

“Tránh ra, để cho tớ xem.” Pansy đã không còn một chút thục nữ nào đẩy Draco, mình chạy đến trước gương.

“Ha ha, thật là một tương lai hạnh phúc a.” Pansy đứng trước gương che miệng nói, “Hiểu được rồi, mình nhất định phải cẩn thận dạy dỗ họ.”

“Pansy, rốt cuộc cậu thấy gì a?” Hermione nghe lời Pansy nói, không hiểu sao, “Cậu nói gì vậy?”

“Hermione, đây chính là bí mật nga, chúng mình đến bên cạnh nói.” Pansy kéo Hermione đến một bên nói nhỏ không biết những gì, chỉ thấy hai má Hermione phiếm hồng, mắt không ngừng đưa qua đưa lại trên người Draco, Neville, Blaise và Harry.

Bị cô ngắm đến không tự chủ được rùng mình, Blaise vội vàng đi đến trước gương nói: “Để tớ xem a, tương lai của tớ sẽ thế nào.”

“Blaise cậu nhìn thấy cái gì?” Draco kéo Neville ra, tò mò hỏi.

“Nguyên lai tớ sẽ trở thành chủ biên của Nhật báo tiên tri a.” Blaise cảm thán, “Tớ nhiều chuyện như vậy sao? Hermione, cậu thấy thế nào?”

“Cậu nhiều chuyện hay không chúng tớ mặc kệ, mau tránh ra, để Neville nhìn.” Hermione đẩy Blaise, kéo Neville đến trước gương.

Neville nhìn gương, nước mắt chảy xuống, nhưng khoé miệng lại cong lên, khiến mấy người đang vui vẻ vô cùng hoảng sợ.

“Neville, cậu làm sao vậy?” Draco là người thứ nhất chạy tới, ôm Neville sốt ruột hỏi, “Thấy cái gì không vui sao?” Hermione, Blaise, Pansy và Harry vây quanh, hỏi han.

“Không có gì, thật sự.” Neville lấy tay lau nước mắt trên mặt, cười nói với mọi người, “Tớ là cao hứng a, tớ nhìn thấy cha mẹ đều tỉnh lại, bọn họ rất khoẻ mạnh, nhìn tớ…” Mặt Neville đột nhiên đỏ bừng, ánh mắt trộm ngắm Draco, nhưng không chịu nói ra.

“Không có việc gì là tốt rồi.” Trên mặt Draco tuy không có gì thay đổi nhưng hai lỗ tai đỏ bừng đã hoàn toàn bán rẻ cậu. Mọi người nhìn Neville và Draco cười, nhưng không nói lời nào.

Draco vội vàng kéo Harry qua, nói với cậu: “Harry, cậu xem thử a, còn mỗi cậu chưa xem.” Mọi người liền nhanh chóng kéo Harry đến.

Harry đứng trước gương, thấy mình đang rúc vào trong ngực Severus, cười hạnh phúc với cha mẹ, nghĩa phụ, cha đỡ đầu. Cái gương này thật sự là soi rõ ước muốn của người ta, Harry cong khoé miệng, gọi: “Mọi người cùng nhau xem, để xem gương sẽ hiện ra cái gì?”

Draco bọn họ nhanh chóng đi tới, vây quanh Harry đứng trước gương, gương loé lên, vài bức ảnh thay đổi liên tục, gương mặt của sau người loang loáng chạy qua, rốt cục cuối cùng, gương không hiện lên bất cứ một cái gì cả.

Gương soi ước muốn bi thương, lúc trước mọi người ai cũng coi nó là bảo bối, tuyệt đối sẽ không nói ước muốn của mình cho người thứ hai biết, rất sủng ái nó. Hiện tại mấy người này coi nó là đồ chơi, không chút tôn trọng, thậm chí còn chen chúc một đống trước mặt nó, này không phải là đang làm khó gương sao, ta, ta mặc kệ.

“Đây là cái gì a?” Draco bất mãn nói, “Quả nhiên là ở trong phòng học vứt bỏ, phỏng chừng cũng là đồ vất đi, mới một chút đã mất hiệu nghiệm, có vài người mà không chiếu được.”

“Quên đi, chỉ là chơi đùa thôi mà.” Neville an ủi, “Dù sao đã xem rồi, chúng ta trở về thư viện đi.”

“Đúng vậy, bài tập hôm nay, chuẩn bị bài cho ngày mai tớ vẫn chưa làm.” Hermione sợ hãi kêu, thúc giục, “Đi thôi, đi thôi, một cái gương hỏng rồi không có gì để xem cả.”

“Đi thôi, mọi người cùng nhau về.” Pansy nữ vương lên tiếng, “Bây giờ trở về thư viện, mạo hiểm ngày hôm nay đã kết thúc.”

Nhóm tiểu động vật cùng nhau rời đi, hiển nhiên thoả mãn với mạo hiểm lần này. Chỉ là bọn họ không thấy khi rời khỏi, ở trong góc phòng đột nhiên xuất hiện một người, áo choàng màu sắc tràn ngập sao và trăng khẽ bay, hắn đi tới trước gương, vuốt ve gương, hy vọng có thể chứng kiến ước muốn của mình, đáng tiếc gương cứ lẳng lặng đứng đó, bên trong không có một cái gì, càng đừng nói là ước muốn, hắn bi ai than thở, làm sao để trả lại cái gương đã hỏng này cho người ta a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui