Một ngày mùa đông lạnh lẽo ở Canberra, thủ đô nước Úc, tuy trời còn chưa sáng rõ nhưng từ xa vẫn thấy một ít ánh sáng màu vỏ quýt hắt ra từ cửa sổ của một ngôi nhà nhỏ.
Bên trong phòng ngủ, Ngọc Lan ngồi trên giường trùm chăn kín người, chỉ có đầu hơi ló ra ngoài chăn cùng với đôi mắt to tròn linh động đang nhìn chăm chú màn hình ipad, thỉnh thoảng còn nghe tiếng khóc thút thít phát ra từ trong chăn và tiếng nói truyền cảm từ các nhân vật trong phim truyền hình nhiều tập mà cô theo dõi.
Sau một lúc tiếng nhạc kết phim kết thúc, mọi thứ im ắng trở lại, có một tiếng thở dài nho nhỏ như có như không vang lên trong căn phòng nhỏ.
Trời ạ đúng là hành xác mà! Biết vậy cô không nghe nhỏ bạn phòng bên theo dõi bộ phim này rồi.
Ở Việt Nam phim phát lên mạng buổi tối, cô nôn nóng muốn xem tiếp nên thường phải dậy sớm lần mò vào web để tiếp tục xem diễn biến.
Phim hay như vậy lý nào mỗi ngày chỉ phụ đề có hai tập, đã vậy cuối tuần cũng không phát sóng.
Bây giờ trường đại học đang trong kì nghỉ hai tháng, cô đang buồn chán đau khổ lây lất qua mùa đông này.
Cố gắng chờ đợi ngày đêm mới chờ được tập cuối, nào ngờ chỉ là kết thúc phần một, cái kết vừa buồn vừa vô duyên như vậy, thật làm cô muốn ngửa đầu lên trời thét dài cho đỡ ức chế mà.
Dùng ngón tay kéo màn hình xuống dưới Ngọc Lan đọc thêm một hồi bình luận cùng nguyền rủa nhóm biên kịch và đạo diễn không có lương tâm của mấy đồng môn nghiện phim như mình, đọc đọc một hồi cô liền ngáp một cái thật to, quyết định nằm nướng trở lai, bên tai vẫn là nhạc phim “Tinh Nguyệt” du dương không ngớt, cô từ từ nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.
Trong mộng cô thấy mình bước ra từ một con hẻm, trước mặt là đường cái phồn hoa, có tiếng rao bán hàng, có tiếng người mua hỏi giá cả, sạp hàng nhiều màu sắc bán đủ thứ hàng hoá muôn hình vạn trạng.
Có người ra bán bánh bao, lại có tiếng rao bán hồ lô ngào đường.
What the hell is it!?
Sao lại có người rao bán hồ lô ngào đường ở Úc vậy trời, chắc cô nằm mơ rồi.
Không lẽ xem phim thấy người ta ăn mà thèm tới nỗi nằm mơ cũng thấy được luôn sao?
Kinh hoảng qua đi Ngọc Lan khép lại miệng nhỏ, bước thêm vài bước và nhìn xung quanh một hồi mới thấy nhiều người cũng nhìn về phía cô, họ nói nhỏ và chỉ trỏ vào cô.
Nhìn lại bản thân mình cô cũng không thấy gì khác lạ, cô đang mặc quần áo ngủ màu trắng viền hồng dạng thể thao rất thịnh hành ở châu á, tay phải cầm ipad.
Nhưng mà trong phút chốc cô đã biết tại sao mình lại bị xem như thú lạ rồi a.
Những người này căn bản không phải ở Úc, họ cũng không mặc quần áo hiện đại như cô, quần áo họ mặc giống như thời cổ đại ở Trung Quốc vậy.
Nhưng khác một điều là nhìn cách họ ăn mặc thấy sạch sẽ tinh tươm không giống như trong phim chiến quốc ngày xưa hơi cũ và bụi bặm.
Ngọc Lan một tay ôm đầu một tay cầm ipad ngồi chồm hỗm xuống, trong đầu thì hỗn độn suy nghĩ không lẽ mình bị troll, hoặc là mình xuyên không rồi.
Chắc điều thứ hai đúng hơn chứ ai rảnh rỗi đem mình từ giường ngủ chạy tới phim trường vậy.
Nhưng cô nghĩ hoài cũng không hiểu tại sao nằm ngủ cũng xuyên qua được..
Suy nghĩ một lúc Ngọc Lan thấy người tới xem một lúc một đông, cô nhìn quanh một lượt lại thấy khung cảnh nơi đây hơi quen thuộc, trông giống như cảnh mở đầu phim Sở Kiều truyện mà cô điên cuồng theo dõi.
Nơi mà nhóm quý tộc kinh thành phi ngựa như bay trên đường phố Trường An trước cuộc săn người ghê tởm.
Trong đầu cô đột nhiên loé lên một tia sáng giống như người sắp chết đuối vớt được cọng cỏ cứu mạng.
Cô đứng lên hai mắt đảo một vòng sau đó bước nhanh tới một người phụ nữ trung niên nhìn có vẻ phúc hậu, cô nở nụ cười lấy lòng: “Đại tỷ, tỷ có thể cho ta biết Vũ Văn phủ hướng nào được không?”
“Ở đây ai không biết Vũ Văn phủ, ngươi đi theo hướng đông đến gần hoàng cung thì thấy được ngay, nguyên một con phố toàn là phủ của danh gia vọng tộc ở Trường An này đấy”.
Phụ nhân đó đảo mắt nhìn cô, vẻ mặt giống như gặp sinh vật lạ.
Cô vẫn cười híp mắt cám ơn người phụ nữ rồi lấy hết sức bình sinh chạy nhanh về hướng đông.
“Nguyệt mặt lạnh và Nguyệt Thất yêu dấu ta đến đây”, bỏ lại sau lưng đám đông người thích bát quái.
Trời không phụ lòng người, khi Ngọc Lan tìm được đến nơi, đã thấy Nguyệt Thất đang bước ra từ cổng chính.
Dáng người như vậy khí chất lạnh lùng như vậy thật làm người ta chảy nước miếng a.
Bình tĩnh quẹt quẹt khoé miệng, Ngọc Lan chạy thẳng tới trước mặt Nguyệt Thất, cô mở miệng định nói chuyện thì bất giác thấy cổ mình lành lạnh.
Cô đưa tay sờ sờ bỗng cảm thấy cả người lạnh toát còn rùng mình mấy hồi.
Đúng là hoa đẹp thì có gai đây mà, còn hắn là trai đẹp suốt ngày cũng chơi đùa cùng kiếm a.
Cô lấy hết sức bình sinh và can đảm từ hồi bú sữa mẹ đến giờ, hơi đẩy lưỡi kiếm kề trên cổ mình ra, nhìn thẳng vào mắt người đối diện: “Nguyệt Thất ta muốn gặp Nguyệt công tử”.
Nguyệt Thất nghe thấy cô nương ăn mặc kì quái trước mặt gọi danh tính của mình lại muốn gặp chủ tử không khỏi cảm thấy kì lạ.
Lại thấy đồ vật hình chữ nhật trong tay cô gái có một bức hoạ kì lạ còn lập loè phát sáng, hắn cảm thấy nên để chủ nhân gặp xem sao.
Chủ nhân là người thông minh lại am hiểu kì trân dị bảo trong thiên hạ nói không chừng sẽ có hứng thú tìm hiểu đồ vật kì lạ như vậy.
Nghĩ là làm, Nguyệt Thất thu hồi suy nghĩ đồng thời thu kiếm tra vào vỏ, sau đó hắng giọng hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao biết ta và muốn gặp công tử?”
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta có tin tức muốn báo cho Nguyệt công tử, ta không có võ công không làm hại hắn được” nói xong cô còn theo bộ nhún nhún vai trông rất vô hại.
“Mười người như ngươi cũng không dám đụng đến công tử nhà ta” Nguyệt Thất nói xong hơi hất đầu dáng vẻ ngươi đi theo ta rồi xoay người đi vào cổng chính.
Ngọc Lan trọng bụng vui mừng một trận, có thể dễ dàng gặp Vũ Văn Nguyệt vậy tốt rồi.
Ít nhất cô có thể không phải lo chuyện ăn mặc ở ở thời đại này.
Còn đây là nằm mơ hay là xuyên không cũng mặc kệ đi, đã tới đây rồi thì coi như đi du lịch ngắm cảnh ngắm trai đẹp gái xinh miễn phí vậy.
Đi qua một đoạn đường dài đình đài lầu cát, rồi lại qua hành lang gấp khúc, sông hồ cầu nhỏ, non bộ núi đá, phải đi hơn nửa canh giờ đến khi Ngọc Lan mệt mỏi hết hứng thú nhìn thấy cảnh đẹp ý vui mới lớn tiếng gọi “Nguyệt Thất ngươi chỉnh ta hả đi tới Thanh Sơn viện thôi mà có cần xa vậy không, trong phim không tới năm giây là ta thấy cửa viện rồi a”.
Nguyệt Thất nhíu mày lạnh lùng đáp “Ngươi nói lung tung cái gì, Vũ Văn phủ rộng lớn nhất nhì thành Trường An, đoạn đường ngươi đi còn chưa được một phần mười của phủ đâu.
Ngươi bình thường sống thế nào mà biếng nhác như vậy, còn phải đi thêm một khắc nữa mới đến Thanh Sơn viện”.
Trong lòng hắn còn bổ sung thêm ngươi tốt nhất kể hết cho công tử nghe vì sao ngươi biết nhiều chuyện trong phủ như vậy nếu không ta cho ngươi chết không có chỗ chôn.
Nói đoạn hắn xoay người hướng về phía trước bước tiếp cũng không màng để ý cô gái sau lưng lầm bầm trong miệng còn đưa nắm tay dứ dứ nắm đấm vào không khí sau lưng hắn..