Chẳng mấy chốc hai người một ngựa đã ở trên đường chính chạy về phía thành Trường An.
Ngọc Lan ngồi trên lưng ngựa cảm giác không đúng, hôm qua nàng cũng ngồi chung đâu có cảm giác chật chội như vậy.
Hôm nay lại cảm thấy người ôm mình từ phía sau rất chặt làm nàng muốn không thở nổi.
Ở bên tai nàng, luôn có một luồng hơi thở nam tính ấm áp như có như không thổi đến, làm nàng hơi mất tự nhiên.
Nàng lại nhìn xuống thấy cánh tay quàng qua hông mình chật kín không khe hở, lại thấy người nào đó chỉ sử dụng một tay cầm cương ngựa.
Nàng bèn tức giận lên tiếng: “Vương gia thúc thúc, ngài cưỡi ngựa sao chỉ dùng một tay vậy, không sợ nguy hiểm sao?”
Lại còn dám ăn đậu hủ của bà đây nữa để xem bà trở về sẽ tìm cách trị ngươi.
Thất vương gia cũng không chịu thua thiệt hắn nói: “Vai của ta không biết vì ai bị thương, hôm nay còn bắt ta cầm cương cưỡi ngựa thật đúng là không biết tri ơn gì cả” nói đoạn còn dùng sức ôm chặt nàng vào lòng.
Trời a, nàng nghĩ trong Sở Kiều Truyện chỉ có Tiêu Sách mới vô lại như vậy ai ngờ Tương Vương này mới đúng là bậc thầy, đúng là bị vẻ ngoài đạo mạo của hắn gạt rồi.
Nàng tức giận cùng hắn thương lượng: “Vậy ngài để ta điều khiển tuấn mã đi”.
Nói xong dùng sức muốn thoát ra khỏi vòng tay giống như gọng sắt kia, lại không ngờ hắn vậy mà thật sự buông tay làm nàng loạng choạng suýt ngã xuống ngựa, nàng hốt hoảng hét lớn sau đó lại nhanh chóng ôm chặt lấy thắt lưng của hắn.
Trong lúc nàng chật vật cố định lại vị trí trên yên ngựa đã nghe tiếng cười trầm thấp trên đỉnh đầu vang lên lại nghe tên vô lại hại nàng nói: “Là nàng chủ động ôm ta nhé”.
Sau đó hắn dùng lực thúc vào bụng ngựa một cái, chiến mã liền tung vó như bay chỉ để lại một đám bụi như mây mù ở con đường phía sau bọn họ.
Thời gian qua không nhanh không chậm, đến lúc Ngọc Lan cảm thấy thắt lưng hơi mỏi thì đã thấy xa xa là cổng thành Trường An uy nghiêm sừng sững.
Nàng hoan hô một tiếng sau đó nói với Tương Vương: “Vương gia thúc thúc, ngài để ta xuống ngựa ở nơi này đi, nam nữ thụ thụ bất thân, không nên để người khác thấy ngài và ta ngồi chung một con ngựa đúng không”.
Nguyên Triệt nghe nàng lại gọi hắn là thúc thúc, lại định phân rõ ranh giới với hắn lần nữa làm tâm tình vui vẻ lúc trước cũng sớm bay biến.
Hắn không thèm đoái hoài tới lời nói của nàng, vẫn cứ thúc ngựa như bay cho đến tận cổng thành.
Bởi vì trải qua cuộc tập kích bất ngờ của quân địch, nên toàn thành giới nghiêm, cổng thành cũng bị khoá chặt.
Hắn uy phong ngồi trên lưng ngựa nhìn lên phía trên tường thành.
Lúc này có một tên lính canh hỏi vọng xuống: “Người đến là người ở phương nào?”
Nếu Ngọc Lan không phải đang tức giận vì Nguyên Triệt không chịu thả nàng xuống trước đó, nàng đã muốn bật cười rồi.
Xem phim lúc nào cũng có cảnh thế này, một người hỏi một người báo danh đưa lệnh bài các kiểu rồi mới được mở cổng thành cho vào.
Đúng như nàng dự đoán, Tương Vương nhanh chóng đưa lệnh bài tuỳ thân rồi báo rõ thân phận.
Lính gác thành không dám chậm trễ nhanh chóng hô hoán cho những binh lính phía dưới mở cổng thành chào đón Tương Vương điện hạ trở về.
Sau đó lại là tiết mục quỳ gối tạ tội vì không biết đã mạo phạm hoàng thân quốc thích.
Ngọc Lan ngồi trên ngựa tặc lưỡi thật đáng khen cho đôi mắt của lính gác này a, sao hắn có thể đứng trên cao quan sát lệnh bài rõ như vậy.
Nàng thấy lệnh bài đa số đều khắc mây khắc rồng hổ hoa văn gì đó đại khái đều như nhau, làm sao có thể phân biệt từ xa đây.
Đúng là nghề gì rồi cũng sẽ có nhân viên chuyên nghiệp mà.
Nguyên Triệt không dông dài cùng lính gác, hắn nhanh chóng giục ngựa chạy về phía hoàng cung.
Ngọc Lan thấy hắn nóng lòng cũng biết hắn lo cho Nguỵ đế, nhưng nàng cũng không cần đi hoàng cung với hắn, hắn nên thả nàng ở Vũ Văn phủ không phải sao?
Nghĩ vậy nàng liền lên tiếng: “Thúc thúc ta muốn về nhà trước được không?”
Nguyên Triệt cuối đầu nhìn tiểu cô nương trước mặt, sau đó đáp một tiếng rồi để chiến mã quẹo ở khúc quanh đi đến Vũ Văn phủ trước.
Những con đường họ đi qua vẫn hoang tàn như cũ, đâu còn sức sống của một kinh thành phồn thịnh.
Tuy những người may mắn sống sót đã bắt đầu dọn dẹp lại nhà cửa, mai táng người thân nhưng cái không khí tang thương vẫn day dứt không nguôi trong khắp hang cùng ngõ hẻm thành Trường An.
Ngọc Lan nhìn hoàn cảnh này thở dài mấy lượt, đã biết chuyện sẽ xảy ra như vậy nhưng hoàn toàn không thể cứu vãn, lẽ nào không có cách xoay chuyển định mệnh hay sao.
Nguyên Triệt nghe tiếng người trong lòng thở dài.
Hắn từ lúc vào thành cũng cảm thấy buồn phiền.
Trước khi hắn hộ tống Tiêu Sách đã căn dặn nhiều lần với Nguỵ Thư Diệp, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được chuyện này, âu cũng là số trời đã định.
Nhưng hắn thân là hoàng tử lại là tướng quân Đại Nguỵ, hắn ở trong lòng thề nhất quyết không để chuyện thế này lập lại lần thứ hai.
Hắn kiên định nói: “Trường An rồi sẽ phồn hoa như cũ dân chúng sẽ được an cư lạc nghiệp, ta nhất định không để bất cứ người nào có cơ hội tấn công nơi này lần nữa”.
Ngọc Lan nghe lời nói giống như lời thề son sắt của Tương Vương, nàng hơi quay đầu ngước nhìn hắn, tim đập lỡ một nhịp.
Nam nhân này từ đầu đã thấy hắn thuộc dạng người trung nghĩa hàm hậu, khi quốc gia lâm nguy lại toát lên anh hùng hào sảng tràn đầy chính khí như thế này.
Thật là suất.
Nàng không dám nhìn lâu nên xoay người về phía trước che giấu bối rối, hai má ửng hồng nhỏ nhẹ nói: “Ta tin ngài”.
Nguyên Triệt nghe lời nàng nói như gió nhẹ bên tai trong lòng cảm thấy vui vẻ, không khí bức bối cũng xua tan không ít.
Cho đến nay cái hắn muốn bảo vệ không chỉ là Đại Nguỵ và con dân của họ nữa rồi, hơn hết thiên hạ trong lòng hắn lại càng muốn bảo vệ thật chặt chẽ để không có kẻ nào có thể tổn hại đến nàng.
Hắn muốn trả lại một Trường An đầy nắng ấm và gió ngọt ngào làm thứ sính lễ long trọng nhất cho cuộc hôn nhân giữa nàng và hắn.
Chẳng mấy chốc chiến mã đã đến trước Vũ Văn phủ, Nguyên Triệt xuống ngựa trước rồi đỡ lấy Ngọc Lan giúp nàng đi xuống.
Gia đinh giữ cửa đã nhiều lần gặp qua Tương Vương nên nhanh chóng chạy ra lễ bái, cũng không hiểu vì sao biểu tiểu thư lại đi chung với thất điện hạ.
Nhưng hắn cũng không dám nhiều lời, hoạ từ miệng ra làm nô bộc nhiều năm ai lại không biết điều này chứ.
Tương Vương không mấy bận tâm bảo hắn đứng dậy lui xuống, lại như có như không nói nhỏ bên tai Ngọc Lan: “Chờ ta trở lại” rồi không chờ nàng phản ứng đã nhảy lên ngựa đi mất.
Ngọc Lan nhìn thấy bóng dáng người ngựa khuất ở cuối đường nàng mới xoay người vào phủ.
Nhưng khi nàng vừa bước vào cửa, thì gương mặt của Nguyên Tung và Thuần Nhi bất đắc dĩ hiện lên trong đầu.
Trời ơi, nàng đang làm cái gì vậy, sao có thể quên tình tiết quan trọng thế này.
Yến Tuân về Bắc Yến không phải tiếp theo sẽ xảy ra một màn Nguyên Tung tập kích hắn rồi bị chặt đứt cánh tay phải, rồi lại đến công chúa bị bọn người áp giải trở về Đại Nguỵ cưỡng gian hay sao.
Nàng thật là cái đầu heo tại sao không nhớ ra để bảo Tương Vương sớm đi cứu người chứ.
Ngọc Lan nôn nóng xông vào Thanh Sơn Viện, hỏi một nguyệt vệ gần nhất: “Công tử về đến chưa?”
Nguyệt vệ nhanh chóng hồi đáp: “Vẫn chưa, công tử và Thất ca, Cửu ca vẫn ở trong cung hộ giá”.
“Chết tiệt” Ngọc Lan nóng nảy vô cùng, không biết Nguyên Tung và Nguyên Thuần đi tới đâu rồi, nếu là tới Bắc Yến cũng phải đi vài ngày đường, nếu tìm được cứu viện chắc sẽ không đến nỗi trễ đâu.
Nghĩ vậy nàng liền bảo nguyệt vệ: “Công tử trở về ngươi nhanh chóng bảo ngài phái người đi bảo hộ Dụ Vương và Thuần công chúa.
Bọn họ đi đến Bắc Yến muốn hành thích Yến Tuân”.
Nói xong nàng xoay người muốn chạy đi, nhưng ngẫm nghĩ lại sợ Nguyệt mặt lạnh không hiểu rõ nàng còn nói thêm: “Việc hết sức quan trọng nói công tử không nên chần chừ, ok?”
Trước khi Nguyệt vệ hiểu ra thì đã không thấy bóng dáng biểu tiểu thư của họ đâu nữa.
Ngọc Lan dùng hết sức lực từ thời bú sữa mẹ đến giờ, nhanh chóng chạy đến phủ Tương Vương, mới định xông vào đã bị hai tên lính gác cổng ngăn chặn.
Không đúng, xảy ra chuyện gì? Thường ngày nàng hay đến vương phủ chơi cùng tiểu Hiển cũng đâu có ai ngăn cản.
Hôm nay sao lại canh giữ nghiêm ngặt thế này.
Mặc kệ, dù sao nàng cũng muốn gặp Tương Vương kể cả hắn chưa về phủ thì gặp vương phi của hắn nhờ trợ giúp cũng tốt.
Nhưng nàng không vào được còn bị tên lính gác đẩy ngã, nàng theo quán tính lấy hai tay chống đất làm bàn tay trầy sướt rỉ ra tơ máu.
Đau đớn khiến nàng hơi thanh tĩnh một chút bèn nói lớn: “Ta là Lan tiểu thư của Vũ Văn phủ ta muốn gặp vương phi”.
Hai tên lính gác là người mới, thấy nàng mặc một thân áo vải cũ kĩ cũng không biết là người phương nào đến quấy rối, họ vì chức trách trong người cũng không dám khinh suất.
Toàn thành hôm nay cảnh giới cao độ, vương phủ lại gặp chuyện lớn.
Hôm nay lại xuất hiện một cái dã nha đầu không biết từ đâu đòi xông vào phủ.
Nếu lại xảy ra chuyện gì nữa thì hai cái mạng nhỏ của họ bị mất như chơi.
Một trong hai người thấy vậy nói: “Dã nha đầu mau đi chỗ khác đừng làm phiền bọn ta”.
Ngọc Lan vừa nóng nảy vừa tức giận nói: “Ta thật sự là Vũ Văn phủ Lan tiểu thư ta cần gặp Vương phi, đây là chuyện liên quan tới tính mạng thật sự rất gấp, các ngươi mau đi bẩm báo a”.
Một tên lính gác cũng tức giận nói: “Ngươi đúng là không biết điều, vương phi hôm qua gặp thích khách tính mạng như chỉ mành treo chuông, toàn thành ai lại không biết, ngươi lại nằng nặc muốn gặp người, ngươi có mưu đồ gì bất chính hả?”
Ngọc Lan nghe hắn nói xong đầu óc cảm thấy ong ong không ngừng, cái gì mà vương phi gặp thích khách chứ, làm gì có tình tiết này xảy ra trong phim đâu.
Sao nội dung lại đột ngột thay đổi như vầy.
Trong lúc nàng còn đứng chết lặng không biết phải làm sao thì lại nghe tiếng ngựa hí dài, mà người nàng đang mong gặp lại nhanh chóng đứng trước mặt nàng.
Hắn nhìn lướt qua nàng đáy mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không có nói câu nào, mà lại đi đến nắm lấy tay nhỏ của nàng sau đó xông vào phủ.
Ngọc Lan lấy lại tinh thần nhanh chóng chạy theo Nguyên Triệt cho đến khi nàng không thở nổi nữa, mới thấy mình đã đi đến một cái viện lớn, bên trong trồng đầy hoa đào nhưng mùa này hoa đào vẫn chưa nở, cành cây trơ trụi lá, làm cho không khí tang thương vô cùng.
Nguyên Triệt theo con đường lót đá sỏi quen thuộc đi vào chính viện, bên tai không ngừng nghe tiếng khóc nỉ non của hạ nhân, còn có tiếng gào thét của con trai nhỏ của hắn.
Ngọc Lan được hắn dắt tay đi đến phòng ngủ của vương phi thì thấy người nằm đó gương mặt trắng nhợt không chút huyết sắc.
Cả người nàng ấy có cảm giác mong manh vô cùng, giống như ngọn nến bất cứ lúc nào cũng có thể tắt chỉ vì một cơn gió nhẹ.
Ngọc Lan hít sâu một hơi đứng gần bình phong không dám nhúc nhích, trong mắt lệ nóng doanh tròng.
Nàng tuy không phải bồ tát nhưng cảnh phân ly thê thảm như vầy, nàng làm sao không cảm thấy khổ sở cho được.
Nhị công tử Nguyên Hiển của vương phủ thấy nàng không nói hai lời liền nhào vào lòng nàng còn luôn miệng kêu Lan tỷ tỷ và mẫu phi.
Nàng không biết làm gì chỉ có thể vừa ôm vừa dỗ dành hắn.
Ở trước mặt, nàng nhìn thấy Nguyên Triệt đi đến bên giường ngồi xuống, cầm tay vương phi của hắn từ tốn nói: “Vương phi, bổn vương trở về rồi”.
Tương Vương phi nghe lời hắn nói bỗng chốc mở đôi mắt đẹp, tựa như hồi quang phản chiếu nhìn hắn thật sâu, nàng mới đứt quãng mở miệng nói: “Vương gia ....thiếp đi trước một bước, sau này..
chàng chăm sóc tốt cho tiểu nhi tử được hay không?”
Một lời này của nàng tốn biết bao nhiêu sức lực, nàng nói xong ho khan không ngừng đến ho cả ra máu, Tương Vương hét lớn gọi thái y nhưng thái y đâu thể làm gì được nữa, chỉ có thể cúi đầu quỳ gối nói xin vương gia tha mạng, vương phi không thể cứu nữa rồi.
Thất vương phi tay nắm chặt tay phu quân ngăn lại hành động của hắn, nàng thều thào nói một lời cuối: “Vương gia...!là ta không tốt...!cũng không bảo vệ được thế tử...! ta đi trước...!sẽ chăm lo cho hắn, để hắn không phải cô đơn một mình...! có chàng ở lại với tiểu nhi tử là ta...!an tâm rồi”.
Nói rồi nàng nhìn quang cảnh xung quanh, nhìn đến tiểu nhi tử đang được Ngọc Lan ôm trong lòng, nàng khoé miệng hơi mỉm cười rồi nhắm mắt gục xuống giường, cánh tay cũng buông thõng.
Các nha hoàn ma ma thấy vậy khóc lớn không ngừng.
Tiểu bánh bao trong lòng Ngọc Lan cũng thoát ra chạy đến bên người mẫu thân than khóc.
Nguyên Triệt vẫn như cũ giữ nguyên tư thế một tay vẫn giơ trên không trung giống như là vẫn đang cầm tay thê tử của hắn trong một lúc.
Sau đó mới buông tay xuống, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm đặt trên chân.
Hai hàng chân mày hắn chau nhẹ, đôi mắt như chim ưng lúc này không còn sự sắc bén mà lại nhắm chặt, không nhìn ra tâm tình.
Ngọc Lan không nỡ tiếp tục nhìn bọn họ, nàng xoay người đi ra ngoài hành lang lạnh lẽo bên ngoài, trong lòng tràn đầy cảm giác chua xót.
Nàng tìm một góc khuất sau dãy hành lang rồi tựa lưng vào bức tường phía sau, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nàng không biết có phải vì sự xuất hiện của nàng mà làm nội dung cốt truyện thay đổi hay không.
Hay vì loạn lạc bị người cướp lấy ipad rồi làm vỡ khiến cho mọi chuyện không còn đi đúng quỹ đạo vốn có.
Nàng nghĩ trước khi ipad vỡ mọi chuyện xảy ra đều như trong diễn biến của phim không chút sai lệch, bây giờ thì sao đây?
Càng nghĩ nàng càng tự trách bản thân và áy náy đau khổ vô cùng, nếu nàng không xuất hiện, có lẽ họ đã là một gia đình hạnh phúc sống bên nhau cho đến ngày Nguyên Triệt bước lên hoàng vị.
Vì nàng ham vui, không bảo quản tốt đồ của mình mà bây giờ vương phi và thế tử của hắn đều chết rồi.
Hắn phải làm sao đây? Đứa con nhỏ mất mẹ phải làm thế nào bây giờ?
Nàng lắc đầu thật mạnh không dám nghĩ tiếp, hai ta nàng ôm lấy đầu rồi từ từ ngồi bệch xuống hành lang lạnh như băng, nước mắt giống như như pha lê lặng lẽ chảy dài trên gương mặt nhỏ, cả người vì khóc mà run rẩy giống như liễu rũ bên hồ gặp mưa trông yếu đuối mỏng manh vô cùng.
Mà trời cũng chậm rãi nhỏ xuống một đợt mưa thu càng làm quang cảnh xung quanh thêm phần thê lương ảm đạm..