Cuối thu, thời tiết bắt đầu thay đổi rõ rệt,những chiếc lá cuối cùng trên cây cũng đã hoàn toàn về với đất mẹ, cả khoảnh sân nhỏ trong viện phủ đầy sắc vàng ảm đạm.
Ngọc Lan tay chống cằm ngồi bên cửa sổ, nhìn các nha hoàn ma ma đang quét lá bên ngoài, còn rất chuyên tâm nghe chuyện bát quái họ đang bàn tán.
Hoá ra nửa tháng sau khi thất vương phi và tiểu thế tử nhập thổ vi an, hoàng thượng không biết vì lí do gì lại lần nữa nghi kị Tương Vương, không muốn hắn can dự triểu chính, còn viện lí do về việc gia đình mà khuyên hắn ở nhà tĩnh dưỡng.
Nguỵ đế này đúng là con cáo già chính hiệu, lại mắc bệnh đa nghi như Tào Tháo, nên lúc nào cũng sợ có người chia sẻ quyền lực với hắn kể cả là con trai mình đi nữa cũng xuống tay tuyệt không nương tình.
Tương Vương bao năm lăn lộn trên quan trường cũng như sa trường, hắn cũng là người biết tiến thoái, nên cũng thuận theo hoàng đế, ở lại phủ làm vương gia nhàn hạ.
Kiêu Kị binh của hắn bao năm qua đã vào nề nếp, không cần hắn xuất hiện cũng có thể duy trì rất tốt.
Một màn phụ từ tử hiếu này đóng được thật đặc sắc.
Ngọc Lan ngồi nghe chuyện bát quái một lúc, cảm thấy người cổ đại đóng tuồng cũng thật hay, người ta cũng biết tiến thoái như vậy, mình cũng nên thử xem sao.
Ngọc Lan duỗi chân đứng dậy, lại vươn vai lắc eo một cái đúng tiêu chuẩn hiện đại, xong mới nói với A La đang ngồi thêu hoa bên cạnh: “Đi, chúng ta đến phòng bếp làm một chút thức ăn như thế nào?”
A La cười khanh khách: “Được được Lan tỷ tỷ, đã lâu muội không được ăn đồ ăn tỷ nấu rồi, các ma ma nha hoàn khác cũng nhớ lắm đấy”.
Ngọc Lan cười cười vẹo hai má A La: “Tiểu nha đầu tham ăn, nếu vậy còn không mau đến giúp ta chuẩn bị nguyên liệu, trời lạnh như vầy phải ăn lẩu cay mới đúng điệu nha”.
A La đã quen lâu lâu tiểu thư nàng lại nói vài từ khó hiểu, nhưng vì sự nghiệp ăn uống vĩ đại nàng cũng không mấy bận tâm, hai người liền cùng nhau sánh vai đi đến phòng bếp.
Các nha hoàn ma ma thấy biểu tiểu thư đến cũng hỏi thăm không ngớt.
Ngọc Lan cười nói với họ là nàng đã hết bệnh không sao nữa, mấy bữa nay ăn cháo trắng đến nhạt miệng rồi, bây giờ cần làm chút đồ ngon cho nàng và mọi người cùng thưởng thức.
Mọi người đều nói tốt, rồi theo Ngọc Lan phân công mà đi chuẩn bị, người rửa rau, người cắt thịt, người thì nhóm lò chuẩn bị hầm xương.
Ngọc Lan cảm khái vô cùng, nàng du học ở Úc hai năm cái gì cũng phải tự làm, muốn ăn thì lăn vào bếp.
Nhưng khi nàng đến thế giới này lại là mười ngón tay không động, tuy là nói nàng thường xuyên nấu ăn, nhưng nguyên liệu đều có người làm sẵn, nàng chỉ cần vén tay áo xào nấu nêm nếm gia vị là được rồi.
Cuộc sống như vậy làm cho nàng thỉnh thoảng nghĩ nếu bị mắc kẹt ở đây không về được nữa, cũng không có gì là không tốt.
Cha nàng từ hai năm trước đã có mái ấm mới, còn mẹ nàng mất lúc nàng được mười sáu tuổi.
Người phụ nữ cha cưới chính là hồ ly tinh làm mẹ nàng uất ức mà chết.
Cho nên, trước ngày họ kết hôn, nàng quyết định đi du học.
Cha nàng lúc đó không thể phản đối, bởi vì ông biết mình có lỗi, sau này vẫn chu cấp tiền sinh hoạt và tiền học phí đầy đủ cho nàng.
Nàng không có hận cha mình, nhưng cũng không có tình cảm cha con thân thiết.
Còn mẹ của nàng, nàng thật thấy thương bà ấy, vì một người đàn ông không yêu mình, huỷ hoại cả cuộc đời.
Gia đình của nàng thật đáng buồn.
Chính vì vậy hiện tại nàng ở đâu cũng không phải vấn đề lớn nữa rồi.
Dù sao cũng đâu có ai quan tâm đến.
Nàng có thể nhờ Nguyệt mặt lạnh bỏ vốn cho nàng mở một cái tửu lâu, như vậy có thể cơm áo không lo suốt đời rồi.
Nàng vừa nghĩ vừa cười trộm, tay cũng không rãnh rỗi đem gia vị bỏ vào nồi nước dùng.
Gia vị này là nàng dùng tôm và muối ăn rang lên ở nhiệt độ cao, lại bảo người phải liên tục đảo để tôm được sấy đến giòn mà không bị cháy khét.
Sau đó phân phó nha hoàn phòng bếp dùng dụng cụ nghiền nát hết tôm và muối đã rang qua, cho đến khi thành bột mịn.
Như vậy đã có một loại gia vị ngon miệng không kém gì bột knorr ở hiện đại nha.
Biết bao nhiêu món ăn nàng nấu có vị ngon cũng chính là nhờ vào gia vị bí truyền này đây.
Trong thời gian chờ đợi nước lẩu, Ngọc Lan còn bảo ma ma nhồi một ít bột làm bánh bao, rồi nàng dùng nước màu đỏ nhuộm một ít bột bánh, lại sử dụng trứng muối, bột ngô, đường và sữa làm nhân.
Nàng chính là muốn làm bánh bao kim sa ở hiện đại, lâu lắm không được ăn khiến nàng thật hoài niệm hương vị của nó.
Còn vì sao lại nhuộm hồng vỏ bánh, là vì nàng muốn nặn hình heo hồng đáng yêu cho vỏ bánh mà thôi.
Con gái lúc nào cũng như vậy, ngay cả thức ăn cũng muốn có tạo hình đáng yêu mới có thể kích thích thị giác và vị giác ấy mà.
Làm hết lượt heo hồng kim sa cuối cùng, nàng mới bảo nha hoàn đem hấp.
Lúc này nồi nước lẩu đã dậy lên mùi thơm ngào ngạt mê người, nàng liền múc riêng nước dùng ra một cái nồi nhỏ hai ngăn, đây chính là nồi lẩu uyên ương phiên bản cổ đại mà nàng cho người chế tác ra, một ngăn cho thêm ớt khô, một ngăn là nước dùng không cay.
Nàng lại nói với ma ma phòng bếp gọi mọi người cùng ăn phần lẩu còn lại.
Sau khi xong việc, nàng phân phó nha hoàn đem một phần lẩu đến chính viện của của Vũ Văn Nguyệt.
Mấy ngày nay y và Nguyệt Thất vì sắp xếp lại công tác an ninh của Trường An mà bận đến chân không chạm đất, cũng đã đến lúc nên ăn một bữa ngon bồi bổ thân thể lại một chút.
Ngọc Lan sau đó trở lại phòng thay qua quần áo, sau đó chuẩn bị đến cùng dùng bữa với Nguyệt công tử.
Ngọc Lan sau khi qua loa thay một bộ váy áo màu xanh ngọc ngọt ngào, nàng mới cùng A La đi đến chính viện.
A La vẻ mặt vui vẻ vô cùng, Lan tỷ tỷ lại trở lại hoạt bát như lúc xưa rồi.
Mấy ngày nay thấy tỷ ấy cứ ngồi bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài thở dài, buổi sáng thức dậy gối cũng ướt một mảng, nhưng tỷ không nói ra nàng cũng không dám hỏi tới.
Nay thấy Lan tỷ tỷ trở lại như cũ, A La cũng yên tâm phần nào.
Hai người hăm hở sóng vai cùng nhau đi đến chính viện, Ngọc Lan nhanh chóng chào hỏi đám người Nguyệt vệ giữ cổng rồi linh hoạt bước vào bên trong sân.
Nàng vừa vào liền lớn tiếng gọi: “Nguyệt mặt lạnh, Nguyệt Thất mau cùng nhau ăn lẩu....”
Nàng chưa nói dứt lời, lời nói còn lại mắc kẹt trong yết hầu không thốt ra được nữa.
Hắn sao lại ở nơi này?
Vậy nên biểu tiểu thư của chúng ta ngẩn ra rồi đứng hình một lúc, sau nhờ A La nhéo nhéo cánh tay mới hoàn hồn.
Nàng lại đưa mắt oán trách A La xuống tay thật là vô tình, làm nàng đau muốn la lớn luôn ấy.
A La không dám chậm trễ liền quỳ xuống hành lễ: “Nô tì tham kiến Tương Vương điện hạ, nô tì gặp qua công tử”.
Nói rồi còn kéo kéo váy áo của Ngọc Lan ý muốn nàng cũng phải khấu đầu với thất hoàng tử .
Nhưng Tương Vương trong mắt mọi người là người hàm hậu, không câu nệ tiểu tiết, hắn nói: “Đứng lên đi, hôm nay ta là khách trong phủ không cần lễ nghi quá mức, A Lan đến đây cùng nhau dùng bữa đi”.
Vũ Văn Nguyệt, Nguyệt Thất cùng A La nghe Tương Vương thân thiết kêu tên nàng, ba người không hẹn mà gặp đều phóng ánh mắt nghiên cứu về phía Ngọc Lan.
Bên này Ngọc Lan nghe hắn nói đã muốn cắn lưỡi, nàng lại bị ba người này nhìn với ánh mắt “đã hiểu rõ” trên người nàng, làm nàng tức giận vô cùng, nàng với hắn không thân lắm được không, sao mở miệng đóng miệng cứ A Lan A Lan như vậy không sợ người khác hiểu lầm hay sao.
Kể cả Vũ Văn Nguyệt trên danh nghĩa là biểu ca của nàng cũng không có kêu nàng như vậy đâu.
Hơn nữa thức ăn trên bàn cũng là do bà đây nấu, còn mở miệng mời bà thức ăn của bà hay sao, đây là đạo lý gì vậy hả?
Có người chỉ vì một lời nói bâng quơ mà nổi lên tính khí tiểu thư, bao nhiêu đau khổ trước đó cũng bay theo gió mùa thu rồi.
Nàng hùng hổ tiến vào trong đình hóng mát, ngồi xuống bên cạnh Vũ Văn Nguyệt, đang muốn phát hoả lại phát hiện bánh bao nhỏ của thất vương gia cũng ở đây.
Nàng vừa nhìn thấy tiểu tử trắng tròn này cơn giận liền bay đi một nửa, không kềm chế được mà véo hai má bé rồi chọc ghẹo: “Tiểu bánh bao, mấy ngày không gặp lại trắng tròn hơn trước rồi đây, lại đây cho tỷ tỷ xem đệ nặng thêm bao nhiêu cân rồi a”.
Tiểu bánh bao bị chọc ghẹo liền nước mắt lưng tròng, phản kháng: “Lan tỷ tỷ, đệ không có mập lên đâu, đệ không muốn ăn gì hết, đệ nhớ mẫu phi và đại ca, nhớ món ăn mẫu phi làm nhưng mọi người không cho đệ gặp mẫu phi và huynh ấy, phụ vương nói nếu đệ muốn ăn thức ăn ngon thì phụ vương dẫn đệ đến gặp tỷ tỷ là được”.
Lời trẻ con nói ra thẳng thắn vô cùng làm cho không khí có phần chùng xuống, Ngọc Lan nghe bé nói xong nàng theo quán tính nhìn qua Tương Vương, lại thấy hắn gương mặt phiền muộn, cũng nhìn lại nàng rồi lại như có như không thở dài, ngửa đầu uống cạn ly rượu trên tay hắn.
Nguyệt công tử cũng có chút bối rối nâng ly rượu nhưng cũng không có uống qua, hắn cũng đâu biết dỗ con nít.
Nàng lại gây hoạ rồi.
Ngọc Lan lúng túng trong chốc lát rồi quyết định sửa sai, nàng mỉm cười với tiểu bánh bao giọng nói nhỏ nhẹ: “Tiểu Hiển, đệ có thích ngắm sao hay không?”
Tiểu bánh bao gật gật đầu, muốn khóc nhưng vẫn kiềm chế không cho nước mắt rơi xuống.
Ngọc Lan vuốt tóc bé dịu dàng nói: “Mẫu phi và đại ca của đệ biến thành ngôi sao bay lên trời rồi, mỗi đêm đệ nhìn lên trời sẽ gặp được họ, đệ có thể kể cho mẫu phi và đại ca mọi chuyện trong lòng đệ, họ sẽ nghe thấy tất cả.
Họ còn có thể bảo vệ đệ sống bình bình an an suốt đời nữa.
Còn nữa, sau này đệ đến gặp ta, ta sẽ làm nhiều thức ăn ngon cho đệ, trong phòng ta có nhiều thức ăn rất đặc biệt kể cả ở vương phủ cũng chưa thấy qua đâu, đệ hôm nay ăn xong bữa trưa ta sẽ dẫn đệ đến phòng ta xem qua có chịu hay không?”
Tiểu bánh bao nghe xong hai mắt nhìn nàng đánh giá xem lời nói nàng có bao nhiêu chân thật, nhưng vẫn có chút khó hiểu hỏi: “Lan tỷ tỷ làm sao biết mẫu phi và đại ca đệ biến thành ngôi sao?”
“À, bởi vì nương của tỷ nói cho tỷ biết.
Bà nói mẫu phi và đại ca đệ hiện là láng giềng của bà ở trên trời.
Bà nói bà rất vui khi gặp được họ.
Khi đệ lớn bằng tỷ, đệ cũng có thể nghe mẫu phi và đại ca nói chuyện.
Có điều, mẫu phi đệ dặn là đệ phải ngoan ngoãn nghe lời phụ vương nếu không dù đệ lớn lên bà cũng sẽ không nói chuyện với đệ nữa, đệ làm được không?”.
Ngọc Lan không có cách nào đành nói dối đầy thiện ý.
Tiểu bánh bao im lặng một lúc, không dám tự tiện quyết định mà nhìn qua phụ vương của mình, thấy Tương Vương mỉm cười gật đầu, bé liền quẹt nước mắt, nói đã hiểu.
Sau đó bé liên tục hô hoán lên là mình đã rất đói bụng.
Ngọc Lan nhịn không được cũng hùa theo đứa nhỏ, đứng dậy vén tay áo, thành thục bỏ nấm, thịt gà, thịt bò, tôm cá, rau dưa các loại vào nồi lẩu.
Một bên làm nũng gọi Nguyệt Thất và A La vào cùng ăn.
Ăn lẩu mà, phải đông người náo nhiệt mới vui.
Hai người họ mới đầu cũng khách khí không dám tham gia nhưng có Tương Vương điện hạ lên tiếng họ cũng không tiện từ chối nữa.
Chẳng mấy chốc cả Thanh Sơn Viện náo nhiệt hẳn lên, không khí ảm đạm mấy ngày nay cũng sớm được giải trừ, chỉ còn nghe tiếng cười nói, tiếng người tranh giành thức ăn, cùng tiếng tiểu hài tử khóc lóc vì bị người chọc ghẹo..