A La nhanh nhẹn đem vào phòng Ngọc Lan một chén lớn nhiều loại trái cây đã cắt miếng vừa ăn, phía dưới đáy chén còn lót một ít băng bào toát khói trắng lạnh lẽo, trên cùng còn rót một ít mật màu đỏ mà Lan tỷ tỷ gọi là si rô.
Trời lạnh phải ăn đồ lạnh nữa mới là lạc thú, giống như thời hiện đại mùa đông mà bạn bè lại rủ nhau đi ăn kem vậy.
Ngọc Lan đang ngồi bên giường xoa bóp thắt lưng mỏi nhừ vì luyện tập với tam phu nhân lúc sáng, thấy A La bưng trái cây dĩa vào, hai mắt nàng liền toả sáng liên tục bắn tia X về phía nàng ta.
Nàng cười hắc hắc, hai mắt híp lại tán thưởng: “Tiểu A La yêu quý, quả nhiên chỉ có muội là tri kỉ có một không hai của tỷ, đến đây để tỷ hôn một cái nào”.
“Muội thấy tỷ vất vả cả ngày rồi, mỗi bữa lại chỉ được ăn ba miếng, nên cái này là muội chuẩn bị sẵn trong nhà bếp, tỷ mau ăn xong rồi nghỉ ngơi đi” A La cũng cười nói một bên đem bát trái cây đến bên giường cho Ngọc Lan.
“Được được A La, sau này ta nhất định sẽ tìm lang quân như ý cho muội”.
Ngọc Lan nhận lấy bát sau đó ăn một miếng miệng hàm hồ nói.
A La da mặt mỏng nghe nàng nói vậy sớm đã xấu hổ không chịu nổi liền lườm nhẹ Ngọc Lan một cái rồi che mặt chạy ra ngoài.
Trước khi đóng cửa cũng không quên chúc nàng ngủ ngon.
Ngọc Lan thấy nàng ta đã ra ngoài liền đứng dậy cởi bỏ trung y, bên trong nàng mặc sẵn áo dây và quần sọt ngắn làm bằng lụa tơ tằm nhẹ nhàng, như vậy mới có thể ngủ thoải mái một chút.
Lúc trước ở Úc trời lạnh nàng mặc áo quần ấm áp một chút để tiết kiệm tiền điện cho máy sưởi.
Nhưng khi nàng xuyên đến đây, may mắn được ở nhà của thế gia vọng tộc, mỗi mùa đông đều được sưởi ấm khắp phòng, không biết họ dùng cách gì mà trong phòng lúc nào cũng ấm áp, lại không thấy than củi nên cũng không sợ bị ngộ độc khí các bon.
Mỗi buổi tối có khi đang ngủ nàng còn cảm thấy nóng đến đổ mồ hôi, nên nàng đặc biệt nghĩ đến bộ quần áo ngủ hai dây ở hiện đại, khi nàng vẽ ra nhờ A La làm giúp, A La tuy hơi ngượng ngùng nhưng vẫn vui vẻ may đến quên trời đất.
Hẳn nàng ấy nghĩ đến Lan tỷ tỷ muốn may quần áo này để sử dụng cho tân hôn đây.
Ngọc Lan thay xong áo ngủ hai dây màu hồng dâu ngọt ngào, thở phào một hơi, liền nằm sấp trên giường, một bên lấy cái ghim ghim một mẩu dưa hấu đưa lên miệng nhai nhai, dưa hấu mát lạnh vào trong miệng liền tan, nàng có cảm giác như nhọc nhằn cả ngày đều tan biến hết.
Nàng vui vẻ híp mắt, một tay lật mở sách cho đến đoạn đang đọc dở được nàng đánh dấu bằng một cái chặn giấy.
Vài ngày trước chặn giấy hình trái tim của nàng tự dưng biến mất nên nàng phải làm lại một cái khác, trên bề mặt chỉ vẽ chibi gương mặt nghiêm túc của người nào đó, cũng không có đề thơ như cái trước.
Nàng nhìn lướt qua cái chặn giấy trong lòng thầm nguyền rủa một chút, không phải tại hắn quá gấp rút làm hôn sự này, nàng cũng không phải học tập lễ nghi khổ cực như vậy a.
Nghĩ nghĩ nàng liền lấy tay đập vài cái lên hình vẽ ai đó, rồi tiện tay lật cái chặn giấy úp mặt xuống giường cho đỡ tức.
Sau đó nàng mới bắt đầu đọc truyện du kí, ăn trái cây dĩa, hưởng thụ cuộc sống sung sướng về đêm của nàng.
Lúc nàng đọc đến đoạn gây cấn, hai cẳng chân trắng nõn đang hơi vung vẩy lại bị đình chỉ bắt chéo lại trong không trung, hai bờ mông tròn trịa cong cong che phía sau cẳng chân, hai cánh tay yểu điệu vô thức chống dưới cằm, mày nhíu lại chăm chú theo dõi diễn biến trong sách.
Nguyên Triệt vừa đột nhập vào phòng nàng thấy được một màn này liền không tự chủ mặt đỏ tim đập mạnh, máu nóng toàn thân trào dâng cuồn cuộn không ngừng.
Hắn đi đến bên giường không phát ra một tiếng động, sau đó nhẹ nhàng cuối xuống đè ép trên lưng của nàng.
Ngọc Lan đang đọc sách hăng say bỗng thấy bên người từ lúc nào lại có thêm một người nữa, nàng giật bắn cả người muốn bật ngồi dậy lại bị người đè ép từ phía trên không thể cựa quậy gì được.
Tim nàng đập một trăm nhịp một phút sợ đến không dám thở, nghĩ đến nguyệt vệ canh gác thế nào lại để tên trộm này vào được phòng nàng, trong lòng lo lắng vô cùng.
Nàng mở miệng muốn la lớn cứu mạng nhưng người phía sau dường như biết ý đồ của nàng, liền nhanh chóng lấy tay bịt miệng nàng lại.
Nàng trong hoảng loạn vẫn nghe thấy tiếng tim người kia đập nhanh mạnh không thua gì nàng, hơi thở của hắn cũng có chút hỗn loạn, giống như đang kềm nén cái gì.
Hơi thở mang theo khí nóng của hắn như có như không chạm vào phía sau gáy nàng, ở chóp mũi lại cảm nhận được hương bạc hà dịu nhẹ thanh khiết quanh quẩn không tan.
Ngửi được mùi hương này nàng có hơi bình tâm lại.
Lúc trước có một người bạn nói với nàng, lúc bạn đang để ý hoặc yêu ai đó, bạn sẽ ngửi được mùi hương đặc biệt chỉ thuộc về người ấy, mà người khác sẽ không phân biệt được.
Khi ấy nàng còn cười cô bạn đó, nhưng bây giờ nàng lại thầm biết ơn cô ta rồi.
Bởi vậy Ngọc Lan bình tĩnh hơn một chút, ít nhất nàng biết người đến sẽ không làm hại nàng.
Nàng giữ nguyên tư thế nằm sấp trong một lúc, thấy người phía trên đã bình ổn hơi thở, nàng mới hơi ngọ nguậy thân mình một chút.
Hắn dù sao cũng là đàn ông lưng dài vai rộng nằm đè lên người nàng lâu thêm một chút, chắc chắn ngày mai khắp Trường An sẽ có tin tức tân nương chưa qua cửa chết vì bị đè nặng nha.
Nguyên Triệt thấy người trong lòng hơi rục rịch, trong lòng hắn tuy đã bình tâm lại bị nàng quấy phá mà muốn trào dâng lần nữa.
Hắn hít vào một hơi kềm chế dục vọng, nghiêng người nằm qua bên cạnh để nàng có thể xoay người đối diện hắn.
Hắn nhìn tiểu nương tử sắp cưới cánh môi hơi mím, mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, mà trong sóng mắt như hồ thu linh động lưu chuyển, ai oán giống như muốn tố cáo ý đồ đột nhập đêm khuya của hắn.
Hắn hơi bật cười trước bộ dáng cáo trạng của nàng, khàn khàn giọng hỏi: “Đã lâu không gặp có nhớ ta hay không?”
"Nửa đêm canh ba vương gia thúc thúc giá đáo đến phòng ta làm gì?” Nàng không trả lời câu hỏi vô sĩ của hắn mà bĩu môi hỏi ngược lại.
“Nhớ nàng dâu nhỏ nên đến thăm không được à” hắn không chấp nhất thái độ của nàng mà trầm ấm nói.
Ngọc Lan mặt đỏ đến mang tai vẫn nhỏ nhẹ chống cự: “Ai là nàng dâu nhỏ của ngài”, dứt lời liền ngồi dậy, sau đó làm động tác giống như muốn rời khỏi giường.
Nguyên Triệt lấy tay ngăn cản không cho nàng rời đi, còn nhẹ kéo nàng ngồi vào trong lòng hắn, một tay ôm nàng, một tay nhẹ nhàng đặt bên hông nàng, như có như không vuốt ve trên eo của nàng.
Ngọc Lan từ nhỏ sợ nhất là bị cù, nhất thời không nhịn được bèn cọ quậy thân mình rồi rúc đầu vào ngực Tương Vương cười khúc khích, làm cho tâm của hắn một hồi nhộn nhạo.
Một hồi cười đủ, nàng liền quệt quệt mắt, hai tay chống trên ngực hắn đẩy nhẹ hắn ra, ngồi qua một bên.
Hắn thấy nàng rời đi liền cảm thấy mất mát.
Ngọc Lan chỉnh sửa lại ba ngàn tóc đen cho chúng buông xoã ra phía sau, lại xoay người cầm lấy chén trái cây trộn của nàng không khách khí bắt đầu ăn.
Nguyên Triệt ở một bên nhìn nàng, trong mắt toàn là cưng chiều, sủng nịnh hỏi: “Ngon không?”
“Ưm, may nhờ có A La hậu thuẫn nếu không ta sớm đói chết rồi”.
“Sao vậy? Cả ngày làm gì sao không dùng thiện?”
“Còn không phải tại ngài muốn tổ chức hôn sự gấp như vậy, hại ta phải học thật nhiều thứ, đến ăn cũng bị giáo huấn nữa đó”.
Nàng thấy có dịp liền tố cáo hắn.
Nguyên Triệt bật cười, không phải khuê các như nàng đều phải học những thứ đó từ lâu sao.
Bây giờ gần đến ngày đại hôn nàng mới đầu học tập.
Còn có ánh mắt ai oán của nàng nhìn hắn, làm cho hắn hận không thể đặt nàng trong lòng bàn tay mà cưng chiều.
Hắn nói: “A Lan, mấy ngày này nàng cố chịu một chút, đợi sau khi vào vương phủ rồi nàng muốn làm gì cũng được, sẽ không có ai quản thúc nàng nữa, được không?”
Ngọc Lan nghe hắn ôn nhu nói vậy liền cũng cảm thấy vui vẻ cùng hài lòng.
Được rồi cố thêm vài ngày, thì sẽ lại trời trong mây trắng, nàng lại có tự do.
Nàng bèn đem một miếng hoa quả đưa đến bên miệng Tương Vương coi như để hắn chia sẻ chút niềm vui của nàng.
Nguyên Triệt há miệng ăn vào một miếng, cảm giác lạnh lẽo tràn đầy khoang miệng.
Hắn lại nhìn nàng chỉ mặc áo phong phanh như vậy liền không tự chủ ôm nàng lên hỏi: “Lạnh không?”, rồi để nàng ngồi trong lòng mình, còn ôm nhẹ giống như muốn sưởi ấm cho nàng.
Ngọc Lan ở trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Nàng trước đây vì chuyện của cha mẹ nên nàng cũng lãng tránh chuyện tình cảm.
Nàng có chút ám ảnh nên hai mươi năm qua chỉ lo học tập chưa từng quen bạn trai.
Bây giờ gặp phải đại thúc bá đạo nói yêu nàng, còn từng vì bảo hộ nàng mà bị thương nặng, nói nàng không rung động chắc chắn là giả.
Thu hồi suy nghĩ, cả người nàng liền dựa ra phía sau lưng áp lên lồng ngực ấm áp của hắn, vui vẻ hạnh phúc ăn trái cây, ngươi một miếng ta một miếng cho đến hết.
Nguyên Triệt mắt thấy nàng ăn xong, không nói hai lời liền cầm lấy chén trên tay nàng đem đặt trên tủ nhỏ kê bên giường, rồi khẩn cấp xoay người nàng lại.
Trong lúc nàng còn sửng sốt hắn lấy tay hơi nâng cằm nàng lên, rồi cuối đầu hôn xuống, ban đầu là dịu dàng hôn mút cánh môi của nàng sau một lúc thấy không đủ liền dùng lưỡi cạy mở răng môi tiểu cô nương, lại không ngừng truy đuổi, dây dưa quấn quít với đầu lưỡi của nàng, trằn trọc liếm mút, hương trái cây ngọt ngào chẳng mấy chốc liền tràn đầy khoang miệng của hai người.
Ngọc Lan chưa từng bị kích thích thế này, lần trước bị cưỡng hôn nàng quá bất ngờ không có mấy cảm giác.
Nay tình thế có thay đổi, nàng cũng thích hắn, cho nên nàng không bài xích thân mật, lại tò mò muốn tìm hiểu.
Nhưng nàng không có kinh nghiệm chỉ có thể dựa theo bản năng cùng hắn thân thiết.
Hai tay trắng hồng như trân châu Đông Hải của nàng liền quàng lên cổ hắn, ôm chặt.
Nguyên Triệt thấy nàng hưởng ứng, hơi sửng sốt trong một chốc, sau đó dục vọng trong lòng giống như núi lửa dâng tràn, tay cũng bạo dạn hơn nhẹ nhàng vuốt ve một bên đùi thon của nàng.
Lòng bàn tay của hắn hơi thô ráp do quanh năm sử dụng đao kiếm, nơi bàn tay hắn cọ xát tiếp xúc với da thịt mịn màng của nàng giống như đốt lửa làm cho nàng bị tê dại không ngừng sau đó giật bắn cả người, nhưng lại không muốn cự tuyệt hắn thân mật, nên chỉ một lúc cả hai đều thở hổn hển không ngừng.
Ngọc Lan mờ mịt không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng nàng dù sao từ nhỏ cũng theo truyền thống gia đình bên ngoại, không muốn xảy ra chuyện ăn cơm trước kẻng, nên thoáng chốc thức tỉnh liền nhẹ nhàng lấy hai tay đẩy lồng ngực hắn ra.
Trên mặt, hai má hồng hơn hoa đào, môi cũng sưng đỏ một mảnh.
Lại nói người Đại Nguỵ tuy ở thời phong kiến nhưng văn hoá cởi mở, lại ở thòi chiến loạn nên yêu đương rất cuồng nhiệt.
Trai gái yêu nhau nếu nguyện ý vẫn có thể động phòng trước ngày thành hôn.
Tiểu thiếp nhà quyền quý cũng bị trao đổi như cơm bữa.
Tương Vương sống trong hoàng tộc chuyện muốn một người đối với hắn dễ như trở bàn tay, chỉ là trong lòng hắn không ưa thích chuyện gió trăng, chứ nếu hắn muốn cũng không có gì là không đoạt được đến tay.
Nguyên Triệt thấy Ngọc Lan có chút bài xích làm máu chinh phục trong người nổi dậy, không muốn bị đánh trống lui binh dễ dàng như vậy.
Hai bàn tay to liền chui vào trong áo luân phiên xoa nắn hai quả cầu tròn trịa của nàng, lại tà ác đùa bỡn kéo nhẹ hai hạt đậu đỏ nhỏ xinh làm nàng bất ngờ đến phải há miệng nhỏ thở dốc.
Hắn thấy đã thắng thế liền không dừng lại, nhẹ đẩy nàng nằm xuống giường, lại nhanh chóng kéo lên chiếc áo mỏng manh của nàng, để lộ bên trong là làn da hồng hào khoẻ mạnh, hai ngọn đồi cao thấp nhấp nhô theo nhịp thở của nàng, còn có tiểu đậu đỏ bị hắn chơi đùa đã sớm cương cứng.
Hắn nuốt nuốt yết hầu, ánh mắt mê muội nhìn thiên hạ trước mặt.
Sau đó không đợi nàng phản kháng liền nhanh chóng ngậm lấy một bên tròn trịa, đầu lưỡi liên tục đảo quanh hạt đậu nhỏ tận tình liếm mút.
Ngọc Lan liền giống như bị điểm huyệt, xụi lơ nằm dưới thân hắn.
Nguyên Triệt vận dụng hết kinh nghiệm mà hắn đọc được trong sách, tận tình thoả mãn nàng.
Ngọc Lan giống như con cá nhỏ bị vây khốn trong vòng xoáy tình triều dạt dào của hắn không thoát ra được, cả người trên trên dưới dưới đều bị tấn công dồn dập không kịp nghỉ ngơi.
Cho đến một phút cuối cùng khi hắn muốn công thành, nàng mới giống như sực tỉnh từ trong mộng, hai chân dùng sức vội vàng khép lại ngăn cản ý đồ hắn.
Nàng hơi thở dồn dập, sóng mắt mê man hơi ánh lệ quang còn có chút quẫn bách, nàng sợ đến run run giọng năn nỉ hắn: “Vương gia...!Không bao lâu là đến hôn kỳ, ngài chờ...!Nhẫn nại một chút, ta chưa...!chưa chuẩn bị tâm lý”.
Nguyên Triệt nhíu mày ánh mắt hằn lên sắc đỏ, mím môi nhìn tiểu cô nương yểu điệu dưới thân, ánh mắt sắt bén chăm chú rõ ràng nói cho nàng biết ‘ta muốn ăn nàng’.
Trên vầng trán anh tuấn cao rộng của hắn cũng lấm tấm hồ hôi, yết hầu trượt lên trượt xuống, có trời mới biết hắn chịu cỡ nào giày vò, đã đến phút quyết định nàng mới run rẩy xin tha.
Hắn bất chợt cười khổ.
Nếu là người khác hắn làm gì để tâm, nhưng người trước mặt lại là nàng.
Hắn không biết nàng làm thế nào lại nắm giữ tâm của hắn chặt chẽ như vậy.
Hắn rõ ràng biết được hắn sẽ không làm chuyện khiến nàng thất vọng.
Nguyên Triệt nhắm mắt hít sâu mấy hơi bình ổn lại tâm trạng, nói thì dễ làm thì khó, trước mắt hắn cứ hiện ra hình ảnh A Lan mặc một bộ áo yếm cùng tiết khố kì lạ màu hồng, bờ vai, xương quai xanh và tay chân nàng trắng noãn đều lộ ra trong không khí làm kích thích thần kinh của hắn không thôi.
Hắn nhíu mày xoay người đi xuống giường, nhanh chóng mặc lại quần áo, hắn cần ra bên ngoài để gió lạnh làm hắn tỉnh táo trở lại.
Trước khi đi hắn cũng không dám nhìn qua nàng, Ngọc Lan chỉ nghe tiếng hắn trầm ấm bảo nàng: “Ngủ đi” liền thấy nến tắt, cả phòng chìm trong bóng đêm và không còn thấy bóng dáng người kia đâu nữa.
Ngọc Lan ngồi tại giường hai tay kéo chăn che chắn trước người, vẫn còn hốt hoảng.
Nàng và hắn mới vừa rồi làm cái gì.
Nghĩ lại nàng còn đỏ mặt tim cũng đập liên hồi như trống bỏi.
Cái cảm giác rung động kì lạ hắn để lại khắp người sau một lúc lâu vẫn chưa tan.
Nàng nằm xuống giường trở lại, kéo chăn trùm qua đầu, hai mắt nhắm lại nhưng không tài nào ngủ được, chuyện cá nước thân mật vẫn luân chuyển trong đầu.
Nhưng nàng âm thầm thở phào đến cuối vẫn là không có gì, nàng nghĩ phải tranh thủ chuẩn bị tốt tâm lý cho cuộc chiến hôn nhân sắp đến mới được.
Một đêm này, có ít nhất hai người ở thành Trường An không thể có giấc ngủ ngon!
=== ====Hậu trường Vương phi giá đáo!=== ====
Tương Vương nói: *giơ đao* ta chém ngươi!!!
Hoa Lan Nhỏ nói: Ngươi chém ta, xem ta có gả con gái cho ngươi không?
Tương Vương: ...!......!......!......!......!......!......!...
Ngọc Lan: *thở dài, nhún nhún vai từ chối cho ý kiến*.