Mãi cho đến ngày xuất giá, Ngọc Lan vẫn chưa gặp lại Tương Vương.
Trước ngày đại hôn, Vũ Văn Nguyệt và Nguyệt Thất đã trở lại, y nói với nàng Tinh Nhi đã an toàn đến Bắc Yến.
Y trở lại dự xong hôn lễ của nàng và Tương Vương thì sẽ bảo vệ Dụ Vương khởi hành đi đến biên giới Bắc Cương một lần nữa.
Dụ Vương vì mất một cánh tay liền nản lòng thoái chí ngày ngày chìm đắm trong bi thương đau khổ.
Thuần công chúa vì bị phản bội trong đại hôn của nàng ta liền thay đổi tâm tính.
Nàng ta đã ăn cắp binh phù muốn xuất quân đánh Bắc Yến để trả thù rửa hận, nhưng lại bị Sở Kiều thề chết trấn thủ Hồng Xuyên Thành.
Trong lúc giao chiến còn giết luôn tam hoàng tử của Đại Ngụy.
Quân Nguỵ được hắn thống lĩnh liền như rắn mất đầu, bị đại quân của Yến Tuân quay về đánh bại.
Công chúa liền thất thểu chạy trở về Trường An, bị hoàng đế giam lỏng chờ ngày xử tử.
Nguỵ quý phi hết lòng khuyên can Nguỵ Đế, nàng lại muốn thay con gái uống rượu độc tự vẫn, may có Vũ Văn Nguyệt trở về và Tương Vương kịp thời can ngăn, nên diễn biến phim thay đổi, quý phi không bị hương tiêu ngọc vẫn.
Hoàng đế tuy có động tâm nhưng không dễ nuốt trôi cục tức này, vẫn là phế phi vị, đày nàng xuống làm tài nhân thấp kém.
Thuần công chúa cũng bị giam lỏng không cho phép xuất cung, tước vị công chúa của nàng cũng như là trái chín treo lủng lẳng trên cây không biết khi nào sẽ rơi xuống đất.
***************************************
Ngày đại hôn cuối cùng cũng đến, không khí toàn thành náo nhiệt vô cùng, nhân sinh vốn là cuồn cuộn không ngừng thay đổi.
Vài tháng trước Trường An một mảnh hắc ám, đến nay nhìn quanh trong thành đều là không khí vui mừng, chỉ thấy người mới cười, đâu thấy người cũ khóc.
Từ tờ mờ sáng, Ngọc Lan đã bị A La đánh thức, kiên quyết kéo nàng từ trong chăn ra ngoài, lại hù doạ nàng nếu không muốn tắm rửa thay giá y, nàng ta và vài nha hoàn khác sẽ không ngại giúp đỡ.
Ngọc Lan liền từ trong ngái ngủ tỉnh lại, nàng cũng không có sở thích biến thái muốn người khác tắm rửa giùm mình đâu.
Nàng còn giơ ngón cái khen A La giỏi, theo nàng vài năm cũng đã học được cách nói chuyện của nàng rồi.
Nàng dùng dằng đứng dậy đi đến bên bồn tắm bằng gỗ chứa đầy nước ấm cùng hoa lài thơm ngát đã chuẩn bị sẵn, ngồi vào bắt đầu tắm rửa.
Nước ấm khiến lỗ chân lông nở ra thoải mái vô cùng, nàng rửa mặt tắm rửa xong cảm thấy tỉnh táo hẳn.
Một bên A La và nhiểu người khác giúp nàng chuẩn bị giá y và trâm cài tóc.
Đại Nguỵ phong tục hơi khác những phim cổ trang nàng xem, tân nương sẽ không đội mũ phượng có tua rua che trước mặt, mà chỉ cài trâm và sử dụng đồ trang sức hợp với địa vị và thân phận của nàng ta.
Nên đồ trang sức gắn trên tóc nàng hôm nay là phượng cầu hoàn, thân mình phượng uyển chuyển giương cánh tung bay đuôi phượng nghiêng về một bên phát ra ánh sáng lấp lánh ánh kim, ở miệng phượng còn ngậm viên châu Đông Hải màu hồng trơn bóng, hạt châu đầu tiên hơi lớn khoảng bằng một đốt ngón tay, lấy viên châu đầu tiên làm chủ phía dưới còn có hai tua trân châu nho nhỏ đều màu phớt hồng, khi va chạm vào nhau liền phát ra âm thanh dễ nghe giống châu ngọc rơi trên mâm vậy.
Giá y của nàng cũng tương tự như triều phục của vương phi, chỉ là hôm nay sẽ mặc màu đỏ, trong ngoài năm lớp, bên ngoài dùng chỉ vàng thêu đồ án loan phượng hòa minh, áo khoát vừa dày vừa nặng.
Đó là cảm giác đầu tiên của Ngọc Lan khi nàng mặc vào, nếu không có A La đỡ bên cạnh chắc nàng muốn nghiêng ngả, bước đi cũng không nổi.
Trong lòng nàng cảm thán một tiếng, phải mặc áo nặng như vậy trên người đi lại trong cung, nên các phi tử quý nhân đều cần người nâng đỡ khi di chuyển.
Nhưng các nàng mặt không đổi sắc bước đi vẫn duyên dáng như cũ, khiến nàng bội phục không thôi.
Trong lòng thầm cân nhắc sau này có nên tự ý thay đổi một ít chất liệu may cung trang để nàng có thể đi lại thoải mái hơn hay không.
Nàng trước giờ vẫn thích tự do tự tại càng không giống như bà lão cần người dìu đi như vậy.
Trong lúc nàng ngồi vẩn vơ suy nghĩ, thì một phụ nhân xưng là quan mai đã giúp nàng trang điểm, búi tóc và đeo trâm phượng cầu hoàn lên tóc.
Nàng nhìn thoáng mình trong gương đồng hai mắt mở lớn, miệng cũng có thể nhét thêm một cái trứng gà loại to.
Cái...!Cái gì xảy ra vậy trời!!!
Gương đồng tuy mờ ảo nhưng nàng vẫn nhận ra ở trong gương, cả gương tròn bầu bĩnh của nàng được tô trát dày cộm phấn toàn một màu trắng xác như cương thi, chân mày vẽ dày đậm, môi tô son đỏ choét, hai má cũng bị tô đỏ ửng một mảnh.
Ngọc Lan nhìn thấy hình ảnh mình trong gương liền trợn mắt muốn ngất xỉu.
Bên tai còn văng vẳng nghe mọi người vỗ mông ngựa khen nàng xinh đẹp như giống như thiên tiên dường như.
Nàng không nhịn được đứng dậy hét lớn: “ A La, đuổi người không phận sự ra ngoài, bổn tiểu thư muốn tắm rửa lại lần nữa”.
Nàng không muốn, vô cùng không muốn mang bộ mặt như thế này mà xuất giá, nàng cũng không phải lên sân khấu diễn tuồng đâu.
Quan mai sợ hãi cùng những người khác lui ra ngoài, bà cũng không dám đắt tội vương phi tương lai.
Tương Vương là ai? Hắn chính là chiến thần Tu La của Đại Nguỵ này.
Nếu vương phi mà hắn tự mình xin chiếu chỉ ban hôn không vui, hắn có hay không chặt mình làm tám khúc.
Nhưng mà vương phi chưa qua cửa này, tính khí không khỏi quá lớn đi.
Mất thêm một canh giờ nữa cửa phòng của Ngọc Lan mới mở ra lần nữa.
Quan mai và các nha hoàn mới lục tục trở vào lần nữa, lúc này mọi người đều không dám nói cái gì.
Trùng hợp tam phu nhân thấy đã đến giờ mà tiểu tân nương vẫn chưa thấy đâu, mới đi qua phòng nàng xem thử.
Vừa vào viện đã thấy một màn quan mai nha hoàn đứng thành một đoàn bên ngoài cửa khép chặt.
Sau đó, cửa lớn mở ra tam phu nhân theo các nàng vào phòng, đã thấy Ngọc Lan an vị ngồi trên ghế tròn, trang điểm xinh đẹp đoan trang, tuy có hơi nhợt nhạt hơn tân nương khác một chút.
Chân mày nàng vẽ cân xứng không đậm không nhạt, mắt nàng kẻ chì trên dưới mí mắt và đuôi mắt.
Cách trang điểm kì lạ này lại làm mắt nàng thêm to và long lanh hơn, lại thêm vài phần quyến rũ.
Môi chỉ sử dụng màu hồng chủ đạo, điểm giữa hai cánh môi tô đậm một chút rồi nhạt dần ra bên ngoài, nhìn qua ướt át giống cánh hoa đào ngậm sương sớm.
Hai má cũng hơi đỏ hồng hây hây.
Mặt cũng không sử dụng phấn trắng mà chỉ sử dụng một lớp bột ngọc trai hồng đánh thật mỏng, cả người nhìn thấy đều thêm sinh khí.
Trên búi tóc nàng cài trâm phượng ngậm châu, trân châu hồng hồng rơi một bên tóc làm kết hợp nước da của nàng làm nàng thêm phần kiều mị.
Cách nàng trang điểm mới mẻ xinh đẹp động lòng người.
Tam phu nhân tươi cười một tiếng bước đến bên Ngọc Lan ngắm nhìn nàng rồi cầm tay nàng: “A Lan của ta hôm nay thật xinh đẹp như trong tranh bước ra vậy, lão thái bà ta thật không nỡ lòng xa ngươi”.
Ngọc Lan nghe bà nói trong lòng cũng một trận thổn thức, cha mẹ nàng nuôi nàng hai mươi năm, cũng không biết hôm nay nàng gả cho người ta.
Phu nhân tam phòng là người tốt luôn xem nàng là cháu gái đối đãi, nàng thực lòng cũng yêu mến bà.
Nay nghe bà nói lời nói từ đáy lòng, mắt đã long lanh hơi nước.
Lại nghe quan mai nói hôm nay ngày tốt đừng khóc, còn thêm chuyện nàng chuẩn bị quá lâu đã muốn lỡ giờ lành, khuyên nàng nên sớm ra đại sảnh khấu đầu chào từ biệt cùng tổ phụ và đại ca.
Bởi vì hôn sự này mà Ngọc Lan chính thức được nhận làm cháu gái nuôi, tên nàng được ghi vào gia phả dưới danh nghĩa của đại phòng ở Vũ Văn phủ.
Phu nhân tam phòng nhìn nàng gật đầu, nàng liền theo ý bà đứng dậy để A La đỡ một bên, cả đoàn người mới chầm chậm bước đến tiền sảnh của Thanh Sơn Viện.
Khắp viện đều treo lụa và lồng đèn đỏ, không khí vui mừng có thể thấy được trong từng gốc cây ngọn cỏ.
Tổ phụ đã sớm được hộ vệ thân cận nâng đỡ, ngồi ở ghế chủ vị.
Vũ Văn Nguyệt hôm nay mặc áo bào màu xanh ngồi ở ghế đầu tiên phía dưới, tư thái luôn giống trích tiên, hôm nay hắn cũng hơi mỉm cười giống như bị không khí vui vẻ lây nhiễm, giảm đi một ít lạnh lùng.
Nguyệt Thất đứng ở phía sau ngàn năm không đổi vẫn là áo đội trưởng nguyệt vệ, trên mặt cũng là vẻ tươi cười hớn hở.
Khi nàng xuất hiện bọn họ không tránh khỏi có chút kinh ngạc.
Thì ra bất tri bất giác tiểu cô nương không hiểu lễ nghĩa năm nào đã sớm trưởng thành tú lệ như vậy.
Ngọc Lan lúc này đi vào, nàng vẫn chưa đội khăn hỷ nên mới hiếm có quan sát mọi người một lần.
Nàng thường ngày vô tâm vô phế cũng không thường xem xét người khác.
Hôm nay lại có chút quyến luyến đối với Thanh Sơn viện, có chút cảm giác khổ sở khi sắp rời xa nơi nàng đã ở hơn ba năm qua.
Những ý nghĩ này thôi thúc nàng muốn nhìn kĩ một lần từng gương mặt ở Thanh Sơn viện, muốn những hình ảnh này mãi mãi ở lại trong tim của nàng.
Nàng xem họ là người thân mà nơi này như cội nguồn của nàng, giống như nơi nàng đã sinh ra vậy.
Ngọc Lan hít sâu một hơi nén lại lệ quang trong mắt, nàng nở nụ cười tươi như hoa nũng nịu đi đến gọi tổ phụ, đại ca, sau đó theo quan mai bảo mà quỳ lạy tổ phụ cùng phu nhân tam phòng.
Cả hai người đều mỉm cười, nói mấy câu cát tường như ý cũng khuyên bảo nàng vài điều khi ở trong vương phủ.
Nàng đều gật đầu nói đã hiểu rõ còn trêu chọc tổ phụ nói sau này nàng vẫn trở về làm phiền ông, không thể để cho ông an tĩnh một khắc nào.
Tổ phụ cười ha ha nói được, mọi người cũng hăng hái tham gia câu chuyện, mỗi người nói một câu, thời gian liền qua mau chẳng mấy chốc đã đến lúc kiệu hoa đón dâu đến trước cửa lớn Vũ Văn phủ.
Tiếng kèn tiếng trống vui vẻ tràn ngập không gian, một nha hoàn thiếp thân của Ngọc Lan gọi là Cát Tường, được tam phu nhân tỉ mỉ chọn lựa làm nha hoàn hồi môn vào vương phủ, chạy đến cười không khép miệng còn giòn giã thông báo cho mọi người: “Tương Vương điện hạ đến rồi, là điện hạ tự mình cưỡi ngựa đến đón dâu a”.
Mọi người trong sảnh nghe thấy đều hơi sửng sốt một chút, lại đồng loạt nhìn qua Ngọc Lan với ánh mắt thấu hiểu.
Tam phu nhân lấy khăn che miệng cười làm Ngọc Lan một hồi lúng túng.
Bà đi đến lấy khăn hỷ đặt trên khay từ tay một nha hoàn khác của Ngọc Lan gọi là Như Ý, nhẹ nhàng trùm lên tóc và mặt của Ngọc Lan.
Khăn hỷ bằng lụa mỏng manh che chắn trước mặt nên trong một chốc nàng thấy chỉ thấy đơn thuần một màu đỏ trước mắt.
Nàng không khỏi hồi hộp trong lòng liền theo quán tính nắm chặt tay của tam phu nhân bên cạnh.
Qua một lúc khi lờ mờ thấy được mọi thứ bên kia khăn hỷ, thì nàng thấy đội ngũ rước dâu của Tương Vương đi vào, dẫn đầu là một nam tử cao lớn uy nghi một thân hỷ bào đỏ thẩm, tóc được búi lên cao, đầu đội kim quan cùng hồng ngọc làm cho hắn thêm phần phong lưu tiêu sái.
Mọi người trong phủ thấy Thất hoàng tử bước vào đều đồng loạt lễ bái.
Hắn nhanh chân đi đến đỡ lấy tổ phụ vì không muốn ông phải câu nệ lễ nghĩa, một phần vì chân ông cũng không tiện.
Hắn làm xong ánh mắt như có như không hướng về phía Ngọc Lan, mà nàng cũng đang nhìn hắn, cảm giác hắn cười khẽ, nàng liền không tự chủ bối rối, đầu cũng quay về hướng khác không dám nhìn trộm nữa.
Sau khi đợi đội ngũ đón dâu đưa rương sính lễ cuối cùng vào phủ đã qua hơn một canh giờ, trong sân viện cùng hành lang đều là to to nhỏ nhỏ rương để đồ cưới.
Hạ nhân trong phủ cùng dân chúng bên ngoài đứng xem đến líu lưỡi, Tương Vương điện hạ đưa đến sính lễ nhiều tới đếm không xuể, thật là muốn dốc hết vốn liếng để cưới dâu đây mà.
Câu chuyện này vẫn là đề tài bàn tán không ngớt trong các buổi trà dư tửu hậu từ tầng lớp quý tộc cao quý cho đến bá tánh bình dân ở khắp nơi trên lãnh thổ Đại Nguỵ cho tới năm mươi năm sau vẫn không hề hết lửa..