Ngọc Lan đứng đến hai chân cũng sớm tê dại, không trách được nàng hôm nay phải thức dậy sớm còn chưa được ăn gì vào bụng, lại mặc giá y nặng nề cùng trâm cài bằng vàng ròng cộng thêm trân châu nặng kí như vậy, sớm đã mỏi cổ nhức lưng không chịu nổi.
Trong lòng thầm oán than Tương Vương đem nhiều sính lễ như vậy làm gì, thật làm hại nàng đứng tới mỏi mệt.
Nếu hắn đem hết những thứ này cho nàng sau khi cưới chắc nàng sẽ vui đến nhảy cẫng lên mất.
Qua một lúc thật lâu mới nghe giọng quan mai cất lên: “Mời tân nương lên kiệu”.
Giọng nói của nàng ta lúc này giống như có uy lực khôn cùng truyền đến, làm Ngọc Lan mừng rỡ không thôi, thật giống như có người đưa than sưởi ấm ngày đông vậy.
Vũ Văn Nguyệt thực sự là một diễn viên tài năng luôn làm hết chức trách của mình làm cho con tim thiếu nữ yếu ớt của Ngọc Lan cảm động vô cùng.
Y nghe quan mai nói xong liền không nói hai lời liền đi đến trước mặt Ngọc Lan, đưa lưng về phía nàng hai chân hơi khuỵ xuống, làm tư thế trưởng huynh cõng muội muội ra kiệu hoa.
Ngọc Lan trong lòng xúc động, hai tay muốn đặt lên vai y lại bị bàn tay người khác ngăn chặn.
Tương Vương mỉm cười nâng Vũ Văn Nguyệt ý bảo hắn đứng dậy, Vũ Văn Nguyệt hơi không hiểu nhìn hắn, hắn mới vỗ vai y cười nói: “Từ giờ trở đi, A Lan giao cho ta là được”.
Dứt lời liền nâng Ngọc Lan lên ẵm gọn nàng trong lòng.
Nàng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một trận quay cuồng đã bị người nhấc lên, làm nàng bất ngờ hô nhỏ một tiếng, cả người liền được tựa vào trong một lòng ngực ấm áp vững chắc, bên tai còn nghe được tiếng mọi người hút khí.
Hắn gật đầu chào trưởng bối xong, ôm lấy thiên hạ trong lòng, khí thế mạnh mẽ bước ra ngoài.
Dân chúng xem náo nhiệt trên đường nhìn thấy tân lang tự ôm lấy tân nương ra ngoài, đặt nàng ngồi vào kiệu hoa, người đến xem đều hò hét rất hào hứng.
Sau ngày hôm nay Đại Nguỵ lại có một phong tục mới, chính là tân lang sẽ ôm nương tử ra kiệu hoa, để bày tỏ tình cảm sâu đậm của hai người, giống như một lời chúc phúc tình yêu lứa đôi vĩnh cửu.
Ngồi yên vị bên trong kiệu hoa, Ngọc Lan bắt đầu có chút lo lắng.
Từ nay nhà nàng không còn ở Thanh Sơn viện nữa rồi.
Không biết nàng có thể thích ứng cuộc sống trong vương phủ hay không, còn có thiếp thất của Tương Vương tâm kế như thế nào nàng cũng không rõ.
Tuy nàng có nhiều hơn một ít kiến thức, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô gái hai mươi tuổi chưa có kinh nghiệm trong tình trường, sẽ không biết cách đối phó với những cô nương cổ đại sớm được dạy dỗ trong môi trường đa thê thiếp như thế này.
Hai bàn tay nàng vì lo lắng không yên mà vặn xoắn tay áo, trong người cảm thấy không thoải mái, có chút hít thở không thông, nàng liền không kiêng nể kéo khăn hỷ xuống hầu hít thở một ít không khí trong lành.
Bên tai vẫn là không dứt tiếng kèn tiếng trống cùng tiếng hoan hô, Ngọc Lan có chút tò mò liền vén mở một chút màn kiệu hoa, nhìn ra bên ngoài.
Đường phố đông nghịt dân chúng đến xem hôn lễ, có người cười đùa, có người chỉ trỏ, mọi người đều hăng hái bàn luận.
Ngọc Lan tiếng được tiếng không nghe họ nói đoàn rước dâu dài và đông người ngựa vô cùng.
Từ Vũ Văn phủ, Tương Vương cưỡi chiến mã đi trước, đại kiệu tám người khiêng tân nương liền kề, sau nữa là của hồi môn ba trăm rương của tân nương, sau cùng là đoàn đưa dâu và tướng sĩ Kiêu Kị Doanh tuỳ giá.
Nhóm người rước dâu đầu tiên đã đi gần đến Tương Vương phủ mà tuỳ giá phía sau vẫn chưa được khởi hành ở phủ Vũ Văn.
Ngọc Lan ngồi trong kiệu nghe lời bàn tán không khỏi ngạc nhiên.
Tương Vương này cũng quá phô trương thanh thế rồi, chắc không phải là hắn điều động cả doanh đội đi đến đón dâu đó chứ.
Hắn thật biết để mặt mũi cho tân nương tử là nàng nha, đón dâu hoành tráng như vậy nói nàng không thích mới thật là giả tạo đi.
Lắc lư hơn nửa canh giờ, kiệu hoa mới chầm chậm dừng lại, nàng cảm nhận được đáy kiệu nhẹ nhàng chạm xuống đất.
Ngọc Lan nhanh chóng lấy khăn hỷ trùm lại trên đầu, hai tay đặt trên đùi dáng ngồi khép nép như chim nhỏ hoàn toàn là một bộ dạng tiểu thư khuê các.
Nàng nghe quan mai vui vẻ hô lớn: “Mời Tương Vương điện hạ đá cửa kiệu” lẫn trong tiếng hò hét hân hoan của dân chúng.
Nàng không phải đợi lâu đã nghe một âm thanh trầm đục chạm vào miếng ván gỗ, liền nghe người dân không ngừng hoan hô.
Tiếp theo màn kiệu một lần nữa được vén mở, ánh sáng tràn vào bên trong, người dân Trường An đứng về hướng cửa kiệu thấy được tân nương yểu điệu ngồi bên trong, nàng mặc giá y đỏ thẩm chỉ là nhìn thấy dáng ngồi cũng là phong tình vạn chủng.
Âm thanh huyên náo càng thêm lớn.
Quan mai nhanh chóng dìu tân nương ra khỏi kiệu, trao cho nàng một dây lụa đỏ, nàng cuối đầu nhìn bên dưới khăn hỷ, thấy được giữa dây lụa có một bông tú cầu lớn màu đỏ, đầu dây bên kia cũng trao đến tay Tương Vương.
Tân lang cùng tân nương dưới tiếng hò reo không ngừng, từng bước từng bước chậm rãi tiến vào vương phủ.
Đi khoảng một khắc chung, quan mai bên cạnh nàng mới đỡ nàng dừng lại, tiếp theo lại nghe thấy tiếng bà ấy nói: “Đến giờ hành lễ”.
Ngọc Lan đứng tại chỗ, tay cầm lụa đỏ hơi run.
“Nhất bái thiên địa”.
Tương Vương và nàng cuối đầu làm một cái lễ bái.
“Nhị bái Hoàng Thượng”.
A La tiến lên giúp đỡ Ngọc Lan quay về hướng hoàng cung, sau đó lui ra, hai nhân vật chính lại làm một cái lễ bái.
“Phu thê giao bái”.
A La lại giúp nàng xoay người, nàng làm lễ bái người đối diện.
“Lễ thành, đưa vào động phòng”.
Tay cầm dây lụa của nàng đột nhiên bị một bàn tay dày ấm cầm lấy làm nàng có hơi sửng sốt, đợi nàng nghe tiếng âm thanh thoang thoảng bên tai: “Chờ ta”, nàng liền không tự nhiên cuối đầu hai má đột nhiên hơi nóng.
Ngọc Lan thầm cảm thấy may mắn nhờ có khăn hỷ che mặt nên người ngoài không thấy được, nếu không nàng thật sự cảm thấy thẹn thùng.
A La cùng hai thị nữ thiếp thân khác là Cát Tường, Như Ý tươi cười cùng dìu đỡ Ngọc Lan đi vào tân phòng.
Phía sau lưng các nàng vẫn là một mảnh âm thanh huyên náo vô cùng.
Ngọc Lan được nha hoàn dìu đỡ ngồi xuống giường tân hôn, nàng không biết trong tân phòng hiện giờ đang có mặt ai nên vẫn nên không động đậy, ngoan ngoãn ngồi chờ đợi không dám để đánh mất sĩ diện của Vũ Văn phủ.
Nàng nghe thấy vài phụ nhân líu ríu trò chuyện, có người còn bạo gan trêu chọc nàng ít tuổi cùng vương gia giống như là hai thế hệ, còn nói Tương Vương thật ‘có phúc’.
Cũng là tiếng nói phụ nhân đó nói cái gì mà Tương Vương phủ và Vũ Văn phủ nay thân lại càng thêm thân.
Ngọc Lan hai bàn tay đang đặt ở trên đùi, nghe thấy lời phụ nhân đó nói bất giác nhíu mày ngón tay bên trái hơi dùng sức bấm vào tay phải.
Nàng ta không phải nói Tương Vương vì muốn được Vũ Văn phiệt ủng hộ mà muốn cưới nàng đó chứ.
Đúng là lưỡi không xương.
Một lát liền có người vỗ mông ngựa nàng ta kêu là “tam vương phi nói phải”, Ngọc Lan liền hiểu rõ mọi việc.
Vốn là tam vương gia thật là đối thủ trời sinh của Tương Vương, nhưng là hắn đã sớm vong thân lúc tấn công thành Hồng Xuyên rồi.
Tam vương phi chỉ cách ngai hoàng hậu có một bước, nay rớt đài, cả đời liền vô duyên với hậu vị, nàng ta liền lộ ra bản chất chanh chua ít học của đàn bà.
Thất tuần của tam vương gia còn chưa qua, nàng ta đã đến đây xem náo nhiệt.
Lại nói vây cánh của phu quân nàng ta gây dựng bao năm vẫn còn nên đứng trong dàn phu nhân quý tộc vẫn là có chút tiếng nói.
Ngọc Lan ngồi trên giường cười lạnh, nàng mặc kệ Nguyên Triệt cưới nàng vì nguyên nhân gì, ván đã đóng thuyền nàng cũng chỉ cần trôi theo dòng nước, thong dong tự tại sống hết kiếp này là được rồi.
Tình yêu của đàn ông thường ngắn ngủi, đặc biệt nhà đế vương càng là ít ỏi, nàng mới không cần quỵ luỵ vì một người không đặt nàng ở trong lòng.
Ngọc Lan hít sâu mấy hơi bình ổn lại cảm xúc, trong lòng suy nghĩ không biết còn phải ngồi đợi bao lâu, trang sức quần áo trên dưới cộng lại cùng hơn mười mấy kí đấy, cả người nàng sớm đã mỏi nhừ rồi, lại càng không muốn bên tai nghe người khác nói hưu nói vượn.
Đang lúc kiên nhẫn của nàng bị đám quý phụ bào mòn từng chút một, thì giọng nói vui mừng của quan mai một bên vang lên: "Tương Vương điện hạ đến”.
Đám quý phụ kinh thành im bặt, Tương Vương tuy vẻ ngoài ôn hoà hàm hậu nhưng ánh mắt của hắn khi nhìn người thật làm người khác phải nể sợ, sát khí nặng như vậy do chém giết quá nhiều trên chiến trường tạo thành, tuy không cố ý vẫn là làm người khác không dám khinh nhờn uy nghiêm vủa hắn.
Hắn đi vào tân phòng như có như không đảo mắt nhìn tam vương phi, trước khi làm nàng ta cuống quýt hoảng sợ, hắn đã dời bước đi đến bên giường hỷ.
“Tương Vương điện hạ mời ngài vén khăn hỷ”.
Trước mắt bỗng nhiên chói loà khiến Ngọc Lan không tự chủ nhắm chặt mắt, đến khi nghe tiếng hút khí của đám người náo tân phòng, nàng mới từ từ run rẩy mở mắt.
Nguyên Triệt khoé miệng cong cong vui vẻ cười một tiếng, không báo trước ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nàng dâu nhỏ hôm nay trang điểm thật xinh đẹp quyến rũ, tiếng hút khí lớn như vậy còn không phải đám tướng quân lỗ mãng dưới trướng của hắn bị kinh diễm hay sao.
Tuy là trong lòng không muốn nàng bị người khác dòm ngó, nhưng bản tính sĩ diện của nam nhân vẫn là được thoả mãn.
Thôi vậy, bọn họ cũng chỉ có thể thấy nàng một lần, hắn cũng không cần phải nhỏ mọn như vậy.
Quan mai ở một bên rất chuyên nghiệp nói lời chúc phúc, một bên rải táo đỏ long nhãn hạt sen trên giường lớn.
Sau đó nàng ta lấy hai ly rượu nhỏ bằng vàng để trên khay đưa đến bên người nàng và hắn.
Nguyên Triệt vui vẻ cầm hai ly rượu, một ly đưa cho nàng, một ly giữ lại cho bản thân, trong tiếng nói mời tân lang tân nương uống rượu giao bôi, nàng và hắn vòng cánh tay vào nhau uống cạn chung rượu, ánh mắt giao nhau có vui sướng cũng có ngại ngùng.
Quan mai cười híp mắt nói chúc vương gia vương phi sớm sinh quý tử.
Nguyên Triệt lần đầu tiên nhìn thấy nàng ngại ngùng, liền cười lớn, vung tay hào phóng nói: “Thưởng” quan mai cùng thị nữ đều vui mừng hành lễ tạ ơn thất vương gia cùng vương phi ban thưởng.
Ngọc Lan một bên đánh giá gian phòng tân hôn, khắp nơi cũng đều là lụa đỏ, trên mỗi ô cửa sổ đều dán chữ song hỷ, tân phòng rộng hơn phòng ngủ trước kia của nàng phải đến bốn năm lần, bởi vì để thuận tiện cho việc náo tân phòng, bình phong chắn trước giường cũng được dời sát tường nên nàng mới có thể quan sát mọi thứ dễ dàng như vậy.
Nàng nhìn thấy có khoảng hai chục phụ nhân đứng bên trong tân phòng, toàn thân đều là áo gấm trâm vàng đều là tướng đại phú đại quý, còn ngoài cửa đều là tướng quân Kiêu Kị doanh đến góp vui cho trò đại náo tân phòng.
Họ xem mỹ nhân cũng đã xem đủ liền nháo lên muốn nhìn đại soái của họ hôn tân nương.
Ngọc Lan mặt dửng dưng, ở hiện đại đã tham dự nhiều đám cưới, xem trò này vốn là cũ rích không có gì phải xấu hổ.
Nhưng nhóm quý phu nhân kinh thành vừa nghe liền đỏ mặt che khăn, trong lòng thầm than đám thất phu không biết liêm sĩ.
Tương Vương một bên đưa mắt nhìn nàng dâu, thấy nàng không tỏ vẻ gì còn tưởng nàng ngượng ngùng, liền liếc mắt nhìn tên tướng quân gây chuyện, bọn họ uống rượu tính bằng chén đã sớm quên hết sợ hãi, nhao nhao đòi xem cảnh hôn thân mật, nếu không sẽ đứng tại chỗ không đi đâu hết.
Nguyên Triệt mắt ưng hơi híp đang dự tính ngày mai nên trừng phạt bọn họ như thế nào, thì mặt bị hai tay của người nào đó xoay lại, kế tiếp chào đón hắn chính là cảm giác mềm mại ấm áp của môi chạm môi, hắn sửng sốt chưa kịp nhắm mắt đã thấy cánh môi ấm nóng của nàng rời đi rồi.
Hắn lại có chút luyến tiếc cùng mất mát.
Nhóm quý phụ mặt đỏ tai hồng che khăn không dám nhìn, đám tướng sĩ bên ngoài cũng đứng trơ như phỗng trong chốc lát sau đó không khí liền vỡ oà thật lớn, một tướng sĩ còn thổn thức nói: “Thật đúng là nữ nhân của đại soái, phải thống khoái như vậy mới được a”.
Ở trong lòng của Ngọc Lan mặc niệm, hôn một cái có tính là gì, chỉ là các người mau chóng lui binh đi để bà đây còn nghỉ ngơi nữa nha.
Cuối cùng đám người náo tân phòng và thị nữ thật sự rời khỏi, trong phòng chỉ còn Ngọc Lan và Nguyên Triệt, nàng mới thở phào một cái, theo cảm giác ngước lên nhìn thì thấy Tương Vương ánh mắt chan chứa ý cười nhìn nàng, trời a, lúc này nàng mới cảm thấy xấu hổ.
Nàng thấy hắn qua một lúc cũng không nói gì, bèn giả bộ như không có gì xảy ra, hắng giọng nói: “Vương gia, ngài không ra ngoài tiếp đãi quan khách sao?”
Hắn ậm ừ một tiếng, sau đó ông nói gà bà nói vịt trả lời: “Khó được một lần vương phi chủ động như vậy, bổn vương thật vui mừng, nàng sau này cũng nên làm như vậy, được không?”
Ngọc Lan mặt ngốc hề hề đang phân tích xem hắn nói cái gì lại nhìn hắn cười gian hai mắt híp lại như hồ ly, liền nhớ đến một màn lúc nãy, cả người đều thấy quẫn bách, nàng liếc hắn một cái trong lòng thầm mắng hắn hai chữ “Hán gian”.
(người Hán gian xảo chứ không phải gian tế nhe các bạn).
Ngọc Lan thấy trong phòng chỉ còn lại hai người, nàng cũng không cần phải giữ lễ nghi nữa, nàng dứt khoát đứng dậy cởi áo khoát dày nặng bên ngoài, rồi oán than nghiêng ngả đi đến bàn trà ngồi xuống: “Ta thật không hiểu giá y làm sao lại nặng nề như vậy, nếu ngài đến trễ một chút chắc ta ngất xỉu mất thôi”.
Tương Vương nối gót theo nàng, trong mắt hắn nhìn tân nương tràn đầy sủng nịnh, nhẹ nhàng nói: “Cho nên nàng vì ta chỉ cần mặc một ngày hôm nay là được, sau này chắc chắn không cần đến nữa”.
Hắn ngồi xuống ngắm nàng vén lên hai tay áo, một tay cầm một cái bánh ngọt tân hôn, tay còn lại mở lá gói bên ngoài, bộ dáng chăm chú mở bánh, chu mỏ nói: “Còn có cung phục đâu? Nghe nói kiểu dáng cũng giống như giá y hôm nay vậy, ba ngày nữa chúng ta vào cung tạ hoàng ân, còn không phải vác bộ cánh nặng nề như vậy lại còn phải ba quỳ chín lạy hay sao”.
Tương Vương thấy nàng vừa nói vừa ăn thật nhanh lại sợ nàng bị nghẹn liền tốt bụng rót cho nàng chén trà, một tay đưa qua trông như hắn mới là nàng dâu nhỏ mới qua cửa vậy.
Ngọc Lan đảo mắt thấy bộ dáng hắn như vậy, đang uống trà cũng cảm thấy buồn cười, liền nhịn không được buông chén trà cười ha ha thành tiếng, oán khí cũng tan mất.
Tương Vương nhìn sắc mặt của nàng liền đoán được là nàng không có nghĩ chuyện gì tốt lành, đợi nàng cười xong vừa muốn mở miệng nói chuyện, hắn liền không bỏ qua thời cơ kéo nàng vào trong lòng, hai tay giữ lấy mặt nàng, môi cũng không chần chờ liền hôn xuống, sau đó không thèm nghe nàng kháng nghị, hắn mạnh mẽ hôn mút, cạy mở răng môi của nàng một phen thắng lợi công thành chiếm đất.
Rất ngọt, một nụ hôn này có vị ngọt ngào của bánh phu thê lại kèm theo hương trà long tĩnh ướp hoa lài thoang thoảng, thật làm say đắm lòng người.
Không biết qua bao lâu đến khi nàng thật không thở nổi nữa, hắn mới chịu buông tha nàng, Ngọc Lan rờ môi vừa sưng vừa đau liền trừng mắt nhìn hắn.
Nguyên Triệt cảm thấy vui vẻ vô cùng, hắn đứng dậy trầm ấm nói: “Chuyện cung phục nàng đừng lo, ta sẽ cho người sửa đổi để nhẹ nhàng một chút.
Ta đã dặn người chuẩn bị thiện cho nàng sẽ sớm mang đến, ăn xong thì nghỉ ngơi một chút, ta đi tiếp rượu một lát sẽ quay về, ngoan”.
Trước khi đi hắn còn không quên nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nàng.
Ngọc Lan bĩu môi nhìn hắn bước ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ ta cũng không phải là con gái của ngươi đâu.
.