Ngày hai mươi bốn tháng mười, Dụ Vương theo lệnh của Hoàng đế, đi đến Bắc Cương nhậm chức “Bắc Yến Vương”.
Cái chức danh này có bao nhiêu là châm chọc cùng buồn cười, ai nấy đều hiểu, nhưng cũng không dám nghị luận.
Lãnh thổ Bắc Yến vốn là thuộc địa của Đại Ngụy, chỉ là Hoàng đế nghi kị trung thần làm nên chuyện hồ đồ, nên Bắc Yến hiện nay dưới sự lãnh đạo của Yến Tuân đã trở thành một đất nước độc lập.
Vũ Văn Nguyệt hộ tống Nguyên Tung đi đến Bắc Cương, cả đoàn người ngựa rời khỏi Trường An trong yên lặng không có một chút tin tức bóng gió.
Mà ở Trường An người dân chắc cũng sớm quên mất, Đại Ngụy còn có một Dụ Vương điện hạ đã từng là con trai yêu quý nhất của Ngụy đế.
Hắn rời đi không có tới một trăm binh sĩ tùy giá, mà những binh sĩ này đều là người có thương tật, già yếu hoặc là bệnh hoạn.
Đi chưa tới nửa đường đã phải chứng kiến cảnh từng người từng người ngã xuống.
Nguyên Tung tấm lòng nhân hậu liền để di thể người đã mất lên cùng một chiếc xe ngựa hắn ngồi.
Mà chiếc xe ngựa này muốn bao nhiêu tồi tàn liền có bấy nhiêu.
Đại Ngụy tính tới thời điểm hiện tại, còn lại bốn hoàng tử, ngoài thập tứ hoàng tử là đứa con nhỏ nhất mới có sáu tuổi, tính ra có ai chưa từng bị phụ hoàng đuổi đi như thế này đâu.
Bởi mới nói, là người của Hoàng thất, cho dù là quý tử được yêu thương nhất thì đã sao? Đến cuối cùng vẫn là bị đối xử tệ bạc như vậy.
Dụ Vương mang theo bính lính bệnh tật đi đến được Bắc Cương, công đầu dĩ nhiên phải tính cho Vũ Văn Nguyệt.
Lần trước đi về phía Bắc hắn thu hoạch không nhỏ, đã nắm được một tổ chức sát thủ gọi là Vãng Sinh Doanh.
Lần này đi theo hộ tống Nguyên Tung, y cũng dẫn theo vài sát thủ, nổi bật nhất có thể nói là Mông Phong.
Đây là một cô nương khí chất muôn phần lạnh lẽo, nhưng ở trong nội tâm lại là một người nhiệt huyết.
Trên đường di chuyển nàng nhiều lần giúp đỡ và giải tỏa không ít khúc mắc trong lòng Dụ Vương, làm cho hắn ít nhiều cũng cảm thấy thoải mái một chút.
Sau khi đến Bắc Cương, bởi vì phòng thủ bảo hộ Nguyên Tung còn phải giải quyết chiến sự nguy cấp, nên đám người Vũ Văn Nguyệt bận đến không kịp thở.
Cũng may Mông Phong võ công không tồi, Nguyệt công tử liền phân phó nàng trở thành cận vệ cho Nguyên Tung.
Mà y lại không ngờ, chính sự bố trí nhân sự ngày hôm nay của y, đã làm cho y trở thành Nguyệt lão se tơ hồng cho đôi chim câu nho nhỏ đáng yêu này.
*************************
Tương Vương phủ, thư phòng của Nguyên Triệt.
Tương Vương vẻ mặt nghiêm túc, tay giao ấn soái cho Mạc tướng quân, còn không quên dặn dò hắn: “Mạc Thanh, hiện nay phụ hoàng lại nghi kị bổn vương.
Người của Tương Vương phủ ta nên tránh Trường An càng xa càng tốt.
Ta đã xin lệnh của Hoàng thượng mang binh đi dẹp loạn phía Bắc.
Ngươi trước đem theo ấn soái của bổn vương, đến Kiêu Kị Doanh thống lĩnh binh lính đi trước một bước, đóng quân ở ngoài thành năm trăm dặm.
Bổn vương làm xong chút chuyện sẽ theo đến”.
Mạc Thanh kính cẩn cuối đầu, hai tay nhận lấy ấn soái, trong lòng vẫn có chút chuyện cần bẩm báo.
Hắn liền không để mất thời giờ thẳng thắn hỏi Tương Vương: “Vương gia, mật báo của chúng ta đã tra ra người hãm hại ngài lúc trước.
Thuộc hạ không hiểu, tuy là tam vương gia đã chết, nhưng tại sao ngài lại không xuống tay với vương phi và thế tử của hắn để trả thù rửa hận cho tiền vương phi và thế tử?”
Nguyên Triệt nghe thấy liền có chút trầm mặc, một lát Mạc Thanh mới nghe hắn chậm rãi nói: “Giết người đền mạng, người cũng đã chết, dù cho có giết hết bọn họ, vậy thì sao? Cuối cùng không phải ta cũng là dạng người cuồng sát không có tính người giống như tam ca của ta sao”.
Mạc Thanh liền cả kinh quỳ xuống nói: “Mạc tướng không có ý đó, xin vương gia trách phạt”.
“Thôi ngươi cũng không có tội, chỉ là Mạc Thanh, sau này ngươi gặp được ý trung nhân sẽ hiểu, có nhiều chuyện khi muốn làm cũng nên nghĩ tới hậu quả sau này.
Hai bàn tay ta dính máu quá nhiều, có lẽ ông trời cũng muốn ta đền tội rồi”.
Tương Vương hít sâu một hơi như có như không nói.
************************
Ngọc Lan ngồi ở chính phòng của Thính Trúc Viện, xem một màn chọi gà hấp dẫn.
Số là hôm nay nàng vừa thức dậy, đã thấy Nguyên Triệt không còn ở trong viện.
Mà ba thiếp thất phu nhân của hắn mỗi ngày không quản nắng mưa đều chạy đến đây xin điểm danh.
Nhưng nàng từ sau đại hôn mỗi ngày có biết bao sự việc lớn nhỏ phiền lòng để suy nghĩ cũng chưa từng gặp qua bọn họ.
Ba nàng kia cũng không hề nản lòng thoái chí, hàng ngày đều trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, hoa nhường nguyệt thẹn lăn đến đây xin gặp vương phi.
Ngọc Lan là người dễ mềm lòng không nỡ để họ ngày ngày đi tới đi lui giang nắng, sẽ bị đen da, cho nên hôm nay liền cho bọn họ vào gặp mặt.
Nàng ngồi ở trên ghế chủ vị, tóc chải thành kiểu yêu mến quen thuộc, hôm nay mặc áo váy màu trắng kết hợp xanh nước biển, ngọt ngào tươi mát.
Nàng nhìn ba vị thiếp thất đảo mông lắc eo đi vào, đúng theo tiêu chuẩn “Sài gòn – Chợ lớn” mà nàng từng xem qua trong một đoạn trích đoạn hài.
Cho nên nàng vừa thấy liền muốn phụt cười.
Tướng đi này kể cả người mẫu chuyên nghiệp cũng phải muốn bái sư học đạo đấy.
Ba vị phu nhân liền lần lượt báo danh, Ngọc Lan cũng không nhớ lắm.
Nàng chính là nhận dạng người rất dở, nếu gặp qua không được ba lần, nàng liền không nhớ đó là ai.
Cho nên qua một hồi nàng chỉ có thể gọi ba người họ theo thứ tự a b c mà thôi.
Trong phút chốc cả chính sảnh đều ồn ào náo nhiệt hẳn lên.
Người ta nói chỉ cần hai người đàn bà và một con vịt thì sẽ thành cái chợ.
Nàng thì chưa thấy có vịt ở nơi này nhưng mà ba người họ đã có thể lập chợ được rồi.
Bọn họ nói chuyện đưa đẩy khéo léo, nhưng mỗi câu nói đều giấu dao, luôn dồn người khác vào đường cùng không thể trở mình.
Ngọc Lan mới đầu xem gà chọi rất thích thú nhưng qua một lúc lâu thì cảm thấy nhàm chán, liền bảo bản thân không khỏe, lệnh cho A La tiễn khách.
Tương Vương đúng lúc đi vào thì thấy một màn này.
Tiểu nương tử than mệt, ra lệnh muốn tiễn khách.
Một trong ba thiếp thất thấy Tương Vương đến thì mừng rỡ không thôi, bèn mặc kệ lệnh đuổi khách, nàng ta còn lớn gan nói vương phi không khỏe, nàng muốn ở lại hầu hạ vương phi.
Hai người còn lại trong mắt tóe ra tia lửa, hận sao đầu óc mình không được nhanh nhạy như thế.
Ngọc Lan như có như không liếc mắt nhìn Tương Vương, sau đó đứng dậy đi vào bên trong phòng ngủ, miệng nói: “Ta mệt mỏi muốn đi nghỉ một chút, ngươi muốn thì ở lại hầu hạ vương gia đi”.
Thị Thiếp A liền hớn hở nói vâng, còn tiến đến bên cạnh Tương Vương muốn thay hắn giải khai áo khoát mùa đông trên người.
Nguyên Triệt mặt không biểu tình nhìn nàng ta, mắt ưng sắc bén lướt qua mặt ba người, sau đó không nhanh không chậm nói: “Uổng cho các ngươi ở vương phủ bao năm qua, một chút lễ nghi cơ bản cũng không có.
Có khi nào bên người Vương phi lại thiếu người hầu hạ, một chút đầu óc cũng không có thật làm người ta chán ghét”.
Nói xong hắn quay đầu ra lệnh cho Lý quản gia đang đứng ở ngoài cửa: “Ngươi đem đám người này rời khỏi Trường An sau này đừng để cho bổn vương thấy họ nữa”.
Ba vị thiếp thất phu nhân liền thấy trời đất quay cuồng, giống như muốn sụp đổ, liền khóc nháo không ngừng cầu xin Tương Vương tha thứ cho bọn họ.
Nhưng với tính tình của hắn, làm sao có thể dễ dàng thay đổi ý định.
Lý quản gia lắc đầu, các ngươi thật không may, lại đi trêu chọc vào cái dằm trong tim của điện hạ như vậy.
Tương Vương cũng không thèm nhìn các nàng bị lôi ra ngoài, hắn sau khi phân phó xong mệnh lệnh, đã nhanh chóng bước vào tân phòng.
Hắn thấy tiểu nương tử tuy trước đó than mệt nhưng vẫn không có nằm nghỉ, mà ngồi ở bên giường ngẩn người.
Cho đến tận lúc hắn vào nàng vẫn không có phản ứng.
Nguyên Triệt bước đến cũng ngồi bên giường, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, Ngọc Lan mới hơi giật mình nhìn hắn.
Nàng hơi nhíu mày giống như suy nghĩ cái gì, sau đó mới từ tốn nói: “Vương gia, ngài để bọn họ đi như vậy cũng không tốt.
Lỡ như sau này, ta nói… lỡ như có một ngày ta không ở đây nữa, ngài cũng vẫn có người bầu bạn không phải tốt hơn sao?”
“Ta không cần bọn họ bầu bạn, dù nàng sau này có đi hay ở, ta cũng sẽ như vậy.
Vả lại, ta còn có Hiển Nhi bên cạnh cũng sẽ không cô đơn.
Nàng đừng lo lắng….”
Hắn nói chưa dứt lời liền bị tiểu nương tử ôm chặt.
Không biết qua bao lâu mới nghe nàng thều thào nói: “Chàng thật ngốc”.
Sau đó nàng ngẩng đầu dâng lên cánh môi mềm mại, nhẹ nhàng cùng hắn thân mật.
Nàng giống như chưa có mấy kinh nghiệm, chỉ dựa theo bản năng mà hành động, lại có phần bắt chước động tác trước đây của hắn.
Hắn theo nàng một hồi liền không nhịn được, đảo khách thành chủ, quấn quýt dây dưa cùng nàng.
Nguyệt Triệt hôm nay có chút sửng sốt với thái độ và hành động của Ngọc Lan.
Nàng giống như thay đổi thành một người khác, hành vi rất cuồng dã phóng khoáng.
Hắn không thấy được tiểu cô nương hay mắc cỡ yểu điệu vài ngày trước ở đâu nữa.
Nhưng mà hắn lại thích thấy được một mặt mới mẻ như vậy của nàng.
Nhìn tiểu nương tử trần trụi quyến rũ ngồi ở trên người mình, hắn liền nhịn không được phối hợp cùng với nàng đưa đẩy, để hai người kết hợp càng chặt chẽ, rước đến một tiếng hô lớn đầy bất ngờ của nàng.
Hắn cười khẽ, hai bàn tay to cũng không rảnh rỗi dạo chơi trên hai ngọn đồi phì nhiêu của nàng, ngón cái và ngón trỏ cũng không quên an ủi vuốt ve tiểu đậu đỏ đáng thương đã sớm cương cứng.
Nàng thấy hắn đã rất động tình liền liếc mắt nhìn hắn nũng nịu nói: “Vương gia, chàng thật hư, không sợ mang tiếng ban ngày tuyên dâm hay sao?”
Hắn mày kiếm khẽ nâng, lại tỏ ra rất nghiêm túc nói: “Ta không phải bị nàng cưỡng……”
Câu nói hắn mới nói giữa chừng đã bị Ngọc Lan lấy tay ngăn miệng lại, không cho hắn nói tiếp.
Đúng là nàng chủ động nhưng không phải là hắn cũng điên cuồng hưởng ứng hay sao, còn dám mở miệng nói chuyện bại hoại như vậy nữa.
Nàng nghĩ nghĩ liền cuối xuống cắn mạnh lên bả vai của hắn, rước đến một tiếng hít vào thật mạnh, lại làm cho dã tính của hắn không ngừng nổi dậy.
Tiếp theo một trận quay cuồng, điên loan đảo phượng, sau đó nàng liền mất đi ý thức không còn biết gì trời trăng gì nữa..