Sáng ngày hôm sau Ngọc Lan tỉnh dậy thấy Nguyên Triệt vẫn còn ở bên cạnh nàng.
Không biết hắn đã thức từ lúc nào, chỉ thấy lúc nàng mở mắt nhìn thấy gương mặt nam nhân trước mặt, thì hắn cũng đang chăm chú ôn nhu nhìn nàng.
Nàng hơi chớp chớp hai mắt, che miệng ngáp một cái, nàng vẫn còn buồn ngủ lắm đây.
Cả đêm đều không được ngủ ngon, còn cái tên hì hục cày bừa nhiều như vậy mà thấy hắn một chút cũng không mệt mỏi.
Nàng hơi cúi đầu dựa vào trong lòng hắn, dụi đầu lên lồng ngực của nam nhân làm nũng.
Tương Vương cũng thật hưởng thụ để tiểu nương tử cọ cọ một lát, mới chậm rãi nói với nàng: “A Lan, ta đã hỏi Tả Bảo Thương, hắn nói có cách để cho nàng ở lại nơi này mà không bị tan biến.
Nàng có muốn thử hay không?”
“Thật sao? Là cách gì?”
Ngọc Lan nhanh chóng ngẩng đầu hỏi hắn, bởi vì kinh ngạc mà quên luôn cả cơn buồn ngủ đang dày vò nàng.
“Hắn nói nàng vẫn phải về thời không của nàng trước, sau đó vứt hết đồ vật thuộc thế giới đó lại nơi nàng ở.
Lợi dụng lúc cổng thời gian chưa đóng lại, nàng lại trở về đây”.
Tương Vương nói rất chậm giống như sợ nàng nghe không hiểu được.
Nàng bán tín bán nghi, miệng cũng thẳng thắn nói: “Nếu là vậy, chàng để ta gặp Tả Bảo Thương hỏi kĩ lại hắn, để không xảy ra sai sót gì được không”
Tương Vương hơi sửng sốt sau đó gật đầu nói: “Được”
********************
Ở tại hoàng cung Đại Ngụy, hai vợ chồng mới cưới lại lần nữa vào cung gặp qua Hoàng đế.
Ông ta bởi vì bệnh tình càng lúc càng nặng, nên vừa qua mấy ngày liền giống như già hơn trước rất nhiều, nói chuyện cũng không có mấy hơi sức.
Ngọc Lan nhìn ông ta liền thở dài, đã là con người thì phải trải qua sinh lão bệnh tử.
Cho dù là Hoàng đế quyền khuynh thiên hạ thì như thế nào? Cuối cùng vẫn phải bước đến giai đoạn này mà thôi.
Hôm nay Tương Vương ngoài dẫn nương tử vào cung, còn đem theo tiểu bánh bao của hắn.
Hắn muốn xin chiếu chỉ của phụ hoàng, lập Hiển Nhi làm thế tử, nối tiếp vương vị của hắn.
Nhưng lời vừa nói ra liền bị Hoàng đế cự tuyệt.
Ông ta hơi thở gấp rút, thều thào nói: “Triệt Nhi, phụ hoàng dự định ngày mai ra chiếu thư, phong con làm thái tử, giúp phụ hoàng giám quốc.
Chuyện Hiển Nhi để lại sau đi, dù sao sau này chức vị Tương Vương cũng không cần làm nữa.
Còn chuyện con muốn đánh hay không đánh Bắc Yến, thì tùy con lựa chọn, phụ hoàng không có ý kiến nữa”.
Tương Vương và Ngọc Lan nghe thấy ông ta nói, trên mặt tràn đầy sửng sốt.
Nàng mở to hai mắt, trong lòng suy nghĩ không ngờ Ngụy đế cuối cùng cũng đã suy nghĩ thông suốt như vậy.
Đây có lẽ là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời của ông ấy.
Nguyên Triệt sau cơn bất ngờ qua đi, liền quỳ gối ôm quyền nói: “Nhi thần vô năng không dám nhận trọng trách lớn như vậy”.
Ngọc Lan thấy Tương Vương hành lễ cũng kéo theo tiểu bánh bao cùng nhau quỳ xuống.
Ngụy đế ho khan mấy tiếng, hơi nâng tay ý bảo Tương Vương đứng dậy.
Ông ta nói một tràng dài cũng tốn rất nhiều sức lực, bảo Tương Vương không cần khiêm tốn.
Còn nói là ai cũng biết công lao của hắn trong việc bảo vệ lãnh thổ Đại Ngụy, lại là người mưu dũng song toàn, là người xứng đáng với hoàng vị nhất.
Sau đó liền phẩy tay nói ý ông ta đã quyết không được nói gì nữa, rồi bảo mọi người lui ra để ông ấy nghỉ ngơi một lát.
Nguyên Triệt thấy không lay chuyển được phụ hoàng, bèn hành lễ tạ ơn lần nữa rồi cùng gia quyến lui ra ngoài.
Trên hành lang đi ra ngoài cửa điện, Ngọc Lan một tay nắm tay tiểu bánh bao bước đi, thấy hắn trầm mặc không nói gì, liền kéo lấy bàn tay to của hắn lại nắm chặt.
Tay hắn rất lạnh, không có cảm giác ấm áp như xưa nữa.
Hắn xoay đầu nhìn thấy ánh mắt lo âu của nàng, sau đó mỉm cười nói: “Ta không có gì, A Lan đừng lo lắng”.
“Ta tin tưởng chàng sẽ làm được rất tốt.
Con dân Đại Ngụy sau này phải trông chờ vào chàng rồi, tướng công” Nàng cũng mỉm cười nghiêng đầu nhìn hắn nói.
Một tiếng tướng công của nàng làm cho tâm của hắn tan chảy cả rồi.
Nguyên Triệt hận không thể ôm nàng vào lòng mà thân ái một chút, nhưng hắn vẫn là có chút ngại Hiển Nhi còn ở nơi này.
Hắn liền xoay người một tay bế Nguyên Hiển, tay còn lại ôm vai nàng, cả nhà ba người thân thiết cùng nhau đi ra khỏi đại điện, chậm rãi di chuyển đến Mai Viện của Ngụy tài nhân.
Bởi vì thế cuộc đã định rõ, Tương Vương nhất định có được ngai vàng, cho nên đại giám đâu dám trái lời của hắn.
Ngày ngày đều sai người chăm sóc cho Ngụy tài nhân rất tốt.
Ngọc Lan nhìn thấy sắc mặt của bà hồng hào, cũng không tỏ vẻ đau thương gì nữa, liền an tâm.
Ngụy tài nhân này dù sao cũng là một tài nữ, suy nghĩ của nàng ắt hẳn phóng khoáng hơn những nữ tử bình thường rất nhiều.
Sau khi cả nhà ba người chào hỏi qua Ngụy tài nhân thì cùng nhau ngồi xuống bàn trà nói chuyện phiếm.
Số là Nguyện Triệt và nàng sắp khởi hành đi Bắc Cương, hai người nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng quyết định để tiểu bánh bao Nguyên Hiển vào cung ở cùng Ngụy tài nhân một thời gian.
Bọn họ không thể dẫn theo tiểu bánh bao đi đến chiến trường được.
Đao gươm không có mắt, tiểu hài tử ở gần đó thật rất nguy hiểm.
Tương Vương cũng không thể cùng lúc bảo vệ cả hai người như thế.
Dù sao Ngụy tài nhân đã từng nuôi nấng bảo vệ hắn tới lúc trưởng thành có thể nói tâm địa rất tốt.
Hiện nay nàng không có con cái ở bên cạnh, có Hiển Nhi bầu bạn cũng sẽ không cảm thấy cô đơn lúc tuổi già.
Người tính không bằng trời tính, vậy mà hôm nay hắn lại nghe từ miệng phụ hoàng nói muốn lập hắn làm Thái tử.
Như vậy, Nguyên Hiển lại càng danh chính ngôn thuận ở lại trong cung, chỉ là từ Đông cung dời qua Mai viện mà thôi.
Tương Vương thành tâm gởi gấm con trai duy nhất cho Ngụy tài nhân, bà ban đầu cũng không dám đồng ý.
Hiện giờ bà chỉ ở chức tài nhân thấp kém, vốn cũng không thể bảo vệ chu toàn bản thân chứ đừng nói có thêm một đứa bé cốt nhục hoàng tộc.
Nhưng Nguyên Triệt kiên quyết nhờ vả, hắn lại nói đã sắp xếp mọi chuyện, không có ai có thể tổn hại được hai người.
Hắn còn nói lần này đi Bắc Cương sẽ xem xét đem thập tam đệ và Thuần Nhi trở lại Trường An.
Ngụy tài nhân nghe vậy trong lòng một trận vui mừng, càng không thể nào từ chối nữa, chỉ có thể đứng ra đảm bảo chăm sóc Nguyên Hiển thật tốt đợi mọi người trở về.
Tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, chính là mong con cái sống tốt và an toàn là đủ lắm rồi.
Tiểu bánh bao tuy chỉ là đứa bé ba tuổi, nhưng lại sống trong hoàng tộc nên sớm trưởng thành.
Đối với chuyện phụ vương thường xuyên ra ngoài đánh trận, bé cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà chờ đợi.
Nay Lan tỷ tỷ cũng muốn đi theo phụ vương, bé cũng không khỏi cảm thấy cô đơn, nhưng cũng không dám làm nũng hay khóc nháo gì.
Ngọc Lan đối với chuyện này cũng là có chút hiểu biết, đứa bé này đối với nàng có thương yêu cùng ỷ lại.
Sức mạnh tinh thần đối với một đứa bé là rất quan trọng nhưng mà nàng không thể làm gì khác hơn là để bé ở lại Trường An, còn nàng thì cần liều một chuyến mới có thể ở lại nơi này mãi mãi.
Ngọc Lan liền dụ dỗ bé, nói rằng nàng đã chỉ A La cách làm bánh mứt điểm tâm sau này A La sẽ thay nàng ở bên cạnh chăm lo cho bé cho đến lúc nàng trở về.
Ngoài việc để A La ở lại chăm sóc cho Nguyên Hiển, nàng thật không thể tin tưởng một người nào khác nữa.
Trước khi rời khỏi hoàng cung, nàng và A La, tiểu bánh bao cùng ôm nhau rất chặt.
Lần đi này là lành hay là dữ cũng không ai biết trước, chỉ cầu mong ông trời không phụ tấm lòng người lương thiện mà thôi.
Ngày mười hai tháng mười một, Tương Vương và vương phi ở trước kim loan điện, ba quỳ chín lạy Hoàng đế, nhận lấy chiếu chỉ sắc phong và kim ấn của Thái tử và thái tử phi, cả gia quyến di chuyển từ Tương Vương phủ sang trụ tại Đông cung ở phía đông hoàng thành.
Ngày mười lăm tháng mười một, sau khi bàn giao mọi chuyện cho Ngụy Thư Diệp và các quan đại thần đáng tin cậy, Thái tử Nguyên Triệt thống lĩnh Kiêu Kị Doanh khởi hành đến Bắc Cương bình loạn.
Ngọc Lan ngồi trên xe ngựa, mặc váy áo đơn giản màu ánh trăng nhàn nhạt, kiểu tóc vẫn là kiểu nàng yêu mến, trên đuôi tóc chỉ dùng hình loa kèn bằng vải cố định, cũng không gắn ngọc trai như thường lệ.
Bởi vì tòng quân nên di chuyển rất gấp rút, xe ngựa cũng là loại nhẹ và gọn gàng để có thể đi nhanh được chút nào hay chút ấy.
Cho nên nàng ngồi trong xe ngựa xóc nảy vô cùng, những lúc lên đường thế này nàng thật hoài niệm đến xe buýt ở hiện đại.
Tuy buổi sáng phải chen chúc trên xe nhưng cũng không đến nổi khó chịu như vậy.
Xe chạy đến chạng vạng cuối cũng cũng ngừng lại.
Ngọc Lan liền không chịu được nữa tự thân chui ra khỏi xe ngựa cũng không cần Cát Tường Như Ý giúp đỡ.
Hai nàng ấy đang ngồi xe ngựa khác ở phía sau.
Ngọc Lan vừa tiếp đất đã trông thấy các nàng mặt mày tái xanh đang chui ra khỏi thùng xe.
Như Ý còn rất không có tiền đồ, chạy nhanh qua một bên đường nôn thốc nôn tháo một lúc.
Ngọc Lan hơi thở dài, nếu không vì Tương Vương, à không, hiện nay nên gọi là Thái tử điện hạ mới đúng.
Nếu hắn không nhất quyết để Như Ý Cát Tường theo hầu hạ nàng, thì hai nàng ấy cũng không phải cực khổ đến vậy.
Nàng trước kia cũng là tự thân vận động cũng qua ngày rất tốt, chỉ là không biết từ khi nào đã phải nhờ đến sự hầu hạ của người khác mới có thể sống qua ngày đây.
Ở cổ đại vốn cuộc sống rất thoải mái, chỉ là nếu ở trong phủ của gia đình quý tộc nữ chủ nhân sẽ không khỏi có chút lười biếng, mười ngón tay cũng không cần động nữa.
Cát Tường đi đến bên nàng nhỏ nhẹ hỏi: “Thái tử phi, ngài qua đây ngồi một lát, sau khi dựng trại xong nô tì hầu hạ ngài tắm rửa thay y phục”.
Ngọc Lan nghe nàng ta kêu nàng là thái tử phi, liền nổi da gà.
Cái chức danh này quả thật danh không xứng với thực.
Nhìn từ trên xuống dưới nàng trang điểm ăn mặc còn không bằng nhị đẳng nha hoàn của nàng nữa là.
Nhưng mà nếu không kêu như vậy trước mặt tướng công của nàng, hắn sẽ không vui.
Mà hắn không vui thì người chịu khổ chắc chắn là nàng rồi đấy.
“Không cần đâu cả ngày ngồi lại ngồi, ta hiện giờ muốn vận động một lát.
Cát Tường ngươi qua giúp đỡ Như Ý đi, nàng ta trông thật thê thảm quá rồi”.
Cát Tường liền không dám chậm trễ nói: “Vâng” sau đó chạy chậm đến hướng Như Ý đang cho chó ăn chè ở bên đường.
Ngọc Lan đứng bên cạnh xe ngựa, phóng tầm mắt nhìn về phía sau.
Binh lính của Kiêu Kị Doanh đông đảo như kiến.
Tuy vậy họ hành quân rất ngăn nắp, một hàng có khoảng sáu người, hàng sau tiếp nối hàng trước, trùng trùng điệp điệp.
Nàng có cảm giác bản thân đang đứng trên một chỗ đất cao, cho nên nàng mới có thể thấy được quân lính mặc chiến giáp sáng bóng, xếp hàng di chuyển phía sau tầng tầng lớp lớp uốn lượn theo đường mòn trải dài đến mấy dặm đường như vậy.
Ngọc Lan nhìn thấy cảnh tượng hùng tráng thế này miệng liền há hốc, qua một hồi cũng quên khép lại.
Đúng là tận mắt chứng kiến cảnh hành quân đánh trận với quy mô lớn thế này, cảm giác chấn động rất khó có thể diễn tả bằng lời.
Một đời người có thể nhìn thấy một lần quả thật không còn gì hối tiếc.
“Sao hả, Kiêu Kị Doanh của ta không tệ chứ?” Bên tai nàng có tiếng cười khẽ sau đó liền nghe giọng nói trầm ấm xen lẫn kiêu ngạo ở trong gió truyền đến.
“Đúng là không tệ, tướng công à, chàng thật là suất”.
Nói xong nàng liền nũng nịu chạy về phía trước ôm lấy cánh tay hắn, dụi dụi một hồi.
Tính hư vinh của Nguyên Triệt lại được thỏa mãn, sau một lúc để tiểu nương tử ngắm đủ.
Hắn mới lạnh nhạt quay qua bảo Mạc Thanh hạ trại tại nơi này, sáng mai mới tiếp tục hành quân.
Sau khi mệnh lệnh phát ra, từng tốp từng tốp quân lính theo khẩu hiệu của đội trưởng chia ra hành động.
Người thì dựng lều, người thì chăm sóc ngựa chiến, có người lại dựng lò bắt đầu nấu cơm chiều.
Cả một đại doanh hơn hai mươi vạn người lại làm việc rất có trật tự kỉ cương, làm Ngọc Lan xem một hồi liền muốn líu lưỡi.
Cho đến khi Nguyên Triệt kéo nàng rời đi thì nàng mới như từ trong mộng trở về với thực tại..