Trên đường di chuyển cùng Kiêu Kị Doanh đến Bắc Cương, mỗi một ngày Ngọc Lan đều thấy những điều thú vị khác nhau, có thể nói là mở rộng tầm mắt.
Giống như người xưa thường nói “đi một ngày đàng học một sàn khôn” là vậy.
Ví như, trời không chiều lòng người, có khi bất chợt mưa to có khi lại nắng gắt, thời tiết thất thường như vậy cũng không ngăn cản được quân đội hùng mạnh nhất Đại Ngụy hành quân.
Những binh lính trong hàng ngũ mặc kệ mưa to gió lớn gì, cũng đều quy củ đi theo đội hình, chiến giáp ướt sũng rồi lại khô nhưng cũng không ngăn được họ tiến về phía trước.
Lại ví như, một người bị bệnh ngã xuống, liền được hai người lính khác khiêng ra cho quân y, sau đó hàng ngũ phía sau nhanh chóng lấp vào khoảng trống, lại tiếp tục theo khẩu lệnh của đội trưởng mà đi tiếp, nhìn không ra trong đội đã vắng một người rồi.
Ngọc Lan lúc trông thấy cũng rất tò mò, tiến đến trực tiếp phỏng vấn đối phương.
Hắn lắc đầu sảng khoái nói không lo, chế độ trong quân rất tốt, có bệnh thì chữa hết lại đánh giặc tiếp.
Như vậy mới không uổng là trai tráng Đại Ngụy.
Ngọc Lan nghe hắn nói liền mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn, xong lại vỗ vai khích lệ, trong lòng cũng âm thầm nói, huynh đài ngươi cũng quá cường hãn rồi.
Sau đó lại ví như, bọn họ đóng quân gần một dòng sông.
Binh lính thấy nước giống như thấy vàng.
Sau khi hạ trại và làm xong nhiệm vụ được giao, liền từng tốp từng tốp hăng hái chạy ra sông tắm rửa.
Ngọc Lan ngồi ở trên đồi bên này nhai bánh tráng muối tôm cùng Như Ý Cát Tường, thấy từng đám thanh niên trai tráng cao to lực lưỡng chỉ đóng mỗi tiết khố cười đùa quẫy nước dưới sông, ba nàng liền trợn tròn sáu con mắt.
Như Ý Cát Tường mặt muốn nhỏ ra máu lấy hai tay che mắt lại.
Hử, gạt người sao? Ngọc Lan thấy rõ ràng hai nàng ấy tuy là che mắt, nhưng có ai che rồi mà còn hở ngón tay ra như vậy hay không.
Rõ ràng rất muốn xem, còn làm bộ làm tịch cái gì.
Cứ như nàng đây cứ mở to hai con mắt quang minh chính đại mà nhìn, còn không khách khí liên tục hít hà lại nuốt nuốt nước bọt, cũng không biết là vì ăn muối ớt quá cay hay là vì được ngắm cảnh tượng nóng bỏng như thế.
Ngắm trai thôi mà, không cần phải xấu hổ.
Nhưng nàng ngắm chưa đủ, đã bị người nào đó bịt mắt lôi đi rồi.
Cái đó, nãy giờ chỉ là nói về binh lính trong doanh.
Còn tướng quân thì sao? Mấy người này mới đúng là ác liệt, có thể nói trong Kiêu Kị Doanh chủ nào tớ nấy.
Ở trong doanh có khoảng năm vị tướng quân chức vị rất cao.
Đại khái cũng không biết là chức vụ gì, nhưng Ngọc Lan luôn thấy năm huynh đài này giống như tiểu hành tinh luôn xoay quanh mặt trời là tướng công của nàng.
Ngoài Mạc Thanh ra, bốn người còn lại mới đi được chưa đến nửa đường, đã bắt đầu liên tục tấn công hai tiểu nha hoàn đáng thương của nàng rồi.
Là hai kèm một.
Đúng vậy, không biết bọn họ phân chia đồng đều như vậy từ lúc nào đây.
Không lẽ lại muốn chơi np, theo nàng nhận xét thì Như Ý Cát Tường cũng không có khẩu vị nặng như thế.
Nàng rất tò mò bèn hỏi thăm Thái tử điện hạ, thì thấy hắn hít sâu một hơi trừng mắt nhìn nàng sau đó run run giọng nói: “Nàng… suy nghĩ quá nhiều rồi”.
Sau một lúc hắn lại nói cũng như là ra lệnh: “Sau này nàng không được xem sách cấm và đông cung đồ nữa”.
Nàng liền đỏ mặt nhào đến nhéo cánh tay của hắn, miệng còn la lớn: “Ta xem khi nào? Ngược lại trong thư phòng của chàng thật không thiếu bản gốc cùng ngoại bản.
Lại còn lấy cắp cái chặn giấy của bổn cô nương để vào đó nữa”.
Đừng tưởng trốn vào đó xem thì ta không biết, hừ!
Nguyên Triệt vẻ mặt tự nhiên, giống như người trộm đồ không phải là hắn, còn nhướng mi nói: “Ồ, nàng không xem làm sao biết có cái chặn giấy ở trong đó”.
Lại còn rất nồng nặc mùi dấm âm dương quá khí nói: “Không ngờ A Lan của ta lại thần thông quảng đại như vậy, nhưng có điều bổn Thái tử thắc mắc, Thái tử phi của ta là đề thơ tặng người nào đây?”
Ngọc Lan liền ngơ ngẩn trong một chốc cũng không biết trả lời thế nào, sau đó trong đầu nàng giống như xẹt qua tia sáng.
Nàng vừa nhìn hắn vừa cười gian xảo lại vỗ đùi đeng đét nói: “Ta cũng không ngờ chàng đường đường là Thái tử lại ghen tuông như vậy.
Bài thơ đó, à là lời bài hát đó là do ta nghe được, thấy rất hay nên ghi xuống giấy, không phải viết cho ai cả”.
Thái tử Đại Ngụy liền bán tín bán nghi hừ lớn, rồi tiếp tục ngồi xuống thư án xem sách, cũng không thèm nói chuyện với nàng nữa.
Tuy là Nguyên Triệt nói nàng nghĩ nhiều, nhưng thực tế lại cho thấy, bao giờ hai tiểu nha hoàn xuất hiện, Ngọc Lan đều thấy bóng dáng của bốn vị huynh đài này theo sát đến không một khe hở.
Khi thì tặng hoa khi lại tặng vật nhỏ đáng yêu, làm cho hai nàng ấy luôn ở trong trạng thái được sủng ái mà lo sợ.
Còn không ngừng đỏ mặt luýnh quýnh đến mức cả nước trà cũng làm đổ lên người chủ tử là nàng.
Sau đó tướng công nàng biết được liền không khách khí ra lệnh cho bọn họ tránh xa Thái tử phi chu vi mười dặm.
Mà Như Ý Cát Tường luôn theo bên nàng như hình với bóng, cho nên bọn họ cũng phải đành ngậm ngùi cách trở hai nàng rồi.
Cái dãy ngân hà do Thái tử Đại Ngụy dựng nên, cũng không có con chim ô thước nào dám đến bắc cầu đưa lối, thật làm người ta tương tư đau khổ quá mà.
Tả Bảo Thương cũng rất đáng đánh đòn không kém.
Lão bởi vì được Thái tử bảo hộ, liền rất không khách khí trêu chọc sư huynh Đông Phương Kị của hắn.
Mỗi ngày lão đều lượn lờ trước mặt Đông Phương tiên sinh làm trò, làm cho Đông Phương Kị tức đến râu tóc cũng dựng ngược lên rồi, mà ông ta lại không dám ra tay sát hại huynh đệ đồng môn trước mặt Thái tử.
Cho nên đoạn đường di chuyển này ông ta đành ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng gương mặt còn đen hơn cả Bao Công trong phim truyền hình mà Ngọc Lan từng xem nữa.
Nàng nhìn thấy cũng giơ ngón tay cái khen Tả Bảo Thương thật giỏi, nàng thấy gương mặt khổ qua như vậy cũng thật xem đến hả lòng hả dạ.
***********************
Lắc la lắc lư đi được khoảng ba tuần, vào một buổi sáng đẹp trời nọ, cuối cùng Kiêu Kị Doanh cũng đã dến được cột mốc đánh dấu hai chữ Bắc Cương sơn màu đỏ chói trên một tảng đá rất lớn.
Lúc Ngọc Lan túm áo choàng nhảy ra khỏi xe ngựa, đang dáo dác nhìn bốn phía để xem Bắc Cương trông như thế nào, thì nghe thấy xa xa có tiếng người đang tranh cãi.
Nàng lắng tai nghe một hồi, liền ngẩn ra, giọng nói trầm trầm từ tính này còn không phải tướng công nhà nàng sao.
Nàng lại ngạc nhiên ai ăn gan hùm mật gấu mà dám cãi tay đôi với hắn vậy?
Cho nên, với tư cách là người hóng chuyện chuyên nghiệp được A La ban cho bằng cấp hẳn hoi, Ngọc Lan liền chạy tới phía trước xem tình huống.
Nàng đứng ở phía sau một binh lính cầm khiêng, dỏng tai nghe ngóng một hồi mới sực nhớ ra, thì ra người đến là “Bắc Yến Vương” Nguyên Tung.
Hắn đến là để ngăn cản thất ca của hắn tiến đánh Bắc Yến, làm cho sinh linh đồ thán.
Mà Nguyên Triệt ở trước mặt ba quân tướng sĩ cũng không thể nói cho thập tam đệ biết hắn cũng không có ý giao chiến.
Cho nên chỉ có thể hù dọa Nguyên Tung một chút.
Đến khi hắn thấy đệ dệ quỳ xuống liều chết ngăn cản, hắn mới nhắm mắt phẩy tay cho qua.
Ngọc Lan nhìn thấy cảnh tượng diễn ra y như phim như vậy, liền khâm phục tướng công nhà mình vô cùng, hắn biểu diễn xuất sắc như vậy đúng ra đạo diễn nên cho hắn đóng vai chính mới đúng nha.
Sau khi Ngọc Lan nhìn thấy Nguyên Triệt ra lệnh cho toàn quân hạ trại gần biên giới Bắc Yến.
Mông Phong đã ở bên cạnh đã giúp thập tam vương gia đứng dậy từ lâu.
Nàng mới từ từ đi đến chỗ Nguyên Tung, vỗ bả vai của hắn.
Hắn kinh ngạc xoay người liền thấy tiểu cô nương đang híp mắt nhìn hắn cười cười, nàng mặc áo váy màu xanh ngọc khoát áo choàng màu trắng, trên tóc thắt bím xéo còn lại để thả sau lưng, có nơi nào nhìn giống phụ nhân đã có gia đình đâu.
Hắn hơi mỉm cười sau đó hỏi: “Lan tiểu thư, à không, nên gọi là thất tẩu mới đúng.
Nàng khỏe không?”
“Khỏe, ta rất khỏe.
Còn có Ngụy mẫu phi cũng rất tốt.
Thất ca của ngươi trước khi rời Trường An đã sắp xếp ổn thỏa cho nàng.
Ngươi cũng đừng quá lo lắng”.
“Vậy tốt rồi, Lan… thất tẩu, sao nàng lại đến nơi này?”
“À...! Ta đi du lịch phía Bắc tiện đường được cả doanh đội đi theo bảo tiêu đấy.
Ngươi thấy ta có uy phong hay không hả?” Nàng hi ha tươi cười như hoa nói, cũng vờ như không biết chuyện tướng công cùng em chồng mới cãi nhau, làm cho người đối diện cũng buông lỏng tâm tình một chút.
“Nàng lúc nào cũng vui vẻ như vậy, nếu ta cũng được như nàng thì tốt rồi” Nguyên Tung cũng hơi cười nhìn nàng nói, sau đó lại nhìn qua Mông Phong đang cho hắn một ánh mắt thông cảm.
Ngọc Lan cũng theo hắn nhìn qua, trông thấy nữ hiệp Mông Phong tuy gương mặt rất lạnh lùng nhưng đứng trước Nguyên Tung vẫn là mang theo một chút dịu dàng của nữ tử.
Nàng nhìn qua nhìn lại hai người, ở trong lòng giống như thấy được gian tình, liền cười rất xảo quyệt bảo Mông Phong dìu thập tam vương gia về dịch quán.
Sau đó nàng cùng hai tiểu nha hoàn cũng đi theo chân bọn họ.
Dịch quán ở Bắc Cương đúng thật rất “đơn giản” hoặc có thể nói là rất tồi tàn.
Từ trong ra ngoài không có lấy một nha hoàn hay nô tài gì cả.
Ngọc Lan bước vào liền rất ngạc nhiên hỏi: “Mông Phong, người đi đâu hết rồi, vắng như chùa bà đanh như vậy ai hầu hạ vương gia đây?”
Mông Phong mím môi đánh giá nàng một lúc mới nói: “Nô tài khỏe mạnh đã được cử đi lên tường thành đứng gác rồi, nha hoàn thì được triệu tập để may áo mùa đông cho binh sĩ, chúng ta không đủ nhân lực đành phải để cho dịch quán vườn không nhà trống như vậy”.
Ngọc Lan ngẫm nghĩ, hèn gì ở trong phim, lúc Nguyên Thuần đến dựa dẫm ca ca ruột, Nguyên Tung chỉ có một cánh tay lại phải tự mình nấu cơm nấu nước như thế.
Nàng thở dài, lại có thêm một hoàng tử Đại Ngụy sống trong cảnh đáng thương nữa rồi.
Nàng bèn xoay qua bảo Như Ý Cát Tường giúp đỡ dọn dẹp lại dịch quán.
Lại hỏi Mông Phong nơi để lương thực, tối hôm nay nàng muốn làm một bữa ngon cho mọi người.
Nguyên Tung, Vũ Văn Nguyệt, Nguyệt Thất cùng mọi người ở nơi này bận rộn không ngừng chắc lâu lắm đã không được ăn một bữa ăn đúng nghĩa rồi.
Đối với chuyện nàng rời khỏi đại quân, Nguyên Triệt biết cũng làm như không thấy.
Nàng ở trong dịch quán dưới sự cai quản của Vũ Văn Nguyệt vốn không có nguy hiểm gì.
Hắn cũng đã cho ám vệ đi theo bảo vệ nàng rồi.
Vả lại, hắn càng không muốn thấy tiểu nương tử nhà mình lại mắt tròn mắt dẹt nhìn binh sĩ của hắn tắm rửa như vậy.
Ngọc Lan buổi trưa sau khi chỉ đạo dọn dẹp xong nhà cửa, sau lại loay hoay trong nhà bếp một buổi chiều cuối cùng cũng có thể làm ra sáu món một canh, đựng trong dĩa rất lớn, mà mỗi món ăn nàng đã hỏi qua đều là mỗi người một món yêu thích, chay mặn đều có đủ, thức ăn nghi ngút khói dọn lên được mặt bàn cũng là lúc mọi người tụ tập đầy đủ trở về dịch quán rồi.
Ở trên bàn tròn nhỏ ngồi theo thứ tự bắt đầu từ Nguyên Triệt, Vũ Văn Nguyệt, Nguyệt Thất, Nguyên Tung, Mông Phong, cuối cùng là Ngọc Lan cũng ngồi sát một bên tướng công của mình.
Thấy không khí giữa hai huynh đệ hoàng gia này có hơi ngượng ngập, nàng liền bảo Như Ý mang đến một bình rượu rót vào ly nhỏ cho mọi người, sau đó nàng mới nâng ly đứng dậy bắt chước anh hùng hảo hán trong phim nói: “Mọi người đều là huynh đệ vào sinh ra tử, lại là người cùng một nhà đừng cứng nhắc như vậy.
Hôm nay ta kính mọi người một chung, thâm thù đại hận gì cũng như chung rượu này, trôi qua yết hầu thì cay đắng gì cũng đều tan mất, coi như bỏ qua hết có được không?” Dứt lời nàng liền ngửa đầu uống cạn chung rượu.
Kế đó Vũ Văn Nguyệt và Nguyệt Thất rất nghĩa khí cầm ly rượu uống cạn.
Nàng liền nhìn Nguyên Triệt bằng ánh mắt nài nỉ, hắn nâng tay hướng Nguyên Tung gật đầu một cái rồi uống hết ly rượu.
Nguyên Tung nhìn qua cũng cảm thấy nếu không uống thì quá chấp nhất rồi, nên hắn cùng Mông Phong cũng cầm chung rượu nâng lên miệng uống.
Ngọc Lan sau khi thấy mọi người như vậy liền rất vui mừng, sau đó hô lớn mời cả nhà dùng cơm rồi lần lượt gấp thức ăn mà từng người yêu thích vào trong chén của người đó, còn rất tự hào bảo mọi người dùng thử thức ăn của nàng làm xem thế nào.
Nguyên Triệt thấy một lúc nàng vẫn chưa ăn, liền đặt món nàng thích để vào chén cho nàng, đổi lấy sóng mắt long lanh đưa tình của tiểu nương tử.
Vũ Văn Nguyệt trông thấy hai người như vậy hơi thở dài, nhưng cũng chỉ biết lắc đầu cho qua.
Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, con người đôi khi thật quá nhỏ bé, đối với những gì ông trời sắp đặt sẵn, nếu cãi lại không được thì cũng chỉ có thể nghe theo phó mặc cho số phận mà thôi..