Tương Vương Phủ.
Đây là lần thứ hai Nguyên Triệt gặp lại Ngọc Lan, nàng theo Vũ Văn Nguyệt đến thăm viếng vương phủ, còn mang theo điểm tâm mà nàng đã hứa làm cho hai vị tiểu công tử.
Nguyên Triệt cũng không khách khí vui mừng nhận lấy hộp gỗ hai tầng đựng điểm tâm, giao cho nha hoàn đưa đến viện của tiểu thế tử và nhị công tử.
Nha hoàn đi rồi, Vũ Văn Nguyệt và Nguyên Triệt bắt đầu nói chuyện về chuyện lập hàng rào bảo vệ an toàn cho cuộc săn thú tiếp đón sứ giả Nhu Nhiên.
Ngọc Lan buồn chán bắt đầu đánh giá chung quanh thư phòng của Tương Vương.
Không tinh xảo văn nhã như thư phòng của Nguyệt mặt lạnh, cũng không có cửa sổ nhìn ra thác nước xinh đẹp như ở Thanh Sơn Viện.
Thư phòng này tràn ngập hơi thở nam tính, trang trí bày biện cũng thuộc về võ tướng.
Từ cửa chính đi thẳng vào là thấy ngay thư án, phía trên là văn phòng tứ bảo, vài cuốn sách hoặc binh thư bằng trúc cuộn tròn xếp ngăn ngắn trên án, có cuốn còn đang mở giống như chủ nhân còn đang đọc dở.
Ở bên tay phải có một bàn cờ nhỏ chất gỗ đen bóng, nhìn qua là biết hàng tốt.
Phía sau bàn cờ là cửa sổ, nhưng cứa đóng im lìm vào ban ngày cũng không thấy mở.
Bên trái có bàn trà nhỏ dùng để tiếp khách.
Nhìn chung Tương Vương này cũng không phải dạng nhà giàu mới nổi, thư phòng hắn sắp xếp khiêm tốn không để người khác dè bỉu, cho thấy tâm tư của hắn cũng thật thâm trầm.
Lại nói hắn sinh ra ở nhà đế vương, nếu từ nhỏ không biết người biết ta, e là mạng nhỏ cũng sớm mất.
Đang trong lúc nàng còn xem xét xung quanh, đã nghe giọng Tương Vương trầm ổn nói: “Lan tiểu thư ở cùng cánh đàn ông chúng ta chắc cũng buồn chán, có muốn ta gọi người dẫn nàng đi gặp qua Vương phi và hai tiểu công tử hay không?”
Ngọc Lan thấy có cơ hội rời khỏi liền hăm hở gật gật đầu vỗ tay cười nói: “Quá Được”.
Tương Vương hàm hậu mỉm cười, sau đó phân phó nha hoàn dẫn đường cho nàng.
Khi thấy nàng đi rồi, Nguyên Triệt quay sang hỏi Vũ Văn Nguyệt “Quá được?”
“Đừng để ý nàng, nơi nàng ở trước đây khác chúng ta nên lâu lâu sẽ nói chuyện có chút cổ quái” Vũ Văn Nguyệt cầm chung trà nhấm một ngụm nhỏ mới từ từ nói.
Nguyên Triệt chỉ nghĩ Vũ Văn Nguyệt nói nàng ở vùng khác đến nên cũng không quá bận tâm.
Liền cùng Nguyệt công tử đánh cờ rồi bàn chuyện chi tiết về cuộc săn bắn.
Bên này Ngọc Lan được nha hoàn dẫn đi quanh quanh co co một lúc mới đến một cái đình nhỏ giữa hồ.
Bên trong đã có ba bóng người ngồi bên bàn tròn.
Một phụ nhân khoảng hai mươi mấy ba mươi tuổi, nàng sắc mặt cũng không quá tốt, nàng mặc cẩm y màu sắc hơi tối, trên tóc cũng gắn không ít đồ trang sức vàng nhìn qua là biết vương phi danh xứng với thực.
Chia ra ngồi ở hai bên nàng là một tiểu công tử khoảng mười tuổi trắng trẻo gương mặt hao hao giống mẫu thân, nhưng lại có đôi mắt ưng sáng quắc của Tương Vương.
Bên kia là một cái tiểu bánh bao cũng trắng trẻo như đại ca, lại mập mạp đáng yêu đoán chừng ba bốn tuổi.
Bé con lại như một bản sao hoàn chỉnh của phụ vương mình.
Bé đang cố sức giành lấy bánh từ tay đại ca mình rồi bỏ hết vào miệng, còn la lớn bánh thật ngon còn muốn ăn hết cả hộp điểm tâm không chừa lại cho ca ca bé nữa.
Ngọc Lan cười cười tiến vào đình hành lễ với vương phi và hai vị công tử, sau đó được vương phi mời ngồi xuống thưởng trà cùng với họ.
Tương Vương phi dịu dàng hỏi Ngọc Lan vài chuyện trong nhà, lại hỏi cách làm điểm tâm bánh thỏ con và một vài hình thú ngộ nghĩnh mà nàng hôm nay mang tới cho hai vị công tử.
Tiểu bánh bao ngồi cạnh nàng mắt tròn mắt dẹt nhìn sang hỏi nàng: “Tỷ tỷ là tỷ làm điểm tâm này sao?”
Ngọc Lan kềm chế muốn nhào đến véo má tiểu bánh bao, nàng gật đầu cười nói: “Là tỷ tỷ làm, đệ thích không? Nếu đệ thích ăn sau này ta sẽ cho người mang đến cho đệ nữa chịu không?”
“Tốt quá tốt quá tỷ tỷ” Bé hào hứng vỗ tay hoan hô còn thân thiết chạy đến bên cạnh dựa vào cánh tay Ngọc Lan làm nũng.
“Thật dễ thương quá” Ngọc Lan tự nhiên cảm thấy bé rất thân thiết nên khen thật lòng “Vương phi người thật tốt số có được hai người con ngoan ngoãn đáng yêu thế này”.
Tiểu thế tử là người hướng nội, lại hay ngại ngùng nên được Ngọc Lan khen không tự chủ đỏ mặt, bèn đứng lên nói với vương phi hắn còn phải làm bài tập lão sư giao cho nên đi trước một bước.
Vương phi bảo hắn phải học tập thật tốt rồi cho hắn lui ra.
Còn lại ba người ngồi lại trong đình tiếp tục uống trà ăn điểm tâm, tất nhiên còn có Ngọc Lan liên tục chọc ghẹo tiểu bánh bao làm hắn gấp tới muốn khóc, Vương phi cũng không giúp đỡ bé, mà ngồi một bên mỉm cười nhìn hai tỷ đệ đùa giỡn.
Khoảng một canh giờ sau, Tương Vương và Vũ Văn Nguyệt ung dung tiêu sái đi đến, tiểu bánh bao Nguyên Hiển trong thấy họ đầu tiên, bé liền lao ra khỏi đình reo lên: “Phụ vương đến, phụ vương đến”.
Ngọc Lan thấy vương phi đứng lên dáng điệu muốn ra ngoài tiếp đón Tương Vương, nàng cũng không tiện ngồi lại bèn đứng dậy đi phía sau vương phi.
Trong lòng nguyền rủa cái triều đại chết tiệt không có nữ quyền này, lão công thì lão công, tới rồi thì cùng vào đình ngồi đi, sao cứ phải là phụ nữ đi ra đón mới được nha.
Nàng không tình nguyện đi tới hơi bĩu bĩu môi, cũng may là tuột lại ở phía sau nên không có ai thấy.
Tương Vương bước đến bế tiểu bánh bao lên, lại hỏi hắn vài câu hỏi sinh hoạt hằng ngày, tiếp đến là một màn vương phi chào hỏi vương gia, sau đó lại chuyển đề tài về điểm tâm mà Lan tiểu thư đưa đến.
Vương phi mỉm cười nhỏ nhẹ nói: “Vương gia, không phải chàng đang đau đầu vì không biết tìm ai thay thế ngự trù bị bệnh thiết yến đãi sứ giả Nhu Nhiên sao? Thiếp thân thì đã thấy được người phù hợp rồi đó”.
Mọi người không hẹn mà gặp đều quay lại nhìn Ngọc Lan.
Nàng mở to hai mắt, đảo qua đảo lại nhìn mọi người, sau đó mới lên tiếng: “Vương phi người ngài nói chắc không phải ta đâu phải không?”.
Vương phi mỉm cười, kiểu mỹ nhân dịu dàng chính hiệu, còn tiến lên nắm nay nàng nói: “Lan muội muội, chúng ta hôm nay vừa gặp như đã quen từ lâu, muội giúp vương gia nhà ta một lần này đi mà”.
Ngọc Lan nhìn qua Vũ Văn Nguyệt phát tín hiệu cầu cứu khẩn cấp.
Vũ Văn Nguyệt hơi mím môi, bước lên một bước, hai tay ôm quyền nói: “Điện hạ, vương phi, biểu muội này của ta tâm tính ham chơi, việc thiết yến đãi tiết sứ không phải chuyện đùa giỡn, xin hai vị suy nghĩ kĩ càng”.
Tiểu bánh bao đang dựa trong lòng phụ thân thấy mọi người nói chuyện bé không hiểu, nhàm chán vô cùng, nên nũng nịu đòi phụ vương bế vào đình để bé tiếp tục ăn bánh ngọt của bé.
Tương Vương cười véo má bé rồi đi vào trong đình ngồi xuống bên bàn trà, cũng đồng thời để bé ngồi trên chân mình, tiểu bánh bao đã không chờ nổi nhanh chóng tóm lấy một cái bánh hình thỏ, nhưng vừa định để vào miệng bé đã chuyển qua đưa lên miệng phụ thân mình: “Phụ Vương ăn một miếng đi, bánh Lan tỷ tỷ làm thật ngon”.
“Ồ thật sao? Hiển nhi cũng rất ngoan biết hiếu kính phụ vương nữa”.
Hắn cũng không từ chối ăn hết bánh mà tiểu bánh bao đưa đến.
Khi bánh vào đến miệng mềm mại ngọt ngào lại nếm được hương hoa quả, trong đầu hắn không tự chủ nhớ lại hình ảnh tiểu cô nương phong thái tự nhiên cầm cái bánh nhỏ đưa lên miệng hắn, cũng giống như Hiển nhi hôm nay vậy.
Mềm mại ngọt ngào cũng giống như điểm tâm của nàng làm vậy.
Hắn không kềm chế được liếc mắt nhìn qua Ngọc Lan đang đứng một bên của Vũ Văn Nguyệt, hắn sớm biết được chuyện của Vũ Văn Nguyệt và tì nữ Sở Kiều kia, cảm thấy chuyện đó giữa hai người là không thể nào, cũng mong Vũ Văn Nguyệt sớm có thể thoát ra, nhưng giờ hắn lại không mong thấy Vũ Văn Nguyệt thành hôn cùng biểu tiểu thư này, tại sao như vậy hắn cũng không biết, cũng không dám nghĩ.
“Vương gia, điểm tâm Lan muội muội làm như thế nào?” Vương phi ngồi một bên cũng tham gia náo nhiệt.
“Ngon lắm” nói đoạn nhìn qua Vũ Văn Nguyệt và Ngọc Lan: “Nguyệt công tử, bổn vương cũng thấy nàng là người thich hợp để thiết kế yến tiệc lần này, ngươi có thể giúp bổn vương không?”
“Chuyện này......” Vũ Văn Nguyệt ngập ngừng.
“Chuyện này, làm xong có được thưởng không?” Ngọc Lan thấy chạy trời không khỏi nắng, bèn không do dự hỏi Tương Vương.
“Ngọc Lan không được nói bậy bạ” Nguyệt công tử lạnh giọng trách mắng.
Ngọc Lan thấy vậy bĩu môi không thèm nói nữa.
Tương Vương thấy vậy cười lớn, vương phi cũng lấy khăn tay che miệng cười duyên dáng đúng chuẩn khuê các cổ đại.
Tương Vương đặt Nguyên Hiển đứng xuống sàn, mới đứng thẳng dậy, tiến vài bước đến trước mặt Ngọc Lan mới hỏi nàng: “vậy nàng muốn thưởng gì?”
Ngọc Lan mím mím môi, hai mắt linh động chớp chớp qua lại, cuối cùng nàng nói: “Chưa nghĩ ra, khi nào ta nghĩ ra sẽ nói với ngài”.
“Được, chỉ cần đừng nói chuyện hoa trong gương, trăng trong nước, nàng muốn thứ gì bổn vương sẽ đều cho nàng toại nguyện” Tương Vương chém đinh chặt sắt nói.
“Tốt quá” Ngọc Lan vui mừng vỗ tay, thất điện hạ này sau này cơ hội làm hoàng đế rất lớn nha, lúc đó bảo hắn cho vốn mở vài cái tửu lâu vậy không phải sẽ đếm tiền mỏi tay sao a.
Thần tài này của nàng nên o bế một chút mới tốt, đâu có ai lại chê mình có nhiều tiền đâu nha.
“Vậy nếu việc đã định, ta và biểu muội quay về phủ chuẩn bị, đến hôm đó sẽ gặp ngài ở bãi săn bắn ngoài thành” Vũ Văn Nguyệt chấp tay nói lời tạm biệt.
Ngọc Lan cũng theo y hành lễ cáo biệt mọi người rồi cùng y rời Tương Vương phủ.