Tác giả: Hoa Lan Nhỏ
Nàng sau khi phân công chuyện trong bếp, mới quay ra ngoài quan sát địa hình nơi đãi tiệc.
Nàng học ở Úc chuyên ngành quản lý khách sạn, nên lần này coi như trúng tủ.
Nàng dự định sẽ thiết kế một buổi tiệc có một không hai ở Đại Nguỵ này.
Hiện tại, nàng cần phải đi đến nơi thiết kế bàn dài để thức ăn, tháp rượu, dĩ nhiên không thể thiếu nơi làm bbq nha.
Đi săn bắn dã ngoại mà không có nướng bbq thì đúng là chết nửa cuộc đời a.
Loay hoay đến trưa nàng mới chỉ đạo xong tất cả mọi việc, chỉ cần đến lúc tối lửa trại vừa đốt lên là có thể đem thức ăn để lên bàn dài, như vậy có thể làm một tiệc buffet vang danh thiên cổ rồi.
Ngọc Lan suy nghĩ xong cười hắc hắc không ngừng, lại bắt đầu suy nghĩ nếu Hoàng đế vui lòng vậy không phải nàng lại được thưởng thêm vàng bạc hay sao.
“Mau lau nước miếng” Nguyệt Thất không biết từ đâu xuất hiện âm dương quái khí nói.
Ngọc Lan liền nhanh chóng quệt quệt miệng, sau đó quay qua mắt lớn trừng mắt nhỏ với Nguyệt Thất.
Ta mới không có chảy nước miếng đâu.
Nàng hậm hực hỏi hắn: “Thất ca có thể cho ta chút sĩ diện hay không?”
“Sĩ diện của ngươi còn rẻ hơn vàng không phải sao? Mau đi đến trướng của Tương Vương dùng bữa”.
Hắn không khách khí bác bỏ lời nàng, còn nhanh chóng nói ra lí do hắn đến đây tìm nàng.
“Nguyệt công tử đâu? Sao không đến trướng của ngài ấy ăn trưa”.
Ngọc Lan chạy theo sau lưng hắn, không hiểu hỏi lại.
“Công tử còn có việc công phải làm, xong việc sẽ đến đó hội họp với mọi người” Sau đó quay người dẫn đường cho Ngọc Lan, đến nơi hắn cũng không bước vào mà đi đến nơi khác, chắc chắn là đi tìm Vũ Văn Nguyệt.
Chậc chậc, bóng đèn a bóng đèn số ngươi cũng thật tội nghiệp, luôn luôn hết lòng với công tử nhà ngươi như vậy, cơm nước cũng không màng a.
“Tương Vương điện hạ, ta đến rồi” Ngọc Lan lên tiếng nói xong liền bước vào trong trướng, lính canh bên ngoài thấy nàng đến cũng không ngăn cản, cho thấy đã nhận được chỉ thị của cấp trên từ trước.
Nàng gặp qua Tương Vương đã vài lần thấy hắn cũng thật thân thiện cùng nhân hậu, nên nàng sớm không còn cảnh giác, hành động cử chỉ cũng thật tự nhiên, không có gì gọi là e ngại hay kính sợ nữa.
Nàng thấy Tương Vương ngồi bên thư án đang đọc sách, mà thức ăn trưa đã được dọn sẵn trên bàn gỗ sát đất ở giữa trướng, vẫn còn đang bốc khói nghi ngút.
Nàng cũng không đợi hắn lên tiếng, mà tự nhiên ngồi xuống đệm lót trên sàn, nhìn thức ăn trên bàn miệng không ngừng khen ngon, lại nói đều là món nàng thích nhất.
Tương Vương trong mắt mang theo ý cười, hắn nói không cần chờ Vũ Văn Nguyệt , nếu nàng đói cứ ăn trước, nói rồi cũng đứng lên để tập sách xuống thư án, bước đến ngồi xuống đối diện Ngọc Lan.
“Vậy ta không khách sáo đâu vương gia, hôm nay thật mệt chết ta”.
Nàng cũng thật không khách khí cầm đũa bắt đầu gắp thức ăn, khi nàng ăn đúng thứ mình thích liền không tự chủ trầm trồ khen ngon, còn vui vẻ ắn đến híp mắt giống như mèo con mê cá vậy.
Tương Vương nhìn nàng hồi lâu cũng không có động đũa, nàng không giống thiên kim tiểu thư luôn e ngại ăn ba miếng đã no, nhìn nàng ăn lang thôn hổ yết như vậy nhưng hắn không cảm thấy chán ghét, ngược lại cảm thấy ăn được là tốt, như vậy mới là tiểu cô nương khoẻ mạnh hoạt bát đáng yêu.
Nghĩ đến đây khoé miệng hắn không kiềm chế được mà nhếch lên, trong lòng cũng vui vẻ theo tâm trạng của nàng.
Ngọc Lan hồi lâu không thấy Tương Vương dùng thiện, nàng liền gắp một ít thức ăn để vào chén của hắn, còn bỡn cợt trêu đùa hắn: “Vương gia ngài còn không ăn, ta ăn hết ngài đừng khóc nha”.
“Không ngờ nàng cũng thích thức ăn người khác nấu, ta nghĩ nàng làm thức ăn ngon như vậy sẽ kén chọn những thứ khác chứ”.
“Không đâu, ăn thức ăn của người khác làm luôn cảm thấy đặc biệt ngon”
“Ồ, đạo lý gì?”
“Chính là, được người khác hầu hạ cơm dâng nước rót, không cần chính mình cực khổ động tay làm, nên sẽ có hương vị đặc biệt khác”.
Đạo lý của nàng cũng thật khác người Tương Vương thở nhẹ lắc đầu cười, cũng bắt đầu cầm đũa ăn thức ăn nàng gắp cho hắn.
Ngọc Lan vừa ăn vừa hỏi hắn tiết mục văn nghệ cho tiệc tối, hắn cũng không giấu giếm nói cho nàng nghe các tiết mục tối nay chủ yếu là múa và biểu diễn trên ngựa.
Nàng nghe nói xong gật gù bỗng như nhớ tới cái gì liền không do dự hỏi: “Vương gia, hay biểu diễn tối nay lại thêm mục “hát với nhau” như thế nào?”
“Hát với nhau?” Tương Vương hơi sửng sốt “Bổn vương chưa nghe bao giờ”.
“Chính là một người hoặc một nhóm người sẽ lần lượt lên bục biểu diễn hát bài hát mình thích cho những người khác nghe, phía sau sẽ có dàn nhạc sư đệm đàn cho họ hát, như vậy không khí sẽ rất náo nhiệt đó vương gia”.
Tương Vương thấy nàng hào hứng như vậy cũng không muốn dập tắt niềm vui của nàng, bèn gật gật đầu nói sẽ suy nghĩ sắp xếp sau.
Mà hắn cũng không thực sự tin chắc những vị khách tối nay sẽ tham gia màn ca hát này, chuyện này không phải chỉ để cho ca nữ làm hay sao, hắn không tin những tên quý tộc Trường An lại muốn tham gia hát xướng gì.
Nhưng ý tưởng lạ như vậy không chừng đám người Nhu Nhiên lại thích, họ không phải thích nhất là ca hát ở thảo nguyên hay sao.
Hai người vừa dùng thiện vừa nói chuyện chẳng mấy chốc đã dùng xong.
Mà Vũ Văn Nguyệt còn chưa thấy bóng dáng.
Ngọc Lan linh quan chợt loé, than thở: “Biểu ca này của ta, cơm nước không màng, chắc đã chạy đi tìm người trong mộng rồi a”.
“Là tì nữ của Yến Tuân đó sao?”
“Ân, họ quen biết từ trước sau này có hiểu lầm mới chia ra” nói đoạn nàng còn hơi thở dài “nếu Sở Kiều chịu về bên cạnh hắn thì tốt rồi”.
Tương Vương mày kiếm hơi nhếch, liếc mắt nhìn nàng thăm dò: “Nàng không ngại họ ở bên nhau hay sao?”
“Ta còn mong họ sớm được ở bên nhau nữa kìa, như vậy mới làm cho tảng băng vạn năm của hắn tan chảy một ít a”.
Tương Vương nghe nàng nói không nhịn được phì cười, còn lấy tay điểm nhẹ trán nàng: “Nàng không lo cho mình sao? Vả lại hắn và Sở Kiều không có kết quả tốt, ta cũng không đồng tình hắn có qua lại với nàng ta”
Ngọc Lan nghe vậy liền liếc hắn trắng mắt: “Ta với Nguyệt mặt lạnh không có gì mờ ám.
Ngài đã có vương phi lẽ ra phải hiểu cái gì gọi là tình yêu chứ.
Vương gia ngài cũng thật là, có biết không nên loạn điểm uyên ương hay không hả?” Nói rồi tức giận bỏ đi ra ngoài.
Nguyên Triệt ngồi trong trướng còn chưa hết sửng sốt vì thái độ hung hãn của tiểu cô nương, bên tai còn vang vọng lời nàng nói.
Tình yêu là gì hắn thật không biết.
Vương phi do mẫu hậu chọn lựa từ trước, đối với nàng ấy cũng chỉ có tình nghĩa, cũng không phải yêu, bởi vì hằng năm hắn chinh chiến sa trường, số lần về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, trong lúc hắn chiến đấu cũng không hề nhớ nhung về vương phi của hắn.
Thư nhà gởi đi gởi lại cũng chỉ là những chuyện liên quan đến hai hài tử.
Chuyện tình yêu cho đến cùng là như thế nào?
Có phải như Vũ Văn Nguyệt hết lòng hết dạ vì Sở Kiều, cho đến khi biết nàng ta “chết” thì nản lòng thoái chí muốn buông xuôi tất cả, chạy đến biên cương làm việc cho hắn.
Hoặc giống mẫu hậu yêu phụ hoàng rất nhiều có thể vì ông ấy mà hi sinh tất cả.
Mẫu hậu, ra đi lúc còn rất trẻ, lúc ấy hắn cũng chỉ được tám tuổi.
Nàng thích xem hắn luyện kiếm, sau đó nàng thường dịu dàng lau mồ hôi, đưa trà, lại bón thức ăn cho hắn.
Đến cuối cùng, mẫu hậu cũng chỉ là chết trong cô đơn tuyệt vọng.
Bỗng hắn chợt nhớ, cái cảm giác quen thuộc mà Ngọc Lan đem đến làm hắn rung động không thôi, chính là vì như vậy.
Không được, hắn không tự chủ nắm chặt hai tay thành nắm đấm, hắn không muốn như bọn họ, hắn không muốn yêu như thế.
Hắn phải chủ động trong tình yêu, nếu có một ngày hắn thật sự yêu một người, hắn sẽ giành lấy nàng, làm mọi cách làm nàng cũng yêu hắn, hắn không muốn phải chờ đợi đau khổ như Vũ Văn Nguyệt và cũng sẽ không rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục như mẫu hậu đã trải qua.
Ngọc Lan từ lúc bước chân ra khỏi trướng của Tương Vương đã bắt đầu cảm thấy hối hận rồi, hắn dù sao cũng là thần tài a, nàng làm vậy không biết hắn có rút lại lời nói đáp ứng cho nàng một thỉnh cầu hay không.
Dù sao hắn sau này uy phong một cõi mà nàng là dân thường thấp cổ bé miệng như vậy, đừng nói là điều ước không thực hiên được, e rằng một ngày hắn không vui nhớ chuyện này còn không đem nàng chặt làm tám khúc mới lạ đó.
Nàng vừa bước đi vừa ảo não vô cùng, cái đầu này thực là nóng tính, lại không hay giữ mồm giữ miệng, bản thân đã lạc tới thế giới cổ đại, đâu còn ở thời đại nam nữ bình đẳng đâu mà còn sừng sộ như thế với nam nhân, mà còn đặc biệt là hoàng thân quốc thích nữa chứ.
Ngọc Lan đi theo đường cũ trở lại nơi thực phòng làm việc, vừa đến mọi người ở đó đã lần lượt báo là nguyên liệu và mọi thứ đã sắp xếp ổn thoả, chỉ chờ lệnh của tiểu thư nấu lên mà thôi.
Trong chốc lát tinh thần trách nhiệm của nàng được nâng cao, bèn bỏ qua chuyện mình lo lắng mà bắt đầu tập trung vào công việc.
Nàng cổ vũ mọi người một lát, nói mọi người cố gắng hết mình làm tốt tiệc này nếu Hoàng đế vui lòng sẽ được trọng thưởng.
Mọi người đều rất hăng hái cùng Ngọc Lan đi kiểm tra qua thành quả lao động trước đó.
Rồi nàng chỉ dẫn cho đầu bếp cách làm những món ăn đã liệt kê trên thực đơn, còn thị phạm cho họ một lần rồi lại bảo họ thực hành lại để có thể nấu ra mùi vị ngon nhất.
Chẳng mấy chốc trời đã chạng vạng, bên ngoài đã có lệnh bắt đầu cho lính đốt lửa trại.
Ngọc Lan thấy thời giờ đã đến liền vào trong trướng, bảo các nha hoàn thái giám bắt đầu đem thức ăn bày ra bàn.
Vì là tiệc đứng nên nàng cũng bắt chước thời hiện đại, những khay đựng thức ăn nóng hôi hổi mỗi khay đều được gác trên một cái giá ba chân phía dưới trống trải, sau đó nàng bảo nha hoàn để hai cây nến lớn bên dưới khay để thức luôn luôn nóng sốt, lại phải cho người luôn để mắt đến để bảo đảm nến sẽ không tắt suốt buổi tiệc.
Một bàn dài còn lại thì để thức ăn nguội, trái cây và điểm tâm bánh ngọt.
Điều nàng tâm đắc nhất buổi tiệc chính là bàn tròn để tháp rượu, trên bàn xếp một vòng hoa tươi thật lớn, chính giữa vòng hoa là những chiếc ly được đặc chế từ ngọc lưu ly trong suốt, tuy là không được xinh đẹp lung linh như ly thuỷ tinh ở hiện đại, nhưng xem qua lại có phong vị cổ đại huyền bí.
Tháp ly tròn được xếp thành chín tầng, rượu nho óng ánh đỏ đặc chế của Tây Vực đã được rót sẵn bên trong, mà bên dưới bàn còn đặc biệt để thật nhiều tảng băng, để có hiệu ứng khói bay nghi ngút, nếu không phải đang mặc đồ cổ trang nàng còn tưởng mình đang tham dự đám cưới của ai đó ở hiện đại nữa nha.
Khu vực nướng bbq cũng được nàng thiết kế gần bàn tiệc, nơi đó để một hàng dài mười bếp than nướng dã chiến, mỗi bếp đều có người đứng nướng thịt, lát thịt để phục vụ cho các vị khách quý.
Nàng cũng không quên dặn dò các cung nữ có nhiệm vụ phục vụ tiệc phải hướng dẫn mọi người nơi lấy chén đĩa, mời mọi người tự chọn thích ăn mình thích rồi quay về bàn ngồi thưởng thức.
Tất nhiên trừ đại boss Hoàng đế ra, hắn là phải có tì nữ hầu hạ cơm bưng nước rót mới vui lòng.
Thế nên Ngọc Lan đặc biệt huấn luyện hai tì nữ lúc trưa, để hai người có thể giải thích các món ăn để hầu hạ thật tốt ông khách VIP này của nàng.
Từ lúc khai tiệc đến giờ không khí náo nhiệt vô cùng, có nhóm vũ cơ nhảy múa, cũng có binh sĩ của Tương Vương biễu diễn thuật cỡi ngựa, còn có cô quận chúa của Nhu Nhiên cũng biểu diễn nhào lộn trên lưng ngựa.
Ngọc Lan luôn đứng bên ngoài trướng quan sát tất cả, trong lòng nghĩ chắc Sở Kiều sắp xuất hiện để thi đấu với cô quận chúa ngang ngược kia rồi đây.
Quả thật còn đúng hơn trúng số, Sở Kiều nhanh chóng ra mặt còn nhanh chóng đánh bại tên lực sĩ Nhu Nhiên và cô chủ cùi bắp của hắn.
Ngọc Lan đứng bên ngoài hào hứng vô cùng, lúc cô quân chúa kia bị Sở Kiều đánh bại, nàng nhịn không được phụt cười, đúng là tai nghe không bằng mắt thấy, xem diễn biến của phim ở đời thực mà mình lại đóng vai quần chúng, đúng là thú vị..