Sau tiết mục tỉ võ thất bại, Hoàng đế vô cùng xảo quyệt liền khen thưởng cả hai bên, không có bên trọng bên khinh nên đám người Nhu Nhiên cũng không quá mất mặt.
Sau đó, Tương Vương liền tiến lên hơi cuối người hành lễ với Hoàng đế, sau đó giới thiệu tiếp mục tiếp theo.
Hắn vỗ tay một cái, hai tên lính liền kéo xuống một tấm màn đỏ, bên trong chính là một sân khấu đơn giản dùng bục gỗ ghép lại, mà dàn nhạc bao gồm thất huyền cầm, đàn nhị, sáo, trống và các nhạc sư đã sẵn sàng ngồi phía sau nhạc cụ.
Tương Vương bước lên trên bục trước đầu tiên giới thiệu sân khấu này dùng để làm gì, sau đó kêu gọi mọi người nhanh chóng tham gia náo nhiệt.
Đúng như hắn dự đoán đám người Nhu Nhiên rất vui vẻ tham gia tiết mục mới này, mà những đám quý tộc Trường An đều khinh thường ra mặt.
Qua một lúc, khoảng năm người Nhu Nhiên đã tiến lên bục ca hát nhiều bài khác nhau, mà Đại Nguỵ vẫn không có ai biểu diễn.
Không khí náo nhiệt đã dần giảm xuống, những người Nhu Nhiên bắt đầu nhận ra đám người Hán này khinh thường bọn họ.
Cả Ngọc Lan đang bận rộn bên bàn tiệc buffet cũng nhận ra không khí khác thường.
Dù sao đây cũng là do nàng nghĩ ra, nàng suy nghĩ một chút bèn lấy hết can đảm trong người, vội vàng bước lên sân khấu.
Trong lúc mọi người đang ngạc nhiên không biết cô nương nhà ai mà cả gan như thế, nàng đã xoay người bảo nhạc sư điệu nhạc nàng muốn hát, còn nói nếu không hiểu cứ để nàng hát trước một phần sau đó họ tấu nhạc cũng không muộn.
Nhạc sư hiểu ý nàng, nói nàng cứ yên tâm.
Nàng mới gật đầu, quay ra phía quan khách tự giới thiệu sơ qua danh tính và bài hát nàng trình bày, có trời mới biết nàng đang lo lắng đến mức độ nào, ngay cả hai bàn tay nàng cũng đều ra mồ hôi đến lạnh toát cả rồi.
Nàng bèn nhắm mắt lại, bắt đầu nhẹ nhàng xướng lên ca từ “Mỹ nhân quan” đã có sẵn trong đầu:
“Ánh trăng nghìn năm đã phủ đầy ngoài cửa tây
Má hồng nhuốm màu phong sương
Thoáng thấy dung nhan của người trong gương đồng
Cài nhành trâm ngọc tạm điểm trang
Nghìn năm cô quạnh vì ai đặt tâm sự lên nét vẽ
Bút pháp của người uyển chuyển như khói hương
Người vì ai khẽ xướng trong điệu thất huyền cầm
Thoáng một hồi mộng tựa như thập trượng hồng trần
Minh nguyệt Tần, quan ải Hán
Say nắng tà, tựa lan can
Quay đầu cười kẻ đã giăng thiên la địa võng
Khúc nhạc tàn, người ly tan
Lệ anh hùng, mỹ nhân quan
Ðao kiếm lạnh, đuốc đã tàn
Lầu cao ngăn cách, khó gặp cố nhân
Khoác gấm uyên ương, tâm còn bàng hoàng
Vạn năm sau giang sơn này thuộc về ai
Thiên nhai phân đôi”
Nhạc sư phía sau cũng rất chuyên nghiệp, sau khi nàng hát qua một lần đã bắt đầu có thể tấu được khúc nhạc này, một hồi tiếng sáo phiêu bồng nối tiếp đàn thất huyền cầm vang vọng không ngừng, nàng lại bắt đầu hát lại đoạn hai và điệp khúc sau đó để nhạc sư đàn một khúc cuối mới kết thúc phần biểu diễn.
Chung quanh thật yên ắng, đến nỗi Ngọc Lan có thể nghe cả tiếng tim mình đập liên hồi trong ngực.
Bên dưới đều yên lặng lắng nghe, bởi vì ca từ đẹp giai điệu hay, lại là lần đầu tiên nghe nên ai ai cũng đều nghe đến trầm mặc.
Cho đến khi kết thúc khoảng một tuần trà mọi người mới như bừng tỉnh từ trong mộng, dẫn đầu là Tương Vương và Dụ Vương đứng lên vỗ tay, sau đó mọi người mới bắt đầu vỗ tay không ngừng.
Ngọc Lan thấy mọi người cổ vũ, mới cảm thấy bớt sợ hãi, sau đó được đại boss Hoàng đế triệu tập hỏi chuyện, ông ta còn liếc nhìn qua Vũ Văn Nguyệt đầy thâm ý rồi khen một tràng dài.
Cái làm Ngọc Lan thực không vui, chính là ông ta khen nhiều như vậy mà một miếng vàng cũng không thấy ban thưởng cho nàng đâu.
Sau tiết mục của nàng, bắt đầu có một ít tướng quân, binh sĩ Đại Nguỵ gan dạ tiến lên sân khấu tham gia náo nhiệt, không khí hào hứng vui vẻ lại bắt đầu dâng cao một lần nữa.
Tiệc tan rồi, Hoàng đế già cả chịu không nổi mệt nhọc đã sớm rời khỏi.
Mọi người còn lại vẫn uống rượu trò chuyện, ăn thịt nướng.
Mà Ngọc Lan cũng bắt đầu thấy mệt mỏi, nàng còn chưa biết trướng của mình nằm ở đâu, nên đứng gần bàn điểm tâm định bụng ăn chút lót dạ, khi thấy Nguyệt Thất sẽ hỏi hắn tối nay mình nghỉ ngơi ở đâu.
Tay phải nàng nhón lấy một trái táo màu đỏ trực tiếp cắn một miếng lớn.
Trong lúc nàng còn đang buồn chán nhai táo, còn chưa kịp nuốt xuống đã nghe một tiếng cười trầm thấp truyền đến, mà chủ nhân tiếng cười đó không biết lúc nào đã đứng trước mặt nàng, một bên mày rậm của hắn hơi nhếch trêu chọc nàng: “Nha, đến giờ ngủ rồi vẫn còn ăn, nàng có biết buổi tối không thể tham thực hay không?”
Ngọc Lan nhanh chóng nuổt xuống miếng táo, thầm nghĩ thần tài đến không thể đắc tội, liền nhẹ giọng nói: “Thật oan quá vương gia, ta còn chưa ăn qua buổi tối đâu.
Ta bận tối mắt tối mũi đến giờ mới có thể nghỉ ngơi một chút đây”.
Lời của nàng nhỏ nhẹ nghe vào tai lại có một chút làm nũng làm cho tâm của Tương Vương muốn tan chảy cả, hắn liền hỏi nàng: “Muốn ăn gì ta gọi người làm cho nàng?”
“Ta thật mệt mỏi không muốn ăn nữa, ngài biết trướng của ta sắp xếp nơi nào không? Ta muốn đi nghỉ ngơi rồi”.
Nàng nói thật với hắn, trong lòng nghĩ thật may hắn không có nổi giận vì mình cáu gắt với hắn lúc trưa.
“Ta đã sắp xếp cho nàng kế bên trướng của biểu ca nàng, chắc hắn quá bận bịu chưa nói với nàng rồi.
Đi, ta dẫn nàng đến đó”.
Ngọc Lan nhanh chóng gật đầu rồi vừa đi vừa gặm táo, mà Tương Vương đi kế bên nàng thấy nàng như thế cũng chỉ mỉm cười lắc đầu.
Các công tử quý tộc thấy nàng thế này còn ai muốn kết thân với nàng đây.
Nhưng mà nghĩ đến nàng không kết thân với ai hắn lại nhịn không được trong lòng vui sướng một trận.
Vừa đi hắn vừa tìm đề tài trao đổi với nàng: “Khúc nhạc nàng hát lúc nãy rất hay, nhưng ta chưa được nghe bao giờ”.
“Đó là tất nhiên, vương gia ngươi không biết ở quê nhà của ta bài hát này rất nổi tiếng đó” Ngọc Lan thấy hắn khen liền nhịn không được tự hào khoe khoang.
“Ân, giai điệu quả thực êm tai, có điều.....” Hắn hơi ngập ngừng.
“Có điều gì?” Nàng tò mò hỏi.
“Có điều nàng không nên hát lại ca khúc này nữa, nếu muốn giữ cái đầu nhỏ này” nói đoạn còn dùng ngón tay trỏ điểm nhẹ vào đầu nàng.
“Tại sao như vậy không phải ngài cũng khen hay sao?” Ngọc Lan liền không phục hỏi.
“Nàng đứng trước mặt Hoàng đế hát ‘vạn năm sau giang sơn này thuộc về ai’ nàng nghĩ lúc đó ta và Thập tam đệ không giải vây, nàng có thể an toàn thoát thân sao” Hắn mỉm cười ôn hoà trả lời nàng.
Theo quán tính Ngọc Lan liền lấy tay sờ sờ cổ, ông trời, thì ra nàng vừa thoát qua một kiếp mà nàng không biết.
Nhớ lại ánh mắt nghiêm khắc của Nguyệt mặt lạnh lúc đó nhìn nàng, nàng chỉ nghĩ hắn không muốn nàng lên biểu diễn, chứ không phải vì một câu hát làm Hoàng đế không vui.
Đúng là gần vua như gần cọp.
Chả trách ông ta khen một hồi cũng không có ban thưởng gì cho nàng.
Nếu lúc đó có ban thưởng, không chừng sẽ là một chung rượu độc kết thúc tính mạng của nàng rồi.
Nghĩ nghĩ nàng liếc nhìn qua Tương Vương thấy hắn vẫn ung dung điềm tĩnh bước đi, nàng liền chạy theo hắn vừa nhỏ nhẹ nói: “Tương Vương điện hạ, cảm ơn ngài giúp ta một mạng, chuyện nguyện vọng sau khi thiết yến coi như bỏ qua, ngài không phải thực hiện điều ước của ta nữa đâu”.
Đi quanh co một lúc đã đến trước trướng của nàng, hắn không trả lời nàng, chỉ trầm ổn vừa nói mà cũng vừa ra lệnh: “Nàng vào nghỉ ngơi một lát ta sẽ cho người đem đến một bát mì cho nàng, tuy nói buổi tối không thể tham thực nhưng để bụng đói đi ngủ cũng không tốt, biết không?”
Ngọc Lan đã quá mệt mỏi lại nói hắn là boss của nàng nên hắn nói gì nàng cũng gật đầu đồng ý.
Lúc Tương Vương còn chưa rời đi nàng đã lảo đảo đi vào trong trướng, hột táo cũng vứt bừa trên bàn, chịu không được ngáp một cái thật lớn rồi đi thẳng đến giường ngủ, nằm sấp lên giường dã chiến đã lót một lớp vải bông dày, đi gặp chu công yêu dấu của nàng.
Bên ngoài Tương Vương thở hắt ra cười lắc đầu rời khỏi, đi trở lại trướng của thực phòng, bảo nha hoàn nấu bát mì đem đến cho Lan tiểu thư lại dặn dò nàng ta phải hầu hạ tiểu thư chu đáo.
Sau đó hắn mới uy nghiêm rời đi , để lại đám người trong thực phòng tròn mắt nhìn nhau, sôi nổi bàn luận thì ra Lan tiểu thư này thì ra có ông chủ lớn chống lưng, cho nên mới có thể đi đến nơi này thiết kế yến tiệc thật lớn và cầu kì như vậy, đúng là chỉ có một không hai ở Đại Nguỵ này.
Có người gan lớn còn phỏng đoán có hay không sau buổi đi săn này, Tương Vương phủ lại có thêm một trắc phi a.
Ngọc Lan ngủ thẳng một mạch đến bình minh, nghe bên ngoài ồn ào tiếng người nói chuyện cùng tiếng ngựa hí, âm thanh vang dội không ngừng truyền đến tai nàng, làm nàng muốn ngủ cũng không tài nào ngủ nổi nữa.
Nàng bèn mở hai mắt nhập nhèm cất tiếng gọi A La vào hầu hạ.
Nhưng không thấy A La tiến vào mà chỉ thấy một tiểu nha hoan tầm mười ba mười bốn tuổi xưng tên là Đào Diệp, đi vào hỏi Lan tiểu thư có gì sai bảo.
Nàng mới sực nhớ ra mình còn đang ở bãi săn thú, mà A La của nàng bởi vì bị nhiễm phong hàn mấy ngày trước nên không được đi theo nàng.
Ngọc Lan nhanh chóng lấy lại tinh thần bảo tiểu nha hoàn chuẩn bị nước cho nàng rửa mặt và tắm rửa sơ qua, sau đó mới thay qua trang phục mới màu xanh lá nhạt, là dạng áo dài hai tà thắt lưng ở giữa, phía trong mặc quần ôm màu trắng để tiện cho việc cưỡi ngựa, còn săn bắn thì nàng không dám.
Tuy nói là nàng rất yêu thích việc bếp núc, nhưng cho tới giờ nàng vẫn không dám giết bất cứ con vật nào, đừng nói đến bắn tên làm chúng chảy máu chết từ từ rồi làm thịt.
Thật là nghĩ thôi cũng làm lòng người sợ hãi.
Ngọc Lan chuẩn bị xong mọi thứ mới tự thân thủ cầm lượt chải đầu, sau đó mới gom hết tóc lên trên đỉnh đầu rồi cột kiểu tóc đuôi ngựa cao cao.
Sau khi xong còn được tiểu nha hoàn khen không ngớt lời, nói nào là tiểu thư xinh đẹp phóng khoáng phong lưu tiêu sái làm nàng muốn nổ cả mũi liền cười hắc hắc không ngừng, còn đem trâm cài đầu lúc trước nàng sử dụng tặng cho nàng ta, rồi mới vui vẻ bước ra khỏi trướng.
Tiểu nha hoàn được thưởng cũng cười không khép miệng.
Lúc nàng ra ngoài, mặt trời có hơi chói mắt, làm nàng không tự chủ nheo mắt lấy tay che nắng.
Bên tai lại nghe có người dường như cãi cọ hoặc khích bác đối phương, mà cái giọng hách dịch này ngoài Triệu Tây Phong thì còn ai vào đây.
Khi nàng vừa thích ứng với ánh sáng mới buông tay xuống thì thấy đám người ngựa của Triệu Tây Phong và Nguỵ Thư Du rời cổng đi vào khu vực săn bắn.
Ngọc Lan thấy vậy lắc lắc đầu, đám người này nếu biết hôm nay là ngày tận số thì không biết có thể sửa đổi tâm tính chút nào hay không a.
Thôi đi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, họ gieo nhân nào gặp quả đó mà thôi.
Dù sao mọi chuyện nàng đã nói qua với Vũ Văn Nguyệt còn y ngăn cản hay không nàng cũng không tiện tham gia.
“Ai, Nguyệt Thất, công tử đâu, hôm nay hắn có đi săn không nha?” Ngọc Lan trông thấy Nguyệt Thất ở gần đó liền tiến đến bắt chuyện.
Nguyệt Thất nhìn qua Ngọc Lan có hơi kinh ngạc nhưng nhanh chóng ổn định như cũ, trầm ổn nói: “Công tử sẽ ở lại đại doanh để xử lý công việc, ngươi muốn đi săn ta sẽ cho một ít nguyệt vệ đi theo bảo vệ”.
“Thôi thôi không cần, Nguyệt mặt lạnh và ngươi đều không đi, ta đi một mình cũng không có gì vui, ta ở lại làm mấy món ngon cho hai người và bọn nguyệt vệ còn hơn”.
Ngọc Lan không cho là gì phẩy phẩy tay nói.
Lúc này Tương Vương thần bí từ trong trướng của Vũ Văn Nguyệt đi ra, hôm nay hắn mặc áo bào màu bạc khoát áo choàng đen, anh tuấn tiêu sái, hắn hơi mỉm cười bước vài bước đến bên Ngọc Lan ung dung hỏi nàng: “Vậy bổn vương đi săn, nàng có muốn đi với bổn vương hay không?”
Ngọc Lan nhìn qua Nguyệt Thất thấy hắn từ chối cho ý kiến, bèn nghĩ có người đi chung cũng tốt, ít ra mang tiếng đi săn cũng không thể suốt mười hai canh giờ ngồi ở đại bản doanh chứ hả.
Nghĩ vậy nàng không chút do dự liền đồng ý đi cùng Tương Vương điện hạ.
Nguyên Triệt đặc biệt gọi người mang đến cho nàng một con ngựa thuần tính, lại hỏi nàng có biết cưỡi hay không, nàng không nói hai lời liền nhảy lên ngựa.
Đùa sao, nàng ở đây thời gian hai năm nếu không học vài thứ giết thời gian, không phải sẽ bị buồn chết hay sao.
Yên vị trên lưng tuấn mã xong nàng liền làm bộ dáng tiểu nhân đắc ý với Tương Vương, sau đó lại nháy mắt với Nguyệt Thất.
Nàng thuần thục cỡi ngựa công cao nhất phải thuộc về hắn nha.
Hắn ở trong phim nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra rất tốt với mọi người, luôn giống như đại ca trong gia đình, nên mọi người thật thích và kính trọng hắn.
Ngọc Lan nàng cũng không ngoại lệ, nhưng là nam thần thì chỉ có thể ngắm không thể hái a.
“Nguyệt Thất, tối nay ta sẽ làm món ngon cho mọi người”.
Nói rồi nàng thúc ngựa chạy đi như một làn gió.