Khang Hi Trọng Sinh Dưỡng Thái Tử

Từ lúc tiểu thái tử tiếp cận phạm vi chung quanh chùa, đã có người đi báo Khang Hi. Khang Hi nhận được tin tức liền vội vã chạy ra. Từ rất xa thấy tiểu thái tử đang cùng một tăng nhân nói chuyện. Tăng nhân kia còn ôm con của hắn, làm hắn có chút mất hứng, chỉ là bóng dáng kia làm hắn có cảm giác quen thuộc.

Khang Hi vừa có ý định đi ôm tiểu thái tử trở về, liền phát hiện nhóc con kia đã xông về phía hắn rồi.

"Hoàng a mã…"Khang Hi chưa kịp phản ứng đã bị tiểu thái tử ôm lấy đùi, nghe thấy thanh âm quen thuộc, tâm thấp thỏm không yên cuối cùng cũng yên ổn lại.

Cũng không để ý thị vệ xung quanh, một phát bế tiểu gia hỏa lên, cọ tiểu thái tử một mặt nước miếng, "Không phải bảo ngươi ở nguyên chỗ đó đợi ta hay sao? Ngươi chạy đi đâu? Có biết ta lo lắng lắm không?" Nhìn tiểu thái tử bình an vô sự trở về, Khang Hi cuối cùng an tâm liền bắt đầu giáo huấn.

Tiểu thái tử nhìn Khang Hi lại bắt đầu trở mặt, cọ mình một mặt đầy nước miếng không nói, còn bắt đầu mắng mình. Mất hứng cụp cái đầu nhỏ, vò áo Khang Hi, "Rõ ràng là hoàng a mã vất bỏ Bảo Thành, Bảo Thành còn đụng phải gấu lớn. Bảo Thành rất sợ hãi, thế mà, thế mà… oa…" Tiểu thái tử càng nghĩ càng ủy khuất, đôi mắt lập tức nổi lên một tầng hơi nước, muốn khóc.

Vị phụ thân nhị thập tứ hiếu Khang Hi cũng áy náy, là hắn đem tiểu tử này ném lại đó, vội vàng thả nhẹ ngữ khí, "Được rồi, được rồi, Bảo Thành ngoan, đều là hoàng a mã không tốt, hoàng a mã đáng nhẽ không được để Bảo Thành lại với những nô tài vô dụng kia, về sau sẽ không thế nữa, Bảo Thành đừng khóc, đừng khóc…" Trong mắt là nhu ý vô hạn.

Tiểu thái tử lúc này mới miễn cưỡng ngừng khóc, "Vậy thịt đâu?" Nhóc con này vẫn không quên mục đích ban đầu của mình, muốn ăn thịt.

Cái này… Khang Hi thật bó tay, im lặng nhìn chằm chằm tiểu thái tử, "Bảo Thành, ngươi vừa rồi thật sự ủy khuất vì hoàng a mã vất bỏ ngươi hả?" Khang Hi hoài nghi nhìn tiểu gia hỏa một lòng muốn ăn thịt kia.

Tiểu thái tử thấy Khang Hi không tin mình, há mồm lại muốn khóc. Khang Hi vội vàng bịt kín miệng nó, "Được rồi, được rồi, Bảo Thành nói cái gì trẫm cũng tin, được chưa?"

"Thịt đều đã mang về cho đầu bếp giải quyết, đợi ngươi về ăn thôi." Khang Hi tức giận nói, chính mình lo lắng cả buổi, nhóc con này vừa về đến đã chỉ hỏi thịt.

Tiểu thái tử nhìn Khang Hi rõ ràng mất hứng, đảo tròng mắt, sao nó lại cảm thấy Khang Hi thật ngây thơ, lần nào cũng cần nó dỗ.

Cười hì hì hôn Khang Hi một cái thật kêu, biểu thị chính mình rất thích hắn.

Quả nhiên Khang Hi được tiểu thái tử chủ động hôn liền cười thập phần vui vẻ, "Bảo Thành, vừa rồi là ai đưa ngươi về?" Khang Hi cảm thấy bóng dáng đó rất quen.

Tiểu thái tử nghiêng đầu, không nhìn vào mắt Khang Hi, "Là một tăng nhân, là hắn cứu Bảo Thành." Tiểu thái tử úp úp mở mở nói.

"Hoàng a mã, ta đói bụng, đói bụng, đói bụng." Tiểu thái tử ở trong lòng Khang Hi cựa quậy làm nũng.

Khang Hi rất hoài nghi, thấy tiểu thái tử cố tình không muốn nói cũng không hỏi nữa, "Được rồi, thái hoàng thái hậu vài ngày không gặp rất nhớ ngươi. Nhìn ngươi bẩn như vậy, trẫm trước đưa ngươi đi tắm rửa rồi qua chỗ thái hoàng thái hậu dùng bữa." Khang Hi nhéo nhéo mũi tiểu thái tử.

"Lại ăn chay ~~~" Tiểu thái tử nghe tới phải đi gặp Hiếu Trang thái hoàng thái hậu, đồng nghĩa với việc ăn chay, thập phần thất bại cúi đầu.

"Ngươi nếu ngoan ngoãn, trẫm sẽ cho người đi tìm thịt cho ngươi. Một lát nữa tới chỗ thái hoàng thái hậu không được phép nói lung tung biết chưa?" Khang Hi ghé vào bên tai tiểu thái tử nói.

Nghe tới có thịt ăn, tiểu thái tử cao hứng gật đầu.



"Bảo Thành thỉnh an cổ mã ma."

"Bảo Thành đến rồi? Bị bệnh mấy ngày, quả nhiên gầy đi không ít nha." Hiếu Trang thái hoàng thái hậu trìu mến nhìn tiểu thái tử trước mắt.

Tiểu thái tử chỉ lè lưỡi.

"Hoàng mã ma, lễ cầu phúc đã xong rồi, người xem…" Khang Hi dò hỏi, chẳng qua ý tứ rất rõ ràng, đã đến lúc bọn họ phải hồi cung.

Thái hoàng thái hậu nghe vậy, cô đơn cười cười, "Đúng vậy, phải về rồi."

"Vậy ý hoàng mã ma là…" Khang Hi cung kính hữu lễ hỏi.

"Trở về thôi." Thái hoàng thái hậu nhẹ nhàng nói.

Rõ ràng cảm nhận được Hiếu Trang thái hoàng thái hậu thất lạc, tinh thần sa sút, tiểu thái tử nhảy lên, chạy tới bên người bà, "Cổ mã ma…" Đôi mắt thanh thuần trong suốt làm người thương tiếc nhìn bà.

Hiếu Trang thái hoàng thái hậu trìu mến sờ sờ đầu tiểu gia hỏa, cười cười, lại vô tình thấy miếng ngọc bội trên cổ nó, lập tức liền kinh ngạc.

"Bảo Thành, đây là…" Thái hoàng thái hậu vô thức hỏi ra miệng.

Tiểu thái tử sáng tỏ nhìn trước ngực mình, đưa lưng về phía Khang Hi, nhìn bà cười cười, "Cổ mã ma, cái này không tốt sao?"

Thái hoàng thái hậu hồi thần, điều chỉnh sắc mặt, "Rất tốt, rất tốt." Trong mắt lại như có nước muốn tràn ra.

Khang Hi vừa định hỏi thăm cái gì, thái hoàng thái hậu đã quay đầu đi, "Ta mệt mỏi, hoàng thượng cho người chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta trở về."

Khang Hi nghi hoặc mang theo tiểu thái tử rời đi. Đêm khuya, suy nghĩ ngàn vạn, hắn phát hiện miếng ngọc bội trên người tiểu thái tử. Hắn không nhớ rõ mình đã từng đeo cho thái tử thứ này, lại nhìn chất ngọc kia, rõ ràng cho thấy có chút lâu năm rồi, không khó phát hiện nó được chủ nhân cẩn thận giữ gìn như thế nào.

Gỡ xuống miếng ngọc kia, Khang Hi nắm chặt trong tay, thay tiểu thái tử đắp kín mền, bước ra ngoài, "Tra được gì không?"

"Khởi bẩm hoàng thượng, căn cứ theo vi thần điều tra, người cứu thái tử điện hạ là đại sư Hành Si trong chùa." Trong đêm tối, giọng thị vệ đều đều vang lên.

Khuôn mặt nguyên bản uy nghiêm của Khang Hi lập tức sụp đổ, nhíu chặt lông mày, giống như có ngàn vạn thống hận, miếng ngọc trong tay cũng suýt bị hắn hung hăng bóp nát.

"Hoàng thượng, nên xử lý thế nào?" Thị vệ khiêm cung hỏi.

"Lui xuống, lui xuống đi." Khang Hi chỉ chậm rãi nhắm mắt, phất tay cho người lui xuống, gục xuống ghế.

*******

"Tô ma ma, Phúc Lâm vẫn luôn ở đây, nó không đi đâu cả, ngươi có biết không?" Hiếu Trang thái hoàng thái hậu như có điều suy nghĩ nói khẽ, mang theo một tia vui sướng.

"Đúng vậy, xem ra ngài ấy sống rất tốt." Tô ma ma cũng cao hứng nói.

"Thế nhưng nó vì cái gì không chịu gặp ta? Hay là nó vẫn chưa chịu tha thứ cho ta?" Biết rõ Thuân Trị vẫn luôn còn ở đây, bà vừa vui vừa buồn.

Không khí trầm mặc thật lâu, Tô ma ma cũng không biết nên an ủi bà thế nào.

Ngày hôm sau, Khang Hi hạ chỉ khởi giá hồi cung. Tới vội vàng, đi cũng vội vàng, mang đến cái gì, mang đi cái gì, không ai biết.

Hiếu Trang thái hoàng thái hậu lưu luyến nhìn về phía xa, bà đêm qua vẫn một mực đợi tới bình minh, mong mỏi kì tích sẽ xuất hiện, người đó sẽ xuất hiện. Biết rõ không có khả năng nhưng vẫn mong mỏi. Có lẽ mẫu tử liền tâm, đêm đó người kia cũng không ngủ, đồng dạng nhìn về phương xa qua cửa sổ ngẩn người.

"Hoàng thái hậu, phải đi rồi." Tô ma ma thở dài nói.

"Đi thôi, đi thôi." Cô đơn trả lời.

"A di đà phật, thí chủ, xin dừng bước." Âm thanh trong trẻo, bao nhiêu năm tháng cũng không thể xóa đi thanh âm quen thuộc đó.

Hiếu Trang thái hoàng thái hậu chầm chậm quay đầu lại, bà sợ hết thảy đều chỉ là một giấc mộng, mắt nhìn Tô ma ma, Tô ma ma hướng bà gật đầu cười, đỡ tay bà.

Khang Hi cũng kinh ngạc nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt.

"Phúc…" Bà rốt cuộc gặp được người này, vô thức muốn gọi ra cái tên quen thuộc.

"Bần tăng pháp danh Hành Si." Y vô tình chỉ cho bà nhìn thấy một thực tế. Y không còn là đế vương trẻ tuổi quân lâm thiên hạ kia nữa, càng không phải nhi tử của bà, chỉ là một tăng nhân.

Hiếu Trang thái hoàng thái hậu bất đắc dĩ thở dài, đứa con của bà vẫn quật cường như vậy.

Nhìn bầu không khí xấu hổ, tiểu thái tử bỗng hướng Khang Hi nói, "Hoàng a mã, chính là người đó đã cứu ta." Đồng âm non nớt lại tựa như một dòng nước ấm hóa giải xấu hổ.

Cái này… Khang Hi muốn lờ đi cũng không được, đành phải tiến lên, chắp tay trước ngực, đông cứng nói một câu cảm ơn, miễn cưỡng cười. Hắn không thể lường trước được. Hắn cho là mình sẽ oán hận người này cả đời, cho dù là sống lại một kiếp cũng không tha thứ cho ông ta. Kiếp trước, hắn không nhớ rõ lần cuối cùng hắn bái kiến ông ta là khi nào, dù cho có nghe ngóng được tin tức, hắn cũng coi như không biết.

Hôm nay, gặp lại ông ta, trong lòng hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thân ảnh gầy gò, bình tĩnh, nhìn thấy hắn chỉ cười cười, Khang Hi liền phát hiện, kì thật bản thân cũng không oán ông ta đến như vậy.

Khang Hi lôi kéo tiểu thái tử thối lui sang một bên, không muốn ở lại nhìn mặt ông ta tiếp. Vẫy lui những người xung quanh, để lại không gian riêng tư cho hai người họ.

"Phúc…Lâm." Thái hoàng thái hậu vẫn gọi cái tên đã từng là tên của con mình, hốc mắt đã có hơi nước. Bà vươn tay muốn chạm đến y nhưng y lại vô tình lùi lại mấy bước, "Bần tăng pháp danh Hành Si."

Tô ma ma đứng một bên nhìn cũng bất đắc dĩ.

"Tha thứ cho ngạch nương được không?" Hiếu Trang thái hoàng thái hậu mang theo khẩn cầu nói.

"Phúc Lâm đã chết, làm sao có thể nói tha thứ." Y vẫn như trước lạnh lùng.

"Tại sao phải khổ sở như vậy, ta là ngạc nương của con mà?" Thái hoàng thái hậu cô đơn thu tay về.

"Trẻ con đâu có lỗi, năm đó lúc thái hoàng thái hậu ra tay, phải chăng đã sớm đoán được kết cục hôm nay? Bần tăng đã đoạn tuyệt với ba vạn hồng trần, Phúc Lâm đã sớm vào năm 24 tuổi đó, theo vợ con của hắn đi rồi." Trong mắt Hành Si hiện thống khổ.

"Phúc…Lâm, nghe ta… giải thích, được không?" Bà có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, lại cuối cùng cái gì cũng không nói lên lời.

"Đã từng có ngàn vạn cơ hội để giải thích, hôm nay, ai cũng đã chết, giải thích có ích gì?" Y quay lưng lại, không muốn nhìn bà nữa.

"Chuyện cũ quay đầu lại đã tang thương, ta đã buông, mong rằng thí chủ cũng buông. Hôm nay gặp, thầm nghĩ thí chủ buông rồi mới tự tại. Đừng lại đến đây nữa, nơi này không thích hợp với thân phận thái hoàng thái hậu của ngài." Hành Si không quay đầu lại liền đi. Mẫu tử thành thù, cuối cùng có thể oán ai? Có lẽ ngay từ ban đầu đã sai rồi.

Y quay đầu đi, một giọt nước mắt rơi xuống, ít nhất ta còn sống, ngài còn có chờ đợi, còn mẫu tử bọn họ đều đi rồi, ta còn có thể chờ đợi cái gì? Lời tha thứ dễ nói thế sao? Bà hại y thê ly tử tán, mang theo vô tận áy náy cùng tịch mịch mà sống sót. Tha thứ cho bà, y sao có thể không phụ lòng thê tử cùng ái tử của mình.

"Nó cuối cùng cũng không chịu tha thứ cho ta." Hiếu Trang thái hoàng thái hậu phảng phất trong nháy mắt già nua vạn phần.

"Cổ mã ma…" Tiểu thái tử cũng thất lạc hô gọi bà. Nó thủy chung không hiểu con người hòa ái kia lại tuyệt tình với bà như vậy.

Người kia rất hòa ái, còn từng nói với nó, về sau hãy thường xuyên đến thăm y, thế nhưng y phụ lòng cổ mã ma của nó, tiểu thái tử vẫn rất oán niệm.

Trong mắt thái hoàng thái hậu rưng rưng, nắm tay tiểu thái tử, "Đi thôi, trở về đi."

Khang Hi thấy thế cũng bất đắc dĩ thở dài.

Đối diện với nhau rồi, từ nay đời này kiếp này không còn gặp lại. Có lẽ bọn họ không đứng trên hai đường thẳng song song, bọn họ càng giống hai đường thẳng giao nhau, bởi vì thân phận mẫu tử mà giao nhau một lần, sau đó càng ngày càng xa, không có khả năng gặp lại…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui