Đêm đã thật khuya, Khang Hi say rượu tỉnh lại, nhìn bên cạnh một đám hỗn loạn, lắc lắc cái đầu đang choáng váng, lại cái gì cũng nhớ không nổi, cũng chẳng để ý đến cái gì.
Chỉ là không vui gọi người, thay quần áo.
Lúc nước lạnh đắp lên mặt, hắn lập tức thanh tỉnh, trong đầu vẫn là bộ dáng thống khổ của đứa nhỏ kia, xua đi không được.Cuối cùng, nhịn không được sốt ruột cùng lo lắng, Khang Hi vẫn là tới phòng ngủ phía tây, nhẹ chân nhẹ tay đẩy cánh cửa kia, đi đến bên người tiểu thái tử.
Ánh trăng chiếu lên gương mặt bé nhỏ nhăn như bánh bao, bàn tay nhỏ bé nắm chặt góc chăn, cuộn người rúc vào góc giường, trên hai má trắng nõn còn vương vệt nước mắt, trong miệng vẫn còn nỉ non "Hoàng a mã", hiển nhiên là ngủ rất không yên.
Khang Hi chợt thấy một cỗ cảm giác áy náy bốc lên.
Thò tay chọc chọc má tiểu thái tử, thấy bé con vẫn mạnh khỏe, im ắng thở dài.
Cúi xuống hôn hôn trán tiểu gia hỏa, giúp nó dịch lại chăn mền, quay người định rời đi.
"Hoàng a mã" Tiểu thái tử ngủ không sâu, từ lúc tay Khang Hi đụng lên trán nó đã tỉnh, chỉ là sợ mở mắt ra Khang Hi sẽ lại quát nó, lại nói không cần nó, cho nên mới chậm chạp không dám mở mắt.
Cơ mà Khang Hi muốn rời đi rồi… Tiểu thái tử lúc này mới mở mắt ra, kéo lại bàn tay lớn của Khang Hi, đôi con ngươi đen như mực ở trong bóng tối chăm chú nhìn hắn, bộ dạng đáng thương.
Khang Hi vươn tay che mắt, hắn chung quy vẫn không thể chống nổi tiểu thái tử bất lực kêu gọi, quay người kéo lên một nụ cười, "Bảo Thành, làm sao vậy?" Trong mắt như trước mang theo sủng nịch, giọng nói mềm nhẹ, giống như cái người hung thần ác sát hồi tối không phải là hắn.
Tiểu thái tử thoáng cái bổ nhào vào trong lòng hắn, "Hoàng a mã, ta sợ." Nước mắt tí tách rơi xuống, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương, ôm chặt Khang Hi không buông tay.
Khang Hi sủng nịch sờ sờ đầu tiểu gia hỏa, "Bảo Thành, nghe lời, hoàng a mã ở đây, không sợ."
"Bảo Thành về sau đều nghe lời hoàng a mã….
Hoàng a mã có thể hay không….
đừng không quan tâm ta?" Tiểu thái tử nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Khang Hi, mang theo chút sợ hãi khẩn cầu, sắc mặt khẩn trương, không ngừng nức nở.
Khang Hi kinh ngạc, rất lâu mới lấy lại tinh thần, thương tiếc dùng ống tay áo thay tiểu gia hỏa lau nước mắt, "Bảo Thành, nói nhăng cuội gì đấy?" Vỗ nhẹ cái lưng nhỏ, giống như trấn an.
Tiểu thái tử lại nhớ tới chuyện hồi tối, ủy khuất không chịu được, ôm eo Khang Hi không buông, gào khóc nói, "Hoàng… hoàng a mã..mã…mã… vừa rồi, mới vừa nói, nói, nói… Bảo Thành không..không nghe… nghe lời… không cần… cần Bảo Thành.
Muốn… muốn để lại Bảo Thành một… một mình… ở… ở lại trong….cung điện mới xây." Tiểu thái tử đứt quãng nức nở nói, hiển nhiên là đem lời Khang Hi nói nhảm coi thành thật.
Khang Hi ánh mắt phức tạp nhìn tiểu thái tử đang gào khóc, trong mắt mang theo một tia hối hận, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, hắn thế mới biết con của hắn đến tột cùng có bao nhiêu mẫn cảm.
Sờ sờ cái mũi tiểu thái tử, "Bảo Thành đã lớn, chẳng lẽ còn muốn cùng hoàng a mã ngủ cả đời sao?"
Tiểu thái tử thút thít cắn ngón tay, nghi hoặc nhìn Khang Hi, "Không được sao?"
Khang Hi bất đắc dĩ triệt để, lắc lắc tiểu gia hỏa, cười nhéo nhéo mặt nó, "Ngươi a… Bảo Thành nếu ngoan ngoãn nghe lời, hoàng a mã thế nào lại không cần ngươi?"
Tiểu gia hỏa lúc này mới nắm lấy y phục của hắn, gương mặt mang theo vệt nước mắt rất nghiêm túc gật đầu, "Bảo Thành… sẽ nghe lời."
"Tốt rồi, không thương tâm nữa, nhanh ngủ đi, hoàng a mã vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi Bảo Thành…" Khang Hi dùng khăn lau mặt cho tiểu thái tử, rất nghiêm túc nhìn tiểu thái tử nói.
Tiểu thái tử lúc này mới ừ nhẹ một tiếng.
Cho đến giờ, nó vẫn như trước tin tưởng a mã của nó, quyến luyến a mã của nó.
Phần quyến luyến này đến tột cùng có thể kéo dài đến khi nào, có thể tồn tại bao lâu, chính Khang Hi cũng không rõ, hắn chỉ muốn tất cả ngừng ở khoảnh khắc này.
Tiểu thái tử chăm chú nhìn Khang Hi, như thể sợ chỉ cần nó chớp mắt một cái, Khang Hi sẽ biến mất.
Khang Hi cũng thấy buồn cười, "Bảo Thành, sao vậy? Đêm đã khuya lắm rồi, còn chưa ngủ?"
"Hoàng a mã sẽ đi sao?" Bé con nắm chặt ống tay áo Khang Hi, mang theo mong chờ hỏi.
Khang Hi xoa xoa mặt tiểu thái tử, thương tiếc dỗ dành, "Trẫm không đi, Bảo Thành mau ngủ đi, nhắm mắt lại."
Tiểu thái tử lúc này mới ngáp một cái, nhắm mắt, hiển nhiên là cũng mệt rồi, chỉ còn bàn tay nhỏ vẫn một mực nắm chặt Khang Hi không buông.
Khang Hi nương theo ánh trăng nhìn bé con trước mặt.
Hắn không biết chỉ một câu vô tâm của mình lại khiến tiểu thái tử lăn lộn khó ngủ, cũng không biết bé con của hắn tựa hồ bẩm sinh có một loại mẫn cảm.
Đợi đến hôm nay biết rõ, hắn vừa áy náy lại vừa bất đắc dĩ.
Hắn luôn tự nhận bản thân là người tốt nhất, tôn quý nhất thiên hạ, không cần để ý đến những thứ vụn vặt, chẳng lẽ vì thế nên cuối cùng hắn mới đánh mất y sao? Hắn tựa hồ vĩnh viễn chưa từng nhìn thấu y, giống như hôm nay, hắn một câu vô tâm lại làm y mẫn cảm đến thế, y chẳng qua vẫn chỉ là một đứa bé mà thôi.
Kiếp trước kiếp này, trải qua lâu như vậy, hắn mong mỏi y lớn lên, rồi lại không hi vọng y lớn lên.
Hắn đã từng chứng kiến y phong hoa tuyệt đại, được đương triều ca tụng, cũng chứng kiến y từ trên đỉnh cao đi đến hủy diệt, mà hết thảy, từ đầu đến cuối đều do hắn tạo thành.
Hắn bắt đầu có chút chán ghét sự tra tấn này, lặp lại một đời, hắn thật sự có thể cải biến hết thảy sao? Hắn rơi vào mơ hồ, trói buộc đặt trên người hắn sao mà nhiều đến vậy.
Nhìn hai bàn tay mình trắng bệch dưới ánh trăng, tôn quý mà hắn từng tự nhận thực sự đã cho hắn một kết cục thất vọng.
Hai tay ấm áp rồi lại lạnh như băng, lạnh đến không có một tia tình cảm.
Đến tột cùng thì lúc trước hắn đã tuyệt tình đến cỡ nào? Là hắn không có quá nhiều trói buộc hay là hắn quá chấp niệm, không thể đạt được liền hủy diệt? Hết thảy, đến tột cùng là ai đúng ai sai? Hắn cũng không rõ nữa.
"Hoàng a mã, hoàng a mã." Bé con trên giường bất an gọi hắn.
Khang Hi hồi thần, nhìn nhi tư bất an cũng đau lòng, ai bảo nguồn cơn đều do hắn làm ra.
Thương tiếc ôm tiểu thái tử vào lòng, "Bảo Thành, nghe lời, không có việc gì, không có việc gì rồi, hoàng a mã ở đây."
Tiểu thái tử càng quyến luyến hắn, hắn càng sợ hãi kết cục trước kia sẽ lặp lại.
Tâm tư phức tạp nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia, trong mắt hắn mang theo kiên định, "Trẫm là hoàng đế, trẫm nhất định có thể thay đổi, không thể đổi cũng phải đổi." Đó là quyết tâm từ nơi sâu nhất trong lòng hắn.
Hắn rốt cuộc vẫn không cách nào thừa nhận nổi kết cục kiếp trước, tuyệt vọng cuối cùng ở Hàm An cung, nụ cười bi thương cuối cùng ở Càn Thanh cung, "Hoàng a mã, hết thảy đều đã xong." Còn có bóng lưng thê lương lần cuối rời khỏi thái miếu, y không quay đầu lại, một cái liếc mắt cũng không có.
Đó là nỗi đau cả đời mà không lời lẽ nào tả nổi, hắn tạo ra y, rồi lại tự tay hủy diệt y, kể cả đến kiếp này hắn vẫn không cách nào tiêu tan, hắn chỉ sợ đây là một giấc mộng, sau khi tỉnh lại lại là thực tại đau thương.
Nỗi thống khổ mất đi y, hắn không thể thừa nhận thêm một lần nữa, lặp lại một đời, hắn tuyệt không thể nhìn tiểu gia hỏa phấn điêu ngọc mài, đáng yêu đến cực điểm, đối với hắn tin cậy quyến luyến đến cực điểm lại một lần vì hắn mà đi đến cuối con đường hủy diệt.
Bất tri bất giác, trong cung điện tĩnh lặng lạnh lẽo về đêm, trán hắn lại toát một tầng mồ hôi lạnh, khẽ thở dài, lau lau trán.
Nhìn tiểu thái tử đã ngủ say, Khang Hi đem nó thả về giường, chỉnh lại chăn mền, định đi ra ngoài.
Không biết làm sao, tiểu thái tử nắm ống tay áo hắn rất chặt không chịu buông, hắn lại không đành lòng đánh thức nó, nhìn sắc trời, không lâu nữa là đến bình minh, cau mày, lại ôm lấy tiểu thái tử.
Không đến một hồi, hắn rốt cuộc nhịn không nổi, tiểu thái tử không ngừng ở trong lồng ngực hắn cọ qua cọ lại, hắn lại càng nhịn không nổi.
Nhẹ nhàng đẩy ngón tay nhỏ ra, định rời đi nhưng lại đánh thức bé con trong lòng, dụi dụi ánh mắt mơ hồ, nhìn Khang Hi đứng lên muốn đi, bĩu môi, đáng thương nhìn theo hắn, nằm lỳ ở trên giường, vươn tay ôm đùi hắn không chịu buông.
Khang Hi lại bất đắc dĩ, cố bứt lên một nụ cười, "Bảo Thành, nghe lời, hoàng a mã đi chút rồi về."
Tiểu thái tử nhưng lại giương ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, một bộ không tin, liều mạng lắc đầu, ôm đùi hắn chặt hơn.
Khang Hi xấu hổ ho khan vài tiếng, sắc mặt càng ngày càng hồng, vừa định quát nó lại nhớ ra, tiểu gia hỏa này rất nhạy cảm, nếu lại xảy ra chuyện gì sẽ lại suy nghĩ lung tung, người đau lòng vẫn là mình.
Đành phải thả nhẹ thanh âm tiếp tục dụ dỗ, còn kém nước cầu nó buông tay ra.
"Hoàng a mã muốn đi đâu? Có phải hay không lại không cần Bảo Thành rồi?" Tiểu gia hỏa sống chết ôm đùi Khang Hi, chớp chớp đôi con ngươi vô tội lên án, hốc mắt lập tức bốc lên hơi nước, muốn rớt xuống rồi.
Khang Hi sâu sắc cảm giác được cái gọi là có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không hết tội, hắn chẳng qua là uống quá nhiều rượu, muốn đi giải quyết mà thôi, nào có phải là muốn bỏ rơi nó đâu, tiểu gia hỏa này lại suy diễn nhiều như vậy.
Lại hết lần này đến lần khác đều chọc phải điểm nhạy cảm nhất trong lòng nó, cuối cùng sống chết quấn lấy hắn không chịu buông, hắn lại không thể nói cho tiểu tổ tông nhà hắn biết, a mã nhà ngươi là ta uống quá nhiều rượu rồi, ngươi còn không buông tay, ta muốn tiểu ra quần.
"Trẫm không có không cần Bảo Thành, thật sự không có.
Bảo Thành, nghe lời, mau buông tay, hoàng a mã có việc cần giải quyết, chỉ chốc lát sẽ quay lại." Khang Hi mặt đỏ lên nói.
Tiểu thái tử vẫn không buông tay, một một nghiêm túc nói, "Ta cũng muốn đi." Rất có khí thế nếu ngươi không mang ta đi, ta sẽ không buông tay.
Khang Hi hít sâu một hơi, một phát ôm lấy tiểu gia hỏa đang một bộ đáng thương ôm lấy áo khoác của mình không chịu buông, tốc độ kia chắc phải sánh với hãn huyết bảo mã rồi, giống như cơn gió vụt biến mất.
Vừa đến nơi, tiểu thái tử nhăn mặt bịt mũi, một bộ ghét bỏ.
"Hoàng a mã." Ai oán nhìn Khang Hi.
"Trẫm đã bảo mà ngươi không nghe." Khang Hi mang theo vui vẻ thở hắt ra, đắc ý nhìn tiểu thái tử, giải quyết xong, tinh thần thật sảng khoái.
Tiểu thái tử co chân muốn chạy, Khang Hi lại đem nó ôm trở lại, đêm khuya đường xa, mặc ít như vậy, lỡ sinh bệnh, người đau lòng lại là hắn.
"Bảo Thành, ở lại đi."
"Không muốn."
"Thực không muốn?"
"Không muốn."
"Vậy phải để trẫm ôm ngươi về."
"Hừ.".