"Bảo Thành, a mã đi rồi lại trở về, Bảo Thành nghe lời buông tay được không nào?" Khang Hi nhẫn nại dỗ dành tiểu thái tử đang kéo tay áo mình không buông.
Tiểu thái tử chỉ càng nắm chặt hơn, đôi mắt vô thần lộ ra sợ hãi cùng bất an, liều mạng lắc đầu.
Cái này làm cho Khang Hi thương tiếc không thôi, cũng hận người nọ đến nghiến răng.
"Gia, chức tạo Giang Ninh(1) Tào Dần, Tào đại nhân cầu kiến." Người ngoài cửa sợ hãi nói, dù là ai cũng biết tâm tình Khang Hi lúc này không tốt."Đã biết." Khang Hi cau mày không vui nói, "Trẫm còn đang định gặp hắn, hắn đã tự tìm tới cửa."
Tiểu thái tử cũng cảm nhận được Khang Hi không vui, ngẩng đầu nhìn hắn, "Hoàng a mã…"
Khang Hi miễn cưỡng nở nụ cười, "Bảo Thành, nghe lời, hoàng a mã đi mua bánh hoa quế cho ngươi, Bảo Thành ngoan ngoãn chờ trẫm được không?" Khang Hi phóng nhẹ thanh âm, thương tiếc vuốt cái đầu nhỏ.
Tiểu thái tử không buông, hắn chỉ có thể kiếm cớ gạt nó, dù sao hắn vẫn còn chính sự phải xử lý.
Tiểu thái tử từ sau sự việc kia đã quấn lấy Khang Hi vài ngày rồi.
"Ta sợ…" Tiểu thái tử yếu ớt nói.
Khang Hi bất đắc dĩ thở dài, "Trẫm để Thường Ninh đến bồi Bảo Thành được không?" Khang Hi chỉ còn nước thỏa hiệp, có thể nịnh tiểu tổ tông này vui vẻ cũng chỉ có tên đệ đệ Thường Ninh không đáng tin cậy kia.
"Vậy tại sao không để ngũ thúc đi mua bánh hoa quế, hoàng a mã ở lại với ta chứ?" Tiểu thái tử dùng đôi con ngươi vô tội nhìn hắn.
"À… Ngũ thúc ngươi tay chân vụng về, không chừng sẽ lạc mất, sao còn có thể mua bánh cho Bảo Thành a?" Khang Hi nói xấu Thường Ninh bằng vẻ mặt rất thành thật.
Thường Ninh đứng ngoài cửa nghe được, cơ mặt đều run rẩy, hận không thể ngay lập tức xoay người rời đi.
Biết làm sao được, hắn thân đang mang tội, thời gian tới có sống tốt được hay không đều phụ thuộc vào một câu của cái người trong kia.
Nhị ca nhà hắn đã nói rồi, hắn nếu không dỗ được thái tử thì cũng đừng trở về, ngủ ngoài đường đi.
Thường Ninh thập phần thất bại.
Tiểu thái tử vẻ mặt hoài nghi nhìn Khang Hi, cuối cùng vẫn thỏa hiệp gật đầu.
"Ngươi trông coi tử tế cho trẫm, nếu Bảo Thành lại xảy ra chuyện gì, ngươi tự đến Ninh Cổ Tháp làm tiêu dao vương gia đi." Khang Hi hạ giọng hung dữ cảnh cáo Thường Ninh.
"Ta cũng là em ruột của ngươi đó." Thường Ninh u oán nhìn Khang Hi.
Ninh Cổ Tháp rõ ràng là nơi giam giữ phạm nhân bị lưu đày, tới đó mà làm vương gia cái gì, có mà đến chờ chết, bão cát sa mạc sẽ quật chết hắn.
"Đến một đứa bé cũng trông không nổi, ngươi còn mặt mũi cãi ta." Khang Hi hầm hừ.
"Ta nào biết sẽ xảy ra chuyện như thế chứ, cái đó hoàn toàn là ngoài ý muốn." Thường Ninh sờ sờ cái mũi, ngữ khí rất không tự tin, dù sao thì hắn cũng có sai.
"Ngươi vẫn còn bản lĩnh tranh luận với trẫm? Trẫm nói cho ngươi biết, Bảo Thành nếu lại xảy ra chuyện, trẫm toàn bộ đều tính toán lên đầu ngươi.
Ngươi ở ngoài làm gì tưởng trẫm không biết sao? Ngươi có tin trẫm đi nói hết cho nhị ca không?" Khang Hi bày ra bộ dạng huynh trưởng, hung hăng dạy dỗ Thường Ninh.
"Ta biết rồi, ta nhất định xem nhi tử bảo bối của ngươi còn quan trọng hơn sinh mạng của ta, không chỉ cho nó ăn tốt uống tốt, còn để nó mang khuôn mặt tươi cười trả lại ngươi, được chưa?" Thường Ninh cắn răng nói.
Khang Hi rất thỏa mãn gật đầu, lại sực nhớ ra cái gì đó, "Không cho phép dẫn thái tử tới những nơi… chướng khí mù mịt kia, tự ngươi học xấu không sao, ngươi dám dạy hư nó thì cứ liệu đấy." Khang Hi đen mặt cảnh cáo.
Thường Ninh ủy khuất gật đầu.
Khang Hi vỗ vỗ vai hắn, rời đi.
***********
"Vi thần khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Bình thân." Khang Hi thản nhiên nói.
"Tạ hoàng thượng."
"Ngồi đi."
Khang Hi duy trì biểu hiện bình ổn, "Tử Thanh, dạo này vẫn khỏe?"
"Vi thần hết thảy mạnh khỏe." Tào Dần cung kính nói.
"Lần này tiếp giá ngươi làm vô cùng tốt, Tử Thanh cho tới bây giờ làm việc luôn vừa ý trẫm, nhưng mà…" Gương mặt đang cười của Khang Hi lập tức lạnh xuống.
Dọa Tào Dần toát mồ hôi lạnh, "Không biết hoàng thượng có ý gì?"
"Sòng bạc kia rốt cuộc là cái gì, ngươi phải chăng cũng có một chân trong đó?" Khang Hi lạnh lùng hỏi.
"Vi thần không dám, sòng bài này vốn đã ăn sâu bám rễ ở đây từ lâu, trong đó phức tạp, rắc rối khó gỡ không phải dăm ba câu là có thể giải thích rõ ràng.
Vi thần, vi thần…" Tào Dần vội vàng quỳ xuống.
Khang Hi lại âm trầm nói tiếp, "Nói như vậy, ngươi cũng tham dự trong đó rồi.
Đừng nói trẫm không cho ngươi cơ hội, trong vòng ba ngày, trình tấu chương lên, giải thích rõ ràng việc này cho trẫm, còn có trước khi trẫm hồi kinh, đem những gì ngươi còn thiếu bổ sung lại toàn bộ.
Nếu không phải nể mặt nhũ mẫu, trẫm sẽ không tha nhẹ cho ngươi như vậy.
Ngươi tự mình hiểu lấy."
"Vi thần hiểu… hiểu… rõ." Tào Dần sợ hãi nói.
Là bạn nối khố cùng nhau lớn lên, Tào gia về sau suy bại cũng là bởi thiếu hụt quá nhiều, không bổ sung nổi.
Thà rằng nhất thời lòng dạ ác độc, gã cũng không muốn Tào gia ngày sau rơi vào kết cục nhà tan cửa nát.
"Tử Thanh còn có chuyện?" Khang Hi nhàn nhạt hỏi.
"Các vị đại nhân ở Giang Ninh phủ đã biết hoàng thượng tới, muốn vì hoàng thượng bày tiệc tiếp đón." Tào Dần nuốt một ngụm nước bọt, sợ hãi nói, hiển nhiên là bị nộ khí của Khang Hi dọa sợ rồi.
"Vậy sao? Đã như vậy, trẫm đi xem sao." Khang Hi lộ ra một nụ cười khó hiểu.
**********
"Bảo Thành…" Thường Ninh cười gọi tiểu thái tử đang chống cằm bĩu môi.
Tiểu thái tử vừa thấy hắn liền tức giận quay mặt đi, không muốn phản ứng.
"Bảo Thành, sao vậy? Ta là ngũ thúc nha, ngươi sao lại không chịu để ý đến ta?" Thường Ninh đi đến trước mặt tiểu thái tử, khua khua tay.
Tiểu thái tử cắn môi, hốc mắt rưng rưng, hừ một tiếng, vẫn không chịu để ý đến Thường Ninh.
"Làm sao vậy?" Thường Ninh vẫn vô tội nhìn nó.
"Ngươi là đồ lừa đảo xấu xa, ngươi rõ ràng nói sẽ quay lại tìm Bảo Thành, vì cái gì lúc đó ngươi chưa có trở về?" Tiểu thái tử ủy khuất đạp Thường Ninh.
Thường Ninh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, "Cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi."
"Được rồi, được rồi, đều là ngũ thúc không tốt, Bảo Thành đừng tức giận, ngũ thúc đưa Bảo Thành đi chơi du thuyền trên sông." Thường Ninh cười dụ dỗ.
Tiểu thái tử nửa đẩy nửa không, miễn cưỡng cùng Thường Ninh đi.
Trên dòng sông yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng đàn ưu nhã, thanh âm da diết, uyển chuyển hòa cùng tiếng hát nhu hòa xen lẫn ngượng ngùng làm xao xuyến lòng người.
Không khỏi ngừng chân lắng nghe, khen một câu, thấy được nụ cười của giai nhân là vinh hạnh một đời.
"Hát hay." Ngay cả Thường Ninh cũng không khỏi khen.
"Ngũ thúc, là ai đánh đàn? Chúng ta qua xem được không?" Tiểu thái tử cũng chờ đợi nhìn hắn.
Thường Ninh cũng muốn xem mặt giai nhân, nhẹ gật đầu, lệnh cho người chèo thuyền qua, đem tất cả dặn dò của Khang Hi đều ném ra sau đầu.
"Đây là thuyền quan, người không phận sự mau rời đi." Khi còn cách con thuyền kia không đến 30 thước đã bị cản lại, không nhìn tới Thường Ninh cùng tiểu thái tử đang đứng ở đầu thuyền.
Thường Ninh khinh thường, quét mắt khắp trong Tử Cấm thành, trừ Khang Hi cùng Phúc Toàn ra, ai dám ngăn cản hắn, tất nhiên là bất mãn, "Kêu đại nhân của các ngươi ra đây, ta cũng muốn xem ai có lá gan lớn như vậy, đến ta cũng dám không tiếp."
Tiểu thái tử vẻ mặt sùng bái nhìn Thường Ninh, càng làm cho hắn được cổ vũ không ít.
Hai kẻ bất trị nhất Tử Cấm thành đều ở đây, ai dám ngăn cản bọn họ.
Lại quên mất tiêu đây không phải là kinh thành.
Hai bên thiếu chút nữa đánh nhau, may sao Nạp Lan Dung Nhược đang dò xét chung quanh kịp thời đuổi tới, "Vi thần khấu kiến thái tử điện hạ, khấu kiến Cung Thân vương." Mới hóa giải cục diện xấu hổ.
"Nạp Lan đại nhân bình thân." Tiểu thái tử khiêm tốn đối Nạp Lan Dung Nhược nói.
Thường Ninh vừa nhìn thấy Nạp Lan Dung Nhược mặt liền tối sầm.
Nạp Lan Dung Nhược ở đây tức là nhị ca của hắn cùng Khang Hi đều ở trên con thuyền kia.
Hay thật, mình lại gây họa rồi.
"Thái tử điện hạ, mời theo thần.
Hoàng thượng ở bên trong." Nạp Lan Dung Nhược bình tĩnh nói, ánh mắt lại có ý tứ sâu xa nhìn Thường Ninh, ý bảo là ngài lại chuốc vạ vào thân rồi.
Tiểu thái tử nghe bảo Khang Hi ở chỗ này cũng rất vui vẻ, thực sự kì quái, a mã không phải bảo đi mua bánh hoa quế cho mình sao, sao lại ở đây? Còn không mang mình theo.
Thật ủy khuất mà.
Thẳng đến khi nhìn qua cửa sổ, Khang Hi đang nâng chén cùng đám quan lại kia…chè chén, đánh đàn bên cạnh lại chính là nữ nhân ngày đó đã hù dọa mình, mặt tiểu thái tử đều đen kịt rồi, trong lòng cảm thấy Khang Hi lừa gạt nó, đi ngắm nữ nhân.
Vừa nhớ tới còn có vô số mẫu phi trong nội cung, Dận Nhưng liền tức đến nghiến răng, từ lúc nhìn thấy Khang Hi về sau đều sinh hờn dỗi, không nói câu nào, chỉ hung dữ nhìn chằm chằm nữ tử kia, giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, mặc kệ là ai cũng biết tiểu thái tử không thích nàng ta.
Khang Hi vừa cao hứng vừa bất lực, cũng bất mãn lườm Thường Ninh.
Không có việc gì dẫn thái tử đến chốn này làm chi? Hắn cho tới bây giờ đều biết thái tử không thích những nữ nhân kia, kiếp trước cũng thế, kiếp này cũng thế.
Nhưng hắn là hoàng đế, chuyện gặp dịp thì chơi là không tránh khỏi.
Mà nhìn tình cảnh này, hắn tất nhiên biết rõ đám quan viên này đang có chủ ý gì, chỉ là hắn trước mắt vẫn cần trấn an bọn họ cho nên không thể cự tuyệt, mới gạt tiểu thái tử, lại phát hiện mình gạt không được.
"Hoàng thượng, đây là con gái của tri huyện Tô Châu, Vương Quốc Chính…" Tào Dần ý vị thâm trường nói.
Khang Hi lại không dấu vết vuốt vuốt chén rượu trong tay, "Đánh đàn không tệ." Liền không nói thêm nửa lời.
Tào Dần cũng biết điều ngừng lại.
Đây là chủ ý phụ tá của gã nói cho gã, bị Khang Hi cảnh cáo, một lòng muốn lấy lại thánh tâm, gã mới nghĩ đến sách lược hiến tặng mỹ nữ.
Chẳng qua, nhìn ý tứ của Khang Hi, gã lại tự mất mặt rồi.
Khang Hi bồn chồn liếc tiểu thái tử đang cắn răng ngồi bên cạnh, biết rõ ái tử tức giận, chỉ có thể vội vàng cho giải tán yến tiệc để đi dỗ dành bảo bối.
Lại nói, nàng kia đối với Khang Hi là vừa gặp đã yêu, biết nam tử ngày ấy vô tình gặp được là hoàng thượng, trong lòng càng như nai con nhảy loạn, một lòng muốn gả cho nam tử nhu tình này.
Nhưng nàng không biết, nhu tình của Khang Hi cho tới bây giờ chỉ dành cho một người, là Giác La Bảo Thành.
Khang Hi từ lúc nhìn thấy nữ tử kia liền nhớ ra nàng là ai, còn không phải là mẹ đẻ của Thập bát a ca sao.
Chẳng qua, một chút ý tứ muốn cho nàng nhập cung hắn cũng không có, chỉ bằng việc lần trước hắn đã không vừa ý nàng rồi.
Thế nhưng tiểu thái tử lại không biết, một lòng muốn chắn đường nàng, về sau còn gây ra một đống chuyện làm hắn sứt đầu mẻ trán.
"Hoàng thượng, hoàng thượng, không tốt rồi." Lương Cửu công công vội vã chạy tới nói, "Thái tử gia cùng tiểu thư Vương thị xung đột…"
Khang Hi nghe vậy, lông mày nhíu chặt, bỏ cây bút trong tay xuống, gấp gáp đứng dậy, "Xảy ra chuyện gì?"
Chú thích:
(1) Chức tạo Giang Ninh: Một chức quan to thu thuế trong triều đình, phụ trách việc thu thuế cả một vùng Giang Nam rộng lớn và nắm việc thu mua, cung ứng tơ lụa gấm vóc cho cung đình đồng thời giám sát các quan lại ở phương Nam.