Thứ Ba, còn ba ngày nữa Chu Tùng An về nước. Anh ấy tới New York đã gần nửa tháng rồi. Một tiếng đồng hồ trước, Chu Tùng An nhận được điện thoại của Khang Kiều, vì bị một số công việc của quỹ tài chính làm lỡ dở nên tới bây giờ cô vẫn chưa thể tới trường đón Hoắc Thành Quân.
Bốn rưỡi chiều, Chu Tùng An dẫn Hoắc Thành Quân và Hoắc Thành Nhu vào một siêu thị DIY (đồ handmade).
Sắp chia tay, hai đứa trẻ trước giờ không mấy hòa hợp cũng không cãi cọ nhau nữa. Ngược lại chúng rất thương yêu. Ngô Thành Nhu nói sẽ làm cho Hoắc Thành Quân một tấm thiệp chocolate. Hoắc Thành Quân nói muốn tặng Ngô Thành Nhu chiếc đồng hồ báo thức có giọng của nó.
Năm giờ, Ngô Thành Nhu mặt dính đầy dầu bơ đi tới trước mặt Chu Tùng An.
Gập sách lại, Chu Tùng An hỏi: “Ngô Thành Nhu, có phải Thành Quân lại bắt nạt con không?”.
Nghe xong, con bé bỗng òa lên khóc: Cậu ơi, Thành Quân biến mất rồi, em ấy chui vào bụng con chó người máy rồi biến mất luôn.
Sáu giờ, Chu Tùng An đứng trước CCTV của cửa hàng. Chiếc tủ đựng đồ bằng thép không gỉ phản chiếu gương mặt xám xịt của anh ấy. Hình ảnh cuối cùng của Hoắc Thành Quân dừng lại khi nó đứng trước con chó người máy.
Đứa trẻ đó biến mất như bốc hơi.
6 giờ 5 phút, Chu Tùng An nhận được điện thoại của Khang Kiều. Cô hỏi: Hoắc Thành Quân đang làm gì ạ?
“Đang đấu võ mồm với Ngô Thành Nhu.” Chu Tùng An trả lời.
“Vậy em tới…”
Chu Tùng An không cho cô cơ hội nói hết câu, anh ấy ngắt lời: “Chúng nó lại đánh nhau rồi, anh cúp máy đây”. Trước khi ngắt máy, anh vẫn còn nghe thấy tiếng cười khẽ vọng tới từ đầu kia điện thoại.
Khoảng 7 giờ 30 ở phía Tây nước Mỹ, Giản Liêu nhận được một cuộc điện thoại từ người đàn ông tên Chu Tùng An. Người này xưng là giáo viên tiếng Trung của Hoắc Liên Ngao, có việc cấp bách phải thông báo cho Hoắc Liên Ngao.
Cuộc điện thoại của người này khiến khuôn mặt Hoắc Liên Ngao lập tức biến sắc. Anh nói với người kia: Anh cho tôi hai phút.
Nghe kỹ, âm thanh đó còn mang theo chút run rẩy.
Hoắc Liên Ngao dựa đầu vào tường. Từ góc độ của Giản Liêu, có thể nhìn thấy huyệt thái dương gồ lên của anh.
Hai phút sau, Hoắc Liên Ngao cầm lại điện thoại, giọng đã bình thường như trước, có điều ngữ khí hơi chậm lại, giống như cố gắng kiềm chế điều gì.
Anh nói: “Chu Tùng An, anh nghe đây. Việc duy nhất anh cần làm bây giờ là nghĩ mọi cách để giấu cô ấy. Nếu để cô ấy biết Thành Quân mất tích, cô ấy sẽ sụp đổ mất”.
“Còn chuyện của Thành Quân cứ giao cho tôi.”
Nửa tiếng sau, Giản Liêu và Hoắc Liên Ngao ngồi trực thăng bay lên bầu trời Las Vegas. Ba tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống New York.
Ở New York, sau khi gọi điện cho Hoắc Liên Ngao thì Chu Tùng An tiếp tục liên lạc với ông bà nội của Ngô Thành Nhu, giao con bé lại cho quản lý siêu thị rồi đi ra khỏi đó. Anh ấy tìm tới bãi đỗ xe của siêu thị.
Tiếng phanh xe đinh tai phá vỡ bầu không khí yên ắng. Cánh cửa chiếc xe gây tai nạn bật mở. Tiếng bước chân vội vã dừng lại trước mặt người đàn ông bị đâm. Người mang chất giọng miền Tây đặc sệt liên tục nói: “Xin lỗi anh, anh gắng gượng một lúc, tôi sẽ liên lạc với bác sỹ ngay”.
Người đàn ông đáp lại bằng chất giọng trầm: “Không cần gọi điện thoại, tôi chắc chắn tôi không sao”.
Khoảng bảy giờ ở phía Đông nước Mỹ, Khang Kiều nhận được một cuộc điện thoại của Chu Tùng An. Anh ấy nói: “Khang Kiều, hôm nay anh hơi xui xẻo”.
Đúng là một buổi tối bận rộn. Nghe nói Chu Tùng An sau khi đưa lũ trẻ về nhà, trên đường tới chỗ hẹn thì bị đụng xe, tài xế kia đã cao chạy xa bay.
Chu Tùng An không quen đường đất đành gọi cho Khang Kiều. Một người cũng không quen đường đất là cô phải đưa anh ấy tới bệnh viện gần đó.
Khang Kiều không có kinh nghiệm gì trong phương diện này sau vài tiếng đồng hồ chạy qua chạy lại mới đưa được Chu Tùng An tới bệnh viện gần đó.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, Khang Kiều nhìn Chu Tùng An bó bột nằm trên giường, khẽ nhíu mày.
“Sao vậy?” Anh ấy hỏi Khang Kiều.
Khang Kiều nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó lắc đầu. Chuyện xảy ra tối nay xem ra rất đường đột, cô cũng không thể nói rốt cuộc có chỗ nào bất thường, chỉ cảm giác rất kỳ lạ.
Chu Tùng An xoa mặt, ngữ khí có phần đùa cợt: “Lúc gọi cho em anh quên bẵng mất em cũng mới tới New York chưa lâu, nếu sớm biết vậy, chi bằng anh gọi cho chú Ngô còn hơn”.
Chú Ngô trong lời của Chu Tùng An chính là ông nội của Ngô Thành Nhu.
Ngừng một lát, Chu Tùng An không đùa nữa: “Họ lớn tuổi rồi, anh không muốn phiền họ nên chỉ còn cách quấy rầy em thôi”.
Lời nói của Chu Tùng An khiến Khang Kiều nhớ ra cả ngày hôm nay cô chưa gọi cho Hoắc Thành Quân. Chẳng lẽ thằng bé lại giận rò?
Cô vừa định cầm di động lên.
“Định gọi cho Thành Quân à?” Chu Tùng An hỏi cô.
Khang Kiều gật đầu.
Chu Tùng An chỉ tay lên chiếc đồng hồ trên tường. Bấy giờ Khang Kiều mới ý thức được đã 11 rưỡi rồi. Nghĩ rồi cô cất di động đi.
12 giờ, sau khi chắc chắn Chu Tùng An đã ngủ, Khang Kiều âm thầm cầm điện thoại, mở cửa phòng bệnh, đi ra ngoài.
Điều khiến Khang Kiều khó hiểu là cô không gọi được cho Hoắc Liên Ngao, di động của anh luôn trong tình trạng tắt máy. Cậu chủ Liên Ngao nói một khi không gọi được thì chỉ có một khả năng, anh đang ở trên máy bay.
Nửa đêm, trong lúc mơ màng, Khang Kiều nhìn thấy một cái bóng trắng đi đi lại lại trong phòng. Chu Tùng An? Làm sao có thể?
Anh ấy hiện đang bó bột ở chân, nghe nói lúc bị đâm chân anh ấy rất đau, anh ấy đã ngồi xe lăn vào bệnh viện mà.
Sáng hôm sau, đã có báo cáo xét nghiệm, vết thương của Chu Tùng An được chẩn đoán là rạn xương nghiêm trọng, trong vòng một tuần tới chỉ được nằm trên giường.
So với suy nghĩ lúc trước của Khang Kiều có chút chênh lệch. Rõ ràng tối qua vị bác sỹ đó còn nói là chân anh ấy không có vấn đề gì đáng ngại.
Chu Tùng An thì rất hợp tác với phương án điều trị do bác sỹ bệnh viện đưa ra, anh ấy lùi thời gian về nước, yêu cầu duy nhất đối với Khang Kiều là không được tìm hộ lý tới chăm sóc.
Chu Tùng An nói anh ấy không chịu được mùi nước hoa của mấy cô gái nước ngoài, thế là Khang Kiều đành phải chạy qua chạy lại bệnh viện thường xuyên hơn một chút.
Khang Kiều lại đón một ngày khá bận rộn, hôm nay quỹ tài chính gặp phải không ít rắc rối.
Tiền vốn chưa tới tay, một bộ phận thức ăn sản xuất ra bị kiểm tra là có vấn đề về chaats lượng. Một loạt các rắc rối dường như đều bùng nổ trong cùng một ngày.
Khi đêm xuống, Khang Kiều mới ra về.
Trên đường tới bệnh viện, cô nhận được điện thoại của Jenny, xác nhận rằng Jenny đã đón Hoắc Thành quân tới nhà bà nội Ngô Thành Nhu, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Không hiểu vì sao hôm nay lồng ngực cô cứ bứt rứt khó chịu.
Sau khi gọi cho Jenny, Khang Kiều lại gọi tới nhà bà nội Ngô Thành Nhu. Bà nói với cô rằng ông đã đưa hai đứa bé ra ngoài đi dạo rồi.
“Vậy bà ơi, khi nào Thành Quân về, bà bảo cháu nó gọi điện cho con nhé.” Không hiểu vì sao hôm nay cô đặc biệt nhớ Thành Quân của mình.
Sau khi nhận được câu trả lời của bà nội, cô lại gọi vào di động của Hoắc Liên Ngao. Anh tiếp tục tắt máy, cô vốn chỉ định làm nũng với anh một chút: Liên Ngao, hôm nay em mệt quá.
Hôm nay Khang Kiều cực kỳ mệt. Không biết có chuyện gì mà mấy người quản lý khác của quỹ tài chính đều biến mất tập thể, khiến cô đành bấm bụng xuất trận, một người không quá giỏi tiếng Anh như cô đã chịu rất nhiều cực khổ.
Nhưng cũng may, sự tình đã tạm thời được giải quyết. Khi giao quỹ tài chính lại cho cô, Hoắc Liên Ngao đã nói một câu: Trong quá trình này, em sẽ hiểu thế nào là tinh thần trách nhiệm, sau đó em sẽ cảm thấy tự hào vì những gì mình đã cố gắng, đã hy sinh.
Đúng thật. Có thể nói được những lời này, chắc là cậu chủ Liên Ngao không còn là người nhầm “cống hoàn” với “tinh hoàn” nữa đâu nhỉ?
Khang Kiều đưa di động lên, che miệng cười.
Giây phút đó, cô thật sự có chút nhớ anh. Không, là rất nhớ, rất nhớ.
Thế nên, Liên Ngao à, mau về đi, anh đã đi mười ngày rồi.
Vừa mở cửa phòng bệnh, Khang Kiều nhìn thấy Chu Tùng An đang nhàn nhã nằm trên giường nghịch điện thoại. Liếc nhìn cô một cái, anh ấy lại tiếp tục cúi đầu, miệng nói: “Sao giờ mới tới, anh đói lép kẹp bụng rồi!”.
Shit! Cô quăng cái túi lên sofa thật mạnh. Mấy người này hôm nay làm sao thế nhỉ? Người nào người nấy đều coi cô như người làm sai bảo tùy thích. Cô đặt mấy món ăn vặt của Thượng Hải mà Chu Tùng An chỉ định ra trước mặt anh.
Nghiêng đầu đứng trước giường bệnh, Khang Kiều thất thần nhìn Chu Tùng An ăn uống.
Chu Tùng An không buồn ngẩng lên: “Lại sao vậy?”.
Cái bóng trắng mơ hồ nhìn thấy hôm qua khiến cô buột miệng: “Tùng An, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”.
Nói vậy dường như không hợp lý lắm, thế là cô sửa lại: “Ý em là mọi người có chuyện gì giấu em phải không?”.
Chu Tùng An ngẩng đầu lên, nhíu mày.
“Thôi, thôi.” Khang Kiều vội vàng giơ tay lên, cô cũng cảm thấy mình hỏi hơi vô lý: “Em nghĩ chắc là hôm nay bận quá thành ra em suy nghĩ lung tung”.
Chu Tùng An bày ra biểu cảm: “Anh hiểu, con gái một tháng hay có mấy ngày đa nghi như thế”.
Chiếc đồng hồ trên tường gần chỉ tới 8 giờ, đã hơn một tiếng trôi qua kể từ khi Khang Kiều gọi tới nhà bà nội Ngô. Giờ này chắc Hoắc Thành Quân đã đi dạo về rồi.
Thế là Khang Kiều một lần nữa gọi vào điện thoại Hoắc Thành Quân, lần này người nghe máy là Ngô Thành Nhu: “Kiều Kiều ơi, Thành Quân đang tắm ạ”.
Ngắt máy, cô khẽ nhíu mày.
Giọng nói mang chút sung sướng vang lên: “Cảm nhận được cảm giác bị ruồng bỏ rồi chứ gì? Khang Kiều, có cần anh kể cho em nghe hôm nay tới bệnh viện Hoắc Thành Quân đã nói gì với anh không?”.
Không hiểu vì sao câu nói của Chu Tùng An lại khiến Khang Kiều cảm thấy nhẹ lòng. Sau đó cô thầm mắng trong lòng: “Thằng nhóc thối, hẹp hòi.
Hoàng tử nhỏ Thành Quân vì tối qua cô không gọi cho nó mà để bụng: “Cháu chẳng cần mẹ gọi điện cho cháu”.
Thằng nhóc đó có một điểm giống y hệt Hoắc Liên Ngao: Có thù tất báo.
Khang Kiều lại lén cầm di động ra ngoài, đến lần thứ ba không gọi được cho Hoắc Liên Ngao, cô đã đứng rất lâu ngoài hành lang.
Cơn gió đêm thổi tới, làm rơi chiếc khăn choàng trên vai cô xuống đất. Nhặt chiếc khăn lên, đầu ngón tay chạm vào lớp vải bỗng lành lạnh.
Cùng lúc ấy, một quả bóng hồng rơi vào lưới. Đường Vũ Huyên tươi cười ngước nhìn cái bóng cao gầy đứng bên cạnh.
Lúc này Đường Vũ Huyên mới hiểu vì sao ban nãy mình đánh một quả bóng đẹp như vậy mà không ai vỗ tay, hóa ra các cô gái đều mải ngắm trai đẹp rồi.
Cô ta đập cây gậy bida xuống bàn. Thế là các cô gái mới thu lại ánh nhìn. Ừm, họ cũng biết điều đấy, sau khi Hoắc Liên Ngao xuất hiện bèn rời đi.
Vài phút sau, trong phòng bida riêng của Đường Vũ Huyên chỉ còn cô ta, Hoắc Liên Ngao và một bartender. Người kia cũng đi khỏi đó sau ánh mắt ra hiệu của cô ta.
Bóng bartender còn chưa khuất hẳn, Đường Vũ Huyên đã sốt sắng níu lấy cổ Hoắc Liên Ngao, dán vào người anh.
Cô ta thật sự nhớ anh, nhưng mặt khác nghĩ tới chuyện anh làm lại muốn chửi bới.
“Liên Ngao, một tháng nay em gặp không ít xui xẻo.” Cô ta ngẩng đầu, si mê nhìn Hoắc Liên Ngao, thở dài: “Liên Ngao, anh càng ngày càng đẹp trai đấy”.
“Cảm ơn.” Anh hờ hững đáp.
Cô ta hơi buông tay một chút, nhíu mày: “Liên Ngao, lẽ nào anh lại xúi bẩy bố mẹ em khóa thẻ của em? Đừng vậy, em đã nhận được bài học rồi, em cũng biết với khuôn mặt này em muốn mua một thỏi son rẻ tiền nhất của Dior cũng không mua được”.
Không có phản hồi.
“À, đúng rồi.” Đường Vũ Huyên nói với vẻ không cam tâm tình nguyện: “Bố em gửi lời cảm ơn tới anh. Họ nói lần đầu tiên trong đời được nhận quà của em. Họ cảm thấy 36 tiếng phục vụ công ích khiến con gái họ thay đổi rất nhiều”.
Cô ta cất giọng nửa ai oán nửa hờn dỗi: “Nhưng em không gọi được cho anh, anh không biết là ngày nào em cũng gọi cho anh, gọi bao nhiêu cuộc đâu”.
Lúc này, Đường Vũ Huyên như nhớ ra chuyện gì, kéo dãn khoảng cách với Hoắc Liên Ngao một chút rồi đưa tay nâng cằm anh lên: “Tìm em có chuyện gì thế?”.
Không để Hoắc Liên Ngao có cơ hội lên tiếng, Đường Vũ Huyên làm động tác bảo anh im lặng: “Hãy tạm thời yên lặng ba phút, để trong ba phút này em phút huy trí tưởng tượng một chút. Vì sao anh lại xuất hiện ở đây, sở dĩ anh xuất hiện ở đây là vì anh nhớ em”.
“Anh cảm thấy anh không chơi nổi với vị Hoắc phu nhân đó, anh cảm thấy cuộc sống gia đình không hề thú vị như anh tưởng tượng. Anh bắt đầu nhung nhớ cuộc sống trước đây, sau đó…”
Giây phút này, Đường Vũ Huyên cảm thấy người đàn ông trước mặt đẹp một cách quá đáng, chỉ nhìn anh thôi đã khiến mọi ngôn ngữ cơ thể của cô ta không còn linh hoạt.
Nhưng anh rất đáng yêu, anh bày ra một điệu bộ tò mò: “Sau đó thì sao?”.
“Sau đó…” Đường Vũ Huyên bắt đầu mỉm cười, chiếc gương khảm trên trần nhà khiến nụ cười của cô ta quyến rũ và nổi bật: “Sau đó anh nghĩ có lẽ mình cần một người tình cuối tuần. Liên Ngao, chỉ cần anh muốn, em không thành vấn đề. Hơn nữa em đảm bảo từ thứ Hai tới thứ Sáu em sẽ không quấy rầy cuộc sống gia đình của anh, thậm chí khi anh và gia đình đi nghỉ mát, em có thể thuê phòng kế bên, xịt hương nước hoa giống vợ anh, đợi anh tới gõ cửa bất kỳ lúc nào. Sao hả, thú vị không?”.
Nói xong, Đường Vũ Huyên ôm miệng cười trộm: “Chuyện này mà để ông nội em nghe thấy, chắc sẽ giận đến phùng mang trợn má mất”.
Ba phút trôi qua, Đường Vũ Huyên nhìn Hoắc Liên Ngao. Sau khi nghe thấy anh hỏi: “Cô giấu Thành Quân ở đâu rồi?”, cô ta vẫn hết sức bình tĩnh.
Thành Quân? Thằng nhóc ở thư viện đã bắt cô ta chuyển 2, 5 cân sách đó ư?
“Đừng có giả vờ, trong vòng 48 tiếng qua cô đã làm gì, tôi biết hết.”
Người này rốt cuộc đang nói gì nhỉ? Thằng nhóc đó đúng là rất đáng ghét, nhưng làm chuyện ấy là phải ngồi tù đấy.
“Đường Vũ Huyên, bắt cóc không giống với việc cô thả chó cắn người, sai người thả kẻ ngứa mắt xuống ống cống chơi với chuột mấy hôm hay thả một mồi lửa lên tóc người ta đâu…”
“Em biết, Hoắc Liên Ngao, tiếp theo đây anh còn nói với em rằng bắt cóc là phải ngồi tù. Đường Vũ Huyên à, ngồi tù không vui chút nào, ngồi tù không được trang điểm, cho dù có tô son cũng chỉ cho đàn bà nhìn, chưa biết chừng mặt em còn thêm vài vết bầm tím, đúng không?”
“Ngồi tù cũng đừng nghĩ đến chuyện ăn mặc thời thượng, mấy bộ quần áo sành điệu của em chỉ có thể để mốc trong tủ, càng đừng nghĩ đến chuyện tung mấy bức hình xinh đẹp lên trang cá nhân để câu mấy lời khen ngợi và cầu tình của đám đàn ông.” Cô ta buông tay xuống, mỉm cười: “Liên Ngao, anh xem, cả lời thoại em cũng nghĩ cho anh rồi. Liên Ngao, anh xem, em luôn hiểu rõ anh nghĩ gì trong lòng, còn rõ ràng vị phu nhân của anh không hiểu anh bằng em. Cô ta vừa nhìn là biết loại phụ nữ mẹ hiền vợ đảm, sống với loại đó tẻ nhạt chết đi được”.
Nói đến đây, Đường Vũ Huyên nhận ra hình như mình hơi lạc đề, cô ta tự vỗ tay lên trán: “Hình như em đi xa rồi”.
Anh gật đầu tỏ ý tán thành: “Đúng là hơi xa rồi đấy. Nhưng Đường Vũ Huyên, tôi chỉnh sửa lại một chút. Mẹ hiền vợ đám? Cô đề cao vợ tôi quá rồi. Cô chị tôi giảo hoạt lắm, chốc chốc lại cào mắt tôi, làm tôi lúc nào cũng lo ngay ngáy ấy”.
“Tôi nghĩ nếu cô và cô ấy cũng tham gia chươn trình thử thách sống ngoài hoang đảo thì tôi dám khẳng định cô sẽ bị loại trước tiên, còn cô ấy sẽ ôm vàng chiến thắng cuối cùng đấy.”
OMG! Người đàn ông này một khi nhắc đến vợ là nói không thể ngừng.Cô ta phải nhắc nhở anh giờ không phải lúc huyên thuyên về vợ anh. Cô ta cao giọng: “Hoắc Liên Ngao, bây giờ anh nên quan tâm hơn tới sự an toàn của con trai anh đấy”.
Người đứng trước mặt cô ta biến chuyển nét mặt. Lúc này Đường Vũ Huyên cũng không rảnh chơi với Hoắc Liên Ngao nữa.
Chiếc gương trên trần nhà soi rõ thần thái của họ. Lúc này, họ như hai con nhím xù lông.
“Liên Ngao, anh hiểu em mà. Thứ gì em không có được, kẻ khác cũng đừng hòng có được. Em biết nếu em thực hiện thêm một phi vụ giống Hoắc Tiểu Phàn thì anh và cô ta sẽ vĩnh viễn không thể đến với nhau.”
“Đừng cố tìm cách biết được thông tin về Hoắc Thành Quân từ chỗ em. Bây giờ em cũng không biết nó ở đâu, còn sống hay đã chết. Sở dĩ em cố tình làm vậy chính là để đề phòng tình huống này đấy.”
Tường và trần nhà phòng bida đều được dùng màu xanh Địa Trung Hải. Dưới ánh đèn trông lại càng giống ánh sáng thủy tinh. Tất cả hắt vào đáy mắt Hoắc Liên Ngao, trong sáng như mơ.
Anh cứ yên lặng nhìn cô ta như thế, im lặng và tập trung, giống như một con chiên đang lắng nghe.
Rồi bất giác, cô ta như bị bỏ bùa.
Giơ tay từ từ đặt lên mặt anh. Anh không né tránh, để từng ngón tay cô ta run lên, men theo lông mi vuốt ra.
Đây đúng là một món đồ xa xỉ. Cô ta chỉ muốn để nó thuộc về riêng mình mà thôi, cô ta sẽ yêu thương, chăm sóc anh.
“Vũ Huyên.”
“Ừm.”
“Tôi biết về Game Sponsor.”
Cái tên đã lâu không nhắc đến khiến trái tim Đường Vũ Huyên run lên, cô ta lẳng lặng thu tay về…