Khang Kiều

Đường Vũ Huyên nhìn Hoắc Liên Ngao, bày ra biểu cảm: Liên Ngao, anh lại lạc đề rồi.

Nhưng anh dường như không lĩnh hội được ý tốt của cô ta, anh thản nhiên
nói: “Game sponsor, Isabella, Colin, tất cả những cái tên này chắc không xa lạ với cô”.

Xem ra cậu chủ Liên Ngao đã có chút chuẩn bị. Cô ta khoanh tay, bắt
chước ngữ điệu của: “Liên Ngao, đó đều là chuyện xưa cũ rồi”.

“Nhưng những chuyện xưa cũ này suốt ba năm nay luôn chọc cho trái tim cô ngứa ngáy. Có thể thi thoảng khi đêm về, cô từng tưởng tượng mình có
thể tìm lại thời kỳ huy hoàng ngày xưa. Tôi đoán có đúng không hả tiểu
thư Isabella?”

Người này thật đáng ghét! Lúc này vẫn còn tâm trạng lôi chuyện cũ ra
thảo luận với cô: “Hoắc Liên Ngao, hoàng tử nhỏ Thành Quân của anh…”.

“Còn nhớ Colin không? Bây giờ cô còn nhớ anh chàng tóc vàng điển trai đó không? Nếu không nhớ, tôi nghĩ những vinh dự anh ta mang tới cho cô là
cả đời khó quên.”

Nếu ở nơi công cộng, có người hỏi Đường Vũ Huyên: Cô nhất định sống rất
hạnh phúc phải không? Đường Vũ Huyên sẽ mỉm cười trả lời: Cảm ơn bạn đã
quan tâm, đúng như bạn nói, tôi sống rất hạnh phúc.

Nhưng nếu ở riêng, Đường Vũ Huyên sẽ nói: Đừng hỏi mấy câu nhạt nhẽo đó.

Quá rõ ràng mà, nếu hạnh phúc thì những viên thuốc xanh trắng để trong
túi là thế nào. Đương nhiên, mấy thứ đó chỉ dùng để điều chỉnh cảm xúc,
để khi tham gia vào các bữa tiệc, bạn có thể hòa nhập vào cuộc chơi mà
thôi.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, đủ các loại thuốc ấy dường như đã
mất đi ma pháp của nó. Rồi có một ngày, Đường Vũ Huyên nhận được một
cuộc điện thoại.

Ba ngày sau, Đường Vũ Huyên trở thành thành viên mới của Game sponsor, trở thành tiểu thư Isabella trong tổ chức này.

Ở Mỹ, có rất nhiều những trang mạng bí mật. Game sponsor là một trong số đó, nhưng ở cấp độ như Game sponsor thì tại Mỹ không có quá ba tổ chức.

Trang mạng Game sponsor có 140 thành viên, mỗi thành viên đều có thân
phận giá hàng trăm triệu. Họ đều là những người sáng tạo ra trò chơi.
Chủ đề vĩnh cửu của trò chơi luôn liên quan tới chinh phục. Mỗi tuần, họ luôn chia sẻ quá trình chinh phục của mình vào một thời gian nhất định, đủ các loại hình, từ đạo cụ tới địa điểm, nhưng xem nhiều nhất vẫn là
những cô gái chàng trai hai mắt đỏ sọng, trên người đầy vết thương.

Ban nãy, Hoắc Liên Ngao nhắc tới Colin. Giống như Hoắc Liên Ngao nói, Đường Vũ Huyên đã gần quên người này rồi.

Trong ấn tượng mơ hồ, đó là một đàn ông tóc vàng gốc La tinh, người mẫu
của một thương hiệu lớn nào đó. Khi Đường Vũ Huyên biết Colin thì chỉ
một tuần nữa là anh ta sẽ cùng vị hôn thê thanh mai trúc mã của mình
bước vào lễ đường.

Khi mỗi một trò chơi bắt đầu, đều có mục tiêu cố định của riêng mình, và một phút trước đó phải công khai cho tất cả các thành viên được biết.

Colin chính là mục tiêu đầu tiên của Đường Vũ Huyên. Cô ta còn nhớ Colin từng khiến cô ta chịu không ít cực khỏ. Vì thời gian cấp bách, Đường Vũ Huyên đành phải giở trò với cốc nước mà Colin uống.

Hôm sau, Colin tỉnh lại trên giường cô. Đối mặt với chàng trai Latinh
tóc vàng đó, Đường Vũ Huyên nước mắt ngắn dài, nói rằng chỉ vì mình quá
yêu anh ta. Cô ta cứ thế khóc lóc rồi bổ nhào tới không hừng hôn hít.

Qua vài ngày sau, Đường Vũ Huyên đợi được kết quả mà cô ta mong muốn.
Colin từ bỏ ngay trước đám cưới, mở cửa chiếc xe đua tuyệt đẹp đang đỗ
ngoài lễ đường của cô ta.

Đêm đó, Đường Vũ Huyên dẫn Colin tới biệt thự của mình, sau đó làm tình
bằng một phương thức khá đặc biệt. Toàn bộ quá trình được ghi hình lại.
Đoạn băng này về sau đã được Đường Vũ Huyên chia sẻ lên Game sponsor.
Đoạn clip đó từng giúp Đường Vũ Huyên nổi như cồn một thời gian.

Game sponsor tượng trưng cho thi đấu, chơi game, thể hiện cá nhân và người khởi xướng.

Tiếng “Vũ Huyên” ngay gần đó kéo cô ta quay trở lại.

Nhíu mày, Đường Vũ Huyên nhìn Hoắc Liên Ngao: “Liên Ngao, lẽ nào anh
định mách chuyện này với ông nội em? Đã lâu lắm rồi em không còn chơi
với đám người đó nữa”.


“Không, không phải cô không còn chơi với họ nữa. Mà vì cô không được
chơi. Ba năm trước, tiểu thư Isabella đã phải ra khỏi Game sponsor do
nhiệm vụ thất bại. Bởi vì…”

“Hoắc Liên Ngao không phải một Colin thứ hai.”

Thật mất mặt, mấy chuyện này đều để Hoắc Liên Ngao biết cả rồi. Nhưng cô ta không hề coi anh là Colin thứ hai, thực tế là…

“Liên Ngao, lần đầu tiên nhìn thấy anh em đã yêu anh.” Đường Vũ Huyên thành thật.

“Cảm ơn cô.” Hoắc Liên Ngao lại gần cô ta một chút, kề môi lên trán cô
ta, thì thầm: “Vũ Huyên, có biết những người đó nói gì cô không?”.

“Họ nói: Tôi đã sớm biết Isabella không được, Colin chỉ là do cô ta may
mắn. Nghe nói từ trước đó anh ta đã có thiện cảm với Isabella. Thấy đó,
tới Hoắc Liên Ngao là cô ta rớt đài, tôi đoán được từ lâu rồi, bây giờ
không được chơi, cô ta chỉ còn cách phủi đít bỏ đi. Sau khi cô đi, họ đã mang những chuyện này ra nói mãi không ngừng.”

“Liên Ngao, giờ anh học được cả trò mách lẻo hả?” Đường Vũ Huyên khoanh tay.

“Vũ Huyên, đừng có giả vờ, tôi biết là bây giờ trong lòng cô nhất định đang tức điên lên.”

“Em không hề tức.” Đường Vũ Huyên nhẫn nại.

“Không, bây giờ cô đang tức.”

“Em không tức.”

“Không những tức, cô còn rất giận nữa. Tôi đoán, không ít lời gièm pha
của họ đã lọt vào tai anh. Thật ra tôi cảm thấy mấy người có thể kiếm
tiền cứ ra vẻ cao sang thật ra còn thích ngồi lê đôi mách hơn cả người
thường. Tôi nói có đúng không, hm?”

“Đúng! Quá đúng luôn!” Đường Vũ Huyên bị giật mình vì âm thanh đột nhiên vút cao của mình.

Sau đó, cô ta nhìn thấy Hoắc Liên Ngao mỉm cười với mình, nụ cười cưn chiều như những người yêu nhau.

“Có muốn đòi lại không?”

Câu nói của Hoắc Liên Ngao khiến Đường Vũ Huyên hiểu rằng người đàn ông này rốt cuộc gợi lại quá khứ với mục đích gì.

Thở ra một hơi, cô ta khó xử: “Liên Ngao, lúc trước em từng nói với anh
rồi, anh giở trò với em không ích gì đâu. Chuyện của hoàng tử nhỏ nhà
anh em thông qua bên thứ ba, em cảm thấy bản thân em không biết gì chính là cách tốt nhất để đối phó với anh”.

Người này dường như không quan tâm tới lời cô ta nói. Anh nói: “Vũ Huyên, tôi biết cô có một chiếc máy quay cực nét”.

“Liên Ngao, chẳng phải bây giờ anh nên dồn tâm sức vào việc tìm con sao? Đứa trẻ đó mới bảy tuổi, anh bảo lúc này nó sẽ hoang mang nhường nào?”

“Vũ Huyên, hay là chúng ta thử xem, thật ra trước kia tôi luôn tò mò về phương diện đó.”

“Liên Ngao, anh lãng phí với thời gian với em, chị Hoắc sẽ trách anh đấy.”

“Cô vẫn còn cơ hội tái sinh, có muốn đánh một trận phục thù thật đẹp
không? Nghĩ mà xem, đêm nay có thể trở thành một câu trả lời hoàn hảo,
một cái tát đau đớn cho những người đó. Tôi là Hoắc Liên Ngao đấy. Hoắc
Liên Ngao giống như chiếc bánh bao thơm phức trong nhà hàng sang trọng,
nhân vật xếp top 3.”

“Liên Ngao…” Đường Vũ Huyên cao giọng: “Đừng coi em là kẻ ngốc”.

“Không thử làm sao biết được. Chưa biết chừng Hoắc Liên Ngao sẽ trở
thành một Colin thứ hai thật. Nhắc tới Colin, tôi nghĩ tôi còn một tin
phải nói với cô. Bây giờ anh ta vẫn chưa quên cô, biết anh ta đang ở đâu không? Anh ta đang làm việc ở chỗ anh trai cô, nếu tôi đoán không nhầm
thì chỉ hy vọng gặp được cô.”

“Liên…”

“Vũ Huyên, Đường Vũ Huyên, đừng nói với tôi là bây giờ cô đánh mất niềm
tin với bản thân rồi đấy. Tôi đoán thật ra trong lòng cô đã nhận định
mấy luận điệu ma quỷ của mấy gã chuyên gia thẩm mỹ tồi tệ rồi.”


“Phụ nữ chỉ cần qua tuổi 25 sẽ xuất hiện trạng thái sức cạnh tranh đi
xuống. Có phải cô đã có một ám thị tâm lý rằng: Thượng đế ơi, con nghĩ
con đã không được nữa rồi. Con không dám chắc cả thuốc và con cộng lại
có thể hạ gục được người đàn ông đó. Sắc đẹp của con có thể đã xuống
cấp, độ căng của da cũng không còn như trước. Con buộc phải dành rất
nhiều công sức trong việc lựa chọn sản phẩm trang điểm. Con còn ngầm ra
ám hiệu cho trợ lý cố gắng chọn một số bộ trang phục từ màu sắc tới kiểu dáng đều có thể che giấu đi tuổi tác thật sự…”

Khi Hoắc Liên Ngao nói những lời này, Đường Vũ Huyên buộc phải cầm cây gậy bida để phân tán những cảm xúc trong lòng.

Đường Vũ Huyên cảm thấy mình như một tấm bia mà mỗi câu nói của anh đều
như một mũi tên bắn trúng cả mười vòng. Còn câu cuối cùng.

Là bắn trúng hồng tâm! Gã khốn!!!

“Hoắc Liên Ngao! Im đi!”

Hoắc Liên Ngao, đừng có đoán nữa!

Yên lặng.

Bốn mắt nhìn nhau, người cụp mắt xuống trước là Đường Vũ Huyên.

“Trò chơi này nghe hay đấy, nhưng Liên Ngao, em có một điều kiện bổ
sung.” Cô ta dịu giọng: “Em muốn vợ anh sẽ là người đầu tiên được xem
clip đó, suy nghĩ này khiến em quá hưng phấn”.

Đáp lại cô ta là một khoảng im lặng.

Cô ta nhướng mày, đặt tay lên vai anh: “Sao? Sợ rồi hả?”.

Anh bỏ tay cô ta xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên cổ tay, từ tốn nói: “Trò chơi sẽ bắt đầu vào giờ đúng, bây giờ vẫn còn cách thời
gian bắt đầu 7 phút”.

Khi còn khoảng 1 phút, chiếc máy quay được đặt ở vị trí có thể bắt được
hình ảnh chuẩn xác nhất. Hai chiếc bàn bida được kê sát nhau, dựa vào
tường. Dưới đề nghị của Hoắc Liên Ngao, cộng thêm lớp thảm làm bằng da
gấu đen, nó trở thành một chiếc giường đôi. Đèn được tắt hết, thay vào
đó là ánh nến.

Dưới ánh nến, chiếc cốc thủy tinh được đổ đầy nước, viên thuốc trắng
được bỏ vào cốc, nó tan ra rất nhanh. Còn chưa chìm hẳn đã biến thành
những bọt khí. Dưới tác động của dòng nước, bọt khí không ngừng nổi lên
trên, trong chớp mắt đã tan biến.

Bàn tay đặt trên cốc cực kỳ đẹp. Chiếc cốc được giữ thăng bằng trong
không trung, sau khi xoay 180 độ thì di chuyển tới trước mặt người đàn
ông.

Người đàn ông không đỡ.

“Mau lên, Liên Ngao, tay em mỏi quá.”

“Vũ Huyên, hình như cô quên mất một chuyện. Nghe nói mỗi khi trò chơi
bắt đầu, các người đều sẽ có một khẩu hiệu riêng để thể hiện sự trung
thành với trò chơi.”

Lát sau.

“Tôi là người khởi xướng trò chơi, tôi thề đến chết sẽ tuyệt đối trung thành với quy tắc trò chơi.”

Đúng 10 giờ, chiếc cốc không được đặt sang một bên. Máy quay bắt đầu
khởi động điều chỉnh chức năng. Chiếc đồng hồ cát cổ được đặt dưới ánh
nến lung linh, hạt cát đầu tiên rơi xuống cũng là lúc hai tiếng của trò
chơi bắt đầu.

Ánh nến soi vào bóng hình hai người, bóng họ hắt lên tường. Một lát sau, họ bắt đầu quấn lấy nhau.




Khang Kiều đã mơ một cơn ác mộng. Cụ thể giấc mơ là gì cô không còn nhớ
rõ, có thể nhớ được là giây phút cuối cùng trước tỉnh mộng, dường như có một bàn tay chọc vài cái rất mạnh lên trái tim cô. Đó là đôi tay của
một người phụ nữ, tay rất đẹp, hơn nữa lực rất mạnh.

Trái tim co rút thế là cô tỉnh lại.

Giây phút vừa tỉnh giấc, cô đặt tay lên ngực, cảm nhận được ở vị trí đó vẫn còn lại chút tê dại.

Mở mắt ra, Khang Kiều nhớ lại lúc này có lẽ mình đang ở trong phòng
bệnh. Cô tìm kiếm Chu Tùng An. Anh ấy đang nằm yên ổn trên giường.

Lật người lại, Khang Kiều tìm di động của mình. Không có cuộc nào gọi
tới. Hoắc Liên Ngao đáng chết, đã hai ngày rồi anh không gọi điện cho
cô.

Cuộc điện thoại cuối cùng là giờ này hai ngày trước, anh hỏi cô mặc quần áo ngủ gì, còn cảnh cáo cô không được cắt tóc ngắn.

Không chỉ Hoắc Liên Ngao mà cả Hoắc Thành Quân cũng không gọi lại. Khang Kiều cảm thấy về sau cô cần phải thể hiện sự tồn tại của mình trước mặt hai người lớn bé ấy mới được.

Khi di động được đặt về chỗ cũ là vừa tròn 12 giờ.

Nhắm mắt lại, Khang Kiều vô thức chạm vào ngón tay mình. Đầu ngón tay
dường như vẫn còn lưu lại hơi lạnh vài tiếng trước khi đi trên hành
lang.

Nửa đêm, sau khi ho một tiếng thăm dò, Chu Tùng An tìm kiếm người ngủ
trên sofa. Ừm, bây giờ có lẽ cô ngủ rất say, mấy rắc rối mà Hoắc Liên
Ngao sắp xếp cho cô có lẽ khiến cô mệt muốn chết.

Anh ấy nhìn đồng hồ, bốn giờ sáng. Đã 34 tiếng kể từ khi Hoắc Thành Quân mất tích. Lúc chập tối, Chu Tùng An không gọi được cho Hoắc Liên Ngao,
kể cả di động của người trợ lý.

Lẽ nào…

Suy nghĩ ấy khiến Chu Tùng An không thể ngồi trên giường được nữa. Vì
chân anh ấy chỉ bị xây xát nhẹ nên khi bó bột, bác sỹ đã cố tình để ra
một khoảng không gian rộng, chỉ cần hơi rụt chân lại là sẽ gỡ được chân
ra.

Di động của Hoắc Liên Ngao vẫn tắt máy. Chu Tùng An đi đi lại lại trong phòng, vừa đi vừa cố gọi điện thoại.

Khi gọi tới cuộc thứ tư, tiếng “Tùng An” bất ngờ vang lên khiến chiếc di động rơi bộp xuống sàn. Anh ấy quay lại.

Khang Kiều từ nằm đã chuyển sang ngồi từ lúc nào.

“Khang…”

“Nói cho em biết, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào!”

Cố gắng nghe hết những lời Chu Tùng An nói, rồi tập trung sắp xếp lại các dữ kiện.

Sau đó, Khang Kiều rút ra được thông tin: Thành Quân của cô đã biến mất, Thành Quân của cô mất tích từ hơn 30 tiếng trước.

Thành Quân của cô, bị bắt cóc rồi.

Cô cười, cười đến đau cả bụng, cười đến nỗi dạ dày và ruột gan cuộn chặt vào nhau, vừa cười vừa vỗ vai Chu Tùng An: “Tùng An, anh đùa em chứ gì, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?”.

Phải, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.

Gương mặt đại ngốc trầm mặc.

Cô vừa cười vừa lắc đầu phủ định câu nói vừa rồi của Chu Tùng An: “Tùng
An, thế giới này vốn không tồn tại sự trùng hợp, Tiểu Phàn của em bị bắt cóc, Thành Quân của em cũng bị bắt cóc”.

“Tùng An, tiếp theo đây, có phải anh sẽ bịa ra là, Tiểu Phàn không còn, Thành Quân cũng không còn không. Tùng An…”

Cô từ từ buông tay rồi lùi ra sau, lùi mãi.

Lùi dần…

Cô dựa lưng vào cánh cửa, cũng không hiểu sao nước mắt lại tuôn dữ dội.
Mở cửa phòng ra, gió từ hành lang tràn vào. Cơn gió đó giống như một
tiếng gọi: “Mẹ ơi, mau tới cứu con, mẹ ơi”.

Theo cơn gió, cô bắt đầu lao đi.

Không, không, cô không phải sao chổi. Cô thật sự không phải sao chổi, cô còn lâu mới làm sao chổi.

Cô phải đi tìm Thành Quân của cô. Bằng mọi giá cô phải tìm ra được nó.
Hoắc Thành Quân và Hoắc Tiểu Phàn đều là những đứa trẻ thích chơi trốn

tìm giống nhau.

Vừa chạy cô vừa gọi tên Hoắc Thành Quân. Cô nghĩ giọng mình nhất định
rất to, một vài cửa phòng đã mở ra, mọi người đều ngó đầu ra nhìn.

Cô nghĩ, bước chân của cô bây giờ có thể đo với tốc độ của máy phun sương rồi.

Nước mắt ào ra, sượt qua tai cô như những viên đạn. Cơn gió do bước chân cô tạo thành như thổi bay hàm răng giả của những người già kia, cũng
khiến tóc giả của các bà lão rơi xuống đất.

Trước mắt xuất hiện một thiên thần áo trắng, lại muốn tiêm thuốc cho tôi chứ gì? Phải không? Đừng hòng!

Cô tiện tay cầm một cán chổi, quăng về phía mặt người đó, người đó phải nhường đường.

Cô bắt đầu chạy, vừa chạy vừa kêu Thành Quân.

“Thành Quân, Hoắc Thành Quân, mau ra đây…”

Chạy qua hết các hành lang dài, chạy xuống cầu thang. Cô chạy theo hướng gió về phía ánh sáng. Dưới nguồn sáng rực rỡ, cô nhìn thấy cánh cửa đó, một cánh cửa lớn.

Rảo nhanh bước chân, cô chạy về phía cánh cửa.

Giống như biết cô muốn đi qua, nó từ từ mở ra. Một giây sau, cô hiểu ra là có xe đi vào.

Trên nóc xe có ngọn đèn xanh đỏ không ngừng nhấp nháy. Dưới bầu trời xám xịt, cảnh tượng ấy càng thêm ghê người.

Cảnh tượng lúc này giống như lịch sử lặp lại. Hôm đó trời cũng xám xịt
như vậy, không nhìn thấy gì, không bắt được gì, cơ thể bé nhỏ nằm trong
lòng lạnh như một khối băng.

Thành Quân của cô sinh vào thứ Hai mà, giống như bố nó, đều sinh vào thứ Hai mà.

Đứa trẻ sinh thứ Hai sẽ rất ưa nhìn.

Ngọn đèn ấy như một khối cầu chuyển động rất nhanh, lăn về phía cô, kỳ quái và ngập tràn cảm giác đòi mạng.

Không, không, cô lùi sau, ra sức lùi. Trái tim có bao nhiêu sợ hãi thì
bước chân nhanh bấy nhiêu, sau đó cô đụng phải một bức tường.

Cô nhanh chóng quay đầu, đập mặt vào người Chu Tùng An.

Cô nghĩ, cô phải nói gì đó.

“Tùng An, nhà họ Hàn nói đúng, em là sao chổi, em là sao chổi. Em hại
chết bà ngoại, em hại chết mẹ, hại chết Tiểu Phàn, hại chết Hàn Tông. Em chính là sao chổi, em đáng bị cho vào lồng nhốt lợn.”

“Tùng An, em chấp nhận, chỉ cần Thành Quân bình an. Em có thể chịu nhốt trăm ngàn lần. Tùng An, em thật sự là sao chổi mà…”

“Ai nói em là sao chổi? Anh có thể khẳng định không phải.”

“Không, không, Tùng An, anh xem, Thành Quân cũng gặp chuyện rồi. Thành Quân…”

“Hoắc Thành Quân không phải Hoắc Tiểu Phàn, không tin, em quay lại mà xem.”

“Không, Tùng An, anh không được lừa em. Em chết mất, em thật sự sẽ chết mất, em sẽ không chịu nổi mà vỡ tim chết mất.”

“Khang Kiều, nếu em không quay đầu, em sẽ ân hận đó.”

Từ từ, Khang Kiều ngẩng lên. Chu Tùng An đang quay mặt về một hướng, khóe môi rướn lên, nụ cười rất hạnh phúc.

Nụ cười hạnh phúc, giọng nói cũng hạnh phúc:

“Khang Kiều, anh đoán, một giây nữa, giấc mơ của em sẽ thành hiện thức đấy.”

Nhìn theo ánh mắt Chu Tùng An.

Dưới ánh sáng chói lòa, một cái bóng nhỏ xíu chạy về phía cô.

Một người nhỏ bé như thế, nhưng lúc này lại bộc phát một năng lượng khổng lồ.

Các bạn nghe xem, giọng nó phá tan bầu trời, đánh thức nữ thần ban mai
đang bừng tỉnh. Nữ thần vươn vai, từ từ hé mi. Từng ánh nắng rọi xuống,
xua tan màn đêm u tối.

Tia nắng đầu tiên đổ xuống trần gian.

“Mẹ…”

Chu Tùng An nói không sai.

Giấc mơ của cô, cuối cùng đã thành hiện thực rồi.

Khang Kiều thề rằng, bình minh ngày hôm ấy đến sớm hơn bất kỳ một buổi sáng nào khác…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận