Từ khi Lục Thâm tiến vào ánh mắt vẫn chưa từng dời khỏi Kỷ Thanh Thiền, anh đưa ly cho Kỷ Thanh Thiền, nhìn cậu ngẩng đầu uống nước, nhìn đôi môi phấn hồng của cậu dính vài giọt nước, nhìn cậu ngửa cổ uống xong nửa cốc nước, Lục Thâm tiếp nhận cốc, uống hết nửa còn lại.
Lục Thâm nãy giờ vẫn chưa thôi nhíu mày.
Từ nhỏ cuộc sống của anh quá mỹ mãn, 17 năm qua đều được trưởng bối cưng chiều lớn lên, mặc dù biết trên thế giới này có người sống không hạnh phúc, nhưng anh chưa bao giờ tưởng tượng được loại bất hạnh kia là thế nào.
Anh cũng chưa từng nghĩ tới, thiếu niên mình nhất kiến chung tình mùa hè năm ấy, với đôi mắt nâu nhạt, lại có quá khứ dữ dội ngoài sức tưởng tượng của anh đến thế.
Anh không biết phải đối xử với Kỷ Thanh Thiền ra sao, anh thấy mình quá vô dụng, đối với Kỷ Thanh Thiền mà nói chỉ như một ngọn cỏ phất phơ, chẳng chút tác dụng nào.
Kỷ Thanh Thiền ngước mắt nhìn gương mặt Lục Thâm nghiêm nghị thâm trầm, nhíu chặt lông mày, không muốn tiếp tục kể nốt câu chuyện làm người nghe sởn tóc gáy năm ấy.
Lý trí lựa chọn không nói ra, bởi vì cậu lo Lục Thâm biết được chuyện sau đó, sẽ càng khó chịu.
Lục Thâm chưa tắm rửa, anh ở trong phòng Kỷ Thanh Thiền không muốn đi ra ngoài, chỉ ngồi trên ghế sa lon nhìn chằm chằm Kỷ Thanh Thiền.
Kỷ Thanh Thiền nói buồn ngủ, Lục Thâm kêu cậu ngủ đi, đừng để ý mình.
Lục Thâm chuẩn bị cho Kỷ Thanh Thiền miếng trùm mắt hơi nước*, tắt đèn, dựa vào ánh trăng sáng xuyên thấu qua rèm cửa sổ nhìn người nằm trên giường, cậu quá gầy, thân hình gầy guộc như biến mất trong chăn đệm.
(*) Trùm mắt hơi nước: gồm 1 bịt mắt để ngủ, 1 miếng gel lạnh an toàn, có kích thước phù hợp với khuôn mặt và 1 túi dây rút đi kèm tiện lợi.
Sau một giờ, trong phòng đột nhiên có người nói chuyện:
"Anh còn chưa về ngủ hả?"
Thanh âm trong trẻo của Kỷ Thanh Thiền vang lên, Lục Thâm chớp mắt hai cái, âm thanh nặng nề, giữa màn đêm yên tĩnh càng nhẹ nhàng trầm thấp, lộ ra ôn nhuận:
"Ừ, không buồn ngủ."
Kỷ Thanh Thiền hơi ngưng:
"Vậy anh lên đây ngủ đi, ngồi cả buổi tối rồi không mỏi hả."
Lục Thâm định nói mình không mỏi, anh muốn ngồi nhìn Kỷ Thanh Thiền, đặt cậu vào trong mắt mình, thấy cậu an toàn, khỏe mạnh, bộ dáng vui vẻ, lỗ hổng trong lòng mình mới được lấp đầy.
Anh thật sự không thể tiếp thu câu chuyện kia, trong tim khó chịu như bị khoét ra một lỗ.
Lục Thâm không do dự nhiều, giường Kỷ Thanh Thiền rất lớn, vừa cho hai thanh niêm nằm.
Kỷ Thanh Thiền cảm giác được một bên đệm giường lún xuống, tiếp theo là âm thanh vén chăn lên, một giây sau cậu liền chạm được một cánh tay mang theo hơi lạnh từ bên ngoài.
Kỷ Thanh Thiền rụt tay lại, Lục Thâm phản ứng rất nhanh nằm xuống bên cạnh:
"Lạnh đúng không?"
Kỷ Thanh Thiền nhẹ giọng nói:
"Không sao."
Sau một lát, cậu còn nói:
"Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều, đều là chuyện trước kia.
Tôi hiện tại..." Kỷ Thanh Thiền dừng một chút, Lục Thâm lại tiếp lời cậu:
"Cậu hiện tại không hạnh phúc."
Kỷ Thanh Thiền chu môi nhưng trong bóng tối Lục Thâm cũng không thấy được.
Cậu định nói Lục Thâm nghĩ nhiều rồi nhưng chưa kịp lên tiếng đã cảm giác được người bên cạnh xoay nghiêng, mặt hướng về phía mình, dù không thấy rõ bộ dạng anh, cũng có thể cảm giác được ánh mắt Lục Thâm thâm thúy nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt vô cùng chuyên chú tỉ mỉ.
Lục Thâm nương theo ánh trăng nhìn qua gò má Kỷ Thanh Thiền, anh thấp giọng hỏi:
"Làm thế nào có thể khiến em hạnh phúc đây?"
Kỷ Thanh Thiền cúi xuống rũ mắt, hơi nước của băng bịt mắt đã sớm
nguội, cậu cởi ra, thở dài:
"Lúc vừa được nhận nuôi tôi rất vui, 3 năm đó tôi vẫn luôn sống hạnh
phúc, có ba mẹ chị gái, bọn họ đối với tôi rất tốt."
"Ở cô nhi viện nhận được điện thoại của Ương Ương tôi cũng rất vui vẻ,
y kể về cuộc sống của y khiến tôi cũng vui lây."
"Mỗi lần mẹ Tần mua quần áo mới cho tôi, tôi đều vui vẻ, bởi vì chỉ có tôi có, những bạn nhỏ khác đều không có."
Kỷ Thanh Thiền nhàn nhạt nói ba câu, liền im lặng không nói nữa, bởi vì sau đó...
sau đó cậu đã không biết cái gì gọi là hạnh phúc.
"Người một nhà" - thứ danh xưng nghe rợn cả người! Trong nội tâm cậu bắt đầu ghi hận, tính cách càng ngày càng tối tăm, không biết từ lúc nào cậu bắt đầu tràn ngập địch ý đối với tất cả những người có ý định tiếp xúc gần, cậu bắt đầu giả tạo ra bộ mặt nhu thuận, sau đó hưởng thụ bộ dáng người khác bị diễn xuất của cậu đánh lừa.
"Sau đó thì sao?"
Lục Thâm hỏi:
"Không hạnh phúc nữa sao?"
Kỷ Thanh Thiền "ừ" một tiếng, hỏi ngược lại: "Còn anh, lúc nào thì anh thấy hạnh phúc?"
Lục Thâm ngơ ngác, anh nhớ mình trải qua vô số thời khắc vui vẻ: lúc lấy được chữ kí của ngôi sao bóng rổ rất vui vẻ, được cha đưa đi du lịch vòng quanh thế giới rất vui vẻ, cả nhà cùng đi Bắc Âu đón năm mới rất vui vẻ, giành chiến thắng bất kỳ cuộc thi nào cũng sẽ vui vẻ...
Nhưng bây giờ anh hoàn toàn không vui! Lục Thâm dùng hành động thay cho muôn vàn lời chất chứa trong lòng.
Anh kề sát vào Kỷ Thanh Thiền, tay ôm vai cậu, ôm cậu vào trong lồng ngực mình, trên đỉnh đầu Kỷ Thanh Thiền nhẹ nhàng nói:
"Em vui thì tôi vui."
Kỷ Thanh Thiền ngây ngẩn, giây trước còn muốn chống cự đẩy Lục Thâm ra, giây kế đã buông hết khí lực, cái ôm của Lục Thâm thật ra rất thoải mái.
Kỷ Thanh Thiền nhắm mắt lại, cười chế giễu:
"Vậy e rằng anh sẽ không vui cả đời mất thôi."
Lục Thâm cúi đầu hôn thái dương Kỷ Thanh Thiền không nói gì, chờ người trong ngực dần hít thở đều đặn, toàn thân đã thả lỏng, Lục Thâm đè thấp giống, như đang cam kết mà nói:
"Hạnh phúc, nhất định chúng ta sẽ hạnh phúc."
Buổi sáng ngày kế, chân Kỷ Thanh Thiền đã bớt sưng một nửa, không còn xung huyết dữ tợn như ban đầu, bà Cố vừa chiên trứng ốp la cho họ vừa nói:
"Sáng sớm bà pha thuốc cho Thiền Thiền rồi, hôm nay sẽ đi bộ được."
Lục Thâm ngẩng đầu nhìn Kỷ Thanh Thiền ngồi đối diện, câu môi hướng cậu cười, trong mắt là sự bất đắc dĩ vì bà nội cứ cằn nhằn từ lúc họ rời giường.
Kỷ Thanh Thiền chớp mắt, không buồn quan tâm tới Lục Thâm, rũ mắt xuống ngoan ngoãn húp cháo.
Thừa dịp Kỷ Thanh Thiền ra sân vườn xem hoa cỏ, Lục Thâm chạy tới chỗ bà nội:
"Bà nội, bà biết có thứ gì làm mờ vết sẹo không?"
Lục Thâm mặt mày nghiêm túc hỏi bà nội, Cố Tử Vân bị anh dọa gần chết, lập tức thả công việc trong tay xuống:
"Ai nha, bảo bối bị gì vậy? Bị thương rồi sao?"
Lục Thâm lắc đầu:
"Không phải...
Con có một người bạn, vết thương bị khâu mấy mũi nên thành sẹo, hỏi xem cách xóa sẹo mà thôi."
Cố Tử Vân thở phào nhẹ nhõm, đặt công việc trên tay qua một bên, rửa sạch tay, đeo lên dây kính bạc vắt trên vai, đôi mắt trầm tư vài giây, còng thắt lưng kêu Lục Thâm đi theo bà.
Gian phòng bà Cố quanh năm thoang thoảng mùi thuốc, Lục Thâm lại cảm thấy đây là mùi vị thân thuộc dễ ngửi.
Bà từ tầng cuối ngăn kéo lấy ra một cuốn sách được bọc bằng giấy bao xi măng bên ngoài, có lẽ đã rất cũ kỹ rồi, lật xem rất nhanh, tựa hồ đã ghi tạc nội dung trong sách vào đầu.
Cố Tử Vân chỉ vào một trang cho Lục Thâm xem:
"Con chụp tấm này lại gửi cho bạn học đi, kêu cậu ấy dùng toa thuốc này phối với thuốc Đông y, chữ hơi nhỏ con chụp sát vào, có lẽ hơi mờ khó đọc."
Lục Thâm chụp 5-6 tấm, từng chữ đều chụp rõ ràng, đôi mắt bát quái ẩn sau cặp kính của Cố Tử Vân nhìn chằm chằm Lục Thâm:
"Bảo bối nhà bà để tâm dữ vậy sao Là cô gái nhỏ nào hả?"
Lục Thâm bĩu môi:
"Là con trai."
Bà Cố liền hết hứng, khép sách thả về:
"Bảo bối vậy là không được rồi, hồi ông con cỡ tuổi con, được rất nhiều cô gái theo đuổi."
Cố Tử Vân lại hỏi:
"Thiền Thiền lớn lên rất đẹp trai, trong trường có cô gái nào thích cậu ấy không?"
Lục Thâm nghĩ thầm, không có cô gái nào, nhưng mà có một thằng, là cháu trai của bà nè.
Anh nhịn cười, hướng bà nội lắc đầu:
"Không có, hai chúng con không được mấy cô gái hoan nghênh."
Cố Tử Vân chậc một tiếng:
"Không chút tiền đồ nào."
Lục Thâm lại cùng bà nội hàn huyên vài câu, cầm điện thoại đi ra cửa.
Anh định đến tiệm thuốc Đông y, hỏi Kỷ Thanh Thiền có đi hay không, gần đây có một tiệm thuốc Đông y lâu năm, là người quen của bà nội Cố mở, ban ngày giúp người ta bốc thuốc Đông y, chạng vạng thì đóng cửa chơi mạt chược với Cố Tử Vân.
Lục Thâm có con xe đạp chiến* ông nội để lại, màu đen, chỗ ngồi có đòn ngang nối với tay lái, khi còn bé anh ngồi trên đó được ông nội chở đi khắp nơi.
Xe đạp rất cao nhưng Lục Thâm ngồi lên thì chân vẫn chấm đất được.
Kỷ Thanh Thiền đứng bên cạnh nghiên cứu, phía sau có băng ghế, quái dị là trên đòn ngang phía trước cũng đặt một tấm gỗ, tựa hồ cũng là một chỗ ngồi.
Hai ngày trước hàng xóm sát vách mượn xe chạy, nhà hàng xóm có đứa nhỏ 5 tuổi, nên bọn họ lắp yên ghế lên đòn ngang để đứa bé ngồi.
Lục Thâm mặt mày lộ ý cười, cố ý lùi người về sau:
"Em ngồi trước nhé? Cũng được mà."
Kỷ Thanh Thiền lườm anh một cái, chậm rãi đi về sau, sải bước ngồi lên yên sau sau đó nắm lấy xà ngang yên ghế phía trước.
Lục Thâm nghiêng đầu hỏi cậu:
"Ngồi vững chưa?"
Kỷ Thanh Thiền "ừ" một tiếng, Lục Thâm liền đặt chân lên bàn đạp, đột nhiên nhấn bàn đạp lao về trước.
Kỷ Thanh Thiền không kịp phòng bị đập mặt vào lưng Lục Thâm, Lục Thâm không quay đầu cũng biết Kỷ Thanh Thiền đang trừng anh, tâm tình anh vô cùng tốt, vừa cưỡi xe đạp vừa nói:
"Em ôm eo tôi thì sẽ không bị đâm vào."
Kỷ Thanh Thiền đếch care anh, quay đầu nhìn phong cảnh ven đường.
____________________________
(Beta-er gỡ bug xíu: Thực ra nếu đang đứng im mà đột nhiên tăng tốc thì người ngồi trên xe sẽ bị ngửa ra sau chứ không phải chúi ra trước, nhưng mà hoy mình đọc truyện vui vẻ chứ bỏ môn Vật Lý đi cho đời bớt sầu nhỉ =))
.