Khánh Dư Niên

Trong gió xuân ấm áp, móng ngựa gõ dồn dập trên đường. Ở trên Thương Sơn nghỉ ngơi cả một mùa đông, cuối cùng thì Phạm Nhàn cũng dẫn một nhà rồng rắn từ Thương Sơn đi ra, mã xa đã thu xếp sẵn sáu xe chỉ để chứa đồ. Lần này rời núi không thấy có Quách Bảo Khôn, cũng chẳng phiền lòng, gió đầu xuân khiến cho chúng nữ say mê.

Tinh thần Phạm Nhàn vô cùng tốt, sau một mùa đông ở Thương Sơn, giờ mới về kinh coi như vừa trải qua một thời gian nghỉ ngơi và hồi phục, bất luận là võ đạo hay tu vi tinh thần đều có tiến bộ nhảy vọt. Lúc này phóng tầm mắt nhìn lại chỉ thấy dưới chân núi ngoài trừ một mảnh lạnh lẽo, đã có một vài điểm xanh, màu xanh nhàn nhạt của những cây mùa đông, dường như với thời tiết này cũng có thật nhiều sinh cơ.

Sắc trời xanh nhẹ, xa xa có thể thấy một đám mây đen. Nói cũng lạ, đám mây đen này cực nhạt, có thể thấy được bầu trời xanh phơn phớt đằng sau đó, cao hơn chút nữa là mây trắng, nhưng vẫn đem lại cho người ta cảm giác nặng nề.

Giữa tiếng vó ngựa, xe đã đi qua eo núi, ra khỏi phạm vi Thương Sơn. Vầng thái dương trên cao bỗng trở nên sáng hơn, tỏa những tia nắng nhẹ dịu len qua những đám mây bồng bềnh.

Phạm Nhàn thu hồi ánh mắt quan trời xanh nhàn chán, mỉm cười với thê tử đối diện:

-Ở trong núi lâu như thế, chắc buồn lắm.

Nàng nhìn hắn là lạ:

-Buồn cái gì cơ?

Phạm Nhàn nao nao:

-Trong núi mặc dù rất tốt, nhưng mắt chỉ thấy màu trắng xóa của tuyết, chắc hẳn cũng thấy nhàm chán. Uyển Nhi nàng không nhớ cuộc sống nơi Kinh đô phồn hoa sao?

Uyển Nhi mỉm cười, trên khuôn mặt trắng nõn phảng phất nét buồn:

-Ở kinh đô, hầu hết là trong biệt viện, tướng công biết rõ, thiếp ở tướng công phủ cũng không lâu, căn bản là không có cơ hội. Thời gian trong núi, tuy hơi đơn điệu nhàm chán, nhưng so với những bức tường cao kia thì còn dễ chịu hơn.


Nhìn vẻ mặt đầy yêu thương của tướng công, lòng nàng ấm lạ, hì hì cười nói:

-Hơn nữa trong núi vẫn còn có chàng.

----

Lời này nói rồi, Phạm Nhàn chưa cảm thấy gì nàng đã xấu hổ thẹn thùng trước, sắc mặt đổi hẳn.

Hắn ha ha cười, chợt nghĩ đến một chuyện, dịu dàng nói:

-Chờ qua kỳ thi xuân, phỏng chừng triều đình sẽ phái ta đi sứ Bắc Tề.

Trong xe trở nên an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa lập rập cùng tiếng roi thúc chát chát, tiếng bánh xe lăn trên đường núi lọc cọc. một lát sau, Uyển Nhi mỉm cười:

-Yên tâm đi, trong kinh đã có thiếp.

Phạm Nhàn suy nghĩ một lát, lại nói:

-Phỏng chừng ta sẽ dẫn Vương Khải Niên đi. Có chuyện gì thì nàng hỏi trước ý kiến phụ thân, nếu như Phí Giới lão sư vẫn ở kinh đô, nàng cũng có thể tìm ông ta giúp đỡ. Việc này thông qua Đằng Tử Kinh là được, ta đã phân phó hắn.

Hắn mỉm cười.


-Có lẽ cũng không có chuyện gì.

Về tới kinh, nhìn những chiếc đèn đủ màu sặc sỡ, những vết cháy đen do pháo mừng năm mới, mọi người vẫn xúng xính quần áo mới, vẫn chìm đắm trong bầu không khí ngọt ngào thấm đẫm vị Tết, Phạm Nhàn cũng hơi hối tiếc.Hắn quyết định đón năm mới ở Thương Sơn, tựa hồ đã bỏ lỡ không khí náo nhiệt của tháng giêng.

Xe tới Phạm phủ, không tránh được lại phải đi tiếp. Đôi vợ chồng mới cưới hành lễ ra mắt với phụ mẫu và những người trong tộc. Phạm Nhàn lúc này mới phát hiện Phạm thị đại tộc quả nhiên danh bất hư truyền, mặc dù đương triều tuyệt không có ai gọi là đại quan, nhưng những vị bà con này, xem chừng đều ở trong những bộ phận quan trọng của các bộ nha môn, ăn tới béo múp cả người, cả đám sống thật thoải mái.

Mấy ngày sau, đầu tiên là đưa Uyển Nhi về tướng phủ bái kiến nhạc phụ, cùng Đại Bảo lưu luyến không rời, sau đó tới Tĩnh vương phủ bái kiến vị Vương gia người quen kia. Không kịp ngồi yên, Thái Thường tự thiếu khanh Nhâm Thiếu An, Hồng Tư lự thiếu khanh Tân Kỳ Vật đồng thời mở tiệc chiêu đãi, đây là những quan viên đã từng là đồng sự, hắn chẳng thể từ chối, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt mà tới.

Loáng cái đã sang tháng hai, lúc này các lộ các châu các huyện đã cử sĩ tử vào kinh đô, có tiền thì vào quán trọ khách sạn thuê phòng, có người thì tìm tới nhà người quen thân thích ở nhờ, không có tiền không ai thân thích thì chỉ có cách là chấp nhận ra các quán sách ven ngoại ô ở tạm, ngay cả ký túc xá Thái Học hôm nay cũng đã mở cửa, dành cho các dĩ tử không biết đi đâu một nơi ở tạm.

Thi hộ do Lễ bộ chủ trì, chia ra ba cuộc thi, phân biệt diễn ra vào mồng bảy, mười hai, mười lăm tháng hai. Nên khi Phạm Nhàn vào Thái Học nhậm chức thì cũng đã khá gấp, cũng may cái chức Ngũ phẩm phụng chính của hắn chỉ là một cái hư chức, là khi Thánh thượng vui vẻ tùy tiện mà phong cho thôi, bên phía Thái Học cũng không có thu xếp giao việc cho hắn. Thi hội đã đến gần, Thái Học hiển nhiên cũng không cần hắn đi giảng bài, nên kể ra cũng nhàn nhã.

Chỉ có thi thoảng sẽ có một vài sĩ tử các nơi ở trong Thái Học, chạy tới phòng hắn, hai mắt sáng ngời nhìn hắn chăm chăm như sói đói nhìn mồi.

Xoạt, Phạm Nhàn mở cây quạt trong tay, ở đây cuối đông đầu xuân thời tiết thay đổi liên tục, tránh đám sĩ tử bên người một khảng cách an toàn rồi mới mỉm cười:

-Chư vị, bản quan tuổi còn thấp, nếu nói đến hai chữ dạy học thì ngàn vạn cũng không đảm đương nổi. Nên việc này xin không nhắc tới nữa, miễn cho ta phải xấu hổ a.

Nghe hắn nói khôi hài, vị này cũng chỉ là đứa trẻ lớn mới mười bảy tuổi đã làm quan tới Ngũ phẩm của triều đình đầy hồng nhân, tựa hồ cũng không phải người xem quyền quý trong mắt, nhưng …hình như họ còn chưa muốn đi. Có người trướng to lá gan đùa lại:

-Phạm đại nhân mới vào kinh đã tới Nhất Thạch Cư bình qua hai tiếng khí khái. Hôm nay ngài đã có ý muốn cầm quạt a.


Phạm Nhàn ha hả cười đáp:

-Biết nói gì bây giờ? Nói bản thân ta trước giờ hồ đồ, nói gì cũng không có lời nào chính xác.



Lần này về triều, thì chủ khảo đồng khảo, chỉ huy điều hành cho kỳ thi đều đã định, bằng vào một Phạm Nhàn mười bảy tuổi đầu, cái chức quan Ngũ phẩm cũng làm cho người ta sợ đấy, nhưng vẫn còn xa xa lăm mới trở thành một trong số họ. Thế nhưng danh tiếng của hắn dù sao cũng đã truyền ầm ầm bên ngoài, tuy nói đã từng phát thề không làm thơ, nhưng hình như cũng có vài người không tin. Các sĩ tử này đều muốn moi từ miệng hắn ra cái gì đó, nếu thực sự được Phạm Nhàn khen một tiếng, coi như là hạnh phúc bất ngờ rồi.

“Bán Nhàn trai thi tập” của Đạm Bạc thư cục từ lâu đã được bán khắp cả nước, cho nên các sĩ tử đến từ khắp các châu quận không khỏi cảm thấy hiếu kỳ với bị đại nhân trẻ tuổi danh chấn Kinh đô này, môt vài người hơi lỗ mãng, càng dựa vào cái miệng, cái chân của mình mà tìm tới Phạm trạch (trạch viện), chỉ là nhìn cửa ngoài, nhìn thạch sư, mới biết được vị Phạm tài tử này không chỉ trong bụng đầy cẩm tú văn chương mà đúng thực sự là đệ tử con nhà quyền quý. Thời này giai tầng sâm nghiêm, những người này cũng không dám tùy tiện gõ cửa mà vào không thể làm gì khác hơn được là phải phẫn nộ mà rời đi.

Ngồi ngốc ở Thái Học mấy ngày, Phạm Nhàn cũng theo cấp trên đi loanh quanh kiểm tra tình hình các sĩ tử nhập kinh, nhận ra cũng khá vất vả, thậm chí là cực khổ. Tuy triều đình sớm có chỉ, lệnh vài nơi chuyên kể chuyện trong kinh mở hết ra, một số thổ miếu cung tạm thời được cung ứng làm nơi dừng chân, nhưng Kinh đô thì vẫn không đổi, vẫn có vài người trong túi khó khăn, đúng là đến cơm canh cũng còn không đủ.

Nhớ lại khi ở Đạm Châu Ngũ Trúc thúc cũng đã có giảng qua chút chuyện cũ, Phạm Nhàn khẽ nghiêng đầu, từ chi nhánh Đạm Bạc thư cục lấy ra ít bạc, lại nhờ Chưởng quỹ Khánh dư đường thay xử lý, dàn xếp lại cuộc sống cho những sĩ tử này một chút. Nếu đã không phải là mua ân của người, hắn đương nhiên không để cho các sĩ tử này biết đó là bạc của hắn, nhưng khi về phủ vẫn hướng tới phụ thân Hộ Bộ thượng thư oán giận một phen.

Phạm Thượng Thư phát hiện hôm nay con trai mình lại quan tâm đến việc này có hơi kinh ngạc. Một tia vui mừng lộ ra, càng ngày càng an tâm với quan lộ của Phạm Nhàn.

Đợt thi lần thứ nhất vào mồng bảy tháng hai diễn ra trong hai ngày, Phạm Nhàn lén lấy nửa ngày nhàn rỗi lén chạy tới Thái Học, hắn thật sự nhẫn không nổi, không thể chịu nổi việc mỗi ngày đều phải đọc kinh thư, nhưng mỗi ngày vẫn phải đọc thơ cho các sĩ tử tìm tới, tuổi tác họ có người đáng làm cha mình, nói chuyện đều phải chỉnh trang, thật sự là không được tự nhiên.

Đi ra khỏi hoàng thành, nhìn mấy cây rong nước dưới ngự cầu, Phạm Nhàn cảm thấy thật dễ chịu, nói thật thì, cứ nhìn xem, người trong kinh biết dáng dấp hắn dài ngắn ra sao không nhiều, nên đi trên đường cái rất thoải mái. Một mình đi dưới bức tường hồng, hắn nghiêng nghiêng đầu nhìn bức tường vây cao von vót, nhìn những thị vệ bận võ phục đầy trang nghiêm, với tính cách điềm tĩnh trầm ổn như thế cũng không khỏi có vài phần đắc ý – bổn công tử đã từng len lén đi vào, làm gì được nào?

Bên trên Hoàng thành sừng sững là chòi gác của cấm vệ quân, cứ nhìn ra xa xa mà phòng ngự, năm đó Yến Tiểu Nghệ từ nơi nào trên Hoàng thành ấy bắn cho Phạm Nhàn một tên.

Thu lại ánh mắt, hắn lắc đầu, Yến Tiểu Nghệ giờ đã điều đi nhậm Đại Đô Đốc phương Bắc, hắn nếu như muốn đi Bắc Tề, thế nào cũng phải đi qua hạt của họ Yến, mong hắn không biết rằng Phạm Nhàn chính là tên thích khách năm đó.

Đi vòng quanh Hoàng thành không lâu, đi vào đường Thiên Hà, dòng nước bên đường vẫn dịu dàng, phía trước là tấm biển với dòng chữ vàng “Giám Sát Viện” tỏa ánh sáng nhàn nhạt. phạm Nhàn dường như không nhìn thấy mấy chữ này, cứ thản nhiên đi qua, không thèm liếc lấy một cái.

-Phạm đại nhân, giờ nay bản Thế tử muốn gặp ngươi một chút, mà khó như thế, xem ra ngươi thực sự là một ngôi sao sáng trong Kinh đó.


Phạm Nhàn cười khổ quay đầu lại, thấy Tĩnh Vương Thế tử ngồi trên lưng ngựa, tủm tỉm cười nhìn mình. Hắn chắp tay:

-Tham kiến Thể tử điện hạ, hạ quan chỉ muốn tìm chút yên tĩnh, nào biết đâu lại trùng hợp có cơ hội gặp Thế tử.

-Không phải trùng hợp.

Lý Hoằng Thành phất roi ngựa cười

-Ta từ Thái Học một đường đi tìm ngươi cho bằng được.

Phạm Nhàn thoáng bất ngờ, nhưng lập tức hồi phục sự bình tĩnh:

-Thế tử có chuyện gì?

Hắn mỉm cười:

-Hôm nay có người mời.

-Ai? ~ Trực giác nhắc Phạm Nhàn tiệc chiêu đãi hôm nay có vấn đề.

-Nhị hoàng tử.

Lý Hoằng Thành vừa cười vừa nói.

Phạm Nhàn bất đắc dĩ lắc đầu, vị Nhị hoàng tử này vẫn không thấy triệu kiến hắn, nếu hôm nay đã mở miệng, chỉ hắn vô luận thế nào cũng không thể trốn mà không đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận