Khánh Dư Niên

Nhưng chuyện luôn luôn ngoài dự đoán của mọi người, trận thế như bão táp vừa mới quỷ dị bắt đầu thì một bàn tay trắng nõn mềm mại vô cùng từ trong bụi cỏ xuất hiện!

Bàn tay giống như của một tiểu nữ hài khả ái vươn ra bắt đom đóm vậy, ngón trỏ cùng ngón cái nhẹ nhàng hợp lại, đã kẹp mai độc châm của Phạm Nhàn ở giữa hai ngón tay.

Sau đó thân ảnh người kia từ trong bụi cỏ bay lên, dường như có chút sợ hãi một kích từ trước tới nay chưa từng có của Phạm Nhàn, bay ngược về phía sau, vòng một vòng, giống như một cơn gió thoảng qua tránh né được khí lưu tê liệt của dao gắm màu đen bén nhọn.

Bảy thanh trường đao tới, nhưng gió cuốn tuyết bay, không chỗ né tránh. Thân ảnh kia lại bay lên ngoạn mục, giống như hoa tuyết vậy, được bảy thanh trường đao thổi lên. Cuối cùng đầu ngón chân chạm nhẹ vào một thanh đao, thân hình đột nhiên lùi lại tới bốn trượng, lẳng lặng đứng trên cỏ.

Cao Đạt kêu lên một tiếng đau đớn, thu đao quay về, cùng với sáu gã Hổ Vệ khác ngăn cản trước người Phạm Nhàn cùng Tiếu Ân, rất sợ vị cao thủ bí ẩn này đột nhiên gây khó dễ.



Đó là một nữ nhân, một người trên đầu đeo khăn hoa, trên khửu tay còn mang theo một chiếc rổ, trong rổ còn có rất nhiều nấm.

Nói đúng ra, đây là một thôn cô. (cô thôn nữ)

Nhưng không ai biết, có thể phá được độc châm của Phạm Nhàn, tránh được một đâm với toàn thân công lực của hắn, còn có thể phiêu nhiên bỏ chạy thoát được bảy thanh trường đao như tuyết… Thôn cô này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài của mình.

Phạm Nhàn dư quang phát hiện vị đầu mục mật thám phương bắc phía sau lưng, cho dù là đối mặt với tử vong cũng không thèm chớp mắt, vậy mà lúc nhìn thấy thôn cô kia hai mắt lại động, Phạm Nhàn trong lòng cả kinh, nữ nhân ẩn núp trong bụi cỏ này tới tột cùng là ai?

Hắn đi lên phía trước, bảy vị Hổ Vệ tránh ra một bên. Cao Đạt cúi đầu đi ra phía sau, hai tay nắm chặt trường đao, canh giữ phía sau Tiếu Ân, tùy thời có thể phát sinh ra một kích sấm sét, trảm bay đầu của Tiếu Ân xuống.

-Cô nương là ai?

Phạm Nhàn nhìn nữ nhân kia, nhẹ giọng ôn nhu hỏi, trên mặt hắn lúc này tỏa sáng khí tức xuân phong.

Nàng kia ngẩng đầu lên, dung mạo cũng không đặc thù lắm, cũng không coi là mỹ nhân, chỉ là đôi mắt sáng sủa dị thường, dường như ánh mắt của nàng giống như màu sắc của bụi cỏ, màu sắc của bầu trời xanh lam, xanh mát tươi sáng vô cùng, làm cho người ta vừa nhìn có cảm giác công chính không gì sánh được.

Phạm Nhàn hơi chút thất thần, chắp tay nói:

-Bản nhân là quan viên Giám Sát viện của Khánh quốc, phụng chỉ áp giải trọng phạm về nước, chẳng hay cô nương vì sao ở đây, lúc trước mạo phạm, xin thứ lỗi.

Thôn cô này, thôn cô thâm bất khả trắc này, so với Phạm Nhàn còn lợi hại hơn nhiều. Mà Phạm Nhàn bề ngoài ôn nhu, nhưng trong lòng lại là một nam nhân vô sỉ, cho nên mới có vẻ mặt mỉm cười, nói một vài lời mà ngay cả chính hắn cũng không thể nào tin được. Hắn biết đối phương tới làm gì, đối phương cũng biết hắn biết chuyện này, nhưng hắn hết lần này tới lần khác nói chuyện rất đường hoàng, hồn nhiên không gì sánh được.

Thôn cô mỉm cười, gương mặt không nghiêm lệ này cười lên có vẻ sinh động vô cùng, khối vải hoa trên đầu dường như bắt đầu tạo lên cảm giác thân thiết. Nàng cúi nhìn mũi châm giữa ngón tay mình, một lát sau mới nói rằng:

-Lần đầu tiền biết vũ khí của Phạm công tử không ngờ lại là mai tế châm này.

Nếu đối phương đã gọi họ mình, còn làm bộ làm tịch nữa Phạm Nhàn khó có thể chịu được, không thể làm gì khác hơn là phải vuốt mũi cười khổ nói:

-Ta dễ nhận ra vậy sao? Đừng nói danh khí của ta ngay cả Bắc quốc cũng đã biết tới?

-Nhất đại thi tiên, tự nhiên là văn chấn thiên hạ…vị thi tiên này bỗng nhiên trở thành đề ti đại nhân của Giám Sát viện Khánh quốc, chuyện hoang đường như vậy, làm cả thiên hạ khiếp sợ, tự nhiên ai chẳng biết.

Thôn cô giơ tế châm trong tay lên, quay lên bầu trời nhìn lên, con mắt nàng hơi mị lại, mị thành hình trăng rằm, nhìn mai châm tinh tế nổi bật trên nền trời xanh, cực kỳ giống với tiên tử đang giẫm lên phi kiếm như trong truyền thuyết.

-A, không giờ là giống như châm may quần áo.

Thôn cô dường như rất kinh hỉ khi phát hiện ra chuyện này, phía sau độc châm này còn có lỗ nhỏ xâu chỉ.

Phạm Nhàn cười khổ, nghĩ thầm đây là muội muội mình chuẩn bị cho mình, đương nhiên là châm may quần áo rồi. Hắn bỗng nhiên quan tâm hỏi:

-Cô nương, chúng ta còn phải nói chuyện phiếm tới khi nào nữa? Tiếu tiên sinh máu đã chảy nhiều, chỉ sợ không muốn nghe thêm nữa.

Tiếu Ân mỉm cười.

Thôn cô vừa cười vừa nói:

-Ngươi không phải bố trí giết chết hắn sao?

Phạm Nhàn ôn nhu cười cười nói:

-Sai, là phản quân Bắc Tề có ý cướp tù, phát hư hiệp nghị hòa bình giữa hai nước. Trong lúc chinh chiến, Tiếu Ân tiên sinh bất hạnh chết do tên bay đạn lạc.

Thôn cô cười hì hì, xoa thắt lưng chỉ vào mũi Phạm Nhàn, bộ dạng cực kỳ giống nông phụ đứng trên bờ ruộng chỉ vào chồng đứng dưới ruộng.

-Phạm đại nhân không ngừng làm thơ thật tốt, ngay cả nói dối vẻ mặt cũng không đổi sắc, quả nhiên không hổ là người có thiên mạch trong truyền thuyết.

-Sao dám, sao dám?

Phạm Nhàn vẻ mặt không đổi sắc, vẫn nụ cười nhu hòa nhìn thôn cô, nhẹ giọng nói rằng:

-Cô nương mới là người có thiên mạch trong truyền thuyết, ta chỉ là một người may mắn chăm chỉ mà thôi.

Thôn cô vẻ mặt hơi chút biến đổi, càng thêm hứng thú nhìn Phạm Nhàn, nhất thời rơi vào trong trầm mặc.

Đột nhiên, một con chim sớm ríu rít bay lên từ trên một cây cỏ, dường như ngửi thấy mùi máu tươi nguy hiểm, cả kinh bay lên trời. Thôn cô cười tự giễu, mở miệng tự giới thiệu nói:

-Ta là Đóa Đóa.

-Hải Đường Đóa Đóa.

-Đúng!

Hải Đường, nhân vật trẻ tuổi nổi tiếng nhất Bắc Tề, đồ đệ của nhất đại tông sư Khổ Hà, là người có thiên mạch trong truyền thuyết. Trong Giám Sát viện, Ngôn Nhược Hải đã từng nhắc nhở Phạm Nhàn, lúc đó Phạm Nhàn tràn đầy hy vọng trong lòng, mong đối phương không nên là một nữ nhân. Không ngờ tới đối phương …quả nhiên chính là một nữ nhân.

Phạm Nhàn sắc mặt bình tĩnh, dường như không có phản ứng gì, vẫn ôn hòa như cũ nói:

-Hải Đường cô nương chẳng lẽ muốn đón tiếp Tiếu tiên sinh về nước sao?

Biết rõ thân phận đối phương, nhưng khiếp sợ trong lòng hắn được che dấu vô cùng tốt, mỉm cười quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiếu Ân vẫn đang ngưng thần ngồi trên đám cây cỏ kia, nhẹ giọng nói rằng:

-Không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp mặt nàng rồi.

Vị nữ nhân Hải Đường này, rõ ràng là một trong những nhân vật mạnh nhất thế gian, nhưng lại cố tình biến thành một thôn cô, mỉm cười nói rằng:

-Gọi là Đóa Đóa đi, nghe dễ nghe hơn một chút.

Từ phía sau, thanh âm Tiếu Ân bỗng nhiên nói rằng:

-Các ngươi cũng không phải là người có thiên mạch, chỉ là hai tiểu hài tử xấu xa thích đấu võ mồm thôi.

Phạm Nhàn thầm nghĩ xấu hổ, biết vị lão nhân này tuy rằng từ lâu đã không còn vẻ dũng mãnh phi thường năm nào nữa, nhưng con mắt nhìn người không kém chút nào, chính mình cùng “thôn cô” này làm bộ làm tịch ở đây, thật sự là một chuyện rất dư thừa.

Lúc này Hải Đường hướng tới Tiếu Ân đang nhợt nhạt ôm bụng ngồi trên mặt cỏ, cung kính nói rằng:

-Phục mệnh gia sư, tới đây hộ tống Tiếu đại nhân quay về kinh.

Phạm Nhàn cau mày, hai tay tự nhiên buông xuôi hai bên thân thể, ôn nhu nói rằng:

-Còn chưa ra khỏi biên giới, Hải Đường cô nương… quên Đóa Đóa cô nương, quan tâm có chút hơi sớm rồi.

Hắn lắc đầu, vung tay lên, sáu gã hổ vệ phía sau lập tức thay đổi trận hình, thành một thế trận đột kích, dùng bản thân thành mũi tên, tấn công đối phương. Sau đó Cao Đạt dụng lực lên cánh tay, chuẩn bị một đao như thiểm điện, chém đầu Tiếu Ân.

Hải Đường trong mắt hiện lên nụ cười cổ quái, ngón tay nhẹ nhàng buông lỏng, độc châm nhẹ nhàng rơi xuống bụi cỏ không một tiếng động. Góc áo vải thô trên người nào bị gió thổi run lên nhè nhẹ, nhẹ giọng nói rằng:

-Lẽ nào Phạm công tử chuẩn bị giết người trước mặt ta.

Phạm Nhàn cười cười, chẳng qua trong lòng chuyển không ít ý niệm trong đầu, nhìn hai mắt đối phương, biết đối phương không phải muốn tới ngăn cản mình giết người…chỉ sợ là muốn tới nhìn xem mình giết người thì có. Không biết Tiếu Ân này có bao nhiêu bí mật trong mình, có thể làm cho Khổ Hà quốc sư biến đổi nguyên tắc không can hệ vào thế sự, phái vị nữ nhân có thực lực bản thân cửu phẩm thượng tới giết người.



Trên thế giới này, có lúc người ta cần một thời gian rất ngắn để ra nhưng phán đoán gian nan. Phạm Nhàn tìm rất nhiều công sức mới đưa được Tiếu Ân vào tử cục này, xây dựng cơ hội tốt để giết như vậy --- nhưng trong nháy mắt, hắn đã phải buông tha những tính toán trước kia, càng phải theo một phương pháp trái ngược lại hoàn toàn.

Không thể nghi ngờ, đây là rất hoang đường, cũng là một tuyển chọn vô căn cứ, cho nên mọi người đều rất khó qua được một cửa chướng ngại trong tâm này.

Nhưng Phạm Nhàn là một người rất dũng cảm buông tha, nếu kế hoạch này không thể thành công đưa Yến Tiểu Nghệ vào tròng, vậy giết hay không giết Tiếu Ân, vốn không phải là chuyện trọng yếu gì. Huống chi hắn đối với bí mật trong lòng Tiếu Ân cũng cảm thấy vô cùng hứng thú. Cho nên hắn cười quái dị, nhìn Hải Đương cô nương tay ôm rổ nấm, đầu đội khăn hoa, đưa tay hất về đằng sau. Đồng thời lệnh cho bảy tên Hổ Vệ hộ tống Tiếu Ân đi tới phương hướng của hắc kỵ.



Xuy xuy xuy xuy… Tổng cộng có bảy tiếng phá phong, rất có cảm giác vang lên. Ngay trên phiến cây cỏ, dưới làn gió nhẹ của buổi sớm, nhưng dường như đám cây cỏ đã bị con dao găm nhỏ dài sắc bén của Phạm Nhàn cắt đứt thành những đoạn ngắn. Chân thể mảnh nhỏ giống như vô số đoạn đao, bay lượn bốn phía bên trên khăn đội đầu của Hải Đường.

Phạm Nhàn đối với thất liên kích của mình vô cùng hài lòng, tuy rằng suốt đêm qua truy kích, thân thể có chút uể oải. Nhưng đối mặt hắn là nhân vật trẻ tuổi có uy danh nhất thiên hạ, quan trọng hơn ở kiếp trước khi xem tiểu thuyết thì nhân vật XX đó là nhân vật phản cảm nhất. Phạm Nhàn rốt cuộc cũng kích phát hết tiềm năng trong cơ thể ra ngoài, chém ra những đao vô cùng đẹp mắt.

Dường như bảy đóa hoa sen màu đen giống nhau vậy, ở bên cạnh nữ nhân Hải Đường này nở ra từng đóa, sau đó vô lực biến mất.

Hải Đường vẻ mặt mỉm cười, trong tay cầm một thanh đoản kiếm kiểu dáng đơn giản. Thân kiếm còn vài vụn cỏ, những vụn cỏ này đặt lên trên thân kiếm cấu thành mấy cái điểm nhỏ vô cùng kỳ diệu.

Trước một khắc, Phạm Nhàn thâm độc tới cực điểm, nhanh tới cực điểm, đâm thẳng một kích vào đối phương, đều bị thanh đoản kiếm ôn nhu trong tay nữ nhân này khắc chế. Mũi kiếm khẽ run, trong gió có vẻ vô lực nhu nhược, nhưng như là vô số cơn gió mát, buộc vào mũi dao găm của Phạm Nhàn. Chung quy làm cho chân khí bá đạo bám vào thân dao găm của Phạm Nhàn trở thành ảm đạm vô cùng, có chút nhẹ như gió thoảng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui