Chương 10
Hoắc Vân Thâm cách tấm mành đối diện với Ngôn Khanh, chỉ ngắn ngủn một lát cô liền có chút bất an mà di dời ánh mắt, xoa xoa làn váy tiếp tục đi về chỗ ngồi.
Bình thường cô bước đi rất vững vàng, hôm nay lại cẩn thận, môi cũng mím chặt, tay nhìn như đang túm váy nhưng kỳ thật lại đang ấn lên chân trái.
Đôi mắt Hoắc Vân Thâm tràn ra hàn quang, anh gần như lập tức kết luận.
Chân trái Khanh Khanh bị thương.
Từ tối hôm qua đến bây giờ mới chỉ qua mấy tiếng, rời giường trang điểm không cần phải chạy nhảy, cho dù là luyện tập vũ đạo, toàn bộ động tác cũng không hề kịch liệt, không có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hoắc Vân Thâm không có thời gian nhìn kỹ, Ngôn Khanh cũng đã rời khỏi phạm vi tầm nhìn của anh. Cơn giận xuyên thấu toàn bộ đại não, anh cầm di động lên, định trực tiếp hỏi thăm nhóm sản xuất chương trình, phía dưới chợt vang lên vài tiếng kinh hô.
Bên hông Tống Tuyết Nhiên dán cập bậc A đi ra ngoài, không chỉ vẫy tay với thí sinh dự thi ngồi trên ghế, thậm chí còn vẫy chào đội ngũ giám khảo, khom người nở nụ cười, không tiếc lộ ra khe rãnh trước ngực.
Tô tổng che ngực: “Dầu mỡ tới rồi.”
Lâm tổng: “Nhìn không ra, ánh mắt cậu cũng không tính là kém.”
Mấy cô gái biết Tống Tuyết Nhiên là nghệ sĩ đã xuất đạo, không giống các cô hầu hết đều là thực tập sinh đang được nuôi dưỡng, thái độ không khỏi mang theo chút kiêu ngạo. Tống Tuyết Nhiên đắc ý vén mái tóc dài, liếc mắt nhìn Ngôn Khanh một cái, tự tin mười phần đi thẳng lên khu vực A ở vị trí cao nhất.
Chỗ ngồi của 99 thí sinh được sắp xếp theo trình tự từ A đến F, từ cao đến thấp phân chia thành năm khu vực. Mà ở khu A khu còn có một sự tồn tại đặc biệt, đó chính là chiếc ngai vàng nằm ở trung tâm của tầng trên cùng, tượng trưng cho người đứng đầu, độc nhất vô nhị.
Tên gọi cũng khác với cấp bậc A thông thường, được gọi bằng cái tên đặc thù “S”.
99 người, chỉ có duy nhất một người cấp bậc S, tương đương với việc dự định xuất đạo ở vị trí C.
Mà cấp bậc S này, trong vòng đánh giá ban đầu sẽ được ban giám khảo trao tặng cho một thí sinh đặc biệt xuất sắc, ở những vòng loại phía sau các thí sinh khác có thể tiến hành tranh đoạt.
Mục đích của Tống Tuyết Nhiên là cấp bậc S, cô ta cũng không có ý định khiêm tốn, dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của những người xung quanh, cô ta kiêu ngạo lướt qua tất cả.
Cô ta là thí sinh cuối cùng tiến vào, khi chỗ ngồi đã được lấp đầy, ánh đèn trong hội trường đột nhiên tối sầm lại. Hiệu ứng và nhạc hiệu chương trình đồng thời vang lên, trên màn hình lớn bắt đầu phát VCR (*), ngay sau đó nhóm cố vấn cũng lần lượt lên sân khấu.
(*):VCR theo nghĩa chúng ta hay dùng nhất là chỉ cái video ngắn được chiếu trên màn hình lớn giữa cái concert đó nha.
Ngôn Khanh ngồi ở khu D, tinh thần không yên nhớ tới có người trong ban giám khảo…… Dùng ánh mắt chiếm hữu nhìn cô.
Loại ánh mắt này giống như đang trói chặt cơ thể cô khiến cô hít thở không thông, cô run rẩy cảm giác được sự nguy hiểm, không có cách nào khống chế đại não không liên hệ tới Hoắc Vân Thâm.
Nhưng mà, sao có thể…… Hoắc Vân Thâm có hạ mình cũng sẽ không lộ mặt trong một chương trình tìm kiếm giọng hát nữ, không phải sẽ tự hạ thấp giá trị con người hay sao.
Hoắc Vân Thâm ngồi trên vị trí ban giám khảo, điện thoại trong tay bị nắm chặt đến nóng bỏng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà liên hệ với Mẫn Kính: “Cô ấy bị thương, điều tra, trước khi có kết quả không cần khoa trương.”
Hiện tại nếu anh trực tiếp đi chất vấn đoàn sản xuất chương trình, gióng trống khua chiêng như vậy sẽ chỉ mang lại rắc rối cho Khanh Khanh mà thôi.
Tên mới của chương trình sẽ được công bố sau vài giây, ít nhất cô cũng hiểu được sau lưng mình có nơi để dựa vào.
Cùng lúc đó, Ngôn Khanh đang thất thần bị tiếng hoan hô trong trường quay làm cho giật mình, cô theo tiếng ngẩng đầu lên nhìn về phía màn hình lớn, trong đầu thoáng chốc trống rỗng.
Từ từ, không phải 《 Thiếu Nữ Đỉnh Cao 》 sao? Vì sao phía trước lại nhiều ra hai chữ!
Cô gái bên cạnh kích động nắm lấy tay cô lay lay: “Là Hoắc thị! Có danh tiếng của Hoắc thị, chương trình này của chúng ta tuyệt đối có thể nổi tiếng!”
Ngôn Khanh chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có một ngọn núi đè ép, một lần nữa không khỏi nghĩ đến đội ngũ ban giám khảo.
Sẽ không……
Hoắc Vân Thâm chỉ đầu tư trên danh nghĩa mà thôi, nhà tư bản cũng phải kiếm tiền, không có khả năng khác.
Ngôn Khanh tự an ủi chính mình, chuyên tâm nhìn chằm chằm lên sân khấu, bốn vị cố vấn hai nam hai nữ theo thứ tự lên sân khấu, những người này đều không quá xa lạ.
Nhưng trước khi nhóm cố vấn ngồi vào vị trí của mình, bọn họ trăm miệng một lời nói: “Hiện tại, cho mời cố vấn chính của chương trình《 Thiếu Nữ Đỉnh Cao 》 —— Hạ Minh Cẩn.”
Cố vấn chính cũng là một con át chủ bài, trước khi ghi hình thân phận vẫn luôn được bảo mật, mãi tới thời khắc này mới công bố.
Hội trường an tĩnh trong một cái chớp mắt, sau đó cả hội trường oanh động, tiếng thét chói tai sôi sục vang lên.
Ngôn Khanh sửng sốt, là Hạ Minh Cẩn …… mà cô biết sao?
Tiếp theo, một người đàn ông trẻ tuổi dáng người thon dài bước lên sân khấu, trên người anh mặc một chiếc áo len trắng ấm áp nổi bật làn da trắng như ngọc. Quả nhiên là người có tầm ảnh hưởng lớn nhất trong khoảng thời gian hiện nay, Hạ Minh Cẩn.
Hơn hai năm trước, thời điểm Ngôn Khanh bệnh nặng mới khỏi, tình cờ gặp được Hạ Minh Cẩn đến Canada nghỉ phép. Khi đó Hạ Minh Cẩn tự do tự tại hơn hiện giờ, anh ta đối xử với cô rất tốt, hai người trao đổi phương thức liên lạc, đồng thời anh ta tỏ vẻ sẵn sàng công khai mối quan hệ khi sự nghiệp đang trong thời kỳ đỉnh cao. Tuy nhiên Ngôn Khanh không có tâm tư kia nên vẫn kiên trì cự tuyệt. Từ ngày đó vào mỗi dịp lễ tết Hạ Minh Cẩn đều tin nhắn gọi điện không ngừng, hy vọng cô suy nghĩ lại, thậm chí anh ta còn sang cả Canada để tìm cô.
Ngôn Khanh chỉ coi anh ta là bạn bè, những chuyện khác cô không mấy để tâm, xấu hổ nhất chính là mới hơn nửa năm không gặp, hiện tại cô trở thành thí sinh dự thi, còn phải lên sân khấu ca hát nhảy múa cho anh ta xem.
Ngôn Khanh sầu khổ đỡ đầu, số mệnh gì không biết.
Hạ Minh Cẩn mỉm cười ôn hòa chào hỏi, nói vài câu động viên sau đó buổi đánh giá đầu tiên chính thức mở màn.
Ngôn Khanh biết thứ tự biểu diễn của mình, bởi vì không có công ty chống lưng nên cô được sắp xếp ở vị trí cuối cùng. Cô cũng không có ý kiến gì, vừa lúc còn có thể để cho miệng vết thương nghỉ ngơi một chút. Nhưng tới khi buổi biểu diễn gần kết thúc mà Tống Tuyết Nhiên vẫn chưa lên biểu diễn, bầu không khí bỗng có chút khác thường.
“Sao lại thế này, tôi nhớ rõ thứ tự biểu diễn của Tống Tuyết Nhiên là ở giữa mà.”
“Cô ta đổi vị trí cho ai sao? Chẳng lẽ biểu diễn cuối cùng sẽ có lợi thế hơn?”
“Không chắc, hiện tại khu A chỉ còn thừa một ghế, cô ta và Ngôn Khanh đều chưa biểu diễn, điều này có nghĩa giữa hai người chỉ có một người được ngồi khu A?”
“Hơn nữa đến bây giờ vị trí S vẫn đang còn trống, rất có thể một trong hai người sẽ trực tiếp bước lên vị trí S nha!”
“Tôi đoán, nói không chừng cô ta cố ý muốn đấu với Ngôn Khanh ……”
Ngôn Khanh nghe được tiếng bàn luận khe khẽ, cô ngoái đầu nhìn về phía Tống Tuyết Nhiên đang ngồi yên ổn bên trên, cô ta cười như không cười đối diện với tầm mắt của cô.
Câu trả lời nhanh chóng được công bố, Tống Tuyết Nhiên là người xếp thứ hai từ dưới lên bước lên sân khấu, Ngôn Khanh là người cuối cùng, hai người đồng thời bước lên sân khấu.
Mà lúc này, trên ghế chỉ còn thừa một ghế A một ghế F, khoảng cách thật lớn.
Vòng này ban giám khảo và đội ngũ cố vấn ấn định cấp bậc gì thì chính là cấp bậc đó, muốn phản công chỉ có thể chờ tới vòng loại tiếp theo.
Mặt khác, điều khiến người ta để ý chính là, mãi cho tới khi xét tới cấp bậc cuối cùng, đội ngũ ban giám khảo vẫn chưa phát ra bất cứ tiếng động nào, thậm chí ngay cả ánh đèn cũng không sáng lên, càng làm tăng thêm cảm giác lo lắng.
Tống Tuyết Nhiên lên sân khấu trước, cong khóe miệng nói với Ngôn Khanh: “Đừng có gấp, lập tức đến cô rồi.”
Dứt lời cô ta ưỡn ngực lên sân khấu, đối mặt với 5 vị cố vấn, cô ta cười khanh khách nói: “Xin chào các vị cố vấn, tôi có một thỉnh cầu, tôi và Ngôn Khanh là hai thí sinh dự thi cuối cùng. Nghe nói thực lực của cô ấy rất mạnh, hiện tại vẫn chờ ở bên ngoài thì thật đáng thương, có thể để cô ấy lên sân khấu cùng tôi biểu diễn theo phương thức đối kháng hay không?”
Ánh mắt Hạ Minh Cẩn giật giật, anh ta cầm lấy microphone hỏi: “Ngôn Khanh có đồng ý không?”
Tống Tuyết Nhiên gật đầu: “Đương nhiên là đồng ý rồi, chúng tôi đã bàn bạc xong, tuy nhiên rốt cuộc cô ấy không có kinh nghiệm sân khấu, nhất thời có thể luống cuống.”
Ngay sau đó có nhân viên công tác tới hỏi Ngôn Khanh, Ngôn Khanh nghe rất rõ ràng, cô nhớ tới ánh mắt địch ý của Tống Tuyết Nhiên trong phòng thay quần áo ngày đó, lại cúi đầu nhìn chân trái đang đau nhức của mình, trong lòng dần dần hiểu ra vấn đề.
Còn nói không phải Chân Hoàn Truyện?
Người ta đã đánh đến cửa nhà, cô cũng không thể chỉ biết ngồi yên.
Ngôn Khanh dẫm lên miếng băng vải trên chân, nhịn xuống đau đớn, tận lực tỏ ra thoải mái hỏi máy quay: “Tôi có đẹp không?”
Máy quay vội không ngừng di chuyển lên xuống.
Ngôn Khanh nhoẻn miệng cười: “Không thể làm mất mặt gương mặt xinh đẹp này.”
Sân khấu không lớn, Ngôn Khanh và Tống Tuyết Nhiên sóng vai đứng cạnh nhau, hai người đều vô cùng nổi bật. Rất nhiều camera đang quay khắp phòng, cảm xúc của các cô gái được dâng cao, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.
Tống Tuyết Nhiên ăn mặc gợi cảm, hiểu được sự đời, Ngôn Khanh văn nhã nội liễm, khí chất của hai người tương phản một cách rõ ràng.
Có thí sinh xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, to giọng hô: “ Công chúa Ngôn Khanh——”
Đám người đều là người trẻ tuổi, rất dễ dàng khuấy động bầu không khí, có người thiện ý ồn ào theo: “Đúng đúng đúng chính là cảm giác công chúa!”
Trên đài cao, Tô tổng ngồi tới mức mông phát đau rốt cuộc cũng đứng dậy: “Thâm ca, cô gái kia có chút vấn đề, cô ta cố ý nhằm vào chị dâu.”
Hoắc Vân Thâm không nói một lời, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên mặt Tống Tuyết Nhiên.
Từ lúc vừa rồi, cô ta vẫn luôn như có như không liếc chân trái Khanh Khanh, ánh mắt đắc ý, huống chi đối chọi gay gắt rõ ràng như vậy, tâm tư không có cách nào che giấu.
Mấy động tác nhỏ này, anh có thể dễ dàng nhìn thấu.
Ngôn Khanh đang đau.
Hoắc Vân Thâm không thể nhịn được nữa, không kiên nhẫn chờ kết quả từ Mẫn Kính, anh bật công tắc thắp sáng khu vực ban giám khảo, tuy nhiên khi đang chuẩn bị ấn nút Ngôn Khanh như có cảm giác, cô bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Đôi mắt trong sáng thấu triệt, mặc dù cách nhau rất xa nhưng vẫn có thể đánh trúng anh dễ như trở bàn tay.
Hoắc Vân Thâm nhớ tới đêm qua, cô đứng trong phòng tập mồ hôi tuôn như mưa, cô muốn dựa vào thực lực của chính mình chiếm được một vị trí nho nhỏ trên sân khấu này.
Có lẽ anh sẽ quấy rầy buổi biểu diễn, vào giờ phút này ngưng hẳn cuộc thi không bằng tạm thời bình tĩnh, để cô thuận lợi hát xong một bài hát, nhảy xong đoạn vũ đạo sẽ càng khiến cô vui vẻ hơn.
Xúc động mà Hoắc Vân Thâm đè nén như muốn phá cốt mà ra.
Khanh Khanh không phải cô gái nhỏ mặc anh muốn làm gì thì làm trước kia.
Cô không quen biết anh.
Anh cũng không phải Vân Thâm của cô mà gần như là hồng thủy mãnh thú khiến người ta phiền chán.
Khống chế quá nhiều sẽ khiến cô bỏ chạy.
Hoắc Vân Thâm nhắm mắt, thử nhẫn nại thêm vài phút, để cô có cơ hội thể hiện khả năng.
Trên sân khấu, Tống Tuyết Nhiên nghe thấy ở hàng ghế thí sinh liên tục truyền ra lời khen ngợi đối với Ngôn Khanh, ngữ khí tràn ngập mùi thuốc súng: “Như vậy dựa theo trình tự, tôi tới trước? Chờ hát xong, chúng ta sẽ nhảy riêng?”
Cô ta đã cẩn thận nghiên cứu những chương trình tài năng gần hai năm nay, biết người xem không thích thí sinh có bộ dáng khiêm tốn cẩn thận, chỉ thích những người có thực lực và phô trương.
Ngôn Khanh trốn tránh ánh mắt đánh giá của Hạ Minh Cẩn, gật đầu: “Được, cô hát bài gì?”
Tống Tuyết Nhiên nhếch đuôi lông mày: “Không biết cô đã nghe nói về Bông Gòn hay chưa, là một ca sĩ rất có cá tính, tôi rất thích ca khúc 《 Ngủ ngon 》kinh điển của cô ấy, hơi chút khó khăn nhưng tôi sẽ cố gắng.”
Ngôn Khanh thiếu chút nữa cho rằng mình nghe nhầm: “Cô nói ai?”
Vẻ mặt của Tống Tuyết Nhiên quả nhiên là như thế, ám chỉ kiến thức của cô hạn hẹp nói: “Bông Gòn, cô không biết thì có thể lên mạng tra một chút.”
Trên hàng ghế thí sinh dự thi cũng đang thảo luận về Bông Gòn, mọi người đều không còn xa lạ gì với Bông Gòn. Có người còn ngâm nga làn điệu, thẳng thắn thổ lộ: “Tôi cực kỳ thích cô ấy, các bài hát của cô ấy rất sâu sắc và dễ nghe, Tống Tuyết Nhiên thật biết lựa chọn.”
Hạ Minh Cẩn tuyên bố bắt đầu.
Tống Tuyết Nhiên vì muốn nổi bật, cố ý thay đổi chút giai điệu của ca khúc 《 Ngủ ngon 》 một chút, Ngôn Khanh mang tâm tình rối rắm lắng nghe, nghe được một nửa liền nhịn không được đỡ trán.
Chị gái, câu này lạc điệu rồi.
Này, đúng là phá âm mà!
Ngủ ngon như thế này sắp biến thành ác mộng……
Ấn theo tiêu chuẩn bình thường mà nói, phần thi này của Tống Tuyết Nhiên hoàn thành không có trở ngại, hơn nữa bản thân ca khúc này có tính mê hoặc rất lớn, hai người ngồi ở vị trí cố vấn không hiểu lắm, đang liên tục gật đầu.
Cô ta xong, kế tiếp liền đến lượt Ngôn Khanh.
Lúc trước, An Lan vì muốn đẩy cao độ hot của chương trình, cố ý dặn dò Ngôn Khanh không cần thể hiện đặc biệt xuất sắc, sau này mới càng dễ dàng có đề tài lên mặt báo. Vì thế cô đã chọn một ca khúc tương đối nhẹ nhàng trong danh sách bài hát của Bông Gòn.
Nhưng này bài hát này thiên về chữa khỏi vết thương lòng, không bùng nổ như 《 Ngủ ngon 》, cho dù hát tốt cũng sẽ không đạt tới hiệu quả kích thích.
Rốt cuộc trước đó ai cũng không dự đoán được sẽ gặp phải trường hợp ngươi chết ta sống như vậy.
Tuy nhiên tiết mục đã đăng ký thì không thể sửa đổi.
Quả nhiên sau khi cô nói ra tên bài hát, Tống Tuyết Nhiên đã kinh ngạc xen miệng: “Ngôn Khanh, không phải cô cũng học theo tôi chứ? Còn cố ý chọn một bài hát có độ khó thấp của Bông Gòn?”
Ngôn Khanh không trả lời cô ta, chuyên tâm thể hiện xong ca khúc.
Thần sắc Tống Tuyết Nhiên ẩn ẩn có chút quái dị, không nói tới việc giọng hát của Ngôn Khanh tốt tới mức khiến cô ta giật mình, nhưng vì sao lại giống với bản gốc một cách thái quá như vậy?!
Tống Tuyết Nhiên bất an, rất sợ Ngôn Khanh sẽ vượt trội hơn mình, cô ta căn bản không đợi âm nhạc vũ đạo vang lên đã vội vàng đánh gãy âm cuối của Ngôn Khanh, trực tiếp bắt đầu thể hiện động tác có sức bật mười phần. Kinh nghiệm của cô ta phong phú, bầu không khí trong hội trường lập tức nóng lên, nhóm cố vấn cũng không nhịn được nói vài lời bình.
Sau khi hoàn thành bài nhảy, cô ta khiêu khích nhìn về phía Ngôn Khanh: “Đến lượt cô.”
Ngay sau đó phong cách âm nhạc trên sân khấu thay đổi.
Từ nhạc dance chuyên nghiệp chuyển thành《 Vòng tròn tình yêu 》ngọt ngào.
Những động tác ban đầu của ca khúc này tương đối đơn giản nhẹ nhàng, nhưng Âu Dương đã biên đạo rất nhiều điểm nhấn trong đó, mức độ khó khăn tăng lên rõ ràng.
Ngôn Khanh mang theo cơn đau buốt ở chân, cố gắng hoàn thành bài nhảy một cách trôi chảy, toàn bộ quá trình vẫn duy trì ý cười ngọt ngào gãi đúng chỗ ngứa rất phù hợp với ca khúc. Tuy nhiên tới chi tiết khó nhất gần kết bài, cô vẫn nhịn không được mà trật chân trái một chút, suýt nữa té ngã trên sân khấu.
Cô cắn răng ổn định thân thể kết thúc bài nhảy, dưới chân đau tới mức ứa nước mắt.
Dưới sân khấu vang lên tiếng nghị luận: “Xong rồi, Ngôn Khanh phạm lỗi.”
Mấy cô gái biết vết thương trên chân cô cũng không dám hé răng, Âu Dương gấp đến độ muốn đứng lên, đồng đội vội vàng ngăn cản, sợ Âu Dương chọc phải phiền toái.
Rốt cuộc tất cả mọi người đều biết, Tống Tuyết Nhiên là bạn gái tin đồn của Hoắc tổng, mà chương trình này lại mang danh Hoắc thị, tương đương với việc chịu sự khống chế toàn bộ của Hoắc thị.
Nói không chừng sẽ điều động nội bộ, không ai dám lắm miệng trong thời điểm xét cấp bậc quan trọng như vậy.
Hiện tại chỉ còn lại có một A một F quyết định vận mệnh của Ngôn Khanh.
Nhóm cố vấn cũng nghe nói về tin đồn đó, nỗi băn khoăn nhiều thêm một phần.
Tuy rằng trước đó Ngôn Khanh so với Tống Tuyết Nhiên thì càng được ban tổ chức coi trọng hơn. Tuy nhiên không nói tới lỗi sai của Ngôn Khanh, có tòa núi cao là Hoắc thị đè ép, cho dù Ngôn Khanh có được xem trọng đến đâu cũng chỉ có thể chịu ủy khuất một chút, tạm thời F đi.
Ngôn Khanh nhảy xong thì đau đớn đến phát run, nói không nên lời, cúi đầu chậm rãi bình phục lại, mà bên kia nhóm cố vấn đã có quyết định, Hạ Minh Cẩn không cho Ngôn Khanh cơ hội mở miệng, dứt khoát nói: “Tôi thừa nhận điều kiện cá nhân của cô cực kỳ tốt, nếu không phải xảy ra lỗi sai, cô xứng đáng ở vị trí A, thậm chí càng cao hơn nữa. Tuy nhiên thực xin lỗi, cô thiếu chút nữa té ngã là sự thật, mà trước mắt chỉ còn lại hai cấp bậc cách nhau rất xa.”
Đêm nay Ngôn Khanh lần đầu tiên nghiêm túc nhìn về phía Hạ Minh Cẩn, cổ họng khô khốc, giành trước câu nói quan trọng nhất: “Tôi xin phép được thể hiện thêm một bài hát nữa!”
Quy tắc cuộc thi, dưới tình huống thí sinh tự nguyện bọn họ có thể biểu diễn một tiết mục ngắn sau khi hoàn thành bài biểu diễn chính của mình, tuy nhiên phải được nhóm cố vấn đồng ý.
Cô không muốn tranh luận về nội tình trong phần thi vũ đạo, cô chỉ muốn hát lại bài 《 Ngủ ngon 》, cho dù một đoạn ngắn thôi cũng có thể đạt được yêu cầu mà An Lan đối với cô, quang minh chính đại nói ra mình là Bông Gòn mà không phải mang theo bất cứ bóng ma thất bại nào.
Hạ Minh Cẩn cau mày khó xử, nhìn thấy ánh mắt lảng tránh của những cố vấn khác.
Cho Ngôn Khanh thêm một cơ hội, nếu cô thể hiện thật sự quá tốt, lúc đó bọn họ phải kết thúc việc này như thế nào?
Hoắc thị…… mấy nghệ sĩ bọn họ thật sự không đắc tội nổi.
Anh quyết định sau khi ghi hình xong sẽ đi trấn an Ngôn Khanh, vì thế nói: “Không cần đâu, chúng tôi đã nhìn nhận rõ ràng trình độ của cô. Khả năng của Tống Tuyết Nhiên hiển nhiên tốt hơn cô, cho nên nếu muốn lựa chọn một vị trí A mà nói, chúng tôi quyết định chọn Tống ——”
Cả hội trường bỗng nhiên chìm vào bóng tối.
Hạ Minh Cẩn chưa nói xong đột nhiên im bặt, anh kinh ngạc quay đầu nhìn về phía nguồn sáng duy nhất trong hội trường.