Chương 16
Một đêm tuyết rơi qua đi, buổi sáng trời quang mây tạnh, tia nắng ban mai màu vàng nhạt xuyên qua khe hở của bức màn hắt lên giường, phản chiếu những đường cong sắc bén trên sườn mặt Hoắc Vân Thâm.
Ngôn Khanh ngơ ngẩn nhìn anh, trái tim như muốn bùng nổ, trong mắt tràn đầy những ngôi sao nhỏ.
Cô cho rằng ít nhiều mình cũng hiểu biết Hoắc tổng, kết quả Hoắc tổng lại một lần nữa đánh lên mặt cô, tuyên bố cô ngây thơ tới mức nào.
Ít nhất giờ phút này, đối với người đàn ông đang nói chuyện kết hôn trước mặt, cô hoàn toàn không quen biết.
Ngôn Khanh không thể tưởng tượng được tìm từ hỏi lại: “Ý anh là…… muốn tôi lấy thân báo đáp?”
Loại cảm giác này giống như cô vừa mới chương đầu tiên của cuốn tiểu thuyết ra, lại không hề dự liệu mà nhảy tới kết cục, cốt truyện ở giữa biến thành “Chỗ này tỉnh lược 1 vạn chữ”.
Không có khả năng, Hoắc Vân Thâm đang dọa cô.
Không cần chờ Hoắc tổng trả lời, Ngôn Khanh dứt khoát đứng dậy, vẻ mặt tựa như nhìn thấu tất cả: “Hoắc tổng, loại lời nói này không thích hợp để nói giỡn, có phải anh muốn nói mấy chuyện không đâu dọa tôi sợ, sau đó mới ép tôi tiếp nhận yêu cầu chân chính của anh hay không? Vậy không bằng anh cứ nói thẳng ra đi.”
Hoắc Vân Thâm dựa vào đầu giường, không biết là cố ý hay là vô tình, phô bày vết thương trên tay ở một vị trí dễ thấy, đôi mắt thâm tình nhìn cô chằm chằm.
Khí thế của Ngôn Khanh lập tức co rụt lại: “Anh…… Rốt cuộc anh có ý gì.”
Hoắc Vân Thâm vẫn không nói gì, dành thời gian cho cô suy ngẫm.
Qua hồi lâu, sắc mặt Ngôn Khanh dần dần thay đổi, không thể tin được mà trừng lớn mắt: “Không phải anh nghiêm túc đấy chứ?!”
“Nghiêm túc” Hoắc Vân Thâm khàn khàn mở miệng: “Anh không có yêu cầu gì khác, chỉ có duy nhất một yêu cầu này.”
Ngôn Khanh lập tức bùng nổ: “Chuyện kết hôn là đại sự, có người lôi chuyện đó ra đùa giỡn như anh sao?! Hoắc tiên sinh, tôi và anh mới quen biết nhau được mấy ngày? Ngoại trừ biết thân phận của anh, biết tình cảm của anh dành cho Vân Khanh thì căn bản tôi và anh không hề thân quen, mạch não của anh vẫn hoạt động bình thường chứ?”
Phản ứng và những lời nói kích động của cô đều nằm trong dự đoán của Hoắc Vân Thâm.
Sau nhiều lần bị thương và chạy trốn, anh đã tìm ra căn nguyên kháng cự của cô.
Chỉ cần nắm được ngọn nguồn anh tin chắc mình có thể khiến cô thay đổi chủ ý.
Vì thế Hoắc tổng thoáng nhíu mày, vẻ mặt lộ ra chút yếu ớt, thâm trầm nghiêm túc bắt đầu thực hiện sách lược.
“Đúng là thời gian chúng ta quen biết không lâu, nhưng sau khi kết hôn, chuyện gì muốn biết tự nhiên sẽ hiểu biết.”
Mặc dù cảm xúc của Ngôn Khanh đang dâng cao, nhưng chỉ số thông minh vẫn còn đó, mẫn cảm nghe ra một chút bất đồng trong lời nói của anh: “Hoắc Vân Thâm, cuối cùng anh cũng thừa nhận trước kia chúng ta không quen biết?”
Hoắc Vân Thâm mặt không đổi sắc nói dối: “Đúng vậy, sau một lần bị thương, ngược lại đã tỉnh táo hơn không ít, anh tin em không phải Vân Khanh.”
Lời này vừa ra, quả thực Ngôn Khanh như trút được gánh nặng, Ngũ Hành Sơn đè ép trên người bị đập tan thành từng mảnh, cả người nhẹ nhàng hơn nên ngay cả hai chữ “Kết hôn” cũng không còn khó nghe như trước nữa.
Hoắc tổng có thể nhận rõ sự thay đổi trong thái độ của cô, chướng ngại vật lớn nhất chắn ngang giữa hai người đã không còn.
Tốt xấu gì cũng có thể đứng ở vị trí bình đẳng để nói chuyện.
Ngôn Khanh nhịn không được vỗ tay khen ngợi: “Hoắc tổng, anh đúng là người hiểu đại nghĩa, tôi xin phép thu hồi những lời mắng chửi trước kia. Hơn nữa, tôi đã sớm muốn nói anh có điều kiện tốt lại đẹp trai như vậy, trong nhà thứ gì cũng có, sau này anh tìm được cô gái tốt hơn thì nữ thần Vân Khanh của tôi cũng sẽ không trách anh đâu.”
Khóe miệng Hoắc Vân Thâm cong cong, ung dung nhìn cô: “Không phải đã tìm được cô gái tốt rồi hay sao? Nếu em gật đầu đáp ứng, anh đẹp trai, trong nhà không thiếu thứ gì, tất cả đều là của em.”
Ngôn Khanh phát hiện hai việc này không liên quan tới nhau, cô trợn tròn đôi mắt: “Anh nói tôi không phải Vân Khanh, còn nhắc tới việc kết hôn, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Tới rồi.
Hoắc Vân Thâm nghiêng đầu: “Em mở ngăn kéo chiếc bàn gần đầu giường của anh ra.”
Ngôn Khanh nghi hoặc, theo lời ngồi xổm xuống, vừa kéo ngăn bàn ra cô liền sửng sốt, bên trong nhét đầy những bình thuốc lớn lớn bé bé, tất cả chỉ còn non nửa, chứng minh có người vẫn luôn dùng.
“Căn nhà cũ ở Giang Bắc còn nhiều hơn thế này.” Ngữ khí của Hoắc Vân Thâm trầm thấp, ảm đạm truyền tới đỉnh đầu cô: “Khanh Khanh đi rồi, hơn nửa năm anh không thể đi vào giấc ngủ, ăn uống không vô, chứng đau dạ dày và đau đầu bắt đầu nghiêm trọng. Hơn nữa, chắc hẳn em đã nghe qua những lời đồn đại bên ngoài nói anh trời sinh điên cuồng, tâm lý không bình thường, đúng không?”
Ngôn Khanh cắn môi, nhớ tới những gì cô nghe được bên trong thang máy ở Thừa Phong, biểu hiện mất khống chế của anh ở trên cầu cần phải dùng thuốc an thần để xoa dịu. Sau đó rất nhiều lần thân thể không khỏe, bao gồm cả buổi tối ngày hôm qua, Mẫn Kính nói anh phải dùng thuốc mới ngủ đủ.
Hoắc Vân Thâm nhìn chăm chú vào chóp mũi phiếm hồng của cô.
Khanh Khanh vẫn luôn như vậy, mềm lòng, thiện tâm, đau khổ cho nỗi khổ của người khác. Anh biết, cho nên anh cố ý lợi dụng, chỉ vì muốn cột cô vào bên người mình.
Anh bình tĩnh nói: “Ba năm qua, bóng ma và chấp niệm của anh quá sâu, nếu không nghĩ ra biện pháp hóa giải, cả đời này anh cũng không thoát được.”
Ngôn Khanh tin rằng nếu tình cảm không sâu nặng như vậy anh cũng sẽ không nắm lấy cô như cọng rơm cứu mạng.
Anh dụ dỗ: “Hậu quả của việc anh không thoát ra được chính là vẫn mãi dây dưa với em, thậm chí còn trầm trọng hơn trước rất nhiều, khả năng sẽ nhốt em lại không cho em gặp mặt cứ ai. Cho dù em muốn tự sát anh cũng không bao giờ từ bỏ, anh chỉ sợ mình tra tấn em tới điên cũng tra tấn mình tới chết mới thôi, Ngôn Khanh, em muốn kết cục như vậy sao?”
Hình ảnh bị anh dùng cà vạt trói chặt hiện ra trước mắt, Ngôn Khanh run lên, rõ ràng anh có thể làm ra những chuyện đó.
Cô ngẩng đầu lên, gương mặt trắng bệch, hỏi: “Biện pháp hóa giải mà anh nói là gì?”
Lồng ngực Hoắc Vân Thâm nhảy lên một cách mãnh liệt, dòng máu nóng sôi sục trong thân thể trống rỗng tới mức khó có thể thừa nhận.
Anh muốn Khanh Khanh thuộc về mình.
Ba năm xa cách, những cảm giác xa lạ của cô anh sẽ loại trừ dần trong tương lai.
“Biện pháp rất đơn giản.” Âm sắc vững vàng êm tai sự cất giấu kích động: “Em không phải cô ấy, nhưng cũng là cô ấy, không bằng chúng ta thỏa thuận hiệp ước hoà bình đi. Em lưu lại giúp anh bổ sung những tiếc nuối trong ba năm qua, loại bỏ chấp niệm khiến cuộc sống của anh trở lại bình thường. Thân thể anh đã bắt đầu kháng thuốc rồi, số thuốc trong ngăn kéo này không còn tác dụng với anh. Bác sĩ nói, hầu hết vấn đề trên người anh nằm ở thần kinh, bản thân mình phải tự giải quyết, nhưng anh không tự làm được, anh chỉ có thể dựa vào em.”
Cổ họng Ngôn Khanh khô khốc, gian nan nuốt nước miếng: “Anh bảo tôi, trị liệu ……”
Ở một nơi mà cô không nhìn thấy, Hoắc Vân Thâm nắm chặt bàn tay: “Phải, muốn trị liệu cần có một yêu cầu, đó chính là kết hôn.”
Trán anh hạ xuống, anh nhướng mày để ngăn cản nỗi chua xót và hận ý trào dâng trong đó: “Không cưới được Khanh Khanh, là tiếc nuối mà anh không thể vượt qua.”
Ngôn Khanh chống khuỷu tay xuống mép giường, đôi tay đỡ lấy mặt, không thể không nghiêm túc tự hỏi tính khả thi trong chuyện này.
Từ trước đến nay đầu óc cô luôn cởi mở, mấy truyện tổng tài bá đạo đang lưu truyền trên mạng cũng không ít lần vụng trộm xem qua. Đầu óc xoay chuyển vài cái liền tự nhận là mình đã hiểu suy nghĩ của Hoắc tổng, không khỏi vỗ giường.
“Cho nên, anh rất rõ ràng tôi không phải Vân Khanh, nhưng lại muốn đóng giả làm Vân Khanh giúp anh tiêu trừ bóng ma tâm lý, bù đắp những thiếu hụt trong ba năm qua, ý tứ chính là —— trong lòng hai chúng ta đều biết rõ đối phương là ai, theo tiền đề này tôi sẽ làm thế thân của Vân Khanh, đúng không?”
Hoắc Vân Thâm không thích hai từ “Thế thân”, đang định phản bác.
Nhưng mà suy nghĩ trong đầu của Khanh Khanh nhà anh luôn rộng rãi, càng nói càng hưng phấn, một hơi nói tiếp: “Anh nghĩ được như vậy, kỳ thật đã khá hơn nhiều so với lúc trước. Trước kia anh lôi kéo ép tôi trở thành một người khác, bắt tôi làm thế thân. Hiện tại thì khác, rõ ràng tôi sẽ đảm nhận công việc ‘thế thân’, coi như nhập vai thành nhân vật khác, đúng không?”
Hoắc Vân Thâm bị biểu hiện thoải mái của cô làm cho không nói nên lời.
Ngôn Khanh hiểu vấn đề, nhưng vẫn không tín nhiệm, cảnh giác hỏi: “Kết hôn giả được không? Dù sao người cũng là giả, đến lúc anh cảm thấy đủ rồi, tôi sẽ rời đi bất cứ lúc nào.”
“Không được.”
Ngôn Khanh băn khoăn: “Nhưng tôi cũng không thể vì anh mà chậm trễ cả đời.”
“…… Ba năm, cô ấy rời đi ba năm, em bù đắp cho anh ba năm, chúng ta ký hợp đồng, sau ba năm nếu em nguyện ý ở cạnh anh, bản hợp đồng sẽ được hủy bỏ, sau ba năm nếu em vẫn muốn đi, anh sẽ thả em đi. Một khi bội ước, toàn bộ gia sản của anh sẽ thuộc về em, đến lúc đó anh không một xu dính túi, không có năng lực khống chế em nữa, được không?”
Mười ngón tay thon dài của Ngôn Khanh siết chặt, đối với điều kiện của anh cô vô cùng kinh hãi, nhưng điều đó cũng chứng minh anh thật sự thành tâm.
Đầu ngón tay nhỏ xinh kéo kéo khăn trải giường, cô nhỏ giọng: “Vậy tôi cũng có thể ra điều kiện chứ?”
“Có thể, anh nói rồi, nếu em đồng ý kết hôn, những chuyện khác anh đều có thể nhượng bộ.”
“…… Chuyện kết hôn tuyệt đối không thể để người ngoài biết tin, tốt nhất ngoại trừ anh và tôi thì không ai được biết.”
“Được.”
“Chúng ta ở trong mối quan hệ hợp đồng, tôi có thể giúp anh trị liệu, nhưng…… Nhưng không bao gồm cái kia, hành vi thân thiết! Tuyệt không không được cùng giường!”
Hoắc Vân Thâm nhìn sâu vào vẻ mặt trinh liệt của cô.
Lúc trước là ai cười khanh khách nằm trên giường, vươn đôi chân non mịn ra móc lấy chân anh, sau đó lại nở nụ cười đắc ý.
Chuyện nên làm hay không nên làm đều từng làm vô số lần rồi, hiện giờ ngay cả chạm vào cũng không được.
Hoắc Vân Thâm nghiêng người tới gần cô, âm sắc nặng nề: “Có thể, không chỉ như vậy, sau này nếu anh muốn có bất cứ hành vi thân mật nào với em đều phải hỏi em trước.”
Ngôn Khanh vừa lòng chớp chớp mắt: “Còn có, anh không được can thiệp vào chương trình tôi đang tham gia, thành tích của tôi tốt hay xấu, thậm chí sau này có vào giới giải trí hay không, anh cũng không được nhúng tay.”
Cô gái nhỏ có ngũ quan tinh xảo, ánh mắt sáng ngời, dáng người mảnh mai xinh đẹp, đủ để khuấy đảo phong ba. Đối với tương lai lại ngốc nghếch không biết rằng, giới giải trí không phải nơi chỉ dựa vào sự nỗ lực.
“Có thể, nhưng thời điểm cần anh nhúng tay,” Hoắc Vân Thâm giận cô, cũng đau lòng cho cô, giữa đôi lông mày không khỏi lộ ra dấu vết ngông cuồng của tuổi trẻ, “Nhớ cầu xin anh.”
Ngôn Khanh chưa từng thấy anh như vậy bao giờ, cô có chút hoảng hốt.
Sâu tận trong óc dường như có sợi dây vô hình nào đó đang bị kích thích.
Cô ấn ấn lên huyệt Thái Dương, tiếp tục nói: “Một chuyện quan trọng cuối cùng, thời gian tôi ở bên anh làm thế thân, tôi sẽ bảo đảm tận chức trách, nhưng những thời gian khác chắc tôi vẫn được tự do chứ? Rốt cuộc tới tầm tuổi này rồi, anh không thể liên tục ba năm cấm tôi thích người khác nha.”
Ngôn Khanh cho rằng sẽ nhận được lời đồng ý như trên, không nghĩ tới vừa mới nói xong, cổ tay liền tê rần.
Hoắc Vân Thâm dùng sức nắm chặt, ánh mắt bắt đầu tích tụ sự tàn khốc.
Mu bàn tay bị thương của anh nổi gân xanh, ngay khi cô cảm giác khó chịu anh liền kịp thời buông ra, móng tay khảm chặt vào trong lòng bàn tay mình.
Anh nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó quay đầu đi, lạnh lùng nhả từng chữ một: “Không được.”
Ngôn Khanh bị anh dọa sợ, đứng dậy lui về phía cách anh thật xa, cảm xúc không ổn: “Anh hỉ nộ vô thường như vậy, làm sao tôi có thể tin anh, nếu không thì thôi đi! Kết hôn cái gì, anh muốn chém muốn giết thì tùy!”
Cô chạy đến cửa, Hoắc Vân Thâm không động tĩnh.
Khi cô vặn nắm cửa muốn đi ra ngoài, anh lạnh băng mở miệng.
“Không được chính là không được.”
“Anh cho em thời gian một tuần để suy nghĩ, sau một tuần, sáng sớm anh sẽ ở dưới lầu đợi em.”
Ngôn Khanh ra khỏi phòng, đỡ tường ổn định thân thể, câu nói cuối cùng của Hoắc Vân Thâm dường như vẫn vang vọng bên tai. Dây thần kinh vừa rồi bị khuấy động phát ra tiếng cộng hưởng, đồng thời lay động bên trong não bộ của cô.
Hình như ở đâu đó…… cô từng gặp qua thiếu niên như vậy, nghe thấy lời nói như thế.
Hình như đã từng có một người như vậy, mặc chiếc áo sơ mi trắng in logo của trường học, rõ ràng yếu ớt khổ sở vùi sâu thân mình vào lớp bụi bặm, nhưng vẫn làm mặt lạnh, hung tợn nói với cô: “Anh cho em thời gian một tuần để suy nghĩ!”
Ngôn Khanh nhéo thật mạnh vị trí giữa đôi lông mày, khi liều mạng hồi tưởng lại thì hình ảnh càng trở nên mơ hồ, cô cong lưng, ý đồ muốn xua đuổi cảm giác khác thường đó ra ngoài.
Tới mùa xuân thu cô hay bị suy nhược tinh thần, chắc hẳn vì nguyên nhân này nên dạo gần nhất mới xuất hiện hai lần hoảng hốt. Chẳng qua năm nay tới muộn, cuối mùa thu đầu mùa đông mới xuất hiện phản ứng.
Ngôn Khanh mơ hồ nghe thấy động tĩnh trong phòng, đoán chừng Hoắc Vân Thâm chuẩn bị đuổi theo mình, cảm xúc của cô vẫn chưa được ổn định nên cô không muốn đối mặt với anh, cô tức tốc chạy xuống lầu, chạy thẳng ra cổng và leo lên xe.
Dù sao một tuần do chính miệng Hoắc Vân Thâm nói, anh sẽ không nuốt lời nhanh như vậy.
Cô cũng không phải không biết giận, chuyện kết hôn là chuyện lớn, cô không có người nhà, cô đơn không có ai để tâm sự, phải ép mình thực hiện một cuộc hôn nhân trên giấy tờ đã đủ thảm rồi, huống chi cô cũng chưa nói là sẽ chính thức yêu đương, nhưng ngay cả lén thích người khác cũng không được?!
Cô đang ở độ tuổi thích hợp để yêu đương, cũng không thể dồn hết hormone vào một người đàn ông đã có người trong lòng như anh, đó mới thật sự chết không có chỗ chôn.
Sao Vân Khanh có thể nuông chiều anh thành như vậy.
Ngôn Khanh phiền chán không muốn nghĩ, khi trở lại ký túc xá thì biết được chuyện Tống Tuyết Nhiên có kết quả rồi. Lần này chứng cứ hành hung vô cùng xác thực, sẽ không xử lý nhẹ nhàng giống như lần trước, nhất định phải gánh vác trách nhiệm trước pháp luật.
“Đó chính là axít đấy.” Âu Dương nâng mặt cô ngó trái ngó phải, nhắc tới liền ngứa răng. “May mắn có vệ sĩ trong nhà cậu đi theo, bằng không dung nhan này đã bị huỷ hoại rồi!”
Đúng vậy…… đó chính là axít.
Đêm qua hình ảnh Hoắc Vân Thâm bất kể hậu quả xông tới bảo vệ cô lại lần nữa trỗi dậy, trong lòng Ngôn Khanh chua xót mà co rụt lại, oán khí ban đầu dần dần tiêu tán.
Anh còn đang bị thương.
Cô thì chỉ một lời không hợp đã đạp cửa bỏ đi.
Ngôn Khanh tính toán số dư trong tài khoản, gửi cho Hoắc Vân Thâm một số tiền nhỏ, sợ thẳng nam không đồng ý cô lập tức dặn dò: “Tôi phải đi ghi hình rồi, tắt máy đây, anh cố uống nhiều nước ấm, tự mình mua chút đồ ăn ngon.”
Ngựa không ngừng vó, ngày hôm sau sẽ ghi hình cho vòng loại trừ đầu tiên. Theo danh tiếng của Hoắc thị, thời điểm Tống Tuyết Nhiên xảy ra chuyện, khi《Thiếu Nữ Đỉnh Cao 》 còn chưa nổi tiếng ở trên mạng thì đề tài đã tăng vọt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhà sản xuất chương trình nắm chắc cơ hội, nhân lúc hot search đang tăng cao, đặc biệt ấn định phát sóng 《 Thiếu Nữ Đỉnh Cao 》 trước hai ngày.
Nằm ngoài dự đoán chính là, đêm đó cảnh sát địa phương đã yên lặng phát thông báo cảnh tỉnh trên Weibo. Lời dẫn rất đơn giản: Tống XX, nữ, 23 tuổi, có ý định dùng axit đả thương người.
Không chỉ rõ tên họ, theo lý thuyết sẽ không đủ để khiến người chú ý, nhưng mà lúc ấy ở hiện trường có rất nhiều người tận mắt chứng kiến, không biết là ai đã chụp hai bức ảnh, một tấm là Tống Tuyết Nhiên điên khùng bị dẫn đi, một tấm là Ngôn Khanh ngồi dưới ánh đèn đường, dùng chăn mỏng quấn người, tóc dài hỗn độn, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, tuyết rơi dừng lại trên mái tóc, một bức tranh vừa sạch sẽ lại đáng thương.
Người này còn tung tin: “Tống XX sống chết muốn hãm hại cô gái này, đột nhiên tôi có chút hiểu, loại đối thủ cạnh tranh này làm gì có ai nhìn mà không ghen ghét, sinh ra tâm lý muốn hủy diệt cũng là chuyện bình thường.”
Weibo này kết hợp với thông báo cảnh sát, dễ dàng trở thành kíp nổ dư luận, giữa muôn vàn các tranh cãi, bức ảnh chụp Ngôn Khanh vô tình trở thành tư liệu sống cho các anh hùng bàn phím. Một đêm qua đi, thân phận của công chúa cổ đại nghèo túng, tiểu sư muội tu tiên bị phản hệ, đại tiểu thư rời nhà gặp nạn bỗng trở thành đề tài nóng hổi, chỉ có chuyện không tưởng tượng được, không có chuyện không thể làm được.
Tư liệu về Ngôn Khanh bị lùng sục khắp nơi nhưng vẫn không tìm ra chút thông tin nào. Đối với người đẹp, từ trước đến nay nhóm tỷ muội truy tinh (*) đều không có sức chống cự, bọn họ vọt tới weibo chính thức của 《 Thiếu Nữ Đỉnh Cao 》 để gõ chén chờ tư liệu, weibo official còn thần bí nói: “Tạm thời giữ bí mật, kỳ thật mọi người đều biết cô ấy, nhưng cũng không hề biết cô ấy.”
(*): theo đuổi thần tượng
Ngôn Khanh đang vội chuẩn bị cho vòng loại, cô hoàn toàn không biết những chuyện này.
Cô vốn tưởng rằng Hoắc Vân Thâm tuyệt đối sẽ không xuất hiện vào buổi ghi hình ngày hôm sau. Đáng lẽ anh nên ngoan ngoãn ở nhà tĩnh dưỡng, mặc quần áo mỏng mềm mại tránh chạm phải vết thương. Nhưng khi cô đứng ở hiện trường ghi hình, giật mình nhìn thấy ánh đèn của “Ban giám khảo năng lượng cao” được thắp sáng, phía sau mơ hồ có bóng dáng mờ nhạt, chính là Hoắc Vân Thâm mặc tây trang.
Anh vẫn …… không yên lòng, sợ cô bị người bắt nạt.
Vành mắt Ngôn Khanh có chút nóng lên, cô bất lực cúi đầu, vết thương của anh chỉ cần mặc đồ có nếp gấp sẽ khó chịu.
Ngày đó tan rã trong không vui, rõ ràng vẫn còn chút oán khí.
Ngôn Khanh phát huy rất ổn định, không cho Hoắc Vân Thâm có cơ hội bênh vực người mình, vững vàng ngồi trên hàng ghế đầu với điểm số cao. Sau khi kết thúc buổi ghi hình, tất cả các thí sinh và cố vấn cùng liên hoan, sử dụng hình ảnh làm tư liệu sống.
Trước khi kết thúc, Ngôn Khanh nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua vị trí ban giám khảo, không biết Hoắc Vân Thâm đã rời đi từ khi nào.
Đúng vậy, nên trở về.
Ngôn Khanh mang tâm sự nặng nề cùng mấy người Âu Dương đến nhà ăn, ngồi trong đám người nhóm A, vốn dĩ các cô gái xung quanh đang nhỏ giọng nói chuyện phiếm, đột nhiên có người phát ra tiếng hô kinh ngạc, sau đó kéo dài thành tiếng thét chói tai.
Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Minh Cẩn đang dẫn đầu nhóm cố vấn tiến vào.
Trước lúc ăn cơm, nhất định sẽ có một vài tiết mục trợ hứng, Hạ Minh Cẩn cũng xuất thân từ ca sĩ, ngẫu hứng ngâm nga hai đoạn khơi dậy tình cảm kích động trong quần chúng. Ngôn Khanh hứng thú lắng nghe, đột nhiên nghe thấy Hạ Minh Cẩn gọi tên cô: “Ngôn Khanh, với tư cách là thí sinh vị trí S, lại là Bông Gòn nổi tiếng trên mạng, có phải cũng nên song ca một bài với cố vấn chương trình hay không?”
Máy quay di chuyển tới đây, tiếng ồn ào vang lên, Ngôn Khanh đành phải phối hợp, treo lên nụ cười nhạt, rời khỏi chỗ ngồi tiến về phía trước.
Hạ Minh Cẩn dịu dàng gãi đúng chỗ ngứa, giơ tay gọi nhân viên công tác đưa đồ uống và microphone tới.
“Nước ép lê mà em thích nhất, uống trước một chút nhuận yết hầu, anh cố ý chuẩn bị cho em.” Anh ta nhỏ giọng thầm thì, phá lệ săn sóc.
Tuy nhiên sau khi nhân viên công tác tiến vào, nhà ăn lại dẫn tới một đợt oanh động.
“Oa đẹp trai như vậy? Vì sao trước kia lại không để ý!”
“Tỉ lệ cơ thể thật sự hoàn hảo, so với Hạ Minh Cẩn còn cao hơn, đáng tiếc lại đeo khẩu trang.”
“Không có cách nào, nhân viên công tác tiến vào đây đều phải đeo khẩu trang, tôi thật sự rất muốn nhìn!”
Ngôn Khanh cứng đờ tại chỗ, trái tim suýt chút nữa ngừng đập.
Người tiến vào mặc đồng phục nhân viên, dường như anh đã chọn size không vừa người, trông có vẻ hơi bó, thế nhưng lại càng tôn lên vai rộng chân dài. Trên mặt đeo chiếc khẩu trang hài hước, bàn tay trái đang bê đồ lộ rõ hai vết thương tối màu.
Ngôn Khanh như chìm trong nước biển, hô hấp khó khăn.
Trước mắt bao người, đôi tay kia đặt chiếc khay đặt giữa cô và Hạ Minh Cẩn, khi Hạ Minh Cẩn đang định đưa tay ra tiếp nhận, chiếc khay bất chợt nghiêng sang một bên, nước ép lê sánh vào microphone, bắn lên ống tay áo Hạ Minh Cẩn.
Thấy xảy ra tình huống, camera lập tức rời đi, một đám trợ lý tiến đến giúp Hạ Minh Cẩn xử lý, Ngôn Khanh thừa dịp hỗn loạn, túm chặt tay áo Hoắc Vân Thâm chạy ra ngoài, mà không để ý rằng Hạ Minh Cẩn đang xuyên qua đám người hỗn loạn nhìn theo cô, tầm mắt quay trở lại ly nước ngả nghiêng, cảm giác nôn nóng âm thầm lan tràn.
Ngôn Khanh kéo Hoắc Vân Thâm trốn vào trong góc tối, nhón chân gỡ khẩu trang trên mặt anh xuống, vừa tức giận lại sốt ruột: “Vì sao anh lại tới đây! Vết thương còn đau không? Nếu bị chụp ảnh thì phải làm sao, đường đường là Hoắc tổng mà phải đóng giả làm nhân viên phục vụ?!”
Hoắc Vân Thâm hơi rũ mắt, tổng kết: “Em quan tâm anh.”
Ngôn Khanh nghẹn lời.
“Có thể làm ban giám khảo, đương nhiên cũng có thể làm nhân viên phục vụ.” Ánh mắt anh sâu thẳm đè nặng lên trái tim cô. “Để gặp được em, giả làm ai cũng được.”
Ngôn Khanh tâm tình phức tạp: “Không phải đã nói một tuần sao? Tôi vẫn chưa nghĩ xong.”
Hoắc Vân Thâm thấp giọng “Ừm” một tiếng: “Sau một tuần em phải trả lời anh, nhưng không có nghĩa là anh không gặp được em .”
“Trước kia thời điểm theo đuổi Khanh Khanh, trong bảy ngày chờ câu trả lời của cô ấy, anh cũng làm như vậy.” Anh tà ác giật nhẹ khóe miệng: “Đi theo, bảo vệ, cho dù cô ấy không đáp ứng, cũng không cho cô ấy thân cận những người khác.”
Ngôn Khanh bừng tỉnh, anh cố ý đi nhằm vào Hạ Minh Cẩn.
Đêm đó một câu “Người theo đuổi” của cô thì ra vẫn luôn nghẹn trong cổ họng anh.
Trong buổi tối như vậy, cho dù Hoắc tổng không ở nhà dưỡng thương thì cũng nên áo mũ chỉnh tề xuất hiện ở những nơi xã giao thượng lưu mà cô không thể tưởng tượng được, thế nhưng anh lại hoàn toàn không màng tới hình tượng làm ra hành động ấu trĩ như vậy.
Nhưng càng ấu trĩ, lại càng nhắc nhở cô một cách rõ ràng.
Cô trốn không thoát.
Hoắc Vân Thâm nhẹ nâng hàm dưới của cô lên, dí sát môi tới gần, chưa hôn nên cũng không vi phạm lời hứa: “Ngôn Khanh, chuyện gì anh cũng có thể nhượng bộ, duy chỉ có điều này là không được.”
Cuối cùng nước lê không được uống, hát cũng bị Ngôn Khanh lấy cớ đau họng để thoái thác. Không quá hai ngày Ngôn Khanh nghe được cuộc trò chuyện của mấy cô gái, nghe nói Hạ Minh Cẩn đã vuột mất hai đại ngôn quan trọng.
Ngôn Khanh tức giận muốn tìm Hoắc Vân Thâm chất vấn, trước khi hành động cô lấy lại bình tĩnh, với tính cách của Hoắc Vân Thâm, cô càng ngoan ngoãn sẽ càng an ổn, càng nổi giận sẽ càng cực đoan.
Ba năm này cô thích ai, người đó đều gặp phải xúi quẩy.
Anh bắt cô phải làm tiểu ni cô 36 tháng sao! Trái tim đủ tàn nhẫn!
Từ đó về sau, mỗi ngày Ngôn Khanh đều có thể phát hiện ra bóng dáng của Hoắc Vân Thâm ở khắp nơi. Anh thường xuyên ngồi trong xe mở cửa sổ nhìn cô, có đôi khi bận quá, buổi tối tới đây cũng không cưỡng ép cô thân cận, chỉ giả thành đủ loại thân phận, lẳng lặng bảo vệ cô.
Sợ cô bị bắt nạt, sợ cô chạy trốn, sợ sau một đêm tỉnh lại cô bất chợt biến mất.
Anh tự dệt mình thành một tấm lưới, chấp nhất trói buộc cô.
Thẳng đến đêm cuối cùng trong kỳ hạn, Ngôn Khanh nằm trên giường không hề buồn ngủ, không thể nhịn được nữa đành bò xuống giường ra hành lang hít thở thông khí. Cô gái tóc xoăn phòng bên cạnh trùng hợp trở về, nhẹ giọng hỏi cô: “Ngôn Ngôn, có phải cậu cũng lo lắng cho tập phát sóng đầu tiên vào ngày mai mà không ngủ được hay không?”
Ngôn Khanh nặng nề gật đầu.
Cô không nói được thành lời.
Điều cô lo lắng không phải chuyện phát sóng, cô đang lo lắng việc mình lập tức biến thành thiếu phụ đã kết hôn!
Tóc xoăn lại nói: “Vừa rồi tớ đứng bên cửa sổ hóng gió, nhìn thấy chỗ rẽ dưới lầu có một chiếc siêu xe, bên trong còn sáng đèn, không biết là ai mà lại đến muộn như vậy.”
Trái tim Ngôn Khanh nhảy dựng, làm bộ bình tĩnh tạm biệt cô gái tóc xoăn, sau đó nhanh chóng chạy đến cửa sổ cuối hành lang, vừa ngó ra quả nhiên thấy xe của Hoắc Vân Thâm đang ngừng ở nơi đó.
Hiện tại mới 11 giờ tối……
Anh định chờ suốt đêm tới sáng mai sao.
Ngôn Khanh đứng đợi hơn nửa tiếng, chiếc xe không có ý định rời đi, cô vừa hốt hoảng vừa lúng túng, cuối cùng dứt khoát mặc kệ, trở lại ký túc xá kéo chăn che đầu, siết chặt giấy tờ quan trọng dưới gối đầu vào trong tay.
Hoắc Vân Thâm ngồi ở hàng ghế phía sau xe, bên người là mấy chồng văn kiện và tư liệu, đây là nội dung làm việc tối nay.
Vốn dĩ Hoắc thị là công cụ để báo thù và tìm kiếm Khanh Khanh, hiện giờ nó là thứ bảo vệ cô, giúp cô tự tin tùy tiện giương oai với giới giải trí.
Anh cần nó.
5 giờ sáng, Hoắc Vân Thâm buông công việc, tựa lưng vào ghế ngồi, cảm giác thấp thỏm bị cưỡng chế lần nữa xông lên ngực.
Nếu Khanh Khanh không tới……
Anh nhắm mắt lại, che đi tơ máu, chịu đựng nỗi bất an sắp bùng phát, trước mắt đều là bóng dáng cô.
Thời điểm Khanh Khanh đi học, mái tóc của cô được ngoan ngoãn buộc thành đuôi ngựa, thắt một dải ruy băng màu vàng, mặc chiếc váy trắng tinh khôi, bắp chân nhỏ bé yếu ớt dưới vạt váy như phát ra tia sáng.
Không chỉ riêng trường học, tất cả những người được gọi là giới thượng lưu trong xã hội đều biết con gái nhỏ Vân gia có diện mạo xuất chúng, từ nhỏ đã có hôn ước với cậu nhỏ Hoắc gia, người nọ là Hoắc Vân Thâm. Sau đó bởi vì Hoắc Vân Thâm có bệnh điên trong người, bị trục xuất khỏi gia tộc, hôn ước được cưỡng chế đổi sang người anh cùng cha khác mẹ Hoắc Lâm Xuyên.
Anh là đứa con bị bỏ rơi, mọi người đều trốn anh, sợ anh, nếu anh không làm điều ác sẽ không thỏa mãn tâm ý bọn họ.
Khi còn học cao trung không muốn sống mà kéo bè kéo lũ đánh nhau dữ dội, anh chỉ tiện tay đỡ thay cô gái nhỏ bị ngộ thương một quyền, từ đó trở đi cô quấn lấy anh la hét muốn báo đáp. Anh tin tưởng chắc chắn cô có mục đích riêng nên hận đến ngứa răng, đặc biệt là sau khi biết cô là tiểu thư Vân gia thì lại càng chắc chắn cô đều quỷ quái giống những người khác.
Anh hung dữ với cô, trốn cô, bỏ mặc cô, toàn thân không một chỗ nào đối xử hòa nhã, thế nhưng cô không tức giận cũng không oán trách, mà lại dịu dàng quan tâm anh.
Quan tâm là thứ gì.
Anh chưa bao giờ hiểu, chưa từng được trải nghiệm nên rất chướng mắt và cũng không cần.
Càng không dám đòi hỏi.
Sợ có được rồi sẽ không thể quay về sào huyệt lạnh băng cứng rắn của mình nữa.
Nhưng ấm áp thật sự quá mê người, anh vì cô mà luân hãm với tốc độ không thể tưởng tượng được. Anh trở nên điên cuồng hơn, không thể từ bỏ, không chịu được vứt bỏ, không chỉ muốn cô mà còn không chịu được tình cảm của cô phân tán cho bất cứ người nào, ngày đêm tơ tưởng khát cầu mọi thứ của cô thuộc về mình.
Cuối cùng Khanh Khanh vẫn phải thất vọng về anh.
Anh sợ hãi, nổi điên chạy đuổi theo cô, dùng đôi mắt đỏ như máu dõi theo thân ảnh của cô, cầu xin cô đừng từ bỏ, anh sẽ sửa đổi, sẽ tốt hơn, anh có thể làm bất cứ điều gì chỉ cần cô đừng bỏ rơi anh.
Nhưng thiếu niên luôn để ý mặt mũi, trong lòng đã mềm như nước nhưng trên mặt lại cứng như cục đá. Thổ lộ với cô xong, sợ cô há miệng cự tuyệt, ngón tay run rẩy hung dữ cướp lời: “Anh cho em thời gian một tuần để suy nghĩ!”
Nói xong liền quay đầu rời đi, hốc mắt nóng rực như sắp khóc, anh lặng lẽ quay đầu lại nhìn cô, nhịn không được mà khát vọng, rồi lại yên lặng đi theo phía sau cô.
Toàn bộ cuối tuần anh đều đi theo cô, sợ cô bị người khác đoạt mất.
Đến buổi tối ngày cuối cùng, anh vừa sợ hãi vừa hoảng loạn, biểu cảm cứng đờ chờ cô tan học, sợ bị chán ghét. Cả một đoạn đường, cứ đi một bước lại nhìn cô vài lần, trong lòng bàn tay nắm chặt món quà muốn tặng cho cô, bị mồ hôi thấm vào đến nhăn nhó.
Khi đi ngang qua công viên, lớp trưởng đang đứng chờ cô ở cửa, mỉm cười vẫy tay.
Anh dừng bước bất động, gắt gao nhìn cô chằm chằm.
Cô chạy vội qua chào hỏi, tiếp nhận món quà mà lớp trưởng đưa, đôi mắt cong thành vầng trăng non, anh chưa từng thấy cô cười ngọt ngào như vậy bao giờ.
Ngũ tạng trong người anh dường như bị bóp nát, anh muốn xông lên nghiền xương cốt người nọ thành tro.
Nhưng càng nhiều hơn là nỗi sợ hãi rơi vào vực sâu, nỗi tuyệt vọng khi không còn nhìn thấy ánh sáng nữa.
Khi xương bàn tay bị siết như muốn đứt đoạn, cô bỗng nhiên quay đầu lại, lẳng lặng nhìn anh dưới ánh trăng.
Anh sẽ không bao giờ nhìn thấy ai nữa, trong mắt chỉ có một mình cô, anh không muốn giết người, anh chỉ muốn cầu xin cô. Dùng bất cứ phương pháp nào cũng được, quỳ xuống hay làm gì cũng không sao, chỉ cầu xin cô hãy để ý tới anh.
Khanh Khanh mang theo ánh sáng đi về phía anh.
Hô hấp anh đau đớn.
Cô đi tới trước mặt anh, nhẹ nhàng chạm vào bàn tay đang siết chặt của anh, nhón chân lên túm cổ áo anh kéo thấp xuống, đôi môi mềm mại dán lên khóe miệng anh, nhỏ giọng hỏi: “Hoắc Vân Thâm, anh đã biết câu trả lời của em chưa?”
Hoắc Vân Thâm dựa đầu trên cửa sổ xe, khóe mắt có vệt nước thấm ra.
Ngoài xe, bầu trời đã dần dần mờ sáng.
Ngày tuyên án đã tới rồi.
Anh đờ đẫn ngồi chờ trong xe, tay chân dần trở nên lạnh ngắt, vô số ý nghĩ cực đoan đang tra tấn thần kinh.
Đột nhiên.
Cửa sổ xe bị gõ vang.
Hoắc Vân Thâm hơi sững sờ một chút, anh đột nhiên quay đầu lại nhìn thấy gương mặt xinh đẹp ở bên ngoài.
Thời gian chồng chất đan xen, cô 16 tuổi và cô của hiện tại.
Anh vội vàng đẩy cửa xe ra, muốn bước xuống đón cô.
Ngôn Khanh đẩy anh trở lại trong xe, tức giận: “Đừng lộ mặt! Đừng tùy tiện xuất hiện! Chú ý ảnh hưởng.”
Cổ họng Hoắc Vân Thâm khô cạn nóng rát, huyết sắc trong mắt còn chưa giấu đi, mở miệng nhưng lại không có cách nào phát ra tiếng.
Ngôn Khanh lúng túng ôm bọc giấy tờ nhỏ, thấy anh không nói lời nào, cô khẩn trương mở to mắt nhìn anh: “Hoắc tiên sinh, tôi thật vất vả mới hạ được quyết tâm, chúng ta có đi lãnh chứng hay không?”
Tài xế nhấn chân ga tăng tốc, phi ra khỏi địa điểm ghi hình.
Khi bánh xe dừng lại, Hoắc Vân Thâm nắm lấy tay Ngôn Khanh, bàn tay hơi mướt mồ hôi dùng sức nắm chặt.
Anh ngưng mắt nhìn cô, chậm rãi cong môi lên, mặt mày giãn ra, mỉm cười với cô.
Ngôn Khanh ngẩn người.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cười như vậy.
Cổ họng Hoắc Vân Thâm vẫn còn hơi khô rát, anh dịu dàng thấp giọng nói: “Nên sửa miệng rồi, xóa bỏ từ ‘Hoắc’ đi, từ hôm nay trở đi, anh chỉ là tiên sinh của một mình em mà thôi.”