Chương 19
Vân Lăng cho rằng phàm là phụ nữ bình thường đều không thể chịu nổi hai chữ “thế thân”, điều này khẳng định có thể kích thích Ngôn Khanh, ép cô phải thể hiện phản ứng liên quan tới Vân Khanh.
Không nghĩ tới thế lại bị Ngôn Khanh đáp trả kín kẽ tới mức vậy.
Trước kia tính tình Vân Khanh rất mềm yếu, cho dù bức như thế nào cũng tuyệt đối sẽ không nói ra lời nói như vừa rồi.
Biểu hiện của cô vừa xa lạ lại thản nhiên, chẳng lẽ mất trí nhớ? Nhưng cho dù mất trí nhớ cũng chỉ không nhớ rõ mà thôi, không thể nào thay đổi cả tính cách vốn có.
Nếu nói làm bộ, Vân Khanh lại càng không cần thiết.
Trừ phi cô ta thật sự là một người khác.
Vân Lăng trừng mắt nhìn đường nét tương tự ở trước mắt, tuy nhiên ngũ quan và sự tinh tế lại tốt hơn mình rất nhiều. Hồi tưởng lại cảm giác không cam lòng khi phải sống sau bóng dáng của Vân Khanh nhiều năm trước, cô ta càng nghĩ càng giận. Cảm xúc dâng trào, cô ta nâng cánh tay kéo Ngôn Khanh, muốn kéo Ngôn Khanh lại gần nhìn xem có phải Ngôn Khanh cố ý chỉnh hình thành như vậy hay không.
Ngôn Khanh nhanh tay lẹ mắt, nhanh nhẹn rút di động bên người ra chiếu thẳng vào mặt Vân Lăng: “Nếu cô chạm vào tôi, cũng đừng trách tôi chụp hình.”
Bình thường cô không thích hùng hổ doạ người, nhưng thái độ của Vân Lăng thật sự quá tồi tệ, đoán chừng cũng không ít lần ở sau lưng hãm hại Vân Khanh.
Mặc dù để trút giận thay nữ thần nhưng Ngôn Khanh cũng muốn chọc tức cô ta thêm chút nữa: “Chờ tôi quay video lại, cô đoán xem, tôi trực tiếp đăng lên mạng nói ma cũ bắt nạt ma mới tốt hơn, hay là trực tiếp đưa cho Hoắc tổng xem lại càng tốt hơn? Tuy rằng tôi chỉ là thế thân, nhưng cô cũng biết đấy, anh ấy cực kỳ —— để ý tôi.”
Từ “cực kỳ” còn cố ý kéo thật dài.
Trong ngữ khí lộ ra vẻ kiêu ngạo, thật lòng không hề cảm thấy việc này có gì đáng xấu hổ.
Vân Lăng theo phản xạ muốn trở mặt ngăn cản, nhưng cho dù cãi lại cũng rơi xuống thế hạ phong, đúng lúc thanh âm sốt ruột của trợ lý truyền đến từ xa tới gần: “Chị Lăng Lăng, chị ở bên này sao? Giám sát đang thúc giục tới trình diện.”
Vân Lăng không muốn bị người khác phát hiện, vội vàng đổi thành hình tượng nữ thần trước mặt công chúng, trả lời như thường lệ.
Cô ta quay đầu trừng mắt nhìn Ngôn Khanh, cắn răng thấp giọng nói: “Có gì đáng đắc ý, đồ dỏm chính là đồ dỏm, anh ta chỉ coi cô như công cụ an ủi mà thôi, cô thật sự cho rằng anh ta sẽ coi trọng mình?”
Hoắc Vân Thâm là một kẻ điên lạnh lùng, ngoại trừ Vân Khanh anh ta căn bản không có chút cảm xúc nào như người bình thường, làm không tốt một ngày nào đó không hài lòng anh ta sẽ trở mặt.
Hàng giả mà thôi, chẳng lẽ cảm thấy bản thân mình thật sự có chỗ dựa.
Cô ta vẫn luôn chịu đựng đủ sự áp chế của Vân Khanh, hiện tại cô ta không tài nào chịu đựng nổi một hàng giả không biết từ nơi nào nhảy ra cưỡi lên đầu mình.
Ít nhất ở trong chương trình này, cô ta là khách quý, tương đương với người cố vấn đặc biệt của tập này, mà Ngôn Khanh chỉ là một thí sinh nhỏ bé không đáng nhắc tới mà thôi.
Cô ta không ngại tự mình dạy dỗ người mới một phen, muốn yên ổn lăn lộn trong giới giải trí, đầu tiên phải học được cách kẹp chặt đuôi mà làm người.
Vân Lăng đội mũ đeo khẩu trang, trước khi rời đi còn lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngôn Khanh một cái. Ngôn Khanh không để ý tới cô ta, khi người biến mất, cô mới nhẹ nhàng thở ra, có chút ủy khuất mà mím môi.
Bỗng dưng bị kéo vào một đống phiền toái……
Cùng là con gái nhà họ Vân, vì sao lại chênh lệch lớn như vậy.
Ngôn Khanh nhìn thời gian, cũng tới lúc trở về tập hợp, cúi đầu tính toán đi theo đường cũ trở về. Vừa mới đi tới lối nhỏ dẫn ra bên ngoài, bả vai đột nhiên bị siết chặt, một vòng tay to rộng ấm áp ôm lấy cô, nhẹ nhàng kéo cô vào trong khuỷu tay.
Cô không phòng bị, thiếu chút nữa giật mình kêu thành tiếng, nhiệt độ trên người người đàn ông lập tức bao phủ xuống dưới.
Ngôn Khanh duỗi tay chống trước ngực anh, nhìn kỹ là bộ tây trang đuôi én màu đen……
Hô hấp của cô hơi hỗn loạn, cô sững sờ ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy đôi môi nhợt nhạt quen thuộc cùng chiếc mặt nạ vàng che khuất nửa khuôn mặt.
Lúc này Ngôn Khanh mới nhớ tới mục đích ban đầu mình chạy ra đây, quả nhiên không phải ảo giác, người nhân viên mà cô nhìn thoáng qua thật sự là Hoắc Vân Thâm……
“Hoắc tổng, vì sao anh lại ——”
Không cho cô cơ hội chất vấn, thanh âm trầm thấp của Hoắc Vân Thâm áp xuống, hiếm khi mang theo ý cười: “Vợ à, thì ra em cũng biết, anh có bao nhiêu —— để ý em.”
Lỗ tai Ngôn Khanh đỏ lên.
Anh đã nghe được! Còn đặc biệt bắt chước ngữ khí của cô lặp lại một lần!
Thời tiết rất lạnh, gương mặt Ngôn Khanh bị đông lạnh đến trắng bệch trước đó, hiện tại bị anh trêu đùa như vậy liền hiện ra một tia xấu hổ và giận dữ.
Hoắc Vân Thâm nhân lúc cô không kịp phản ứng, kéo cô tới quầy bán vé cách đó không xa. Bởi vì đoàn làm phim đã bao trọn nên hầu hết những nơi này đều trống không, ngoại trừ một chiếc cửa sổ nhỏ nhìn ra bên ngoài thì các mặt khác vô cùng kín kẽ.
Anh đóng cửa lại, tùy tiện nhặt một tấm bảng che cửa sổ, chỉ lưu lại một khe hở truyền ra ánh sáng.
Trong không gian nhỏ hẹp, hai người trưởng thành khó tránh khỏi có chút chen chúc, hơn nữa ánh sáng mờ ảo, không khí lạnh lẽo càng thêm ái muội.
Thái dương Ngôn Khanh giật giật, khoảng cách quá gần, làn da không khỏi có chút tê ngứa nói không nên lời, cô không được tự nhiên tránh về phía cửa, không muốn miễn cưỡng thân mật với anh.
Hoắc Vân Thâm cởi cúc tây trang, kéo cô vào trong lòng: “Đừng nhúc nhích.”
Ngôn Khanh trấn định nhấn mạnh: “Hoắc tổng, tôi rất vội!”
“Vội bị cảm sao?” Hoắc Vân Thâm hỏi lại, đỡ cô ngồi xuống vị trí của người bán vé, duỗi tay kéo khóa áo đồng phục của cô.
Ngôn Khanh vội vàng duỗi tay che ngực: “Anh làm gì! Lại muốn vượt rào!”
Hoắc Vân Thâm liếc mắt nhìn cô một cái, từ trong túi lấy ra vài miếng dán giữ nhiệt, mắt đen sâu kín: “Không cho anh cởi, vậy tự em cởi, dán thứ này lên.”
Ngôn Khanh ngoài ý muốn có chút đỏ mặt với chính suy nghĩ của mình.
Hôm nay trời lạnh, mọi người đều biết, nhưng vì xinh đẹp và hiệu quả ăn ảnh, nên về cơ bản đều mặc một chiếc áo hoodie đồng phục của các thí sinh dự thi mà thôi. Miếng dán giữ nhiệt rất tốt, nhưng nơi sinh hoạt tập thể không có chỗ mua.
Cô sợ lạnh, bên trong mặc nhiều hơn người khác một lớp vải, cho dù thế thì tay chân vẫn lạnh lẽo.
Thứ này của Hoắc tổng thật sự đưa tới rất đúng lúc.
Cô hít hít mũi, lông mi run rẩy, nhỏ giọng yêu cầu: “…… Vậy anh quay mặt đi, không được nhìn.”
Hoắc Vân Thâm không nói chuyện, nghiêng người xoay mặt đi, lỗ tai tinh tế nghe thấy tiếng kéo khóa áo của cô, xé xuống lớp giấy bóng đóng gói, dán trên eo trên bụng mình, bàn tay còn lại vỗ nhẹ cố định nó trên thân thể, phát ra âm thanh rất nhỏ. Thỉnh thoảng dùng sức lực quá lớn, vỗ đau mình, sau đó lại phát ra tiếng kêu yếu ớt.
Hầu kết anh lăn lộn lên xuống, trước mắt là bộ dáng trước kia Khanh Khanh dán trong ngực anh, mặc anh giúp cô thay quần áo tắm rửa.
Mềm mại, đáng yêu, ngọt ngào.
Tất cả những từ tốt đẹp cũng không đủ để hình dung hình ảnh đẹp đẽ đó.
Hoắc Vân Thâm nhắm mắt lại, đè nén sự chấn động trong trái tim, nghe thấy Ngôn Khanh hỏi: “Hoắc tổng, Vân Lăng…… Là người nhà Vân Khanh sao?”
“Không phải, Khanh Khanh không có người nhà.”
Anh ngoái đầu nhìn lại nhìn cô: “Coi như Khanh Khanh có người nhà, thì bọn họ cũng sớm qua đời rồi, những người khác đều có kết cục thích hợp cho riêng mình, về phần cô ta, chỉ là thứ không lên được mặt bàn.”
Ngôn Khanh lập tức hiểu ra.
Điều Vân Lăng nói đại khái là sự thật.
Vân gia cường thịnh một thời tại Hải Thành, cuối cùng lại suy vong trong tay Hoắc Vân Thâm. Anh nói như vậy, ý tứ rõ ràng là trước kia những ngày tháng Vân Khanh ở Vân gia cũng không tốt, người chân chính đối xử tốt với cô ấy thì không ở đó. Phần còn lại, có thể đã bị anh đích thân xử lý, khả năng đều là những người từng làm tổn thương Vân Khanh.
Vân Lăng này, hơn phân nửa là một nhân vật nhỏ, không biết thuộc nhánh nào trong dòng họ, gia chủ suy bại hết mới đến phiên cô ta lên mặt lỗ mãng.
Lồng ngực Ngôn Khanh mơ hồ có cảm giác khó chịu, chính cô cũng không rõ nguyên nhân.
Xem ra sau khi Hoắc tổng có năng lực đã từng bước báo thù thay Vân Khanh.
Cho dù cô là người ngoài cuộc không hiểu rõ tình huống cũng cảm thấy vô cùng hả giận.
Ngôn Khanh hỏi: “Phản ứng của tôi đối với Vân Lăng anh đều nhìn thấy đi, có gì không ổn hay không?”
Hoắc Vân Thâm lắc đầu: “Em muốn làm thế nào cũng được, chuyện này trách anh đã không thu thập cô ta sớm một chút, khiến cô ta có cơ hội tới quấy rầy em, chuyện sau này anh sẽ xử lý.”
Ngôn Khanh vội nói: “Tạm thời không cần, dường như cô ta đã tin tưởng tôi không phải Vân Khanh, chắc hẳn sẽ không gây phiền toái gì đâu, hơn nữa cô ta chỉ được mời một tập này, trước tiên cứ ghi hình xong, đừng làm chậm trễ tiến độ của mọi người.”
Hoắc Vân Thâm biết sở dĩ Vân Lăng tin tưởng, bởi vì phản ứng hiện tại của Khanh Khanh đã hoàn toàn khác trước kia.
Tính cách của cô có sự thay đổi.
Ngoại trừ ký ức bị bóp méo, thì rốt cuộc cô đã phải chịu bao nhiêu đau khổ mới có thể diệt sạch tính tình mềm mại không có lực công kích từ trong xương cốt của cô, biến cô trở thành người gai góc và phản kích theo bản năng.
Hoắc Vân Thâm không thể hỏi, trước khi chưa có kết quả điều tra, ngay cả nghĩ anh cũng không dám nghĩ.
Chỉ cần hình ảnh Khanh Khanh chịu khổ hiện ra trước mắt, trong lòng anh liền tràn đầy cuồng bạo.
Anh cúi người xuống, đôi chân thon dài cong lại, vô cùng tự nhiên khuỵu đầu gối xuống đất, từ một bên khác của chiếc túi áo tây trang lấy ra một chiếc hộp kem dưỡng da tay, mở nắp rũ đầu nghiêm túc bôi lên tay cho Ngôn Khanh.
Ngôn Khanh vội vã rút tay về: “Anh, vì sao thứ gì anh cũng có vậy.”
“Những thứ em cần, anh đều chuẩn bị.”
Ngôn Khanh cắn môi, Hoắc tổng có cần hiền huệ tới vậy hay không!
Hoắc Vân Thâm đè cô lại, thấp giọng nói: “Ngoan, đây là kem chống rét.”
Khớp xương mười ngón tay của anh rất rõ ràng, không phải kiểu người sống trong nhung lụa mà trái lại mang theo cảm giác thô ráp, xoa bóp tay cô từng chút một.
Ngôn Khanh vừa chua xót vừa tê dại, cảm xúc kích thích thấm qua làn da, hướng vào bên trong xương cốt của cô, tựa như muốn đánh thức thứ gì đó.
Cô không tự chủ cảm thấy sợ hãi loại cảm giác này.
Ngôn Khanh vội vàng rút tay trở về, lúng túng muốn đi ra ngoài, trước khi mở cửa vẫn nhịn không được mà nhắc nhở: “Hoắc tổng, loại hoàn cảnh lộn xộn này không thích hợp với anh, anh vẫn nên đi làm chút chính sự đi, đừng giả dạng đi theo tôi nữa, lãng phí thời gian của anh, mỗi tuần một lần đến ngày tôi tự nhiên sẽ về nhà.”
Hoắc Vân Thâm trả lời rất nhẹ: “Nhưng anh nhớ em.”
Ngôn Khanh nhất thời chịu không nổi sức nặng của câu nói này, nóng vội quay đầu lại, muốn giảng đạo lý với anh, lại phát hiện sắc mặt anh vô cùng kém. Màu sắc trên môi rất nhạt, bóng đen từ hai hàng mi rơi xuống ý đồ che giấu lớp xanh đen dưới mắt.
Cô không đành lòng, lại ngượng ngùng biểu đạt sự dịu dàng, đành phải tận tình khuyên bảo: “Vậy anh thử đi làm chuyện khác đi, đến công ty, về nhà nghỉ ngơi, hoặc xem phim để thư giãn, tất cả đều tốt hơn bây giờ.”
“Hoắc tổng, tôi rất bận, phải ghi hình, luyện thanh, học vũ đạo, thời gian căn bản không đủ dùng.”
“Tuy rằng chúng ta đã lãnh chứng, nhưng hôn nhân cũng thế mà anh cũng vậy, rốt cuộc chỉ là một bộ phận nhỏ trong cuộc sống của tôi mà thôi, tôi không có biện pháp luôn phải bỏ tinh lực để ứng phó với anh.”
Cô dứt lời, trong căn phòng nhỏ hẹp yên tĩnh tới mức hít thở không thông.
Một tia sáng xuyên qua cửa sổ chiếu lên lưng Hoắc Vân Thâm, không nhìn rõ vẻ mặt của anh, chỉ thấy bóng dáng anh trầm mặc xám xịt.
Sau một hồi, anh mới hơi cúi đầu, cười cười, khô khan nói: “Anh chỉ là một bộ phận nhỏ trong cuộc sống của em, nhưng với anh mà nói, em là toàn bộ của anh.”