Chương 4
Gió đêm lạnh thấu xương khiến Ngôn Khanh muốn rơi lệ, cô lặng lẽ mặc niệm: Nữ thần thật xin lỗi, tôi đã làm vỡ quả cầu mà cô tặng cho chồng, tôi thật sự không cố ý.
Việc cô rời đi đối với anh ấy là một sự tàn nhẫn, hiện giờ anh ấy vừa đáng thương lại biến thái như vậy, nếu cô biết chuyện có đau lòng hay không.
Ngôn Khanh đè nén phiền muộn xuống, thở dài, thu liễm tâm tình tiếp tục bò xuống.
Cô rất tự mình hiểu lấy, cho dù Hoắc Vân Thâm có thảm như thế nào thì cũng có thể dễ dàng khiến cô đi tong, vẫn nên nắm chặt thời gian chạy trốn sẽ thực tế hơn, bằng không nếu bị bắt lại người thảm chính là mình.
Ngôn Khanh nắm chắc khăn trải giường trong tay, thân thể đơn bạc lướt trong gió lạnh, ngón tay cô tê dại, hành động cũng trở nên trì độn, vừa chạy trốn vừa phải lưu ý động tĩnh trên tầng, e sợ đại BOSS xuất hiện.
Vấn đề chính là, sợ cái gì thì cái đó sẽ tới.
Cô vừa mới di chuyển đến giữa tầng hai và tầng một thì nghe thấy tiếng động từ cửa sổ đang rộng mở phía trên. Hoắc Vân Thâm vặn khoá cửa, trái tim cô như bị vặn xoắn theo, cơ thể theo bản năng đẩy nhanh tốc độ.
Hoắc Vân Thâm vọt tới bên cạnh cửa sổ trong chớp mắt, vẻ sợ hãi sâu nặng trên mặt khiến người ta hít thở không thông, anh hô lớn hai chữ ngắn ngủi, thanh âm phát ra bị gió xé rách.
Theo phản ứng của anh, Mẫn Kính nhanh chóng dẫn người chạy ra mặt sau của ngôi nhà, Ngôn Khanh hoàn toàn bại lộ trước những ánh đèn rối loạn. Cô giật mình, bàn tay trượt một cái, khăn trải giường thoát khỏi sự khống chế, ngay cả tiếng kêu sợ hãi cô cũng không kịp kêu, cả người bất lực ngã thẳng xuống dưới.
Chết rồi! Nữ thần! Cầu xin cô hãy cứu tôi!
Ánh mắt cuối cùng Ngôn Khanh nhìn về phía tầng 3, bóng người phía sau cửa sổ đã sớm biến mất, chắc hẳn giây phút phát hiện ra cô anh đã lập tức lao xuống tầng 1.
Thời điểm cô cho rằng chiếc gáy của mình sẽ tiếp đất, tuy nhiên ngoài ý muốn nhưng cũng nằm trong dự kiến, cô đập thật mạnh lên ngực người đàn ông.
…… Không phải nữ thần, mà là chồng của nữ thần.
Hoắc Vân Thâm thở ra một hơi nặng nề tới mức không đành lòng, anh dùng thân thể của mình để đỡ lấy Ngôn Khanh, trong cổ họng phát ra tiếng rên gần như thê lương, cánh tay ôm chặt cô không bỏ.
Ngôn Khanh sống sót sau tai nạn, ngược lại đầu óc vô cùng tỉnh táo.
Không cần dùng tới chiêu khóc nháo phân rõ phải trái với Hoắc Vân Thâm, anh sợ nhất điều gì? Anh sợ nhất “Khanh Khanh” chết.
Cô giả bộ xuội lơ khiến Hoắc Vân Thâm thả lỏng cảnh giác, đợi Mẫn Kính tới gần thì nhanh chóng đoạt lấy chiếc bút máy trong túi áo ngực anh ta, lập tức mở nắp bút dí đầu nhọn vào động mạch trên cổ mình, lạnh giọng nói: “Hoắc Vân Thâm! Anh đủ chưa! Có phải cần tôi chết ở trước mắt anh, anh mới buông tha cho tôi hay không!”
Hoắc Vân Thâm đi tới đoạt bút máy trong tay cô, cô vội vàng lùi về phía sau, chỉ cần có thể rời xa anh, cô không tiếc lăn lộn trên mặt đất.
Trong đêm tối, toàn thân Hoắc Vân Thâm cứng đờ, yên lặng chăm chú nhìn cô.
Anh đào rỗng tâm tư đi yêu một người, cuối cùng người đó coi anh là hồng thủy mãnh thú, dùng vũ khí sắc bén lấy sinh mạng ra uy hiếp, cưỡng bách anh buông tay.
Ngôn Khanh bất chấp cắm đầu bút vào da thịt.
Đối đãi với người điên cuồng cố chấp, phải dùng phương pháp cực đoan nhất, thành bại được quyết định ở hành động lần này!
Khi cơn đau nhói sắp ập đến, Hoắc Vân Thâm hét to: “Đừng khiến mình bị thương! Anh thả em đi!”
Nhịp tim của Ngôn Khanh tăng vọt, cô không dám tin lời anh nói, ngòi bút vẫn dừng ở nơi đó, một khắc cũng không dám trì hoãn mà bò dậy, liên tục lùi về phía sau, cô cảnh giác nhìn chằm chằm Hoắc Vân Thâm, sợ anh thay đổi ý định.
Từng ánh mắt xa lạ của người đối diện đều như cán nát trái tim Hoắc Vân Thâm.
Cô lùi đến một khoảng cách an toàn, lập tức xoay người, mắt thấy thân ảnh gầy yếu chuẩn bị biến mất trước cửa dân khu cư. Hoắc Vân Thâm không chịu nổi hình ảnh như vậy, khắc chế không được mà tiến về phía trước vài bước, sau đó lại đột ngột dừng lại.
“Thâm ca……” Mẫn Kính từ khi còn học sơ trung đã theo Hoắc Vân Thâm lăn lộn, tuy nhiên chính anh ta cũng không có can đảm tự tiện nhiều lời.
Hoắc Vân Thâm không chớp mắt nhìn theo phương hướng của cô, trầm giọng nói: “Chuẩn bị xe cho tôi, lại sắp xếp một chiếc taxi đón cô ấy. Mặc kệ cô ấy muốn đi đâu đều phải đưa cô ấy đi, đừng khiến cô ấy bị sợ hãi, còn có,” anh gằn từng chữ một: “Điều tra rõ ba năm này!”
Mẫn Kính lập tức gật đầu, anh ta đưa chiếc túi zip đựng tóc cho Hoắc Vân Thâm, không dám nói là kéo ra, chột dạ nói: “…… Em nhặt được trên lưng Vân Khanh…… tuy nhiên cho dù có xét nghiệm ra kết quả thì chưa chắc cô ấy đã chấp nhận.”
Ánh mắt lạnh băng của Hoắc Vân Thâm quét qua người Mẫn Kính, gắt gao nắm chặt túi tóc.
Cô tự tay cởi được nút thắt vốn chỉ thuộc về hai người bọn họ, nhưng lại không hề phát giác, một lòng cho rằng mình là một người khác.
Hoắc Vân Thâm nhắm mắt lại, khớp xương bàn tay siết chặt đến trắng bệch, không ngừng tự thôi miên chính mình.
Đừng đau, đừng sợ, không phải Khanh Khanh không cần mình, cô chỉ…… quên mất mình mà thôi.
Ngôn Khanh chạy một mạch ra khỏi tiểu khu, không dám dừng lại, tiếp tục chạy dọc theo ánh đèn đường mờ nhạt. Cả người bị gió đêm thổi lạnh, phía sau có tiếng còi xe vang lên, cô tưởng Hoắc Vân Thâm đổi ý đuổi tới, hận không thể chắp cánh nhảy lên đầu tường, tuy nhiên đuôi mắt lại liếc thấy một chiếc xe taxi trống không.
Tài xế là một người phụ nữ trung niên tốt bụng, xe giảm dần tốc độ, quan tâm hỏi: “Cô gái, cô không sao chứ? Muốn đi đâu? Đúng lúc tôi kết thúc công việc, tôi đưa cô đi một đoạn, khu vực này không dễ gọi xe.”
Ngôn Khanh bụi bặm đứng bên đường trống vắng, chóp mũi chua xót muốn khóc.
Cha mẹ cô không còn nữa, cô cũng không có người thân khác, bởi vì vừa mới về nước nên chỉ có An Lan xem như người quen. Hải Thành lớn như vậy, cô chỉ có một mình còn bị Hoắc Vân Thâm bắt nạt.
Cô dụi dụi đôi mắt phiếm hồng, tay chân lạnh băng ngồi vào trong xe, thấp thỏm nói: “Ở đây quá nguy hiểm, chúng ta đi mau!”
Tài xế cực kỳ phối hợp, đạp chân ga phóng ra ngoài, sau khi tiến vào đường lớn, thân mình cứng đơ của Ngôn Khanh mới dần dần thả lỏng nhờ cảm giác an toàn mà thành phố mang lại.
Cô giành giật từng giây, vừa về đến nhà liền thu dọn hành lý tùy thân, ngựa không ngừng vó chạy tới công ty Truyền thông Thừa Phong.
Trên đường tài xế hỏi: “Trời còn chưa sáng, nơi đó còn chưa mở cửa mà?”
Ngôn Khanh kiên định nói: “Không sao, cháu có thể chờ.”
Hiện tại đã hơn 4h sáng, ngoài cổng Thừa Phong bảo an trực ban cùng rất nhiều camera theo dõi, chỉ cần cổng vừa mở cô sẽ là người đầu tiên vọt vào báo danh.
Ngôn Khanh dựa đầu vào cửa sổ xe, khuôn mặt chỉ lớn bằng một bàn tay trắng nõn, khóe mắt còn mơ hồ dính nước mắt. Lăn lộn suốt đêm, đổi thành người khác có lẽ đã sớm tiều tụy, tuy nhiên trên người cô lại không có cảm giác ảm đạm phủ bụi trần, ngược lại càng có vẻ mềm mại yếu ớt, an tĩnh ngồi đó càng khiến người ta thương tiếc.
Tài xế qua kính chiếu hậu trộm nhìn chiếc xe việt dã đi theo phía sau, lại nhìn sang Ngôn Khanh, sau đó cảm khái mà lắc đầu. Cô gái này đẹp tới mức không biết dùng lời nào để miêu tả, khó trách Hoắc tổng nguyện ý từ bỏ người cũ để đến với cô.
5 giờ sáng, Ngôn Khanh xuống xe trước cổng Truyền thông Thừa Phong, tài xế muốn giúp cô cầm hành lý, cô lắc đầu: “Cháu tự làm được.”
Cô lấy ra 300 tệ đưa cho tài xế, đôi mắt trong suốt chớp động: “Dì ơi, cảm ơn dì, cháu gặp chút phiền toái, nếu có ai hỏi dì đã từng gặp cháu hay chưa dì nhất định phải phủ nhận, đừng để cháu bị liên lụy.”
Ngôn Khanh đơn giản thu dọn một chút tiền mặt, hộ chiếu, cùng với vài giấy tờ quan trọng và chìa khóa, về phần di động và túi xách, Hoắc Vân Thâm thích giữ thì cứ giữ đi, cô thà rằng từ bỏ.
Đôi tay gầy guộc trắng bệch của cô nắm chặt rương hành lý, căn bản không chú ý tới camera trong những góc khuất hai bên sườn đang sáng đèn đỏ nhấp nháy. Cô để mặt mộc, đứng một mình lẻ loi, trời còn chưa sáng đã tới báo danh ghi hình.
Vốn dĩ người bảo vệ đang buồn ngủ, vừa thấy bên ngoài có một đại mỹ nhân tuyệt sắc đang ngồi xổm dưới mái hiên, nhìn thấy mà thương, anh ta lập tức lên tinh thần.
Với diện mạo này, chắc chắn sẽ nổi tiếng! Hiện tại kéo gần quan hệ, sau này còn có thể xin mấy chữ ký!
Bảo vệ tích cực mời Ngôn Khanh vào phòng ngồi đợi, Ngôn Khanh lạnh tới mức cuộn tròn người nên cũng không khách khí với anh ta, ôm túi quần áo, héo rũ ngồi trên chiếc ghế dựa bên cửa sổ. Hoàn cảnh đã an ổn nhưng trước mắt cô không ngừng lóe lên gương mặt của Hoắc Vân Thâm, đặc biệt là dáng vẻ ngồi dính quả cầu thủy tinh khi cô đang treo giữa không trung, biểu cảm vừa điên cuồng vừa thống khổ đó khiến cô đau xót một cách khó hiểu.
Này —— dừng lại.
Ngôn Khanh tức giận véo mình một cái, bị hành hạ còn chưa đủ có phải hay không? Nếu Hoắc tổng có chút lý trí và lương tri, nói không chừng có thể buông tha cho cô từ nay không còn gặp lại, cô sẽ coi như mình vừa mơ một cơn ác mộng, nhanh chóng xóa chuyện này ra khỏi ký ức.
Cô không biết, ven đường cách đó mấy chục mét có một chiếc xe việt dã đang đỗ lại.
Người đàn ông trên ghế điều khiển thông qua cửa sổ, nhìn chằm chằm hơn phân nửa sườn mặt của cô, dùng hết sức lực mới đè ép được dục vọng phá cửa ôm cô vào trong ngực.
Đúng lúc Mẫn Kính gọi điện tới: “Thâm ca, những người liên quan đến chuyện ba năm trước đều không còn sống, muốn điều tra sâu hơn cần có thời gian, em bảo đảm sẽ dùng tốc độ nhanh nhất.”
“Mặt khác……” Trợ lý Mẫn toàn năng cảm thấy qua một đêm này đầu mình đều muốn lớn hơn ba vòng, như đi trên băng mỏng nói: “ Hai năm gần đây Vân Khanh ca hát trên mạng, hiện tại là một ca sĩ khá nổi tiếng. Thanh quản của cô ấy có sự thay đổi, hơn nữa từ trước đến nay anh vẫn luôn chán ghét những thứ liên quan tới giới giải trí, cho nên chúng ta mới không phát hiện ra.”
Hoắc Vân Thâm không nói một lời, rãnh sâu giữa lông mày trở nên sắc bén.
Giọng nói của Khanh Khanh xác thật có sự thay đổi, trước kia trong sáng ngọt ngào, hiện giờ hơi khàn hơn một chút, nhưng chính nó đã tạo ra hai sự khác biệt như trời với đất.
Rốt cuộc ba năm qua cô đã trải qua chuyện gì, chắc hẳn ở nơi mà anh không tìm thấy cô đã phải chịu không ít khổ sở!
Hầu kết của Hoắc Vân Thâm lăn lộn, anh siết chặt vô lăng trong tay.
“Chuyện quan trọng chính là,” Mẫn Kính căng da đầu tiếp tục nói: “Đêm qua, Vân Khanh vừa ký một phần hợp đồng với Thừa Phong, trong ba tháng tới cô ấy sẽ tham dự chương trình truyền hình cho các nữ ca sĩ với tư cách là một thí sinh dự thi……”
Anh ta càng nói càng sợ hãi, với mức độ chiếm hữu độc đoán của Thâm ca, trước kia thời điểm còn đi học nếu nam sinh nào ngắm Vân Khanh nhiều hơn vài lần, Thâm ca đều có thể ấn người ta xuống đất đánh cho một trận. Hiện tại, với tâm lý của một người đã mất sau đó tìm lại được, còn nháo tới mức thảm thiết như vậy, nếu Vân Khanh trở thành thần tượng đi ca hát nhảy múa, trai gái cả nước đều theo đuổi, sau này nổi tiếng rồi còn đóng phim thân mật cùng các nam minh tinh, không biết Thâm ca sẽ bùng nổ thành cái dạng gì?
Thử tưởng tượng đến hình ảnh đó anh ta đã cảm thấy cuộc sống này thật gian nan.
Mẫn Kính thử hỏi: “Có nên biến bản hợp đồng này thành rác hay không?”
Khóe môi Hoắc Vân Thâm căng chặt, nhả từng chữ lạnh băng: “Nên trở thành rác không phải hợp đồng, mà là chương trình đó.”
Mẫn Kính vỗ trán, xem đi, không hổ là Thâm ca của mình, quả nhiên đủ cực đoan.
Vết thương ở đầu ngón tay bị Hoắc Vân Thâm nắm đến rỉ máu.
Ngày trước khi còn đi học Khanh Khanh cũng rất thích ca hát, trong buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, thầy giáo yêu cầu nên cô đã hát một bản ballad làm kinh diễm tứ phía. Anh hận nhất là những người dám mơ ước tới cô, lúc đó anh đã kéo cô vào góc tường, yêu cầu cô chỉ được hát cho mình anh nghe.
Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt nhu nhuận nhìn anh nói: “Em chỉ hát cho mình anh nghe, anh đừng tức giận có được không.”
Giọng nói anh trầm xuống, ngữ khí vẫn còn chút hung dữ: “Hát xong rồi hãy nói, anh muốn nghe bài hát người khác chưa từng được nghe!”
Cô mỉm cười bao dung, nhẹ nhàng kéo đầu anh thấp xuống, mở miệng bên tai anh, giai điệu nghịch ngợm, dịu dàng du dương: “Em nguyện ý, chân trời góc biển đều sẽ theo anh.”
Trái tim anh run lên.
Sau đó không kịp đợi cô hát hết câu anh đã giữ lấy gương mặt cô mà hôn xuống.
Hoắc Vân Thâm dựa lưng vào ghế da, lồng ngực như có từng nhát dao xẹt qua.
Ngón tay cứng đờ giật giật, hô hấp dần trở nên dồn dập.
Khi Mẫn Kính đang lo lắng đề phòng Thâm ca chuẩn bị phát hỏa, Hoắc Vân Thâm lại buông di động xuống, mở giao diện tìm kiếm ra, đôi mắt ảm đạm rũ xuống, giọng nói trầm khàn: “Khanh Khanh hát…… cụ thể là bài gì.”
Anh muốn…… download toàn bộ.
Đeo tai nghe vào.
Nghe một mình.
Giả vờ như…… nó chỉ thuộc về một mình anh.