Chương 50
Khanh Khanh không lừa anh, cô dùng trái tim trong sáng thấu đáo của mình đối tốt với anh, nhưng anh đã chìm trong vực thẳm quá lâu, chưa một lần nếm trải ngọt ngào ấm áp.
Thứ cô cho, anh không dám nhận.
Anh đã từng nghe một câu chuyện xưa, có một con cừu chạy trong đêm đông, vốn dĩ nó có thể chống đỡ được đến hừng đông, nhưng trên đường gặp phải đống than chưa cháy hết, nó tham luyến độ ấm kia, dừng lại sưởi ấm. Tuy nhiên khi than lửa đốt xong, rốt cuộc nó lại không thể đứng lên, chỉ có thể đang sống sờ sờ bị đông chết.
Nếu anh có cô rồi lại mất đi, điều này còn tệ hơn cả cái chết.
Nhưng mà hương thơm trên người cô gái nhỏ sẽ gây nghiện, anh vừa dính vào liền không có cách nào kháng cự, ngày đêm tơ tưởng, giống như mười mấy năm sống một cách vô hồn đã bắt đầu cháy bỏng vì cô.
Anh lạnh lùng cự tuyệt Khanh Khanh, nói những lời tổn thương cô, sau đó lại theo đuổi rất lâu mới có được cô, chỉ cần được thơm má cô một chút, anh có thể cảm thấy ngọt ngào cả ngày.
Mỗi ngày anh đều yêu thích cô không muốn buông tay, sợ cô bị người cướp đoạt.
Nhưng người cướp đoạt cô lại mau chóng xuất hiện, là Hoắc Lâm Xuyên.
Hoắc Lâm Xuyên huỷ hoại em trai, trăm phương ngàn kế hại anh bị trục xuất khỏi Hoắc gia, trên lưng gánh một thân tội ác, chiếm vị trí của anh, lại cướp đi quyền có được Vân Khanh vốn dĩ thuộc về anh.
Không nghĩ tới Vân Khanh không biết tốt xấu, cực lực kháng cự cuộc hôn nhân bị thay đổi người này, còn chạy đi tìm kẻ hai bàn tay trắng, giãy giụa trong nước bùn là Hoắc Vân Thâm.
Loại phát triển này khiến Hoắc Lâm Xuyên không thể chịu đựng được, anh ta thích bộ dáng Vân Khanh, cũng vui khi lấy chuyện này ra chọc giận Hoắc Vân Thâm, hiện giờ lại giống như bị người đánh thẳng vào mặt, anh ta chỉ muốn khiến hai người cùng nhau chịu khổ.
Hoắc Lâm Xuyên thường xuyên tới chặn đường Vân Khanh, lợi dụng chuyện gia tộc ở cùng chỗ với cô, nhưng ngại thân phận người thừa kế, phải bận tâm sự ảnh hưởng của hai nhà Hoắc Vân, nên anh ta không dám đi quá xa, chỉ lén lút tìm không ít thế thân để phát tiết.
Phản ứng của Hoắc Vân Thâm không nằm ngoài dự kiến của anh ta, mỗi một lần anh ta trêu chọc Vân Khanh đều sẽ nghênh đón phản kích gần như cuồng bạo của Hoắc Vân Thâm, loại máu điên do chính tay anh ta tạo ra lại được sử dụng trên người anh ta.
Trước kia anh ta coi việc ngược đãi người em trai này làm trò cười, tuy rằng Hoắc Vân Thâm chống cự nhưng tính tình lại âm trầm đè nén, hiện giờ cả người phảng phất như một ngọn lửa cuồng bạo, muốn thiêu đốt anh ta thành tro bụi.
Có một lần Hoắc Lâm Xuyên chặn Vân Khanh trước công viên bên ngoài trường học, anh ta có tư tưởng muốn xâm phạm cô, bị sự kháng cự của cô kích thích, Hoắc Vân Thâm xuất hiện.
Đây là lần đầu tiên anh hoàn toàn không có lý trí, trong ánh mắt chỉ có một màu đỏ tươi, lao qua một đám bảo vệ còn chưa kịp phản ứng, ấn Hoắc Lâm Xuyên xuống đánh gần chết mới thôi.
Chính trong cuộc trả thù cuồng loạn đó, Hoắc Lâm Xuyên mất đi năng lực sinh lý quan trọng, không có cách nào nối dõi tông đường cho Hoắc gia.
Hoắc Lâm Xuyên không dám để lão gia tử và hội đồng quản trị của Hoắc thị biết tin, e sợ bị vứt bỏ vuột mất vị trí người thừa kế, anh ta tìm cớ ra nước ngoài điều trị, tới lúc này Hoắc Vân Thâm và Khanh Khanh mới coi như được trải qua những ngày tháng an ổn.
Cô thi đậu vào một trường đại học danh giá, là bông hoa được toàn khoa ưu ái, còn anh thì không được phép thi đại học nên đành phải nghĩ mọi cách để kiếm tiền, giúp Khanh Khanh có một cuộc sống tốt.
Anh trân trọng từng phút từng giây ở cạnh cô, nhưng cuối cùng vẫn mất cô trong một buổi sáng mùa thu.
Hoắc Vân Thâm thời khắc đó đã chết, anh kéo cái xác không hồn cố chấp tìm cô, trong phạm vi năng lực của anh tìm không thấy, anh phải đi tới vị trí cao hơn.
Ngoại trừ giết người phóng hỏa, chuyện gì anh cũng làm, với dòng máu ghê tởm nhà họ Hoắc, lợi dụng đầu óc nhạy bén trong kinh doanh và những tính toán lạnh lùng được thừa hưởng từ cha mình, anh dẫm lên một đường máu xâm nhập vào bộ máy quản lý của Hoắc thị, nhanh chóng diệt trừ những kẻ bất đồng chính kiến, khiến cho lão gia tử vẫn luôn nằm viện tức đến bỏ mạng, cuối cùng anh cũng đứng lên nắm quyền.
Sau khi đoạt lại Hoắc thị, anh lập tức san bằng Vân gia đã suy yếu, nhưng vẫn không tìm được bất cứ tin tức gì về Khanh Khanh.
Anh quay đầu lại trả thù một đám cặn bã tại Hoắc gia, người đầu tiên là Hoắc Lâm Xuyên đang lẩn trốn ở nước ngoài.
Hoắc Lâm Xuyên biết không còn đường sống, trước mặt Hoắc Vân Thâm lái xe lao xuống vách núi.
Trước khi đạp ga anh ta còn cười nói: “Nghe nói Khanh Khanh của mày đã chết? Chết rất tốt, loại kẻ điên như mày không xứng đáng có được hạnh phúc, đừng phí sức lực, cả đời này mày cũng không bao giờ tìm được cô ấy đâu.”
Ngôn Khanh nằm lắng nghe trong ngực Hoắc Vân Thâm, mỗi lần nghe những lời miêu tả liên quan tới Hoắc Lâm Xuyên, trên người cô lại không ngừng run rẩy, không phân biệt rõ là tức giận, hay do những ký ức đáng sợ từ trong xương.
“Anh ta đối xử với anh như vậy.” Cô muốn chặt người đó thành 8 mảnh: “Anh ta dám đối xử với anh như vậy!”
Hoắc Vân Thâm nằm nghiêng trên giường nhỏ, gian nan bước ra khỏi quá khứ, anh nhìn cô gái nhỏ đã mất mà tìm lại được bên người, áp qua hôn thật mạnh, sau đó mới nói: “Anh vẫn luôn cho rằng câu nói cuối cùng của anh ta chỉ vì muốn kích thích anh, hiện tại xem ra, rất có thể anh ta nắm được tình huống của em mới dám nói như vậy.”
“Trách anh.” Hầu kết anh cố hết sức mà lăn lộn: “Lúc ấy tinh thần của anh đã sụp đổ rồi, không tìm được phương hướng, giải quyết xong Hoắc Lâm Xuyên, anh lập tức thay đổi mục tiêu, nếu anh có thể suy nghĩ nhiều hơn một chút, có lẽ……”
Ngôn Khanh dán vào ngực anh: “Đừng đổ lỗi cho chính mình.”
Hoắc Vân Thâm ngơ ngẩn.
Ngôn Khanh thuận thế ôm lấy vòng eo căng chặt của anh, yếu ớt nói: “Anh đã làm rất nhiều rồi, nếu cứ trách móc nặng nề như vậy, em sẽ đau lòng.”
Cô hỏi: “Hoắc Lâm Xuyên thật sự đã chết sao?”
“Khi xe của anh ta rơi xuống sườn núi, đã xảy ra nổ mạnh.” Anh nhíu mày.
Khi đó nghĩ rằng anh ta đã chết, anh bận quay về tìm cô nên cũng không hao phí quá nhiều tinh lực đối với loại người này.
Ngôn Khanh đắm chìm trong nhiệt độ cơ thể của anh, tận lực che giấu sự bất an.
Nếu người phía sau màn thật sự là Hoắc Lâm Xuyên, anh ta chỉ thay đổi ký ức, khiến cô quên mất người cô yêu thôi sao……
Cô ra vẻ nhẹ nhàng, mỉm cười dùng chóp mũi cọ cọ lên cằm anh: “Không sao, em sẽ nỗ lực nhớ lại, mặc kệ anh ta còn chôn tai họa ngầm nào, chỉ cần em khôi phục ký ức, không để nó phát tác thì tốt rồi.”
Hoắc Vân Thâm nhớ lại kết luận lần trước của bác sĩ Hà.
Ký ức của lần trước chịu khống chế, nhất định phải kích hoạt giới hạn nào đó thì ký ức mới được giải thoát.
Nếu là Hoắc Lâm Xuyên bày mưu đặt kế, vậy cái giới hạn bí ẩn này, chắc hẳn là nhằm vào anh.
Hoắc Vân Thâm ôm Ngôn Khanh lên người, hôn ngón tay cô, không đề cập tới những phỏng đoán không tốt, mà thấp giọng dỗ dành cô: “Không cần gấp gáp, chúng ta chậm rãi suy nghĩ, đối phương là ai không quan trọng, anh sẽ không để em phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào.”
Thời điểm rời khỏi ký túc xá trời sắp tối rồi, An Lan vẫn đang chờ dưới tầng 1, thấy Ngôn Khanh xuống dưới, cô chạy như bay đến xin lỗi: “Ngôn Ngôn, xin lỗi em, sự tình phát triển tới ngày hôm nay đều phải trách chị, trước khi ghi hình em đã cố ý tìm chị nói về vấn đề tình cảm cá nhân của em, bọn chị vì hiệu quả chương trình nên mới kiên trì khuyên em tiếp tục tham gia, kết quả lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.”
Ngôn Khanh lắc đầu: “Không phải trách nhiệm của chị.”
“Phải! Em yên tâm, chị nhất định sẽ để bộ phận truyền thông làm công khai sáng tỏ, ngoại trừ chuyện này, còn có một chuyện càng quan trọng hơn ——”
An Lan sợ hãi liếc mắt nhìn Hoắc tổng một cái: “Có một bộ phim cổ trang rất lớn chuẩn bị ghi hình, hiện tại bọn họ đang chọn ca sĩ cho bài hát kết thúc, nhà làm phim nhìn trúng giọng hát của em, bởi vì trước mắt em vẫn chưa có người đại diện, cho nên muốn thông qua chị để liên hệ với em.”
Ngôn Khanh không khỏi giật mình: “Tìm em? Bọn họ không biết tình huống của em sao?”
Danh tiếng xấu như vậy, bị toàn bộ cư dân mạng mắng chửi, nếu cô hát, khó bảo đảm sẽ không liên lụy tới bộ phim.
An Lan dưới sự ngầm đồng ý của Hoắc tổng, kiên định nói: “Nhà làm phim là lão đại trong giới, từ trước đến nay chỉ xem thích hợp hay không, bài hát này của bọn họ đã thử qua rất nhiều ca sĩ, phong cách đều không hợp, hát không ra cảm giác, gần đây bọn họ nghe được bài hát của em khi còn là Bông Gòn, bọn họ hoàn toàn bị đả động bởi giọng hát của em. Ngôn Ngôn, loại thời điểm này có thể nhận được cơ hội tốt như vậy là vô cùng đáng trân quý, em nên thử xem sao.”
An Lan áy náy thở dài: “Chị không muốn em dừng bước, càng không muốn em bắt đầu từ vạch xuất phát một lần nữa, có một bộ phim lớn để dựa vào sẽ an toàn hơn không ít.”
Thời điểm bốn phía là địch, Ngôn Khanh còn nhận được chiếc bánh nướng lớn từ trên trời rơi xuống trước cửa nhà, cô quả thật không dám tin tưởng.
Cô kích động lôi kéo Hoắc Vân Thâm: “Thâm Thâm, thật sự có bộ phim lớn muốn em hát nhạc phim! Em vẫn chưa bị mọi người từ bỏ.”
Hoắc Vân Thâm cong môi: “Khanh Khanh sẽ không bị từ bỏ.”
Chiếc xe không tiến vào gara mà ngừng trong sân của biệt thự, cổng lớn bên ngoài rộng mở, cùng lúc đó một chiếc xe đợi sẵn ở cạnh đó chậm rãi tiến vào, đồng thời mở cửa xe cùng Ngôn Khanh.
Ngôn Khanh theo phản xạ muốn lui trở về, lo lắng hỏi: “Có phải phóng viên hay không!”
Hoắc Vân Thâm từ phía sau dứt khoát ôm cô xuống xe: “Là đội quản lý mới của Khanh bảo.”
Bên trong phòng khách, một hàng bảy người đứng thành một hàng, ở giữa là người phụ nữ trung niên có vẻ trải đời, mặc dù đứng trước mặt Hoắc tổng nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, trên dưới đánh giá Ngôn Khanh một lượt, sau đó gật đầu với Hoắc Vân Thâm: “Ngài yên tâm, sau này công việc của phu nhân cứ giao cho tôi.”
Mèo nhỏ Ngôn Khanh gần như ngừng thở.
Người này rất quen mắt, Lâm Uyển - người đại diện kim bài, phàm là nghệ sĩ qua tay cô ấy liền không có ai yếu kém, bất kể người nào cũng có hoạt động nổi bật, bản nhân cô ấy cũng là khách quen của hot search, thế nhưng lại bị Thâm Thâm đưa tới trước mặt cô.
“Xin chào Ngôn Khanh.” Lâm Uyển không chút cảm xúc duỗi tay: “Sau này tôi sẽ là người đại diện của cô, mấy người bên cạnh đều là trợ lý và bảo an riêng của cô.”
Ngôn Khanh nghiêm túc đứng lên, nắm lấy tay cô ấy: “Làm phiền mọi người, nhưng em không cần dùng nhiều người như vậy……”
Trong ánh mắt Lâm Uyển lộ ra vẻ cao ngạo: “Không cần để ý, bảng giá Hoắc tổng đưa ra đủ cao.”
Hoắc Vân Thâm lạnh lùng giương mắt, một ánh mắt đảo qua lập tức khiến Lâm Uyển thu liễm lại, thái độ cung kính hơn rất nhiều.
Lâm Uyển trở lại vấn đề chính: “Chắc hẳn cô đã nghe nói về bài hát kết thúc của bộ phim cổ trang rồi chứ, cô có thể trực tiếp qua đó thử giọng. Ngày mai hoặc ngày kia xuất phát đều được, nếu chọn ngày mai thì sẽ có nhiều thời gian giao lưu với chế tác hơn một chút, nếu chọn ngày kia thì hành trình sẽ khá chặt chẽ, tùy cô quyết định.”
Ngày mai là ngày đặc biệt……
Hoắc Vân Thâm mở miệng: “Ngày kia.”
Ngôn Khanh cũng đồng thanh: “Ngày mai.”
Trong phòng khách nhất thời trở nên yên tĩnh, Ngôn Khanh ngoắc ngoắc ngón tay Hoắc Vân Thâm: “Ngày mai có chuyện quan trọng gì sao?”
Hoắc Vân Thâm mím môi: “…… Không quá quan trọng, là một ngày kỷ niệm rất nhỏ.”
Nửa câu sau, anh đè ép âm lượng xuống thấp, Ngôn Khanh không nghe rõ, cho rằng anh chỉ đơn thuần không muốn cô đi làm sớm, vì thế cô tiếp tục thương lượng: “Hiện tại đang có rất nhiều sự tranh cãi về em, công việc tìm tới cửa em nên tích cực hơn một chút mới phải, ngày mai chỉ gặp mặt làm quen thôi mà.”
Mắt hạnh của cô sáng ngời, khiến anh không có cách nào nói ra lời cự tuyệt.
Ngày mai…… là ngày Khanh Khanh tiếp nhận anh.
Cuộc sống hỗn độn của anh chân chính được xé mở, lấp đầy bởi cảm giác ngọt ấm.
Mỗi ngày cho tới hôm nay, Khanh Khanh vẫn ở cạnh anh, cho dù cuộc sống trước kia không tốt, nằm trên chiếc giường nhỏ trong căn nhà mộc mạc, ôm lấy cô trò chuyện, hấp thụ hơi ấm từ cô.
Gần đây anh quá hạnh phúc, hạnh phúc tới mức quên mất chuyện Khanh Khanh vẫn chưa nhớ ra anh.
Cô yêu anh là tình cảm của mấy tháng qua, không phải thứ tình cảm khắc sâu và được ưu tiên hàng đầu như của anh.
Khanh Khanh còn có công việc phải làm, ngày mai đối với cô nói chỉ là một ngày bình thường không có gì đặc biệt trong trí nhớ mà thôi.
Bài hát này là tài nguyên anh tìm về, cô thật vất vả mới không buông xuôi, tìm lại được lòng nhiệt tình, anh không nên trói buộc.
Hoắc Vân Thâm mỉm cười, đáp ứng: “Được.”
Sang ngày hôm sau Lâm Uyển tự mình dẫn người tới đón Ngôn Khanh, cô ấy còn cố ý dặn dò: “Hoắc tổng, trong lúc phu nhân đi thử giọng, tôi đề nghị ngài không cần đi theo, đặc biệt là đừng tới sân bay, dễ dàng bị người bắt gặp. Giai đoạn trước mắt này, phu nhân đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, nếu muốn bình ổn dư luận thì không nên liên hệ quá chặt chẽ với ngài, tốt nhất nên để dư luận phai nhạt đi một khoảng thời gian.”
Hoắc Vân Thâm nhìn phản ứng của Ngôn Khanh.
Ngôn Khanh vỗ vỗ cánh tay anh, tràn đầy ý chí chiến đấu: “Thâm Thâm, anh cứ xử lý chuyện của anh đi, mấy ngày nữa em sẽ trở lại.”
Trước khi Lâm uyển tiếp nhận Ngôn Khanh đã tìm hiểu qua về tình huống hiện tại và quá khứ của cô, những chuyện bát quái cũng không ngoại lệ. Sau đó còn không khỏi cảm thán trong lòng, Hoắc tổng quá nặng tình với người yêu quá cố, ngay cả thế thân cũng nguyện ý cưới vào cửa, không biết sau này khi tỉnh ngộ, anh ta sẽ đối xử lạnh lùng với cô gái nhỏ tới mức nào.
Vị thế thân Ngôn tiểu thư này đã từng hoạt động ca hát không ít, hơn nữa còn cho ra mắt một vài ca khúc do chính mình sáng tác. Không biết có mấy phần thật mấy phần giả, chỉ hy vọng tới hiện trường rồi đừng để mất mặt quá mức, lãng phí tài nguyên hiếm có.
Về phần thực lực gì đó…… cô ấy quan sát kỹ gương mặt của Ngôn Khanh, nhất định là cầm cờ đi đầu trong giới, về khả năng thì thật sự cô ấy không tin.
Chắc hẳn chỉ là con chim hoàng yến xinh đẹp mà thôi.
Lâm Uyển bảo mật hành trình, tới sân bay liền sử dụng thông đạo chuyên dụng do Hoắc tổng sắp xếp, thuận lợi đưa Ngôn Khanh tới địa điểm thu âm.
Ngôn Khanh tinh thần không yên, trước khi ngồi lên xe rời đi cùng Lâm Uyển cô quay đầu lại nhìn cửa nhà.
Hoắc Vân Thâm đang đứng ngoài cửa, bình tĩnh nhìn cô chăm chú.
Cửa sổ xe chỉ nhìn được 1 chiều, rõ ràng anh không thể nhìn tới cô, nhưng vẫn nhìn không chớp mắt như vậy. Tròng mắt đen nhánh vô cùng tĩnh lặng, phảng phất như trong tay cầm xiềng xích, tuy nhiên anh lại không trói chặt cô, mà trói hồn phách của mình vào chân cô một tấc cũng không rời.
Ngôn Khanh đi theo Lâm Uyển, gặp mặt nhà sản xuất trong phòng thu âm.
Sau khi nghe giai điệu, hiểu được ca từ, cô lẩm bẩm ngâm nga vài lần, nắm bắt cảm xúc của bài hát.
Ngôn Khanh rất tự tin, cô đã từng viết những bài hát với phong cách tương tự.
"Tôi có thể thử hát một lần."
Nhà sản xuất là một người khá có quyền uy trong ngành, thái độ vô cùng cao ngạo, cách đối xử với Ngôn Khanh rõ ràng mang theo cảm xúc cá nhân: "Hát thử thì không cần."
“Những bài hát trước kia của cô tôi đã từng nghe qua.” Ông ta ngữ khí lãnh đạm: “Có chỉnh âm hay không trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, ngày mai trực tiếp đến đây đi, nếu hiệu quả không tốt, chúng ta cũng nhân lúc còn sớm tìm người khác.”
Ngôn Khanh sửng sốt một chút, sau đó cô nghe thấy mấy nhân viên công tác bên cạnh khe khẽ nói nhỏ.
“Tài nguyên bậc này, có thể làm gì bây giờ……”
“Chồng người ta rất lợi hại, mặc kệ có phải thế thân hay không, dù sao hiện tại vẫn đang được sủng ái.”
Ngay cả bộ dáng của Lâm Uyển trông cũng không đủ tự tin, không hề biện giải thay cô.
Thì ra tất cả mọi người đều nghi ngờ năng lực của cô, cho rằng những bài hát trước của cô là dựa vào chỉnh âm mới có.
Ngôn Khanh bỗng nhiên hiểu ra, bài hát kết phim này có thể tới tay cô, căn bản không phải người nào nhìn trúng giọng hát của cô, mà vì có người đứng sau làm hậu thuẫn.
Người duy nhất tán thành cũng như kiên định với tin tưởng cô có thể hát hay, chỉ có một mình Hoắc Vân Thâm.
Ngôn Khanh dựng thẳng sống lưng, sảng khoái trả lời: "Tốt, ngày mai gặp lại."
Cô tuyệt đối sẽ không để chồng mình mất mặt.
Ngôn Khanh không nói lời vô nghĩa, bước nhanh ra ngoài, gọi điện thoại cho Mẫn Kính: “Bài hát kết phim này là anh ấy tìm cho tôi, đúng không?”
Mẫn Kính trả lời “ Ừm” một tiếng , sau đó lập tức cúp máy.
Anh ta nhìn sang kính chiếu hậu, Thâm ca đang ngồi trên hàng ghế phía sau, quay đầu nhìn tòa nhà bên kia đường.
Đó là nơi đặt phòng thu âm, giờ phút này Ngôn Khanh đang ở bên trong.
Bởi vì không thể ngồi máy bay, bị chụp hình lại sẽ gây ra ồn ào, cho nên bọn họ một đường lái xe đuổi tới đây. Từ lúc tới nơi đến giờ chiếc xe vẫn đứng yên không hề nhúc nhích, Thâm ca biết rõ không nhìn thấy người nhưng vẫn cũng nguyện ý ngồi đợi.
Mẫn Kính nhớ hôm nay là ngày gì.
Anh ta thật sự không nhịn được, ngón tay khẽ cử động gửi định vị cho Ngôn Khanh.
Ngôn Khanh đang đứng phát ngốc trên hành lang, hôm nay cô được gặp rất nhiều người, thành phố hoàn toàn mới, các loại thiết bị và bầu không khí chuyên nghiệp.
Cô cho rằng mình sẽ bị hấp dẫn.
Nhưng trên thực tế, cô chỉ nghĩ tới anh.
Câu nói “Không quan trọng” tối qua, ánh mắt lưu luyến trước khi chia tay vào sáng nay, thật sự như muốn đâm thủng trái tim cô.
Không đúng…… nhất định anh còn có việc chưa nói, hôm nay không phải ngày hội cũng không phải sinh nhật, chẳng lẽ…… là ngày kỷ niệm đặc biệt nào sao.
Ngôn Khanh muốn gửi tin nhắn cho Hoắc Vân Thâm, lại thấy Mẫn Kính chia sẻ vị trí, khi ấn vào thì lập tức sửng sốt hai giây, sau đó cô bất chợt phản ứng lại Hoắc Vân Thâm đang ở đâu, nhịp tim đập tăng dồn dập khiến lồng ngực đau xót.
Tên ngốc này.
Nhất định hôm nay là một ngày đặc biệt, cô không thể để nó cứ thế trôi qua như vậy.
Ngôn Khanh nhịn xuống xúc động, gọi cuộc điện thoại thứ hai cho Mẫn Kính: “Trợ lý Mẫn, phiền anh sắp xếp giúp tôi một địa điểm an toàn để hẹn hò, sau đó gửi vị trí, đồng thời tìm cho tôi một chiếc xe đáng tin cậy.”
Mẫn Kính vô cùng cao hứng, hoả tốc lựa chọn một cảnh quan xinh đẹp nằm trên đỉnh đồi nhỏ, có thể lái xe lên nhìn bao quát toàn thành phố.
Hoắc Vân Thâm nhìn chằm chằm tòa nhà đối diện không chớp mắt, di động nắm chặt tới mức nóng lên.
Đèn xe trên đường thoảng qua sườn mặt anh, phản chiếu đường cong sắc bén cô tịch.
Một tiếng rung mạnh vang lên, Khanh Khanh gửi tin nhắn cho anh: “Thâm Thâm, em phải bận rộn tới khuya, tạm thời không tiện liên lạc, anh cứ đi ngủ trước đi, chỉ là thật đáng tiếc, nghe nói nơi này có ngọn đồi Phong Lam, cảnh vật rất đẹp, em không có thời gian đi, bằng không em thật sự rất muốn tới đó nhìn xem.”
Hoắc Vân Thâm rũ lông mi, một lát sau anh khàn giọng nói: “Mẫn Kính, tới ngọn đồi Phong Lam.”
Phong cảnh cô muốn nhìn, anh sẽ thay cô đi xem.
Cũng coi như…… cùng nhau trôi qua ngày kỷ niệm.
Thời điểm Ngôn Khanh đuổi tới ngọn đồi Phong Lam, cô cho xe dừng lại cách xa một chút, dựa hoàn toàn vào hai cẳng chân gầy yếu bò lên trên, cô không muốn tạo ra động tĩnh quá lớn, sẽ bị anh phát hiện.
Mẫn Kính đã sớm tránh đi, xung quanh không một người, chỉ có một chiếc xe đỗ cạnh đó.
Hoắc Vân Thâm đưa lưng về phía con đường, trầm mặc nhìn ánh đèn xa lạ trong thành phố, bóng dáng anh bị ánh trăng kéo dài, vừa lạnh lùng lại tịch mịch.
Ngôn Khanh lẳng lặng nhìn anh.
Cảnh sắc của ngọn đồi Phong Lam quả là rất đẹp, toàn thành phố và sao trời đều thu vào trong mắt.
Ngân hà vũ trụ, vạn dặm ánh sáng, cô đều có thể xem được, nhưng cô vẫn chỉ muốn chạy về phía anh.
Cả thế giới dường như trở nên trống rỗng, trước mắt cô chỉ còn lại bóng dáng cô đơn của anh.
Ngôn Khanh nhón chân, dang rộng hai tay, ngược chiều gió đêm bổ nhào vào tấm lưng rộng lớn của Hoắc Vân Thâm, từ phía sau ôm chặt lấy anh.
Hoắc Vân Thâm chấn động, anh nắm chặt lấy bàn tay vòng lên trước của cô.
“Khanh Khanh, sao em lại……"
Ngôn Khanh dùng sức ôm anh, hôn lên những vết thương chồng chất dưới lớp quần áo: “Hoắc Vân Thâm, em không nhớ rõ, nhưng em yêu anh.”
Yêu anh hơn những gì anh nghĩ.