Chương 52
Thời tiết vẫn còn lạnh, bên ngoài phủ một lớp tuyết mỏng, Hoắc Vân Thâm khoác áo khoác lên người Ngôn Khanh, ôm cô rời khỏi phòng thu âm, Lâm Uyển và nhóm trợ lý đi theo phía sau đều mang biểu tình xuất sắc.
Đám người tới xem náo nhiệt mỗi người đều trừng lớn mắt, lúc trước bọn họ nghị luận vui vẻ, dựng lên một màn kịch xuất sắc rằng Ngôn Khanh mưu mô ỷ vào gương mặt mà muốn thượng vị, nhận định cô là gối thêu hoa, đồng thời cho rằng Hoắc tổng chỉ nhất thời tham luyến, sẽ không quan tâm nhiều tới cô.
Tuy nhiên sự thật lại nện thẳng xuống đầu.
Khả năng ca hát của Ngôn Khanh ở trong《 Thiếu Nữ Đỉnh Cao 》 căn bản không được phô diễn toàn bộ. Các bài hát được ghi hình trước và khởi chiếu trên internet không tạo ra sự chấn động bằng hiện trường thu âm, sau một bài hát, ngay cả nhà sản xuất khó tính có thành kiến với cô đều bị cô thu phục.
So sánh với chuyện này này, bọn họ càng không ngờ Hoắc tổng sẽ tự mình tới đây.
Chờ đoàn người đi xa, lúc này mới có người móc di động ra chụp bóng dáng mơ hồ, không thể tin vào mắt mình nói: “Hoắc tổng đi ngang qua trước mặt, tôi ngay cả thở tôi cũng không dám thở, một người như vậy lại hạ mình tới đây đón Ngôn Khanh?!”
“Mẹ kiếp, thế thân có thể được coi trọng như vậy cũng quá tuyệt vời đi!”
“Được Hoắc tổng thừa nhận, không hề né tránh trong các trường hợp công khai, làm phu nhân của Hoắc thị, muốn đạt được tài nguyên hàng đầu trong giới là chuyện dễ như trở bàn tay. Chương trình tìm kiếm tài năng đó thì tính là cái gì, cộng đồng mạng mắng thì tính là cái gì, thế thân thì sao, đổi thành ai cũng không thể cự tuyệt! Nếu được trải nghiệm một ngày tôi cũng vui!”
“Đừng có nằm mộng, cô có gương mặt kia sao?”
Hoắc Vân Thâm đổi sang chiếc xe thương vụ dài hơn, xe dừng bên ngoài cửa hông của tòa nhà, vừa không quá phô trương cũng không tới mức che giấu, như vậy rất thích hợp.
Anh giơ tay che tuyết trên đầu cho Ngôn Khanh, cùng cô ngồi lên xe, nhóm trợ lý thấy vậy đồng loạt lui về phía sau. Lâm Uyển rối rắm một chút, thấy Hoắc tổng không phản đối nên cũng leo lên, ngồi trên ghế phụ.
Cô ấy vẫn duy trì một chút lý trí mà nhắc nhở: “Hoắc tổng, có thể sẽ bị chụp hình.”
Ý tứ là có nên ra tay xử lý trước hay không.
Hoắc Vân Thâm nâng mí mắt, không chút hứng thú hỏi: “Cho nên?”
Cho nên?
Lâm Uyển ở trong giới oai phong một cõi nhiều năm, lần đầu tiên cảm thấy mình là một tên ngốc. Hoắc tổng đã tới đây đương nhiên không ngại bị chụp hình, cam tâm tình nguyện để loại này tin tức này lên trang đầu.
Dẫn dắt một nghệ sĩ đã kết hôn, tình cảm vợ chồng nồng thắm, cô ấy thật đúng là không có kinh nghiệm.
Lồng ngực Ngôn Khanh phập phồng, cố ý ngồi cách Hoắc Vân Thâm một chút, dán lên cửa xe bên cạnh, chóp mũi hơi hơi cay cay.
“Khanh Khanh……”
Hoắc Vân Thâm tiến tới ôm cô, nhíu mày nhìn chăm chú vào thần sắc của cô.
Ngôn Khanh không cho ôm, hơi lảng tránh, phiền muộn nói: “Anh trắng trợn như vậy, trên mạng lại tiếp tục nghị luận về anh, cứ mặc bọn họ nói em thì tốt rồi, anh đừng bước chân vào vũng nước đục này nữa.”
Ngày hôm qua cô còn đang định khen ngợi anh vì anh không đòi đi theo.
Hôm nay một cơn sóng lớn liền ập tới.
Hiện tại danh tiếng của cô không tốt, cho dù quan hệ vợ chồng đã công khai, cô cũng không muốn liên lụy quá nhiều tới Hoắc Vân Thâm.
Phía sau anh là Hoắc thị, cả một tập đoàn lớn như vậy cần anh quản lý, chuyện quan trọng như hôn nhân, cô là người không hiểu việc kinh doanh còn biết, đổi thành người khác cầm quyền đoán chừng đã sớm suy xét tới việc liên hôn, một tiểu minh tinh nhỏ xuất thân từ chương trình truyền hình sao có thể lên được mặt bàn.
Nhưng cô chẳng những là tiểu minh tinh, còn bị những đánh giá tiêu cực quấn thân.
Vốn định nương theo hiểu lầm của việc thế thân giữ cho hình tượng của Hoắc Vân Thâm không xuống dốc nhiều như vậy, miễn cho hội đồng quản trị lấy chuyện này ra gây bất lợi với anh, kết quả khen ngược……
Anh tự tiện tới đón cô, sợ không ai biết anh để ý cô nhiều bao nhiêu.
Hoắc Vân Thâm không màng tới sự kháng cự của cô, nắm chặt tay cô: “Chuyện của em là vũng nước đục?”
Giấy hôn thú ghi tên cả hai, hiện tại cô lại muốn giữ khoảng cách với anh.
Những người đó cười cô là thế thân, cô tạm thời không cho phản bác, được, anh đáp ứng.
Nhưng anh không chịu được việc Khanh Khanh bị châm chọc mỉa mai, nói cô tâm cơ muốn thượng vị, ngay cả mấy nhân viên công tác nhỏ bé cũng dám xem thường cô.
Huống chi anh thật vất vả mới chờ được tới khi tình cảm công khai, có thể quang minh chính đại xuất hiện bên người cô, dựa vào đâu mà phải thu liễm, ngày hôm qua trong lòng anh giận dỗi nên mới thuận miệng đồng ý chuyện ma quỷ của Lâm Uyển, hôm nay nghĩ cũng đừng nghĩ.
Ngôn Khanh giận anh biết rõ còn cố hỏi: “Anh biết em là vì muốn tốt cho anh.”
Hoắc Vân Thâm kéo cô vào trong ngực: “Không cần.”
Không cần cô bảo vệ anh.
Chỉ cần cô cho phép anh đi theo, quấn lấy, như vậy là đủ rồi.
Lâm Uyển nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại, hối hận vì đã lên xe của Hoắc tổng.
Vốn dĩ cô ấy bị kinh ngạc trước khả năng ca hát của Ngôn Khanh, cảm xúc mênh mông muốn thương thảo kế hoạch cho tương lai, nhưng cuối cùng lại lên nhầm động ân ái.
Trái tim người phụ nữ trung niên không tốt lắm, vội vàng cúi đầu lướt Weibo.
Sáng sớm ngày hôm nay, weibo chính thức của《 Thiếu Nữ Đỉnh Cao 》đã làm sáng tỏ toàn bộ lý do Ngôn Khanh tham gia chương trình, còn tung ra đoạn video ngắn lúc ấy cô muốn cự tuyệt nhưng vì An Lan cầu tình nên mới đáp ứng hỗ trợ, đồng thời khẳng định năng lực và trình độ nghiệp vụ của Ngôn Khanh.
Tại thời điểm đó Truyền thông Thừa Phong đang đứng bên bờ vực sụp đổ, tất cả phải dựa vào Ngôn Khanh mới cứu sống được toàn bộ công ty.
Lâm Uyển thuận thế lấy danh nghĩa của Ngôn Khanh để đăng bài, chính thức thừa nhận tình trạng hôn nhân với công chúng.
Cô cũng không đưa ra quá nhiều lời giải thích vô vị, chỉ dịu dàng xin lỗi fans hâm mộ, cuối cùng thành khẩn kiên định nói: “Điều duy nhất tôi có thể hứa hẹn chính là, kết hôn cùng Hoắc Vân Thâm là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi làm tổn thương các bạn.”
Chuyện lớn đã được giải quyết, Lâm Uyển tính toán nhìn xem hướng gió của dư luận, tuy nhiên nghênh đón cô ấy là vô vàn những bình luận tức giận.
“Ngôn Khanh hát《 Tóc đen 》? Đùa cái gì vậy!”
“Account marketing nói nữ thần của tôi đã thu âm, sao cô ấy có thể làm được! Trình độ thần tượng của cô ấy xứng sao!”
“Bên này vừa thanh minh, bên kia cũng không biết điệu thấp một khoảng thời gian, trực tiếp sử dụng tài nguyên? Khẳng định là Hoắc tổng nhúng tay vào đi? Rốt cuộc cô ta có cần mặt mũi nữa hay không.”
“Tại sao không học cách làm một thế thân sao cho hoàn hảo? Cô ta không sợ một ngày nào đó Hoắc tổng sẽ đuổi mình ra khỏi nhà ——”
Chỉ một lát như vậy, Lâm Uyển nhìn thấy hàng trăm bình luận mới trên Weibo.
Tiếp tục kéo xuống dưới, được rồi, những điều nên tới tuyệt đối sẽ không vắng mặt, ảnh chụp Hoắc tổng tự mình đến phòng thu âm đón Ngôn Khanh tan tầm đã có người đăng lên mạng, tuy nhiên ảnh chụp từ xa, hình ảnh mơ hồ, không đủ để phân biệt thân phận.
Hoắc tổng coi trọng thế thân như thế nào, cộng đồng mạng ăn dưa tuyệt không tin tưởng.
Đại ma vương như Hoắc Vân Thâm, những kênh bát quái bình thường cũng không dám tùy tiện nhắc tới tên anh, sao anh có thể để bụng quá nhiều đến một tiểu minh tinh.
Ngôn Khanh cũng không phải chân ái mà anh tìm kiếm nhiều năm kia.
Bình luận phía dưới: “Ảnh chụp không rõ ràng lắm mà dám nhận là sự thật? Tôi thấy bức ảnh này Ngôn Khanh mua để làm đẹp mặt đi.”
Khóe miệng Lâm Uyển giật giật, do dự không biết nên xử lý như thế nào.
Hoắc Vân Thâm ở hàng ghế phía sau đột nhiên mở miệng: “Chuyện gì?”
Lâm Uyển cung kính đưa điện thoại cho anh xem.
Ngôn Khanh cũng muốn biết nghiêng lại gần, Hoắc Vân Thâm liếc mắt một cái xem xong, nâng mí mắt lên ý bảo Lâm Uyển lấy đi, tiếp theo cầm di động của mình lên, chụp một tấm ảnh mình và Ngôn Khanh tay trong tay, thuần thục click mở Weibo, dùng tài khoản đã được chứng thực của mình đăng ảnh lên.
Caption ngắn gọn lưu loát: “Đón vợ về nhà.”
Đăng xong, mặc kệ Weibo oanh động tới đâu, trực tiếp tắt màn hình ném điện thoại sang một bên.
Ngôn Khanh nhìn thấy một loạt động tác của anh, căn bản không kịp ngăn cản, thấy anh đăng xong rồi, vừa gấp vừa lo lắng, dứt khoát tránh xa anh, dính lên cửa sổ xe.
Anh không thể tự bảo vệ bản thân mình một chút được hay sao?
Cô thật sự không quan tâm tới việc bị nghi ngờ, anh cần gì phải che chở cô kín kẽ như vậy.
Ngôn Khanh dán trán lên cửa kính lạnh lẽo, biết rõ không nên giận dỗi anh, nhưng lại không thắng nổi cảm giác khổ sở trong lòng, ý đồ muốn hòa hoãn tâm trạng.
Từ khi nghe Hoắc Vân Thâm kể về những chuyện anh đã trải qua từ nhỏ đến lớn, mỗi một chút trả giá của anh đều khiến cô đau lòng.
Chiếc xe đánh lái, đi ngang qua một công viên nhỏ, bên trong lan can là cầu trượt hình động vật, mấy đứa trẻ bốn năm tuổi đang xếp hàng chơi, hi hi ha ha cười đùa.
Ánh mắt Ngôn Khanh không khỏi dừng lại trên hình ảnh này.
Trước mắt cô hiện lên một vài đoạn ngắn rời rạc, giống như cô rất thích…… rất thích cầu trượt, đã từng lôi kéo thiếu niên cao gầy tới công viên nhỏ ngay cạnh trường học, thừa dịp chạng vạng không có ai, một mình bá chiếm.
Ngoài miệng thiếu niên ngại thứ này trẻ con, trên thực tế lại ngồi xổm xuống phía cuối cầu trượt, giang hai tay đón cô.
Cô trượt xuống dưới một cơn gió, tươi cười đâm vào ngực anh.
Ngôn Khanh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, thẳng đến bóng dáng cầu trượt biến mất mới thở dài, hiện tại cô đi tới đâu cũng bị chụp ảnh, không bao giờ có khả năng chơi trò này cùng anh nữa.
Không thể tự do, không có ký ức, còn liên lụy anh bị cộng đồng mạng chú ý.
Cô làm vợ Hoắc Vân Thâm, không mang tới cho anh điều gì tốt lành……
Hoắc Vân Thâm chăm chú nhìn Ngôn Khanh rũ lông mi, một vài ý niệm dần dần khó kìm nén.
Tối hôm qua ở trên xe gian nan bỏ dở việc thân mật, anh bị giày vò cả đêm, hiện tại cô lại tức giận, không để ý tới anh, không muốn liếc anh một cái.
Càng như vậy, anh lại càng muốn đè lên cô tùy ý làm bậy, ép cô phải nói ra lời êm tai, lấp đầy trái tim nhăn nhúm vì chịu đựng sự vắng vẻ của anh.
Lâm Uyển vẫn đang cẩn trọng lướt Weibo, trong đầu nhanh chóng tính toán con đường thích hợp cho Ngôn Khanh.
Một tấm ảnh chụp của Hoắc tổng vừa phát ra, kích thích ngàn tầng dư luận.
Không phải không tin sao? Rất tốt, Hoắc tổng không cần người khác, tự mình ra mặt.
Lâm Uyển nhìn thấy vô số tiêu đề “Thế thân đáng để trân trọng” trên trang chủ.
Cô không ngăn cản, thuận thế cho người đẩy nhiệt độ lên cao, trở thành đề tài treo trên hot search.
Lâm Uyển kinh ngạc phát hiện tất cả những ý nghĩ trước kia của mình đều là sai.
Giới giải trí vốn là cái vòng danh lợi, vì sao một hai phải so sánh vẻ vô tội mềm mại với bất kỳ ai khác, những nữ minh tinh dạng này không có một trăm cũng có 80.
Ngôn Khanh nhà cô có giá trị nhan sắc, dáng người đủ tiêu chuẩn của một hồ ly tinh tuyệt mỹ, giọng hát khiến người nghe phải kinh ngạc, tự bản thân đã mang lưu lượng, chồng cũng coi như tay cầm càn khôn, ở chỗ này làm một tiểu đáng thương không có lực công kích?
Hà tất phải như vậy.
Loại điều kiện này, rõ ràng là cực phẩm hiếm có, mặc kệ Ngôn Khanh cậy đẹp cậy hát hay hay là cậy chồng, đáng lẽ nên tùy tiện hành động mới phải.
Lâm Uyển hoả tốc xác định hướng đi mới, kích động hít sâu một hơi, trong đội có người luôn theo dõi động tĩnh trên mạng, báo cáo với cô: “Chị Uyển, Hứa Mạt Hàm đăng Weibo, ý ám chỉ Ngôn Khanh đoạt tài nguyên của cô ta.”
Hứa Mạt Hàm có hai bài hát từng đoạt giải thưởng, trước Ngôn Khanh cô ta cũng tham gia thử giọng cho《 Tóc đen 》, tuy nhiên giọng hát không phù hợp, nhưng bởi vì có quan hệ cá nhân với nhà sản xuất nên một hai đòi bằng được, nhà sản xuất muốn đá Ngôn Khanh đi chính vì để lựa chọn cô ta .
Hiện giờ bị bỏ rơi, khẳng định sẽ tức giận bất bình.
“Chị Uyển, cô ta trả lời bình luận của fans, nói người chỉ dựa vào nhà tư bản mà núp phía sau màn, nào dám ghi âm phát sóng trực tiếp như cô ta.”
Lâm Uyển ồ một tiếng, tuyên bố: “Khanh bảo, mở khóa nhiệm vụ mới.”
Sau khi xem đoạn thu âm này, cô ta sẽ lập tức sáng suốt mà câm miệng.
Khanh bảo yên lặng ghé vào bên cửa sổ, đại ma vương túm vạt áo cô, môi mím thành một đường thẳng, sóng ngầm kích động, nếu không có sự tồn tại của Lâm Uyển và tài xế, đoán chừng sẽ bắt tay vào việc.
Đúng, không sai, bắt tay vào việc.
Khi máy bay hạ cánh tại Hải Thành, Hoắc Vân Thâm tự mình lái xe, Ngôn Khanh nhìn vị trí ghế phụ, cuối cùng vẫn lựa chọn xuống hàng ghế phía sau.
Cô âm thầm cào ghế da, dọc theo đường đi không nói chuyện với anh, cả người căng cứng, sườn mặt âm trầm sắc bén.
Cô lặng lẽ tự trách mình, rõ ràng là cảm động, vì sao phải một hai vắng vẻ khiến anh khó chịu, hiện tại thì tốt rồi, không dám lên tiếng……
Hoắc Vân Thâm không ngừng tăng tốc, xe chạy thẳng vào gara, sau đó đột ngột dừng lại.
Không có người ngoài quấy rầy, đây tuyệt đối là hoàn cảnh an toàn.
Ánh đèn gara không quá sáng, màu vàng nhàn nhạt tiến vào trong xe, khiến không khí trở nên mềm mại cô đọng.
Ngôn Khanh nắm chặt tay, hô hấp hơi dồn dập, nhẹ giọng nói: “Thâm Thâm……”
Hoắc Vân Thâm chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, vươn tay: “Lại đây.”
Ngôn Khanh nuốt nước miếng, thành thật đưa người về phía trước.
Tới phạm vi mà anh có thể chạm đến, anh lập tức giữ lấy gáy cô, kéo cô lại gần, đôi môi lạnh lẽo mạnh mẽ áp lên, tiến quân thần tốc.
Ngôn Khanh “ô” một tiếng, nhanh chóng thất thủ, đầu lưỡi bị anh cướp đoạt, nhiệt ý sôi trào dây dưa.
Nhưng bởi vì có ngăn cách nên hai người không có cách nào tới gần hơn.
Ngôn Khanh đỏ mắt, vừa thở dồn dập vừa gọi tên anh.
Cô nhớ tới thời điểm mê loạn trên đỉnh đồi, anh nói lần sau muốn cô chủ động……
Hiện, hiện tại sao?
Hoắc Vân Thâm lại dời môi đi, lòng bàn tay lướt qua khóe miệng ướt át của cô, anh mở cửa xuống xe, đến hàng ghế phía sau ôm cô ra, không để cô đặt chân xuống đất, cánh tay rắn chắc ôm cô lên tầng.
Ngôn Khanh thấp thỏm suy nghĩ, không…… không xe chấn sao?
Vẫn muốn lên giường đúng không?
Hành động của Hoắc Vân Thâm nằm ngoài dự kiến của cô, anh không tiếp tục đi tới phòng ngủ mà vòng qua phòng khách, đi về phía sảnh phụ.
Ngôn Khanh quơ quơ chân: “Thâm Thâm, chúng ta đi đâu vậy?”
Vài giây sau, không cần Hoắc Vân Thâm trả lời, Ngôn Khanh đã được thả xuống, bàn chân đạp lên thảm nhà mềm mại, cảnh tượng trước mắt khiến cô nín thở.
Vốn dĩ sảnh phụ luôn để trống, cô rất ít khi tới đây, nhưng hiện tại……
Một chiếc cầu trượt hình con mèo gần như chiếm cứ một nửa không gian.
Không riêng gì cầu trượt, xung quanh còn được bố trí thành bộ dạng của một công viên nhỏ, cho dù chỉ có vài mảnh ký ức thì cô vẫn có thể ý thức được, đây là góc nhỏ mà cô từng nắm tay thiếu niên tới rất nhiều lần.
Ngôn Khanh ngơ ngác nhìn, Hoắc Vân Thâm từ phía sau cúi xuống, ôm vai cô.
“Khi đó cầu trượt luôn bị một đám trẻ nhỏ bá chiếm, em không cho anh đi cướp đoạt, mỗi lần đều phải chờ tới khi trời muộn, bọn trẻ về hết, em mới đi qua.”
Anh thấp giọng cọ xát vành tai cô: “Anh còn nói, sau này sẽ mua cho Khanh Khanh một ngôi nhà lớn, trong nhà đặt một chiếc cầu trượt, em ở trên trượt xuống, anh ở dưới đón được em.”
Hốc mắt Ngôn Khanh không khỏi phiếm hồng.
Rõ ràng là ký ức không tồn tại, nhưng từng câu từng chữ của anh đều ghim sâu trong lòng cô.
Đã qua rất lâu rồi, lâu tới mức cô không còn nhớ rõ, quên đến sạch sẽ, nhưng anh vẫn bởi vì cô nhìn lướt qua trên đường vài lần mà mang một chiếc trở về.
Hoắc Vân Thâm cười: “Mấy năm em không ở cạnh, không ai quản anh, anh rất không nói lý, thường xuyên tới cầu trượt trong công viên ngồi ở đó, mấy đứa trẻ không ai dám tiếp cận, anh giúp em chiếm chỗ.”
Chiếm từ sáng sớm tới tối muộn, từ đầu năm tới cuối năm, cô cũng không xuất hiện.
Anh xoa lưng cô: “Anh cho rằng Khanh Khanh đã quên, không còn thích nữa, nhưng trên đường ……”
“Thích.” Cô xoay người lại ôm chặt lấy anh: “Chuyện có quan hệ với anh em đều thích!”
Sức lực trên tay Hoắc Vân Thâm dần dần mất khống chế: “Vậy Khanh Khanh không giận anh nữa được không? Đừng không để ý tới anh, anh chịu không nổi.”
Ngôn Khanh vòng lấy cổ anh: “Em không tức giận, em đau lòng cho anh.”
Hoắc Vân Thâm thở dồn dập, đè nén ý niệm, nắm tay cô đi tới phía sau cầu trượt: “Đi lên thử xem?”
Ngôn Khanh gật đầu, leo lên cầu thang nhỏ.
Bên trên cầu trượt có hình đầu mèo rất lớn, tương đương với một không gian có hai đầu, phía sau là lối lên bậc thang, đi qua một đoạn, thông với phía trước trượt ra ngoài.
Bên trong ánh sáng mỏng manh, xúc cảm mềm mại, cố ý trải một lớp lông xù ấm áp.
Ngôn Khanh vừa mới bước lên, lối vào phía sau đã bị bóng dáng người đàn ông che khuất.
Cô ngẩn ra, hai cánh tay quen thuộc theo sát cô, đẩy cô lên vách tường.
“Thâm Thâm……”
“Ở đỉnh đồi đã đáp ứng anh chuyện gì?” Tiếng anh khô khốc, dường như dục vọng nhẫn nhịn hồi lâu rốt cuộc cũng được giải phóng: “Nhớ rõ không?”
Gương mặt Ngôn Khanh nóng lên, trong ánh sáng tối tăm nhìn thấy ngọn lửa đang bốc cháy từ đôi mắt người đối diện: “…… Đương nhiên nhớ rõ.”
Chủ động mở món quà thuộc về anh.
Ngôn Khanh miệng khô lưỡi khô, trong bầu không khí tràn ngập những làn sóng triều ngọt ngào, cô cầm tay anh, run rẩy đặt trên làn váy của mình.
Trong không gian cầu trượt nho nhỏ ngây thơ ấu trĩ, người đàn ông không hề ẩn nhẫn hơi thở nóng rực.
Làn da của cô như phát sáng, đôi môi đỏ mọng hôn lên hầu kết đang lăn lộn của anh: “Hoắc tiên sinh, lễ vật em đã giúp anh mở rồi——”
Không đợi cô nói xong, ngón tay nóng bỏng của Hoắc Vân Thâm đã véo nhẹ eo cô.
Hơi thở của anh lướt qua làn da cô, mang theo nhiệt độ nóng rực: “Khanh Khanh ngoan, ngồi lên đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Mèo nhỏ Khanh Khanh hồn nhiên hỏi: Thâm Thâm, chúng ta làm gì vậy?
Thâm Thâm: Làm em.