Chương 7
Ngôn Khanh hữu khí vô lực dựa vào vách ngăn, bị lời nói vô tình của Hoắc Vân Thâm đả kích trầm trọng.
Di động vẫn đang rung ong ong, cô giơ tay tự vỗ vào mặt mình.
Đọ thủ đoạn với Hoắc tổng, cô quá ngây thơ rồi.
Bên ngoài có người gõ cửa: “Ngôn Ngôn đã thay xong chưa? Chúng ta cùng nhau đi chụp ảnh, sau đó còn đi luyện tập vũ đạo.”
Ngôn Khanh tỉnh táo lại, vỗ vỗ trán, buổi sáng ngày mai chính là buổi ghi hình đầu tiên, thời gian chuẩn bị chỉ còn lại nửa ngày, khả năng ca hát của cô không thành vấn đề, nhưng vũ đạo thì trước kia chưa từng tiếp xúc. Cô khẩn cấp chọn một vài động tác tương đối đơn giản ở trên mạng, muốn trước khi ghi hình phải học xong.
May mắn trong nhà vệ sinh cô quen biết được 4 cô gái giúp cô trang điểm, hiện tại gõ cửa chính là cô gái tóc ngắn khí chất Âu Dương, là dancer chính trong đội, nguyện ý nhận cô nhập môn.
Cô không có thời gian để lãng phí.
“Chờ một lát, đến đây!”
Nhưng Diêm La Vương hiển nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho cô như vậy, thấy cô không trả lời tin nhắn, anh dứt khoát gọi điện thoại tới.
Ngôn Khanh lo lắng nếu mình không phản ứng, với tính tình của Hoắc tổng sẽ trực tiếp xuất hiện, cô không tình nguyện ấn trả lời: “Tôi rất bận, có chuyện thì mau nói.”
Đầu kia điện thoại vô cùng yên tĩnh.
Ngay cả hô hấp đều cũng giống như không tồn tại.
Ngôn Khanh bị sự trầm mặc của Hoắc Vân Thâm làm cho ngẩn ra, ngay sau đó cô nghĩ đến nếu là Vân Khanh nhận điện thoại, cô ấy nhất định sẽ dịu dàng nói chuyện ngọt ngào với anh đi, đại khái anh vẫn chưa quen với cách nói chuyện lãnh đạm của cô.
Tội gì đâu.
Ngừng một lát, Hoắc Vân Thâm mở miệng, vẫn là câu hỏi kia: “Em đang làm gì vậy?”
Ngôn Khanh sợ mọi người nghe thấy, thấp giọng nói: “Hiện tại sẽ đi chụp ảnh, sau đó tập nhảy với mấy người bạn, tôi thật sự không có thời gian trả lời tin nhắn của anh, cho dù anh chuẩn bị cho tôi 50 chiếc di động thì cũng phải chờ tôi luyện tập xong, tôi cúp máy trước nhé.”
Ngón tay cô đang định ấn vào nút màu đỏ cắt đứt cuộc gọi, anh lại hỏi: “Em muốn tập nhảy? Bài nhảy có tên không?”
Ngôn Khanh thuận miệng trả lời: “Tôi chỉ lâm thời ôm chân Phật, lên trên mạng tìm 《Vòng quay tình yêu 》.”
Âu Dương lại thúc giục, Ngôn Khanh vội vàng tắt điện thoại, đẩy cửa đi ra ngoài.
Mấy cô gái lập tức vây quanh cô, ngữ điệu kéo dài: “Ai nha —— vừa gọi điện thoại với ai, nói chuyện rất lâu nha, chúng tôi không nghe thấy gì đâu——”
Ngôn Khanh cắn môi: “Chính là…… Người trong nhà hỏi tôi đang làm gì, thật phiền.”
Âu Dương giơ tay xoa đầu Ngôn Khanh: “Cậu không biết ẩn ý của câu đó sao?”
“Ẩn ý?”
“‘Anh đang nghĩ đến em’ nha.”
Ngôn Khanh đứng giữa đám đông hỗn loạn, bước chân không khỏi dừng lại, ngữ khí vừa rồi của Hoắc Vân Thâm truyền vào tai cô như một cơn gió dữ dội.
“Em đang làm gì vậy.”
Thì ra anh đang muốn nói…… “Anh đang nghĩ đến em”.
Hoắc Vân Thâm trở lại văn phòng cao cấp của tổng bộ Hoắc thị, dọc theo đường đi tất cả nhóm quản lý cấp cao chạy chậm theo sau chờ Hoắc tổng ký tên đều phải nín thở, đôi mắt cũng không dám chớp quá nhiều, sợ lửa giận sẽ lan đến mình nên chỉ có thể xin giúp đỡ từ trợ lý Mẫn.
Gương mặt trợ lý Mẫn vô cùng bình tĩnh, trong lòng thì đang ha hả cười lạnh.
Xin giúp đỡ? Mẹ nó tôi còn không biết ngày tháng sau này trôi qua thế nào đâu.
Trước kia mỗi ngày Thâm ca chỉ ước gì tạo ra một kết giới giấu Vân Khanh vào trong đó, tốt nhất trên đời này ngoại trừ anh thì không ai có thể nhìn thấy cô. Hiện giờ thì tốt rồi, cô vợ nhỏ chẳng những không nhận ra mình, thậm chí còn muốn nhảy nhót trên chương trình truyền hình nữa.
Nghĩ thôi cũng cảm thấy kích thích, Vân Khanh mặc một chiếc váy xếp ly siêu ngắn, chiếc áo bó sát người, mái tóc đuôi ngựa, đối diện với một đám cố vấn nam ngồi hàng ghế đầu cùng tất cả camera bốn phía, vặn vẹo uốn éo……
Cổ trợ lý Mẫn chợt lạnh, lại nghe thấy thanh âm tử vong đang tới gần: “Mẫn Kính, cậu còn dám tưởng tưởng tượng, lập tức nhảy từ cửa sổ xuống cho tôi.”
Sắc mặt Hoắc Vân Thâm lạnh lùng, dạ dày vẫn truyền đến từng cơn đau đớn, huyệt Thái Dương cũng co rút dữ dội. Từ ba năm trước thân thể của anh đã hỏng rồi, đau dạ dày và đau đầu luôn dính với nhau như hình với bóng, một khi ăn không ngon ngủ không tốt, bảo đảm bộ đôi này sẽ tìm tới, uống thuốc gần như không có tác dụng.
Càng khó chịu lại càng nhớ tới cô.
Muốn thời thời khắc khắc nắm chặt cô trong tay, một giây cũng không buông bỏ.
Hoắc Vân Thâm lười nói chuyện, anh viết xuống tờ giấy hai hàng chữ giao cho Mẫn Kính đi làm, tiếp theo mặt không biểu cảm tiếp tục gõ lên bàn.
Nhóm quản lý cấp cao nghe tiếng, kinh hồn táng đảm tiến vào, lần lượt đặt các tài liệu cần định đoạt ký tên xuống bàn một cách ngay ngắn. Những người này mặc kệ bên ngoài có cao cao tại thượng tới mức nào, tới trước mặt Hoắc tổng tất cả đều phải cúi đầu khom lưng, nhưng cũng cam tâm tình nguyện.
Mọi người đều tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Hoắc tổng, từ một người bị gia tộc vứt bỏ, ngay cả học cũng không được học tới nơi tới chốn, đến kẻ điên cuồng xâm lược và chiến thắng. Thủ đoạn, năng lực, và trái tim tuyệt tình tàn nhẫn của anh cũng đủ khiến người ta sợ hãi và phải ngước nhìn.
Khi nhóm người lần lượt đi hết, Hoắc Vân Thâm nâng mí mắt lên, hỏi Mẫn Kính: “Xong chưa?”
Mẫn Kính đẩy gọng kính: “Vâng, xong rồi, Thừa Phong bên kia đương nhiên không có dị nghị gì, chấp nhận toàn bộ, cao hứng tới mức muốn đi đốt pháo chúc mừng. Đã có kinh phí, đêm nay hiện trường ghi hình sẽ được đẩy nhanh tốc độ, ngày mai sẽ chính thức ghi hình.”
Cuối cùng Mẫn Kính cũng hiểu câu nói kia của Thâm ca “Tạm hoãn việc thu mua, đổi phương thức khác” là có ý gì.
Độc quyền đặt tên cho chương trình.
Từ hôm nay trở đi 《 Thiếu Nữ Đỉnh Cao 》 sẽ sửa thành 《 Hoắc thị · Thiếu Nữ Đỉnh Cao 》.
Cho nên thí sinh Ngôn Khanh của chương trình《 Thiếu Nữ Đỉnh Cao 》 cũng phải gọi thành Ngôn Khanh Hoắc thị.
Xưa nay chưa từng có phương thức “ Lấy theo họ chồng” như vậy, suy nghĩ của Thâm ca vĩnh viễn tách biệt với chúng người phàm như bọn họ, một sách lược còn đáng sợ hơn cả đặt tên.
Mẫn Kính nói: “Tuy nhiên cả Tô tổng và Lâm tổng đều muốn nói chuyện với anh trước khi chương trình được ghi hình, cuộc gọi video của hai người đều đã được kết nối.”
“Nhận.”
Hoắc Vân Thâm mở loa ngoài, hội đàm tam phương lập tức diễn ra trong văn phòng.
Tô tổng 25-26 tuổi, gương mặt búng ra sữa khoa trương hét lớn: “Thâm ca, anh đang làm gì vậy? Dựa vào anh, em, tiểu Lâm, văn phòng 300 mét vuông, giường lớn 500 mét vuông không cần, chạy tới làm cố vấn giám khảo chương trình gì đó làm gì?!”
Hoắc Vân Thâm không thèm nâng mắt, lạnh giọng mắng: “Cố vấn? Cậu biết sao?”
Bên kia Lâm tổng cười đến ôn tồn lễ độ: “Thâm ca, đừng để ý đến cậu ta, em hiểu ý tứ của anh, không phải cố vấn mà đi làm kim chủ nha. Chúng ta lấy thân phận nhà tài trợ, tiện tay chọn người làm đại ngôn(*), diễn viên phim điện ảnh cũng đủ khiến truyền thông Thừa Phong và mấy cô gái nhỏ kia thét to vì sung sướng rồi, nhưng mà, vì ai nha?”
(*):Quảng bá thương hiệu bằng người nổi tiếng
Hoắc Vân Thâm chỉ nói một câu nói: “Vợ tôi.”
Cúp máy.
Tiếng chuông vang lên hết đợt này đến đợt khác, anh nhíu mày nói với Mẫn Kính: “Giải thích rõ ràng cho bọn họ, ngày mai nhớ tới đúng giờ đúng chỗ.”
Mẫn Kính cũng chưa nghĩ ra nên giải thích như thế nào —— cô vợ nhỏ của Hoắc tổng tham gia chương trình thử giọng, Hoắc tổng sợ cô ấy bị bắt nạt chịu ủy khuất chịu đãi ngộ không công bằng, tuy nhiên lại không muốn mượn tay người khác đi quan tâm, muốn tự mình ra trận. Thế nhưng nếu chỉ có một mình Hoắc thị thì chắc chắn sẽ có người nói ra nói vào, Hoắc tổng sợ cô vợ nhỏ tức giận cho nên phải kéo hai người đủ tư cách đi đánh yểm trợ.
Hai người Tô tổng Lâm tổng các ngài có ngạc nhiên không? Hưng phấn sao? Cảm thấy kiêu ngạo không?
Mẫn Kính đang mải sắp xếp từ ngữ, quay đầu nhìn lên đã thấy Hoắc Vân Thâm cầm áo khoác đứng dậy, bàn tay chống lên mặt bàn hơi lay động một chút.
Anh ta vội hỏi: “Thâm ca, anh đi đâu vậy? Trời tối rồi, hai ngày nay anh đều không ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ.”
Hoắc Vân Thâm dựng thẳng sống lưng, không nhìn ra bất cứ dấu hiệu không khoẻ nào: “Đừng đi theo tôi.”
Trời đêm tháng 11 rất lạnh, nhiệt độ hạ xuống gió lạnh buốt thấu xương.
Hoắc Vân Thâm lái xe đến một nhà hàng dược thiện nổi tiếng mua đồ ăn, trong lúc chờ người đóng gói, anh gian nan ăn một chút cháo, vừa nuốt xuống liền có cảm giác buồn nôn, sau đó lại đẩy ra.
Đã sáu tiếng đồng hồ không gặp nhau.
Khanh Khanh không trả lời tin nhắn, không nhận điện thoại, giống như không tồn tại trong thế giới của anh vậy.
Anh mới tìm chỉ tìm được cô một ngày mà thôi, không có cảm giác chân thật, thậm chí thỉnh thoảng còn có cảm giác hốt hoảng cho rằng mình đang nằm mơ, tất cả những cái ôm hôn, độ ấm thuộc về cô chỉ là ảo giác trước khi chết của anh.
Anh muốn gặp cô, không thể đợi qua đêm, không thể chờ sang ngày mai, cho dù chỉ nhìn từ xa xa cũng tốt.
Ngôn Khanh ở trong phòng luyện tập nhảy《 Vòng tròn tình yêu 》hàng trăm lần, mồ hôi tuôn như mưa, đôi chân gần như không thể nhấc nổi.
Âu Dương tích cực làm mẫu cho cô, cách nói chuyện vô cùng thân mật: “Bảo bối, động tác mông này nhất định phải nhếch lên, cậu xem mông của cậu còn đẹp hơn tớ, đừng thẹn thùng, nhảy nhót phải thả lỏng mới được.”
Ngôn Khanh cúi đầu.
Ngao, nhảy nhót mông phải cong.
Giết cô đi.
Âu Dương vỗ tay: “Tới —— cong! Gợi cảm đáng yêu!”
Thân thể của Ngôn Khanh dần hoạt động theo bản năng, đôi chân thon dài thẳng tắp, nơi nào cần cong thì cong, mái tóc đuôi ngựa ướt đẫm mồ hôi, gương mặt phiếm hồng, những người đứng xem trong phòng tập đều muốn nuốt nước miếng.
Mấy cô gái sôi nổi đứng dậy: “Thôi thôi thôi về phòng ngủ đi! Đẹp như vậy! Quá kích thích người ta muốn đào góc tường!”
Chờ hầu hết mọi người đi rồi, Âu Dương nhìn đồng hồ: “Chúng ta cũng trở về nghỉ ngơi đi? Muộn rồi, ngày mai còn phải dậy sớm, tớ nghe nói hiện trường ghi hình được hoàn thiện suốt đêm, hình như quy chế có sự thay đổi, quyền lợi sẽ nghiêng về phía ban giám khảo, thật dọa người mà.”
Ngôn Khanh lau mồ hôi, bộ ngực phập phồng: “Ban giám khảo?”
“Đúng vậy, nghe nói thân phận vô cùng đặc biệt, nhân viên công tác đều giữ bí mật không chịu nhiều lời, tớ đoán tiêu chuẩn xếp hạng so với trước kia sẽ càng nghiêm khắc hơn” Âu Dương nói “Cho nên ngủ sớm đi, chuẩn bị tinh thần, vũ đạo của cậu tiến bộ thần tốc như vậy đã đủ dùng rồi.”
Ngôn Khanh lắc đầu: “Cậu về trước đi, tớ muốn luyện tập thêm một lát nữa.”
Âu Dương không khuyên được đành phải rời đi, trước khi đóng cửa còn gọi một tiếng: “Bảo bối tớ đi đây, có chuyện cứ gọi điện thoại cho tớ.”
Ngôn Khanh ngọt ngào vẫy tay: “Được ——”
Âu Dương đóng cửa lại, không hiểu sao cả người lại rùng mình, cô cảnh giác nhìn trái nhìn phải nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì khác thường. Tuy nhiên vì sao…… cô cảm giác dường như có một tầm mắt nào đó đang muốn lăng trì lên người cô.
Hoắc Vân Thâm đứng trong góc tối không có ánh đèn, bàn tay đang xách hộp thức ăn nổi đầy gân xanh.
Qua vài phút, tiếng người tan hết, chỉ còn lại cánh cửa khép hờ của phòng luyện tập cách đó không xa, mơ hồ truyền ra tiết tấu thanh thoát, cùng với hơi thở dồn dập gấp gáp của Ngôn Khanh.
Hoắc Vân Thâm rũ mắt xuống, che lại tia u ám trong mắt, chậm rãi rời khỏi bóng tối, tới gần cạnh cửa đẩy ra một khe hở.
Ngôn Khanh đang đứng trước gương ra sức luyện tập, áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi, theo động tác vũ đạo vạt áo cô bị nâng lên, lộ ra làn da tuyết trắng bên hông.
Hoắc Vân Thâm nắm chặt tay nắm cửa bằng kim loại, lệ khí trong lòng giao hòa với sự ủy khuất đâm loạn vào trái tim nơi lồng ngực.
Rõ ràng là bảo bối của một mình anh.
Bây giờ lại để cho người khác gọi, cho người khác xem, tương lai sẽ có hàng ngàn người cả đàn ông và phụ nữ theo đuổi cô.
Huyệt Thái Dương Hoắc Vân Thâm đau như có kim châm, thân thể nhất thời đứng không ổn định đụng phải cánh cửa, phát ra một tiếng vang.
Ngôn Khanh tưởng Âu Dương quay trở lại, sau nửa ngày tiếp xúc cô cũng học theo cách gọi thân mật của cô ấy: “Bảo bối, vì sao lại quay trở lại rồi?”
Vừa dứt lời ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt sáng rực rỡ của người đàn ông.
Ngôn Khanh sợ tới mức chân bước hụt một nhịp, thẳng tắp ngã nhào xuống sàn, Hoắc Vân Thâm bước nhanh tới chặn ngang bế cô lên, thân thể mềm mại ướt át khiến anh yêu thích không muốn buông tay. Đây chính là liều thuốc cho mọi cơn đau trong lòng anh, anh ôm chặt cô, bất cứ sự giày vò nào đều được an ủi, theo bản năng kéo người vào trong ngực.
“A a a a mau buông tay! Ở đây có camera!”
Hoắc Vân Thâm dán môi bên tai cô: “Trước khi anh tới đây đã cho người tắt camera rồi.”
Ngôn Khanh luống cuống tay chân trốn tránh: “Vậy cũng không được, giữa trưa vừa mới nói không được ôm hôn nữa! Anh có thể đáng tin cậy một chút hay không, đừng hòng lật lọng, quá đáng ghét!”
Hoắc Vân Thâm nhíu mi, chậm rãi buông lỏng tay.
Anh không muốn cô ghét anh……
Ngôn Khanh nắm lấy cơ hội chạy thoát, nhìn anh vài lần, không được tự nhiên hỏi: “Muộn như vậy, anh còn tới đây làm gì?”
Hoắc Vân Thâm tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống, mở hộp thức ăn ra, nước canh thơm nồng lập tức lan tỏa trong không khí, Ngôn Khanh nuốt nước miếng, ánh mắt nhịn không được mà ngó vào bên trong.
“Khanh Khanh lại đây, anh mang đồ ăn ngon cho em.”
Bụng Ngôn Khanh không biết cố gắng kêu một tiếng, cô yên lặng che lại, mạnh miệng nói: “Tôi, tôi không đói bụng, hơn nữa vì sao anh cứ gọi tôi như chó nhỏ thế?”
Hoắc Vân Thâm nhìn cô, bưng bát lên, cong môi cười: “Không phải chó nhỏ, mà là mèo nhỏ được không?”
Giọng nói trầm ấm từ tính, thân mật lại nghiêm túc: “Mèo nhỏ Khanh Khanh, mau tới đây.”
Đôi tai mèo của Khanh Khanh trộm đỏ lên, không đủ tự tin mà liếm môi dưới.
Rốt cuộc Diêm La Vương này mua thứ gì vậy? Sao có thể thơm như thế chứ!
Dù sao cũng không có người khác, cho dù ăn…… một miếng, chắc hẳn không tính là mất mặt đi.
Ngôn Khanh chầm chậm dịch chân lại gần, tiếp nhận chiếc bát sứ mê người trong tay Hoắc tổng, sau đó lẳng lặng ngồi ăn sạch sẽ bát canh gà hầm.
Cô chưa đã thèm nâng mắt lên, bất chợt ngã vào tròng mắt đen nhánh của Hoắc Vân Thâm.
Bên trong chứa đầy khát vọng mãnh liệt bị kìm nén.
Hô hấp của Ngôn Khanh hơi cứng lại, cô vội vàng cúi đầu, dùng tốc độ siêu nhanh múc đầy bát nhỏ, đẩy phần còn lại qua cho anh: “Đừng nói tôi không có lương tâm nha, dư lại phần anh.”
Sau đó cô ôm chiếc bát nhỏ, dịch dịch tại chỗ một hồi, sau đó đưa lưng về phía Hoắc Vân Thâm, cuộn tròn thân thể ăn hết sức chuyên chú.
Hoắc Vân Thâm không bức bách cô quay người lại, anh dựa lưng lên tường, bình tĩnh chăm chú nhìn cô.
Đèn trong phòng luyện tập chỉ bật hơn một nửa, cô và anh đều ngồi ở nơi thiếu sáng.
Hai bóng dáng bị kéo dài và phóng đại, hắt lên bức tường trắng ở đối diện.
Người rõ ràng cách thật xa, nhưng bóng dáng lại thật gần, phảng phất như duỗi tay liền có thể chạm đến.
Hoắc Vân Thâm xem đến mê muội, thử nâng cánh tay lên, bóng dáng trên tường thuộc về anh cũng nâng tay theo.
Kế tiếp, bàn tay kia tiến về phía trước, dịu dàng cẩn thận chạm vào bóng dáng Ngôn Khanh.
Cho đến khi chạm phải, giao hòa, giống như đang ôm nhau vậy.
Tư thế của Hoắc Vân Thâm rất kỳ quái, động tác vặn vẹo mất tự nhiên, đôi mắt nhìn chằm chằm bóng dáng đang ôm nhau trên tường, gương mặt lộ ra nụ cười.
Anh khàn giọng lẩm bẩm.
“Khanh Khanh, vừa rồi thời điểm anh bước vào, em gọi anh là bảo bối.”
“Anh còn muốn nghe.”
“Một lần thôi cũng được.”
Tác giả có lời muốn nói:
Mèo nhỏ Khanh Khanh: Tôi lại rơi vào cạm bẫy của bảo bối Thâm Thâm, hơn nữa cơn sóng lần này còn siêu lớn.