Chương 80
Từ khóa hôn lễ treo cả ngày trên hot search, nội dung bên trong đặc biệt đơn giản, không phải ảnh chụp tại hiện trường của cặp đôi tiên đồng ngọc nữ thì chính là tiếng hò hét a a a a hết đợt này đến đợt khác.
Fans CP của vợ chồng thâm tình trước kia vẫn luôn bị trào phúng hiện tại đã hoàn toàn cáo biệt chiếc hố CP ngược luyến, trở thành fan dẫn đầu trong giới, eo dựng thẳng tắp, không cần tốn tâm tư liệt kê số liệu, nhẹ nhàng leo lên đỉnh bảng xếp hạng.
Hình ảnh và bài viết có liên quan tới hôn lễ liên tục được tìm kiếm nhiều nhất trong một tuần, hơn nữa trước đó có nhiều đoạn ngắn thân mật như vậy, các bài viết và video tin tưởng vào tình yêu ùn ùn không dứt. Ngay cả thương hiệu mấy bộ áo cưới lễ phục đồ trang sức của cô dâu cũng tăng thêm mười mấy vạn fan, ai cọ nhiệt độ của vợ chồng thâm tình đều có thể nổi tiếng một đợt.
“Đợi chút —— một cây trâm của Khanh bảo cũng có giá mấy chục vạn???”
“Bộ váy trong tiệc tối thoạt nhìn rất đơn giản cũng có nhiều số 0 như vậy?!”
“Chỉ như chín trâu mất một sợi lông mà thôi, nghe nói tiệc tối còn sáu bảy bộ lễ phục chưa kịp mặc, bởi vì phu nhân lăn lộn một ngày quá mệt mỏi, được Hoắc tổng tự mình ôm đi ——”
“Mẹ kiếp, gào khóc, thật muốn xem!”
“Rốt cuộc bạn muốn xem Hoắc tổng ôm vợ, hay là muốn xem váy của Khanh bảo!”
“Này, người bạn của tôi có một nguyện vọng trước khi chết, nếu có thể nhìn thấy Khanh bảo không mặc gì được Hoắc tổng ôm mới thật hoàn mỹ ——”
“Cút cút cút! Hoắc tổng giết người cảnh cáo!”
Nhiệt độ kéo dài liên tục đến ngày thứ bảy, khi quần chúng ăn dưa cho rằng sắp bị những đề tài khác thay thế thì một ai đó đã đăng ảnh vợ chồng son đi hưởng tuần trăng mật tại Canada.
Có 9 bức ảnh, tuy rằng khoảng cách có chút xa, nhưng hình ảnh tuyệt đối rõ ràng.
Hoắc tiên sinh đã đổi từ bộ tây trang lạnh lùng sang chiếc áo sơmi rộng thùng thình, cổ áo hơi hở, ống tay áo sắn cao, cánh tay thon dài với những đường nét rõ ràng, mạnh mẽ hữu lực.
Một tay xách đầy túi hàng hiệu, một tay cầm ly trà sữa, ống hút nghiêng về phía trước, cẩn thận đút cho phu nhân mặc váy dài thêu hoa đi phía trước.
Vốn tưởng rằng loại hình ảnh này đủ thân mật rồi, nhưng mấy bức ảnh kế tiếp càng kích thích tròng mắt hơn.
Ngôn Khanh uống xong, trên môi đại khái dính một chút, cô muốn dùng khăn giấy lau đi, Hoắc Vân Thâm lại khom lưng hôn xuống, môi dán lên môi, những chất lỏng đó lập tức bốc hơi.
Cư dân mạng chịu không nổi ngao ngao kêu lớn.
Kéo xuống bức ảnh tiếp theo, không nghĩ tới ba bức ảnh cuối cùng mới khiến dòng máu trong người như bị chảy ngược.
Ngôn Khanh phát hiện người chụp ảnh, đôi mắt Hoắc tổng luôn dán trên người vợ mình, tự nhiên cũng chú ý tới, anh lập tức nhìn vào máy ảnh. Ánh mắt lạnh như băng này quả thực có thể khiến người ta đông cứng.
Bức ảnh thứ hai từ dưới lên quả nhiên người chụp ảnh bị dọa run lên, mơ hồ chụp được Hoắc tổng bảo vệ vợ vào trong khuỷu tay, Ngôn Khanh vỗ về đầu của anh, nói gì đó để dỗ dành an ủi.
Đến tấm cuối cùng, Hoắc tổng lại một lần nữa quay đầu nhìn qua, biểu cảm thay đổi như trời với đất, thậm chí khóe miệng còn có ý cười nhợt nhạt, sương tuyết được hòa tan.
“Mẹ nó, tình huống này là thế nào, cảm xúc trong 9 bức ảnh biến hóa lớn như vậy!”
“Chỉ như vậy cũng xem không hiểu? Vợ chồng son thân mật hưởng tuần trăng mật, Khanh bảo thấy có người chụp lén, đoán chừng hoảng sợ, Hoắc tổng lập tức che chở cho vợ, có lẽ cũng lo lắng vợ không vui khi bị chụp lén, cho nên ánh mắt của tấm ảnh kia mới giống như ăn thịt người như thế, kết quả! Khanh bảo cười tủm tỉm tỏ vẻ không ngại, còn dỗ dành chồng, Hoắc tổng quyết đoán vui vẻ thành trẻ nhỏ, có lẽ còn có chút kiêu ngạo khoe ân ái trước mặt mọi người——”
“Nói như vậy Hoắc tổng cũng quá đáng yêu đi! Thật dễ dỗ dành!”
“Bình thường lãnh khốc vô tình, nhưng trên thực tế được vợ cho phép khoe ân ái là có thể hạnh phúc tới mỉm cười ra mặt?!”
“Sự tương phản này quá đáng yêu, toàn thế giới của đại ma vương máu lạnh chỉ xoay chuyển quanh một người, hỉ nộ ái ố đều vì cô ấy?!”
“Trời ạ, Khanh bảo làm ơn hãy cho Hoắc tổng không gian phát huy đi! Để anh ấy tận tình khoe ân ái! Chúng tôi quỳ gối cầu xin!”
Đường phố tại Canada, Ngôn Khanh tiếp nhận ly trà sữa, nắm tay Hoắc Vân Thâm, ngọt ngào kéo dài âm điệu: “Bộ dáng khi cười của Hoắc tiên sinh bị chụp rồi.”
Hoắc Vân Thâm cùng cô đan mười ngón tay vào nhau: “Không muốn sao?”
“Có một chút ——” Ngôn Khanh nhăn chóp mũi, nửa thật nửa giả nói: “Không muốn anh cười đẹp như vậy bị quá nhiều người nhìn thấy.”
Nắng chiều mềm mại ấm áp, khoác lên người hết sức thoải mái.
Nơi này là thành phố Ngôn Khanh sinh sống gần ba năm, cô mang theo ký ức hoàn toàn mới, làm con gái của hai người xa lạ, lấy danh nghĩa sinh bệnh để tĩnh dưỡng, nửa giam cầm bị nhốt ở một nơi gọi là “nhà”, chịu sự quản chế của “cha mẹ”, ngăn núi cách sông cùng Hoắc Vân Thâm, ngốc nghếch không hề hay biết.
Nơi cô từng sống, Hoắc Vân Thâm không thể chấp nhận việc không có bóng dáng của anh.
Cho nên khi lựa chọn nơi hưởng tuần trăng mật, anh có chút cố chấp yêu cầu tới đây, vốn đang lo lắng Khanh Khanh sẽ không thích, nhưng cô lại không chút do dự đáp ứng: “Được, chúng ta cùng nhau bao trùm lên dấu vết của bản thân ở trong quá khứ.”
Sau khi bao trùm, trên đời này khắp nơi đều có dấu ấn của cô và anh.
Không còn ai lẻ loi một mình.
Chỉ là vừa mới từ “nhà” của Ngôn Khanh ra ngoài, đi dạo quanh nơi cô từng sinh hoạt, thuận tiện mua một đống nhạc cụ và đồ trang trí nhỏ trước kia cô luyến tiếc mua, trùng hợp lại bị người chụp lại.
Kỳ thật cho dù không bị người qua đường ngẫu nhiên chụp lén, bởi vì ngoại hình của đôi vợ chồng son quá chói mắt, cho nên vẫn luôn bị người đi đường dùng ánh mắt thiện ý đánh giá.
Hoắc Vân Thâm nghe xong lý do của Ngôn Khanh, trong lòng nóng rực.
Khanh Khanh cũng muốn độc chiếm anh.
Anh gật đầu, thật sự thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Bảo bảo, đội mũ cho anh.”
Trên đầu Ngôn Khanh đội một chiếc mũ rộng vành lớn, không biết chồng mình muốn làm gì nhưng cô vẫn ngoan ngoãn tháo mũ xuống giao cho anh.
Giờ phút này cô và anh đang đứng ở ven đường, bên trái là dòng người đông đúc, phía bên phải là một chuỗi các cửa hàng.
Tay trái Hoắc Vân Thâm cầm chiếc mũ chậm rãi đưa lên cao.
Giọng nói trầm thấp, mang theo sung sướng: “Không thể cho người khác xem, nhưng vợ anh ở bên người, anh nhịn không được muốn cười, phải làm sao bây giờ?”
Ngôn Khanh vừa định nói cô nói giỡn.
Hoắc Vân Thâm lại hơi cúi người tới gần cô, tiếp tục hỏi: “Cười cũng không thỏa mãn, còn muốn hôn em, phải làm sao đây?”
Mặt trời thật lớn, nướng gương mặt Ngôn Khanh nóng bừng, cô nhỏ giọng: “Vậy ——”
“Đừng nóng vội.” Hoắc Vân Thâm nói: “Anh có cách.”
Giọng nói vừa rơi xuống, chiếc mũ che nắng trong tay anh hơi nghiêng một chút vừa vặn che kín mít hai người, ngăn cách đám đông hỗn loạn bên ngoài. Ở trên đường phố ầm ĩ, trong một bóng râm nhỏ, anh cúi đầu, mỉm cười hôn lên đôi môi ướt mềm của cô.
Ngôn Khanh theo bản năng nhắm mắt lại, chủ động ngửa đầu, bên tai là tiếng tim đập kịch liệt.
Thật sự bao trùm.
Mọi sự mê man cô độc mà cô từng phải đi một mình trước đây, anh không có cách nào chạm đến, vào thời khắc này đã hoàn toàn bị loại bỏ, bất cứ khi nào nhớ tới Canada, ấn tượng chỉ có nụ hôn sâu dưới chiếc mũ che nắng này.
Canada vốn chỉ là điểm dừng chân tạm thời của tuần trăng mật, nhưng mà hai ngày sau, còn không đợi vợ chồng nhỏ xuất phát đi đến địa điểm tiếp theo, Lâm Uyển bên kia liền căng da đầu gọi điện tới nó: Tập cuối cùng của《 Hàng đêm sênh ca 》 xảy ra tình huống khẩn cấp, trong đó có một vị khách mời quan trọng đột nhiên mang thai, thể chất không tốt, bác sĩ yêu cầu cần tĩnh dưỡng.
Vì không muốn ảnh hưởng tiến độ của chương trình, các vị khách mời muốn nắm chặt hai thời gian này ghi hình nốt tập cuối cùng. Nếu kéo dài, người đó sợ không có cách nào tham gia, đến lúc đó ảnh hưởng quá nhiều, sẽ gây thêm phiền toái cho mọi người.
“Khanh bảo, các khách mời khác đã liên lạc xong rồi, hiện tại chỉ còn em……”
Hai vợ chồng son Hoắc tổng đi hưởng tuần trăng mật cả nước đều biết, lúc này tới chạm vào họng súng, Lâm Uyển phải đồn 120 vạn lá gan mới dám mở miệng.
Ngôn Khanh đang ở khách sạn, nhíu mày cầm di động, không khỏi nhìn về phía chồng đang lật xem tư liệu về địa điểm ngày mai.
Thâm Thâm chắc chắn sẽ vô cùng thất vọng……
Khi cô đang cắn môi trầm mặc, di động của Hoắc Vân Thâm cũng nhận được thông báo ngắn gọn của Mẫn Kính, ban tổ chức cũng thông qua Hoắc thị thám thính ý tứ Hoắc tổng.
Hoắc Vân Thâm khép tư liệu, đứng dậy đi về phía Ngôn Khanh, một tay ôm cô, một tay tiếp nhận điện thoại trong tay cô, trầm giọng đáp: “Có thể.”
Nói xong lập tức cúp điện thoại.
Cổ họng Ngôn Khanh đau xót: “Thâm Thâm……”
Anh nhìn cô: “Anh sẽ không để vợ phải khó xử, sau này chúng ta lại đi tiếp được không?”
Ngôn Khanh ôm bả vai anh, chóp mũi hơi hơi cay cay.
Không chỉ anh khổ sở, bản thân cô cũng không muốn bị gián đoạn như vậy, nhưng cô cần có trách nhiệm với công việc.
“Được.” Cô nhẹ giọng đáp ứng: “Mỗi năm đều đi, anh muốn đi đâu chúng ta sẽ cùng đi.”
Hoắc Vân Thâm hôn vành tai cô hỏi: “Vậy có phải …… anh muốn làm gì cũng được hay không?”
Bóng đêm thâm trầm, bức rèm đóng chặt, ánh đèn trong phòng mềm mại như sa.
Ngôn Khanh ngoan ngoãn nhét đai lưng áo tắm vào tay anh, nắm tay anh chậm rãi kéo ra, đỏ mặt nói: “Đương nhiên.”
Thẳng tới mấy ngày sau tại địa điểm ghi hình của 《 Hàng đêm sênh ca 》, Ngôn Khanh mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, yêu cầu của chồng cô hình như không chỉ đơn giản như vậy.
Trước kia mỗi tập của chương trình, tuy rằng Hoắc Vân Thâm cũng đi theo cô, nhưng luôn khắc chế duy trì khoảng cách ở bên ngoài ống kính, cơ bản sẽ không để lộ những điểm đặc biệt của bản thân mình.
Lần này —— hoàn toàn không giống.
Bởi vì là tập cuối nên hình thức ghi hình cũng thoải mái và thú vị hơn trước rất nhiều, thậm chí trong lúc ghi hình ban tổ chức còn sắp xếp phát sóng trực tiếp, coi như cảnh ngoài lề tại hiện trường.
Tổng cộng có 6 nhóm khách mời, mỗi nhóm đều có một chiếc di động để phát trực tiếp, đồng thời mở 6 phòng phát trực tiếp khác nhau trên mạng.
Ngôn Khanh không biết tình huống của người khác như thế nào, bên này cô vừa mới mở ra, nhân viên công tác liền liên tục kinh hô về số lượng người xem không ngừng tăng vọt.
“Trời đất, vẫn tăng! Nếu cứ tiếp tục như vậy có phải lập trình viên của bọn họ sẽ phải tăng ca hay không.”
Quần chúng trong phòng phát sóng trực tiếp vô cùng kích động, tốc độ đổi mới của phần bình luận đổi nhanh tới mức không nhìn rõ, cũng may nội dung không mấy khác biệt, liếc mắt một cái nhận ra hầu hết đều là “Cầu cẩu lương”, “Mau ném cẩu lương vào mặt tôi đi”, “Mau dùng cẩu lương no chết tôi”……
Sau đó mọi người đều đồng loạt bình luận: “Dám can đảm làm gián đoạn tuần trăng mật của vợ chồng thâm tình, ban tổ chức không cho chúng tôi chút phúc lợi nào sao?”
Ban tổ chức lệ rơi đầy mặt.
Bọn họ muốn, nhưng nào dám.
Tổng đạo diễn đi theo nhóm của Ngôn Khanh, xoa xoa tay trộm ngắm Hoắc tổng, không có can đảm tiến lên mời anh đứng ra trước ống kính. Khi ông còn đang rối rắm vạn phần, đột nhiên bị trợ lý điên cuồng vỗ vào người, vừa ngẩng đầu lên liền giật mình trông thấy Hoắc tổng đang làm một động tác không tưởng.
Lúc này vừa vặn là giữa trưa, bọn họ tới tìm rau rừng quả dại trên núi bị ánh mặt trời hun cho mồ hôi đầy người.
Máy quay đang hướng về phía Ngôn Khanh, mái tóc dài buộc cao, có vài sợi lòa xòa trên má, hơi mướt mồ hôi, che khuất tầm mắt.
Hoắc tổng vốn dĩ đang ở bên ngoài ống kính, nhìn thấy bộ dáng của cô liền vô cùng tự nhiên vươn tay ra, giúp cô vén lọn tóc ra sau tai, còn dùng lòng bàn tay lau sạch mồ hôi trên thái dương cô.
Phòng phát sóng trực tiếp yên tĩnh trong một cái chớp mắt, sau đó đột nhiên oanh tạc.
“Mẹ kiếp, vừa rồi là ai!! Tay của ai!!! Hoắc tổng đúng không!!!!”
“Ngoại trừ Hoắc tổng còn ai dám chạm vào Khanh bảo! Tuyệt đối chính xác!”
“Còn cần phải hỏi sao, mọi người không nhìn thấy nhẫn cưới rõ ràng như vậy à?! Lại nói bàn tay vừa trắng vừa đẹp như vậy, có thể tìm được mấy người!”
“Thế nhưng đại ma vương lại xuất hiện trước ống kính a a a a a!”
Ngôn Khanh cũng kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Vân Thâm.
Anh —— không hề tránh ống kính, trực tiếp chạm vào cô.
Ngôn Khanh đột nhiên hiểu ra, Thâm Thâm nhà cô vẫn luôn khát vọng khoe ân ái, chiêu cáo quyền sở hữu với toàn thế giới. Ngày trước phải chịu đựng bởi vì cô không thích, từ khi ở Canada bị chụp lén, được cô cho phép nên anh mới bắt đầu tích cực như vậy.
Cho nên buổi tối ngày hôm đó, câu nói “muốn làm gì thì làm” của anh còn có một tầng ý tứ khác.
Ngôn Khanh vừa đau lòng vừa buồn cười, bất chấp camera đang quay chụp, cong mắt nhìn anh.
Hoắc Vân Thâm nhướng mày, thấp giọng nói: “Tuần trăng mật còn chưa hết, anh không thể cách vợ quá xa.”
Người không lộ diện, nhưng giọng nói được ghi lại hoàn toàn.
Ngôn Khanh không nhìn tới khu bình luận đang bị bao phủ bởi tiếng thét chói tai, cười thầm đáp: “Được ——”
Không có gì khác ngoài sủng.
Chồng cô muốn làm thế nào cũng được.
Ngay cả ánh trăng trên trời cũng có thể hái.
Cảnh quay sau đó, Hoắc Vân Thâm một tấc cũng không rời, nhưng cũng không cố tình đi vào ống kính, thỉnh thoảng mới như có như không xuất hiện một lần.
Ngôn Khanh cần phải khom lưng, anh nhanh hơn một bước, cổ tay đường cong lưu loát xương lộ ra trên góc cameras, quần chúng vô cùng kích động.
Bước tiếp theo lại muốn cầm xẻng nhỏ đào rau dại, đôi chân dài của người đàn ông còn cong sớm hơn cô.
Ngôn Khanh mệt mỏi thở hổn hển, một cánh tay liền duỗi lại đây, thong thả vỗ về nhuận khí cho cô.
Lượng người xem trong phòng phát trực tiếp tăng chóng mặt, các loại ảnh chụp màn hình được đăng tải lên Weibo, lại đưa tới lưu lượng lớn hơn nữa.
“Trời ơi, thật sự muốn mệnh mà, có thể cho chúng tôi xem mặt được không!”
“Đại ma vương hoàn toàn bước vào ống kính đi! Cầu một miếng cẩu lương trí mạng a a a a a!”
“Muốn nhìn Hoắc tổng ô ô ô ô ô.”
“Chỉ lộ một chút cũng quá nhàm chán đi!”
Khi khu bình luận đang không ngừng biến đổi , Ngôn Khanh gặp phải đang phải đối mặt với nhiệm vụ khó nhất ngày hôm nay, đó chính là leo cây.
Trên núi có cánh rừng cây ăn quả vừa mới đơm hoa kết quả, ban tổ chức sắp xếp trả tiền cho nông hộ, các vị khách mời có thể tận tình phát huy.
Cây khá cao, tay không rất khó với, Ngôn Khanh không muốn biểu hiện yếu hơn người khác, tận hưởng phúc lợi của chồng, cô dùng khẩu hình miệng cẩn thận nói: “Thâm Thâm, em tự làm ——”
Cô sẽ không cố sức, linh hoạt tìm nhà vườn mượn một cây thang, xoa tay hầm hè trèo lên trên.
Hoắc Vân Thâm nhìn cô chằm chằm.
Khu bình luận vẫn đang cuồng nhiệt cầu cẩu lương, bình luận “Hình như cây thang không được chắc chắn lắm” nhanh chóng bị đẩy xuống dưới.
Mọi người đang khẩn trương chú ý Khanh bảo, bất chợt một bóng dáng cao lớn bước vào màn ảnh.
Thời điểm không ai ý thức được sẽ có nguy hiểm, Hoắc Vân Thâm đã vọt tới bên cạnh cây thang.
Gần như cùng lúc đó, chân bên phải của cây thang đột ngột đứt gãy, lảo đảo sang bên cạnh.
Ngôn Khanh không kịp đề phòng, trong tay còn đang cầm trái cây, sắc mặt cô lập tức trắng bệch, lại liếc mắt nhìn thấy Hoắc Vân Thâm ở bên dưới.
Không hề do dự, cô dứt khoát bỏ cây thang, dang hai tay về phía anh.
Nhân viên công tác đang phát sóng trực tiếp bị cảnh tượng trước mắt dọa ngốc, ngơ ngác giơ di động tiếp tục quay hình.
Toàn bộ quá trình được thu hết vào cameras.
Ánh nắng giữa trưa rất gay gắt, xuyên thấu qua phiến lá rơi xuống những quầng sáng loang lổ, phản chiếu lên người Ngôn Khanh.
Đắm mình trong màu sắc vàng nhạt, thả mình vào vòng tay người đàn ông dưới gốc cây.
Khí thế người đàn ông rất khủng bố, trong chớp mắt bộc lộ ra sự cuồng nộ không thể miêu tả, nhưng thời điểm Ngôn Khanh vững vàng rơi vào vòng ôm ấm áp, tất cả những hung lệ liền tan thành mây khói, anh gắt gao ôm chặt lấy cô.
Không hề hoảng hốt, anh dùng hết sức lực đón được người, khảm cô vào trong máu thịt.
Ngôn Khanh thở dài một hơi, cảm nhận được lồng ngực chấn động kịch liệt của Hoắc Vân Thâm, cô vội vàng vuốt ve sau gáy anh, an ủi: “Không có việc gì không có việc gì, không cao, một chút cũng không bị thương, đừng sợ.”
Cô dịu dàng lặp lại vài lần, lại không coi ai ra gì hôn lên mặt sườn anh, lúc này anh hắn mới dần dần hòa hoãn lại, khàn khàn “Ừm” một tiếng.
Ngôn Khanh than thở: “Hoắc tổng chính thức xuất hiện trước ống kính, khoe ân ái hơi nhiều.”
“Không nhiều.”
Hoắc Vân Thâm thấp giọng phản bác, ôm đầu cô xoay đổi góc độ, dùng tấm lưng đối mặt với ống kính, rũ mắt chăm chú nhìn cô, sau đó trực tiếp hôn xuống.
“Như vậy mới nhiều.”
Hai tay nhân viên công tác phụ trách việc ghi hình phát run.
Phòng phát sóng trực tiếp không chịu tải được lưu lượng tăng vọt, chính thức sập.
Cây thang là tự Ngôn Khanh mượn, nhà vườn cũng xuất phát từ hảo tâm, không nghĩ tới nó sẽ hỏng ngay thời điểm này, liên tục xin lỗi còn nói muốn bồi thường. Đương nhiên Ngôn Khanh sẽ không truy cứu, thay vào đó cô còn bồi thường cho nhà vườn, đồng thời trấn an Hoắc tiên sinh bình tĩnh lại.
Mặc dù tập cuối cùng của《 Hàng đêm sênh ca 》 xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng ngược lại cũng thu hoạch được sức nóng không tưởng. Fans CP của vợ chồng thâm tình giơ cao lá cờ, kiêu ngạo nhìn xuống các đôi tình lữ toàn giới giải trí.
Ngôn Khanh cảm thấy trên phương diện khoe ân ái này, chồng cô vừa có lạc thú lại có cảm giác an toàn, vì thế sao lại không làm.
Cô không thể hạn chế, thậm chí càng muốn cho anh nhiều hơn.
Chỉ là đẳng cấp của Hoắc tiên sinh quá cao, căn bản không có chỗ cho cô phát huy.
Nửa tháng sau, Ngôn Khanh khởi động chuyến lưu diễn cả nước, đồng thời mở một cuộc off fan quy mô vừa phải, nhàn nhã hát vài bài hát tại chỗ. Sau khi kết thúc, ấn theo 500 dãy số ngồi được thắp sáng, mỗi người có thể nhận được album và xin chữ ký tại chỗ.
Mọi người đều có chuẩn bị mà đến, cố ý mang theo ảnh chụp muốn Khanh bảo ký tên.
Ngôn Khanh kiên nhẫn mười phần, theo thứ tự ký tên cho fans, tất cả những thứ cô nhận được đều là ảnh đơn, ảnh tạp chí hoặc là hình ảnh trong các cuộc thi, cần gì có đó.
Trong lòng cô yên lặng đếm, khi ký tên tới người 499, một người cuối cùng lại không lập tức đi lên.
Những người nhận được chữ ký xong vẫn luyến tiếc, đang lặng lẽ nghị luận.
Xét cho cùng theo quy tắc, người cuối cùng sẽ có đặc quyền được thần tượng đặc biệt viết thêm một chữ TO ở cuối
Ngôn Khanh cảm thấy kỳ quái, đang tính toán ngẩng đầu lên nhìn cửa ra vào.
Nhưng còn chưa quay đầu lại, nhóm fans hâm mộ bỗng nhiên thét chói tai che trời lấp đất.
Trong lòng Ngôn Khanh nhảy dựng.
Lối vào mờ sáng, thân ảnh người đàn ông chậm rãi xuất hiện, anh giấu đầu lòi đuôi đội mũ lưỡi trai, trước ngực cầm một chiếc đèn bài nhỏ sáng lấp lánh ghi hai chữ “Khanh bảo”, không nhanh không chậm đi đến trước bàn ký tên.
Ngôn Khanh ngừng thở, ngửa mặt ngơ ngẩn nhìn anh.
Những ngón tay khớp xương cân xứng trịnh trọng rút ra một tấm ảnh, đưa tới trước mặt cô.
Anh mỉm cười nói: “Hãy ký tên cho anh.”
Hội trường rộng lớn tràn ngập tiếng thét phấn khởi, âm lượng của anh cũng không cao, nhưng Ngôn Khanh lại nghe được rõ ràng chính xác.
Cô và anh chuyện thân mật gì cũng đã làm, tuy nhiên giờ khắc này bên tai lại đỏ bừng.
Trên ảnh chụp chứa ánh sáng.
Là ảnh chụp chung của hai người.
Người đàn ông tây trang phẳng phiu, làn váy trắng như tuyết của người phụ nữ rủ xuống đất, được anh chặn ngang ôm trên tay.
Ảnh cưới.
Ngôn Khanh nén ý cười, nhìn vào nơi sâu nhất trong đáy mắt của Hoắc Vân Thâm.
Oa, đánh đến tận cửa, đừng trách cô trước mắt bao người, khoe ân ái một lần.
Ngôn Khanh tiếp nhận ảnh chụp, nhấc bút, ý bảo nhân viên công tác kết nối ống kính với màn hình lớn sau lưng mình.
Ánh sáng chợt lóe, màn hình ghi lại toàn bộ quá trình đặt bút của cô.
Ngôn Khanh viết từng nét bút.
“TO: Thâm Thâm bảo bối —— anh biết không, thần tượng cực kỳ yêu anh.”
Viết xong, cô nâng ảnh cưới lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt Hoắc Vân Thâm, nhẹ nhàng hạ môi xuống bên cạnh hai chữ “yêu anh”, một dấu môi hoàn mỹ.