Trong một khoảnh khắc thoáng qua, hắn dường như nghe thấy một giọng nói quen thuộc, không biết có phải hắn đã uống quá nhiều rượu hay không, vì thế nên nhất thời xuất hiện ảo giác.
Cho đến khi Mộ Phi Nhiên phía sau gọi hắn một tiếng, hắn mới hồi phục lại tinh thần.
"Không có gì, đi thôi!"
Đúng lúc này, trong một khu rừng rậm cách kinh đô trăm dặm, một dáng người mảnh khảnh phía trước cuối cùng cũng dừng lại, cau mày nhìn về phía trước, dường như có chút khó xử.
Hắn thật ra rất quen thuộc với nơi này, nhưng chính vì hắn biết rõ nơi này nên mới biết được cần phải dừng lại, không thể tiếp tục thâm nhập sâu hơn.
Đoạn rừng này đã trở thành đầm lầy bí ẩn, mặc dù xung quanh đều là cây cối trải dài nhìn không thấy bờ, nhưng một khi tới mảnh đất trung tâm, đó là một nơi đầy độc chướng và đầm lầy.
Nếu như không cẩn thận trúng chiêu rơi vào trong đầm lầy này, đó thật đúng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng thưa.
Ngay khi hắn đang do dự, phía sau liền truyền tới những tiếng gió xé "Bá bá bá", sau đó xuất hiện mấy bóng đen ở trong rừng rậm.
"Mộ Trì, chúng ta không có ác ý, chỉ muốn mời Mộ tiểu thư ra mặt giúp một chút mà thôi."
Một nam nhân cầm đầu, thân hình cao lớn đĩnh bạt bước tới, thoạt nhìn khoảng 27-28 tuổi, diện mạo rất anh khí, thoạt nhìn là người thẳng thắn chính trực.
Liên minh sát thủ Tiêu Dao Cốc trải rộng mỗi ngóc ngách trên đại lục Tuyền Ky, đều là một thân quần áo màu đen, trên mặt mang một chiếc mặt nạ la sát dữ tợn, đó là để đề phòng bị nhận ra gương mặt thật.
Nhưng trong Tiêu Dao Cốc nổi tiếng nhất, lại là mười đại sát thủ xuất quỷ nhập thần, địa vị có thể so sánh với cốc chủ.
Các sát thủ được phân theo ba cấp bậc, Thiên, Huyền, Hoàng.
Cấp bậc trên Thiên, đó là những kim bài sát thủ, thực lực càng thêm khủng bố.
Nghe nói muốn mời một kim bài sát thủ làm nhiệm vụ, giá cả không kém một vạn lượng vàng.
Có thể thấy được, kim bài sát thủ hiếm lạ cỡ nào.
Và mười đại sát thủ, còn được xếp hạng trên cả kim bài sát thủ.
Mặc dù bọn họ thuộc về thế lực Tiêu Dao Cốc, nhưng lại là một đoàn thể độc lập, thành lập một Ám Sát Điện ở trong cốc.
Nghe nói mười người này là con át chủ bài của Tiêu Dao Cốc, từ trước đến nay thần bí không người nào biết.
Nhưng điều duy nhất được biến đến chính là, mười đại sát thủ là một nhóm người rất khác thường trong Tiêu Dao Cốc, bọn họ sẽ không che giấu dung nhan của mình, bởi vì chưa từng có người nào sống sót dưới tay bọn họ.
Và trước mắt, một hàng sáu bảy người đều mặc một thân quần áo đen mặt nạ la sát, nam nhân cầm đầu không hề che mặt.
Không thể nghi ngờ, người kia chính là một trong mười đại sát thủ.
Trong lòng Mộ Trì thầm than, mình hôm nay thật là xui xẻo, lúc này hắn vừa mới ra khỏi Mộ gia, kết quả đã bị đám người này theo dõi.
Mặc dù thân thủ hắn cũng không kém, nhưng dưới sự tấn công của nhiều người ở đây, hơn nữa còn có một sát thủ Thần cấp trong truyền thuyết, một lời không hợp, mạng nhỏ sẽ xong đời.
Hắn âm thầm cân nhắc tình cảnh lúc này một chút, sau đó mở miệng nói, "Các ngươi tìm tỷ tỷ của ta, nên tới Mộ gia tìm nàng mới đúng, không ngừng đuổi theo ta là có ý gì?"
Chẳng lẽ nữ ma đầu Mộ Lai kia, thời điểm nào đó đã trêu chọc nhóm người này ư? Với tính cách độc đoán bá đạo không ai bì nổi của nàng,có lẽ thự sự đã đắc tội với người ta.
Nam nhân cao lớn thấp giọng cười nói, "Tiêu Dao Cốc và Vô Cực Môn, cũng coi như có chút giao tình.
Nếu ngươi có quan hệ gần với Mộ tiểu thư, ngươi ra mặt cầu tình, nàng tất nhiên sẽ đồng ý.
Nhưng nếu đó là chúng ta, chỉ sợ tới lúc đó nàng vẫn không đồng ý, chúng ta chỉ có thể cứng rắn."
Nam nhân kiên nhẫn mở miệng giải thích, tính tình ôn hoà nhã nhặn, người khác căn bản không thể nghĩ được, hắn chính là một sát thủ tàn nhẫn và khát máu.
Mộ Trì nhíu mày, "Nàng có thể giúp gì cho Tiêu Dao Cốc các ngươi, ngoại trừ y thuật nàng chẳng giỏi cái gì......"
Hắn đột nhiên giống như nhận ra điều gì đó, giọng nói đột nhiên im bặt, có chút kinh ngạc.
"Không sai, nguyên nhân chính là vì y thuật của nàng, chúng ta có một vị huynh đệ mấy tháng trước bị trúng kỳ độc, hiện giờ đang trong tình trạng nguy kịch, trên đại lục này chỉ có Mộ gia mới có thể ra tay cứu hắn." Nam nhân nói với giọng thành khẩn, "Nếu như ngươi chịu giúp đỡ, mời Mộ tiểu thư ra mặt, Ám Sát Điện của Tiêu Dao Cốc sau này sẽ nợ các ngươi một ân tình.
Bất luận lên núi đao hay xuống biển lửa, chỉ cần ngươi mở miệng, chúng ta nhất định làm được."
"Kỳ độc?" Mộ Trì sửng sốt một chút, sau đó nói, "Nếu là kỳ độc, vậy nhất định rất hiếm thấy và khó trị tận gốc.
Mặc dù tỷ tỷ ta là một thế hệ y thuật tinh vi nhất Mộ gia, nhưng nếu không nắm chắc sự tình ta cũng không dám tự tiện quyết định giúp nàng.
Nếu như nàng không thể chữa khỏi cho người kia, chẳng phải các ngươi sẽ giận chó đánh mèo lên nàng hay sao?"
"Điều này ngươi không cần lo lắng.
Mặc dù chúng ta là sát thủ, nhưng không phải không phân biệt được xanh đỏ đen trắng."
"Một khi đã như vậy, ngày mai ta sẽ tới Mộ gia một chuyến, hỏi ý tứ của tỷ ta một chút." Mộ Trì nghĩ rằng vẫn nên đồng ý với bọn họ trước rồi sau hẵng tính.
Nếu không, bọn họ sẽ không bỏ qua, còn có thể vô duyên vô cớ có được một ân tình.
Đây cũng là kế sách tạm thời.
Nghe thấy vậy, nam nhân đối diện hai tay ôm quyền nói, "Bệnh tình của vị huynh đệ kia của ta không thể trì hoãn được, tối nay hãy đi mời Mộ tiểu thư đi!"
"......"
Về điểm này, nếu như quấy nhiễu giấc ngủ của Mộ Lai, đoán chừng nàng sẽ nổi bão, đúng không? Không còn cách nào khác, chết thì chết đi, nàng cũng không thể mặc kệ chết sống của mình.
***Edit: Emily Ton***
Buổi sáng hôm đó, tại Vĩnh An Vương phủ, đã xảy ra một chuyện lớn.
Khi Yến Túc đang ăn sáng với Vương phi Mạc Hàn Yên, có một nha hoàn quần áo xộc xệch đột nhiên chạy vào từ bên ngoài.
Nàng ta mềm nhũn, quỳ hai đầu gối xuống mặt đất, ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên, "Vương gia, Vương phi, xin các người làm chủ cho nô tỳ!"
Mạc Hàn Yên đột nhiên nghiêm mặt, không vui quát, "Nô tỳ lớn mật, ai cho phép ngươi xông vào quấy rầy Vương gia dùng bữa!"
Nha hoàn kia bị hoảng sợ, khóc nức nở nói, "Vương phi thứ tội, nô tỳ không còn lựa chọn nào khác......"
Yến Túc nhìn quần áo nàng ta rách nát, da thịt lộ ra những dấu vết xanh tím, vừa nhìn đã biết nàng ta vừa gặp chuyện gì, lập tức buông đũa xuống, "Đã xảy ra chuyện gì?!"
"Nô tỳ......!Tối hôm qua nô tỳ đưa thuốc qua cho nhị công tử, kết quả nhị công tử đột nhiên ôm lấy nô tỳ.
Hắn giống như mất trí......!xé rách quần áo nô tỳ.
Nô tỳ liều mạng giãy giụa xin tha, nhưng nhị công tử......!chẳng những không nghe......"
Nha hoàn kia vừa khóc vừa nói, cuối cùng thương tâm nức nở trong chốc lát, mới gằn từng chữ một nói, "Còn cưỡng bức nô tỳ, tra tấn nô tỳ cả đêm, cho tới vừa rồi, nô tỳ mới có thể nhân lúc hắn ngủ, trốn thoát ra ngoài......"
Nghe thấy tiểu nha hoàn kia nói những lời như thế, Yến Túc và Mạc Hàn Yên đều kinh ngạc, dường như không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Mạc Hàn Yên có phản ứng trước, trợn mắt tức giận, "Tiểu súc sinh này, quả thật không biết xấu hổ.
Không ngờ gây ra chuyện gièm pha như vậy!"
"Cầu Vương phi làm chủ....." Nhìn thấy bộ dạng của Mạc Hàn Yên, tiểu nha hoàn khóc lóc càng thêm thương tâm.
Yến Túc nhíu mày nhìn thoáng qua Mạc Hàn Yên, "Trước khi chưa điều tra rõ mọi chuyện, đừng vội vàng kết luận."
Ông ta không tin.
Đã nhiều ngày qua, nghe lão tiền bối Tần Phương khen ngợi đứa nhỏ Khanh Bắc thiên phú kinh người, theo thời gian chắc chắn không thua Ngưng nhi, nghĩ rằng hài tử kia có thể đứng lên trước kỳ hạn, thật sự là một điều tuyệt vời.
Nhưng chuyện quan trọng như vậy, làm sao có thể xảy ra?
Thiếu niên sạch sẽ với ánh mắt giống như trăng thanh gió mát, sao có thể dính dáng tới loại chuyện xấu xa này.
Với suy nghĩ như vậy, sắc mặt Yến Túc càng thêm trầm xuống, "Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói, tội danh bôi nhọ chủ tử lớn thế nào, một nô tỳ nho nhỏ như ngươi không gánh nổi hậu quả.
Thành thật nói ra, chuyện của ngươi rốt cuộc như thế nào?"
"Nô tỳ không dám nói dối, nhị công tử thật sự đã trơ trẽn làm chuyện này với nô tỳ......" Tiểu nha hoàn khóc thở hổn hển, thoạt nhìn vừa ủy khuất vừa đáng thương.
"Vương gia đang muốn bao che cho nó hay sao?" Mạc Hàn Yên thấy vậy cười nói, "Mặc dù nó là nhi tử Vương gia, nhưng dám làm ra loại chuyện này.
Nha hoàn này chạy một đường tới đây, tất nhiên không ít người đều thấy.
Nếu truyền ra bên ngoài, thật sự không tốt cho thanh danh Vĩnh An Vương phủ."
"Bổn vương tất nhiên biết." Yến Túc lạnh giọng nói "Người đâu, tới Du Nhiên Cư mang nhị công tử tới đây cho bổn vương!"
"Vâng." Một thị vệ trẻ tuổi ngoài cửa lên tiếng, nháy mắt sau đã biến mất tại chỗ.
Đó cũng chính là thời gian một buổi tối Khanh Vũ không về nhà ngủ.
Bởi vì đã nhiều ngày qua, Tần Phương nói với bọn họ, muốn an bài cho bọn họ ra ngoài huấn luyện, tăng cường năng lực sinh tồn bên ngoài cho bọn họ, bởi vì sau này vào tông môn, sẽ có rất nhiều nhiệm vụ như vậy, thường xuyên phải màn trời chiếu đất, ăn ở tại những vùng hoang vu, vì thế những trải nghiệm như vậy là cần thiết.
Sau khi xác nhận địa điểm, vì để phòng ngừa vạn nhất, Khanh Vũ đã đi khảo sát địa hình một chút, nhân tiện ở lại nơi đó một đêm.
Ngoại trừ xà trùng dã thú khá nhiều, dường như không có điều gì dị thường.
Nhưng khi nàng quay lại Du Nhiên Cư, phát hiện ra hai nha hoàn đang nóng lòng đi lại trước cửa, thường xuyên nhìn xung quanh thăm dò.
Nàng lập tức phát hiện ra điều không thích hợp, vội vàng bước nhanh vài bước đi vào, "Xảy ra chuyện gì?"
"Lục tiểu thư, ngài đã trở lại, nhị công tử đã xảy ra chuyện!" Một tiểu nha hoàn có khuôn mặt đáng yêu đỏ mắt nói, "Sáng nay Thiên Thiên ôm quần áo không chỉnh tề chạy ra từ trong phòng nhị công tử, một lát sau nhị công tử đã bị người của Vương gia mang đi."
Thiên Thiên là một trong những nha hoàn xinh xắn nhất được Yến Túc đưa tới đây hầu hạ bọn họ.
"Đáng chết!"
Là nàng đã sơ ý, nữ nhân kia gió êm sóng lặng lâu như thế, không ngờ sau khi thiên phú của Tiểu Bắc bại lộ lại gây ra chuyện xấu!
A, thật sự xem nàng là quả hồng mềm để mặc bà ta nhào nặn phải không?
Trước kia nàng không muốn lãng phí thời gian và tinh lực đấu đá với loại nhân vật đáng khinh này, nhưng bà ta chạm vào điểm mấu chốt của nàng, vậy thì lúc này đây, cho dù không chết, cũng phải khiến cho bà ta tróc mấy lớp da mới được!
Lúc này, Yến Túc và Mạc Hàn Yên đang ngồi trong đại sảnh, Yến Hi Thành cũng bị gọi tới, còn có những nữ nhân thích xem náo nhiệt, đứng đầy đại sảnh.
Trên mặt đất, nha hoàn kia vẫn ôm quần áo rách nát nức nở, còn có thiếu niên trên xe lăn với biểu tình chán nản, đáy mắt mang theo mây mù vô tận.
"Bộ dáng Khanh Bắc ốm yếu như thế, sao có khả năng làm ra loại chuyện thế này?" Yến Hi Thành nhìn thiếu niên trên xe lăn, cau mày nghi ngờ hỏi.
Mạc Hàn Yên trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, "Thành nhi, chẳng lẽ nô tỳ này có lá gan lớn như thế, dám bôi nhọ chủ tử hay sao?"
"Nhưng Khanh Bắc là người có tật, sao có thể tàn bạo như vậy với một tỳ nữ chân tay nhanh nhẹn được?" Yến Hi Thành biết mẫu thân mình luôn không quen nhìn người Du Nhiên Cư.
Nhưng loại chuyện thế này, sao có thể ăn vạ lên trên người một thiếu niên còn chưa đủ tuổi cập kê?
~~~Hết chương 81~~~.