Bạch Chi Ngạn bất đắc dĩ nhún vai, "U Minh Hạp Cốc, nơi đó hoàn cảnh địa lý rất đặc biệt, quanh năm chướng khí bao phủ, không gian sẽ không ngừng biến hóa, dễ ẩn nấp, hơn nữa thích hợp cho nó tu dưỡng."
Hắn vừa dứt lời, khuôn mặt tuấn mỹ của Lâu Quân Nghiêu tối sầm lại, híp mắt nhìn hắn, "Ngươi nói cái gì?"
"Hả? Ta nói đã thả nó vào U Minh Hạp Cốc......" Bạch Chi Ngạn vừa nói đến đây, lúc này mới cảm giác được không thích hợp, sắc mặt lập tức đột nhiên biến đổi, "U Minh Hạp Cốc......!Trời ơi, hỏng rồi!"
***Edit: Emily Ton***
Lúc này, trong U Minh Hạp Cốc vẫn là ban ngày, ngẫu nhiên truyền tới một vài tiếng chim kêu the thé kỳ lạ từ trên không trung, ngoài ra an tĩnh một cách kỳ lạ.
Yến Tích Nhu rất lo lắng khi tới nơi nguy hiểm này, dáng vẻ vẫn luôn uể oải, cho đến khi nghe thấy vài tiếng kêu kỳ lạ kia mới tỉnh táo hơn một chút.
Yến Tích Vũ nhìn hai người đi ở phía trước, ánh mắt loé lên, sau đó nhanh chóng đuổi kịp Yến Tích Nhu.
"Tỷ tỷ, lần trước tỷ đã vào trong này rồi sao?" Khanh Bắc nghiêng đầu hỏi.
Khanh Vũ nhướng mày nhìn hắn một cái, nói, "Lần trước ta chỉ đợi ở bên ngoài, thật ra chưa từng tiến vào."
Nghĩ lại cũng thấy kỳ lạ, năm đó nàng từng đi qua rất nhiều nơi nguy hiểm, duy nhất chưa từng tới U Minh Hạp Cốc này.
Nàng không biết nguyên nhân vì sao, như thể đã bị nàng lãng quên.
Sau khi đi được một lúc, đáng ngạc nhiên là bọn họ không phát hiện ra bất cứ một bóng dáng linh thú nào.
Nghe đồn linh thú đi lại khắp nơi trong U Minh Hạp Cốc, có lẽ đều là những lời nói khoa trương.
Tuy nhiên, vào thời điểm này, bọn họ sắp phải đối mặt với một vấn đề nan giải đầu tiên trong đó.
Màn đêm buông xuống.
Ban đêm có thể kéo dài mười canh giờ (20h), hoàn cảnh đương nhiên hoàn toàn khác với bên ngoài, khiến lòng người có chút lo lắng.
Mọi người luôn sợ hãi bóng tối không thể giải thích, bởi vì có rất nhiều nguy hiểm không tên, đều xảy ra ở trong bóng đêm yên lặng.
Khanh Vũ có đôi mắt đặc biệt, trời sinh là có thể nhìn thấy mọi vật vào ban đêm, nhưng mấy người khác trong số bọn họ đều không nhìn thấy gì, thời gian dài ở trong bóng tối sẽ khiến tinh thần bọn họ trở nên yếu ớt và bất an hơn.
Nàng nheo mắt lại, vươn tay búng một cái, sau đó đầu ngón tay đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu vàng đỏ lóa mắt, chiếu sáng một khoảng bóng đêm.
Khanh Bắc không có phản ứng gì nhiều, nhưng Yến Tích Nhu bị hoảng sợ, kinh ngạc hỏi, "Ngươi đang làm gì vậy?" Nghe nói lần trước thí nghiệm ra nàng là võ giả Hỏa hệ, thì ra còn có khả năng nổi lửa từ trong không khí?
Khanh Vũ không để ý đến nàng ta, sâu kín nói một câu, "Có một số nhánh cây ở trên mặt đất bên cạnh ngươi, nhặt một ít về đây để ta đốt một đống lửa."
Yến Tích Nhu trừng lớn mắt, sau đó không thể tin tưởng vươn tay chỉ vào cái mũi của mình, "Ngươi sai ta đi nhặt nhánh cây? Yến Khanh Vũ, ngươi có lầm hay không! Ta chính là tam tiểu thư Vĩnh An Vương phủ, là tỷ tỷ ngươi! Ngươi dám sai ta làm loại việc nặng nhọc của hạ nhân này ư?!"
"......" Nhặt nhánh cây mà thôi, sao biến thành việc nặng nhọc của hạ nhân làm?
Không thể không nói, bệnh tiểu thư của nữ nhân này còn rất nghiêm trọng.
Nhìn vẻ mặt giống như bị sỉ nhục của nàng kia, Khanh Bắc thờ ơ liếc mắt nhìn nàng ta một cái, "Nói ngươi đi thì đi đi! Tới đây rồi không có tiểu thư công chúa gì hết, chỉ có người sống và người chết.
Ngươi có thể trở thành người chết hay không, tất cả đều phải xem biểu hiện của ngươi."
Nếu không thuận theo tỷ tỷ mình, đừng nói là tinh thạch linh thú, nàng ta có thể giữ được mạng nhỏ hay không đều là một chuyện, lúc này còn dám bưng cái giá tiểu thư của mình, quả thực ngu xuẩn.
Yến Tích Nhu bị nghẹn như thế, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Yến Tích Vũ bên cạnh nhẹ nhàng kéo ống tay áo nàng ta một chút, ý bảo nàng ta hãy an phận một chút.
Yến Tích Nhu lúc này mới từ bỏ, vẻ mặt ủy khuất ngồi xổm người xuống và nhặt nhánh cây.
Khanh Vũ không nhịn được cười khi nhìn cảnh này, đợi hồi lâu Yến Tích Nhu nhặt nhánh cây trở về, nàng mới đốt cháy những nhánh cây kia thành một đống lửa, chiếu sáng không gian xung quanh bọn họ.
Yến Tích Nhu căm giận nhìn nàng một cái, sau đó tới gần đống lửa.
Lúc nàng ta đang chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, nhưng lại đặt mông ngồi xuống một thứ gì đó mềm mại.
Cả người nàng ta cứng đờ, thân thể nhảy lên, sau đó là một loạt tiếng quỷ khóc sói gào chói tai.
"A a a —— thứ gì vậy!"
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy một con rắn nhỏ bằng ngón tay cái màu nâu đang cuộn mình lười biếng ngủ ở nơi đó.
Con rắn nhỏ bị Yến Tích Nhu đột nhiên ngồi xuống đánh thức, một đôi mắt tròn xoe còn chưa mở ra hoàn toàn, đã bị một loạt tiếng thét chói tai doạ tỉnh hoàn toàn.
Sau đó, bên trong đôi mắt nó hiện lên một biểu tình khinh bỉ đầy nhân tính hoá.
Nó lắc lắc đuôi, rít lưỡi rắn "tê tê" trước khi quay đi chỗ khác.
Nhân loại thật nhàm chán, sao đi tới đâu cũng đụng phải bọn họ thế này? Thậm chí hại mình không thể ngủ ngon.
Khanh Vũ nhìn cảnh này, bên trong mắt phượng hiện lên một chút hứng thú, con rắn nhỏ này dường như đã thành tinh, ánh mắt vừa rồi của nó rất thú vị!
Sắc mặt Yến Tích Nhu khó coi nhìn chằm chằm con rắn nhỏ đang rời đi, thật lâu sau mới vất vả mở miệng nói, "Hoá......!hoá ra là một con rắn......"
"Ngươi đã nghĩ là cái gì?" Khanh Vũ thờ ơ quét mắt liếc nhìn nàng ta một cái, "Đừng ầm ĩ như thế, kêu lớn tiếng như vậy, là muốn hấp dẫn hết đám linh thú tới nơi này sao?"
"Thực xin lỗi, ta không cố ý." Yến Tích Nhu cũng biết vừa rồi mình phản ứng quá lớn, nếu như thật sự thu hút những gia hỏa đó tới đây, đến lúc đó đừng nói tới chuyện hoàn thành nhiệm vụ, mạng nhỏ cũng khó bảo toàn.
Mọi người vây quanh đống lửa ngồi xuống, ánh lửa chiếu sáng trên gương mặt thiếu nữ tinh xảo, mắt phượng quyến rũ giống như có một đống lửa đang cháy.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Yến Tích Vũ vẫn luôn trầm mặc đột nhiên hỏi, "Nơi này trời tối đen như mực, không nhìn thấy gì.
Không biết đám linh thú đã tránh ở nơi nào, nếu như chúng đột nhiên chạy ra đánh lén chúng ta......"
Trong U Minh Hạp Cốc, chỉ có hai canh giờ ban ngày tương đối an toàn một chút, bởi vì phần lớn linh thú đều đang nghỉ ngơi, nhưng tới lúc đêm tối, toàn bộ bọn chúng đều bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
"Yên tâm đi, linh thú bình thường sẽ không dám tới gần đây." Khanh Vũ cười nói.
Đống lửa được đốt lên không chỉ để dùng chiếu sáng.
Phần lớn linh thú đều sợ lửa, hơn nữa lửa của nàng không phải là lửa bình thường, nếu như da lông trên người bị dính vào một chút, nó sẽ không thể nào dập tắt.
Trừ phi những linh thú đó chưa có trí thông minh, những linh thú cấp bậc tương đối thấp sẽ không sợ chết xông tới công kích bọn họ.
"Đi bộ lâu như thế, hiện tại hãy nghỉ ngơi một lát!" Khanh Vũ mở miệng nói.
Lúc này, đột nhiên truyền đến một loạt tiếng "ọc ạch" không ngừng vang lên, mấy người đều sửng sốt một chút, đây là......!
Yến Tích Nhu cúi đầu xuống, nói giọng nhỏ như muỗi kêu, "Ta......!ta đói bụng......"
"......"
Vì huấn luyện khả năng sống sót ở bên ngoài cho bọn họ, Tần Phương vô cùng nghiêm khắc, chỉ cho phép mỗi người bọn họ mang theo hai túi nước, căn bản không cho bọn họ chuẩn bị đồ ăn mang theo, đói bụng thì tự mình nghĩ cách giải quyết, thậm chí còn cố ý kiểm tra qua một lần.
Yến Tích Nhu vốn tương đối đẫy đà, năng lượng tiêu hao cũng nhanh.
Đáng thương, nàng ta phải dậy sớm như vậy, kết quả ngoại trừ uống chút nước ra nàng ta vẫn chưa ăn gì, gần như gục ngã vì đói.
Vừa rồi bị con rắn nhỏ kia dọa sợ, tinh thần bị hao tổn không ít, hiện tại cảm giác càng thêm đói bụng.
Khanh Vũ đã có thể tích cốc, một tháng không ăn không uống cũng không vấn đề gì.
Nàng chỉ cần ăn một chút đan dược bổ sung linh lực là được, nhưng mấy người bọn họ lại không thể chịu nổi, nhịn đói như thế không phải là giải pháp.
Nghĩ tới điều này, nàng đứng dậy từ trên mặt đất, "Vậy đi, ta sẽ đi xem xét những vùng lân cận có thứ gì để ăn hay không, các ngươi chờ ta ở đây, đừng chạy loạn."
"Tỷ tỷ, ta đi với tỷ.
Đi một người quá nguy hiểm." Khanh Bắc nghe thấy vậy cũng vội đứng lên.
Khanh Vũ lắc đầu, "Ta không sao, đệ ở đây đi.
Hai người các nàng hai ở đây càng không an toàn.
Ta sẽ nhanh quay lại." Nói xong, nàng lập tức xoay người bước nhanh biến mất trước mắt.
Khanh Bắc chưa kịp nói gì, nhìn thấy nàng đã đi xa như vậy.
Khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên nhíu lại không dễ phát hiện.
Không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, từ sau khi vào U Minh Hạp Cốc, hắn luôn cảm thấy dường như có một đôi mắt vẫn luôn theo dõi bọn họ, khiến hắn có cảm giác rất bất an, vì thế hắn mới càng thêm lo lắng cho Khanh Vũ.
Mắt phượng xinh đẹp có chút lạnh lẽo nhìn lướt qua Yến Tích Nhu đang ủ rũ.
Nữ nhân này, thật là vướng víu!
Bên kia, Khanh Vũ chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
U Minh Hạp Cốc thật sự rất đặc biệt, nghe nói nó là một hẻm núi, nhưng nàng thậm chí không thấy bao nhiêu đá.
Nơi này rất trống trải, không biết những linh thú đó ngày thường đã lang thang nơi nào.
Nàng đang suy tư, đột nhiên một cơn gió lạnh quét qua bên tai, có một bóng dáng nho nhỏ bất chợt loé qua trước mắt, nhanh đến mức nàng cũng không thể nhìn thấy rõ đó là thứ gì.
Đó là thứ gì vậy, linh thú sao?
"Chậc chậc chậc, chủ nhân, đuổi theo nó nhanh lên, đừng để thứ kia chạy thoát." Lúc này, giọng nói hài hước của Táng Mai đột nhiên vang lên.
Hắn vừa mới tỉnh ngủ, không ngờ phát hiện ra một chuyện thú vị như thế.
"Hả?" Khanh Vũ nghi ngờ, "Vì sao?"
"Tên kia vừa mới trộm đồ của ngươi."
Khanh Vũ sửng sốt, theo bản năng vươn tay sờ về phía bên hông, chỉ thấy gói thuốc nàng luyện chế dùng để đuổi muỗi, rỗng tuếch, đan dược trong đó đều biến mất.
Khóe miệng nàng co giật, thuốc sát trùng đó có thể dùng được ư? Mặc dù hương vị rất mê người, nhưng nếu ăn nhầm sẽ bị tiêu chảy, linh thú đui mù nào xui xẻo như thế......!
Nàng không quan tâm tới chuyện vặt vãnh này, ánh mắt nàng tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng nhìn thấy rất nhiều trái cây màu đỏ ở trên một cây cao hình tháp.
Kích thước của chúng rất lớn, trông giống như quả táo.
Nhưng độ cao này......!
Khanh Vũ đang suy nghĩ có nên trèo lên cây để hái xuống hay không, kết quả là một cơn gió lạnh khác gào thét xẹt qua, thân ảnh kia cực nhanh, thiếu chút nữa đã đụng thẳng vào trên người nàng, may mắn nàng đã nhanh nhẹn vọt qua một bên.
Kết quả, thân ảnh nhỏ đáng thương cứ như vậy đâm thẳng vào thân cây phía sau, một tiếng động nặng nề vang lên, cú va chạm mạnh đến nỗi nàng nghe tiếng cũng cảm thấy đau lòng.
Chỉ thấy đó là một động vật nhỏ toàn thân màu trắng, cơ thể đầy thịt, trông rất đáng yêu.
Hai tai nhọn hoắt, cái đuôi tròn như quả bóng, vừa giống mèo lại vừa giống thỏ.
Có lẽ bị đâm nên choáng váng, tứ chi của tiểu gia hỏa cứ nằm chỏng chơ ở trên cây, thật lâu sau vẫn không có động tĩnh.
??
Khanh Vũ nhướng mày, do dự trong chốc lát.
Cuối cùng nàng vẫn đi qua đó, kết quả còn chưa tới gần đã nghe thấy mấy tiếng "phốc phốc phốc", vang lên vô cùng đột ngột trong ban đêm yên tĩnh nơi đây, kèm theo một mùi ngây ngất không gì sánh được.
Khanh Vũ, "......!?"
Nếu nàng nghe không lầm, gia hỏa này vừa mới......!vừa mới là đánh rắm, đúng không? Hơn nữa......!Khanh Vũ nhíu mày, bàn tay mềm nhanh chóng bịt kín mũi.
Mùi vị quả thực rất muốn giết người!
~~~Hết chương 93~~~.