Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu


Chỉ thấy dưới một loạt bóng cây mờ ảo cách đó không xa, có cái gì đó đang nhẹ nhàng di chuyển về phía bọn họ, giống như không cẩn thận đụng vào thân cây, một mảng lá cây rào rạt rơi xuống.

Khanh Bắc khẽ biến sắc, bắt đầu cảnh giác, chẳng lẽ là linh thú bị thu hút bởi ánh lửa tới đây?
Một lát sau, thứ kia cuối cùng chậm rãi hiện thân từ chỗ tối, lộ ra gương mặt thật.

Đó là một con Thứ Lửng heo có kích thước bằng hai hoặc ba nam tử trưởng thành, toàn thân đều bao phủ đầy gai nhọn vô cùng sắc bén, thậm chí cái miệng nhòn nhọn cũng có rất nhiều gai nhỏ rậm rạp, thoạt nhìn rất có lực công kích.

Nếu như thân thể bị đụng vào nó một chút, đoán chừng sẽ bị trát thành tổ ong vò vẽ.

Lúc này, Thứ Lửng heo đang mở to đôi mắt, trên miệng chảy đầy nước miếng, thở hổn hển nhìn mấy người bọn họ, trông giống như đói bụng đã lâu nhìn thấy món ăn mỹ vị.

Khanh Bắc bất giác nắm chặt nắm tay, quan sát kỹ hành động của nó.

Sau một lúc đối đầu, cơ thể cồng kềnh của thứ lửng heo khổng lồ đột nhiên nhanh chóng lao thẳng về phía thiếu niên đằng trước, hai cái gai nhọn dài trên đỉnh đầu loé lên ánh sáng ở trong đêm đen, giống như muốn đâm thủng nhân loại trước mặt.

Ánh mắt Khanh Bắc trầm xuống, vội vàng lướt người qua một bên, khiến con lợn rừng lao vào khoảng không, gai nhọn lập tức cắm vào trong một thân cây phía sau, thân cây to lớn bị đâm thành hai cái hố rất sâu, sau đó ầm ầm đổ xuống.

Nhìn thấy một kích không thành, và thiếu niên nhân loại kia có thể né tránh công kích của mình, thứ lửng heo thẹn quá hoá giận, trong miệng hự hự vài tiếng, ánh mắt trở nên hung ác.

Nhưng, thiếu niên cao lớn tao nhã đối diện vẫn rất bình tĩnh, không hề hoảng sợ chút nào.

Thứ lửng heo đã có trí thông mình, có năng lực suy nghĩ ở mức cơ bản của con người, là một linh thú cấp 5, tương đương với một cao thủ nhân loại trình độ trung bình.

Nhưng điều khác biệt chính là, thú loại có lực công kích và lực phòng ngự cao hơn so với nhân loại, vì thế nếu thật sự đấu với cao thủ nhân loại có cùng cấp bậc, nó hoàn toàn có thể vượt cấp chém giết người đó.

Nhưng, thiếu niên trước mắt này......!nó lại không làm gì được, trên người hắn tản ra hơi thở khiến nó có chút sợ hãi mà không thể hiểu được.

Sau khi suy nghĩ, thứ lửng heo quyết định chuyển mục tiêu về phía hai nữ tử thoạt nhìn yếu đuối mỏng manh bên đống lửa.

Hai người kia nhìn thấy một con linh thú khổng lồ như thế, hơn nữa còn rất hung thần ác sát, tái mặt, dựa sát vào nhau.

Nhưng con linh thú kia chỉ cách các nàng khoảng hơn 10 mét, vẫn chưa tới gần.

Các nàng đương nhiên không biết, Khanh Vũ giữ đống lửa này lại, chẳng những có thể chiếu sáng, mà còn có có thể chống đỡ sự công kích của đám linh thú.

Thứ lửng heo không ngốc, cho dù nó không biết vì sao đống lửa kia lại có màu sắc khác với lửa bình thường, nhưng trời sinh thú loại có tính cảnh giác, nói cho nó biết đống lửa kia rất nguy hiểm, không thể tới gần.

Không có cách nào để tiếp cận con mồi, thứ lửng heo đang đói bụng nhiều ngày cuối cùng có thể chạy trốn ra ngoài kiếm ăn đột nhiên có chút điên cuồng.

Nó tiến gần thêm hai bước, điên cuồng rống giận một tiếng về phía Yến Tích Nhu các nàng.

Một tiếng gầm rú này, khiến tình thế lúc này của các nàng đột nhiên trở nên nguy hiểm.

Hai người vốn đã sợ tới mức cứng người khi nhìn thấy linh thú khổng lồ, hiện tại nghe thấy tiếng rống giận của nó, giật mình một cái, chạy ra xa đống lửa một chút.

Nhưng chính hành động này của nàng đã khiến thứ lửng heo có cơ hội, cơ thể linh hoạt trong nháy mắt lao nhanh về phía trước, há to miệng rộng đang tản ra mùi hôi thối, hung hăng đớp tới.

"A a a —— cứu mạng ——"
Tiếng thét chói tai thê lương của nữ tử vang lên trong đêm đen yên tĩnh, khiến đàn chim đang ẩn mình trên cây, chớp cánh bay xa, cũng không biết thu hút bao nhiêu linh thú bắt đầu rục rịch.

Nhìn cảnh này, ánh mắt thiếu niên tuấn mỹ ôn nhuận chỉ hơi loé lên, không có động tác nào, vẫn lạnh mặt thờ ơ, dường như không có ý định ra tay cứu giúp.

Trên thực tế, hắn chán ghét hai nữ nhân này đã rất nhiều năm.

Mỗi lần sau khi hắn và Khanh Vũ bị Mạc Hàn Yên khinh nhục đánh chửi, hai người các nàng đều luôn không quên tới đó dẫm một chân, vui sướng khi người gặp họa tiếp tục chèn ép một trận, từ trước tới nay luôn lấy sự thống khổ của bọn họ làm nguồn vui của các nàng.

Hắn từng nói, một ngày nào đó, hắn sẽ khiến những người này phải trả giá đại giới.

Bên kia, Yến Tích Nhu và Yến Tích Vũ đã sợ tới mức mặt không còn chút máu, Yến Tích Vũ còn đỡ hơn một chút, sợ hãi nhắm mắt lại, trong khi Yến Tích Vũ choáng váng vì sợ hãi, không ngừng la to, "Đừng......!Đừng lại đây! Khanh Bắc, Khanh Bắc, ngươi cứu ta đi...!A a đừng lại đây ——"
Khanh Bắc hạ cặp mắt phượng xinh đẹp xuống, chậm rãi xoay người.

Trên đường rèn luyện xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị chết ở U Minh Hạp Cốc, không phải là chuyện chưa từng nghe thấy.

Hơn nữa, lúc trước Tần Phương đã đưa cho các nàng mỗi người một ngọc bài truyền tống, chỉ cần bóp nát là có thể bình an rời khỏi nơi này.

Nhưng......!nếu như các nàng vẫn khăng khăng không muốn rời đi và xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, điều đó vẫn rất dễ hiểu.

Muốn hắn cứu các nàng? A, hắn không rộng lượng như vậy.

Động tác của thứ lửng heo cực nhanh, khoảng cách từ mấy chục bước đã ngay lập tức lẻn đến trước mặt các nàng.

Đúng khoảnh khắc này, Yến Tích Nhu hôn mê bất tỉnh, trong khi Yến Tích Vũ nhận mệnh nhắm hai mắt, chờ đợi tử vong buông xuống.

Ngay khi Khanh Bắc đang chuẩn bị rời khỏi nơi này đi tìm Khanh Vũ, thứ lửng heo phía sau đột nhiên thống khổ kêu to.

Khanh Bắc sửng sốt một chút, xoay người nhìn xem, phát hiện ra thứ lửng heo vốn sắp sửa nuốt chửng Yến Tích Nhu và Yến Tích Vũ, giờ phút này toàn thân đều bốc cháy.

Ngay cả khi nó có một bộ da cứng rắn như sắt, đao thương bất nhập, cũng cảm nhận được sức nóng khủng khiếp từ ngọn lửa đang thiêu đốt nó.

Bỏng cháy toàn thân, mỗi nơi đều khiến nó đau đớn đến nỗi sống không bằng chết, lúc này chỉ có thể thống khổ điên cuồng ngã trên mặt đất kêu gào, lăn qua lộn lại.

Nhưng bất luận như thế nào, ngọn lửa đều không có xu thế giảm xuống, ngược lại càng lúc càng lớn, đốt thứ lửng heo thành một quả cầu lửa khổng lồ, cực kỳ bắt mắt.

Khanh Bắc nheo mắt nhìn cảnh này, sau đó theo bản năng nhìn về phía trước.

Một thân ảnh màu trắng đang chậm rãi đi về phía bên này, ánh lửa chiếu sáng dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ của nàng, ở trong bóng đêm càng thêm đẹp giống như một yên tinh mê hoặc.

.

||||| Truyện đề cử: Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời |||||
"Chậc chậc chậc, đúng là nghĩ cái gì thì cái đó sẽ tới.

Ta đang lo tìm không thấy cái ăn, kết quả đã có heo sữa nướng đưa tới cửa." Khanh Vũ cảm thán nói một câu, sau đó nhướng mày, nhìn thiếu niên sắc mặt có chút âm u, cười khẽ một tiếng, "Xảy ra chuyện gì?"
Khanh Bắc không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm thứ lửng heo đã bị nướng không còn âm thanh nữa, lại nhìn về phía hai người đang ngất xỉu bên cạnh, "Ta còn tưởng......!hôm nay các nàng sẽ trở thành bữa tối của linh thú."
Khanh Vũ hiểu tâm tư của hắn, vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Quá khứ đã trôi qua, mặc dù các nàng đúng thật rất đáng giận, nhưng cũng chưa thật sự làm chuyện gì thương thiên hại lí.

Các nàng đã từng làm chuyện thiếu đạo đức, đệ có thể bắt bọn họ trả giá cho toàn bộ những gì đã làm, nhưng hai mạng người không phải là chuyện nói chơi."
Nói tới đây, Khanh Vũ dừng một chút, sau đó nói tiếp, "Nếu như các nàng chết thật, đệ cũng nhất định không tốt hơn bao nhiêu, nói không chừng sẽ còn áy náy.

Sao ta lại không hiểu đệ?"
Đệ đệ ngốc này của nàng, ngày thường là một người có vẻ rất lạnh lùng xa cách, nhưng trong thâm tâm hắn lại vô cùng mềm mại thiện lương.

Đừng nói hai tỷ muội này từng sống với hắn ở dưới một mái nhà nhiều năm như thế, cho dù là người xa lạ, muốn hắn trơ mắt thấy chết mà không cứu, cũng là chuyện khó khăn.

Hắn vẫn không vượt qua được rào cản trong lòng.

Bàn tay đang nắm chặt của Khanh Bắc cuối cùng chậm rãi buông ra, "Đệ biết rồi."
Đan hoả của Khanh Vũ vừa cường đại vừa thần bí, gần như không gặp chút khó khăn nào đã nướng chín thứ lửng heo cấp 5.

Sau khi bị nướng, lớp da bên ngoài thứ lửng heo trở nên mềm mại lạ thường.

Nàng bước tới vài bước, dùng dao găm cạy đỉnh đầu thứ lửng heo, lấy ra một viên tinh thạch màu tím đen còn mang đang bốc hơi, "May mà tinh hạch này không bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ, nếu không cũng bị ngọn lửa nướng cháy."
Nhìn thứ lửng heo với kích thước khổng lồ, chỉ vì lớp da lông quá dày, sau khi bị nướng chín đã bị co rút lại một vòng.

Sắc mặt Khanh Bắc có chút khó tả, nhìn thiếu nữ thuần thục lột lớp da bên ngoài của thứ lửng heo, sau đó dùng dao găm khoét trên người nó, "Tỷ đang......!đang làm gì vậy?"
"Đương nhiên là ăn, đệ không đói bụng sao?" Khanh Vũ cho hắn một ánh mắt xem thường nói.

"Thứ này......!có thể ăn?"
"Đừng quan tâm nó thuộc chủng heo gì, cuối cùng vẫn là một con heo.

Đệ chưa từng ăn heo sữa nướng bao giờ, hôm nay có thể ăn." Khanh Vũ chớp chớp mắt trêu đùa thiếu niên.

Yến Tích Nhu và Yến Tích Vũ ngất xỉu, lúc này cũng bắt đầu tỉnh lại.

Khi bọn họ nhìn thấy Khanh Vũ đã quay trở lại thì rất vui mừng, sau đó lại nhìn thấy nàng đang mân mê thứ gì đó khổng lồ, có chút nghi ngờ nói, "Đó là gì?"
"Các ngươi tỉnh?" Khanh Vũ cười cười nói, "Xin lỗi, ta rời đi hơi lâu, nhưng hiện tại đã có đồ ăn.

Nhanh ăn đi, ăn xong chúng ta lên đường."
Nói xong, Khanh Vũ dùng dao găm xẻo một miếng thịt đã được tẩm hương vị đưa cho Yến Tích Nhu.

Yến Tích Nhu đã cực kỳ đói bụng, bị một cú sốc lớn như thế khiến nàng ta hoàn toàn kiệt sức.

Sau khi nhận lấy miếng thịt thì bắt đầu gặm ăn từng miếng, "Ưm......!ngon quá! Đây là thịt gì mà thơm như thế?."
Khanh Bắc nhìn thấy nàng ta ăn ngấu nghiến, lập tức cảm thấy buồn nôn một trận.

Nếu như nàng ta biết đó là thịt con linh thú suýt nữa ăn mình, không biết còn có thể ăn ngon lành như thế hay không.

"Thịt này là heo sữa nướng! Thơm không?" Khanh Vũ cười ha hả nói, "Đúng rồi, ở đây ta còn có trái cây."
Yến Tích Nhu đã hoàn toàn bị thịt nướng mỹ vị hấp dẫn toàn bộ chú ý, sao sẽ nhìn trúng những trái cây đó? Nàng ta thậm chí không liếc mắt nhìn một cái.

Nhưng Yến Tích Vũ thật ra vẫn luôn ăn uống thanh đạm, không thích những loại thịt dầu mỡ đó, vì thế cầm hai trái cây lên và bắt đầu ăn.

Bên kia Khanh Bắc cũng ăn xong trái cây, một lần nữa liếc mắt nhìn Yến Tích Nhu vẫn đang cặm cụi ăn thịt.

Không biết vì sao lúc này trong lòng hắn lại dâng lên một chút trêu đùa ác ý.

"Ngươi ăn từ từ, không ai tranh đoạt với ngươi.

Đây chính là thịt linh thú cấp 5, có lẽ ngươi ăn vào sẽ vô cùng có ích." Khanh Bắc thản nhiên nói một câu.

Khanh Vũ nghe thấy vậy thì có chút buồn cười, nhưng cũng không vạch trần hắn.

"Linh thú cấp 5 cái gì?" Yến Tích Nhu vừa ăn vừa hỏi.

"Đây là thịt thứ lửng heo vừa rồi đã công kích chúng ta, thiếu chút nữa đã xé nát ngươi.

Thật đáng thương, cuối cùng nó lại bị ngươi ăn mất." Thiếu niên lắc lắc đầu, bộ dáng tiếc hận.

Động tác nhai trong miệng Yến Tích Nhu lập tức bị cứng lại, sau đó đờ đẫn nhìn về phía miếng thịt nướng trong tay đã ăn hơn một nửa.

Khoảnh khắc tiếp theo, nàng ta lơ đãng thấy nhìn thấy thứ gì đó lấp lánh bên cạnh cách đó không xa.

Đó là da lông mang theo gai nhọn của thứ lửng heo.

"Oẹ——"
~~~Hết chương 95~~~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui