Có vẻ như hắn luôn tự đưa mình tới cửa, mặc sức cho nàng lợi dụng, nhưng trên thực tế đôi khi nàng vẫn không đáp lại những nỗ lực của hắn.
Hắn nghĩ có lẽ vì Lam cô cô, hắn nên quan tâm tới nàng nhiều hơn một chút.
Khanh Vũ cong môi, không nghĩ rằng hắn gọi mình lại chỉ để nói một câu như thế, mày đang nhíu đột nhiên giãn ra, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm lộng lẫy rực rỡ, nói, "Được."
Giọng nói của nàng dịu dàng hơn bao giờ hết.
Lâu Quân Nghiêu choáng váng trong giây lát. Thiếu nữ luôn thờ ơ lạnh lùng như vậy, khoảnh khắc quay đầu lại với nụ cười trên môi, dường như khiến cho toàn bộ không gian đều trở nên ấm áp hơn, khiến người khó có thể quên.
Vào một đêm không bình yên này, có vẻ như một sự thay đổi đang âm thầm diễn ra.
Ngày hôm sau, lúc Khanh Bắc chuẩn bị gõ cửa phòng tỷ tỷ nhà mình, hắn phát hiện cửa đang khép hờ, người bên trong dường như đã đi ra ngoài.
Hắn nghi ngờ đẩy cửa bước vào, quả nhiên trong phòng không có một bóng người.
Ồ không, ngoại trừ tiểu than đang ngồi ngay ngắn trên đệm giường cách đó không xa, đang nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, có vẻ rất buồn bã.
Đôi mắt xanh lam u buồn ngấn nước khiến người chột dạ. Mặc dù Khanh Bắc là thiếu niên không dễ có thiện cảm với những sinh vật nhỏ nhắn đáng yêu, giờ phút này cũng cảm thấy đau lòng, quan tâm bước tới hỏi, "Có chuyện gì vậy Nhục Nhục?"
Nó bị mắng ư? Chắc là không phải! Tỷ tỷ bình thường sủng nó như thế, sao có thể mắng nó được chứ.
Nhục Nhục thở dài một hơi, dưới ánh mắt vô cùng lo lắng của thiếu niên, chậm rãi nói một câu, "Mẫu thân...... có lẽ không yêu ta nữa."
Khanh Bắc sững sờ, "Nghĩa là sao?"
Nhục Nhục đau khổ nhắm mắt lại, vươn một móng vuốt chỉ chỉ về phương hướng nào đó, "Tối hôm qua ta ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại thì phát hiện mẫu thân không có ở đây, ta nghĩ nên ra ngoài tìm nàng, nhưng một lát sau mẫu thân đã quay trở lại, còn mang về cái này!"
Khanh Bắc khó hiểu nhìn theo hướng nó chỉ. Vừa nhìn thấy thứ đó, hắn cũng đóng băng tại chỗ.
Có một chiếc áo khoác màu tím được gấp gọn gàng ngăn nắp nằm ở trên ngăn tủ, chất liệu cực kỳ tinh mỹ xa hoa, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ, người bình thường tuyệt đối không thể mặc nổi chiếc áo như vậy.
Nhưng đó không phải là điểm quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là, đây là quần áo của nam nhân.
Nhục Nhục nhìn thấy hắn ngây ngốc ở nơi đó, cảm thấy giống như tìm được tri kỷ, lập tức tiếp tục càu nhàu nói, "Ngươi nói xem, có phải mẫu thân có nam nhân khác ở bên ngoài hay không? Vì thế đêm hôm khuya khoắt lén chạy ra ngoài hẹn hò? Ta nhìn thấy lúc nàng trở về, tâm tình có vẻ rất tốt!!"
Nhục Nhục méo miệng muốn khóc, "Nhục Nhục chỉ cần mẫu thân, không cần cha, hắn sẽ cướp mẫu thân mất."
Khanh Bắc, "......"
Một cái áo mà thôi, sao vật nhỏ này lại nghĩ ra được nhiều chuyện khó lường như thế.
Nhưng trông cái áo này có vẻ khá quen thuộc.
Hắn đang an ủi tiểu thú càn quấy ở đây, ngoài cửa đã truyền tới giọng nói của Khanh Vũ, "Các ngươi đang làm gì vậy?"
Trong tay nàng còn xách theo một hộp đồ ăn vừa đẹp vừa tinh xảo, trông giống như đồ của Bách Thiện Trai.
"Tỷ tỷ, tỷ đã đi đâu vậy?" Khanh Bắc nhìn tiểu thú không ngừng kéo ống tay áo của mình, lau chà nước mắt căn bản không hề tồn tại, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, "Lúc ta tới đây thì nhìn thấy tiểu gia hỏa này rất buồn bã đáng thương, ta tưởng nó bị tỷ mắng!"
"Hả?" Khanh Vũ nhướng mày, liếc nhìn tiểu thú với vẻ mặt đáng thương, "Chẳng phải lúc trước ngươi ngửi thấy mùi gì đó khiến trái tim rung động hay sao? Đây là sản phẩm mới của Bách Thiện Trai, đảm bảo sẽ khiến ngươi mê mẩn ngay từ miếng đầu tiên. Trời còn chưa sáng ta đã đi mua về cho ngươi, ngươi còn ở đây đau khổ?."
Nghe thấy có đồ ăn mình thích, hai mắt tiểu thú sáng lên, nhưng nó vẫn có chút rầu rĩ không vui.
Khanh Vũ buồn bực, "Có chuyện gì xảy ra với nó vậy?"
Trước đây nếu sáng sớm nghe thấy có đồ ăn là nó sẽ lập tức lao tới, không ngờ hôm nay lại nhịn xuống không thèm nhúc nhích?
Khanh Bắc mím môi cười mỉm, nhếch cằm lên nói, "Nó nhìn thấy chiếc áo đằng kia nên thương tâm cho tới bây giờ. Nó nói tỷ có nam nhân ở bên ngoài, không còn yêu nó nữa."
Khanh Vũ yên lặng nhìn thoáng qua chiếc áo choàng chưa kịp cất, "......"
Đôi khi ngươi sẽ cảm thấy thật sự bất lực khi có một con thú cưng thích diễn quá sâu.
Khanh Vũ cười như không cười nhìn tiểu thú vẫn còn mang vẻ mặt ai oán, "Ta sẽ đếm một hai ba, nếu ngươi vẫn không ăn thì ta sẽ vứt cho chó ở hậu viện ăn. Một, hai......"
Nàng vừa đếm đến hai, tiểu thú đột nhiên lao tới, đoạt lấy hộp đồ ăn, vẻ mặt cảnh giác, chớp chớp mắt to nhìn nàng, "Đây là của Nhục Nhục, không thể cho chó ăn."
Khanh Vũ gần như bật cười trước dáng vẻ của nó, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng đạm nhiên, "Ra ngoài ăn đi, mẫu thân có chuyện muốn nói với cữu cữu."
"Ồ." Tiểu than rầu rĩ rên lên một tiếng, sau đó xoay người ngoắt ngoắt đuôi nhỏ bước từng bước lưu luyến đi ra ngoài.
Khanh Bắc không ngừng được cười mắc nẻ, sau khi cười xong, hắn đương nhiên không quên hỏi chính sự, "Chiếc áo này có phải của nam nhân Vân Lai Các kia hay không?"
Trong ấn tượng của hắn, người duy nhất có thể gần gũi được với Khanh Vũ, chỉ có nam nhân thường mặc quần áo màu tím kia mà thôi.
"Đúng là hắn." Khanh Vũ gật đầu, ngẫm nghĩ một chút. Nàng vẫn nên nói với hắn chuyện tối hôm qua. Rốt cuộc, hai người bọn họ là long phượng thai, có chuyện gì cũng không thể dấu người kia được lâu.
Sau khi kể hết mọi chuyện xảy ra với hắn, đúng như nàng sự đoán, Khanh Bắc sửng sốt thật lâu, có lẽ hắn nhất thời chưa tiêu hóa được hết những tin tức đột nhiên xảy ra đó.
Khanh Vũ cũng không vội, kiên nhẫn chờ đợi hắn có phản ứng lại.
Thật lâu sau, thiếu niên nói với giọng khàn khàn, "Mẫu thân chúng ta...... thật sự còn sống ư?"
Khanh Vũ gật đầu, nhẹ giọng nói, "Mẫu thân vẫn còn sống, chẳng qua quá trình để tỉnh lại, có thể là một chặng đường dài và gian nan."
"Điều đó không quan trọng! Chỉ cần mẫu thân còn sống, tất cả đều có khả năng!" Khanh Bắc nắm chặt nắm tay, nói với giọng kiên định, "Ít nhất mẫu thân vẫn không thật sự bỏ rơi chúng ta, đúng không?"
Ánh mắt thiếu niên mang theo một chút bướng bỉnh nhìn nàng, dường như rất muốn nghe câu trả lời của nàng.
Suốt thời gian qua, hắn luôn mong muốn gần như hoang tưởng về tình thân, ngay cả khi biết rằng Yến Túc không phải là phụ thân thân sinh của mình, hắn vẫn hy vọng được ông ta chú ý tới mình. Điều đó khiến bản thân hắn trở nên cẩn thận và nhỏ nhen, cho dù hắn là một người kiêu hãnh tận sâu trong xương, nhưng hắn vẫn không muốn thừa nhận thất bại.
Khanh Vũ thở dài một hơi, ngón tay lướt nhẹ trên khuôn mặt của hắn, dịu dàng nói, "Đương nhiên là không. Mẫu thân là người tuyệt vời nhất, cho dù vì nguyên nhân gì mà phải rời bỏ chúng ta chăng nữa, đệ phải luôn nhớ rằng, mẫu thân vẫn không quên được chúng ta."
Những lời này bất giác đã an ủi trái tim đang bồn chồn nóng nảy của Khanh Bắc, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười hân hoan, "Đệ tin. Đệ vẫn luôn tin vào điều đó."
Bất ngờ nhận được tin tức về mẫu thân trước khi tiến vào Phiêu Miểu Tông, đối với bọn họ mà nói, chính là lại một chuyện đáng mừng.
Chỉ là, hồn thể mẫu thân đã bị chia năm xẻ bảy, sẽ khó khăn thế nào mới có thể gom đủ hồn thể, hồi sinh mẫu thân lần nữa?
Tuy nhiên, tất cả những lo lắng đó, nàng không hề đề cập với Khanh Bắc.
***
Thời gian một tháng nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng vẫn đang trôi qua từng ngày.
Những chiếc lá trên cây vàng úa rồi rụng dần, ngoại trừ những loài cây không sợ giá lạnh vẫn tiếp tục nở hoa bốn mùa trong năm, cây cối xanh tươi ngày càng ít đi, biến nơi này thành một nơi hoang vắng hiu quạnh.
Nơi có khí hậu ôn hòa còn khá hơn một chút, nhưng đối với Lâm Uyên Quốc bốn phía đều là mặt biển, chính là trời băng đất tuyết. Những đống băng tuyết ở khắp mọi nơi, quanh năm không tan. Mỗi khi mùa đông tới, những ngọn núi phủ tuyết dày đặc, chúng sẽ không tan chảy hoàn toàn cho đến mùa hè năm sau. Có thể thấy được, khí hậu Lâm Uyên Quốc giá lạnh khốc liệt thế nào.
Với khí hậu giá rét như vậy, người Lâm Uyên đều hận không thể rúc ở trong ổ chăn cho đến khi mùa đông trôi qua.
Một bóng người mảnh khảnh cao lớn cô đơn lẳng lặng đứng trước cửa điện Thiên Cực. Khi tất cả mọi người đều bọc một lớp quần áo dày nặng của mùa đông, hắn chỉ mặc một chiếc áo choàng bằng gấm đơn bạc màu đen, cô đơn nhưng vẫn rất trang nghiêm.
Những bông tuyết lả tả bay xuống, dừng ở trên ba ngàn sợi tóc bạc, nháy mắt đều biến mất, chỉ thấy quần áo màu đen chậm rãi bị bông tuyết bao phủ, dần dần không thể nhìn rõ màu sắc, người nọ vẫn đứng yên không nhúc nhích. Không biết hắn đã đứng trên mặt tuyết ở đây bao lâu, cả người gần như hoà quyện vào trong tuyết.
Khi A Cẩm bước ra khỏi đại điện, đập vào mắt chính là cảnh này.
Lúc này bình minh vừa mới ló dạng, cũng là cuối đông, nhưng A Cẩm vẫn dậy sớm như thường lệ. Tuy nhiên, hắn vẫn không ngờ rằng người nọ cũng không biết đã thức dậy từ khi nào, nhìn một lớp tuyết dày ở trên quần áo, có lẽ ít nhất cũng phải hai canh giờ.
Mặc dù người tu luyện có linh lực hộ thể, không sợ giá lạnh, nhưng khí hậu Lâm Uyên không chỉ lạnh giống như bình thường, nhiệt độ của nó thấp hơn hàng chục lần so với mùa đông của những địa vực khác. Dù sao người nọ cũng là cơ thể người phàm, làm thế nào có thể chống cự được với thiên tai thế này?.
A Cẩm thở dài một hơi, cầm lấy một chiếc dù từ trong điện, chậm rãi bước ra ngoài, chắn gió tuyết đang ập tới, nhẹ giọng nói, "Gia, bên ngoài lạnh lắm, hãy vào trong đi thôi!"
Người này vẫn luôn không yêu quý thân thể mình như vậy. Khi tâm tình không tốt liền thích làm những điều cực đoan một chút, khiến bản thân mình bình tĩnh trở lại.
Nhưng, A Cẩm lại mong người nọ giống như những gì người bên ngoài thường nói, tàn bạo khát máu, giết người như ma. Nếu như vậy, ít nhất hắn có thể phát tiết ra tất cả những gì đè nén ở trong lòng, không để chúng chồng chất tận đáy lòng từ ngày này qua ngày khác, khiến hắn càng ngày càng thêm âm u trầm thấp.
Khanh Dạ Ly dường như bị kéo trở về từ trong suy nghĩ ở một nơi rất xa, đôi mắt xanh đen nheo lại một nửa. Lông mi dài và đậm hơn cả nữ tử đã bị bao phủ một lớp băng sương vì đã lâu không hề cử động. Khi hắn chớp mắt, những bông tuyết tinh mịn kia chậm rãi rơi xuống từ trên lông mi.
Hắn ngước mắt nhìn về phía chân trời xa xôi, dường như đang nhìn xuyên qua một nơi nào đó, hoặc là người nào đó.
"Mùa đông đến sớm quá!." Giọng nói từ tính trong trẻo và lạnh lùng nhẹ nhàng vang lên.
A Cẩm ngẩn người một chút, sau đó cười nói, "Gia, ngài đã ở Lâm Uyên Quốc mười bốn năm rồi, sao vẫn chưa quen mùa đông ở Lâm Uyên luôn đến sớm hơn bình thường?"
Dưới lớp mặt nạ, không thể nhìn thấy rõ biểu cảm của hắn, chỉ nghe thấy hắn nhẹ giọng than một câu, "Đã mười bốn năm trôi qua rồi ư......"
Thì ra trong mơ mơ màng màng, nháy mắt đã nhiều năm trôi qua như thế.
Hắn đã từng cho rằng cứ sống tiếp cuộc đời buồn tẻ vô vị như thế, cho đến một ngày chết đi. Nhưng hắn từng nghĩ rằng, trời cao vẫn luôn quan tâm đến hắn.
Ánh mắt Khanh Dạ Ly đột nhiên dịu xuống, nói, "A Cẩm, nhanh chóng giải quyết xong hết mọi chuyện ở đây đi, ta muốn sớm trở lại bên cạnh nàng một chút."
A Cẩm đương nhiên biết, nàng trong miệng Khanh Dạ Ly nói là ai.
Bức họa mà hắn trân quý rất nhiều năm qua, người khác thậm chí không thể nhìn xem một cái. Đó chính là người mà hắn đặt lên hàng đầu ở trong trái tim mình.
A Cẩm vẫn còn nhớ rõ ngày trước khi bọn họ chia tay, hắn ôm thiếu nữ vào trong lòng ngực, đôi mắt lặng lẽ đỏ hoe.
Nam nhân kia luôn luôn lạnh nhạt vô tình, không quan tâm tới bất kỳ thứ gì trước mắt, dường như đã dành hết tất cả sự dịu dàng cho một người. Đó là hành động mà chưa ai từng nhìn thấy trước đây, khiến người cảm động.
~~~ Hết chương 133 ~~~