Khanh Vũ Phúc Hắc

Hôm sau, trước cửa Vĩnh An Vương phủ, hai trắc phi nắm tay nữ nhi nhà mình, lưu luyến không rời cáo biệt, còn lén đưa cho các nàng rất nhiều ngân phiếu mà mình đã bí mật cất giấu nhiều năm, sợ các nàng sau khi tới Phiêu Miểu Tông không có người chăm sóc sẽ bị khi dễ.

Bên kia, Yến Túc dặn dò hai tỷ đệ Khanh Vũ cần phải toàn lực ứng phó, sau khi vào trong đó thì cùng giúp đỡ Yến Ngưng Lạc, thân cận với nàng ta hơn một chút. Dù sao Yến Ngưng Lạc đã ở trong đó khá nhiều năm, chắc chắn có nhiều mối quan hệ hơn, có thể chăm sóc bọn họ nhiều hơn một chút.

Khanh Vũ cười không nói gì, Khanh Bắc ngược lại lên tiếng vâng dạ, vì thế không khiến cho Yến Túc cảm thấy khó xử.

Bởi vì lần này bọn họ có tổng cộng bốn người, vì thế Yến Túc sắp xếp riêng một chiếc xe ngựa rộng rãi và thoải mái nhất trong phủ, đưa bọn họ tới Phiêu Miểu Tông.

Chỉ là lúc ông ta đang định gọi người giá xe ngựa ra ngoài, đột nhiên nghe thấy từ nơi xa truyền tới từng tiếng "lộc cộc", mọi người không thể không vươn cổ nhìn qua. Những gì bọn họ nhìn thấy, ngay lập tức đều trừng lớn hai mắt.

Chỉ thấy một chiếc xe ngựa đang từ từ vòng qua khúc quanh tiến tới, toàn bộ thân xe là một màu đen vô cùng bóng bẩy, trông có vẻ đơn giản nhưng lại rất xa hoa. Hai bên mái được trang trí bằng những chiếc tua rua bện bằng chỉ vàng, cực kỳ đẹp mắt. Tuy nhiên, khiến cho mọi người kinh ngạc chính là, con ngựa phía trước trông rất đặc biệt. Mặc dù cơ thể nó không khác gì những con ngựa bình thường, nhưng nhìn như thế nào cũng đều cảm thấy có nơi nào đó bất thường.

Xe ngựa chậm rãi dừng ở trước mặt, lái xe chính là một nam nhân có khuôn mặt tuấn tú, trông khá hiền lành. Khanh Vũ nhớ lại, người này chẳng phải là nam nhân đứng ngủ ở cửa khi nàng tới Vân Lai Các hay sao?

Thấy vậy, Yến Túc tiến lên hai bước, mở miệng hỏi, "Các hạ là ai?"

Nam nhân cười cười nhưng ánh mắt lại nhìn về phía thiếu nữ ở phía sau ông ta, "Phụng lệnh chủ nhân nhà ta, đặc biệt tới đưa Khanh Vũ cô nương tới Phiêu Miểu Tông."

Hắn vừa mới nói ra những lời này, một vài cặp mắt lập tức đổ dồn về phía Khanh Vũ, mang theo vẻ mặt kỳ lạ cùng đánh giá nàng.

Khanh Vũ chỉ nhướng mày, nhìn chằm chằm vào con ngựa có dáng vẻ kỳ lạ kia, toàn thân đen nhánh, màu lông sáng bóng. Nó vẫn luôn không ngừng đạp vó một cách thiếu kiên nhẫn, khịt mũi liên tục, trông giống như đang rất tức giận mà không có chỗ phát tiết, bày tỏ sự bất bình.

Lâu Quân Nghiêu tên kia...... thật sự đã biến nó thành ngựa kéo xe!

"Không biết quý chủ nhân là ai?" Yến Túc không yên tâm lắm. Mặc dù không biết Khanh Vũ ở bên ngoài đã quen biết ai, nhưng chỉ cần nhìn người lái xe ngựa và chiếc xe ngựa xa hoa thấp điệu kia, có vẻ như bên trong xe còn xa xỉ hơn cả bên ngoài, ông ta liền biết đối phương nhất định có lai lịch bất phàm.


Nha đầu này quả thật có chút bản lĩnh, nhưng chung quy vẫn còn nhỏ tuổi, rất dễ bị lừa bởi những người có tâm tư không đơn thuần đó.

Nam nhân lái xe đang định đáp lời, Khanh Vũ đã lên tiếng ngắt lời nói, "Là bằng hữu của ta, phụ thân không cần lo lắng. Vị bằng hữu này của ta rất đáng tin cậy. Hơn nữa......"

Nàng chuyển ánh mắt về phía con ngựa kỳ dị kia, lựa lời rồi mới chậm rãi mở miệng, "Thật ra con ngựa này là một con linh thú, đôi chân rất nhanh, tốc độ gấp đôi so với ngựa bình thường, cũng rất ổn định. Ta nghĩ hai vị tỷ tỷ chắc chắn sẽ không chịu nổi đường xá xóc nảy, vì thế chúng ta cứ ngồi chiếc xe ngựa này đi thôi!"

Vừa nghe thấy chiếc xe ngựa này sẽ không xóc nảy, Yến Tích Vũ gần như theo bản năng gật đầu đồng ý, "Đúng vậy đúng vậy. Phụ thân, chúng ta hãy ngồi xe ngựa này đi. Nếu đó là bằng hữu của Khanh Vũ muội muội, chắc chắn sẽ không sao đâu."

Yến Tích Nhu bên cạnh cũng nhẹ giọng đồng tình.

Yến Túc nghe thấy vậy thì có thể nói gì được nữa? Chỉ là ánh mắt trầm ngâm đánh giá Khanh Vũ trong chốc lát, sau đó dặn dò vài câu rồi để bọn họ rời đi.

Mấy người đều leo lên xe ngựa, nhưng Khanh Vũ vẫn không nhúc nhích. Nàng đứng ở trước xe ngựa, nhìn con thú xui xẻo vẫn luôn gắt gỏng không vui, đột nhiên vươn tay sờ sờ đầu nó, nhẹ giọng nói, "Vất vả ngươi."

Đôi mắt của nam nhân lái xe ngựa gần như bật ra khỏi hốc mắt. Cô nương này lá gan lớn thế! Đầu của Lôi Viêm Độc Giác thú mà nàng cũng dám sờ?

Phải biết rằng chiếc sừng trên đầu của chúng là vũ khí lợi hại nhất, vì thế đầu của chúng nó tuyệt đối không được sờ vào. Chỗ đó gần như là một cấm địa, ngoại trừ chủ nhân của chúng nó, ai chạm vào chắc chắn sẽ chết.

Nam nhân sợ tới mức toát ra một thân mồ hôi lạnh, trong đầu âm thầm nghĩ tới chuyện có nên quay lại tìm người giúp đỡ hay không. Nếu không, với sức của một mình hắn tuyệt đối không thể khống chế được sự tức giận của Lôi Viêm độc giác thú. Hơn nữa hắn nghe nói cô nương này rất được chủ thượng coi trọng, nếu như nàng bị thương, chẳng phải đầu óc của hắn phải chuyển nhà hay sao?

Nhưng ai biết, gia hoả kia vẫn bình tĩnh không ngờ được, thậm chí không phát ra một tiếng động nào. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang mở to của đại thú rồi kinh ngạc nhìn thiếu nữ trước mặt.

Khanh Vũ mỉm cười, lại vươn tay sờ sờ đầu nó lần nữa, "Mặc dù ta đã cố hết sức từ chối, nhưng chủ nhân nhà ngươi thật sự quá cố chấp, vì thế để bồi thường ngươi, lần sau ta sẽ nướng cho ngươi một con thỏ? Ừm...... lại thêm một con gà?"


Gần như ngay khi nàng vừa dứt lời, cặp mắt thú lập tức chớp chớp vui sướng, sau đó lại chớp chớp mắt nhìn nàng, dịu dàng dụi đầu vào trong bàn tay thiếu nữ, vô cùng ngoan ngoãn.

Nam tử lái xe quả thực muốn mù cả mắt.

Ái chà, lúc trước hắn nhìn thấy một người không cẩn thận chạm phải cơ thể Lôi Viêm độc giác thú, bị nó dùng sừng đâm xuyên qua bụng, chết một cách thảm thương. Chỉ sợ đó chỉ là ảo giác của hắn?

Sau khi dỗ dành Lôi Viêm độc giác thú, Khanh Vũ lúc này mới bước lên xe ngựa.

Chỉ là nàng vừa mới kéo rèm xe qua một bên để bước vào trong, lập tức ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy bên trong xe ngựa phủ một lớp thảm mềm mại trắng như tuyết, trông giống như lông của linh thú, cho dù ngã ở trên đó cũng không có cảm giác đau. Ở giữa xe còn bày một cái bàn thấp nhỏ tinh xảo, bên trên có trà và mấy đĩa điểm tâm. Ở một góc dưới chân bàn, còn có một cái lò sưởi nhỏ.

Hai mắt Khanh Vũ sáng rực, giọng nói của người giá xe ngựa đột nhiên truyền vào, "Khanh Vũ cô nương, chủ thượng nhà ta nói, cô nương hãy mang theo lò sưởi kia bên người. Nếu như vẫn không ấm, thêm vào trong đó một chút hỏa linh thảo là được. Phía dưới chiếc bàn có một cái hộp nhỏ, ngươi có thể tìm thấy chúng bên trong."

Nghe thấy vậy, nàng quả nhiên nhìn thấy một cái hộp vuông nhỏ ở dưới chân bàn.

Thật ra bên trong xe ngựa đã được sưởi ấm, căn bản không hề lạnh chút nào, chỉ là cơ thể Khanh Vũ quanh năm vẫn luôn lạnh lẽo, không có độ ấm.

Vì thế cho dù ấm áp như vậy, nàng vẫn không có bất cứ cảm giác nào. Nàng đã trở nên quen thuộc với nó nên không cảm thấy lạnh.

Chẳng qua, dù sao đó cũng là ý tốt của hắn. Khanh Vũ cầm lò sưởi trong tay, nhẹ giọng nói, "Phiền ngươi chuyển lời cảm tạ tới chủ thượng các ngươi giúp ta."


Người ở bên ngoài tươi cười nói, "Cô nương không cần khách khí, ngươi có ân cứu mạng đối với chủ tử nhà ta, những điều này chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, không đáng nhắc đến."

Nàng không nói thêm gì nữa.

Tuy nhiên, Yến Tích Vũ ngồi bên cạnh nàng đột nhiên xích lại gần hơn một chút, nhỏ giọng hỏi, "Đây là từ nam nhân ở Vân Lai Các kia ư?"

Mặc dù nàng ta không thực sự chắc chắn, nhưng tâm lý luôn có cảm giác như thế mà không thể giải thích. Lần đó ở U Minh Hạp Cốc, nàng ta đã tận mắt nhìn thấy nam nhân kia cẩn thận quan tâm tới Khanh Vũ cỡ nào. Mặc dù nàng ta rất ghen ghét, nhưng cũng rất hâm mộ.

Khanh Vũ nhướng mày, không kinh ngạc khi nàng ta có thể đoán ra được, mở miệng nói, "Đúng vậy."

Yến Tích Vũ với dáng vẻ "quả nhiên là như thế", trong lòng cảm thấy chua xót khó hiểu.

Tâm trí nàng ta tràn ngập hình ảnh khuôn mặt tuấn tú không giống người thường của nam nhân kia, thâm sâu khó lường. Hơn nữa hắn thậm chí không liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nhưng lại dịu dàng và quan tâm săn sóc tới Khanh Vũ như thế.

Nàng ta bĩu môi, nhìn nàng lần nữa rồi hỏi một câu, "Có phải ngươi thích nam nhân kia hay không?"

Khanh Vũ hơi nheo mắt lại, thần sắc có chút khó hiểu, "Cái gì?"

Yến Tích Vũ chỉ nghĩ nàng không muốn thừa nhận, "Cho dù không phải, nam nhân kia chắc chắn thích ngươi."

Khanh Vũ không nói gì, ánh mắt sâu kín lẳng lặng nhìn nàng ta.

Yến Tích Vũ càng thêm buồn bực, bàn tay mềm mại vuốt ve gương mặt của mình, "Rõ ràng ta sinh ra cũng xinh đẹp thế này, nhưng vì sao hắn chưa từng liếc mắt nhìn ta một cái. Nhìn vào ngươi......"

Yến Tích Vũ vừa định chọn một chút khuyết điểm trên gương mặt nàng, nhưng trên gương mặt kia quả thực quá hoàn mỹ, không thể tìm ra được bất cứ khuyết điểm nào. Nàng ta lặng lẽ nghẹn lời một chút, sau đó nói tiếp, "Ngoại trừ khuôn mặt ra, tính khí không dịu dàng động lòng người như ta, ngươi cũng không biết gì về nữ công gia chánh hoặc chơi cờ như tiểu thư khuê các, vì sao hắn lại thích ngươi như thế?"

Khanh Vũ, "......" Tự luyến quả thật là một căn bệnh, cần phải được điều trị.


Xe ngựa được điều khiển bởi linh thú cao cấp quả nhiên rất thần kỳ, chẳng những không hề có chút cảm giác xóc nảy, ngay cả khi đi ở trên đường núi gập ghềnh cũng giống như đi ở trên đất bằng, dọc theo đường đi rất bình yên, không có điều gì bất thường xảy ra.

Hành trình tới Phiêu Miểu Tông rất xa, ngựa chạy nhanh cũng phải mất thời gian một ngày, nhưng không thể nói tốc độ của Lôi Viêm độc giác thú nhanh như thế nào, chỉ chưa tới một ngày bọn họ đã tới chân núi Phiêu Miểu Tông.

Có rất nhiều người đã lần lượt tới đây, bởi vì khi tới thời điểm, Phiêu Miểu Tông sẽ cử đệ tử tới đây dẫn đường cho mọi người, đưa mọi người tới một quán trọ ở dưới chân núi. Chờ đến lúc thí nghiệm nhập môn, bọn họ mới có thể tiến vào tông môn. Vì vậy, cho dù bọn họ tới đây trước một ngày, bọn họ cũng không thể vào bên trong.

Dưới chân núi có một khách điếm khá lớn, sức chứa mấy trăm người đều không thành vấn đề.

Điều duy nhất không tốt chính là, ở đây rừng núi hoang vắng, điều kiện và tình trạng khách điếm không được tốt lắm. Bàn ghế và giường đều cực kỳ đơn sơ, đồ ăn trông cũng nhạt nhẽo vô vị. Những thiếu niên thiếu nữ từ trước tới nay luôn mặc cẩm y đương nhiên không chịu nổi một nơi khắc nghiệt như thế, lần lượt mở miệng phàn nàn.

"Này, chẳng lẽ đám tiểu quỷ các ngươi tới đây nhìn ngắn núi non? Trong phạm vi trăm dặm ở Phiêu Miểu Tông chỉ có một khách điếm này, nếu các ngươi không ở được, rời đi ta cũng không tiễn." Một nữ nhân khoảng ba mươi tuổi ngồi ở phía sau tiền sảnh, ăn mặc rất giản dị, khuôn mặt bình thường không trang điểm, trông hiền lành vô hại, nhưng lại có đôi mắt vô cùng sắc bén khôn khéo.

Nàng ta nheo mắt nhìn mọi người ở bên ngoài khách điếm, khóe môi khẽ cong lên, mở miệng nói, "Đừng nói ta không nhắc nhở các ngươi. Buổi tối ở đây không có gì khác, nhưng sài lang hổ báo thì thật ra không ít. Hiện tại các ngươi rời đi vẫn còn kịp. Nếu không, chờ tới lúc trời tối, chẳng ai biết sẽ xảy ra chuyện gì."

Nàng ta cười khanh khách sau khi nói những lời này, sau đó thì không mở miệng nói thêm gì nữa.

Khoảnh khắc tiếp theo, những thiếu niên vốn đang phàn nàn ghét bỏ, đột nhiên chen chúc nhau lao vào, nhốn nháo nói, "Lão bản, ta ở, cho ta một gian thượng phòng tốt nhất!"

Rốt cuộc bọn họ vẫn là những thiếu niên mười mấy tuổi không có kinh nghiệm cũng không rành thế sự, vì thế vẫn rất sợ hãi trước những nguy hiểm chưa từng biết tới. Đương nhiên cũng có người cứng đầu không chịu bước vào, còn khinh bỉ nói, "Cố bịa chuyện bí ẩn như thế. Thời buổi này thực sự không thiếu người lòng dạ hiểm độc tung tin kiếm tiền khắp nơi."

Những lời này nói với giọng không nhỏ, nữ nhân kia đương nhiên nghe thấy. Nàng ta chỉ thản nhiên cười cười, cũng không mở miệng phản bác.

Khanh Vũ lẳng lặng nhìn xem cảnh này, nhướng mày, sau đó cũng dẫn đầu bước vào. Một bàn tay mảnh khảnh đột nhiên đặt ở trên bàn trước mặt nữ nhân, để lại một viên tinh thạch màu xanh lá cây lớn bằng quả trứng chim.

"Cho ta một căn phòng yên tĩnh nhất, dành cho bốn người."

~~~ Hết chương 135 ~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui