Khanh Vũ Phúc Hắc

Giọng nói này trong trẻo rõ ràng, mang theo một sự lạnh lùng cao quý trời sinh.

Nữ nhân sửng sốt một chút, ngước mắt nhìn qua. Thiếu nữ dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ hơi cong môi, mắt phượng hẹp dài mang theo một chút ý cười, không quá nhiệt tình nhưng cũng không tỏ vẻ lạnh lùng. Trong thời tiết rét lạnh thế này, nàng chỉ mặc một bộ quần áo mỏng màu trắng, vô cùng hút mắt giữa đám đông, đặc biệt là vẻ ngoài vô cùng nổi bật.

Nàng ta lại nhìn về viên tinh thạch màu sáng rõ ràng trên bàn, híp mắt. Nếu như nàng ta không nhìn lầm, ít nhất đây là một viên linh thạch của linh thú cấp 6, ở chợ đen có thể bán được mấy ngàn vạn, đủ để mua vài khách điếm lớn như của nàng ta.

Nàng ta nghĩ có lẽ cô nương này không biết nhìn hàng, không ngờ lại lấy ra một bảo bối thế này.

Chỉ là mặc dù nàng ta tham tài, nhưng từ trước tới nay chưa từng lừa gạt những tiểu cô nương vô tri, vì thế nghiêm túc đẩy tinh thạch kia trở về. Mặc dù trên mặt nàng ta có chút không nỡ, nhưng vẫn rất có nguyên tắc, "Cô nương, vật này của ngươi quá quý trọng, ta không có tinh thạch đồng giá để thối lại cho ngươi, hơn nữa ta cũng không có nhiều tiền mặt như vậy."

Khanh Vũ có chút kinh ngạc. Nàng tưởng rằng lão bản yêu tiền này chắc chắn sẽ nhận lấy, không ngờ lại thú vị như thế, lập tức nụ cười trên môi sâu hơn một chút, "Lão bản cứ nhận lấy đi, gặp nhau tức là có duyên, coi như kết bằng hữu mới."

Nữ nhân sửng sốt một chút. Tiểu cô nương trông giống như thiên kim tiểu thư nhà giàu rất được cưng chiều, không ngờ lại hiểu biết cách đối nhân xử thế, ra tay còn rộng rãi như vậy.

Nàng ta luôn thích người như vậy.

Nghĩ vậy, nữ nhân cũng cười cười, nói, "Một khi đã như vậy, ta đây sẽ nhận lấy. Ta cũng không phải là người thích chơi khăm. Khách điếm này ngoài ta ra còn có bốn tiểu nhị. Ta tên là Kiều Uý, ngươi gọi ta Uý tỷ là được."

Khanh Vũ cười gật đầu, gọi một tiếng Uý tỷ.

Kiều Uý lập tức cong mi mắt, hiện lên một nụ cười. Mặc dù nàng ta không có khuôn mặt mỹ diễm khiến người khó quên, nhưng lúc cười lại rất ưa nhìn, khiến tâm tình người khác cũng cảm thấy vui vẻ.

"Kim Tiền Báo, đưa vị cô nương này lên gian phòng tốt nhất ở trên lầu, hầu hạ cho tốt."

Giọng nói của Kiều Uý vừa rơi xuống, một nam nhân cao gầy bước tới, gương mặt mảnh mai tràn ngập tươi cười, nhiệt tình mở miệng nói, "Cô nương xin hãy theo ta."


Khanh Vũ hơi gật đầu, Khanh Bắc và Yến Tích Vũ Yến Tích Nhu bên cạnh nhìn thấy thế, cũng bắt đầu theo nàng cùng nhau lên lầu.

Đợi đến khi mấy người kia rời khỏi tầm mắt, mọi người ở trong khách điếm mới hồi phục lại tinh thần, tức giận quát, "Lão bản, chúng ta rõ ràng muốn thượng phòng trước, vì sao ngươi lại đưa nó cho người khác? Không biết thứ tự đến trước đến sau hay sao?!"

Tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc, mơ hồ mang theo một chút linh lực uy áp, nhiều người cũng bị chấn đến nỗi đầu váng mắt hoa.

Chỉ có nữ nhân trông có vẻ yếu ớt ngồi phía sau đại sảnh, vẻ mặt lười biếng khoáy khoáy lỗ tai, ngước mắt thờ ơ nhìn thoáng qua thiếu niên cao to khoẻ mạnh đang cáu kỉnh kia.

Chỉ một cái nhìn hờ hững, thiếu niên lúc nãy còn nóng giận không thể át nổi, đột nhiên im bặt, theo bản năng sau thối lui về phía sau một bước.

Ánh mắt của nữ nhân này...... thật đáng sợ.

Kiều Uý ngoài cười nhưng trong không cười cong cong khóe môi, mở miệng nói, "Đây là địa bàn của lão nương, lão nương thích cho ai vào ở thì cho. Ngươi không nhìn thấy thái độ của tiểu cô nương người ta rất khách khí hay sao? Lão nương nhìn thấy nàng ấy thuận mắt. Đối với mấy người các ngươi, bây giờ lão nương thực sự rất không hài lòng. Các ngươi, hoặc là rời đi, hoặc là trả giá gấp đôi để ở lại. Các ngươi cứ tuỳ ý làm theo ý mình."

"Ngươi... ngươi khinh người quá đáng! Đây chính là chỗ ở mà Phiêu Miểu Tông sắp xếp cho chúng ta. Ngươi chẳng những muốn đuổi chúng ta đi, còn muốn thu tiền gấp đôi. Ngươi không sợ Phiêu Miểu Tông sẽ hỏi tội ngươi hay sao?" Có người bất mãn hét lên.

Kiều Uý giống như vừa nghe thấy một câu chuyện cười, chớp chớp mắt, "Hỏi tội ta? Ngươi nhìn xem ai trong Phiêu Miểu Tông dám làm điều đó?"

Lời nói khiêu khích như vậy, khiến cho một đám thiếu niên tức giận nói không nên lời, nhưng bọn họ lại không thể làm gì. Bọn họ thật ra rất muốn động thủ giáo huấn cho nữ nhân dám cả gan làm loạn này một chút, nhưng đừng nói bản thân nữ nhân này cao thâm khó đoán, nam nhân cao to bên cạnh trông như một toà tháp, cho dù chỉ đứng bất động ở nơi đó, bọn họ cũng không dám tiến lên, trông bộ dáng hắn ta rất không tầm thường.

Nếu như không cẩn thận đá phải tấm ván sắt, chắc chắn sẽ mất nhiều hơn được. Hơn nữa bọn họ không thể gây sự. Nếu không, đừng nghĩ tới chuyện tham gia thí nghiệm nhập môn Phiêu Miểu Tông. Cuối cùng, bọn họ đành phải nhịn đau thanh toán gấp đôi tiền để được ở lại.

Khanh Vũ thích thú nhìn xem toàn bộ trò hề vừa rồi, sau đó quay trở về phòng.

Thật ra, mặc dù khách điếm có vẻ đơn sơ, nhưng cũng không phải không thể chịu đựng được. Giường là ván gỗ cứng, đối với Yến Tích Nhu và Yến Tích Vũ thường xuyên ngủ trên nệm mền chăn bông, khó tránh khỏi có chút khó chịu.


Nhưng cũng may các nàng đã trải qua một lần huấn luyện ở U Minh Hạp Cốc mấy tháng, thật ra có thể chịu khổ một chút. Dù sao ở đây chờ một ngày, chỉ cần nhẫn nhịn đều sẽ trôi qua.

"Khanh Vũ, lão bản nương kia......" Sau khi thu dọn trong phòng một chút, Yến Tích Nhu ngồi ở mép giường, đột nhiên lên tiếng hỏi. Tâm tư nàng ta vẫn luôn tỉ mỉ, đương nhiên nhìn ra được Khanh Vũ cố ý kết giao với nữ nhân kia.

Mặc dù nàng ta không hiểu rõ lắm tính cách của Khanh Vũ, nhưng Khanh Vũ thực sự là người ngoài nóng trong lạnh, tận trong xương cốt thật ra cũng rất cao ngạo, vì thế Khanh Vũ hành động như vậy, nhất định là có nguyên nhân.

Yến Tích Vũ vẫn luôn vô tư, có lẽ nàng ta căn bản không suy nghĩ sâu xa gì cả.

Khách điếm này mở ở nơi hoang vắng hẻo lánh, làm thế nào có thể tồn tại được? Hơn nữa, ngoài lão bản nương kia ra, tổng cộng chỉ có bốn tên tiểu nhị mà thôi. Nếu như gặp phải bọn cướp, có thể nói căn bản không hề có sức phản kháng, đừng nói tới chuyện có thể tiếp tục kinh doanh kiếm tiền ở đây.

Mấy người kia, không có một nhân vật nào đơn giản cả.

Nghe vậy, Khanh Vũ cười cười, nhìn mấy người kia nói, "Tóm lại, trời sắp tối rồi, ban đêm các ngươi đều chú ý một chút, đừng ngủ say như chết là được."

Những lời này của nàng thật sự khiến người khó hiểu, nhưng mấy người kia đã quen tin tưởng vào nàng, vì thế không hỏi nhiều nữa. Buổi tối lúc ngủ bọn họ đều âm thầm để tâm một chút, thậm chí quần áo cũng không cởi ra.

Màn đêm buông xuống, tiết trời cuối thu ban đêm cực kỳ lạnh, đặc biệt là khách điếm ở trong núi sâu, lạnh đến nỗi khiến người không thể ngủ yên, thậm chí bọc một lớp chăn rất dày cũng không ăn thua, chỉ khi dùng linh lực mới khiến nhiệt độ cơ thể ấm hơn một chút. Ánh trăng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy một lớp băng mỏng được kết ở dưới mặt đất.

Yến Tích Vũ không ăn tối, bởi vì bữa tối chỉ có mấy cái màn thầu bột thô cùng với một vài đồ ăn rất kém, nàng ta chỉ nhìn chúng đã cảm thấy chán ăn, vùi đầu vào trong chăn rồi ngủ.

Nhưng lúc này, nàng ta đột nhiên giật mình tỉnh giấc vì một cơn ớn lạnh, cảm thấy bụng mình đang kêu ọc ạch bởi vì trống rỗng, đói đến mức không thể ngủ được. Nàng ta bỗng nhiên có chút hối hận, buổi tối tốt nhất vẫn nên ăn gì đó một chút, bây giờ muốn ăn màn thầu cũng không thể cắn được.

Khanh Vũ không ngủ, đang khoanh chân ngồi ở trên giường. Nghe thấy tiếng rên nho nhỏ cùng với tiếng thở dài của Yến Tích Nhu, nàng mở bừng mắt, nhẹ giọng nói, "Có chuyện gì vậy?"


Yến Tích Nhu không ngờ nàng đột nhiên lên tiếng, giật mình một cái, sau đó ngượng ngùng nói, "Ta... ta hơi đói."

Khanh Vũ ném qua một quả táo đỏ, "Ăn đi."

Yến Tích Nhu theo bản năng đón lấy, có chút nghi ngờ hỏi, "Ở đâu ra vậy?"

"Lão bản nương đưa cho. Nếu tỷ vẫn đói, ở đây còn có nữa."

Yến Tích Vũ nhìn sang, phát hiện ra trên bàn có bày một đĩa táo, mỗi quả vừa to vừa đỏ, bên cạnh còn có một đĩa điểm tâm.

Nàng ta có chút kinh ngạc, "Lão bản nương kia nhìn có vẻ yêu tiền như mạng, không ngờ còn chuẩn bị những thứ này trong các phòng, chắc là tốn không ít tiền!"

Khanh Vũ nhướng mày, "Chỉ có phòng của chúng ta mới có mà thôi."

Yến Tích Vũ càng thêm kinh ngạc, "Muội quen lão bản nương kia ư?"

Khanh Vũ lắc đầu, "Có tiền có thể sai quỷ đẩy ma. Bà ta nhận của ta một viên tinh hạch linh thú cấp 6, đương nhiên sẽ chăm sóc chúng ta chu đáo hơn."

Yến Tích Vũ cắn một miếng táo, nói, "Muội vẫn rất thông minh."

Khanh Vũ cười cười, không đáp lời nàng ta. Sau khi nghe thấy Yến Tích Vũ ăn hơn nửa quả táo, nàng ta đột nhiên dừng ăn, gọi nàng một tiếng, "Khanh Vũ."

Nàng ngước mắt nhìn qua, "Hả?"

Yến Tích Vũ lại cắn một miếng táo, ngấu nghiến nhai rồi nuốt xuống, dường như sắp xếp từ ngữ một lát rồi mới nói, "Trước đây ta không có thiện cảm với muội lắm. Muội cũng biết tính cách của ta, hơi ngang ngược kiêu căng một chút, nhưng thật ra ta không xấu."

Khanh Vũ không ngờ nàng ta lại đột nhiên nói những lời này, cong môi, "Ừ."

"Trước kia lúc ta bắt nạt muội và Tiểu Bắc, đó là vì Yến Ngưng Lạc vẫn luôn bắt nạt ta và nhị tỷ. Tỷ ấy dựa vào thân phận đích nữ và quận chúa, mặc dù không đánh không chửi, nhưng lại luôn cố ý vô tình nhục nhã chúng ta, để thể hiện sự cao quý của mình." Yến Tích Vũ lại hằn học cắn một miếng táo, trút bỏ sự tức giận của mình vào trong đó.


"Ta cảm thấy mất cân bằng trong lòng, vì thế nên mới bắt nạt các ngươi. Ta biết như vậy là không đúng, nhưng tính cách của ta như vậy, đôi khi rất cáu kỉnh, đầu óc cũng không đủ thông minh."

Yến Tích Vũ dừng lại một chút, ánh mắt sáng lấp lánh, "Mặc dù bọn họ luôn nói rằng Yến Ngưng Lạc là thiếu nữ thiên tài đệ nhất Thanh Lan Quốc, nhưng ta cảm thấy, muội lợi hại hơn tỷ ấy nhiều. Hơn nữa muội cũng xinh đẹp hơn tỷ ấy. Mặc dù đôi khi muội cũng rất xấu, đùa cợt ta và khiến ta sợ hãi, nhưng muội chưa từng thực sự động thủ với ta. Muội thông minh như vậy, nếu thật sự muốn đối phó ta, chỉ sợ ta sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Muội không giống như nữ nhân âm hiểm Yến Ngưng Lạc kia, luôn mang dáng vẻ không dính khói lửa phàm tục, nhưng người khác không biết được tâm tư của tỷ ấy sâu tới mức nào."

"Ta nghĩ, đôi khi muội cũng rất tốt. Ít nhất lúc ta đói bụng, muội sẽ cho ta ăn thứ gì đó. Ừm, sau này tỷ sẽ nghe lời muội, sẽ không chống đối muội nữa."

Nói xong, nàng ta còn cúi đầu ngượng ngùng, sợ sẽ bị Khanh Vũ cười nhạo mình.

Nhưng một hồi lâu sau, nàng ta vẫn không nghe được lời đáp lại. Nàng ta nhíu mày, định mở miệng nói gì đó, Khanh Vũ đột nhiên trầm giọng, trong giọng nói còn mang theo một chút ý cười.

"Chẳng phải tỷ rất thông minh hay sao? Ta còn tưởng tỷ là người không tim không phổi, không hiểu gì hết."

Yến Tích Vũ kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Muội...... muội không để tâm tới chuyện trước kia hay sao?"

Nàng cười nhạo nói, "Giống như tỷ đã nói, nếu như ta thật sự để tâm, không biết tỷ sớm đã chết bao nhiêu lần rồi."

Yến Tích Vũ hơi đỏ mặt, nhưng lại rất cảm động. Nàng ta ngượng ngùng trong chốc lát rồi mới chậm rãi hỏi, "Vậy muội...... vì sao trước đây muội vẫn luôn bất hòa với ta? Có phải bởi vì...... cảm thấy ta không quá xấu tính hay không?

Khanh Vũ cười như không cười nhướng mày, "Thật ra con người của ta, đôi khi vẫn rất mang thù."

"Vậy vì sao......"

Đôi mắt Phượng dài hẹp của nàng tràn đầy hứng thú, "Sở dĩ ta không so đo với tỷ là vì, ta cảm thấy đấu đá với người có đầu óc non nớt sẽ khiến mình giống như đang bắt nạt tiểu hài tử."

"......"

Quả nhiên đúng như nàng ta nghĩ, tất cả sự thân thiện trước đây đều là ảo tưởng.

~~~ Hết chương 136 ~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui