Có lẽ vì quá đói, Yến Tích Vũ phải ăn hai quả táo xong mới thấy no bụng, lúc này mới cảm thấy hài lòng đi ngủ.
Ở phía bên này của bọn họ rất bình yên, không xảy ra chuyện gì. Trong khi ở phía bên kia, nơi những thiếu niên thiếu nữ tham gia thí nghiệm nhập môn ở trong khách điếm, không biết có phải bọn họ có ảo giác hay không, bọn họ nằm ở trên giường đều cảm thấy càng ngày càng lạnh.
Lúc đầu mỗi người đều ngủ một giường, nhưng sau đó bọn họ chụm hai ba người ép lại bên nhau, chồng chăn lên thật dày, nhưng bọn họ vẫn run lên bần bật, thậm chí vận dụng linh lực trên người cũng không ăn thua. Khuôn mặt bọn họ đều tái mét vì lạnh như băng.
"Y Y...... sao ta luôn có cảm giác...... lạnh quá......" Một thiếu nữ ghé sát nữ hài bên cạnh, nói qua kẽ răng run rẩy lập cập.
Nữ hài kia tên là Y Y, cũng đang run rẩy vì lạnh. Nàng giương mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, "Có phải tuyết rơi hay không......"
Nói xong, nàng khó khăn trườn ra khỏi chăn, muốn mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, kết quả lúc nàng vừa mới bước đi, không cẩn thận làm đổ ấm trà trên bàn, ấm trà vẫn còn gần nửa đều bị đổ xuống mặt sàn.
Ngay lập tức, nước trà nhanh chóng đóng băng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, tỏa ra một làn sương lạnh dày đặc.
Hai người lập tức trợn tròn đôi mắt, hít sâu một hơi.
Nữ hài tử trên giường đột nhiên oà khóc nức nở, vừa lo vừa sợ, "Ô ô ô...... đây là nơi quỷ quái nào vậy? Ta chắc chắn sẽ chết ở đây. Ô ô ta muốn về nhà......"
"Im lặng! Đừng khóc." Y Y mắng một tiếng, sau đó vung tay lên, thắp một ngọn nến ở trong phòng, chiếu sáng một khoảng không gian. Chỉ là ánh nến kia cứ chập chờn lúc sáng lúc tối, vô cùng yếu ớt, dường như có thể dập tắt bất cứ lúc nào.
Nữ hài dừng khóc thút thít, nước mắt lưng tròng nhìn nàng, "Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Y Y nhíu mày, lúc đang định nói gì đó, đột nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai, sau đó là một loạt tiếng bước chân dồn dập, còn có tiếng thét kinh hãi của nữ hài tử, "A —— Có người chết!"
Động tĩnh lớn như thế, đương nhiên đã kinh động tới tất cả mọi người. Bọn họ vốn không thể ngủ được vì lạnh, vừa nghe thấy có người chết, tất cả đều toát mồ hôi vì sốc.
Yến Tích Vũ đang mơ mơ màng màng cũng bị đánh thức. Nàng ta nhìn thấy mấy người Khanh Vũ đều đã tỉnh giấc, vì thế cũng dụi dụi mắt ngồi dậy, "Ngoài đó xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại ồn ào như thế?"
"Hình như có người chết."
Yến Tích Nhu thở dài ở trong lòng một chút, thầm nghĩ gia hoả kia quả nhiên lớn mật, có lẽ nàng ta là người duy nhất ngủ được.
"Cái gì?" Yến Tích Vũ kinh ngạc trừng lớn mắt. Nàng ta vẫn còn có chút buồn ngủ, nhưng lúc này hoàn toàn tỉnh táo, xốc chăn xuống giường, "Sao lại có người chết? Chúng ta có nên đi xem hay không?"
"Ừ, ta đang định đánh thức tỷ." Khanh Vũ thản nhiên nhìn nàng ta rồi nói.
Thấy vậy, Yến Tích Vũ ngượng ngùng sờ mũi.
Sự náo động được truyền ra từ một căn phòng trên lầu hai, hiện tại có rất nhiều người đang tụ tập ở nơi đó, vây chật cứng bên ngoài, bên trong còn truyền ra những âm thanh cãi nhau kịch liệt.
"Sao lại xảy ra chuyện thế này? Lúc nãy chúng ta nói chuyện vẫn ổn, sao bây giờ hắn lại chết rồi?!"
"Làm sao ta biết được? Ta thấy lạnh quá nên muốn đi pha ấm trà nóng. Ta vừa thắp ngọn nến lên thì nhìn thấy gia hỏa này trừng mắt nằm ở trên giường, máu chảy đầy giường."
"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ngươi sẽ không nghi ngờ ta giết đấy chứ! Ta và hắn không oán không thù, vì sao ta phải giết hắn!"
"Ban ngày hai người các ngươi đã cãi nhau, nếu không có mọi người kéo đi, các ngươi đã đánh nhau rồi!"
"Đùa sao! Tính tình của gia hỏa này xấu như thế, dọc theo đường đi đã đắc tội không biết bao nhiêu người. Sao ngươi chỉ nghi ngờ ta cơ chứ? Lúc trước hắn còn cãi nhau với lão bản nương của khách điếm này nữa. Sao ngươi không nói lão bản nương kia ôm hận trong lòng, vì thế nên nửa đêm lén lút giết hắn?!"
Sau khi nghe tiếng cãi nhau như thế, mọi người lúc này mới biết, người chết kia chính là thiếu niên cao lớn lực lưỡng cáu kỉnh lúc ban ngày.
Lúc này, đám đông đã tản ra một chút, có thể nhìn thấy được cảnh tượng trong phòng, thiếu niên kia thực sự đang trừng lớn mắt, chỗ bụng có một cái lỗ rất lớn. Máu đỏ tươi nhuộm đỏ khăn trải giường, tràn xuống sàn nhà, cảnh tượng vô cùng rùng rợn.
Có người nào đó trong đám đông thầm thì, "Quá thảm! Sự hận thù phải lớn bao nhiêu......"
"Ài, chẳng trách được! Tiểu tử này bình thường nóng nảy, nói chuyện cũng không đúng mực. Có lẽ đã đắc tội với người nào đó mà bản thân hắn cũng không biết. Bây giờ, báo ứng tới rồi."
"Nhưng thế này cũng quá ác độc. Nhìn vết thương trên bụng không nhỏ, mắt hắn vẫn còn mở to, có lẽ lúc ấy đã rất thống khổ."
"Đúng là họa từ miệng mà ra!"
Nghe những lời bàn tán này, có vẻ mọi người đều nhận định hung thủ chính là thiếu niên đang không ngừng tranh cãi kia.
Khanh Vũ đứng ở phía sau đám đông, ánh mắt nhìn thiếu niên chết không nhắm mắt kia. Đôi mắt nàng tối sầm lại, miệng vết thương có chút kỳ lạ, hơn nữa bên cạnh miệng vết thương rất không đồng đều, dường như không phải do vũ khí sắc nhọn gây ra.
Thật ra nó giống như...... bị thứ gì đó cắn xé, phá bụng mà ra.
"Các ngươi...... các ngươi đừng ngậm máu phun người!"
Đôi mắt thiếu niên bị mọi người nhận định là hung thủ giết người đỏ hoe. Hắn bị nhiều người chỉ trỏ như thế, cho dù có chút sợ hãi, hắn vẫn cố gắng nghiến răng, tuyệt đối không chịu cúi đầu.
"Lam Vũ, đã xảy ra chuyện gì?" Một giọng nữ nhẹ nhàng đột nhiên vang lên. Thiếu nữ mặc áo khoác lông chồn màu hồng nhạt, dáng người mảnh khảnh chậm rãi bước tới.
Thiếu nữ trông khá xinh xắn, khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người, trông dáng vẻ hơi nhu nhược yếu đuối.
Thiếu niên kia giống như nhìn thấy cứu tinh, trong nháy mắt giọng nói có chút nghẹn ngào, "Y Y, ta không giết người."
"Ta tin ngươi không giết người." Y Y trấn an nhìn hắn nói, sau đó ánh mắt liếc nhìn một nam nhân khác đang hùng hổ doạ người, "Ngươi có bằng chứng gì mà nói Lam Vũ giết người?"
"Ban ngày hắn và Trình Huy suýt nữa thì đánh nhau, rất nhiều người đều nhìn thấy. Chẳng lẽ điều đó không đủ để chứng minh ư?" Thiếu niên kia hừ một tiếng rồi nói.
"Nếu ngươi không tận mắt nhìn thấy, mong ngươi đừng tuỳ tiện vu khống người khác." Vẻ mặt Y Y có chút lạnh lùng. Một thiếu nữ nhu nhược như thế, lúc nghiêm mặt không ngờ cũng có một chút uy hiếp.
Người nọ nghe thấy vậy thì tức giận bùng lên, nói với giọng điệu tiêu cực, "Ngươi có quan hệ gì với tiểu tử này? Một tiểu cô nương tốt nhất đừng nhúng tay vào chuyện của nam nhân chúng ta, cẩn thận chốc họa vào người."
"Lam Vũ là bằng hữu của ta, ta rất hiểu hắn. Mặc dù đôi lúc hắn có chút xúc động, nhưng trái tim rất nhân hậu, không tới mức giết người chỉ vì vài câu nói trong lúc tức giận. Nhưng vị công tử này thì ngược lại, ngươi dường như đang cố ý buộc Lam Vũ phải nhận tội, còn gây ra hiểu lầm cho mọi người ở đây, khiến mọi người đều cho rằng, Lam Vũ đã giết người."
"Nữ nhân ngươi quả thực quá vô lý. Vì sao ta phải làm như thế?" Nam nhân tức muốn hộc máu nói.
Y Y nhếch môi cười, "Vì thế, nó liên quan gì tới Lam Vũ?" Nàng đảo mắt nhìn đám đông xung quanh một vòng, "Mọi người đừng quên, chúng ta còn phải nghỉ lại khách điếm này một ngày một đêm. Nếu lúc này người nào gây ra bất cứ rắc rối nào, người đó sẽ bị hủy bỏ tư cách tham gia thí nghiệm nhập môn Phiêu Miểu Tông. Ta đương nhiên không ngại khi có ít đối thủ hơn."
Nói xong, nàng nhìn về phía thiếu niên sắc mặt vẫn còn tái nhợt bên cạnh, nói thẳng, "Lam Vũ, ngươi đi với ta. Phòng của chúng ta vẫn còn một chiếc giường trống, ngươi có thể tạm thời ngủ ở đó."
Lúc bước ra bên ngoài cửa, nàng ấy không quá kiêng kỵ chuyện nam nữ ở chung phòng, mọi người cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Chẳng qua ở đây đã có người chết, chẳng lẽ có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì hay sao?
"Các ngươi đứng lại!" Người nọ tức giận hét lên, "Chẳng lẽ ngươi không định giải thích chuyện này với mọi người hay sao?"
Y Y dừng bước chân lại, chậm rãi xoay người nhìn qua, ánh mắt vô cảm, "Lam Vũ không giết người, không có gì phải giải thích. Hơn nữa người chết không phải là cha mẹ hay huynh đệ các ngươi, chúng ta không cần thiết phải thích gì với các ngươi."
Mọi người nghẹn lời, dường như đúng thật là như vậy, bọn họ không có gì để nói.
Nam nhân kia còn muốn mở miệng phản bác gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt Y Y đột nhiên trầm xuống, "Mặc dù sau khi vào Phiêu Miểu Tông, thân phận dù tôn quý thế nào chăng nữa cũng đều không quan trọng nữa, nhưng...... Minh gia chúng ta là tộc luyện hồn, không phải những người như các ngươi có thể tùy ý mạo phạm."
Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều chấn động.
Chẳng trách thiếu nữ này trông có vẻ yếu nhược nhưng dáng vẻ lại rất kinh phong, khí chất mê người, khiến người ta không thể xem thường nàng. Thì ra, nàng là người trong tộc luyện hồn thần bí.
Bởi vì tộc luyện hồn chủ yếu tu luyện hồn thuật, tinh thần lực cực kỳ cường đại, vậy nên mới hình thành hai thái cực. Người có hồn lực càng mạnh, thân thể sẽ càng yếu. Nhưng vẫn có những trường hợp, không phải chịu đựng bệnh tật ốm yếu dù có hồn lực cường đại.
Thiếu nữ này rõ ràng trông không giống như đang ở trong tình trạng sức khỏe tốt nhất, nhìn sắc mặt có vẻ xanh xao nhợt nhạt.
Mãi cho tới lúc bọn họ đã đi xa, những người ở đây mới bắt đầu sôi nổi bàn tán. Về phần thiếu niên đã chết ở bên trong, không ai thật sự còn quan tâm tới lý do hắn ta bị giết. Dẫu sao hắn ta không phải là người quan trọng, không có đầu óc lại còn đắc tội với người khác. Chết thì cũng đã chết rồi, mỗi ngày trên đại lục này vẫn luôn có rất nhiều người chết, không có bản lĩnh thì chết cũng đáng.
Khanh Vũ hứng thú nhìn về phía hiếu nữ biến mất, tộc luyện hồn, không ngờ sẽ đụng phải nàng ấy, trong lòng nàng cảm thấy rất tò mò.
Không biết có phải do ảnh hưởng tới tâm lý hay không, sau khi trải qua chuyện vừa rồi, lúc quay lại phòng mọi người đều cảm thấy không còn lạnh nữa. Nhiệt độ trên giường, trong chăn đã bắt đầu ấm áp trở lại. Điều này khiến cho những thiếu niên cả đêm không ngủ yên giấc kích động hồi lâu. Cuối cùng bọn họ không cần lo lắng sẽ bị đông chết.
Lúc quay về phòng, Khanh Vũ đi phía sau mọi người một bước, nghe thấy tiếng nói chuyện, nàng phát hiện ra thiếu nữ kia đang ở phòng đối diện, âm thanh trò chuyện được truyền ra từ bên trong.
"Y Y, thật sự cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi, hôm nay ta có thể sẽ mang tội danh giết người." Đây là giọng nói của Lam Vũ.
"Không cần cảm tạ ta. Ngươi hãy ghi nhớ bài học hôm nay, sau này đừng xúc động nóng vội như thế nữa. Nếu không, ngươi bị người ta lợi dụng, ta sẽ không giúp ngươi nữa." Giọng nói của Y Y dường như có chút bất đắc dĩ.
Lam Vũ cười một cách ngây ngô, "Ai bảo ngươi thông minh như thế, chỉ cần đi theo bên cạnh ngươi thì ta không cần động não. Nhưng Y Y, ngươi thật sự rất lợi hại, rõ ràng là nhỏ hơn ta, nhưng khí thế lại lớn như vậy, khiến cho những người đó đều sợ."
"Người của tộc luyện hồn không thể bị người ngoài bắt nạt, ngươi phải nhớ kỹ." Giọng nói của Y Y rất quả quyết, sau đó đột nhiên phát ra tiếng ho khan bị kìm nén, kèm theo tiếng thở dồn dập gấp gáp, kéo dài một lúc rồi mới dừng lại.
"Y Y, ngươi không sao chứ? Lại thấy khó chịu à? Thiên Vân, ngươi đi lấy thuốc nhanh lên......"
"Khụ khụ... Không... vô ích thôi. Qua một lát sẽ ổn." Quả nhiên giống như nàng ấy nói, một lúc sau, tiếng ho và tiếng thở dốc đều ngừng lại.
~~~ Hết chương 137 ~~~