Khanh Vũ Phúc Hắc

Thiên Vân thật sự không muốn nhìn thấy Y Y uống máu rắn, vì thế lúc nhìn thấy con rắn kia biến mất, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng đồng thời nàng ta cũng cảm thấy sợ hãi, bởi vì Y Y ghét nhất những người can thiệp vào chuyện nàng ấy muốn làm.

Mặc dù bình thường nàng ấy trông có vẻ nhu nhược, nhưng thân là thiếu chủ hồn sư cường đại nhất của tộc luyện hồn, nàng ấy chưa bao giờ là một quả hồng mềm.

Ngược lại, tính tình nàng ấy cũng không tốt lắm, đặc biệt là khi phát bệnh, có thể nói là người nhẫn tâm tàn bạo.

Thủ đoạn giết người của hồn sư đáng sợ hơn nhiều so với người tu luyện từ những môn phái khác.

Thiên Vân âm thầm có chút đồng cảm với người kia vừa ra tay ngăn cản Minh Y Y.

Lúc này, đôi mắt lạnh lùng nham hiểm của Minh Y Y đang nhìn chằm chằm vào người đột nhiên xuất hiện, sâu kín nói, "Ngươi, đã theo dõi ta."

Người này, chính là Khanh Vũ, trông cực kỳ vô hại trong bộ đồ màu trắng.

Đối diện với ánh mắt âm trầm của thiếu nữ kia, Khanh Vũ hoàn toàn không thèm để ý, chỉ cười khẽ một tiếng rồi nói, "Không, ta đang cứu ngươi."

"Cứu ta?" Biểu cảm của Minh Y Y càng ngày càng trở nên nguy hiểm, giống như sắp nổi cơn thịnh nộ.

Khanh Vũ lắc đầu thở dài một hơi, giọng điệu dường như có chút đồng tình và tiếc hận, "Ta chỉ không muốn ngươi tự hại mình. Ngươi vốn là một hồn sư vô cùng ưu tú, chẳng lẽ không biết, nếu như hôm nay ngươi uống máu của con rắn này, từ nay về sau ngươi sẽ biến thành một con quái vật không thể sống nếu không uống máu?"

"Không liên quan gì tới ngươi." Minh Y Y lạnh lùng nói, dường như cũng đoán ra được sẽ có hậu quả như thế.

Khanh Vũ nhếch môi, "Đúng là không liên quan gì tới ta. Chẳng qua ta nghĩ, ca ca kia của ngươi yêu muội muội mình như thế, nếu như biết muội muội bảo bối mà mình luôn che chở trong lòng bàn tay, chẳng những bị buộc phải rời khỏi tộc luyện hồn, còn bị ép uống Xích Sa Xà Huyết để áp chế hàn độc, trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ. Ta sợ hắn sẽ phẫn nộ đến nỗi mất đi lý trí, đại khai sát giới!"

Đồng tử của Minh Y Y co rụt lại, "Sao ngươi biết......"


"Ta đương nhiên biết, bởi vì ta có thể cứu ngươi." Khanh Vũ cười với vẻ mặt vô hại, chậm rãi đến gần nàng ấy, bộ quần áo màu trắng trên người thoạt nhìn giống như thiên tiên, thêm vào đó là khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ quyến rũ.

Thiên Vân chắn ở trước người Minh Y Y, có chút cảnh giác nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đang chậm rãi bước tới. Phía sau, Minh Y Y vươn tay cố gắng kéo nàng ta ra, gằn từng chữ một, "Ngươi có mục đích gì?"

Nàng đương nhiên sẽ không đơn thuần cho rằng, thiếu nữ này đột nhiên quá tốt như thế. Hơn nữa, mặc dù nàng căn bản không quen biết Khanh Vũ, nhưng vừa gặp thiếu nữ này nàng cũng cảm thấy giống mình, bản tính cực kỳ lạnh lùng ăn sâu vào trong xương tủy, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ cứu mình.

Khuôn mặt nhỏ của Minh Y Y giờ phút này đã rất tím tái, nhưng vẫn cố gồng mình để không bị ngã xuống. Nếu thiếu nữ này có thể cứu nàng, cho dù phải trả bất kỳ giá nào, nàng đều sẽ không tiếc.

Nàng...... chưa thể chết được.

Ánh mắt Khanh Vũ lóe lên kinh ngạc, nữ hài này...... có chấp niệm mạnh mẽ như vậy, chấp niệm đó là một loại khát vọng sinh tồn.

Đôi mắt vốn được sinh ra để cứu người của nàng, lúc này rõ ràng nhìn ra được căn bệnh cũ trong cơ thể nữ hài, trái tim lẽ ra nên nảy nhịp mạnh mẽ lại vô cùng yếu ớt, từng lớp băng sương bao bọc ở xung quanh nó. Nếu không có ý chí ham sống mãnh liệt kia chống đỡ giúp nàng ấy, sợ rằng hiện tại nàng ấy sớm đã trở thành một người băng.

Khanh Vũ đã tới dị thế rất nhiều năm rồi, nhưng chưa từng gặp phải chứng bệnh kỳ lạ thế này.

Trái tim được bao phủ ở trong lớp băng vẫn còn sống, chẳng khác gì phép màu.

Nàng nắm lấy cổ tay gầy yếu tinh tế của nữ hài, rót đan hỏa màu vàng đỏ tiến vào thân thể lạnh băng của nữ hài, trong nháy mắt xua tan lớp băng. Lớp băng sương xung quanh trái tim nơi đó bắt đầu tan chảy với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, bắt đầu đập lên mạnh mẽ.

Thiên Vân và Lam Vũ trợn mắt há hốc mồm đứng ở nơi đó. Nhiều năm trôi qua như thế, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Minh Y Y luôn xanh xao ốm yếu, trở nên hồng hào hơn một chút.

"Y Y, ngươi cảm thấy thế nào?" Thiên Vân có chút kích động cầm tay Minh Y Y. Lần này, sắc mặt nàng ta càng thêm kinh ngạc, "Y Y...... tay ngươi...... tay ngươi rất ấm."

Nghe thấy vậy, Lam Vũ cũng đi tới, đặt tay lên mu bàn tay của nữ hài, cảm giác rất ấm áp. Hốc mắt thiếu niên xúc động đỏ hoe, "Y Y, ngươi không sao chứ? Sau này, bệnh của ngươi sẽ không tái phát nữa đúng không......"


Khanh Vũ ôm cánh tay đứng ở một bên, co giật khóe môi, "Đương nhiên là không có khả năng đó. Nàng ấy đã bị hàn độc rất nhiều năm qua, sao có thể khỏi hẳn nhanh như thế."

Minh Y Y có chút sững sờ nhìn bàn tay của mình, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, có thể nhìn thấy rõ những đường gân dưới làn da trắng nõn.

Bàn tay nàng trước đây luôn bị bao phủ bởi một lớp băng mỏng, nhưng hiện tại lại trơn bóng không có gì cả, ấm áp khô ráo.

Ca ca đã mời rất nhiều luyện dược sư cho nàng, nhưng những người đó đều không thể cứu được nàng, thậm chí còn nói với nàng, nếu tình trạng của nàng còn tiếp tục như thế này nữa, rất có thể nàng sẽ không sống tới tuổi 18.

Qua năm nay, nàng chỉ mới mười sáu tuổi mà thôi, một mùa hoa tươi đẹp biết bao, nhưng đối với nàng mà nói, nó thật sự quá ngắn ngủi.

Là thiếu nữ thiên tài của tộc luyện hồn thì như thế nào?. Nếu có thể lựa chọn, nàng nguyện mình là một phế vật không có thiên phú tu luyện, chỉ cần có thể sống, chỉ cần...... có thể luôn nhìn thấy ca ca là được.

Quả nhiên, những người đó đều là lang băm, bệnh của nàng rõ ràng có thể chữa khỏi, đúng không?

Minh Y Y chậm rãi đứng lên từ dưới mặt đất, đôi mắt trong veo như nước mùa thu tràn đầy quyết tâm, có một chút khẩn cầu, "Chỉ cần ngươi có thể trị khỏi cho ta, cho dù đưa ra bất cứ điều kiện gì, ta đều đồng ý với ngươi."

Có thể lúc trước nàng còn do dự, nhưng bây giờ, lần đầu tiên trong đời nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể con người, không còn sợ lạnh như lúc trước nữa, đó là bằng chứng tốt nhất.

"Ngươi không cần phải nghiêm túc như vậy, sau này mọi người đều là đồng môn, chăm sóc lẫn nhau là điều nên làm." Khanh Vũ câu môi cười cười. Vừa nói tới đây, nàng dừng lại một chút, ngước mắt nhìn về phía thiếu nữ trước mặt, "Nhưng, sau này ta thật sự có chuyện cần tộc luyện hồn giúp đỡ."

Minh Y Y nhẹ nhàng gật đầu, "Chỉ cần ngươi nói ra, ta nhất định sẽ hoàn thành nó giúp ngươi."

"Vậy cứ thoải mái quyết định như thế đi." Khanh Vũ híp mắt cười ranh mãnh.


Bên kia, hai người Khanh Bắc và Yến Tích Vũ đứng quan sát từ xa, bởi vì lo sợ nhiều người sẽ gây chú ý, vì vậy chỉ có một mình Khanh Vũ đi tới đó. Khi nhìn thấy ánh mắt Minh Y Y ngấn lệ, trên mặt tràn đầy sự cảm kích. Yến Tích Vũ xoa xoa cằm, đột nhiên chọc vào cánh tay Khanh Bắc một chút.

"Làm gì vậy?" Khanh Bắc nhíu mày.

Yến Tích Vũ mang theo vẻ mặt phức tạp, thấp giọng nói, "Đệ nói xem, vì sao Khanh Vũ rõ ràng đang cứu người làm việc tốt, nhưng ta lại có cảm giác muội ấy đang tính kế người ta?"

"A." Khanh Bắc nhếch môi cười khó hiểu, "Không cần phải đoán, tỷ ấy đúng là đang tính kế người ta."

Mặc dù hắn cũng không biết, Khanh Vũ có ý đồ gì khi tiếp cận đám người của tộc luyện hồn.

Yến Tích Nhu không hứng thú lắm đối với chuyện này, chỉ là đột nhiên ngửa đầu nhìn lên phía trên.

Mình có bị ảo giác hay không? Bầu trời dường như đột nhiên u ám hơn rất nhiều.

Sau đó, ba người Minh Y Y cùng với nhóm người Khanh Vũ trở thành bạn đồng hành. Lúc mấy người đang nói chuyện, không biết bắt đầu từ ai, bọn họ rất nhanh đã thảo luận về chuyện thiếu niên bị chết một cách ly kỳ đêm qua.

"Lúc ấy ta cực kỳ sốc. Người kia tuyệt đối không phải chết lúc bị ta phát hiện. Bởi vì thời tiết quá lạnh, máu của hắn ta lưu lại trên mặt đất đều đã ngưng kết thành băng, vì thế hắn ta chắc chắn đã chết ít nhất nửa canh giờ rồi. Hơn nữa, mắt hắn ta mở to, mọi người đều cho rằng đó là vì kinh hoảng quá mức, nhưng ta lại thấy sự thống khổ cùng cực ở trong đôi mắt hắn ta. Lúc hắn ta chết, có lẽ đã rất đau khổ, nhưng vì sao không ai nhận ra, ta cũng cảm thấy khó hiểu."

Lam Vũ nói về cảnh tượng lúc đó, vẫn mang theo dáng vẻ bối rối khó hiểu.

Người của tộc luyện hồn có thể thông qua biểu tình của người đó trước khi chết mà suy đoán ra được quá trình chết. Nhưng, lúc ấy người cùng phòng đều chỉ trích Lam Vũ, vu khống hắn là hung thủ. Bởi vì hắn phẫn nộ quá mức, chỉ lo giải thích, vì thế không chịu nhìn kỹ. Bây giờ ngẫm lại, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Chủ đề này hơi nặng nề, nhất thời khiến bầu không khí trở nên cô đọng một chút.

Thấy vậy, Khanh Vũ nhướng mày, cười khẽ một tiếng, "Đương nhiên không ai phát hiện ra. Hơn nữa, chỉ sợ chính bản thân hắn ta cũng không biết mình chết như thế nào."

Nàng vừa dứt lời, mấy người kia đều đồng loạt quay đầu với ánh mắt tò mò nhìn nàng.


Nhưng Khanh Vũ vẫn chậm rãi nói, "Mặc dù chúng ta đang ở trên núi, nhưng sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm lại có chút thái quá, các ngươi có từng thắc mắt vì sao như vậy hay không?"

"Vì sao?"

Khanh Vũ có chút bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó giương mắt nhìn về phía Khanh Bắc. Ánh mắt thiếu niên rất bình tĩnh, không cao ngạo không nóng nảy, thần sắc dường như cũng không tò mò lắm. Bởi vì hắn có được thiên phú mà trời cao ưu ái, chỉ cần là chuyện hắn muốn biết, căn bản không ai lừa được hắn.

Khi bắt gặp ánh mắt của tỷ tỷ nhà mình, Khanh Bắc sửng sốt một chút, sau đó nhận ra rằng nàng muốn hắn giải thích. Dù sao nếu để hắn giải thích sẽ rõ ràng hơn nhiều.

Vì thế hắn chậm rãi mở miệng nói, "Thật ra từ lúc chúng ta bắt đầu tiến vào khách điếm này, thí nghiệm nhập môn Phiêu Miểu Tông cũng đã bắt đầu rồi."

Sau khi những lời này của hắn vang lên, ngoại trừ Khanh Vũ đã biết được chân tướng, ngay cả Minh Y Y vẫn luôn bình tĩnh trầm ổn, ánh mắt cũng có chút kinh ngạc lóe lên.

Lời này có nghĩa là gì?

"Đây được xem là cửa ải đầu tiên sau đợt thay máu của Phiêu Miểu Tông, nó được đưa ra sau một cuộc thảo luận cực kỳ bí mật, căn bản không ai được biết. Và đây là một khảo nghiệm nho nhỏ cho mấy trăm người tham gia thí nghiệm lần này."

Khanh Bắc dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói, "Người nọ bị chết đêm qua, thật ra đã bị mất tư cách gia nhập vào môn phái khi hắn ta gây sự ở đại sảnh, thậm chí còn muốn động thủ với lão bản nương. Lý do vì sao hắn ta lại chết, có lẽ là vì...... khi hắn ta trên đường đến đây, đã từng giết chết đồng đội của mình một cách tàn nhẫn chỉ vì một vài lý do tầm thường. Và tất cả những điều đó, căn bản không thể thoát khỏi tầm mắt của Phiêu Miểu Tông. Đương nhiên, nguyên nhân thực sự khiến hắn ta tử vong, chính là hắn ta đã âm thầm lên kế hoạch trả thù lão bản nương từng coi thường mình."

"Lão bản nương kia trông giống như một nữ tử yếu ớt, tay trói gà không chặt, nhưng các ngươi có chú ý tới bốn thủ hạ làm tiểu nhị hay không? Có thể các ngươi không để ý lắm, nhưng nếu như ta nói ra biệt danh của bọn họ, các ngươi chắc chắn đã từng nghe thấy."

"Biệt danh của bọn họ chính là Cự Kình Sa, Kim Tiền Báo, Tuyết Vực Hồ, Thực Ma Ưng."

Những cái tên nổi tiếng như vậy, sao bọn họ có thể chưa từng nghe qua? Nghe nói kể từ khi thành lập Phiêu Miểu Tông trong hàng trăm năm qua, đó chính là tứ đại thần thú trấn thủ tông môn.

Nhưng bọn họ rõ ràng là bốn người, vì sao lại có biệt danh thú loại, hơn nữa còn được gọi là thần thú? Hiện tại không cần đi sâu tìm hiểu lý do trong đó, nhưng chỉ cần nghe thấy mấy danh hiệu tiếng tăm lừng lẫy này, mọi người đều có thể biết được bọn họ mạnh như thế nào.

Vậy vì sao những vị cường giả tuyệt thế huyền thoại này, bỗng nhiên biến thành tiểu nhị ở trong khách điếm?

~~~ Hết chương 139 ~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận