Nghe thấy giọng điệu trêu chọc của nam nhân, sắc mặt Khanh Vũ không đổi liếc mắt nhìn hắn, căn bản không bị mắc lừa. Nàng vẫn như người không xương dựa vào trên vai hắn, nhẹ nhàng nói, "Đừng tưởng rằng ngươi đỡ được ta thì ta sẽ cảm tạ ngươi."
Lâu Quân Nghiêu bật cười, sau đó nói, "Đúng vậy, không cần cảm tạ ta."
Một lát sau, sắc mặt Khanh Vũ đã khôi phục được một chút, lúc này nàng mới chú ý tới mấy người Khanh Bắc cũng đang lâm vào trong mộng cảnh, vẫn chưa thoát ra ngoài, thần sắc khác thường.
Lâu Quân Nghiêu nói, "Không cần lo lắng cho bọn họ. Lúc nãy ngươi đã khiến cho người nọ trong chỗ tối phản phệ bị thương, bọn họ ở trong mộng sẽ không bị nguy hiểm nữa, cùng lắm thì tinh thần bị tổn thương một chút, nhưng cũng xem như một lần tôi luyện."
Nghe thấy vậy, hơi thở cả người Khanh Vũ đột nhiên giảm xuống vài độ.
Không cần biết đây có phải là bài khảo nghiệm đối với bọn họ hay không, nhưng nó hơi quá mức. Ký ức đã bị phong ấn và chôn vùi nhiều năm như thế, nàng đã dần dần buông bỏ. Nhưng người nọ lại dùng chúng để khơi dậy nỗi đau trong lòng nàng.
Cái tên Khanh Thiên Lân này, luôn có thể dễ dàng khiến cảm xúc của nàng dao động như thế.
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo mỹ diễm của thiếu nữ giống như phủ một lớp băng sương, lạnh hơn cả trận bão tuyết đang gào thét hoành hành bên ngoài. Nàng mở miệng, giọng nói không có cảm xúc, "Lâu Quân Nghiêu, giúp ta tìm người kia."
Hắn từng thấy nàng vui cười tức giận, cũng từng thấy nàng âm hiểm xảo trá, nhưng dáng vẻ giống như muốn hủy thiên diệt địa thế này, vẫn là lần đầu tiên Lâu Quân Nghiêu nhìn thấy. Hắn không thể không nhớ tới khuôn mặt của nàng ở trong thủy tinh cầu, mỏng manh yếu ớt. Rốt cuộc điều gì đã khiến nàng tuyệt vọng như vậy?
Mặc dù hắn không biết nàng đã nhìn thấy gì, nhưng dáng vẻ yếu ớt kia, Lâu Quân Nghiêu không muốn nhìn thấy lần thứ hai.
Thiếu nữ này sinh ra nên kiêu ngạo như vậy, sự nhu nhược đáng thương không nên xuất hiện ở trên người nàng.
Thế gian này dám công khai ra lệnh cho Lâu Quân Nghiêu như thế, sợ rằng cũng chỉ có một người là Khanh Vũ.
Nam nhân dường như có chút bất đắc dĩ, nhưng hai hàng lông mày giãn ra tỏ vẻ dung túng nàng.
Bên ngoài gió tuyết không ngừng, cây cối trơ trụi bao phủ một lớp tuyết rất dày, bị gió thổi đong đưa trái phải, dưới bóng đêm trông rất quỷ dị bất thường .
Trong một căn phòng tối om nào đó ở lầu một, Kiều Uý đang giải thích gì đó thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt chuyển hướng về phía ngoài cửa, mấy người trong phòng cũng ngừng nói chuyện, ngay sau đó cánh cửa bị mở ra, băng lạnh thấu xương từ bên ngoài tràn vào.
Một thân hình cao lớn đĩnh bạt lảo đảo bước tới, sau đó dường như nhẫn nại hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được quỳ một gối xuống mặt đất, hộc ra một ngụm máu tươi.
Mấy người Kiều Uý trừng lớn mắt, không thể tin nổi, "Thực Ma Ưng, ngươi bị thương ư? Là ai?!"
Cơ thể Thực Ma Ưng dưới lớp áo gió màu đen ướt đẫm mồ hôi, sự thống khổ do phản phệ khiến mỗi một chỗ gân mạch trên cả người hắn ta đều bị kéo căng. Hắn ta gần như lạc giọng, nhưng cho dù như thế, hắn ta vẫn cố gắng mở miệng, "Nhanh lên...... Rời khỏi đây."
Nếu cẩn thận lắng nghe, giọng nói của hắn ta còn mang theo một chút run rẩy.
Trong bốn người bọn họ, mặc dù tu vi của Thực Ma Ưng thấp nhất, nhưng vẫn thừa sức đối phó với những tiểu quỷ đó. Hơn nữa, hắn ta còn có một chức nghiệp thần kỳ, tạo mộng sư.
Một khi bắt đầu, trong phạm vi trăm dặm, ngay cả súc vật đều không thể thoát khỏi những giấc mộng do hắn ta dệt nên. Ở trong mộng, hắn ta chính là chúa tể.
Nhưng...... vì sao hắn ta lại bị thương trở về, hơn nữa còn thúc giục bọn họ rời đi?
Chẳng lẽ trong đám tiểu quỷ này, thật sự có thiên tài tuyệt thế mà bọn họ bỏ lỡ?
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi bọn họ đang sững sờ, bọn họ đã mất đi cơ hội tốt nhất để rời đi.
Sắc mặt Thực Ma Ưng có chút khó coi, lại nôn ra một ngụm máu tươi, sau đó thì nghe thấy một giọng nói nhè nhẹ truyền vào từ ngoài cửa, "Mấy vị thật sự khiến ta lau mắt mà nhìn."
Giọng nói này......
Kiều Uý theo bản năng ngước mắt lên, chỉ thấy có hai người đang đứng ở phía sau Thực Ma Ưng, một phần bị che khuất ở trong bóng tối, sau đó mới bước ra ngoài.
Thân ảnh mảnh khảnh phía trước, đúng là thiếu nữ mà nàng ta rất có cảm tình, và nam nhân cao lớn phía sau...... Kiều Uý suýt nữa đã bị hút mất linh hồn, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Ánh mắt nam nhân kia thật sự rất đáng sợ.
Và thiếu nữ kia, cũng không ôn hòa lễ độ như lần đầu gặp mặt, thần sắc có chút lạnh lùng.
Kiều Uý vẫn giữ nụ cười trên mặt, "Chúc mừng tiểu cô nương, ngươi là người đầu tiên thông qua thí nghiệm."
"Phải không?" Trên mặt Khanh Vũ không có chút cảm xúc dao động nào, ánh mắt nhìn lướt qua mấy người trong phòng, giọng điệu rất bình tĩnh, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt quần áo Thực Ma Ưng, cứ như vậy nhẹ nhàng xách một nam nhân cao lớn hơn nhiều so với nàng lên khỏi mặt đất.
"Nếu ta thông qua thí nghiệm, vậy thì người này, ta muốn."
Nụ cười trên mặt Kiều Uý biến mất, "Có ý gì?"
Khanh Vũ cười lạnh một tiếng, "Tự tiện nhìn trộm nội tâm ta, khiến ta lâm vào ác mộng. Chỉ dựa vào điều này, hắn ta không cần phải sống thêm nữa."
"Tiểu cô nương, đối xử với người khác kiêu ngạo như thế, sẽ bị quả báo." Kiều Uý khẽ cười một tiếng, "Đây là ý của tông chủ Phiêu Miểu Tông. Cho dù ngươi có oán hận, ngươi đã tìm lầm người. Hơn nữa...... cho dù ngươi rất mạnh, nhưng chúng ta cũng không phải là người mà ngươi có thể dễ dàng trêu chọc."
Những lời này mang theo một chút uy hiếp, Khanh Vũ nhướng mày, mở miệng nói, "Ta đương nhiên biết không dễ chọc tới các ngươi, vì thế chẳng phải ta đã mang theo người tới giúp đỡ hay sao? Hôm nay người này, ta nhất định phế rồi."
Người giúp đỡ?
Kiều Uý theo bản năng nhìn về phía nam nhân dáng người mảnh khảnh phía sau nàng. Hắn rất cao, hơn nửa người đều ẩn ở trong bóng tối, nhưng cặp mắt tím lại tỏa ra ánh sáng rực rỡ ở trong đêm đen, khiến tim người đập nhanh một cách khó hiểu.
Tuyết Vực Hồ là một nam nhân dáng người nhỏ gầy, diện mạo khôn khéo. Khi nghe thấy những lời khiêu khích đó, hắn ta nhất thời xúc động không nhịn được nữa, "Tiểu nha đầu, ngươi muốn tìm chết!"
Nói xong, thân thể linh hoạt kia dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được lao tới công kích Khanh Vũ.
"Dừng tay!" Kiều Uý trừng lớn mắt, vội vàng mở miệng quát bảo dừng lại, nhưng đã không còn kịp nữa.
Năm ngón tay sắc bén của Tuyết Vực Hồ sắp chộp lấy chiếc cổ yếu ớt tinh tế của thiếu nữ, thế tới rào rạt, có vẻ như đã động sát tâm.
Khanh Vũ vẫn thẳng tắp đứng ở nơi đó, không tránh không né, nhàn nhã nhìn động tác đầy sơ hở của hắn ta. Nam nhân phía sau nàng vươn cánh tay ra, lập tức ôm nàng ôm vào trong lòng ngực của mình.
Trước khi móng vuốt sắc nhọn của Tuyết Vực Hồ tới gần, hắn ta đã bị một lực lượng cường đại trực tiếp đánh bay ra ngoài, va vào vách tường cứng rắn phía sau phòng tối. Hắn ta há miệng phun ra một mồm to máu tươi, nháy mắt suy yếu bất động nằm ở nơi đó, không đứng lên nổi.
"Lão tam!" Khuôn mặt Kim Tiền Báo tái nhợt, vội vàng lao tới, đặt tay lên cổ tay của Tuyết Vực Hồ để kiểm tra thương thế, ngay lập tức sắc mặt càng thêm khó coi.
Hắn ta có chút khó khăn khi đối diện với ánh mắt lo lắng của Kiều Uý, gằn từng chữ một nói, "Gân mạch cả người lão tam...... đều bị chặt đứt."
Cả người Kiều Uý giống như bị chìm vào dưới hầm băng, ánh mắt mang theo kinh sợ nhìn nam nhân thần bí đang dò hỏi thiếu nữ ở trong ngực mình.
Vừa rồi nàng ta đã nhìn thấy rất rõ ràng, nam nhân kia...... rõ ràng không hề ra tay. Khi Tuyết Vực Hồ vừa mới đến gần hắn, hắn chỉ vô cảm liếc mắt một cái, cũng chỉ là một cái liếc mắt như vậy mà thôi, Tuyết Vực Hồ đã bị hắn phế hết tu vi, trở thành một phế nhân.
Thật đáng sợ......
Đại lục Tuyền Ky nhiều năm qua không phải không có cường giả tuyệt thế, nhưng không có bất cứ một người nào, có thể so sánh được với thành tựu của nam nhân này.
Hắn rốt cuộc là ai?!
Khanh Vũ vốn muốn tự mình động thủ, khi nhìn thấy một màn như vậy cũng sửng sốt một chút, sau đó có chút không vui ngước mắt nhìn hắn, "Ngươi làm gì vậy?"
Lâu Quân Nghiêu vẻ mặt đương nhiên, "Chỉ là tự vệ chính đáng mà thôi. Có người muốn động thủ với ta, chẳng lẽ ta mặc kệ cho hắn ta đánh?"
"Ngươi tự vệ có thái quá hay không? Hơn nữa rõ ràng hắn ta muốn động thủ với ta!"
Một cú trả đũa của hắn chỉ sợ người nọ sẽ phải ngồi xe lăn hết nửa quãng đời còn lại. Nàng đơn thuần chỉ muốn dẫn theo hắn tới đây tọa trấn mà thôi, nhưng hiện tại hắn lại trực tiếp phế bỏ người ta.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ có chút tức giận, Lâu Quân Nghiêu nheo mắt lại, nói giọng trầm thấp, "Ta đã hứa với Lam cô cô sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, vì thế sẽ không cho phép ngươi có một chút khả năng bị thương nguy hiểm."
Dáng vẻ nghiêm túc này của hắn, khiến Khanh Vũ nhất thời nói không nên lời, chỉ có thể buồn bực một chút. Nàng vốn định dạy cho Thực Ma Ưng một bài học, nhưng hắn lại phế đi Tuyết Vực Hồ, vì thế nàng không muốn gây thêm phiền toái nữa.
Nhìn thấy mấy người Kiều Uý nơm nớp lo sợ mà không dám nói gì, đột nhiên nàng có chút đồng tình với bọn họ. Gia hỏa Lâu Quân Nghiêu này đúng là một bạo quân, xuống tay không phân nặng nhẹ.
Dù sao thì nàng cũng tới Phiêu Miểu Tông là để tham gia thí nghiệm nhập môn, gây ra chuyện lớn, sau này có thể nhận lấy phiền toái không cần thiết.
Khanh Vũ trầm tư một chút, sau đó tiến lên vài bước, "Ừm, bằng hữu của ta xuống tay hơi nặng một chút......"
Đâu chỉ là nặng, bây giờ người ta thậm chí còn không thể thở được!
"Đây là Uẩn Linh Đan, có lẽ sẽ có ích với hắn." Khanh Vũ đưa một bình sứ nhỏ màu đỏ cho Kiều Uý, "Ta vốn không có ác ý, nhưng mỗi người luôn có một số quá khứ không muốn nhớ tới. Nếu chuyện đã như vậy, ta sẽ không truy cứu nữa."
Hai ngày qua Kiều Uý đối xử với nàng rất tốt. Căn phòng mà bọn họ đang ở, chính là căn phòng tốt nhất trong toàn bộ khách điếm, hơn nữa cũng ấm áp hơn rất nhiều so với những căn phòng khác. Vì thế nên lúc tuyết rơi, bọn họ cảm thấy đỡ lạnh hơn những người khác.
Mặc dù Kiều Uý cũng có lợi từ nàng, nhưng thật sự cũng đối xử với nàng không tệ.
Kiều Uý sửng sốt một chút, tiếp nhận bình sứ nhỏ, đưa cho Kim Tiền Báo để Tuyết Vực Hồ ăn vào.
Ánh mắt nàng ta có chút phức tạp, "Với thực lực của ngươi, vì sao phải tới Phiêu Miểu Tông?"
Mặc dù nàng ta chưa từng nhìn thấy thiếu nữ này ra tay, nhưng khí tức cường giả trên người thiếu nữ lại không thể che giấu. Hơn nữa nàng còn quen biết một vị bằng hữu có tu vi khủng bố như vậy, sao có thể là người bình thường?
Nàng hoàn toàn có thể đi tới đại lục Bạch Trạch.
Nghe thấy vậy, Khanh Vũ cong môi, ánh mắt càng thêm thâm thuý, "Ta tới Phiêu Miểu Tông...... đương nhiên không phải vì tu luyện, chẳng qua ta có lý do cần phải tới nơi đó."
Sau khi nhập môn, trong vòng hai năm sẽ không được ra ngoài. Nàng không có nhiều thời gian để lãng phí ở chỗ này như thế. Mục tiêu cuối cùng của nàng, là Vân Trung Thiên.
Nơi cất chứa rất nhiều bí mật.
Tuyết Vực Hồ bị trọng thương, đương nhiên không có năng lực tiếp tục khống chế thời tiết, tuyết rơi suốt nửa đêm rốt cuộc ngừng lại, bắt đầu chậm rãi tan đi.
Những giấc mộng do Thực Ma Ưng dệt nên khiến rất nhiều người đều lâm vào trong đó, không thể thoát ra, bởi vì lòng tham và tội ác là bản chất của con người. Nhưng chỉ trong một đêm, mấy trăm người tới tham gia thí nghiệm nhập môn, chỉ còn lại một nửa.
~~~ Hết chương 142 ~~~