Khanh Vũ Phúc Hắc

Màn đêm buông xuống, kinh đô Thanh Lan Quốc đèn đuốc sáng trưng, thật sự rất náo nhiệt. Bởi vì mấy ngày nữa chính là Bách Thánh Tiết được tổ chức ba năm một lần ở Thanh Lan Quốc, ngay cả những tiểu thương cũng đang điên cuồng chuẩn bị.

Thanh Lan Quốc sở dĩ có một ngày hội như thế, đó là vì bắt nguồn từ mười sáu năm trước, khi quận chúa Ngưng Phượng của Vĩnh An Vương phủ sinh ra, trong một đêm trăm hoa nở rộ, trăm chim ca hát. Cũng trong năm đó, Thanh Lan Đế chính thức đăng cơ. Vừa mới thượng vị điềm lành đã liên tục xuất hiện, tin vui không ngừng, bởi vậy nên ông càng thêm yêu thích Yến Ngưng Lạc, cũng đính hạ hôn ước trưởng tử của mình với nàng vừa mới được sinh ra.

Vào thời điểm đó, Hiên Viên Triệt bất quá chỉ là một hài đồng bốn năm tuổi mà thôi. Nhỏ tuổi như vậy đã bị một nữ nhân chưa từng gặp mặt trói chặt, vì vậy hắn không có chút yêu thích nào đối với Yến Ngưng Lạc, cho dù đối phương là một thiếu nữ mỹ mạo cùng với một thân thiên tài.

Duyên phận này chính là kỳ diệu như thế.

Lần này khi người Lâm Uyên Quốc đến đây, Hiên Viên Triệt và Yến Ngưng Lạc là hôn phu thê, tất nhiên sẽ tới cùng nhau. Thậm chí khi tiến cung, Hiên Viên Triệt cũng phải tự mình đi tới Vĩnh An Vương phủ đón người.

Khanh Bắc hiếm khi mặc một thân áo gấm màu xanh ngọc bích tương đối sang trọng, mái tóc được buộc lại bằng ngọc quan. Thiếu niên khí chất ôn nhuận như ngọc, cùng với dung nhan thanh nhã tuấn mỹ, phối hợp với một thân trang phục, không thể nghi ngờ là hiển thị quý khí ưu nhã của công tử thế gia, đi ra ngoài đủ để mê chết muôn vàn thiếu nữ mỹ nam.

Nhưng khi hắn mở cửa phòng ra, nhìn thấy Khanh Vũ vẫn mặc chiếc váy trắng đơn giản ban ngày. Hắn sửng sốt một chút, nói, "Tỷ tỷ, tỷ không thay quần áo hay sao?"

Thiếu nữ bên kia vẫn đang ngồi trên chiếc ghế mềm và bắt nạt con cóc tuyết tội nghiệp, ngón tay chọc chọc cái bụng mềm mại của nó, nói giọng lười nhác, "Ta vốn dĩ không muốn tham dự yến hội nhàm chán này, cần gì phải mặc trang phục lộng lẫy, cũng không phải tới đó đoạt hết nổi bật."

Khanh Bắc gật gật đầu, cảm thấy nàng cực kỳ có lý. Tỷ tỷ vốn đã xinh đẹp, nếu như ăn diện lộng lẫy, đoán chừng đến lúc đó sẽ chọc phải phiền toái.

"Nhưng trông bộ dáng này của đệ là muốn thông đồng với thiếu nữ đàng hoàng nào vậy?" Khanh Vũ cười trêu chọc nói, "Hôm nay tỷ mới phát hiện ra, Tiểu Bắc nhà ta rất tuyệt, ngày thường điệu thấp như vậy, thay đổi một bộ trang phục quả thực có thể ném những vương công quý tộc kia xa mấy con phố."

Khanh Vũ, "......" Hắn mới không quan tâm tới những lời thổi phồng như vậy.

Trong hoàng cung không cho phép cỗ kiệu và xe ngựa tiến vào, mọi người đến dự tiệc đều phải xuống xe ngựa gần bên ngoài hoàng cung rồi đi bộ vào.

"Hai người các ngươi...... mang ta tới đây là để giải buồn hay sao?"

Cuối cùng không chịu nổi không khí yên tĩnh quỷ dị này nữa, Mộ Trì khẽ nói. Hắn nhìn Hiên Viên Triệt và Yến Ngưng Lạc đang ngồi đối diện, trong đó một người đang nhìn bên ngoài xe ngựa, một người thì đang nhắm mắt dưỡng thần, trông rất thờ ơ.

Mộ Trì không muốn đặt chân vào hoàng cung này lần nữa, nơi đó có quá nhiều hồi ức hắn không muốn nhớ tới, chẳng qua bởi vì quá tò mò về nam nhân trong lời đồn kia, hắn mới tới nơi này.

Hắn mang theo vẻ mặt nghi ngờ quét qua hai người, chẳng lẽ hai người này đã bí mật thỏa thuận gì đó để chung sống hoà bình hay sao?

Nhưng việc bọn họ bỏ qua một người sống như hắn... thật sự phù hợp sao?

Mộ Trì bất đắc dĩ thở dài. Nếu sớm biết như thế hắn sẽ không đi cùng bọn họ tới đây.

"Điện hạ, tới hoàng cung rồi." Thị vệ đánh xe nhẹ giọng nói ở bên ngoài cửa.

Hiên Viên Triệt vừa mới mở hai mắt, đáy mắt nhanh chóng loé lên một tia sáng nhẹ.

Nhưng Mộ Trì lại nhìn thấy rất rõ ràng, quả nhiên là võ sĩ, ngay cả khi nhắm mắt cũng tu luyện, theo tư thế này đoán chừng sau này hắn chỉ có chịu ngược.

Yến Ngưng Lạc cũng thu tầm mắt trở về từ bên ngoài cửa sổ, trong lúc lơ đãng vô tình bắt gặp cặp mắt đen như mực của Hiên Viên Triệt, nhưng sau đó hắn đã bước xuống xe ngựa trước rồi vươn tay ra với nàng, tư thế dường như muốn đỡ nàng xuống xe ngựa.

Yến Ngưng Lạc rõ ràng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không do dự quá lâu, đưa tay ra để Hiên Viên Triệt đỡ mình xuống xe.

Đây có lẽ là lần duy nhất hai người tiếp xúc thân mật sau nhiều năm như thế.

"Đó là Thái tử điện hạ và Ngưng Phượng quận chúa, hai người thật là xứng đôi!"

Lúc này, các công tử tiểu thư thế gia quý tộc cũng lần lượt tới, nhìn thấy bọn họ cầm tay nhau bước xuống xe ngựa, một đám đều lên giọng cực kỳ hâm mộ tán thưởng.

Hiên Viên Triệt một thân trang phục màu vàng nhạt, phía trên thêu một con rồng vàng bốn móng sinh động như thật, dáng người thon dài đĩnh bạt. Nam nhân chi lan ngọc thụ, giờ phút này hiển ra khí phách tôn quý của Thái tử một quốc gia. Vì thế, mặc dù hắn đã có giai nhân bên cạnh, hắn vẫn thu hút rất nhiều ánh mắt ái mộ của các nữ tử khuê các".

"Đi thôi." Hiên Viên Triệt thật ra không chú ý tới những ánh mắt khác thường đó, nhẹ nhàng nói một tiếng với Yến Ngưng Lạc, sau đó hai người một trước một sau tiến vào cửa cung.

.......Người dịch: Emily Ton.....

Trong hành cung.

Nguyệt Tâm Nhan đã thu dọn xong mọi thứ, nàng rất thích màu xanh lam, vì thế trang phục luôn có màu xanh. Nhưng, màu này cũng thật sự thực thích hợp với nàng, nghịch ngợm linh động giống như một con yêu tinh.

"A Cẩm, Dạ Ly ca ca đâu?" Nguyệt Tâm Nhan hỏi khi nhìn thiếu niên đang đứng bên ngoài.

A Cẩm mỉm cười dịu dàng, "Vương gia đang đợi người."

Nguyệt Tâm Nhan nghe thấy vậy thì nở một nụ cười ngọt ngào, vừa bước ra ngoài thì nhìn thấy một người đang khoanh tay đứng ở nơi đó, một bộ áo gấm đỏ sậm trái ngược với mái tóc màu bạc, một cảnh tượng đẹp không thể miêu tả nổi.

Trong hành cung trồng rất nhiều cây hoa anh đào, đây là khung cảnh không thể nhìn thấy ở Lâm Uyên Quốc, những loài thực vật như vậy không thể sống được trong khí hậu thường thay đổi cực đoan của Lâm Uyên Quốc.

Một cơn gió thổi tới, cuốn lên mái tóc dài màu bạc cùng với ống tay áo to rộng của nam nhân kia, cũng thổi quét vô số cánh hoa bay lả tả rơi xuống, dừng ở trên mái tóc, trên quần áo của hắn. Hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu, một cánh hoa cứ như vậy dừng ở trên cánh môi đỏ thắm, trong nháy mắt đẹp đến nỗi khiến người nghẹt thở.

Nguyệt Tâm Nhan và A Cẩm ở sau lưng đều đứng ngây ngốc nhìn xem.

Từ khi Khanh Dạ Ly xuất hiện ở Lâm Uyên Quốc, hắn vẫn luôn mang mặt nạ, chưa từng có người nào nhìn thấy khuôn mặt của hắn. Nhưng, một thân khí chất ưu nhã tôn quý cùng với tu vi thần bí khó lường của hắn, nhất định cũng sở hữu một khuôn mặt bất phàm.

Nghe đồn rằng khuôn mặt của hắn rất gớm ghiếc, vì thế mới không dám bại lộ trước mặt người khác.

Nhưng đó đều là bởi vì chưa có người nào từng tiếp xúc với hắn.

Có một loại người có thể khiến người khác coi thường và bỏ qua các yếu tố bên ngoài, nhưng sẽ bị chấn động bởi chính bản thể của người đó.

Và Khanh Dạ Ly, không thể nghi ngờ chính là một người như vậy.

Không ai biết nội tâm của hắn, bởi vậy trên người hắn luôn có một loại cảm giác cô đơn hiu quạnh, lạnh nhạt giống như ngăn cách người ở xa ngàn dặm.

Mỗi khi nhìn thấy hắn như vậy, người khác không thể không có cảm giác đau lòng cho nam nhân cường đại nhưng cô tịch này.

Đôi mắt Nguyệt Tâm Nhan nhoè đi không thể hiểu được. Nàng không nhịn được mở miệng phá vỡ bầu không khí có chút thương cảm này, "Dạ Ly ca ca, chúng ta đi thôi!"

Khanh Dạ Ly xoay người, đôi mắt xanh lục đánh giá nàng một chút, "Ừ."

Nguyệt Tâm Nhan nhanh chóng bước theo, do dự hồi lâu, nàng mới thật cẩn thận mở miệng, "Dạ Ly ca ca,...... đừng quá khổ sở. Ca nhất định có thể tìm được tỷ tỷ kia."

Nàng nghĩ, Dạ Ly ca ca chắc chắn bởi vì không tìm được nữ tử trong bức họa kia, vì thế nên mới buồn rầu thất vọng.

Khanh Dạ Ly nghe thấy vậy, chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua thiếu nữ chỉ cao tới ngực của mình, sau đó cánh môi cong lên một cái, vươn tay vỗ nhẹ trên đầu nàng một chút, "Muội đang suy nghĩ gì vậy?"

Nguyệt Tâm Nhan bị vỗ trên đầu nên có chút ngốc, "Chẳng phải vì Dạ Ly ca ca không tìm được tỷ tỷ kia nên mới...... không vui hay sao?"

Khanh Dạ Ly khẽ cười một tiếng, nhưng không giải thích.

Vệ Khải mang theo vài người Lâm Uyên đi theo, sớm đã chờ ở bên ngoài hành cung. Khi nhìn thấy bọn họ ra ngoài, lần lượt cúi người hành lễ, "Vương gia, Cửu công chúa."

Khanh Dạ Ly thờ ơ lên tiếng, đi thẳng về phía trước, một bộ hồng bào được thêu ba nghìn con bạc bay múa, trên mặt là mặt nạ sói tà ác thần bí, cả người khí chất vô cùng tà tứ.

Nguyệt Tâm Nhan tự giác đi theo ở bên cạnh hắn, mọi người còn lại theo thứ tự đi theo ở sau lưng, đoàn người nháy mắt trông giống như đang làm nền cho hắn.

Hành cung chỉ cách chủ điện hoàng cung khoảng vài chục bước, yến hội sắp bắt đầu, lúc này đi là vừa đúng lúc. Khanh Dạ Ly từ trước đến nay đều không thích đợi người khác, vì thế hắn liền trở thành người bị chờ đợi kia.

Lúc này trong đại điện hoàng cung đã ngồi kín người, nam nữ ngồi ở những bàn riêng biệt, được sắp xếp dựa theo tôn ti từ trên xuống dưới. Phía trên long ỷ là đế vương thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, giữa mày là một cổ chính khí, không tức giận nhưng vẫn rất uy nghiêm. Phía dưới bên trái là chỗ ngồi của Vĩnh An Vương Yến Túc và Thái Tử Hiên Viên Triệt. Phía dưới bên phải là Tả thừa tướng Úc Trình Hải và Mạc thượng tướng quân Mạc Viễn Uy đã phụng dưỡng mấy thế hệ quân vương.

Thứ tự ngồi tiếp đó là mấy vị hoàng tử công chúa mới mười mấy tuổi, còn có một số vương công đại thần có uy vọng địa vị trong triều.

Cuối cùng là gia quyến của những quý tộc đó.

Thiếu nữ đệ nhất thiên tài Yến Ngưng Lạc tất nhiên là ngồi ở vị trí trên cùng, ngồi bên cạnh là tiểu thư Úc Tiêu Ninh nhà Tả thừa tướng, xung quanh còn có một số các thiên kim tiểu thư khác.

Biểu tình của Yến Ngưng Lạc lạnh lùng thờ ơ, ánh mắt quét qua đại điện một vòng, hắn vẫn chưa tới hay sao?

Đúng rồi, thân phận hắn tôn quý như vậy, muộn một chút cũng không có gì đáng trách, cuối cùng vẫn có thể nhìn thấy hắn.

Nghĩ tới điều này, sự căng thẳng trong lòng nàng ta cũng hơi chùng xuống.

Bên kia, đoàn người Khanh Dạ Ly đã vào hoàng cung, khi đi qua một cái đình ở Ngự Hoa Viên, đột nhiên có tiếng nói chuyện truyền đến.

Vào thời điểm này khách khứa đều đã đông đủ, những cung nữ nội thị đều phải tới đại điện hầu hạ, không nên có người ở chỗ này mới đúng.

Khanh Dạ Ly không để ý tới, nâng bước chân tiếp tục đi về phía trước.

Và ngay khi bọn họ đã đi xa, hai đạo thân ảnh bất chợt loé ra từ chỗ tối.

Một người trong đó bao vây cả người ở trong áo choàng to rộng, mơ hồ có thể thấy được chiếc cằm trắng bệch, quỷ dị thấm người.

Một người nam nhân bên cạnh cũng có khuôn mặt trắng bệch, cặp mắt vô thần giống như con rối đang bị thao tác. Hắn ta mở miệng nói từng câu từng chữ, "Vừa rồi hình như có người phát hiện ra chúng ta."

"Ha ha, những nhân vật ngọa hổ tàng long ở đây thật đúng là không ít." Người mặc áo choàng cười nhạo, "Chúng ta đừng bận tâm tới người này trước...... không phải ngươi nói có thể cảm giác được hơi thở của người kia sao? Tiếp tục tìm."

"Vâng."

"Lâm Uyên Quốc Thương Hải Vương, Cửu công chúa đến!"

Ngoài cửa truyền tới một giọng nói cao vút, quanh quẩn ở trong cung điện rộng lớn, những âm thanh nói chuyện gần như dừng lại ngay trong nháy mắt.

Thanh Lan Đế trên vị trí chủ vị cũng đứng lên, đôi mắt nhìn thẳng về phía cửa.

Ở đây có rất ít người từng gặp qua Thương Hải Vương. Đa số bọn họ đều nghe nói hắn vô cùng kì diệu cỡ nào do người khác lan truyền, nhưng chưa từng gặp qua chính chủ. Lúc này cuối cùng có thể nhìn thấy nhân vật thần thoại ở trong lời đồn, trong lòng mọi người đều vô cùng phấn khích.

~~~Hết chương 43~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui