Khanh Vũ Phúc Hắc

Người dịch: Emily Ton.

Một thân áo choàng đỏ, ba ngàn lụa bạc, mặt nạ hình con sói bao trùm nửa khuôn mặt, đôi mắt xanh sâu cùng với làn da trắng mịn, khiến hắn có vẻ khác biệt với người thường. Mặc dù như thế, một thân khí chất lạnh lùng thần bí vẫn khiến cho mọi người không thể không đánh giá hắn. Ngược lại, Cửu công chúa Nguyệt Tâm Nhan hiếu động bên cạnh, lần đầu tiên đã bị bỏ qua.

Nguyệt Tâm Nhan không thèm để ý, nàng sớm đã thành thói quen, từ trước tới nay đi cùng với Dạ Ly ca ca, nàng luôn là người bị bỏ qua.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ mau nhìn xem, Thương Hải Vương!" Thiếu niên nói với giọng có chút kích động đã đánh thức Khanh Vũ đang hơi mơ màng sắp ngủ.

Nàng trợn mắt nhìn hắn. Nàng đã nhàm chán đến nỗi gần như ngủ thiếp đi, tiểu tử này thậm chí không cho nàng ngủ yên một chút, thật sự là quá phận.

Bởi vì thân phận bọn họ thấp kém, vì thế chỉ có thể ngồi ở phía cuối cùng. Chỗ này cơ bản không có nhiều người, cũng rất yên tĩnh, cho dù không lễ phép ngủ gật cũng không bị người phát hiện, những nhân vật lớn đều ngồi ở phía trước.

Bị Khanh Bắc quấy rầy như thế, nàng không còn cảm giác buồn ngủ nữa, vì thế lười nhác giương mắt nhìn qua. Nam nhân bị vạn chúng chú mục cứ lẳng lặng đứng ở nơi đó, môi mỏng hơi nhấp, ánh mắt thờ ơ, đầu đầy tóc bạc. Đang giữa mùa hè nhưng không hề cảm nhận được một chút ấm áp ở trên người hắn, giống như chỉ có thể nhìn thấy mùa đông cô đơn lạnh lẽo.

Ánh mắt Khanh Vũ đột nhiên ngơ ngẩn, đôi mắt vốn lười nhác nửa híp lúc này hoàn toàn mở ra, có chút kinh ngạc.

Khanh Bắc nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, không nhịn được cười đắc ý, "Như thế nào, có phải là một người rất đặc biệt hay không? Thương Hải Vương rất mạnh, nghe nói hắn có thể đi tới đại lục cấp cao hơn, nhưng bởi vì lời hứa nên mới lưu lại nơi này. Đúng là một nam nhân trọng tình trọng nghĩa."

Khanh Bắc sùng bái Thương Hải Vương từ tận đáy lòng, không hề để ý tới thân phận tướng lãnh địch quốc của hắn.

Chờ một chút...... Không biết có cơ hội nói một câu với hắn hay không?

Khanh Vũ thật lâu sau vẫn không thể lấy lại tinh thần, đây có phải là ảo giác của nàng hay không?

Người này vì sao...... khiến nàng cảm thấy quen thuộc như thế, thật sự giống như đã từng quen biết ở kiếp trước.

Nhưng hắn lại khác với người đó, cả về ngoại hình lẫn khí chất lạnh băng.

Ánh mắt Khanh Vũ trở nên phức tạp hơn, chẳng lẽ hắn cũng giống như nàng, trọng sinh nên thay hình đổi dạng hay sao?

Không, làm sao có nhiều sự trùng hợp như vậy, một mình nàng chịu đựng đủ rồi.

Nàng chớp mắt, chậm rãi cúi xuống. Cũng ngay sau khoảnh khắc đó, Khanh Dạ Ly từ xa đột nhiên nhìn lại đây. Đôi mắt xanh sâu thẳm, vừa rồi là ai đang nhìn hắn? Tầm mắt kia quá mãnh liệt, vì thế hắn không thể nào bỏ qua, nó khác với những ánh mắt tò mò kinh ngạc hoặc là sùng bái của mọi người ở đây. Ánh mắt kia rõ ràng vừa phức tạp lại vừa thâm trầm.

Đáng tiếc, đối phương sớm đã thu hồi ánh mắt, vì thế hắn không thể phát hiện ra đó là ai.

"Thương Hải Vương quả nhiên không giống người thường như trong lời đồn, khí độ bất phàm, quả thật là nhân trung long phượng!" Thanh Lan Đế sau khi khiếp sợ qua đi, khen ngợi Khanh Dạ Ly một trận, sau đó nhìn thấy thiếu nữ ở bên cạnh hắn, ánh mắt sáng ngời, "Đây là Cửu công chúa đúng không? Không hổ là đệ nhất mỹ nữ Lâm Uyên Quốc, mau mau tới chỗ ngồi!"

Có cung nhân đi tới dẫn bọn họ về chỗ ngồi của mình, đối diện với bàn của Yến Túc.

Mặc dù Yến Túc đã từng gặp Khanh Dạ Ly, nhưng trong bảy năm qua, nam nhân này đã thay đổi khá nhiều, dường như càng khó hiểu hơn trước. Ông thu hồi suy nghĩ, nâng chén nói, "Thương Hải Vương, đã lâu không gặp, hoan nghênh tới Thanh Lan Quốc, bổn vương kính ngươi một chén!"

Khanh Dạ Ly chỉ khẽ liếc nhìn, bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng cầm lấy chiếc chén thủy tinh vô cùng tinh xảo ở trước mặt, giơ lên uống cạn một chén, nói giọng lạnh lùng đầy từ tính, "Đa tạ."

Một loạt tiếng thở dài vang lên phía dưới, Thương Hải Vương quả nhiên lạnh lùng ngạo mạn như trong lời đồn.

Nguyệt Tâm Nhan thấy vậy thì tao nhã cười cười, cũng nâng chén rượu trong tay, "Đa tạ Vĩnh An vương và Hoàng đế bệ hạ khoản đãi. Bởi vì Thương Hải Vương không thường xuyên tham gia yến hội, vì thế nếu có gì thất lễ xin hãy thứ lỗi. Tâm Nhan xin kính rượu trước!"

Bầu không khí khó xử được xoa dịu lại.

Nàng là công chúa tôn quý nhất Lâm Uyên Quốc, mặc dù nhận đủ sủng nịch ở Lâm Uyên Quốc, nhưng trong lén lút nàng vẫn giống như một tiểu cô nương tinh nghịch. Tuy nhiên, phong thái công chúa của một quốc gia vẫn không thể nào che đậy, cử chỉ và cách nói năng đều khiến người cảm thấy mới mẻ.

Đây mới là phong phạm chân chính của quý tộc, không khí hào hùng bộc lộ từ trong xương cốt.

Bởi vậy Thanh Lan Đế rất thích nàng, trên mặt Yến Túc cũng hiện lên tươi cười, rất ngưỡng mộ Cửu công chúa trong lời đồn này.

Trong khi đó, Yến Ngưng Lạc đang ngồi ở hàng đầu tiên trong số nữ quyến, lúc này ánh mắt có chút phức tạp.

Nguyên nhân không gì khác ngoài việc Khanh Dạ Ly luôn cự tuyệt bất luận kẻ nào gần người, ngay cả khi năm đó hắn bị trọng thương cũng không cho người khác đụng chạm vào hắn, tự mình chịu đựng và bôi dược băng bó, nàng ta chỉ có thể yên lặng nhìn hắn.

Lúc này, Nguyệt Tâm Nhan lại có thể ngồi ở bên cạnh hắn, tươi cười rạng rỡ như hoa.

Hắn đối với Nguyệt Tâm Nhan như vậy...... có khác với người thường hay không?

"Tính tình của tiểu công chúa này thật ra không tệ." Khanh Vũ cúi đầu nhấp một ngụm rượu trái cây, có chút thất thần nói.

Từ khi nàng vừa mới nhìn thấy Thương Hải Vương xuất hiện, tâm trí có chút hỗn loạn. Mặc dù biết rõ chuyện đó không có khả năng, nhưng nàng vẫn không nhịn được suy nghĩ miên man.

Thiếu niên bên cạnh lại rất hưng phấn, không hề phát hiện ra sự bất thường của nàng, nhỏ giọng nói thầm, "Thương Hải Vương thật sự quá khí phách, ta rất sùng bái hắn!"

Cho dù hắn lạnh nhạt ngạo mạn thì như thế nào, Khanh Bắc lại cảm thấy cường giả nên giống như vậy mới đúng.

Khanh Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, một bàn tay chống cằm. Nàng nhàm chán muốn chết. Nhưng, cả người nàng bỗng nhiên nổi da gà, một cảm giác vô cùng quỷ dị âm trầm đột nhiên lóe qua.

Nàng giật mình một cái, thân thể vốn lười biếng đột nhiên ngồi thẳng, khiến cho Khanh Bắc hoảng sợ, vội vàng hỏi, "Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì, đột nhiên hơi lạnh mà thôi."

"Ồ, có lẽ là có gió thổi vào."

"Ừ."

Khanh Vũ không nói chuyện nữa, chỉ nhẹ nhàng nghiêng người, nhìn về phía bên ngoài cung điện.

Mặt trăng treo cao ở giữa không trung, bởi vì sắp tới Bách Thánh Tiết, mặt trăng đã tròn hơn một chút, toả ra ánh sáng rực rỡ, mờ ảo đẹp đẽ.

Bên ngoài điện có trồng một loạt cây đại thụ cao chót vót vươn thẳng lên trời, trông chúng giống như sắp chạm tới mặt trăng, tạo ra một số bóng mờ. Bên ngoài rất yên tĩnh, thậm chí không hề nghe thấy tiếng gió thổi, nhánh cây đều không có cảm giác đong đưa.

Nhưng vừa rồi, nàng rõ ràng cảm giác được từng trận gió âm, chẳng lẽ là ảo giác của nàng?.

Cảm giác của nàng, từ trước đến nay rất chuẩn, nàng vẫn nên cảnh giác nhiều hơn một chút.

Phía trên, Thanh Lan Đế mang theo vài vị đại thần vẫn đang nói chuyện với đoàn người Khanh Dạ Ly. Bọn họ đều nói về một số chuyện giao lưu giữa hai nước, thực hiện đầy đủ những bước dạo đầu, lúc này mới bắt đầu đi vào chủ đề chính.

"Nghe nói lần này Cửu công chúa đến là để hòa thân. Với thanh danh của Cửu công chúa, có vô số thanh niên tài tuấn muốn trở thành phò mã Lâm Uyên. Không biết Cửu công chúa có người trong lòng ở trong Thanh Lan quốc chúng ta hay không?" Thanh Lan Đế với khuôn mặt nhân từ, nhưng thực ra trong lòng lại có ý nghĩ khác. Cho dù đối phương không có ý khai chiến, tuyệt đối cũng muốn tới đây khiêu khích. Ông không cảm thấy Lâm Uyên Quốc sẽ không làm điều vô nghĩa, ngàn dặm xa xôi tới Thanh Lan Quốc chỉ là vì muốn du sơn ngoạn thủy, tiêu khiển giải trí.

Trên mặt Nguyệt Tâm Nhan vẫn là nụ cười tươi, "Tâm Nhan vừa mới qua tuổi cập kê lễ, đối với chuyện thành hôn cũng không ham thích lắm. Nếu như ta có người trong lòng, người nọ nhất định phải là người mạnh hơn ta mới được."

Nàng nói xong thì dừng lại một chút, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Hiên Viên Triệt, khẽ nhếch môi, "Nghe nói Thái tử điện hạ quý quốc chính là môn đồ Phiên Miểu Tông. Mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng đã vượt xa rất nhiều sư huynh hơn tuổi của hắn. Nếu vậy, hắn nhất định là một nam nhân cực kỳ ưu tú cường đại."

Những lời này vừa mới nói ra, tất cả mọi người đều không thể bình tĩnh được nữa.

Cửu công chúa Lâm Uyên Quốc đang muốn làm gì?

Rõ ràng mọi người đều biết lòng nàng, chẳng lẽ nàng không biết Thái tử điện hạ đã có hôn ước với quận chúa Ngưng Phượng hay sao? Không ngờ lại đám ngang nhiên muốn đoạt nam nhân của quận chúa Ngưng Phượng như thế. Quả là quá kiêu ngạo!

Mặc dù nàng là công chúa của một quốc gia, nhưng không thể làm ra chuyện cướp đoạt tình yêu hay cướp đoạt hôn phu người khác như thế!

Mọi người lại lần lượt bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Yến Ngưng Lạc, nhìn thấy nàng ta đang ngồi ở chỗ dành cho nữ quyến. Yến Ngưng Lạc vẫn rất thản nhiên, không hề có một chút phẫn nộ khi bị khiêu khích, cực kỳ trầm ổn.

Mọi người không thể không ngưỡng mộ nàng ta, quả nhiên là đệ nhất thiếu nữ thiên tài, định lực cường đại này không phải người bình thường có thể có.

Nhưng bọn họ làm sao có thể biết được, Yến Ngưng Lạc căn bản không hề có tình cảm với Hiên Viên Triệt, đừng nói người ta khiêu khích nàng, tốt nhất là trực tiếp cướp Hiên Viên Triệt đi, lúc đó nàng ta có thể giải trừ hôn ước.

Khanh Vũ lại có chút hứng thú đối với tính cách ngay thẳng của tiểu công chúa này. Chẳng lẽ nàng ấy thật sự thích Thái tử hay sao? Nhưng vì sao nàng lại cảm thấy, mục đích chính của nàng ấy không phải là gia hỏa này?

Hiên Viên Triệt thân là đương sự, nghe thấy lời thổ lộ như vậy thì kinh ngạc một chút, sau đó lễ phép gật gật đầu, nói với giọng dịu dàng, "Đa tạ Cửu công chúa hậu ái. Tuy nhiên, bổn cung đã có hôn ước trong người."

Lời này có ý cự tuyệt rất rõ ràng, điều này khiến cho trái tim những nữ nhân khác luôn ảo tưởng về Hiên Viên Triệt tan nát. Thái tử thâm tình như thế, các nàng chỉ sợ không có hy vọng gì.

Nguyệt Tâm Nhan chỉ mỉm cười, "Ta biết, vì thế ta chỉ có một yêu cầu, hy vọng Hoàng đế bệ hạ có thể nhận lời."

"Không biết yêu cầu của Cửu công chúa là gì?" Thanh Lan Đế cũng giật mình không kém bởi tâm tư của Nguyệt Tâm Nhan đối với Thái tử. Nhưng ông vẫn rất tò mò, mục đích của nàng ấy là gì?

"Bản công chúa mười mấy năm qua chưa từng bước ra khỏi Lâm Uyên Quốc, vẫn luôn khổ tâm tu luyện, tự nhận cũng là một trong số cao thủ. Nhưng ta thường xuyên nghe người ta nói, Thanh Lan Quốc có một vị thiếu nữ thiên tài có thiên phú dị bẩm, được xưng là đệ nhất nhân trong số các nữ tử ở Thanh Lan Quốc. Mọi người cũng thường xuyên so sánh ta với thiếu nữ này, khiến ta cực kỳ phiền não."

Nghe thấy nàng nói những lời này, ánh mắt Yến Ngưng Lạc trở nên thâm sâu, dường như đã đoán ra được kế tiếp nàng ấy muốn nói điều gì.

Quả nhiên, Nguyệt Tâm Nhan mỉm cười mở miệng nói câu tiếp theo, "Ta cũng rất muốn biết, ta và vị thiếu nữ thiên tài của quý quốc, rốt cuộc là ai hơn ai. Vì thế ta muốn khiêu chiến với nàng."

Nguyệt Tâm Nhan dáng người xinh xắn lanh lợi, lớn lên tinh nghịch đáng yêu. Nhưng, nếu ngươi bị vẻ bề ngoài của nàng thu hút, ngươi đã thua.

Nha đầu này là một phần tử cực kỳ hiếu chiến, rất nhiều nam nhân Lâm Uyên Quốc đều không phải là đối thủ của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui