Khanh Vũ Phúc Hắc

Khanh Vũ tất nhiên chú ý tới tỷ tỷ lần đầu gặp mặt này, trong mắt nàng ta đều là địch ý, trong lòng nàng có chút kinh ngạc, không biết nàng ta ôm mối hận nào với mình.

Yến Ngưng Lạc thu liễm ánh mắt u ám, bên môi gợi lên một nụ cười, "Nhiều năm không trở về, có lẽ Khanh Vũ muội muội không nhận ra tỷ tỷ nữa? Quả nhiên thiến nữ mười tám tuổi thay đổi rất lớn, còn nhớ trước đây muội nhỏ nhỏ gầy gầy, hiện giờ không ngờ trổ mã xinh đẹp rung động lòng người như thế."

Những lời nói này rõ ràng có một tầng ý nghĩa khác bên trong, nhưng lại khiến người ta không thể tìm được lỗi trong đó.

Chỉ có người sáng suốt mới có thể nhìn ra được, những lời này giống như đang nhằm vào Khanh Vũ.

Ánh mắt Khanh Dạ Ly loé lên, dường như muốn nói gì đó nhưng lại bị thiếu nữ bên cạnh ngăn lại. Hắn luôn luôn tôn trọng nàng, không chấp nhận được người khác bất kính với nàng dù chỉ một chút.

Mặc dù những lời này Yến Ngưng Lạc nói với Khanh Vũ, nhưng ánh mắt nàng ta vẫn luôn như có như không đặt ở trên người Khanh Dạ Ly. Khanh Vũ đủ thông minh, đã sống qua hai đời vài thập niên, sao có thể không nhìn ra được ánh mắt kia của nàng ta có ý nghĩa gì.

Nghĩ như vậy, Khanh Vũ quay đầu ý vị thâm trường nhìn thoáng qua nam nhân bên cạnh. Ngược lại, Khanh Dạ Ly lại hoang mang trước ánh mắt này của nàng, trong mắt tràn đầy nghi vấn.

Bởi vì sau khi Khanh Dạ Ly dị biến, không dễ dàng để lộ dung nhan, vì thế nên một lần nữa hắn đã đeo mặt nạ lên trước khi mọi người đi tới, giờ phút này chỉ có thể nhìn thấy bên trong cặp mắt xanh lam tràn đầy mờ mịt, dường như không hiểu vì sao nàng lại nhìn hắn như vậy.

Khanh Vũ cũng không giải thích cho hắn, chỉ mỉm cười nhìn Yến Ngưng Lạc, nói, "Đa tạ tỷ tỷ khích lệ, ta so với tỷ tỷ đệ nhất mỹ nhân Thanh Lan Quốc vẫn còn kém xa."

Câu nói này vừa khiêm tốn vừa điệu thấp, nhưng dung nhan mỹ diễm câu hồn đoạt phách của thiếu nữ kia lại khiến người không thể bỏ qua.

Công bằng mà nói, Yến Ngưng Lạc đẹp thì đẹp thật, nhưng thuộc loại giống như liên tuyết trên núi Thiên Sơn, liếc mắt một cái thì cảm thấy kinh diễm, tuy nhiên không thể động vào, khiến người ta có cảm giác không thể nào tiếp cận. Trong khi đó, vẻ đẹp của Khanh Vũ lại phảng phất giống như một đóa hoa anh túc diễm lệ câu người, khiến người nhìn thấy thì lập tức không thể tự kiềm chế mà bị hấp dẫn trầm mê trong đó, biết rõ có độc nhưng vẫn không nhịn được muốn tới gần nó.

Với sự so sánh đó, cao thấp liền hiện ra rõ ràng.

Vì thế, người này đâu giống với người yếu đuối nhát gan mà Yến Ngưng Lạc đã nói lúc trước? Ngay cả cách nói chuyện cũng đều cao minh như thế.

Do đó ánh mắt của Yến Ngưng Lạc có chút phức tạp.

Yến Khanh Vũ dường như đã thay đổi thành người khác, rõ ràng vẫn gương mặt đó, nhưng lại không thể nhìn ra được sự ngại ngùng do dự, vâng vâng dạ dạ lúc trước, mà là tràn đầy tự tin quyết đoán.

Hay là hiện tại nàng ấy...... thật sự tự tin như thế?

Yến Ngưng Lạc nắm chặt ngón tay trong ống tay áo, tươi cười bất biến, "Chúng ta đừng đứng ở đây nói chuyện nữa, nếu không lát nữa phụ vương trở về, sẽ trách ta đãi khách không chu toàn." Nàng ta ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp, "Khanh Vũ muội muội cũng cùng tới sảnh chính dùng bữa đi!"

Dù sao nàng ta vẫn là quận chúa thân phận cao quý, còn lọt vào mắt xanh của tông chủ Phiêu Miểu Tông, nơi mà cao thủ nhiều như mây. Thực lực và bản chất của bản thân Yến Ngưng Lạc cũng không cho phép bị khinh thường, cho dù nội tâm biến hóa nghiêng trời lệch đất, nàng ta cũng có thể lặng lẽ che dấu hết.

Đối mặt với lời mời của Yến Ngưng Lạc, Khanh Vũ chỉ lễ phép cười cười, sau đó nói, "Ta sẽ không đi. Ta chỉ định đi ra ngoài một lát. Hiện tại...... sự tình đã được giải quyết, Tiểu Bắc không tiện hành động, ta cần phải trở về chăm sóc hắn."

Lúc này, Khanh Bắc chính là một cái cớ rất tốt.

Khanh Dạ Ly nghe thấy vậy thì nhìn thoáng qua thiếu nữ bên cạnh, sau khi nhận ra ánh mắt chỉ hai người bọn họ mới hiểu, hắn nhìn nàng chậm rãi rời đi, thật lâu sau cũng chưa hoàn hồn.

Cho tới bây giờ, cảm giác thật sự nhìn thấy nàng vẫn rất viển vông.

Yến Ngưng Lạc nhìn ánh mắt lưu luyến kia của nam nhân, cảm thấy trong lòng buồn chán, có chút khó chịu không thể giải thích. Khi bọn họ trở lại sảnh chính, bầu không khí lúc nãy đã không còn nữa, nhưng dường như mọi người đều không còn tâm tình thưởng thức những món ăn ngon.

Nhìn thấy không khí càng ngày càng trở nên ngột ngạt, Bách Lý Cơ Nhiên không nhịn được, "Cô nương vừa rồi...... thật sự là người mà ngươi đang tìm kiếm ư?"

Khanh Dạ Ly nhìn hắn một cái, sau đó thờ ơ "Ừ" một tiếng.

"Nhưng trông nàng khác với người trong tranh, đúng không?" Bách Lý Cơ Nhiên nghi ngờ nói.

"Đã xảy ra một chút ngoài ý muốn." Khanh Dạ Ly không giải thích nhiều, chỉ nhẹ nhàng nói bâng quơ một câu.

"Muội muội ta từ trước đến nay đều ru rú trong nhà, không biết Thương Hải Vương làm thế nào mà quen biết nàng?."

Yến Ngưng Lạc trước sau đều không tin, nam nhân mình thích, không ngờ lại quan tâm tới người mà mình ghét nhất như thế. Dựa trên cuộc đối thoại của bọn họ, Khanh Dạ Ly vẫn luôn tìm kiếm nàng ấy, hơn nữa còn tìm kiếm khá lâu. Nếu vậy mọi chuyện trong đó...... cuối cùng đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết?

Vấn đề này không chỉ một mình Yến Ngưng Lạc muốn hỏi, chỉ sợ mọi người đang ngồi ở đây đều muốn biết.

Tuy nhiên, nam nhân này quả nhiên ngoại trừ Khanh Vũ, đối bất luận kẻ nào cũng đều lạnh nhạt vô tình, "Đây là chuyện riêng của bổn vương, không tiện nói ra."

Chuyện Yến Ngưng Lạc thích Khanh Dạ Ly, có lẽ chỉ có Úc Tiêu Ninh - tỷ muội tốt cùng nhau lớn lên từ nhỏ với nàng ta, không có gì giấu nhau mới hiểu rõ. Vì thế khi Khanh Dạ Ly lạnh nhạt nói ra lời nói xa cách như vậy, Úc Tiêu Ninh lập tức lo lắng nhìn về phía nàng ta, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt nàng ta ảm đạm, chớp mắt một cái, nắm chặt bàn tay đang đặt ở trên bàn.

Bách Lý Cơ Nhiên đã nhìn thấy gương mặt lạnh lùng này của hắn nhiều lần, sớm đã không suy nghĩ nhiều, vẻ mặt bỡn cợt nói, "Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi nhiệt tình như vậy, vừa rồi còn thấy ôm người ta, ha ha ha......"

Khanh Dạ Ly dùng ánh mắt vô cảm nhìn hắn, nhìn cho tới khi Bách Lý Cơ Nhiên im tiếng mới thôi.

"......"

Mẹ nó! Có cần phải đáng sợ như thế hay không, chẳng phải chỉ đùa một chút thôi sao? Dùng ánh mắt muốn giết người nhìn mình chằm chằm như thế, hắn muốn làm gì?

Khanh Dạ Ly không để ý đến ánh mắt lên án kia, mở miệng nói, "Tâm Nhan, quay về nói với Vệ Khải chuẩn bị một chút, hai ngày sau chúng ta quay về Lâm Uyên."

Lời này vừa ra, đừng nói tới người khác, ngay cả Nguyệt Tâm Nhan cũng phải sửng sốt, "Vì sao đột nhiên lại vội vàng rời đi như thế? Thanh Lan Đế đã mời chúng ta ở lại bảy ngày, hiện tại mới ba ngày đã rời đi. Như vậy có phải không tốt lắm hay không?"

"Đúng vậy, ngươi tìm được người rồi nên vội vã muốn mang về Lâm Uyên hay sao?" Bách Lý Cơ Nhiên cũng nghi ngờ hỏi.

Gia hỏa này thậm chí mấy năm cũng không bước ra khỏi lãnh thổ Lâm Uyên Quốc một bước, vì thế nên mới có những tin đồn vô cùng kì diệu. Ngay cả bản thân mình cũng nhìn hắn lần cuối cách đây nhiều năm về trước, hiện tại nếu không phải đúng dịp Bách Thánh Tiết, chỉ sợ dăm ba năm cũng không thể nhìn thấy hắn.

"Ừ, ta muốn mang nàng về Lâm Uyên." Khanh Dạ Ly nói.

Yến Ngưng Lạc gần như không giữ được nụ cười tươi khéo léo, ngón tay nàng ta càng nắm chặt hơn, cố gắng kìm nén cơn giận đang dâng lên trong lòng ngực, "Thương Hải Vương, như vậy chỉ sợ không thích hợp, đúng không? Yến Khanh Vũ, nàng ấy là người Vĩnh An Vương phủ chúng ta, ngươi không thể mang nàng đi!"

Úc Tiêu Ninh bên cạnh dùng một bàn tay âm thầm kéo kéo Yến Ngưng Lạc đang sắp đánh mất kiểm soát cảm xúc, mở miệng nói, "Không sai, cho dù Thương Hải Vương ngươi thân phận tôn quý, dưới một người trên vạn người ở Lâm Uyên Quốc, cũng không thể tuỳ tiện mang người quốc gia khác rời đi như vậy. Chuyện này còn liên quan tới quan hệ hai nước, không phải ngươi muốn như thế nào thì như thế ấy.

"Ta nói rồi, đây là chuyện riêng của bổn vương, người khác không có quyền can thiệp." Không khí quanh người Khanh Dạ Ly có chút lạnh lẽo, dáng người thon dài chậm rãi đứng lên, cặp mắt xanh lục hiếm thấy không có một chút cảm xúc, "Nàng không phải họ Yến, nàng gọi là Khanh Vũ, không hoàn toàn thuộc về Thanh Lan Quốc. Nàng chỉ thuộc về thế giới của ta, cũng chưa từng có người nào có thể ngăn cản chuyện ta muốn làm!"

Những lời nói lạnh lùng cay nghiệt giống như đang tuyên bố chủ quyền, khiến mấy người ở đây đều giật mình.

Khanh Dạ Ly không tiếp tục ở lại nữa, xoay người đi ra ngoài. Hắn vẫn không quên ánh mắt Khanh Vũ ra hiệu cho hắn trước khi rời đi.

"Hắn thật sự sẽ mang người đi sao?"

Một lúc lâu sau, Úc Tiêu Ninh nhẹ nhàng mở miệng hỏi.

Sắc mặt Nguyệt Tâm Nhan có chút phức tạp nói, "Dạ Ly ca ca vẫn luôn không ham muốn điều gì, chỉ duy nhất một chuyện cực kỳ cố chấp, chính là tìm được nữ tử ở trên bức họa. Hơn nữa, ca ca đã tìm kiếm rất nhiều năm rồi, còn nói rằng đó là người rất quan trọng với hắn. Ta nghĩ...... cho dù đó không phải là người trong lòng, chắc cũng phải là người rất thân. Hơn nữa, quyết định của ca ca, chưa từng có người nào có thể thay đổi."

"Nhưng đó là người Thanh Lan Quốc, hắn làm như thế, Vĩnh An vương cũng sẽ không đồng ý!"

Trong lòng Úc Tiêu Ninh vẫn không muốn nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của bạn mình. Cho dù Thương Hải Vương không thích nàng, nhưng thái độ này cũng thật quá đáng.

Nghe thấy lời này, Bách Lý Cơ Nhiên lại mỉm cười lên tiếng, sau đó bất đắc dĩ nhún vai, phong lưu phóng khoáng quạt cây quạt, "Điều này cho thấy ngươi không hiểu về nam nhân Khanh Dạ Ly. Với một thân tu vi khủng bố của hắn, còn có tính tình thuận ta thì sống nghịch ta thì chết. Nếu như Thanh Lan Đế và Vĩnh An vương không đồng ý, hắn tuyệt đối sẽ tức giận tuyên chiến giữa hai nước. Mặc dù hắn chỉ là Vương gia, nhưng ở Lâm Uyên lại nắm trong tay quyền chỉ huy tất cả quân cơ. Hoàng đế Lâm Uyên Quốc rất tin tưởng hắn, chỉ cần hắn muốn khai chiến, tuyệt đối sẽ không nói hai lời."

Nói đến đây, hắn dừng một chút, ánh mắt ý vị thâm trường, "Bảy năm trước nếu không phải gặp đúng lúc hắn thăng cấp, chỉ sợ hiện giờ, Thanh Lan Quốc sớm đã trở thành quốc gia bại trận!"

Nam nhân này cường đại bao nhiêu, đến nay cũng không ai biết được.

Trời giáng dị tinh, ngay cả chiêm tinh sư thần bí cũng không đoán được vận mệnh của hắn sẽ như thế nào, chỉ nói tiền đồ không thể lường trước được.

******

"Hả? Sao tỷ tỷ quay về nhanh thế, mọi chuyện đã xong rồi sao?" Khanh Bắc đang nghiên cứu y thư, cố gắng nghiên cứu một từ tối nghĩa khó hiểu, trong lúc lơ đãng không ngờ lại nhìn thấy Khanh Vũ vừa đi ra ngoài không lâu đã vòng trở lại, ngạc nhiên nói.

Khanh Vũ nhìn hắn chăm chỉ như vậy, câu môi cười cười, "Chưa đi ra ngoài, đi bộ một vòng lại quay trở về."

"Vì sao lại không đi ra ngoài?"

"Bởi vì nửa đường đã giải quyết xong!" Khanh Vũ buồn cười nói, "Đang xem gì vậy, có chỗ nào không hiểu ư?"

"Ừ, ngân đăng thảo này, rõ ràng có kịch độc, còn có thể khiến cho thân thể người suy yếu khôi phục lại nguyên khí. Nhưng đối với người có thân thể kém như vậy, bản thân không có sức chống cự, chẳng phải sẽ độc chết người hay sao?" Khanh Dạ dù nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra, nói.

"Ngươi sẽ không thể hiểu được điều này! Mặc dù nó là cỏ độc, nhưng bản thân người thân thể yếu nhược có bệnh, sẽ sinh ra một loại độc tố khác. Vì thế khi hai loại độc này kết hợp với nhau, tự nhiên sẽ mất đi độc tính."

"Thì ra là thế." Khanh Bắc bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, "Thuật y độc thật đúng là thần kỳ tinh diệu......"

Khanh Bắc đang cảm thán, đột nhiên cả người cứng đờ, trừng lớn mắt, trên mặt không thể tin tưởng kinh hô thành tiếng, "Thương...... Thương Hải Vương?!"

~~~Hết chương 65~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui