Khanh Vũ Phúc Hắc

Giọng nói của nam nhân không lớn, nhưng nháy mắt khi hắn mở miệng, trong đại điện đột nhiên trở nên an tĩnh, mọi người đều đang thật cẩn thận chờ đợi đáp án kia.

Trong ánh mắt tràn ngập chờ đợi và khát vọng của hắn, Khanh Dạ Ly gật gật đầu, giọng nói lạnh lùng chứa đựng một lực lượng thần kỳ, an ủi nhân tâm, "Chuyến này, ta tìm được người mà ta muốn tìm nhiều năm qua. Ta từng hứa, thân thể bệ hạ nhất định sẽ khá lên."

Nguyệt Mộ Thần nghe vậy thì trừng lớn hai mắt, "Ngươi muốn nói, ngươi đã tìm được vị luyện dược sư cường đại kia rồi?"

"Đúng vậy."

"Vậy người đâu? Đã tới Lâm Uyên Quốc hay chưa? Nhanh mời hắn tiến vào!" Sắc mặt Nguyệt Mộ Thần có chút kích động nói.

Khanh Dạ Ly thở dài một hơi, "Thật đáng tiếc, nàng đã không tới đây. Nhưng trước lúc sắp chia tay nàng đã tặng đan dược cho ta, có thể giúp bệ hạ tạm thời điều trị thân thể."

Nghe được lời này, trong lòng đế vương khó tránh khỏi có chút mất mát.

Khanh Dạ Ly thấy vậy, ánh mắt tối sầm lại, trầm giọng nói, "Bệ hạ, hiện tại thân thể ngươi quá mức ốm yếu, chỉ có thể từ từ. Mặc dù không thể đảm bảo có thể hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp, nhưng ít ra có thể ổn định trước, sẽ không tiếp tục bị hiện tượng ho ra máu."

"Thật sự có thể chứ?" Nghe thấy hắn nói như vậy, Nguyệt Mộ Thần vẫn có vài phần chờ mong.

Bởi vì hắn có chứng ho ra máu, mỗi lần khí huyết cuồn cuộn, cơn ho đều tăng lên, nôn ra một lượng máu lớn, sau đó cả người gục xuống.

Nếu như điều này có thể giảm bớt, hắn sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Bệ hạ nên tin lời ta nói." Khanh Dạ Ly nhàn nhạt mở miệng, "Luyện dược sư trên đại lục này, không ai bằng một phần mười của nàng."

"Trẫm tất nhiên tin tưởng những lời Thương Hải Vương nói, chỉ là người tài ba như thế, nếu như có thể......" Nguyệt Mộ Thần hơi dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía hắn, "Trẫm hy vọng Thương Hải Vương có thể khuyên giải người này làm việc cho Lâm Uyên Quốc."

Dứt lời, hơi thở trên người Khanh Dạ Ly trong nháy mắt thay đổi, uy áp cường đại kia khiến mọi người trong đại điện gần như không thở nổi. Nguyệt Mộ Thần gần hắn nhất tất nhiên cũng bị lan đến, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

"Có một số người, bệ hạ vẫn đừng nên nghĩ cách." Con ngươi dưới mặt nạ giống như dã thú, giờ phút này không có chút tình cảm chăm chú nhìn trên đầu đế vương, "Lâm Uyên, có ta là đủ rồi."

Áp lực hơi thở phút chốc tan đi, mọi người như được đại xá.

Nam nhân thần bí cường đại này, bởi vì nhiều năm trước Nguyệt Mộ Thần là ân cứu mạng nên hứa hẹn sẽ ở lại Lâm Uyên phụ tá hắn, và hắn ta cũng bình định quốc gia vốn đang hỗn loạn, giúp hoàng tử bệnh tật ốm yếu không thể phục chúng bước lên địa vị cao, cũng giúp hắn củng cố ngôi vị hoàng đế này.

Thực ra với thực lực của hắn ta, nếu như có một chút ý niệm, hoàn toàn có thể tự mình xưng đế. Nhưng hắn ta không có, đủ để thấy được nhân phẩm của hắn ta.

Khanh Dạ Ly không thuộc về Lâm Uyên, thậm chí không thuộc về đại lục này, tất cả mọi người đều cho rằng, đây là ý của trời cao, có thể để hắn xuống đây trợ giúp Lâm Uyên Quốc trở thành quốc gia mạnh nhất.

Nhưng bọn họ đã quên, Khanh Dạ Ly từ trước tới nay đều không thể khống chế. Mặc dù Nguyệt Mộ Thần là đế vương, nhưng quan hệ giữa hai người lại không giống như quân thần, mà là giống như bằng hữu, vị trí bình đẳng như nhau.

Nguyệt Mộ Thần vừa rồi trong tình thế nhất thời cấp bách, không tự giác trong giọng nói có mang theo vài phần mệnh lệnh.

Khanh Dạ Ly không để ý những chi tiết này, hắn chỉ để ý đến việc Nguyệt Mộ Thần không nên động tâm tư mời chào Khanh Vũ.

Nàng trời sinh nên ở địa vị cao, bất luận kẻ nào cũng không có tư cách để nàng hầu hạ.

Nguyệt Mộ Thần giật mình bởi sự âm lãnh trong đôi mắt của Khanh Dạ Ly, sau đó lắc đầu cười cười, "Là trẫm nóng vội, nhất thời thất thố, cũng không có ý khác."

"Bệ hạ nên biết, luyện dược sư phẩm cấp cao sẽ cao ngạo thế nào, không dễ dàng khuất phục trước bất cứ ai. Lần này cũng như nể mặt ta nên mới ra tay cứu giúp." Khanh Dạ Ly giao hai bình sứ nhỏ cho nội thị, "Phía trên có hướng dẫn cách dùng, có thể trợ giúp bệ hạ điều dưỡng thân thể."

"Vất vả." Nguyệt Mộ Thần cảm kích nói.

"Bệ hạ, ta có một yêu cầu quá đáng." Khanh Dạ Ly đột nhiên đứng lên, mở miệng nói. Mặc dù đó là thỉnh cầu, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên quyết, "Ta nghĩ, sẽ từ chức Thương Hải Vương!"

"Cái gì?"

Lời này vừa nói ra, không chỉ có Nguyệt Mộ Thần, toàn bộ triều thần phía dưới đều chấn động tại chỗ. Điều này đối với bọn họ mà nói, không thể nghi ngờ là sét đánh giữa trời quang.

Thương Hải Vương là chiến thần Lâm Uyên, là linh hồn trong lòng tất cả quân sĩ. Nếu hắn không còn nữa, Lâm Uyên Quốc tất nhiên đại loạn.

Sắc mặt Nguyệt Mộ Thần khẽ biến, chậm rãi nói, "Vì sao phải từ quan? Ngươi muốn...... rời khỏi Lâm Uyên sao?"

"Không sai." Khanh Dạ Ly đáp.

"Nhiều năm như thế đều vì có Thương Hải Vương ngài tồn tại, Lâm Uyên Quốc ta mới càng ngày càng cường đại, đứng đầu trong tam đại cường quốc. Nếu ngài không còn nữa, những tiểu quốc đang ngo ngoe rục rịch bên cạnh nhất định sẽ nắm thời cơ hành động, Lâm Uyên Quốc nhất định sẽ lâm vào trong nguy cảnh, khẩn cầu ngài suy nghĩ lại!"

Một vị tướng quân thân hình cao lớn cường tráng trong đó, hai tay ôm quyền, quỳ một gối xuống đất, sắc mặt trầm trọng nói, chúng thần cũng sôi phụ họa, đồng loạt quỳ xuống.

"Mong Thương Hải Vương suy nghĩ lại!"

"Thương Hải Vương, Lâm Uyên Quốc không thể không có ngài!"

"Mong Thương Hải Vương ở lại!"

Nhìn cảnh trước mặt, ánh mắt Khanh Dạ Ly hơi tối sầm lại, môi mỏng đỏ bừng càng thêm nhấp chặt.

Nguyệt Mộ Thần ngoại trừ kinh ngạc ban đầu, cuối cùng đã chuyển biến thành bình tĩnh. Hắn đứng dậy từ trên long ỷ, bước một bước đi tới trước mặt Khanh Dạ Ly, khóe môi tái nhợt hơi cong, "Từ lúc bắt đầu, trẫm biết, ngày này sớm hay muộn sẽ đến, chỉ là không ngờ lại đột nhiên như thế."

"Đó là vì, ngươi đã tìm được người vẫn luôn tìm kiếm hay sao?"

Nguyệt Mộ Thần nhớ rõ, ngay từ đầu Khanh Dạ Ly ở lại Lâm Uyên Quốc, ngoại trừ báo ân, còn có một nguyên nhân rất lớn, hắn đang tìm kiếm một người, có khả năng cũng rơi vào thời không quỷ dị giống như hắn, chẳng qua mười mấy năm ở Lâm Uyên, đã phái người ra biển đi tìm, nhưng trước sau không có tin tức.

Và lần này chỉ đi một chuyến tới Thanh Lan Quốc, sau khi trở về liền đưa ra yêu cầu như vậy, Nguyệt Mộ Thần nhạy bén, trong nháy mắt liền đoán ra được.

Khanh Dạ Ly không tỏ ý kiến đối với những gì hắn nói, "Nàng nghe nói ngươi đã cứu tính mạng ta, vì thế chủ động mở miệng, nếu như có cơ hội tới Lâm Uyên, chắc chắn sẽ trả lại cho ngươi một thân thể khỏe mạnh. Và ta...... từ rất lâu trước kia, vẫn luôn làm bạn bên cạnh nàng, chưa bao giờ rời đi lâu như thế."

Nguyệt Mộ Thần thấp giọng cười cười, "Ta thật ra rất tò mò đó là người như thế nào, có thể khiến ngươi trở nên như thế. Nhưng ta tin rằng, đó nhất định là một vị nữ tử mỹ lệ bất phàm!"

Cũng chỉ có thể như thế, nhân vật như Khanh Dạ Ly mới hóa thành một ngón tay mềm mại.

"Có duyên, ngươi sẽ gặp được nàng."

Nguyệt Mộ Thần bỗng nhiên quay người, ra hiệu với nội thị.

Người phía sau lập tức đi lên, nói với các quan lại, "Hôm nay lâm triều đến đây thôi, bãi triều đi!"

Mọi người phía dưới theo lời cáo lui, ngay cả nội thị cũng cúi người đi ra ngoài. Bên trong đại điện to như vậy, chỉ còn lại Nguyệt Mộ Thần và Khanh Dạ Ly, chẳng qua giờ phút này đế vương trẻ tuổi chuyển người qua, không thể nhìn được biểu tình trên mặt hắn.

Một lát sau, hắn mới thở dài một tiếng.

"Ngươi tới Lâm Uyên Quốc, tính đến nay đã được mười ba năm, con số này có nghĩa là sắp ly biệt." Nguyệt Mộ Thần nói giọng rất nhẹ, lắng nghe cẩn thận dường như còn có cảm xúc khác bên trong, "Ta vẫn luôn ngưỡng mộ ngươi, Tâm Nhan cũng thích ngươi hơn thân ca ca là ta. Mười ba năm...... Khanh Dạ Ly, đồng ý với ta một thỉnh cầu cuối cùng, sau năm nay, ngươi hãy rời đi!"

Giờ phút này chỉ có hai người bọn họ, Nguyệt Mộ Thần không còn dùng trẫm, mà đối xử giống như bằng hữu.

Khanh Dạ Ly cho rằng hắn để mọi người rời đi, là vì muốn giữ mình lại. Nhưng không ngờ, hắn lại dứt khoát như thế, ngay cả một câu giữ lại đều không nói.

Cho dù muốn giữ lại cũng đều vô dụng, ý hắn đã quyết, nhiều lời vô ích.

Biểu tình của Khanh Dạ Ly không đổi, "Đa tạ bệ hạ thông cảm, mặc dù ta rời đi, nhưng nếu sau này Lâm Uyên Quốc gặp nạn, tất nhiên ta sẽ giúp một tay."

Thân ảnh cao gầy của đế vương không hề nhúc nhích, chỉ phất phất tay, ý bảo hắn có thể đi ra ngoài.

Không biết qua bao lâu, trong đại điện chỉ còn lại một mình hắn, Nguyệt Mộ Thần rốt cuộc mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đầy mặt suy sụp ngồi xuống.

Có lẽ hắn đã quen biết Khanh Dạ Ly lâu lắm rồi, hiện giờ người phải rời khỏi nên hắn có chút không thể tiếp thu, giống như đã quen với việc có một thứ gì đó trong đời, có một ngày đột nhiên biến mất không thấy.

Nguyệt Mộ Thần thở dài một tiếng gần như không thể nghe thấy, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa giữa mày.

*****

Mỗi năm tới thời điểm các đại tông môn tuyển nhận đệ tử nhập môn, không khí đều trở nên vô cùng nhiệt huyết khẩn trương, ngay cả những nhóm công tử cả ngày luôn thích ra ngoài tìm kiếm niềm vui đều an phận thu liễm không ít.

Tam đại tông môn là sự kiểm tra và cân bằng lẫn nhau, Phiêu Miểu Tông đã ngồi ở vị trí đứng đầu tông môn nhiều năm, Vô Cực Môn đuổi sát sau đó. Mặc dù Tiêu Dao Cốc ở vị trí thấp nhất trong đó, nhưng thực lực không thấp, chẳng qua tác phong hành sự đi ngược lại với hai đại tông môn khác. Bên trong bồi dưỡng đều là ám vệ thích khách nhất đẳng, vừa chính vừa tà, khiến người sợ hãi, cảm thấy những người tự xưng là chính nghĩa rất trơ trẽn.

Giờ phút này trong Tiêu Dao Cốc, một nam nhân trung niên sắc mặt tối sầm khoanh tay đứng đó, "Ngươi lặp lại lần nữa?"

"Cốc chủ bớt giận, thuộc hạ nửa đường bị người tập kích, sau khi tỉnh lại...... cả người bị lột sạch quần áo cột vào trên cây......" Nam nhân phía dưới tức giận nghiến răng nghiến lợi, "Nhất định là việc làm của kẻ phản bội Tiêu Dao Cốc - Bách Lý Cơ Nhiên. Ta nghe nói hắn đã tham gia Bách Thánh Tiết với thân phận thiếu chủ Tiêu Dao Cốc, quả thực quá vô sỉ!"

"Phải không?." Nam nhân trung niên chậm rãi nói ra hai chữ này, không thể nghe ra là vui hay giận.

"Cốc chủ, Bách Lý Cơ Nhiên quá mức kiêu ngạo, có phải cần phải cho hắn một chút giáo huấn hay không? Dù sao hắn cũng từng là người Tiêu Dao Cốc, không để Tiêu Dao Cốc vào mắt như thế, đó chính là đại bất kính với ngài!"

"Ân oán cá nhân của các ngươi đừng liên lụy tới Tiêu Dao Cốc." Nam nhân trung niên thờ ơ nhìn thoáng qua nam nhân phía dưới, dường như có thể nhìn thấu hết thảy, "Hắn dù sao cũng là người đại lục Bạch Trạch, tứ đại gia tộc liên kết với nhau. Ngươi cho rằng Tiêu Dao Cốc dù lợi hại đến đâu, có thể chống lại tứ đại gia tộc của đại lục Bạch Trạch?"

Lời này vừa ra, nam nhân phía dưới lập tức câm miệng không nói gì nữa, cho dù bất mãn với Bách Lý Cơ Nhiên bao nhiêu, trước quyền lợi và thực lực tuyệt đối, cũng chỉ có thể khuất phục.

~~~Hết chương 74~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui