Những người sinh ra đã có tướng mạo đặc biệt, thường sẽ thể hiện điềm lành. Ví dụ như Yến Ngưng Lạc vừa sinh ra, giữa trán đã xuất hiện đoán hoa Tử Uyên, được phán định có thiên mệnh phượng cách, tiền đồ vô hạn.
Cũng có người trời sinh với những dấu hiệu xấu, vận mệnh hẩm hiu. Nam nhân trước mắt trời sinh tướng mạo tuấn tú, nhưng bởi vì dưới khóe mắt có một đóa hoa màu đen, vậy nên trông có chút tà ác.
Mộ Lai vẫn luôn hành tẩu khắp đại lục, những điều nàng nhìn và nghe thấy tất nhiên nhiều hơn so với người không quan tâm tới chuyện bên ngoài giống như Khanh Vũ. Khi nhìn thấy đóa hoa kỳ lạ đó, thần sắc nàng hơi giật mình, sau đó có chút kinh ngạc mở miệng nói, "Người này...... chẳng lẽ chính là thích khách đứng đầu bảng, chiêu hồn sứ giả Hề Trạm Thần?"
Lời này vừa ra, mấy người Ám Sát Điện đều sửng sốt một chút, không ngờ nàng cũng biết thân phận A Trạm.
"Hề Trạm Thần? Hắn thật sự là Hề Trạm Thần?! Nghe nói đó là cường giả sát thủ Thần cấp duy nhất trên đại lục?!!"
Mộ Trì phía sau hiện lên vẻ mặt khiếp sợ, giọng điệu cực kỳ hưng phấn kích động, giống như gặp được đại nhân vật mình ngưỡng mộ đã lâu, căn bản không khống chế được tâm tình nhảy nhót.
Đó chính là Hề Trạm Thần, trình độ thần bí cường đại không thua gì sát thần Thương Hải Vương!
Chẳng qua so với Thương Hải Vương quá mức thần bí, Hề Trạm Thần có quá nhiều tin đồn, đó là thích khách Thần cấp tiếng tăm lừng lẫy trong liên minh sát thủ, là đối tượng mà tất cả các thích khách đều quỳ bái.
Từ khi Hề Trạm Thần thành danh tới nay, nhiệm vụ hắn tiếp nhận có thể dùng đầu ngón tay để đếm, chỉ cần đơn thuần nhìn số lần hắn tiếp nhận nhiệm vụ cũng có thể thấy được, giá trị con người hắn rốt cuộc cao bao nhiêu. Trừ phi đó là nhiệm vụ đặc biệt khó khăn, người khác không thể đảm nhận, hắn mới tiếp nhận, hơn nữa chưa từng thất bại.
Cái tên chiêu hồn sứ giả bắt nguồn từ những người từng bị hắn theo dõi, trong vòng mười hai canh giờ (24h), những người đó sẽ chết bất đắc kỳ tử, dường như trước khi chết đều kinh hoàng cực độ, đến nỗi hồn phách rời khỏi thân thể, thủ pháp vô cùng quỷ dị.
Nghe nói rợn cả người nhất chính là, hắn từng được một đại nhân vật thuê mướn, ám sát một tộc lão đức cao trọng vọng của một trong tứ đại gia tộc trên đại lục Bạch Trạch vượt cấp. Nghe nói đối phương còn cao hơn hắn mấy cấp bậc, nhưng hắn không hề bị áp lực, hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi này. Nghe tin truyền ra bên ngoài, cố chủ đã trả tiền thuê cho hắn là 8000 vạn lượng vàng và một trăm tinh hạch của linh thú cao cấp.
Giá tiền thuê quả thực đã khiến một chúng sát thủ sợ hãi, run bần bật. Quả nhiên đại thần chính là đại thần, bọn họ vĩnh viễn không thể theo kịp.
"Không ngờ thủ lĩnh Ám Sát Điện lại chính là Hề Trạm Thần." Mộ Lai cũng hơi giật mình, sau đó có chút nghi ngờ, "Nhưng hắn là một người cường đại như vậy, sao lại......"
Không thể tưởng tượng được, người không ra người quỷ không ra quỷ điên cuồng lúc trước lại là hắn.
Phong Kỳ nhìn thoáng qua nam nhân nhắm chặt mắt trong bồn tắm, khẽ thở dài một hơi, "Chúng ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, trừ phi A Trạm tiếp nhận nhiệm vụ, nếu không bình thường sẽ không rời khỏi Ám Sát Điện.
Trước đây thỉnh thoảng hắn cũng cảm thấy có dấu hiệu chóng mặt, khi đó chúng ta còn tưởng rằng có lẽ hắn quá mệt mỏi, không ngờ tình hình càng ngày càng trở nên tồi tệ, biến thành bộ dạng như vậy, những luyện dược sư mời đến cũng không dám chẩn trị cho hắn."
Khanh Vũ khẽ cười hỏi, "Lúc trước nghe nói hắn từng ám sát người trong tứ đại gia tộc của đại lục Bạch Trạch, không biết có phải là Nam Cung gia hay không?"
"Sao cô nương biết được?" Chuyện này ngoại trừ người bên trong bọn họ mới biết, đối với người bên ngoài mà nói, đó là một bí mật. Không ngờ thiếu nữ này có thể đoán ra được đó là người Nam Cung gia
Mộ Lai cũng có chút kinh ngạc nhìn về phía nàng, ánh mắt mang theo dò hỏi.
Khanh Vũ hơi nhướng lông mày, ánh mắt sâu kín nói, "Lúc trước ta tình cờ đi tới đại lục Bạch Trạch một lần, ở đó khoảng hơn nửa năm, vì vậy có một chút hiểu biết nơi đó. Trong tứ đại gia tộc chỉ có Nam Cung gia xuất thân là vu y, nhiều thế hệ đều am hiểu dưỡng cổ luyện cổ, hơn nữa từ khi mỗi người sinh ra đều sẽ bị gieo vào trong cơ thể một con mệnh cổ, trưởng thành cùng với ký chủ. Nếu như ký chủ chết oan chết uổng, mệnh cổ kia sẽ tiếp nhận mệnh lệnh trước khi chết của chủ nhân, thực hiện báo thù với người đã giết hại mình."
Dứt lời, nàng dừng một chút, liếc mắt về phía đoá hoa màu đen kia, ý vị thâm trường cười cười, "Người này thật sự rất may mắn......"
Hắn chỉ trúng xà cổ mà thôi, đối với người có được huyết mạch Xà tộc như hắn mà nói, căn bản sẽ không bị ảnh hưởng nhiều, cùng lắm chỉ bị tra tấn nhất thời, sẽ không nguy hiểm tới tính mạng của hắn.
Sau khi nghe nàng giải thích, mấy người lúc này mới hiểu ra.
Ánh mắt của một thiếu niên tuấn tú trong đó tối sầm lại, lạnh lùng nói, "Người Nam Cung gia thật đúng là ngoan độc, khiến lão đại phải chịu nhiều cực hình như thế. Có một ngày, chúng ta nhất định phải khiến bọn hắn trả lại gấp bội."
"Về chuyện của A Trạm, hy vọng các vị có thể giữ bí mật. Rốt cuộc, rất nhiều người bên ngoài đều giống như hổ rình mồi muốn lấy mạng hắn. Trước khi thương thế của hắn khỏi hẳn, hắn sẽ rất nguy hiểm."
Trong số mấy người, một nam nhân cao lớn với vẻ ngoài thô kệch đứng ra, nói giọng nghiêm túc.
"Yên tâm, chúng ta không phải người lắm miệng, hơn nữa......" Ánh mắt Mộ Lai nhìn thoáng qua người nọ, chậm rãi nói, "Hề Trạm Thần là một trong số ít sát thủ khiến ta tương đối ngưỡng mộ."
Sát thủ được mọi người truyền tụng đều lạnh nhạt vô tình, tàn nhẫn thích giết chóc, nhưng Hề Trạm Thần lại là người cực kỳ có nguyên tắc, không xuống tay đối với người già phụ nữ và trẻ em. Theo như lời hắn nói, sát thủ tuyệt đối không được xuống tay với những kẻ yếu không có sức phản kháng, vì điều đó sẽ xúc phạm binh khí trong tay bọn họ.
Trời đã tảng sáng, một số người không ở lại lâu hơn, mặc dù mấy người trong Ám Sát Điện đều cố gắng giữ lại, muốn chờ đến khi Hề Trạm Thần tỉnh lại sẽ tự mình nói lời cảm tạ bọn họ, nhưng đều bị từ chối một cách khéo léo.
Lúc sắp chia tay, Khanh Vũ trong lúc vô ý liếc mắt nhìn đoá hoa dưới khoé mắt Hề Trạm Thần lần nữa, không biết có phải trong một nháy mắt nàng bị ảo giác hay không, nàng cảm giác được đoá hoa kia vốn chỉ nở một nửa, không biết từ khi nào đã nở thêm một chút, càng thêm mỹ lệ, tà ác.
***Edit: Emily Ton***
Ngày hôm sau.
Mặc dù một đêm không ngủ, nhưng đối với Khanh Vũ mà nói, chỉ cần ngồi thiền nửa ngày ở trong không gian là có thể rửa sạch tất cả mệt mỏi buồn ngủ.
Vì vậy nàng vẫn dậy sớm như thường lệ, trên hoa lá dược điền đều dính đầy sương mai, trong vắt, cực kỳ mỹ lệ, trông một đám đều tràn đầy sức sống.
Kể từ sau lần đó, Mạc Hàn Yên không hề bước ra ngoài, có lẽ cuối cùng đã hết hy vọng, cũng ngại với những ánh mắt khác thường của mọi người trong phủ, vì thế giống như hoàn toàn ngừng nghỉ.
Chẳng qua bà ta nhất định sẽ thêm mắm thêm muối truyền tin cho Yến Ngưng Lạc gì đó, chờ đến lúc nàng tiến vào Phiêu Miểu Tông, nàng ta chắc chắn sẽ tìm cách trả thù cho mẫu thân mình. Nếu vậy, cuộc sống của Khanh Vũ ở đó sẽ không quá buồn tẻ.
Khóa huấn luyện bên ngoài do Tần Phương an bài cho mấy người bọn họ sẽ diễn ra trong mấy ngày nữa. Khanh Vũ nghĩ lại, mấy ngày trước nàng đã ghé thăm nơi đó, cảm thấy vấn đề về muỗi ban đêm nơi đó rất quan trọng, để tránh bị quấy rầy cả đêm không thể ngủ yên, Khanh Vũ đã đặc biệt chế tạo ra một số túi thảo dược chống muỗi, luôn mang theo bên người sẽ không sợ nữa.
Nếu như bị những luyện dược sư cao tuổi cẩn thận biết được, nàng dùng y thuật tinh vi của mình đi luyện chế dược sát trùng, đoán chừng sẽ tức đến nỗi thổi râu trừng mắt thở dài, sẽ mắng nàng đang lãng phí học vấn, mai một thiên phú.
Bên kia, Mộ Lai trở lại Mộ gia, chỉ chợp mắt được hơn một canh giờ (2h), sáng sớm đã có hạ nhân tới truyền lời của gia chủ, bảo nàng tới sảnh ngoài một chuyến.
Sau khi Mộ Lai khoan thai tới muộn, nhìn thấy trong sảnh ngoài có hai cái rương bằng gỗ đàn hương màu đen tốt nhất thì sửng sốt một chút, nghi ngờ nói, "Đây là cái gì?"
Gia chủ Mộ gia Mộ Thanh Thiên đang ngồi trên ghế, khuôn mặt hiền lành nho nhã. Mặc dù đã gần đến tuổi ngũ tuần, nhưng gương mặt vẫn rất trẻ trung anh tuấn. Ông nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc hiếm thấy của Mộ Lai, không thể không bật cười lắc đầu, "Ta đang muốn hỏi con, nữ nhi bảo bối của ta từ khi nào lại trở thành ân nhân của Tiêu Dao Cốc?"
"Tiêu Dao Cốc?" Mộ Lai nhướng mày, nhất thời không có phản ứng.
"Đây là đồ mà Tiêu Dao Cốc sáng sớm đã phái người đưa tới, còn cố ý nói rằng đó là tạ lễ cho đại tiểu thư Mộ gia." Mộ Thanh Thiên mở miệng nói, sau đó ý bảo hạ nhân một bên mở cái rương ra. Ánh mắt Mộ Lai nhìn qua đó, một rương toàn là những khối vàng sáng lấp lánh, một cái rương khác là vô số linh hạch của các loại thú.
Hào phóng như thế, khiến Mộ Thanh Thiên lúc ấy đều bị kinh hãi.
Nhưng không chờ ông cự tuyệt, người tặng lễ đã rời đi, không cho ông bất cứ cơ hội nào.
Không có công không hưởng lộc. Điều này khiến cho Mộ Thanh Thiên cảm thấy giống như một củ khoai lang nóng phỏng tay, vì vậy đã gọi Mộ Lai tới dò hỏi.
Ánh mắt Mộ Lai loé lên, sau đó chậm rãi nói, "Thuận tay cứu một người Ám Sát Điện, đoán chừng là bọn họ đưa thù lao!"
Khanh Vũ đã quen ẩn nấp, nếu như cố tình không cho người khác tìm nàng, sẽ không có người nào có thể phát hiện ra được tung tích của nàng. Có lẽ người của Ám Sát Điện không tìm thấy Khanh Vũ, vì thế đã đưa đồ đến chỗ của nàng.
Mộ Thanh Thiên nghe thấy vậy, sắc mặt có chút ngưng trọng, "Thì ra là thế. Con đừng liên quan gì với người Tiêu Dao Cốc. Rốt cuộc, đối với người bên ngoài mà nói, đó là thế lực tà phái. Mộ gia chúng ta từ trước tới nay không dính dáng với người tông môn."
"Phụ thân, con hiểu." Mộ Lai lên tiếng nói, "Nhưng hiện giờ con là luyện dược sư đang bị mắc kẹt ở phẩm cấp 8, vì thế nửa năm sau con cần tới tông môn thí luyện. Con cần phải tới Phiêu Miểu Tông một chuyến, tranh thủ có thể đột phá Kim phẩm."
Mộ Thanh Thiên vừa lòng gật gật đầu, "Con có giác ngộ này tất nhiên rất tốt. Trong thế hệ trẻ của Mộ gia, tất cả đều nhờ vào con."
Đối với Mộ gia hiện giờ, hầu hết tiểu bối đều có thiên phú ở mức trung bình, ngoại trừ Mộ Lai khiến ông cảm thấy kiêu ngạo, những thiếu niên thiếu nữ dòng bên đều không có người nào xuất sắc. Điều này khiến cho Mộ Thanh Thiên đôi khi không thể không cảm thán, một thế hệ gia tộc luyện dược này chỉ sợ sẽ suy giảm.
Đối với sắc mặt ảm đảm của Mộ Thanh Thiên, sao Mộ Lai có thể không hiểu trong lòng ông đang suy nghĩ điều gì. Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của ông, "Phụ thân, người yên tâm. Con sẽ cùng phụ thân làm rạng danh Mộ gia, gia tộc luyện dược sẽ vĩnh viễn không bao giờ suy tàn."
Mộ Thanh Thiên vui mừng gật đầu.
Bên kia, sau khi Mộ Trì chia tay Mộ Lai, hắn chuẩn bị quay về Vô Cực Môn. Bởi vì nửa năm sau tông môn sẽ bắt đầu thí luyện, ba đại tông môn đều sẽ tuyển nhận một mẻ máu mới.
Và hai tháng sau, sẽ tiến hành một cuộc thi đấu giữa các đệ tử trong tông môn, trong mỗi một tông môn đều sẽ có danh sách xếp hạng mười người đứng đầu và một danh sách xếp hạng một trăm người đứng đầu. Những người lọt ra khỏi danh sách một trăm người đứng đầu, sẽ bị biếm thành đệ tử bình thường.
Vì thế mỗi lần đến giai đoạn này, tất cả những người không nằm trong bảng xếp hạng đều đang giống như hổ rình mồi, trong khi những người nằm trong bảng xếp hạng một trăm người đứng đầu, lại là nơm nớp lo sợ. Bọn họ lo sợ mình sẽ bị gạt xuống, ngày đêm không ngừng nỗ lực đề cao thực lực của bản thân mình.
Trước khi rời đi, Mộ Trì đã đi gặp một người.
~~~Hết chương 90~~~