Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Edit: Spum-chan

Beta: Kaze

Người hành tẩu trên giang hồ, ai cũng không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, vì vậy đều có thói quen mang theo vật dịch dung bên người, chuẩn bị sẵn cho mọi tình huống. Cho nên sau nửa canh giờ, Thẩm Thiên Phong và Thẩm Thiên Lăng đã dịch dung thành hai người buôn bán, nhìn qua rất khiêm tốn giản dị, không hề khiến người chú ý.

Bởi vì thời gian còn sớm, nên trong thành cũng không có nhiều người. Thẩm Thiên Lăng đeo tay nải trên lưng đi theo phía sau Thẩm Thiên Phong, lắc lư đến không thể lắc lư hơn.

“Đi đường đàng hoàng đi.” Thẩm Thiên Phong gõ gõ đầu y.

“Vì sao chứ?” Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc, “Diệp đại ca nói, nhân vật của ta là một tiểu thương hoạt bát!”

Thẩm Thiên Phong: …

Thẩm tiểu thụ làm mặt quỷ với hắn.

Thẩm Thiên Phong vừa bực mình vừa buồn cười, dẫn y vào một cửa hàng điểm tâm.

“Hai vị khách quan mời ngồi.” Trong điếm không mấy bàn có người, ông chủ vẫn chưa bận lắm, tự mình chạy tới châm trà, “Còn sớm quá, chỉ có bánh bao nhân rau củ và cháo thịt.”

“Mỗi thứ hai phần.” Thẩm Thiên Phong nói, “Chuẩn bị thêm vài món bánh ngọt.”

“Dạ được.” Ông chủ nhanh tay nhanh chân đi xuống chuẩn bị. Thẩm Thiên Lăng nghịch chén trà, phát ra mấy âm thanh “đinh đinh loảng xoảng”, vô cùng đúng chất hoạt bát, khiến cho mọi người xung quanh đều nhìn lại.

“Yên tĩnh chút đi!” Thẩm Thiên Phong trách cứ, “Giống cái gì chứ.”

“Vừa rãnh vừa chán.” Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm.

Thẩm Thiên Phong lắc đầu, tự mình rót nước uống.

“Hai vị chắc không phải người địa phương.” Ông chủ nhanh chóng bưng bánh bao lên, “Nghe giọng nói không giống, nhìn cũng lạ mắt.”

“Chúng ta tới từ phía Nam.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nghe theo lời dặn của lão gia nhà ta, muốn dựng lều trong thành này để phát chút cơm cháo, coi như là làm công đức.”

“Thật sao?” Thanh âm của những lời này có hơi lớn, thực khách chung quanh đều nghe được, cho nên ai nấy đều nhìn qua đây.

“Đúng vậy.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Lão gia nhà ta cao tuổi mới có con, nên muốn làm chút việc thiện, cũng để phù hộ thiếu gia bình an lớn lên. Vốn chỉ định phát cháo ở mấy nơi gần nhà, sau lại nghe nói Đông Bắc bị tuyết lớn gây họa, rất nhiều dân chúng cũng không có cơm ăn, cho nên mới phái hai người bọn ta đến, xem thử có thể hợp tác với phú hộ địa phương, làm chút chuyện cho người dân cùng khổ hay không.”

“Vậy thì rất cảm ơn.” Ông chủ nghe xong cũng rất vui vẻ, lại dặn người hầu cắt hai phần thịt bò bưng lên, ngẫm nghĩ lại thở dài nói, “Mấy ngày trước Thành Nhẫn Đông vừa bị nạn tuyết lớn, rất nhiều người dân đều chạy nạn đến nơi khác, không biết đền hè còn có thể trở về bao nhiêu, nếu hai vị đến sớm hơn thì tốt rồi.”

“Tiếc là chúng ta không quen thuộc với nơi này, cũng không biết nên tìm ai.” Thẩm Thiên Phong nói, “Không biết ông chủ có thể báo cho biết, trong thành có phú hộ nào hay không?”

“Nơi này không giàu có đông đúc như giang nam, phú hộ cũng không nhiều lắm.” Ông chủ nói, “Nhưng nói về làm việc thiện, Khang lão gia thành bắc phải tính vào, ông cũng thường xuyên phát cháo làm việc thiện, chỉ tiếc của cải không nhiều, nên không giúp được nhiều người nghèo.”

“Đúng vậy đúng vậy, Khang lão gia là người tốt.” Những người xung quanh cũng gật đầu, “Giúp đỡ mọi người không ít chuyện.”

Thẩm Thiên Lăng liếc nhìn ca hắn một cái, đúng là đoán bừa lại trúng.

Thẩm Thiên Phong cười cười, cũng không quá bất ngờ. Dù sao Khang đại phúc năm đó chính là có tiếng thành thật đôn hậu, lúc đến Đông Bắc còn mang theo không ít ngân phiếu, nếu có kinh doanh, vậy nay biến thành một địa chủ hào phóng cũng chẳng có gì lạ.

“Không biết chư vị có thể mang hai người bọn ta đến Khang phủ hay không?” Thẩm Thiên Phong nói, “Sớm định đoạt xong, ta cũng có thể mau chóng viết thư về, bảo thương hộ chuẩn bị thóc gạo y phục đưa tới.”

“Ta dẫn hai vị đi.” Lúc này có người trẻ tuổi nhiệt tình xung phong nhận việc, “Chỗ ở của Khang lão gia cách nơi này không xa, nếu đi nhanh một chút, thì chỉ cần thời gian một chén trà là tới.”

“Vậy thì đa tạ .” Thẩm Thiên Phong đứng lên.

Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng nhét nửa cái bánh vào miệng, cũng vỗ vỗ tay đứng lên, quai hàm dùng sức nhai.

Ông chủ nhìn mà mắc cười, vui tươi hớn hở nói, “Vị tiểu tiên sinh này nếu đói bụng, vậy không ngại ăn xong rồi hẵng đi, cũng không cần ăn vội đến vậy.”

“Không cần.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Làm chính sự… quan trọng.” Loại chuyện đột nhiên bị nghẹn này thật là vô cùng bi đát, chỉ muốn nhanh chóng nuốt bánh ngọt xuống thôi mà a.

Tuy là phú hộ nhất nhì trong thành, nhưng Khang phủ nhìn qua cũng không quá xa hoa, trước cửa có hai tạp dịch đang quét tuyết, sau khi nhìn thấy người trẻ tuổi thì cười chào hỏi, hiển nhiên cũng là quen biết.

“Khang lão gia rời giường chưa?” Người trẻ tuổi hỏi, “Ta dẫn khách đến.”

“Khách?” Tạp dịch nhìn Thẩm Thiên Phong và Thẩm Thiên Lăng, “Hai vị là?”


“Chúng ta —— ”

“Hai vị này là phú hộ đến từ phía Nam, muốn làm chút việc thiện trong thành.” Thẩm Thiên Phong còn chưa nói xong, người trẻ tuổi đã nhiệt tình cắt ngang, “Cho nên ta dẫn bọn họ đến tìm Khang lão gia.”

“Thì ra là vậy a.” Tạp dịch giật mình, buông chổi đi mở cửa, “Lão gia đã dậy từ sớm, lúc này chắc là đang ở trong viện luyện quyền, các vị vào đây ngồi trước đi, ta đây đi thông báo.”

“Đa tạ.” Thẩm Thiên Phong cười cười.

Thẩm Thiên Lăng cũng có chút ngạc nhiên, không phải đầu bếp sao, sao lại có thể luyện quyền?

Tuyết trong viện được quyết rất sạch sẽ, giữa phòng đặt hai cái lò sưởi lớn, trong không khí còn phảng phất có vị ngọt tự nhiên, hạ nhân pha trà mang đến, Thẩm Thiên Lăng bưng lên nhìn, cảm thấy có chút kỳ quái, “Sao lại đặc như vậy.”

“Hồi tiểu tiên sinh, đây là trà dầu, uống rồi có thể làm ấm người cũng có thể no bụng.” Hạ nhân nói, “Tới sớm như vậy, chắc là hai vị cũng chưa ăn điểm tâm, uống chút trà này cũng sẽ giúp dạ dày thoải mái.”

“Như vậy a.” Thẩm Thiên Lăng cười cười, “Đa tạ.”

“Không dám không dám, tiểu tiên sinh khách khí.” Hạ nhân nói, “Hai vị ngàn dặm xa xôi tới đây làm việc thiện, theo lý chúng ta nên cảm tạ hai vị mới đúng.”

“Không biết khi nào Khang lão gia mới đến?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Lập tức đến ngay.” Hạ nhân vừa nói vừa quay đầu, “A không, đã đến rồi.”

Thẩm Thiên Phong buông chén trà trong tay, rồi cùng Thẩm Thiên Lăng đứng lên, chỉ thấy có một lão nhân gia từ ngoài cửa đi vào, tuy đầu đầy tóc trắng, nhưng dáng người cao to mặt hồng hào, rất có phong phạm của cao thủ một phái.

“Lão gia.” Hạ nhân cung kính chào hỏi.

“Khang lão gia.” Thẩm Thiên Phong cũng mỉm cười với ông.

Bởi vì hai người dịch dung, cho nên Khang Đại Phúc vẫn chưa nhận ra, một bên dặn dò hạ nhân đi pha thêm trà lấy chút điểm tâm, một bên ngồi xuống nói, “Nghe nói lần này hai vị đến, là vì muốn phát cháo cho dân chúng trong thành?”

“Đúng vậy.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, lặp lời những lời trò chuyện trong cửa hàng điểm tâm vừa rồi.

“Vậy thì quá tốt rồi.” Khang Đại Phúc cười nói, “Có gì muốn ta làm, hai vị cứ việc mở miệng.”

“Khang lão gia có yêu cầu gì không?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Yêu cầu?” Khang Đại Phúc khẽ nhíu mày.

“Tất nhiên.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ở phía Nam làm việc thiện, đều là việc được coi trọng.”

“Coi trọng gì?” Khang đại phúc khó hiểu.

“Lão gia nhà ta là người làm ăn, làm chuyện gì đều chú ý một chữ ‘Lợi’.” Thẩm Thiên Phong ý vị thâm trường, “Cho dù là làm việc thiện, cũng phải chú ý tới hồi báo.”

Khang Đại Phúc nghe vậy nhất thời không vui, “Toàn là mấy dân chúng cùng khổ, sao có thể nói tới hồi báo gì chứ?”

“Lấy không được hồi báo từ chỗ dân chúng, vẫn còn có chỗ của quan phủ mà.” Thẩm Thiên Phong cười như không cười, “Khang lão gia cũng là người làm ăn, chắc không thể không hiểu những việc này đi?”

“Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Khang Đại Phúc hỏi.

“Việc thiện tất nhiên phải làm, nhưng chúng ta cũng muốn nhân lúc đó làm ăn.” Thẩm Thiên Phong nói, “Cô nương Đông Bắc tuy đẹp, nhưng không so được với người Giang Nam uyển chuyển hàm xúc mảnh mai, chúng ta muốn mở một thanh lâu trong thành, chỉ là triều đình xem xét nghề này rất nghiêm ngặt, cho nên chúng ta —— ”

“Cho nên hai vị muốn dùng cớ làm việc thiện, lừa gạt thiện cảm của dân chúng và quan phủ, sau đó tiện đường mở câu lan viện?” Khang Đại Phúc cắt ngang lời hắn.

“Khang lão gia quả nhiên khôn khéo.” Thẩm Thiên Phong cười cười, “Sao hả? Nếu đồng ý hợp tác, thì đây chính là vụ buôn bán kiếm được nhiều tiền, ta có chính là cô nương.”

Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng yên lặng lẩm bẩm, nếu để tẩu tử nghe câu này, ngươi cứ chờ về quỳ bàn giặt đồ đi.

“Thứ ta không thể hợp tác cùng hai vị.” Khang Đại Phúc phất tay áo đứng lên, “Đi không tiễn.”

“Khang lão gia cần gì cổ hủ không tiến bộ như thế.” Thẩm Thiên Phong không nhanh không chậm nói, “Từ đó ngươi ta đều có thể kiếm tiền, người nghèo cũng có thể có cơm ăn, thật sự nhìn không ra có chỗ nào không tốt.”

“Thanh lâu trong thiên hạ có nơi nào không phải là bức lương vi xướng (bắt con gái nhà lành làm kỹ nữ), đời này ta luôn là đường đường chính chính, cần gì loại tiền bạc táng tận thiên lương trái với lương tâm chứ.” Khang Đại Phúc đẩy cửa ra, “Người đâu!”

“Dạ.” Một gia đi chạy tới, “Lão gia có chuyện?”


“Tiễn khách!” Khang Đại Phúc cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

Gia đinh khó hiểu, chẳng lẽ không phải bàn về việc thiện? Sao lại gây gỗ như thế.

“Khang lão gia không cân nhắc một chút sao?” Thẩm Thiên Phong ở phía sau ông nói, “Bỏ qua lần này, sẽ không có cơ hội nữa.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Thẩm Thiên Lăng cũng vô giúp vui.

“Đuổi ra đi!” Tiếng nói của Khang Đại Phúc giống như chuông lớn, hiển nhiên rất là tức giận.

“Dạ!” Tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng gia đinh vẫn rất tận chức tận trách, giơ chỏi quét hai người ra ngoài.

Thẩm Thiên Lăng ở ngoài cửa ngàn vạn cảm khái, “Thật là hung dữ.”

“Thấy ông ấy thế nào?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Hẳn là không phải người xấu.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Không thì không thể thấy bạc không lấy.”

Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Khang thúc vốn có tính ghét ác như thù, hiện tại xem ra, quả nhiên không có chút thay đổi.”

“Vậy giờ phải làm sao?” Thẩm Thiên Lăng chà chà tay, “Có hơi lạnh.”

Thẩm Thiên Phong cười cười, kéo y đi tới gõ cửa lần nữa.

“Sao lại là các ngươi?” Sau khi gia đinh mở cửa có chút không kiên nhẫn, “Lão gia nhà ta dặn rồi, các ngươi là hai kẻ lừa đảo, không cho vào nữa.”

“Mới vừa có chút hiểu lầm.” Thẩm Thiên Phong kiên nhẫn giải thích, “Có thể vào báo lại lần nữa không?”

“Không được không được, mau đi, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.” Gia đinh đuổi người.

Thẩm Thiên Phong từ trong ngực lấy ra một ngân bài nhỏ.

“Ơ, còn muốn hối lộ ta?” Gia đinh trào phúng, “Đã nói không phải kẻ tốt lành gì mà, mau đi đi!”

Thẩm Thiên Lăng khen ngợi, “Thực sự có cốt khí.”

“Tất nhiên, cũng không chịu xem lão gia nhà ta là ai.” Gia đinh cũng lười dây dưa nữa, đưa tay định đóng cửa, lại bị Thẩm Thiên Phong ngăn lại, vì thế cả giận nói, “Muốn bị đánh có phải không? Còn không chịu đi, coi chừng ta báo quan!”

“Xin đem vật này đưa cho Khang lão gia.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ông ấy nhìn thấy, nói không chừng sẽ đổi ý.”

“Các ngươi lại bày trò gì nữa đó?” Gia đinh cảnh giác.

“Khang lão gia nhìn thì sẽ biết.” Thẩm Thiên Phong cười cười, “Chúng ta chờ ở đây, sẽ không đi vào .”

Gia đinh nhíu mày nghĩ nghĩ, sau cùng vẫn quay vào đưa ngân bài, lúc gần đi tất nhiên không quên đóng cửa lại, để tránh hai tên lừa đảo này nhân cơ hội chạy vào.

“Còn không chịu đi?” Khang Đại Phúc đang chuẩn bị ăn điểm tâm, sau khi nghe được chòm râu giật giật, “Tìm vài người đến đuổi đi, sáng sớm đã phiền lòng.”

“Bọn họ nói có thứ muốn đưa cho lão gia.” Gia đinh đưa ngân bài qua.

“Còn có cái gì muốn đưa cho ta?” Khang đại phúc nhíu mày, cầm lấy nhìn thoáng qua, nhất thời giật mình, “Thật sự là hai người bọn họ đưa cho ta ?”

“A, đúng vậy.” Gia đinh gật đầu, “Lão gia biết sao?”

“Để bọn họ vào.” Khang Đại Phúc vội vàng buông chiếc đũa, “Mang đến thư phòng.”

“Dạ.” Gia đinh xoay người chạy ra, sau một lát liền dẫn hai người đến trước mặt Khang Đại Phúc.

“Hai vị là?” Trong thư phòng không có người ngoài, Khang Đại Phúc mở to hai mắt, dùng sức muốn phân biệt xem hai người này rốt cuộc là ai.

“Khang thúc thứ lỗi.” Thẩm Thiên Phong cười cười, “Sự việc quan trọng, không thể không diễn một màn.”

“Có ý gì?” Khang Đại Phúc vẫn thấy khó hiểu.


Thẩm Thiên Phong kéo mặt nạ trên mặt xuống, “Là ta.”

“Đại thiếu gia?” Khang Đại Phúc đầu tiên là khiếp sợ, sau đó lập tức vui vẻ nhếch đến đuôi chân mày, “Sao lại là ngươi?”

“Không chỉ là ta.” Thẩm Thiên Phong nhìn Thẩm Thiên Lăng, “Còn định đeo mặt nạ sao?”

Thẩm tiểu thụ ngưỡng đầu, “Kéo xuống dùm đi.” Dịch dung tuy rằng chơi rất vui, nhưng mỗi lần kéo mặt nạ xuống đều sẽ rất đau, lần này thấy động tác ca ca thoải mái như thế, cho nên sâu sắc nhận định rằng là bởi vì kỹ thuật của mình không thuần thục.

Thẩm Thiên Phong tùy tay kéo một cái, kéo mặt nạ của y xuống.

“A!” Thẩm tiểu thụ kêu thảm thiết, bởi vì vẫn là rất đau!

Thì ra không phải kỹ thuật của ca ca y tốt, mà là da mặt dày!

“Tiểu thiếu gia a.” Khang Đại Phúc càng thêm vui mừng.

“Ừ, là ta.” Thẩm Thiên Lăng xoa xoa khuôn mặt, ánh mắt có chút áy náy, “Ừm, ta mất trí nhớ .”

“Ta đã nghe nói rồi, người không sao là tốt.” Khang Đại Phúc kéo y nhìn qua nhìn lại, cười ha hả nói, “Không tệ, so với khi ta rời khỏi Nhật Nguyệt Sơn Trang thì mập lên rất nhiều.”

Sét đánh giữa trời nắng. Thẩm tiểu thụ lại nhận phải tổn thương nặng nề.

Mập còn chưa tính, còn thêm rất nhiều!

Cũng không có biết không! Gần đây ta luôn giảm cân đó!

Thẩm Thiên Phong nhịn cười, “Lăng nhi không thích nhất chính là bị người khác nói hắn mập.”

“Mập có cái gì không tốt, mập mới phúc hậu.” Khang Đại Phúc vỗ vỗ bụng mình, “Có bụng, càng khí phái!”

Thẩm Thiên Lăng: …

Ta hoàn toàn không muốn khí phái.

“Chuyện vừa rồi, Khang thúc chớ để trong lòng.” Thẩm Thiên Phong nói, “Dù sao cũng đã lâu không gặp, ta và Lăng nhi cũng không dám tùy tiện tìm tới cửa, bất đắc dĩ mới trước thử một phen.”

“Hết cách rồi, lòng người đều sẽ đổi, có băn khoăn này cũng bình thường thôi.” Khang Đại Phúc tự mình châm trà cho hai người, “Lúc trước ta cũng nghe được tin tức, nói là đoàn người của đại thiếu gia đang đến Đông Bắc, còn định chờ đến khi chư vị đi ngang qua Thành Nhẫn Đông, sẽ mời về nhà làm khách, không ngờ lại gặp sớm như vậy.”

“Thực không dám giấu diếm, chuyến này là có chuyện muốn nhờ.” Thẩm Thiên Phong nói, “Không biết Khang thúc có từng nghe đến Chu Giác?”

“Tất nhiên, khắp Đông Bắc đều là tin đồn về hắn.” Khang đại phúc gật đầu, “Có tốt cũng có xấu, có người nói hắn là chân long thiên tử, cũng có người nói là đầu hắn có bướu.”

“Phụt.” Thẩm Thiên Lăng cười ra tiếng, thật là vô cùng trắng trợn.

“Chuyện đi lần này của chúng ta chính là vì tiêu diệt Chu Giác.” Thẩm Thiên Phong nói, “Mấy ngày trước vừa tra ra một chuyện, cho nên định đến đây hỏi Khang thúc một chút, ông chủ Lý của Thuận Phong tiêu cục trong Thành Nhẫn Đông làm người như thế nào?”

“Lý Thiết?” Khang Đại Phúc cười nhạt, “Vi phú bất nhân, không phải thứ tốt lành gì.”

“Tỷ như?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Khác với tiêu cục ở Giang Nam, Thuận Phong tiêu cục rất ít khi vận chuyện hàng hóa, chuyện làm ăn toàn là hộ tống thương đội qua sông băng.” Khang Đại Phúc nói, “Lão ta không phải thu phí dụng cố định, mà là dựa theo hàng hóa để định giá, nhạn bay qua nhổ lông thành nghiện (*), còn chèn ép những tiêu cục khác, tuy buôn bán lời không ít bạc, nhưng chưa bao giờ hồi báo trăm họ, mỗi ngày chỉ lo tự mình hưởng lạc, thê thiếp trong nhà ít nhất cũng có hơn trăm người.”

(*) Chim bay qua cũng có thể nhổ lông: dùng để chỉ trích người thích chiếm tiện nghi, gặp việc có lợi sẽ thừa cơ hội kiếm chác một phen – theo Baike.

“Hơn trăm người?” Thẩm tiểu thụ cả người đều bị sợ ngây người.

“Tuy không phải nuôi hết ở nhà, nhưng cũng không cũng không thể phủ nhận.” Khang Đại Phúc lắc đầu nói, “Lý Thiết rất háo sắc, đam mê lớn nhất là vơ vét mỹ nhân khắc cả nước, sau đó nuôi ở trong nhà tìm niềm vui, sau khi chơi chán rồi thì lại đưa đi, tính tới tính lui, hơn trăm người đã xem là ít rồi.”

Thẩm Thiên Lăng bày ra biểu tình chán ghét.

“Hai vị thiếu gia sao lại nhắc tới lão ta?” Khang đại phúc hỏi.

“Thật không dám giấu diếm, chúng ta nghi ngờ ông ta có quan hệ với Chu Giác.” Thẩm Thiên Phong nói, “Không biết Khang thúc có thể giúp chúng ta một việc được không?”

“Thiếu gia khách khí, cứ nói đừng ngại.” Khang Đại Phúc rất là sảng khoái.

“Chúng ta định tạm thời ở lại đây.” Thẩm Thiên Phong nói, “Cũng tiện để điều tra rõ chuyện của Lý Thiết.”

“Không thành vấn đề, ta đi dặn dò thu dọn phòng khách.” Khang Đại Phúc gật đầu, “Có gì muốn ta ra mặt , đại thiếu gia cũng cứ việc mở miệng.”

“Đa tạ.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Vì để tiện làm việc, ta và Lăng nhi vẫn sẽ dịch dung lấy thân phận thương nhân như trước. Về phần hai người kia, hiện tại chỉ có thể tạm thời không ra ngoài, đợi mấy ngày nữa, mới lấy thân phận đưa thóc gạo mà xuất hiện.”

“Cái gì hai người kia?” Khang Đại Phúc có chút hồ đồ.

“Thiếu Vũ và Tiểu Cẩn cũng đến đây.” Thẩm Thiên Phong nói, “Đã ở ngoài thành.”


“Tần cung chủ và Diệp cốc chủ?” Khang Đại Phúc cười nói, “Năm đó thành thân không dự được, lần này thì tốt rồi, một lần gặp hết.”

Buổi chiều mấy ngày sau, bốn người đều đã vào Khang phủ ở. Khang Đại Phúc dặn dò, tất cả mọi người trong phủ không được tới gần tiểu viện, bởi vì khách nhân thích thanh tĩnh.

“Thuận Phong tiêu cục Lý Thiết.” Thẩm Thiên Lăng kéo quai hàm hỏi, “Trên giang hồ có danh hào nào sao?”

“Không có.” Thẩm Thiên Phong lắc đầu, “Cũng không phải tùy tùy tiện tiện mở tiêu cục, là có thể nói mình là người trong giang hồ, Lý Thiết này nhiều nhất cũng chỉ là thương nhân mà thôi.”

“Dựa theo lời của Khang thúc, mấy năm nay vận chuyển nữ tử tới thôn Bắc Tầm, chắc chắn là lão ta không thể nghi ngờ.” Diệp Cẩn nói, “Dựa theo danh tiếng háo sắc của mình, tìm kiếm nữ tử toàn quốc, nuôi ở nhà một thời gian rồi mới đưa ra khỏi thành, bên ngoài thì nói là chơi chán bán đi, nhưng trên thực tế là đưa hết cho đám phản quân kia.”

“Mấy cô nương kia rốt cuộc là suy nghĩ cái gì a.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Loại chuyện này mà cũng chịu.”

“Không chịu thì có thể làm gì?” Diệp Cẩn nói, “Nếu có thể chọn, chỉ sợ không có mấy nữ tử đồng ý làm loại chuyện này, chỉ tiếc là tay trói gà không chặt, bị kẻ xấu đe dọa, chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo số mệnh.”

“Vậy tiếp theo phải làm sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Tuy rằng trong lòng đều biết, nhưng dù sao mọi chuyện cũng chỉ là đoán, còn phải có chứng cớ mới được.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ta cũng muốn gặp lão ta, nói không chừng có thể phát hiện ra nhiều thứ.”

“Vậy không ngại để Khang thúc ra mặt, dùng danh hào làm việc thiện, tập trung lại tất cả phú hộ trong thành?” Diệp Cẩn nói, “Đến lúc đó ngươi và Lăng nhi cùng nhau tham dự, tất nhiên có thể nhìn thấy Lý Thiết.”

“Ta cũng nghĩ như vậy.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Sau khi nhìn thấy người thì tùy cơ ứng biến, có thể moi ra bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”

“Vậy khi nào hành động?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Việc này không nên chậm trễ, tất nhiên là càng nhanh càng tốt.” Thẩm Thiên Phong nói, “Bây giờ ta lập tức đi tìm Khang thúc.”

Vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân ồn ào, giống như có một đám người từ ngoài viện chạy qua.

“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Cẩn nhíu mày.

“Không biết.” Thẩm Thiên Phong cầm lấy mặt nạ, “Ta ra ngoài xem.”

“Ta cũng đi!” Thẩm Thiên Lăng xung phong nhận việc.

“Không cho ngươi đi.” Tần Thiếu Vũ ôm y vào trong lòng, “Ở lại cùng ta.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Trước mặt ca ca và tẩu tử, nam nhân của y thật là vô cùng phiền.

Sau khi xuất môn không bao lâu, Thẩm Thiên Phong liền quay trở về, “Trong Khang phủ bị lạc một người.”

“A?” Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Ai lạc?”

“Là một người hầu, nói là khi cùng vào núi thì bị lạc đường, ai cũng trở về được hết, chỉ có một mình hắn lạc.” Thẩm Thiên Phong nói, “Khang thúc đã phái người đi tìm.”

“Ngọn núi nào?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Gần đây chỉ có một ngọn núi, đi từ phía Nam ra là thấy.” Thẩm Thiên Phong nói, “Không gần cũng không xa, nhìn qua khá cao.”

“Vậy chẳng phải là rất khó tìm sao? Trời còn lạnh như vậy.” Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ, “Không thì chúng ta đi giúp đi?”

“Một mình ta đi là được, ngươi ở trong phòng đợi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đỉnh núi rất lạnh.”

“Trong phòng chán lắm, cùng đi đi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ở đây có Diệp đại ca và đại ca, ta cũng không có gì để làm.”

“Nhưng nghe nói trên núi có quỷ, ngươi chắc chắn muốn đi theo?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

Thẩm Thiên Lăng 囧, “Ngươi cho là ta mấy tuổi.” Cư nhiên lại dùng cái cớ ngây thơ này để ngăn cản!

“Không lừa ngươi, thật sự có quỷ đó.” Thẩm Thiên Phong nói, “Đối với Thiếu Vũ tất nhiên không sao cả, nhưng ngươi nhát gan, ta là sợ ngươi bị dọa.”

“Thật vậy?” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.

“Vừa rồi ra ngoài hỏi thăm, tạp dịch đều nói như thế.” Thẩm Thiên Phong nói, “Dãy núi này chia thành hai phía, phía Đông nghe nói không có gì, dân chúng cũng thường xuyên đi vào săn thú hái thuốc, phía Tây thì lại có quỷ nháo liên tục, nghe nói có đi không có về.”

“…” Thẩm Thiên Lăng do dự.

“Có ta ở đây, ngươi không cần sợ mấy thứ này.” Tần Thiếu Vũ nhìn y, “Nếu muốn đi giúp đỡ, bây giờ ta lập tức mang ngươi ra ngoài.”

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng nắm tay hắn, “Hai ta cùng đi!”

“Trên đường cẩn thận.” Diệp Cẩn nói, “Buổi tối không chừng sẽ có tuyết lớn, sớm trở về.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, mang theo Thẩm Thiên Lăng âm thầm rời khỏi Khang phủ, một đường đi về dãy núi phía Nam.

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận