Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Edit: Spum-chan

Beta: Kaze

Hai ngày sau, mọi người cáo biệt dân chúng thành Nhẫn Đông, tiếp tục đi về phía Bắc.

Thẩm Thiên Lăng ôm lò sưởi nhỏ, ngồi trong xe ngựa ngủ gật. Cục Bông ngồi xổm một bên, cùng cha nó chơi chụp móng, hai mắt đậu đen sáng long lanh. Diệp Cẩn và Thẩm Thiên Phong cùng cưỡi Lục Thông Ngọc, ở bên ngoài chậm rãi đi phía trước. Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang cưỡi ngựa theo sát, lưu ý mỗi một dị động xung quanh, thuận tiện lưu ý cả ám vệ Truy Ảnh Cung, để tiện khi bọn họ nhào tới có thể nhanh chóng tránh được, vô cùng không nể tình.

Đường xá rất thuận lợi, càng về phía Bắc thời tiết càng lạnh, tuyết đọng cũng càng lúc càng dày, đợi khi đến được chân Trường Bạch Tuyết Sơn, thì trước mắt đã là tuyết trắng mịt mù, gần như nước đóng thành băng.

Một đội nhân mã đang canh giữ ngoài núi, người đứng đầu chính là Liên Thành Cô Nguyệt —— sau trận chiến ở thôn Bắc Tầm ngày đó, hắn lập tức trở về Vô Tuyết Môn, lại được biết đoàn người Tần Thiếu Vũ muốn đến Trường Bạch Tuyết Sơn, nên đành phải tức tốc chạy về ngày đêm không nghỉ. Dù sao làm thiếu chủ của bộ tộc Liên Thành, hắn quả thật không có lý do gì để trầm luân trong hương thơm mỹ nhân vào loại thời điểm này.

“Liên Thành thiếu chủ đợi lâu.” Thẩm Thiên Phong mang theo Diệp Cẩn nghiêng người xuống ngựa.

“Thẩm minh chủ khách khí.” Liên Thành Cô Nguyệt cười cười, nghiêng người nhường đường, “Chư vị, mời.”

Cửa núi rất hẹp, nhưng càng đi vào thì lại càng rộng rãi, tuyết đọng cũng dần giảm bớt, đợi đến khi vào sâu trong núi, thì đã là xuân về hoa nở, giống như tháng ba Giang Nam. Một sơn trang khí thế rộng rãi nguy nga đứng sừng sững, liếc mắt một cái đúng là nhìn không thấy đỉnh. Thẩm Thiên Lăng có chút khiếp sợ, còn tưởng rằng thế ngoại đào nguyên chỉ tồn tại trong tiên sơn hải đảo, ai ngờ giữa Trường Bạch Tuyết Sơn băng tuyết trắng xóa này, cũng có một nơi tuyệt diệu đến thế, nếu không phải chính mắt thấy, sợ là dù thế nào cũng không thể tin nổi.

Trong lòng Cục Bông cũng tràn đầy cảm giác mới lạ, ngồi xổm trong ngực ám vệ quay đầu ngó xung quanh, biểu tình rất đáng yêu!

Sau khi Liên Thành Cô Nguyệt tự mình dẫn mọi người đến khách phòng, thì mới xoay người rời đi, nói là khi đến tiệc tối sẽ lại đến mời. Thẩm Thiên Lăng cởi áo lông chồn ra còn thấy nóng, cởi luôn cái áo bông, mới cảm thấy thoải mái được một chút.

“Bốn phía đều là suối nước nóng, cho nên mới có cảnh tượng trái mùa này.” Diệp Cẩn nói, “Xem quy mô của sơn trang, ít nhất cũng có hơn ngàn người.”

“Từ lúc chúng ta vào núi đến giờ, hình như cũng không đi lâu lắm.” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Vì sao đời đời bộ tộc Liên Thành đều ẩn cư trong Tuyết Sơn, nhưng lại không bị người ngoài phát hiện?”

“Ngươi cảm thấy không lâu, là vì có Liên Thành Cô Nguyệt ở phía trước dẫn đường.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đường vào núi trải đầy ngũ hành bát quái, nếu không hiểu huyền cơ trong đó mà cố chấp xông vào, chỉ sợ sẽ phải ở trong Tuyết Sơn này lòng vòng hết đời.”

“Thì ra là vậy a.” Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Khó trách.”

“Lúc trước chỉ đưa một lá thư đến Trường Bạch Sơn, không ngờ Liên Thành Cô Nguyệt lại rời núi tự mình tiếp đón.” Thẩm Thiên Phong nói, “Không giống tính của hắn.”

“Người luôn khác với lời đồn.” Diệp Cẩn nói, “Lăng nhi cũng bị đồn thành hô phong hoán vũ, ngươi đã từng thấy hắn thi pháp khi nào?”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Dù thế nào đi nữa, Liên Thành Cô Nguyệt đồng ý giúp đỡ là chuyện tốt.” Tần Thiếu Vũ nói, “Còn về những chuyện khác, cũng không quan trọng lắm.”

“Các vị khách nhân.” Giữa lúc mọi người trò chuyện, quản gia bỗng nhiên ở bên ngoài nói, “Tại hạ đến đưa nước ấm tắm rửa, chẳng biết có cần hay không?”

Tất nhiên cần! Sau khi lặn lội đường xa thì được thoải mái ngâm trong nước ấm là thích hợp nhất biết không! Ám vệ Truy Ảnh Cung nhai táo, nhiệt tình chạy ra giúp đỡ, thuận tiện kết giao bằng hữu mới. Ai ngờ vừa ra khỏi cửa phòng đã bị chấn động một trận, mười mấy tiểu cô nương thân hình nhỏ gầy, trong tay mỗi người cầm một thùng nước lớn, nối đuôi nhau đi vào, không hề lảo đảo, cước bộ cực kỳ vững vàng, hiển nhiên cũng là có nội lực.

Đối mặt với số lượng thân leo (chắc là chỉ nữ tử thân hình mỏng manh như dây leo nhỉ?~)như thế, vật biểu tượng giang hồ xấu hổ không gì sánh được, vô cùng lúng túng.

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang ở bên hừ lạnh, tỏ vẻ khinh bỉ.

Ám vệ Truy Ảnh Cung: …


Hừ cái gì mà hừ, chúng ta đây gọi là chính nhân quân tử.

Liếc cũng không liếc cô nương cái nào, phẩm hạnh vô cùng tốt.

Sau khi đặt thùng nước xuống, quản gia cung kính dẫn người rời đi. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Sao lại để cô nương làm tạp dịch.”

“Đây là nước suối Lạc Tinh, nam tử dương khí quá bẩn, chỉ có dùng thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi lấy nước, mới không làm bẩn nguồn nước.” Diệp Cẩn nói, “Đời đời canh giữ Tuyết Sơn, vậy chắc chắn đối với Tuyết Sơn vô cùng tôn kính, tất nhiên sẽ dùng hết mọi phương pháp để bảo hộ nó, cũng phải không kỳ lạ.”

“Nhiều chú trọng vậy sao?” Thẩm Thiên Lăng có chút bất ngờ, nghĩ nghĩ lại hỏi, “Sao ngươi biết vậy?”

“Nếu muốn tới Trường Bạch Tuyết Sơn, tất nhiên phải tra rõ mọi chi tiết, cũng không thể tùy tiện xâm nhập.” Diệp Cẩn nói, “Những chuyện về bộ tộc Liên Thành được ghi lại rất ít, ta cũng không biết nhiều.”

Thế này cũng đã rất lợi hại rồi a! Trong mắt Thẩm Thiên Lăng tràn ngập sùng bái.

Tẩu tử y quả thực có tài nội trợ.

Nước suối thiên nhiên có chứa hương thơm tự nhiên, Thẩm tiểu thụ thoải mái ngâm mình bên trong, bụng mỡ cảm thấy ấm áp.

“Chíp!” Cục Bông mở cánh tựa vào cái bồn nhỏ bên cạnh, cũng rất lười biếng.

Tất cả mọi người rất thích ý, chỉ có ám vệ Truy Ảnh Cung là quấn khăn bên hông, đứng ở bên bồn tắm chậm chạp không thể hạ quyết tâm!

Đây chính là nước cô nương gia đưa đến a, hơi nước thơm ngào ngạt, thật là muốn lấy mạng người…

Căn bản là không dám bước vào biết không.

Vô cùng khẩn trương.

Mà bên phía nhà chính, một phụ nhân trung niên ung dung đẹp đẽ quý phái tà nghễ tựa trên nhuyễn tháp, để một nữ tử áo trắng khác giúp mình sơn móng tay.

Liên Thành Cô Nguyệt quỳ gối giữa phòng, không nói một câu chờ hai người.

“Được rồi.” nữ tử áo trắng thu lại bình sứ, “Lần này đổi thành màu đỏ cho tỷ tỷ, sẽ không làm người khác sợ hãi.”

“Không tệ, nhìn thuận mắt hơn rất nhiều.” vị phu nhân ung dung khen ngợi gật đầu, giơ tay xem kỹ.

“Mẫu thân, dì.” Liên Thành Cô Nguyệt ho khan hai tiếng.

“Cho ngươi nói chuyện sao?” vị phu nhân ung dung trừng mắt hạnh, “Tiếp tục quỳ!”

“Tỷ tỷ cần gì phải tức giận.” Nữ tử áo trắng thở dài, đi đến đỡ Liên Thành Cô Nguyệt lên lên, “Mẫu tử với nhau có gì không thể nói rõ ràng, Cô Nguyệt tốt xấu gì cũng về rồi, còn Tiểu Nhiên đến bây giờ cái bóng cũng chưa thấy, ta phải than với ai đây? Tỷ tỷ có điều không biết, trong lòng ta rất khổ sở a, sinh ra đứa con không nghe lời như thế, lúc trước nó không muốn sống ở Tuyết Sơn, ta nên mạnh mẽ bắt nó ở lại mới đúng, vậy thì đâu có như bây giờ, ba năm năm mới —— ”

“Khụ khụ!” Liên Thành Cô Nguyệt cắt lời nàng, thành khẩn nói, “Tiểu Nhiên có chuyện ở bên ngoài, sau khi mọi chuyện xong xuôi, tự nhiên sẽ trở về thăm dì.”

“Suốt ngày hồ đồ với ngươi, có thể làm được chuyện tốt gì?” vị phu nhân ung dung đứng lên, khiển trách, “Không để ý đến di huấn tổ tiên, dẫn người ngoài vào Tuyết Sơn, sao có thể không làm dòng họ thất vọng!”


“Chu Giác vẫn luôn ẩn nấp trong Tuyết Nguyên ở cực Bắc, nếu đưa binh vào Nam, vậy tất phải xuyên qua Tuyết Sơn, sẽ gây bất lợi với bộ tộc Liên Thành.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Nay có người tự nguyện giúp giải quyết vấn đề, sao lại không làm?”

“Chỉ là một Chu Giác, ngươi để vào mắt sao?” vị phu nhân ung dung phất tay áo, thanh âm càng phát ra khí thế bức nhân, “Rốt cuộc là vì tộc Liên Thành, hay là vì Vô Tuyết Môn?”

Liên Thành Cô Nguyệt mặt không đổi sắc nói, “Tất nhiên là vì bộ tộc Liên Thành.”

Vị phu nhân ung dung giận dữ, tức tới muốn cười.

Bộ tộc Liên Thành trước nay không hỏi thế sự, sao có thể tự kéo mình vào vũng bùn như thế?

“Tỷ tỷ bớt tranh cãi đi.” Nữ tử áo trắng khuyên giải, “Mặc kệ nguyên nhân là gì, hiện tại khách cũng đã đến rồi, bên trong còn có Võ Lâm Minh chủ, chẳng lẽ lại đuổi bọn họ ra khỏi nhà sao.”

“Nếu Chu Giác bị diệt, Trường Bạch Sơn ở phía Bắc sẽ không còn uy hiếp, đối với bộ tộc Liên Thành mà nói tất nhiên là chuyện tốt.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Về phần Vô Tuyết Môn, có thể chờ sau khi chuyện này chấm dứt, mới định đoạt được không?”

Vị phu nhân ung dung xuy nhẹ một tiếng, cũng chưa nói là có thể hay không.

Nữ tử áo trắng nháy mắt với cháu trai nhà mình, Liên Thành Cô Nguyệt hiểu ý, nói sơ qua ý đồ đến đây của đoàn người Tần Thiếu Vũ.

Mà trong hai người, vị phu nhân ung dung kia chính là Hồng Lăng Phiêu Hương – Thập Tam Nương tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, là người thứ mười ba trong nhà nên được gọi là Thập Tam, nữ tử áo trắng còn lại thì là muội muội của nàng, tên là Hồng Miên. Hơn hai mươi năm trước, khi Thập Tam Nương hành tẩu giang hồ gặp được chủ nhân đương nhiệm của Trường Bạch Tuyết Sơn, liền gả chồng theo chồng đến Đông Bắc, triệt để mai danh ẩn tích trên giang hồ. Nhà mẹ vốn là một tài chủ đất Tây Bắc, sinh ra một khuê nữ kinh thế hãi tục như thế đã đủ đau đầu, ai ngờ còn phải gả cho người trong Tuyết Sơn, tuy là đau lòng nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải đưa một số lớn hồi môn gả đi, rồi đem nữ nhi nhỏ nhất làm bồi giá, có hai tỷ muội cũng dễ chăm sóc lẫn nhau. Mấy năm sau Hồng Miên lớn lên, Thập Tam Nương gả nàng cho một người thân cận trong bộ tộc Liên Thành, ngày ngày yên ổn an vui.

Tính tình hai tỷ muội này một nóng một ôn hòa, vừa vặn điều hòa lẫn nhau. Liên Thành Cô Nguyệt bắt lấy quy luật này, khi còn bé mỗi khi phạm sai lầm đều đi tìm dì làm chỗ dựa, nhiều năm như vậy cũng xem như thành thói quen. Mà sự thật cũng chứng minh chiêu này rất hữu dụng —— ít nhất Thập Tam Nương sau khi nghe xong chuyện, cũng chưa giận tím mặt, mà là tựa trên tháp như có chút suy nghĩ.

“Kỳ thật chúng ta cũng không chịu thiệt.” Hồng Miên lại ở một bên nói, “Dù mấy năm nay tỷ muội ta không rời núi, nhưng chuyện bên ngoài cũng biết được rõ ràng. Dựa theo nhân cách của Thẩm Thiên Phong, hẳn là sẽ không làm người khác khó chịu. Lúc này giải quyết Chu Giác, cũng đỡ cho sau này bộ tộc Liên Thành phải phí sức, sao lại không làm?”

“Mà thôi, buổi tối xem thử đã.” Thập Tam Nương xoa huyệt thái dương, “Sinh nghịch tử, cũng hết cách rồi.”

Liên Thành Cô Nguyệt thức thời không lên tiếng, trong lòng lại là nhẹ nhàng thở ra.

Nói thẳng ra, lần này hắn đồng ý ra tay giúp đỡ, chín mươi chín phần quả thật là vì Ngâm Vô Sương mở miệng, không hề liên quan tới an ổn triều đình và đạo nghĩa giang hồ. Tuy nhìn mẫu thân có hơi khó chịu, nhưng tóm lại không có cự tuyệt, miễn cưỡng cũng có thể gọi là thuận lợi.

Về phần sao này sẽ phát triển thế nào, thì chỉ có thể dựa vào tự mình cố gắng.

Một lúc lâu sau, Thập Tam Nương và Hồng Miên ngồi trong nhà ăn, chờ khách nhân đến. Ước chừng sau nửa nén hương, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó rèm cửa bị xốc lên.

“Chíp!” Cục Bông vốn ngồi xổm trên vai cha nó, sau khi vào nhà nhìn thấy Thập Tam Nương, mắt đậu đen nhất thời sáng long lanh, vô cùng muốn nhào qua cọ cọ, thậm chí còn mở ra hai cái cánh ngắn ngủn —— sau khi chia tay với Hoa Đường, đã lâu rồi nó không thấy được thứ mềm nhũn mềm nhũn kia, vô cùng nhớ nhung!

Thập Tam Nương bị chọc cười, đưa tay về phía nó.

Cục Bông lập tức sung sướng nhào qua, “Chíp!”

“Ê!” Thẩm Thiên Lăng muốn bắt lại nhưng không kịp, trơ mắt nhìn con trai nhà mình xẹt qua không trung, cảm thấy có chút 囧.

Thập Tam Nương ngược lại không để tâm, cười nói, “Đây chính là Phượng Hoàng?”


“Phu nhân chê cười rồi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Còn quá nhỏ, không hiểu chuyện.”

“Vật nhỏ lông xù thế này, hiểu chuyện mới kỳ lạ.” Thập Tam Nương xoa xoa đầu Cục Bông, đứng lên nói, “Chư vị mời ngồi.”

“Chíp chíp.” Cục Bông thỏa mãn đưa móng ra.

Trong lòng ám vệ trán ngập nhiệt lệ, thật không hổ là thiếu cung chủ, cấp bậc quả thật bất phàm.

Nhào qua là cọ, chúng ta còn ngay cả nhìn cũng không dám nhìn.

Chênh lệch quả thật không thể trắng trợn hơn nữa!

Trước khi gặp mặt, kỳ thật trong lòng hai bên đều có chút không yên, không biết sẽ là loại cảnh tượng nào. Nhưng ai cũng không nghĩ tới, cục diện xấu hổ lại bị hóa giải như thế. Hạ nhân nối đuôi nhau bưng tới các loại thức ăn, Thập Tam Nương hỏi, “Phượng Hoàng lấy thần lộ(*) làm thức ăn, nhưng vội quá cũng chưa chuẩn bị, chẳng biết có thể dùng hoa lộ(**) thay thế không?”

(*) Thần lộ: sương sáng sớm.

(**) Hoa lộ: sương trên cánh hoa.

“Không cần.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Chỉ cần không phải xương, cho nó ăn cái gì cũng được, rất dễ nuôi.”

“Thật sao?” Thập Tam Nương không tin, tùy tay múc một muỗng canh thịt tuyết liên lên.

Cục Bông ăn đến vô cùng vui vẻ.

Thập Tam Nương bật cười, “Thật sự không kén ăn nha.” Nói xong lại giương mắt nhìn con, “So với thứ của ngươi thì dễ nuôi hơn nhiều.”

Liên Thành Cô Nguyệt: …

“Không biết thiếu chủ nuôi thứ gì?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

Thẩm tiểu thụ ở trong lòng yên lặng nói, Ngâm Vô Sương.

Lanh trí phải khen.

Liên Thành Cô Nguyệt vỗ tay hai cái, trong giây lát, một con sói tuyết màu trắng hình thể cực lớn từ ngoài phòng chạy vào.

Thẩm Thiên Lăng giật mình, nhưng cũng không sợ hãi —— trên thực tế chỉ cần có Tần Thiếu Vũ ở bên cạnh, y sẽ hiếm khi sợ hãi thứ gì.

Bộ lông của sói tuyết phát sáng, con ngươi màu xanh tựa như mặc ngọc, lúc này đang đứng giữa phòng, cảnh giác nhìn những người trước mặt.

“Chíp.” Cục Bông ngồi xổm bên bàn, kêu với nó một tiếng.

Sói tuyết đối diện với nó.

Cục Bông mở hai cánh ra, mắt đậu đen dương dương tự đắc, quả thực uy phong!

Sói tuyết: …

Thân là Thượng Cổ thần điểu đầy khí phách, Cục Bông nhảy xuống bàn, lắc lư đi đến trước mặt sói tuyết, ngưỡng đầu chíp chíp kêu.

Sói tuyết không thèm nhìn mà lướt qua nó, ngồi xổm dưới chân Liên Thành Cô Nguyệt.

“…” Cục Bông bị đả kích nặng, chạy đến trong lòng Thập Tam Nương ủy khuất dấu mặt.


Chỉ muốn chơi cùng nhau thôi mà a.

“Xem xem ngươi nuôi cái gì kìa!” Thập Tam Nương căm tức trừng nhi tử một cái.

Liên Thành Cô Nguyệt: …

Cái này liên quan gì ta!

“Đa tạ phu nhân khoản đãi.” Không khí thật xấu hổ, Thẩm tiểu thụ đành phải ra mặt hoà giải.

Ám vệ lặng lẽ vỗ tay trong lòng, phu nhân làm tốt lắm!

“Công tử khách khí.” Thập Tam Nương cười nhìn y, “Lúc trước chỉ nghe đồn, nay nhìn thấy, quả thực không giống phàm nhân.”

Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, nhìn qua vừa nhu thuận vừa khiến người thích, quả thực tựa như mới từ trong tranh đi ra! Đối với phụ nhân trung niên mà nói, điều này không phải có lực sát thương quá lớn sao! Vì thế sau một bữa cơm, Thập Tam Nương cố ý giữ Thẩm Thiên Lăng, ăn xong một bữa điểm tâm mới để cho chạy, hơn nữa còn vô cùng lưu luyến không rời.

Liên Thành Cô Nguyệt vừa đến cửa viện, chỉ thấy nương của hắn đang dặn dò đầu bếp, ngày mai nấu chút nghêu trắng cho Lăng nhi ăn.

“Lăng nhi?” Liên Thành Cô Nguyệt có chút bất ngờ, sao lại gọi thân thiết như thế.

“Có ý kiến?” Thập Tam Nương nhíu mi.

Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Có chút giật mình mà thôi.”

“Hơn hai mươi năm trước, ta và mẫu thân hắn cũng coi như từng gặp mặt một lần, nhớ rõ nàng tính cách không tệ, rất là phóng khoáng.” Thập Tam Nương nói, “Vốn cũng có cơ hội làm tỷ muội, chỉ tiếc sau này ta theo cha ngươi đến đây, cũng mất hết liên hệ với mọi người.”

Liên Thành Cô Nguyệt nghe vậy trầm mặc, dựa theo quy củ của bộ tộc Liên Thành, vì canh giữ Tuyết Sơn không bị quấy nhiễu, nữ tử ngoại tộc nếu muốn gả vào, thì phải thề vĩnh viện không được liên hệ với bên ngoài. Đây cũng là một tâm bệnh của hắn, dựa theo tính cách của Ngâm Vô Sương, nhất định sẽ không chấp nhận yêu cầu này —— huống hồ cho dù y chịu, mình cũng sẽ không nỡ đem cả đời còn lại của y khóa tại Tuyết Sơn này.

“Lại phát ngốc gì nữa?” Thập Tam Nương không vui.

“… Ta đến là muốn hỏi mẫu thân, ấn tượng với đoàn người Thẩm Thiên Phong thế nào.” Liên Thành Cô Nguyệt hoàn hồn, “Nếu mẫu thân cho phép, ngày mai ta sẽ cùng bọn họ bàn bạc bước kế hoạch tiếp theo.”

“Nếu ta phản đối, ngươi sẽ nghe sao?” Thập Tam Nương hỏi.

Liên Thành Cô Nguyệt lắc đầu.

“Vậy cần gì tới hỏi.” Thập Tam Nương ngồi lại trên tháp.

“Mẫu thân không phải người không phân phải trái.” Liên Thành Cô Nguyệt nói.

“Ít lời nịnh hót đi.” Thập Tam Nương lười biếng nhướn mày, “Nịnh cũng vô dụng.”

“Nếu mẫu thân thật lòng phản đối, hôm nay cũng sẽ không giữ Thẩm Thiên Lăng lại.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Thân là chủ nhân của bộ tộc Liên Thành, ta tất nhiên biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Cho dù là đáp ứng ra tay tương trợ, ta cũng nhất định không để Tuyết Sơn chịu bất kỳ tổn thất gì, điểm ấy mẫu thân có thể yên tâm.”

“Đã quyết định rồi, thì ta cũng không quản được ngươi.” Thập Tam Nương phất tay, “Đi đi, bàn bạc đối sách tiếp theo, xong thì đến nói cho ta nghe.”

Liên Thành Cô Nguyệt gật đầu, xoay người rời phòng. Hồng Miên từ trong phòng đi ra, nói, “Tỷ tỷ vậy là xem như đồng ý sao?”

“Không đồng ý thì có thể làm thế nào?” Thập Tam Nương nói, “Cô Nguyệt đã tiếp nhận chưởng quản toàn bộ gia tộc, sao ta có thể chuyện gì cũng can thiệp vào.”

“Kỳ thật như vậy cũng tốt.” Hồng Miên nói, “Giải quyết Chu Giác, đối với bộ tộc Liên Thành đúng là có lợi, Cô Nguyệt cũng có thể tiết kiệm không ít sức, về phần Vô Tuyết Môn, đợi mọi chuyện xong rồi, xử lý tiếp cũng không muộn.”

Thập Tam Nương như có chút suy nghĩ, cũng không nói tiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận