Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Edit: Spum-chan

Beta: Kaze

Trong tẩm cung, Mộ Hàn Dạ và Hoàng Đại Tiên vừa mây mưa xong, hai mắt ẩn ẩn đưa tình.

Hoàng Đại Tiên có chút mệt mỏi, vì thế xoay người đối mặt vách tường, thầm nghĩ ngủ một giấc cho tốt.

Mộ Hàn Dạ thương tâm nói, “Sao A Hoàng không nhìn ta thêm mấy lần.”

Hoàng Đại Tiên hữu khí vô lực nói, “Ta nhìn ngươi làm gì?”

“Vừa làm xong chuyện thân mật, tất nhiên phải nắm tay tâm tình một hồi.” Mộ Hàn Dạ nghiêm túc nói, “Ít nhất cũng phải nói một canh giờ.”

Hoàng Đại Tiên hộc máu, cũng đâu phải người kể chuyện, sao có thể nói cả canh giờ? !

“A Hoàng. . .” Mộ Hàn Dạ giọng điệu thâm tình.

Hoàng Đại Tiên lạnh lùng nói, “Câm miệng.”

Mộ Hàn Dạ tan nát cõi lòng, “Thì ra A Hoàng chỉ xem ta là công cụ tiết dục.”

Trước mắt Hoàng Đại Tiên tối sầm, rốt cuộc là ai tiết dục ai?

Mộ Hàn Dạ vươn một ngón tay, chọt chọt mông hắn.

Vừa nghĩ đến mình phải sống cùng người này cả đời, Hoàng Đại Tiên cảm thấy mình thật là sống không bằng chết.

“Ít nhất cũng phải hôn một cái.” Mộ Hàn Dạ lại nói thầm.

Hoàng Đại Tiên dùng chăn che đầu.

Mộ Hàn Dạ: . . .

“Còn ồn ào thêm một câu, ta lập tức ném ngươi ra ngoài!” Hoàng Đại Tiên buồn bực uy hiếp.

Mộ Hàn Dạ vô cùng ủy khuất, thậm chí còn cắn góc chăn, đúng là bộ dáng nàng dâu nhỏ bị khi dễ.

Kỳ thật theo lý mà nói, Hoàng Đại Tiên là không thể thấy được, nhưng Mộ Hàn Dạ hiển nhiên không sẽ để hắn nhìn không thấy —— hắn cố sức úp sấp tới, đem chăn kéo mạnh xuống trước, rồi ngay lúc Hoàng Đại Tiên sắp nổi bão, hai mắt phát sáng cắn một cái, mặt đỏ ửng.

Hoàng Đại Tiên: . . .

Mộ Hàn Dạ trông có chút ngượng ngùng.

Nhưng chỉ là “trông” mà thôi.

Biết rõ độ da mặt dày của người này, Hoàng Đại Tiên hít sâu một hơi, bắt buộc bản thân phải bình tĩnh, sau đó nghiêng qua lung tung hôn một cái —— bằng không không biết còn có thể làm ra chuyện gì.

Tâm tình Mộ Hàn Dạ nhất thời trở nên rất tốt, ôm chặt người vào lòng, lại vui vẻ cọ cọ một hồi, mới cảm thấy mỹ mãn mà an tĩnh lại, cúi đầu hôn nhẹ lên tóc hắn, “Ngủ đi.”

Hoàng Đại Tiên thầm lắc đầu, mới nhắm mắt được một lát, thì trong sân lại đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn độn, thậm chí còn có người đang hô “Bắt thích khách” .

“Thích khách?” Hoàng Đại Tiên mở to mắt, cảm thấy có chút bất ngờ —— Dân phong Thất Tuyệt quốc luôn rất thuần phác, Mộ Hàn Dạ ở trong lòng dân chúng là một tồn tại tựa như thần linh, quỳ bái còn sợ chưa đủ, sao còn có thể xuất hiện thích khách.

“Ta ra ngoài xem.” Mộ Hàn Dạ đứng dậy khoác y phục.

“Cẩn thận một chút.” Hoàng Đại Tiên nhắc nhở —— dám xông vào Hoàng cung, ắt hẳn cũng không phải hạng người tầm thường.

Mộ Hàn Dạ nháy mắt vô cùng sáng khoái, “A Hoàng quả thực là mẫu nghi thiên hạ biết quan tâm dịu dàng hiền lương thục đức gặp nguy không loạn.”

Hoàng Đại Tiên: . . .

Mộ Hàn Dạ nghiêm túc nâng tay hắn lên, “Cho dù chỉ là vì A Hoàng, bổn vương cũng nhất định bảo hộ mình thật tốt.” Nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Chỉ mong tâm người như tâm ta, nhất định không phụ ý tương tư!”

Đầu Hoàng Đại Tiên kêu ong ong, rốt cuộc vừa rồi sao mình lại mở miệng chứ.

Nên bảo hắn sớm đi ra ngoài a!

Trong viện truyền đến tiếng hét thảm, vật biểu tượng giang hồ rơi lệ đầy mặt nói, “Đã nói không được cào mặt mà!” Dù sao chúng ta cũng anh tuấn như thế.

Hơn một trăm Ngự Lâm Quân trùng trùng điệp điệp xông tới, vây chặt ám vệ Truy Ảnh Cung ở bên trong.

Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc đứng ở hàng đầu tiên, vẻ mặt có chút lạnh.

Vật biểu tượng giang hồ dùng ánh mắt phụ lòng nhìn tiểu đồng bọn, thật khổ sở.

Trần Thế Mỹ.

Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc: . . .

“Vương!” Thấy Mộ Hàn Dạ đến, mọi người ai nấy khom mình hành lễ.

“Thất Tuyệt vương.” Ám vệ Truy Ảnh Cung gặp được cứu tinh.

“Là các ngươi?” Mộ Hàn Dạ có chút ngạc nhiên, nhưng ngẫm lại cũng không thấy có gì bất ngờ —— dù sao trên đời này dám chạy vào Thất Tuyệt cung giữa ban ngày, chỉ sợ cũng chỉ có người của Truy Ảnh Cung.

“Đúng vậy.” Ám vệ Truy Ảnh Cung vui vẻ, “Chúng ta là tới báo tin, cung chủ và công tử ước chừng mười ngày sau sẽ tới, đây là thư của Thẩm đại thiếu gia và Diệp cốc chủ gửi cho Thất Tuyệt vương.”

“Làm phiền rồi.” Mộ Hàn Dạ nhận thư, dặn tổng quản ở bên cạnh dẫn hai người đi nghỉ ngơi.

Vật biểu tượng giang hồ vừa đi, vừa không ngừng lưu luyến quay đầu —— thật sự không cần cùng nhau ôn chuyện sao, trong mấy ngày cách biệt này, mỗi người chúng ta đều có rất nhiều truyện kể kích thích lắm đó.


Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc nhìn không chớp mắt.

Ám vệ Truy Ảnh Cung đành phải tiếc nuối từ bỏ.

Tiểu đồng bọn dị quốc thật không nhiệt tình chút nào.

Chúng ta cực kỳ tiếc nuối vì điều này.

Mà trên đường lớn liên thông giữa Sở quốc và Thất Tuyệt quốc, trong một chiếc xe ngựa to. Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn Tiểu Phượng Hoàng trước mặt.

“Chíp.” Cục Bông nằm trong ổ, ánh mắt rất yếu ớt, móng vuốt cũng không còn suốt vươn lên.

Tần Thiếu Vũ rất không đồng cảm mà bật cười.

“Đã như vậy mà ngươi còn cười.” Thẩm Thiên Lăng giận, một chút tình cha thân thiết cũng không có.

“Đã sắp hai mươi ngày, mà vẫn ỉu xìu như thế.” Tần Thiếu Vũ nói, “Còn tưởng chỉ khoảng ba ngày là tốt lên rồi.”

Khi rời khỏi Trường Bạch Sơn, Thẩm Thiên Lăng tưởng rằng người mà Tiểu Phượng Hoàng không muốn rồi xa nhất chính là tẩu tử của y, sau này sự thật lại chứng minh ngoại trừ tẩu tử, kỳ thật còn có vua sói tuyết.

“Chíp!” Phượng Hoàng dù sao cũng là Thượng Cổ linh thú, cho dù bình thường có hơi ngóc, nhưng lần này nhìn thấy xe ngựa được bày trí chỉnh tề, tất nhiên cũng biết mình sắp phải rời khỏi đây, vì thế nhất thời tan nát cõi lòng, bám vào chân trước của sói tuyết không chịu đi.

Trong lòng biết mấy ngày nay chúng nó ở chung rất hòa hợp, cho nên Thẩm Thiên Lăng cũng không đến quấy nhiễu, để cho chúng yên lặng từ biệt nhau.

Vua sói tuyết cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm liếm nó.

“Chíp!” Hai mắt đậu đen của Cục Bông đầy chờ mong —— không thì cùng nhau đi đi!

Vua sói tuyết ngậm lấy Tiểu Phượng Hoàng, đặt nó ở trong tay Thẩm Thiên Lăng, rồi sau đó xoay người trở về bên cạnh Liên Thành Cô Nguyệt.

Cục Bông thất vọng lại ủy khuất, cúi đầu đá móng.

“Đi thôi.” Tần Thiếu Vũ ôm lấy đầu vai Thẩm Thiên Lăng, “Thời gian không còn sớm.”

Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, sau khi nói lời từ biết với mọi người, liền ôm Tiểu Phượng Hoàng lên xe ngựa.

“Chíp!” Cục Bông thương tâm chíp chíp, chui xuống cái chăn bông, làm phồng lên một cái ụ tròn vo.

Lang Vương vẫn không nhúc nhích đứng ở trong truyết, nhìn chiếc xe ngựa đi qua eo núi, mới xoay người định trở về.

“Ủa.” Diệp Cẩn từ trong túi lấy ra một mảnh ngọc của Tiểu Phượng Hoàng, “Tối hôm qua rốt trên giường, quên lấy về.”

Mảnh ngọc màu hồng được chạm khắc khéo léo tinh xảo, là đại sư mài ngọc Ti Nhiễm ở Giang Nam tự tay khắc thành, ngày thường đều đeo ở trên cổ Cục Bông, đêm qua chắc là vì ở trên giường chơi quá mức, nên mới rớt trong chăn, vốn định trả về, ai ngờ trong phút chốc có quá nhiều chuyện, nên cũng quên mất luôn.

Thẩm Thiên Phong còn chưa tới kịp nói chuyện, sói tuyết đã nhảy bật lên, ngậm mặt dây chuyền trong miệng, bốn móng xẹt qua nền tuyết, đuổi theo hướng xe ngựa chạy đi, gần như nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người, tốc độ hệt như tia sét màu trắng.

“Ăn chút gì đi?” Trong xe ngựa, Thẩm tiểu thụ còn đang dỗ con, cầm một bao hạt dưa lắc lắc.

“Chíp!” Cục Bông buồn bực cuộn tròn lại trong ổ.

Thẩm tiểu thụ lại lấy ra một bao bò khô.

Cục Bông vẫn là không hề động đậy, biểu tình rất kiên nghị!

Thẩm Thiên Lăng đau đầu, vừa định ra ngoài xe gọi Tần Thiếu Vũ vào, ngoài cửa sổ lại chợt truyền đến một tiếng sói tru.

Mắt đậu đen của Cục Bông sáng lên, Thẩm Thiên Lăng còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Phượng Hoàng đã thả người nhảy lên, xông ra ngoài cửa xe.

“Cẩn thận a!” Thẩm Thiên Lăng đưa tay định bắt lại, kết quả tất nhiên là bắt không được! Cục Bông giống như một quả viên đạn pháo xù lông, vọt thẳng ra ngoài cửa sổ, vẽ nên một đường cong giữa không trung.

Sói tuyết nhảy lên, để nó vững vàng rơi trên lưng mình.

“Chíp!” Tiểu Phượng Hoàng vui vẻ đến sắp bay bay!

Đoàn xe tất nhiên cũng ngừng lại, mọi người hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên đều không rõ ràng đây là tình hình gì.

Sói tuyết hơi nghiêng người, để Tiểu Phượng Hoàng lăn lông lốc trên tuyết.

“Chíp.” Cục Bông nằm trong tuyết, trông rất ngốc.

Sói tuyết ngậm mảnh ngọc, đặt ở trước người nó.

Thẩm Thiên Lăng bật cười, “Còn tưởng mất rồi.”

“. . . Chíp.” Ánh sáng trong mắt Cục Bông tắt dần, thì ra chỉ đến tặng đồ.

Sói tuyết lại đẩy đẩy mảnh ngọc về phía nó, thấp giọng kêu ư ử.

Cục Bông xoay người chừa cái mông cho nó.

Sói tuyết đến trước mặt nó, nằm sấp xuống nhìn.

Cục Bông vẫn rất tức giận.

Sói tuyết nâng chân trước, xoa xoa trên đầu nó.

Cục Bông cuồng dã lắc đầu, quả thực khí phách.

Ám vệ rơi xuống lệ nóng sùng bái mù quáng, tuy thiếu cung chủ nhà ta còn chưa lớn bằng chân trước của Lang Vương, nhưng quanh thân tràn ngập khí thế vương thế, chúng ta thậm chí còn không dám nhìn thẳng.


Bởi vì nhất định sẽ bị chói đến mù mắt.

Sói tuyết đứng lên, chậm rãi lui về phía sau, hiển nhiên là đang tạm biệt nó.

Cục Bông: . . .

Sói tuyết ngửa mặt lên trời tru một tiếng, sau đó xoay người định rời đi, Tiểu Phượng Hoàng lại ngậm mảnh ngọc lên, lắc lư đuổi theo, chắn trước mặt nó.

Vua sói tuyết lắc đầu, rất có kiên nhẫn với nó.

“Chíp!” Cục Bông vươn cổ, ra sức nhìn nương nó.

Thẩm Thiên Lăng đi qua.

Tiểu Phượng Hoàng thả mảnh ngọc xuống, sau đó dùng cái cánh nhỏ chỉ vào Lang Vương, rất sốt ruột.

Thẩm Thiên Lăng hiểu ý, tìm sợi dây màu hồng dài hơn một chút, xuyên qua mảnh ngọc, đeo ở trên cổ sói tuyết.

Vì chống đỡ gió lạnh Đông Bắc, vòng lông trên cổ Lang Vương rất dày, sau khi đeo mảnh ngọc lên thì gần như không nhìn thấy được, nhưng Cục Bông vẫn rất vừa lòng, dùng cái đầu nhỏ cọ cọ chân trước của nó, rồi mới xoay người nhào vào trong lòng nương mình, “Chíp!”

“Chúng ta còn có thể trở về.” Thẩm Thiên Lăng xoa xoa đầu nó —— tuy cũng rất muốn mang theo sói tuyết cùng đi, nhưng đây dù sao cũng là vật cưng của Liên Thành Cô Nguyệt, dù thế nào cũng không thể mở lời. Huống hồ sói tuyết vốn sống trên Tuyết Nguyên, nếu đổi nơi khác, chỉ sợ cũng sẽ mất đi phần khí thế vương giả này.

Sau khi từ biệt, xe ngựa lại tiếp tục đi về phía Tây. Cục Bông ngồi xổm trên vai Tần Thiếu Vũ, mãi đến khi đã không còn nhìn thấy bóng dáng màu trắng kia, mới rầu rĩ trở về xe ngựa nằm sấp trong ổ, bắt đầu chuyên chú hậm hực.

Hậm hực một lần chính là qua hết hai mươi ngày, không thấy chuyển biến tốt được chút nào.

Ám vệ tất nhiên là tan nát cõi lòng, Thẩm Thiên Lăng cũng vì thế dở khóc dở cười.

Xem ra trong chốc lát, sợ là dỗ không được a. . .

Để tiện cho hành động về sau, mọi người vẫn chưa công khai hành trình lần này, trên đường cũng giả thành thương đội bình thường. May mắn sản nghiệp của Truy Ảnh Cung và Nhật Nguyệt Sơn Trang ở ven đường không phải ít, nên cũng bình an vô sự. Mắt thấy cũng đã sắp tới Thất Tuyệt quốc, Thẩm Thiên Lăng nói, “Đây có tính là lần lên đường thuận lợi nhất không?”

“Tạm thời mà nói, thì tính.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng ít nhất cũng còn tới bảy tám ngày, không thể nói chắc được, có khi lại gặp chuyện.”

“Phi phi phi!” Thẩm tiểu thụ giận, “Ngươi không thể nói dễ nghe hơn chút sao.” Làm gì có ai mong mình gặp chuyện chứ.

“Sợ cái gì.” Tần Thiếu Vũ bật cười, “Có ta ở đây, còn sợ không bảo hộ được ngươi?”

“Mặc kệ nói thế nào, có thể bình an vẫn tốt hơn, cần gì cứ phải đánh đánh giết giết.” Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc, “Hơn nữa trước khi đi, Diệp đại ca đã nói, ngươi muốn tận lực giữ mình cho tốt.”

“Cũng không phải bảy tám mươi tuổi, còn phải giữ mình gì chứ.” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

“Tóm lại ngươi phải nghe ta!” Thẩm Thiên Lăng kéo hai má hắn, “Nhớ rõ không?” Vô cùng hung dữ.

Tần Thiếu Vũ oán giận, “Lăng nhi gần nhất càng ngày càng không mềm mại.”

“Chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao?” Thẩm Thiên Lăng rất vừa lòng, cứng rắn một chút gì đó, “Nói không chừng sau này ta còn mọc râu nữa đó.”

Tần Thiếu Vũ: . . .

“Biểu tình này của ngươi là sao hả?” Thẩm tiểu thụ giận.

“Không có gì.” Tần cung chủ vô cùng dối trá, “Lăng nhi thế nào cũng đẹp hết.”

“Không sai.” Thẩm Thiên Lăng hùng tâm bừng bừng, “Ta còn muốn có lông ngực.” Tiện thể khoa tay múa chân, “Ít nhất phải dài thế này này!”

Trước mắt Tần Thiếu Vũ tối sầm, đây rốt cuộc là cái thẩm mỹ quỷ quái gì vậy.

“Còn có chân. . . ưm!” Thẩm Thiên Lăng bất mãn, còn chưa nói xong!

“Ta cảm giác có chút choáng.” Tần Thiếu Vũ kiên định ôm lấy y, “Không bằng chúng ta đổi đề tài đi?”

Thẩm tiểu thụ lẩm bẩm, dối trá!

“Nói về dê nướng được không?” Tần Thiếu Vũ đề nghị.

Hai mắt Thẩm Thiên Lăng sáng lên, “Dê nướng gì?” Vừa nghe đã thấy ăn rất ngon.

“Dịch quán tiếp theo ở tại thành Tây Lương.” Tần Thiếu Vũ nói, “Dê núi ở đó rất ngon, thịt lại mềm, dùng nước muối sạch nhất bôi lên, thêm hạt tiêu vào, chính là mỹ vị bậc nhất thế gian.”

Thẩm Thiên Lăng mong đợi nuốt nước miếng.

Tần Thiếu Vũ bị chọc cười, đưa tay nhéo chóp mũi y, “Thèm?”

Vô nghĩa, ngươi nói như vậy rất sống động đó! Thẩm Thiên Lăng hỏi, “Chừng nào mới tới thành Tây Lương?”

Tần Thiếu Vũ nói, “Nhiều nhất là nửa canh giờ.”

Thẩm Thiên Lăng oán giận, “Sao lâu vậy! ?”

Quả thực một khắc cũng không muốn chờ.

“Người tới!” Tần Thiếu Vũ xốc màn xe.

“Có thuộc hạ.” Ám vệ nói, “Cung chủ có chuyện?”


“Tìm người cấp tốc tới gặp Hoàng lão ngũ, bảo ông ta chuẩn bị một con dê nướng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lăng nhi muốn ăn.”

“Vâng!” Ám vệ lĩnh mệnh rời đi, hai mắt rất hưng phấn.

Dê nướng a, đã nhiều năm chưa ăn được hàng chính tông rồi!

Phu nhân thật là hiểu ý người, quả nhiên mạnh hơn cung chủ cả tám ngàn lần!

Làm fan não tàn, hiệu suất ám vệ làm việc cho Thẩm Thiên Lăng rất là cao, vì thế đợi đến khi mọi người tới nơi, trong nhà đã bay ra đầy mùi thơm, Thẩm Thiên Lăng còn chưa xuống xe ngựa, bụng đã kêu ầm ầm.

Tần Thiếu Vũ nhắc nhở, “Chảy nước miếng kìa.”

Thẩm Thiên Lăng thoáng cứng đờ, mặt đỏ tai hồng xoa xoa miệng, lại phát hiện cái gì cũng không có.

Tần Thiếu Vũ cười đến vui vẻ, “Chọc ngươi thôi, Thẩm tiểu trư.”

Không cần như vậy nhàm chán a! Thẩm Thiên Lăng giận, có còn bộ dạng đại hiệp chính phái không, giáo chủ Ma Giáo còn đáng tin hơn ngươi!

“Cung chủ, Thẩm công tử.” Ngoài xe ngựa truyền đến tiếng cười sang sảng.

Tần Thiếu Vũ mang theo Thẩm Thiên Lăng nhảy xuống xe ngựa, cũng cười nói, “Đã lâu không gặp, ông chủ Hoàng biệt lai vô dạng.”

Xe ngựa trực tiếp dùng ở trong sân, cho nên cũng không nhìn thấy bảng hiệu. Thẩm Thiên Lăng hiếu kỳ nhìn xung quanh, muốn xem thử đây rốt cuộc là nơi nào.

“Là một gian tửu lâu.” Ông chủ Hoàng tri kỷ giải thích.

Tửu lâu được a! Thẩm Thiên Lăng nhất thời sảng khoái. Ven đường đều ở trong tiền trang, tú trang, dịch quán, hiệu cầm đồ, thậm chí còn có một nơi là tiêu cục, tuy có an toàn, nhưng tất nhiên không được thoải mái như tửu lâu, ít nhất không được ăn ngon!

Ở trong phòng rửa mặt xong, Thẩm Thiên Lăng nằm sấp trên giường, “Eo đau.”

“Ngồi lâu như vậy, đau là đúng rồi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngâm nước ấm trước?”

“Không!” Thẩm tiểu thụ rất có nguyên tắc, “Phải ăn dê nướng trước!” Nhất định không thể đảo loạn thứ tự, bằng không lúc tắm rửa không chừng sẽ té xỉu!

“Chíp!” Cục Bông cũng đứng ở trên bàn, ngưỡng đầu há miệng —— đói!

Tuy rằng chưa hoàn toàn thoái khỏi sầu khổ khi ly biệt, nhưng cơm vẫn phải ăn.

Thật không hổ là thiếu cung chủ của Truy Ảnh Cung, không bao giờ chịu thiệt!

Sân sau của tửu lâu rất lớn, vốn là sở hữu riêng của ông chủ Hoàng, lần này vừa lúc dùng để đặt giá nướng. Dê núi béo núc bóng loáng dưới ánh lửa, tản mát ra từng đợt hương thơm mê người, bên cạnh đặt rượu nho trong suốt của Tây Vực , tuy không tinh khiết và thơm bằng rượu Thiệu Hưng, không nồng bằng rượu trắng, nhưng lại có một hương vị thơm ngọt riêng biệt, uống vào cũng không choáng đầu, sau một lúc lâu, không chỉ Thẩm Thiên Lăng, ngay cả Tiểu Phượng Hoàng cũng uống không ít.

“Chíp!” Cục Bông sung sướng xoay vòng vòng.

Ám vệ kích động không thôi, đã lâu chưa thấy thiếu cung chủ không lo không sầu như thế, thật là đáng quý trọng!

Thiếu chút nữa chúng ta đã đến Đông Bắc bắt sói tuyết biết không!

“Chíp chíp chíp!” Cục Bông xoay đến không ngừng được.

Thẩm Thiên Lăng sửng sốt, “Không phải say rượu chứ?”

“Chíp!” Cục Bông thuận lợi vung cánh bay, sau khi lảo đảo vài bước, bẹp một tiếng ngồi xổm trên đất, thật choáng.

Má ơi, ám vệ vội vàng chạy đến, ôm thiếu cung chủ nhà mình lên.

Tiểu Phượng Hoàng mềm nhũn nằm trong lòng bàn tay ám vệ, thân thể xù lông cuộn lại, hiển nhiên đang ngủ rất ngon.

“Cũng ăn được không ít, ta mang nó về nghỉ ngơi.” Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười ôm lấy Tiểu Phượng Hoàng, lại dặn dò bảo mọi người đừng lớn tiếng quá, miễn cho quấy nhiễu đến những khách nhân khác trong khách sạn, rồi mới xoay người về khách phòng.

Hoàng lão ngũ thành thật nói, “Lúc trước vẫn nghe đồn về Thẩm công tử, lần này gặp được, quả thực không giống bình thường.”

Ám vệ tỏ vẻ khinh bỉ, chỗ nào không giống bình thường, rõ ràng cũng rất bình thường biết không!

Đằng vân giá vũ, hô phong hoán vũ, đó mới gọi là không giống bình thường, nhưng loại phàm phu tục tử như ngươi không có khả năng nhìn thấy, chỉ có chúng ta mới có thể, bởi vì chúng ta là người một nhà.

Kiêu ngạo ưỡn ngực.

“Lúc trước ông chủ Hoàng là người của Truy Ảnh Cung?” Thẩm Thiên Lăng vừa đi vừa hỏi.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, mở cửa phòng cho y, sau đó nói, “Lúc trước ở tại Thục trung bán kẹo đậu phộng, sau này bởi vì con ông vào thành Tây Lương buôn bán, vì thế cũng theo tới đây, cũng gần năm năm rồi.”

“Khó trách ta không biết.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nhưng trông rất tốt tính.” Cứ luôn cười, hơn nữa không phải là loại cười dối trá.

“Nếu người không tốt, ta cũng không mang ngươi tới đây.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta gọi nước tới cho ngươi tắm rửa, ngủ sớm chút đi.”

“Giờ không ngủ nổi.” Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt đau khổ nói, “Đầy bụng.”

Tần Thiếu Vũ bật cười, “Lại ăn nhiều?”

Thẩm tiểu thụ kháng nghị, cái gì gọi là “lại” ăn nhiều!

Nói như ta thường xuyên ăn nhiều lắm vậy.

Kỳ thật cũng không có.

Thật phiền.

“Không thì, mang ngươi ra ngoài một chút?” Tần Thiếu Vũ nói.

“Bị người khác thấy thì sao?” Thẩm Thiên Lăng nhắc nhở, “Dù sao chúng ta cũng âm thầm đến đây.”

“Chỉ đi dạo trong hậu viện một chút, tiêu thực sớm ngủ sớm.” Tần Thiếu Vũ nói, “Còn hơn buồn chán ở trong phòng.”

“Cũng được.” Tóm lại bên ngoài cũng đã tối đen, chắc sẽ không có ai thấy, vì thế Thẩm Thiên Lăng đặt Cục Bông vào ổ, sau khi nói một tiếng với ám vệ, liền cùng Tần Thiếu Vũ đi ra ngoài.

Ám vệ trên nóc nhà chậc chậc, nửa đêm trời tối chui vào góc, cung chủ quả thực vô sỉ.

Đương nhiên phu nhân thuần khiết như vậy, nhất định là bị bắt buộc, thật giống như tiểu bạch hoa bị hắc hùng tinh bắt giữ.

Chúng ta đều vô cùng đau lòng.

“Tối quá.” Thẩm Thiên Lăng vừa đi vừa lầm bầm.

Tần Thiếu Vũ bật cười, “Sao đột nhiên nói nhỏ như vậy, cũng không phải đi làm trộm.”


Trong hoàn cảnh này, cũng rất khó nói chuyện lớn tiếng a! Thẩm Thiên Lăng cảm thấy có chút không thú vị, vừa định gọi hắn về, Tần Thiếu Vũ lại dừng chân.

“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ nhẹ giọng nói, “Ngươi đoán.”

Thẩm tiểu thụ 囧囧, cái này phải đoán thế nào, ta cũng không phải đoán mệnh. Nửa đêm khẳng định không có chuyện tốt gì, Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, nói thử, “Có người đang yêu đương vụng trộm?”

Tần Thiếu Vũ bật cười, “Thì ra suốt ngày Lăng nhi đều nghĩ tới việc này.”

Thẩm Thiên Lăng giận dữ, “Ai nói!” Chỉ là mỗi lần ca và tẩu tử của y ra ngoài ban đêm là sẽ gặp phải màn xx, mình khó tránh sẽ phát tán tư duy một chút a. Huống hồ nửa đêm trèo tường yêu đương vụng trộm, loại giả thiết này quá mức hợp lí rồi biết không.

“Chỉ sợ còn không bằng yêu đương vụng trộm.” Tần Thiếu Vũ ra hiệu đừng lên tiếng, “Đi xem.”

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, ngoan ngoãn nắm tay hắn đi về phía trước, khi đến trước một tường viện, Tần Thiếu Vũ ôm ngang lấy y, phi thân nhảy vào.

Trong viện không có người canh gác, trong một gian phòng có ánh nền lờ mờ, loáng thoáng còn có tiếng rên rỉ như dã thú, tuy trong lòng sớm có chuẩn bị, nhưng Thẩm Thiên Lăng vẫn kinh hãi một hồi.

“Đừng sợ.” Tần Thiếu Vũ nắm chặt tay y.

Hai người đi đến trước cửa sổ, động tĩnh trong phòng cũng càng thêm rõ ràng. Nhìn xuyên qua cửa sổ đang mở rộng, chỉ thấy trong phòng có một chiếc giường sắt cực lớn, trên đó có một người bị thiết liên trói chặt, miệng bị bịt lại, trông vẫn còn trẻ, lại giống như bị trúng tà phát điên, đang gào rống dữ tợn.

Nửa đêm tối trời nhìn thấy cảnh tượng này, sau lưng không phải phát lạnh, Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ, mày hơi nhíu lại —— tình hình gì đây?

Tần Thiếu Vũ lắc đầu, dẫn Thẩm Thiên Lăng ra khỏi tiểu viện.

“Nơi này là chỗ của ông chủ Hoàng, sao ông ta lại trói người nọ lại?” Vừa đến được nơi an toàn, Thẩm Thiên Lăng lập tức hỏi.

“Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng xem tình hình vừa rồi, hắn đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mất khống chế.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cho nên mới phải trói lại.”

“Khó trách hôm nay khi gặp ông chủ Hoàng, thấy ông hình như có tâm sự.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ngươi biết người bị trói kia không?”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Biết, hắn là con của ông chủ Hoàng.”

“Thật sao?” Thẩm Thiên Lăng giật mình.

“Chắc là có nỗi khổ bất đắc dĩ gì đó, cũng không định cố ý giấu diếm chúng ta.” Tần Thiếu Vũ nói, “Không thì đã sớm nhốt hắn dưới đất, đâu còn ở sương phòng.”

“Không thì. . . ngày mai hỏi ông chủ Hoàng chút đi?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Không ai lại muốn con mình biến thành như vậy, nếu chúng ta đã đến đây, thì phải tận lực giúp đỡ mới đúng.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, vui vẻ ôm lấy y, “Lăng nhi thật là có tấm lòng Bồ Tát.”

“Nếu ta không nói, ngươi cũng sẽ giúp thôi.” Thẩm Thiên Lăng dựa vào đầu vai hắn rất nghiêm túc, “Cho nên ta phải nói trước, mới thấy được trong nhà đều là do ta làm chủ.” Thật khí phách.

Tần Thiếu Vũ bật cười, ôm y bước nhanh vào sân.

Vì thế ám vệ lại bắt đầu một đợt chậc chậc mới, cung chủ quá mức cơ khát rồi, đi đường nhanh như vậy, cũng không sợ té úp sấp sao.

Đương nhiên hắn có té xuống cũng không liên quan tới chúng ta, dù sao thì cũng đâu có quen.

Chỉ cần đừng làm té phu nhân là được.

Thân là ám vệ, chúng ta quả nhiên rất có nguyên tắc.

Nhịn không được vỗ tay.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thiên Lăng tỉnh dậy, dùng sức duỗi người.

Tần Thiếu Vũ đưa tay gãi gãi bụng y, “Gầy rồi.”

“Nhàm chán!” Thẩm tiểu thụ đẩy hắn ra, nhân loại dối trá các ngươi, ta sẽ không tin tưởng.

“Sao không ngủ nhiều thêm một chút.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chúng ta cũng không thể đi ra ngoài dạo, thức dậy cũng không có gì để làm.”

“Sao lại không có.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Rõ ràng là có chuyện của ông chủ Hoàng.”

“Vậy cũng phải nghĩ lý do trước chứ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bằng không nửa đêm, làm gì có đạo lý khách nhân chạy loạn trong nhà chủ nhân.”

Thẩm Thiên Lăng: . . .

Hình như nói cũng phải.

“Không thì, cứ nói Lăng nhi quan sát thiên tượng, tính được ha?” Tần Thiếu Vũ đề nghị.

Thẩm tiểu thụ kháng nghị, “Rất giả tạo đó!”

Tần Thiếu Vũ lại nói, “Vậy thì nói bởi vì chúng ta muốn dã hợp, tìm không thấy nơi thích hợp, cho nên mới —— ưm!”

“Dã cái đầu ngươi!” Thẩm Thiên Lăng dùng gối che mặt hắn lại, mặt đỏ tai hồng nói, “Đứng đắn một chút đi!”

Thật là phiền!

Trong lòng biết có nói với lưu manh này cũng chẳng được gì, Thẩm Thiên Lăng chủ động buông tay việc trao đổi với hắn, sau khi tự mình rửa mặt xong thì ra sân.

Cục Bông đã sớm thức dậy, lúc này đang ở trong viện ăn điểm tâm, nhìn qua tâm tình tốt hơn mấy ngày trước không ít.

Thẩm Thiên Lăng cảm khái, “Sớm biết thế, lúc trước đã sớm cho nó uống rượu rồi.” Buồn bực hết hai mươi ngày, gầy cả rồi —— tuy rằng kỳ thật cũng không ốm bao nhiêu.

“Chíp!” Cục Bông nhào vào trong lòng Thẩm Thiên Lăng.

“Ông chủ Hoàng đâu?” Thẩm Thiên Lăng hỏi ám vệ.

“Buổi sáng có đến một lần, thấy cung chủ và công tử đều đang nghỉ ngơi, thì lại quay về.” Ám vệ nói, “Tửu lâu này không tính nhỏ, mỗi ngày ông ta đều bận rộn rất nhiều việc.”

“Trước khi rời đi còn nói, giữa trưa muốn về cùng ăn đặc sản Tây Bắc.” Lại một ám vệ nói, “Tốt nhất công tử ăn điểm tâm ít một chút nha.”

“Đa tạ nhắc nhở.” Thẩm Thiên Lăng cười cười, định lúc giữa ngọ gặp mặt, xem thử có cơ hội hỏi hay không.

Nhưng hiện thực lại phát triển thuận lợi vượt xa tưởng tượng, bởi vì còn chưa đến một canh giờ, quản sự tửu lâu đã chạy tới, vội vã muốn tìm Tần Thiếu Vũ.

Quản sự họ Hoàng tên Tiến Bảo, là đệ đệ cùng cha khác mẹ với Hoàng lão ngũ, trước kia cũng làm việc tại Truy Ảnh Cung, sau này thì theo ca ca đến thành Tây Lương, đều quen biết với ám vệ.

“Cháu của ta sắp không được a!” Dưới tình thế cấp bách, Hoàng Tiến Bảo cũng không thể kiêng dè gì nữa, lôi kéo ám vệ nói năng lộn xộn, “Mau mời cung chủ đi cứu hắn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận