Edit: Spum-chan
Beta: Kaze
Trong ngự thư phòng, Mộ Hàn Dạ đang lật xem tấu chương, sau khi nghe tin khẽ nhíu mày, “Có quỷ?”
“An Bình Vương không nói tới việc này sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Chưa từng.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng lâm vào trầm mặc. Nếu Ngô Sơn nói thật, vậy thương lộ Tây vực kia chỉ sợ đã bị chặn hết mấy ngày. Chuyện lớn như thế, nhưng An Bình Vương lại chưa từng bẩm báo, dù thế nào cũng không thể nói rõ.
Sắc mặt Mộ Hàn Dạ trầm xuống như trong dự kiến, phái nội thị đi tuyên triệu Mộ Liệt Diễm.
“Ngoan, ra sau bình phong chờ đi.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ Thẩm Thiên Lăng.
Thẩm tiểu thụ nghẹn họng không biết nói gì, nam nhân của y thật sự ăn dấm chua đến không cần biết đạo lý.
Biểu tình của phu nhân thật khiến người ta đau lòng a… Ám vệ hung hăng xắn tay áo, chuẩn bị tùy thời xông lên đánh nhau với cung chủ, vô cùng trung thành và tận tâm.
Tần Thiếu Vũ lạnh lùng liếc nhìn bọn họ một cái.
Má ơi, hù chết người. Vật biểu tượng giang hồ đồng loạt giật mình, lập tức bắt đầu dùng tay quạt gió, ai nấy tỏ vẻ Ngự Thư Phòng nóng quá đi, xắn tay áo cũng không mát mẻ được chút nào, chúng ta đều rất muốn ở trần.
Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, xoay người ra sau bình phong —— tuy không nhìn thấy bên ngoài, nhưng có thể nghe được mọi chuyện, cũng không sao cả.
“Vương huynh.” Một lát sau, Mộ Liệt Diễm cùng nội thị đến Ngự Thư Phòng, đẩy cửa thấy bên trong đứng đầy người, không khỏi kinh ngạc một trận.
Mộ Hàn Dạ ngồi trên long ỷ, nhìn hắn không nói một câu.
Tim Mộ Liệt Diễm đập như nổi trống, sắc mặt cũng trắng bệch, cảm thấy cả người đều không thoải mái. Loại ánh mắt này, đừng nói là thật sự định đưa mình đến Sở quốc ngồi tù nha.
“Thương lộ Tây vực là chuyện gì vậy?” Sau một lát, Mộ Hàn Dạ rốt cục mở miệng.
“Thương, thương lộ Tây vực?” Mộ Liệt Diễm nghe vậy sửng sốt, trong đầu nhanh chóng xẹt qua lời Tần Thiếu Vũ nói lần trước, muốn đưa một “hoàng thân quốc thích vô tích sự” đến Sở quốc làm con tin. Cho nên lúc này đương nhiên cho rằng, Mộ Hàn Dạ nhất định đang khảo nghiệm học thức của mình ra sao, có hữu dụng hay không.
Nhưng… hắn thật sự vô dụng đó a! Trán Mộ Liệt Diễm lấm tấm mồ hôi, miệng ấp úng, thật lâu cũng không nói được câu nào.
Nhưng bộ dáng này của hắn, rơi vào trong mắt Mộ Hàn Dạ hiển nhiên có một tầng hàm ý khác, chỉ cho là thương lộ Tây vực thật sự có vấn đề, vì thế giận tím mặt vỗ bàn đứng lên, “Nói!”
Những người trong phòng không ngờ hắn sẽ phản ứng mạnh như vậy, đều bị kinh ngạc một hồi, ngay cả Thẩm Thiên Lăng sau bình phong cũng suýt bị sặc nước trà. Mộ Liệt Diễm thì càng không cần nói, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng đầu gối thì như nhũn ra, “Bộp” một tiếng liền quỳ trên mặt đất, hoàn toàn không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Mộ Hàn Dạ âm trầm, trong phòng lặng ngắt như tờ, gần như ngay cả không khí cũng bị ngưng đọng, chỉ có thể nghe tiếng răng Mộ Liệt Diễm run rẩy đập vào nhau.
Ám vệ thầm lắc đầu, cho nên mới nói cha mẹ sinh con trời sinh tính. Tuy đều là người Mộ gia, nhưng ngoại trừ gương mặt có vài điểm mơ hồ giống nhau, thì người này nào có nửa phần bóng dáng của Thất Tuyệt Vương.
Thẩm Thiên Lăng ở sau bình phong nghe hồi lâu, cũng không thấy bên ngoài có động tĩnh gì, vừa tự hỏi có nên ra ngoài giảng hòa hay không, thì Mộ Liệt Diễm lại đột nhiên lớn tiếng nói, “Thương lộ Tây vực nằm ở biên cảnh phía Tây của Thất Tuyệt quốc, uốn lượn xuyên qua sa mạc A Tháp Na, Bắc giáp các nước La Sát, Hồi, Khảm, địa thế cực kỳ quan trọng.”
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sửng sốt, giờ đã là lúc nào rồi, sao còn nói tới đề tài địa lý.
Ám vệ cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo (*) ra làm sao, thầm nói trong lòng hay là tiểu vương gia này bị dọa sợ quá, đầu óc hồ đồ luôn rồi?
Mộ Hàn Dạ nhíu mày, “Tiếp đó thì sao?”
“Tiếp đó, tiếp, tiếp đó… Ta thật sự nhớ không nổi a, khi phu tử lên lớp ta chưa từng nghe hết bài giảng nào, vương huynh tha mạng a.” Mộ Liệt Diễm khóc rống đến chảy nước mắt, “Chỉ cần không đưa ta đến Sở quốc làm con tin, sau này ta nhất định sẽ đọc sách đàng hoàng, không phơi lưới bắt cá nữa… Vương huynh, ba tháng sau ngươi hẳn kiểm tra ta a…” Quả thực bi thương muốn chết.
Tần Thiếu Vũ nhịn cười, khẽ liếc Mộ Hàn Dạ một cái.
Mộ Liệt Diễm gần như khóc đến sắp ngất xỉu.
Đối mặt với cảnh lộn xộn thế này, Mộ Hàn Dạ cũng có chút dở khóc dở cười, “Đứng lên trước đi, ngồi nói chuyện.”
Đầu gối Mộ Liệt Diễm như nhũn ra, ám vệ đi tới nâng hắn dậy, lấy ghế nhét xuống mông.
“Gần đây thương lộ Tây vực có gì khác thường không?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
Mộ Liệt Diễm vội vàng lắc đầu, “Không có.”
Mộ Hàn Dạ cười lạnh, “Ngươi ngược lại không cần nghĩ ngợi a.”
Mộ Liệt Diễm nhanh chóng bày ra biểu tình khổ sở suy nghĩa, sau một lúc lâu lắc đầu, “Không có.”
Ám vệ đỡ trán, có thể ngốc đến như vậy cũng thật hiếm gặp.
“Thật sự không có?” Mộ Hàn Dạ lại hỏi một lần.
Có ta cũng không biết đâu. Mộ Liệt Diễm rất muốn đi nhà xí, vẻ mặt cầu xin nói, “Ta chưa từng hỏi phụ thân mấy việc đó.”
Mộ Hàn Dạ lắc đầu, tiện tay rót ly trà lạnh dập lửa.
“Đúng rồi, tháng trước có một đội thương nhân Tây vực đến quân doanh gây chuyện, hình như là vì mất hàng hóa trong sa mạc.” Vì biểu hiện bản thân kỳ thật còn có chút hữu dụng, Mộ Liệt Diễm cuối cùng cũng nhớ ra một việc.
“Thương nhân Tây vực mất hàng, sao lại đến quân doanh gây chuyện?” Mộ Hàn Dạ nghe vậy nhíu mày.
Mộ Liệt Diễm gật đầu, “Vô cùng chính xác, ta chính tai nghe được.”
“Sau đó thì sao?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
“Sau đó phụ thân liền đuổi ta đi.” Mộ Liệt Diễm thành thật nói, “Phu tử còn đang chờ ta về lên lớp.”
Mộ Hàn Dạ ngẩng đầu cùng Tần Thiếu Vũ liếc nhau, đều cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ. Quân doanh cũng không phải tiêu cục, có liên quan gì đến chuyện thương nhân mất hàng?
“Vương huynh.” Không khí trong phòng rất khác lạ, Mộ Liệt Diễm dè dặt gọi, rất chột dạ.
“Lần này trở về, ngoại trừ lá thư này, Vương thúc còn nói gì với ngươi không?” Mộ Hàn Dạ tiếp tục hỏi.
Mộ Liệt Diễm lắc đầu, “Không có, gần đây hình như phụ thân rất bận rộn, không hề đếm xỉa tới ta, thậm chí còn bảo ta ở cùng mẫu thân thêm mấy ngày, đợi vào thu rồi hãy về.”
Lúc này cũng chỉ mới tháng tư, tám tháng lập thu, một gậy tre không khỏi chống quá xa rồi. Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày, đây là cố ý muốn đưa con mình rời đi?
“Lui xuống trước đi.” Mộ Hàn Dạ cũng không hỏi nhiều.
“Dạ.” Mộ Liệt Diễm đứng lên, lo sợ không yên nói, “Ta còn phải đến Sở quốc không?”
Mộ Hàn Dạ giương mắt nói, “Phải xem biểu hiện sau này của ngươi.”
Mộ Liệt Diễm vội vàng gật đầu, “Vương huynh yên tâm, sau này biểu hiện của ta nhất định sẽ thật tốt.”
Mộ Hàn Dạ phất phất tay, đánh bay hắn ra ngoài.
Thẩm Thiên Lăng từ sau bình phong đi ra, nói với Mộ Hàn Dạ, “Thất Tuyệt Vương thấy thế nào?”
“Trước đây A Diễm đến biên quan, là vì hắn ở trong thành quá hoành hành ngang ngược, Vương thúc mới phải đưa người đến bên cạnh tự mình quản giáo.” Mộ Hàn Dạ nói, “Hai năm này, tuy A Diễm vẫn luôn lén lút chạy về, nhưng mỗi lần nhiều nhất cũng chỉ đến mười ngày, là trong quân doanh sẽ có người tới đón, đừng nói chi tới ở ba đến năm tháng lâu như vậy.”
“Cho nên, lần này An Bình Vương là có ý để hắn về?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Mộ Hàn Dạ gật đầu, như có điều suy nghĩ nói, “Chặn thương lộ lại không bẩm báo, không quan tâm tới A Diễm, thật không giống tính cách Vương thúc, bên trong tất nhiên có ẩn tình.”
“Không thì viết phong thư hỏi xem?” Thẩm Thiên Lăng đề nghị.
“Nếu là cố ý, vậy viết thư có ích lợi gì.” Mộ Hàn Dạ đứng lên, “Ta muốn đích thân đến biên quan một chuyến.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Ta đi cùng Mộ huynh”
Mộ Hàn Dạ cười cười, “Đa tạ.”
Căn bản là không cần cảm tạ a! Ám vệ ở trong lòng siết chặt nắm tay, thân là danh môn chính phái, xưa nay chúng ta đã luôn hành hiệp trượng nghĩa vậy rồi, ngươi cảm nhận chút đi.
Nếu đã hạ quyết tâm, vậy cũng không cần tiếp tục kéo dài. Ba ngày sau, đoàn người Tần Thiếu Vũ cùng Mộ Hàn Dạ, khởi hành đến biên cảnh Thành Lạc Nhật.
Sau lần Tây chinh lần trước, Thẩm Thiên Lăng chưa từng được tới đại mạc. Lần này sau khi ra khỏi Vương Thành Thất Tuyệt, thấy cát vàng bao la hùng vĩ, trong lòng cũng thấy vui sướng rất nhiều.
“Chạy một lát không?” Tần Thiếu Vũ hỏi y.
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, nụ cười dưới hoàng hôn ấm áp mà đơn thuần.
Vì thế trái tim Tần Thiếu Vũ cũng mềm mại theo, đem người ôm chặt, một tay vung roi ngựa, Đạp Tuyết Bạch lập tức tựa như tên nhọn rời cung, hí dài một tiếng bốn vó vọt lên phóng về phía trước. Gió mạnh Tây Bắc ngàn năm tĩnh mịch phần phật thổi qua hai má, giống như có thể xua tan hết thảy lo lắng, bất an
Trong xe ngựa, Mộ Hàn Dạ buông màn, khinh bỉ nói, “Vừa nhìn là biết thường ngày bị gò bó ở Thục Trung, muốn phóng ngựa cũng không tìm được chỗ.”
Hoàng Đại Tiên buồn cười, “Đường đường là vua của một nước, cũng thích nói xấu sau lưng người ta?”
“Sao có thể là sau lưng, ta là đường đường chính chính nói với A Hoàng mà.” Mộ Hàn Dạ múc một chén canh ngân nhĩ, từng thìa từng thìa đút cho hắn.
Hoàng Đại Tiên tuy rất muốn tự mình ăn, nhưng suy xét đến tính biến thái của hắn, thì vẫn cố sức phối hợp, tránh lại kéo ra các loại yêu cầu kỳ quái.
Kỳ thật trong hành động lần này, Mộ Hàn Dạ rất muốn để Hoàng Đại Tiên ở lại trong cung không dẫn ra ngoài, dù sao thân thể trúng độc cũng rất suy yếu, theo lý nên an dưỡng đàng hoàng mới tốt. Nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được, đành phải đồng ý để hắn đi cùng.
Hoàn toàn không đành lòng cự tuyệt, quả thật là có tiềm chất làm hôn quân a… Thất Tuyệt Vương chậc chậc lắc đầu.
Mấy ngày sau đường xá đều cực kỳ thuận lợi —— trên thực tế cũng rất khó không thuận lợi, thứ nhất đây vẫn là cảnh nội Thất Tuyệt quốc, chắc chắn không mấy ai dám cướp thánh giá của Mộ Hàn Dạ; thứ hai cho dù thật sự muốn thánh giá, thì cũng phải suy xét đến Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng đi theo. Cộng hết mấy người này lại, sức chiến đấu quả thật đột phá trời xanh, có đồ ngu mới dám gác cổ lên đao, đừng nói chi còn có thêm Phượng Hoàng mắt biết bắn ra sét.
Chỉ nghe chút thôi đã sợ són cả ra quần.
Cục Bông úp trong lòng ám vệ, há miệng ngủ khò khò, nhìn thật ngốc. Đại Phượng Hoàng xoay quanh giữa không trung, vẫn lãnh diễm hoa lệ như trước.
Quả thật là huynh đệ ruột a. Ám vệ phát huy đầy đủ tiềm chất fan não tàn. Trông giống như đúc thiếu cung chủ nhà ta.
“Chíp!” Cục Bông đang mơ mơ màng màng đá vuốt, mơ thấy mình lướt gió bay cao đến chín vạn dặm.
Vô cùng oai phong.
Hôm nay lúc gần tới hoàng hôn, mọi người rốt cục đến được Thành Lạc Nhật. Tường thành màu xanh ánh lên sắc hồng nền trời, bao la hùng vĩ nói không nên lời.
“Tham kiến Vương Thượng.” An Bình Vương sớm đã dẫn quân cung nghênh ngoài cửa thành, quân thiết kỵ đều mặc hắc giáp đen thuần, túc mục mà trang nghiêm.
“Miễn lễ.” Mộ Hàn Dạ mang theo Hoàng Đại Tiên xoay người xuống ngựa, “Vương thúc biệt lai vô dạng?”
An Bình Vương mặt mày ủ dột, chỉ chỉ cổ họng mình, rồi liếc nhìn phó tướng.
“Hồi Vương Thượng, gần đây Vương gia nhiễm phong hàn, bị mất tiếng.” Phó tướng vội vàng giải thích.
Thẩm Thiên Lăng đã tò mò cả một đường, lúc này rốt cục thấy được An Bình Vương, chỉ thấy ông khoảng chừng năm mươi tuổi, tóc có lẫn màu xám trắng, trên mặt lại không có vết nhăn nào, mặt mày hồng hào dáng người khôi ngô, vừa nhìn là biết người tập võ.
“Có tìm quân y xem qua chưa?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
“Xem rồi, cũng đã kê đơn.” Phó tướng nói, “Mới uống hai ba ngày, chắc còn chưa có hiệu quả.”
“Vương thúc cần phải phải bảo trọng thân thể.” Mộ Hàn Dạ nói, “An nguy biên cảnh Thất Tuyệt quốc, hoàn toàn dựa vào một mình vương thúc.” Lời này ít nhiều có vài phần khuếch đại, thân là quân vương, tất nhiên không thể giao hết mọi trách nhiệm cho cùng một người. Nhưng là người thì đều thích nghe lời hay, cho nên sắc mặt An Bình Vương cũng càng thêm hồng nhuận.
Thành Lạc Nhật vốn chỉ là một thôn nhỏ, sau này bởi vì có vị trí quân sự quan trọng, nên Mộ Hàn Dạ liền để An Bình Vương dẫn quân đến đây, rầm rộ xây nên tòa thành đá xanh này. Khác với thành trì bình thường, người trong Thành Lạc Nhật có tám chín phần đều là gia quyến của quan binh tướng sĩ, chịu ảnh hưởng của quân kỷ, không khí cũng nghiêm túc hơn rất nhiều.
Bởi vì lần này Mộ Hàn Dạ không dẫn theo nhiều người, cho nên cũng không đến dịch quán, trực tiếp vào ở trong phủ An Bình Vương. Liên tiếp chạy mấy ngày đường, Thẩm Thiên Lăng chỉ thấy eo đau lưng mỏi, vào phòng lập tức nằm ngửa lên giường, lầm bầm như heo con.
Tần Thiếu Vũ bị chọc cười, ôm người ngồi dậy.
“Ngươi thấy An Bình Vương thế nào?” Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn.
“Mới gặp một lần, chưa nói câu nào hết, sao có thể thấy thế nào.” Tần Thiếu Vũ nhéo mũi y, “Lăng nhi lại không tính kế giúp ta.”
“Đừng có lộn xộn.” Thẩm Thiên Lăng đánh tay hắn xuống, “Mới đó mà giờ đã không thể nói chuyện, ngươi không cảm thấy có chút kỳ quái sao?”
“Có ý gì?” Tần Thiếu Vũ nhướn mày.
“Nếu An Bình Vương thật sự giấu diếm làm chuyện gì, vậy dù có nói dối hay cỡ nào, thì nhiều lời chắn chắn lộ sơ hở, dựa theo độ khôn khéo của Thất Tuyệt Vương, không thể nhìn không ra.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Mà muốn không lòi đuôi, biện pháp đơn giản nhất chính là giả như không thể nói chuyện.”
“Ngươi nghi ông ta giả vờ sao?” Tần Thiếu Vũ nói.
“Cũng không phải nghi ngờ, dọc đường đi nghe được không ít sự tích của ông, luôn cảm thấy nhất định là anh hùng.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nếu thật sự nghi ngờ, ta đã nói với Thất Tuyệt Vương rồi, không chỉ nói với ngươi đâu.”
“Việc mất tiếng, quả thật có chút không thích hợp.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng ngươi ta có thể nghĩ đến, Mộ huynh tất nhiên cũng có thể, chúng ta là khách, không tiện can thiệp quá nhiều.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, “Chỗ ta có thuốc trị cổ họng nè, Diệp đại ca cho ta, một viên là tốt ngay.”
Ánh mắt Tần Thiếu Vũ ý vị thâm trường.
Thẩm Thiên Lăng ngẩn người, sau đó cả giận nói, “Trúng phong hàn cũng sẽ bị khàn giọng đó!” Cũng không phải chỉ có một loại khả nâng là xx đến kêu khàn cổ đâu.
Đây là biểu tình gặp quỷ gì hả.
Nam nhân của y quả là lưu manh!
“Diệp Cẩn còn cho ngươi thuốc gì nữa?” Tần Thiếu Vũ đem người ôm lấy, để y ngồi trên đùi mình.
“Ai cần ngươi lo.” Thẩm tiểu thụ hừ hừ.
“Nói.” Tần Thiếu Vũ chọt chọt bụng y.
Thẩm Thiên Lăng bị nhột né tránh một hồi, sau đó nghiêm túc nói, “Thuốc không lên được.”
Tần Thiếu Vũ: …
“Là thật đó.” Thẩm Thiên Lăng lấy ra cái bình nhỏ từ trong tay áo, “Chính là cái này.”
“Ngươi lấy thứ này làm gì!” Tần Thiếu Vũ kinh hãi, còn dám mang theo bên người.
“Đánh lưu manh.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Diệp đại ca dạy ta, nếu gặp phải kẻ háo sắc thì rắc lên mặt hắn, một lọ ít nhất có hiệu quả hai năm!” Quả là hung tàn.
“Tịch thu.” Tần Thiếu Vũ không thèm giải thích liền đoạt mất.
Thẩm tiểu thụ có ý cướp về, kết quả tất nhiên không làm được.
“Có người dám mơ ước ngươi, ta nhất định sẽ thiến hắn, cần gì đến lượt ngươi động thủ.” Tần Thiếu Vũ ném cái bình cho ám vệ ngoài cửa sổ, “Giữ dùm Lăng nhi đi.”
“Dạ.” Ám vệ tìm một mảnh vải to bọc mấy lớp, mãi đến khi chắc chắn sẽ không bị đổ mới yên tâm.
Mỗi ngày Diệp cốc chủ toàn nghiên cứu những thứ đáng sợ, thật hung tàn, có thể so với Tả hộ pháp.
Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng yên lặng kháng nghị.
“Ngoan, lần sau không cho lấy thứ này, ngươi cũng không có võ công, lỡ dính vào người thì làm sao.” Tần Thiếu Vũ lau tay cho y.
“Ta đâu có ngốc đến vậy!” Thẩm tiểu thụ giận.
“Lăng nhi đương nhiên không ngốc.” Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ y, “Dẫn ngươi vào thành đi dạo?”
“Trời tối rồi, còn đi dạo ở đâu.” Thẩm Thiên Lăng không mấy hưng trí, mau trả độc dược lại cho ta!
“Chúng ta đi ngắm sao.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nơi này địa thế cao, có thể nhìn thấy dải ngân hà sáng nhất.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Nghe qua có hơi lãng mạn đó.
“Có đi không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng vui vẻ gật đầu.
Tần Thiếu Vũ cười cười, tùy tay lấy một tấm áo choàng, dẫn theo y ra khỏi vương phủ.
Mà phía khác, Mộ Hàn Dạ đang lật xem hồ sơ trong thư phòng.
Biên cảnh lạnh hơn Vương Thành, Hoàng Đại Tiên choàng y phục cho hắn, “Muộn lắm rồi.”
“Mệt sao?” Mộ Hàn Dạ nắm tay hắn.
“Không mệt, chỉ nhắc nhở ngươi phải nghỉ ngơi sớm.” Hoàng Đại Tiên ngồi bên cạnh hắn, “Đang xem cái gì?”
“Hồ sơ hằng ngày gần đây.” Mộ Hàn Dạ nói, “Muốn xem thử có gì khác thường hay không.”
“Vậy sao rồi?” Hoàng Đại Tiên hỏi.
“Tạm thời còn chưa có phát hiện gì.” Mộ Hàn Dạ đặt quyển sách trong tay lên bàn, “Dựa theo tác phong làm việc của vương thúc, điều này cũng là trong dự kiến.”
“Vậy hiện tại phải làm sao?” Hoàng Đại Tiên hỏi.
“Lúc này bị mất tiếng, nhất định có vấn đề.” Mộ Hàn Dạ cười cười, “Nhưng ngược lại cũng xem là chuyện tốt.”
“Chuyện tốt?” Hoàng Đại Tiên khó hiểu.
Mộ Hàn Dạ nói, “Vương thúc là con hồ ly già, người bên cạnh ông sao lại không phải.”
Hoàng Đại Tiên sáng tỏ, “Ngươi muốn xuống tay từ phó tướng?”
“Lưu Chấn ở biên quan trấn thủ nhiều năm, chuyện hắn biết nhất định không ít hơn vương thúc.” Mộ Hàn Dạ nói, “Hơn nữa quan trọng là, có mấy lời ta còn đắn đo chưa thể hỏi Vương thúc, nhưng nếu hỏi hắn thì lại khác.”
“Nếu vậy, sao An Bình Vương còn phải giả câm vờ điếc?” Hoàng Đại Tiên có chút hiểu không nổi, “Nếu chúng ta đã đến biên quan rồi, tất nhiên không thể cái gì cũng không quan tâm, cho dù ông không muốn nói, cũng không ngăn được ngươi hỏi người khác.” Hơn nữa hỏi người khác có lẽ còn có thể hỏi ra nhiều thứ hơn, vậy giả như mất tiếng rốt cuộc có ích lợi gì?
“Có lẽ có vài việc ông khó nói ra miệng, hoặc có lẽ ông thật sự bị nhiễm phong hàn mà mất tiếng.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nhưng hiện tại kết luận thì hơi sớm, ít nhất cũng phải để ngày mai rồi nói.”
“Ừ.” Hoàng Đại Tiên gật đầu.
“Ngủ trước đi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Chờ ta xem xong mấy hồ sơ này, thì sẽ về cùng ngươi.”
“Không buồn ngủ.” Hoàng Đại Tiên ngồi ở một bên, “Ngươi làm việc của ngươi đi, không cần để ý đến ta.”
Mộ Hàn Dạ hài lòng cảm khái, “A Hoàng thật là si mê bổn vương.”
Hoàng Đại Tiên: …
Mộ Hàn Dạ lại đề nghị, “Không bằng A Hoàng mài mực cho ta đi?”
Hoàng Đại Tiên ngạc nhiên, “Ngươi lại không cần viết chữ, mài mực làm gì?”
Mộ Hàn Dạ bừng bừng hưng trí nói, “Nghe nói Trung Nguyên có một câu, gọi là hồng tụ thiêm hương (*).”
(*) Hồng Tụ Thiêm Hương: Câu này là câu thành ngữ cổ, Hiểu ngắn gọn là “Hồng nhan thêm hương”, Hồng tụ: nói về những thiếu nữ áo quần xinh tươi diễm lệ. Nghĩa ban đầu là thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt thêm hương. Ý chỉ nhưng người có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh. (Mà trong đây thì là nam nhân xinh đẹp~) — Theo Đông Phong
Hoàng Đại Tiên dứt khoát đứng lên, “Ta đi ngủ trước, ngươi —— “
“Ta tất nhiên sớm về phòng!” Mộ Hàn Dạ hai mắt tỏa sáng cắt lời hắn.
Hoàng Đại Tiên bình tĩnh quay đầu, “Ý của ta là, đêm nay ngươi không về cũng được.”
Thất Tuyệt Vương anh tuấn lại bị tổn thương.
Hoàng Đại Tiên đẩy cửa ra khỏi thư phòng.
“Chíp!” Cục Bông từ trên trời giáng xuống, vừa vặn rớt vào lòng hắn.
Hoàng Đại Tiên đầu tiên là hoảng sợ, sau đó thì bật cười, “Ngươi từ đâu chạy ra vậy.”
“Chíp!” Lông trên người Cục Bông rối bù, tức giận chỉ vào giữa không trung.
Phượng Hoàng bảy màu giang cánh bay lượn phía chân trời, cắt ra một đường ánh trăng ngân bạch.
Cục Bông giận dữ đập đập hai cánh ngắn, ta cũng biết bay chứ bộ!
Hoàng Đại Tiên xoa xoa đầu nó, ôm về phòng ngủ.
Ám vệ ở trên nóc nhà thở dài, lại bắt đầu tháng ngày tá túc chung quanh không nhà để về a… Thiếu cung chủ quả thực đáng thương.
Cũng không biết phu nhân đi đâu rồi.
“Hắt xì!” Thẩm Thiên Lăng đánh hắt xì.
“Lạnh?” Tần Thiếu Vũ phủ thêm áo choàng cho y.
Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, cùng hắn sánh vai ngồi trên cồn cát ngắm sao trời.
“Còn nhớ không, lúc trước chúng ta cùng nhau cải trang đến doanh trại của địch ở Mạc Bắc?” Tần Thiếu Vũ nắn nắn ngón tay y.
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng cảm khái, “Thời gian qua thật nhanh, giống như chỉ là chuyện vừa xảy ra hôm qua.”
Tần Thiếu Vũ nói, “Lúc ấy còn nói nếu lần sau lại đến đại mạc, chắn chắn chỉ vì uống rượu ngắm trăng, không ngờ giờ lại gặp phiền phức”
“Kỳ thật cũng không tệ.” Thẩm Thiên Lăng ôm cánh tay hắn, “Ít nhất hiện tại có thể yên tĩnh, không nghĩ đến mấy chuyện loạn thất bát tao nữa.”
“Hối hận sao?” Tần Thiếu Vũ đột nhiên hỏi.
“Hả?” Thẩm Thiên Lăng sửng sốt.
“Hối hận ở lại với ta.” Tần Thiếu Vũ nhìn y.
Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Chưa từng.”
Tần Thiếu Vũ cười khẽ, cúi đầu hôn trán y, “Ngoan.”
Thẩm Thiên Lăng nhắm mắt lại, lười biếng tựa vào hắn.
Ánh trăng sáng tỏ, khiến mọi vậy thế gian đều phủ lên một tầng ánh sáng màu trắng bạc rực rỡ. Trong hoàn cảnh này, lời tâm tình sẽ càng thêm dịu dàng, vì thế Thẩm tiểu thụ dưới tình huống không hay không biết, bị đặt nằm trên sa mạc.
Tần Thiếu Vũ xoay người đè lại, cúi đầu hôn lên cánh môi nhạt màu kia.
“Ngươi, ngươi chờ một chút!” Thẩm Thiên Lăng dùng sức đẩy hắn ra, cảnh giác nói, “Chỉ hôn một cái, đúng không?”
Tần Thiếu Vũ bật cười, “Đến nước này rồi còn có thể cò kè mặc cả?”
Vì sao không thể, ngươi lưu manh vậy mà! Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc, “Nhiều nhất chỉ cho ngươi sờ bụng thôi.” Đã nhân nhượng lắm rồi!
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Không đủ.”
Thẩm Thiên Lăng tận tình khuyên bảo, “Làm người không thể quá tham lam, ngươi có chưa từng nghe chuyện rắn muốn nuốt voi sao? Ngày xưa có… ưm!”
“Ngày xưa có một tiểu yêu tinh.” Tần Thiếu Vũ tháo đai lưng của y ra, “Nửa đêm không ngoan ngoãn tu luyện, lén chạy ra ngoài đi tầm hoan.”
Thẩm tiểu thụ bi phẫn, rõ ràng là ngươi đang tầm hoan ta mà!
“Có chút bộ dáng yêu tinh đi nào.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa hai má y.
Thiếu hiệp ngươi thật có nhiều yêu cầu! Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, sau đó nhe răng trợn mắt nhìn hắn.
Tần Thiếu Vũ: …
Ánh mắt Thẩm tiểu thụ vô cùng nghiêm túc, ngươi lại chưa nói nhất định phải là hồ ly tinh, vừa rồi là yêu tinh ăn người, cũng không sai mà.
Tần Thiếu Vũ trải áo choàng da gấu ra, ôm y đặt lên đó.
Khó trách, đã nói thời tiết không lạnh lắm, ra ngoài cần gì phải mang theo cái này, thì ra đã sớm tính toán rồi!
Thẩm tiểu thụ căm giận.
Sớm biết vậy, đã không đến rồi!
Thiệt thòi quá đi.