Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Edit & Beta: Spum-chan

Ban đêm, trong Vô Tuyết Môn.

“Ca.” Ngâm Lạc Tuyết ngồi bên hồ nước nóng, “Hôm nay là Lễ Hoa thần, dân chúng trong thành có đưa rượu đào hoa mới nhưỡng tới, muốn thử một chút không?”

“Ừ.” Ngâm Vô Sương dựa vào vách hồ, trông có vẻ lười biếng, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngâm Lạc Tuyết đứng lên đi ra ngoài, xung quanh bỗng chốc yên tĩnh lại, chỉ có tiếng nước rơi xuống tí tách. Sau một lúc lâu, lại có tiếng bước chân vang lên, bước đi nặng nề hơn không ít, Ngâm Vô Sương khẽ nhíu mày, tay phải theo bản năng cầm lấy ngoại bào ở bên cạnh choàng lên người, nhưng sau một hồi trầm tĩnh lại, gương mặt y bỗng hiện chút ý cười.

Liên Thành Cô Nguyệt vừa đẩy cửa ra, chỉ thấy trong màn hơi nước mờ mịt của suối nước nóng, có một người đang tựa vào thành hồ ngồi đưa lưng về phía mình. Tiết y bằng lụa trắng đã thấm ướt, đang dán chặt nơi đầu vai, mái tóc đen dài tùy ý cột lên, để lộ cần cổ trắng nõn, khiến người ta nhịn không được muốn…… cắn một cái.

Vì thế hắn liền đi nhanh qua, từ phía sau ôm chặt bờ vai y, thật sự cúi đầu cắn một cái.

Tất nhiên sẽ không quá mạnh, nhưng cũng không phải nhẹ, vươn đầu lưỡi liếm liếm dấu răng nhợt nhạt kia, Liên Thành Cô Nguyệt ghé vào tai y nhỏ giọng thì thầm, “Có nhớ ta không?”

“Không có.” Ngâm Vô Sương tránh khỏi cái ôm của hắn, thuận thế trốn qua bên kia, vạt tiết y ở theo dòng nước trượt xuống, để lộ bả vai mảnh khảnh tinh xảo.

Liên thành Cô Nguyệt đứng lên, loáng cái đã cởi ngoại bào của mình ra.

Ngâm Vô Sương nhướn mày, “Coi chừng ta đánh ngươi ra ngoài đó.”

Liên Thành Cô Nguyệt bước xuống nước, kéo y vào trong lòng, thở dài nói, “Rốt cuộc cũng trở về.”

Nghe giọng của hắn có hơi khàn khàn, khóe miệng Ngâm Vô Sương cong lên, “Đánh trận xong rồi?”

“Ừ.” Liên Thành Cô Nguyệt vuốt thẳng lại mấy lọn tóc rối cho y, “Ta đã lấy được bản đồ Nam Hải, vài ngày nữa sẽ dẫn ngươi đi tìm Quỷ Thủ tiền bối.”

“Ta –”

“Nghe lời.” Liên Thành Cô Nguyệt hiếm khi cắt lời y.

Ngâm Vô Sương khẽ nhíu mày.

“Coi như là vì ta.” Liên thành Cô Nguyệt hạ xuống một nụ hôn trên đầu vai y, “Có được không?”

Ngâm Vô Sương nhắm mắt tựa vào trong ngực hắn, không nói gì, nhưng cũng không cự tuyệt.

Liên Thành Cô Nguyệt kéo tay phải của y qua, kiểm tra mạch đập, sau đó nói, “Ổn định hơn trước kia nhiều.”

“Ừm.” Ngâm Vô Sương thu tay lại, “Có chuyện muốn hỏi ngươi.”

“Chuyện gì?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.

Ngâm Vô Sương có chút khó hiểu nói, “Sao mẹ ngươi lại tặng lạp xưởng cho ta?” Nói thẳng ra, làm giang hồ đệ nhất mỹ nhân, đời này y đã nhận được vô số kỳ trân dị bảo, ngay cả Huyết san hô dưới biển sâu vô cùng hiếm lạ với người thường, thì ở Vô Tuyết Môn cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng để trang trí khách phòng. Nhưng đây vẫn là lần đầu được nhận được lạp xưởng và cá mặn, tiểu tư mang đồ đến lại không nói rõ nguyên do, chỉ nói là lão phu nhân cố ý làm, bảo y cần phải ăn hết, sau đó thì co giò chạy mất — bởi vì Ngâm môn chủ trong truyền thuyết rất hung hãn, hắn sợ bị đánh.

Vì thế đối với mấy dây lạp xưởng kia, Ngâm Vô Sương khó hiểu hết ba ngày.

Ngâm Lạc Tuyết thuận tay cầm một khối lên liếm liếm sau đó nói, “Hình như là lạp xưởng á.”

Ngâm Vô Sương:……

Dĩ nhiên y biết.

“Còn có một lá thư.” Ngâm Lạc Tuyết mở ra nhìn lướt qua, “À, là Thập Tam Nương viết, nói ngươi phải ăn hết đó, hai tháng sau sẽ đưa cái mới tới.”

Tâm tình Ngâm Vô Sương rất phức tạp, còn có cái mới nữa sao?

Ngâm Lạc Tuyết dò hỏi, “Hay là ta bảo đầu bếp nấu lên nha?”

Ngâm Vô Sương:……

……

Vì thế vào buổi tối, trong nhà ăn của Vô Tuyết Môn, ngoại trừ cơm cháo và điểm tâm thường ngày, ở giữa còn bày ra một đĩa lạp xưởng hấp, đỏ au bóng loáng như bôi mỡ, chẳng hợp với màu rau xanh tuyết trắng xung quanh tẹo nào.

Sau một lúc lâu, Ngâm Lạc Tuyết dùng đũa đẩy đẩy, “Ca à, ngươi ăn đi chứ.” Sao cứ nhìn chằm chằm hoài vậy.

Ngâm Vô Sương gắp một khối lên, trầm mặc cho vào miệng.

Ngâm Lạc Tuyết cũng cùng ăn một khối, sau đó nhíu mày, “Hình như hơi mặn.” Nghĩ nghĩ lại nói, “Chắc không phải Thập Tam Nương cảm thấy chúng ta nghèo đến nỗi cả thịt cũng không ăn được đó chứ?”

Tay Ngâm Vô Sương run lên, sau đó khối lạp xưởng liền rớt lên bàn.

……

Trên đường đến đây, Liên Thành Cô Nguyệt đã cầu mong vô số lần, có lẽ Ngâm Vô Sương đã quên chuyện này rồi, nhưng sự thật hiển nhiên không được như ý muốn, rốt cuộc vẫn bị hỏi đến.

Vì thế hắn đành phải nói, “Nương ta quan tâm ngươi thôi, bà cảm thấy ngươi rất gầy.”

Ngâm Vô Sương:……

Vì lảng chuyện này đi, Liên Thành Cô Nguyệt đơn giản xoay người y lại, nhẹ nhàng nâng cằm y lên, chỉ là còn chưa kịp kề sát vào, người trong lòng đã lắc mình trốn mất.

“Ca.” Ngâm Lạc Tuyết đẩy cửa ra một khe hở nhỏ, rồi lại đẩy một cái khay vào, “Rượu đào hoa.” Sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, đúng là không thể thức thời hơn được nữa.

“Rượu đào hoa?” Liên Thành Cô Nguyệt chưa từng nghe qua cái tên này.

“Ở Thành đông có một rừng hoa đào lớn.” Ngâm Vô Sương nói, “Vào mùa này hàng năm, trong thành đều sẽ làm rượu đào hoa.”

Liên Thành Cô Nguyệt bước ra khỏi hồ nước, bưng rượu tới.

Trong ly ngọc tinh xảo có vài cánh hoa đào, sau khi nước rượu trong suốt rót vào trong, cánh hoa trong ly luyến lưu trôi nổi. Liên Thành Cô Nguyệt đưa một ly đến miệng y, “Nếm thử xem.”

Ngâm Vô Sương nhờ tay hắn, ngửa đầu uống cạn một hơi.

“Thích không?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.

“Ừm.” Ngâm Vô Sương tựa vào vách hồ, trông có vẻ mệt mỏi.

Liên Thành Cô Nguyệt từ phía sau ôm lấy y, “Nghỉ ngơi sớm chút đi?”

“Lát nữa ta sẽ về.” Ngâm Vô Sương nói, “Nếu ngươi mệt mỏi thì cứ đi ngủ đi.”

Liên Thành Cô Nguyệt xoay người y lại, đáy mắt hiện rõ vị tình dục chẳng hề che giấu.

Ngâm Vô Sương dùng ngón trỏ nâng cằm hắn lên, mang theo ba phần trêu tức hỏi, “Thiếu chủ muốn làm gì?”

Liên Thành Cô Nguyệt cúi đầu, ngậm ngón tay của y vào miệng, đầu lưỡi quét nhẹ qua mỗi một tấc da thịt, ngay cả hơi thở cũng mang theo xao động.

Ngâm Vô Sương rụt tay lại, vừa định đẩy đối phương ra, cả người lại bị hắn ôm vào trong ngực, ngay sau đó, đôi môi liền bị hung hăng chặn lại.

Liên Thành Cô Nguyệt giam cầm người kia vào giữa hai tay, buộc y phải hé miệng, để mình có thể chiếm đoạt càng nhiều hơn nữa. Chắc bởi vì vừa uống rượu đào hoa, cho nên có một hương ngọt thản nhiên tản ra giữa hai người, càng khiến người ta đọa lạc trầm mê như bị phù phép.

Bị hắn cắn có hơi đau, Ngâm Vô Sương khẽ nhíu mày, vô thức rên khẽ một tiếng, âm thanh nhẹ tênh, giống như mèo con cào nhẹ trong lòng. Cánh tay của Liên Thành Cô Nguyệt đột nhiên siết chặt, một đường cắn hôn từ môi đến hai má rồi chuyển sang vành tai, tay cũng vói vào áo, nhẹ nhàng vuốt ve trên người y.

Ngâm Vô Sương tựa vào trước ngực hắn, lông mi khẽ run, nhưng chẳng mảy may kháng cự lại động tác của hắn.

Chắc bởi vì chia xa quá lâu, hoặc là vì uống rượu, hoặc là vì đã sớm lưỡng tình tương duyệt, tóm lại dù y luôn có thói quen cách xa người ngoài ngàn dặm, nhưng vào lúc này chỉ thầm mong có thể dùng tư thế thoải mái nhất dựa vào trong lòng hắn, chẳng muốn nhúc nhích chút nào.

Thấy y cứ để mặc mình ta cần ta cứ lấy như thế, lá gan của Liên Thành Cô Nguyệt cũng lớn hơn hắn, bàn tay cũng càng lúc càng làm càng, vừa thử thăm dò kéo vạt áo y ra, ngoài cửa lại truyền đến giọng của Ngâm Lạc Tuyết, “Ca ơi.”

Ngâm Vô Sương nắm chặt tay hắn lại, mở mắt cảnh giác hỏi, “Làm sao vậy?”

Liên Thành Cô Nguyệt trơ mắt nhìn y từ một con mèo nhỏ lười biếng ngủ gà ngủ gật thoắt cái liền biến thành báo săn, có chút nghiến răng nghiến lợi.

“Có người xông vào.” Giọng của Ngâm Lạc Tuyết rất khổ sở — kỳ thật hắn cũng không muốn quấy rầy vào lúc này đâu, nhưng hết cách rồi.

“Ai?” Ngâm Vô Sương hỏi.

“Không biết, có hơn mười người bịt mặt đến đây, lộ số võ công rất tà môn, người của chúng ta cũng đang cố hết sức ứng phó.” Ngâm Lạc Tuyết nói, “Cứ luôn miệng đòi muốn gặp Vô Tuyết Môn chủ, còn nói có chuyện quan trọng muốn bàn.”

Ngâm Vô Sương khẽ nhíu mày, vừa định đứng lên, đã bị Liên Thành Cô Nguyệt đè lại, “Ta đi.”

“Đây là chuyện của ta.” Ngâm Vô Sương nói.

“Ngươi là người của ta.” Liên Thành Cô Nguyệt hôn lên môi y một cái, mới khoác ngoại bào ra khỏi hồ nước.

Như lời Ngâm Lạc Tuyết nói, ngoài Vô Tuyết Môn đã sớm đánh thành một đoàn. Liên Thành Cô Nguyệt nhìn lướt qua, chỉ thấy chiêu thức của những người đó đúng là rất quỷ dị, cũng không nhìn ra là môn nào phái chi, người có thân hình cao lớn nhất trong đó hình như là tên dẫn đầu, trong tay cầm hai cái chùy, cũng có chút khí tức hung thần ác sát.

Nhưng Liên Thành Cô Nguyệt hiển nhiên sẽ chẳng thèm để hắn vào mắt, đang vui vẻ ôn tồn lại bị cắt ngang, hắn đã sớm nghẹn một bụng lửa, giờ đúng lúc có người để trút giận, nên chẳng được bao lâu, đám người kia đã bị chế phục sạch sẽ, ném cho thủ vệ trói thành bánh chưng.

Ngâm Lạc Tuyết đứng ở một bên, cảm thấy…… đúng là rất đáng tin!

“Bọn ta muốn gặp Vô Tuyết Môn chủ!” Đám người kia còn đang kháng nghị.

Giọng Liên Thành Cô Nguyệt trở nên lạnh lẽo, “Vô Tuyết Môn chủ là người ngươi muốn gặp là gặp sao?”

“Chúng ta tới cầu hôn mà.” Đám người kia nói lời kinh người, “Sính lễ cũng đã mang đến rồi, để ở khách sạn trong thành.”

Những lời này vừa ra khỏi miệng, Ngâm Lạc Tuyết lập tức cảm thấy khí tức của Liên Thành Cô Nguyệt nháy mắt đã lạnh đi ba phần, vì thế hắn yên lặng cách ra xa một chút.

“Đại vương nhà ta nói, Ngâm môn chủ cũng đã trưởng thành, nên thành thân rồi.” Đám người kia tiếp tục giải thích.

Ngâm Lạc Tuyết nghe vậy giật mình, thì ra là một tên sơn đại vương sao?

Vừa nghĩ đến có người muốn cướp ca ca nhà mình đi làm áp trại phu nhân, Lạc Tuyết công tử lập tức cảm thấy cả người đều không thoải mái.

“Ngâm môn chủ ở đâu rồi?” Đám người kia lại nói, “Đại vương của bọn ta rất có tiền, còn vô cùng anh tuấn tiêu sái, rất nhiều người khóc lóc đòi gả đến Thiên Sát Thanh Long Mãnh Hổ thất thập nhị cung của bọn ta đó.”

“Ở đâu chứ?” Ngâm Lạc Tuyết không nghe rõ.

Vì thế đối phương lại lưu loát lặp lại lần nữa, “Thiên Sát Thanh Long Mãnh Hổ thất thập nhị cung.”

Ngâm Lạc Tuyết:……

Đó là cái nơi quỷ quái nào thế, sao tên dài quá vậy.

Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Chưa từng nghe qua.”

“Đó là bởi vì người Trung Nguyên các ngươi thiếu hiểu biết.” Đám người kia hiển nhiên cảm thấy bị vũ nhục rất lớn, lại nói tiếp, “Mau thả bọn ta ra, bằng không sau khi đại vương nhà ta biết việc này nhất định sẽ đại sát tứ phương, đến lúc đó không phải bốn từ trời long đất lở có thể hình dung được đâu.”

“Người tới.” Liên Thành Cô Nguyệt lạnh lùng nói.

“Thiếu chủ.” Thị vệ Vô Tuyết Môn đi đến.

“Trói lại ném vào Tuyết Nguyên đi.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Vừa lúc cho sói ăn.”

Vừa dứt lời, đám người kia lập tức kinh hãi, gào khóc giãy dụa hỏi, “Vì sao chứ? !”

Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Bởi vì tên môn phái của các ngươi quá dài.”

Phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ, Ngâm Vô Sương khoác ngoại bào đi đến, “Tên gọi là gì? Nói nghe thử xem.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui