Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Beta:Spum-chan

Trong một tòa nhà hoang phế đối diện với sông Tô Hà, một nhóm người đang quăng mấy cái túi lớn vào giếng cạn, xong rồi thì lập tức định chạy trốn, chỉ là còn chưa chạy được mấy bước, đã bị một bóng người từ trên trời giáng xuống cắt ngang giữa đường.

Trên đất còn dính vết dầu lửa, Ngâm Vô Sương lạnh lùng nói, “Ai ra lệnh các ngươi làm chuyện này?”

Đám lâu la kia không ngờ lại bị người phát hiện, đồng loạt rút đao đeo bên hông ra, cảnh giác nhìn nam tử áo trắng trước mặt, chỉ thấy dù trên mặt y có che một tấm lụa mỏng, nhưng chỉ dựa vào đôi mắt lộ ra ngoài kia thì đã đủ khiến người ta rùng mình — rõ ràng là trời sinh tuyệt đẹp, nhưng lại lạnh lẽo tựa như mang theo mũi băng, dường như ngay cả gió cũng sẽ bị đông cứng.

“Cùng một câu nói, đừng để ta lặp lại lần thứ hai.” Thấy mọi người không đáp, quanh thân Ngâm Vô Sương tản ra khí lạnh.

Thấy y ép sát từng bước, hiển nhiên là không đạt được mục đích tuyệt không bỏ qua, đám lâu la kia trực tiếp liều một phen, giơ đao vọt qua, muốn ỷ mình đông người mà giết ra một đường sống.

Nhưng sự thật đã nhanh chóng chứng minh, suy nghĩ này rốt cục có bao nhiêu không biết tự lượng sức.

Ngâm Vô Sương lắc mình ra sau tránh thoát, phất tay vung ra một chưởng phong rét lạnh, đám lâu la kia chỉ thấy lồng ngực như bị một tảng băng đánh trúng, cả ngoài bị đánh bay thẳng ra phía sau, nện mạnh lên vách tường.

Ngâm Vô Sương đứng ở trong sân, thản nhiên nói, “Còn không định nói sao?”

Trong đó một người che ngực, chau mày cực kỳ khổ sở, “Chúng ta chỉ là nhận tiền làm việc thôi, không thù không oán với các hạ, xin hạ thủ lưu tình.”

“Nhận tiền làm việc?” Sắc mặt Ngâm Vô Sương băng lãnh, “Số tiền lớn bao nhiêu mà có thể mua được gần trăm mạng người trong trà lâu?”

Đám lâu la kia nghẹn họng, sắc mặt cũng hơi tái đi.

Một nam tử khác từ trên bờ tường nhảy xuống, thấy y bình yên vô sự đứng trong sân, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi thấy rõ người đến là ai, Ngâm Vô Sương khó hiểu, “Sao ngươi lại tới đây?”

“Ngươi nói đi?” Liên Thành Cô Nguyệt dở khóc dở cười, vất vả lắm mình mới tìm được nơi này, không ngờ y vừa mở miệng đã hỏi một câu như vậy.

Một tên tiểu lâu la co người lại, như là muốn trốn ra phía sau, nhưng ai ngờ vừa nhúc nhích đã gây thêm chú ý, dư quang nơi khóe mắt của Liên Thành Cô Nguyệt quét đến hắn, sau đó nhíu mày nói, “Là ngươi?”

“Ngươi biết sao?” Ngâm Vô Sương ngạc nhiên.

“Là người gây sự ở trà lâu hôm qua.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Một tiểu mục đầu của Sa Hà bang.”

“Giao cho quan phủ xử lý đi, rồi đi báo với chưởng môn của Hồng Đoạn Lâu.” Nếu đã biết được thân phận, vậy Ngâm Vô Sương cũng không muốn nhúng tay thêm nữa. Môn phái lớn nhất Giang Nam đương nhiên là Nhật Nguyệt Sơn Trang, nhưng cũng không thể nào quản hết được mọi chuyện, cho nên trong các thành trấn đều có môn phái riêng quản lí, thường ngày sẽ giúp xử lí vài chuyện trong giang hồ, Thành Tô Đê nằm trong phạm vi của Hồng Đoạn Lâu, chưởng môn được gọi là Chức Cẩm bà bà, tuy tính cách có hơi hỉ nộ thất thường, nhưng nếu gặp phải chuyện gì cũng sẽ tận tâm tận lực giúp giải quyết. Nếu đã liên quan đến Sa Hà bang, thì ném cho bà cũng không có gì quá đáng.

Vừa nghe sẽ bị chuyển giao cho quan phủ, đám lâu la kia lập tức bắt đầu khóc cha gọi mẹ, nhưng hiển nhiên chẳng có tác dụng gì, trên thực tế, Ngâm Vô Sương vốn dĩ cả nghe cũng lười nghe.

“Vừa rồi cũng mệt mỏi, về khách sạn nghỉ ngơi trước đi.” Liên Thành Cô Nguyệt chỉnh lại tóc cho y, “Nơi này giao cho ta là được.”

“Ừ.” Ngâm Vô Sương gật đầu, nghĩ nghĩ lại dặn dò, “Vậy ngươi phải sớm trở về đó.”

Chỉ là một câu vô cùng đơn giản, lọt vào tai Liên Thành Cô Nguyệt lại ngọt hơn cả mật, ngay cả đáy mắt cũng phủ đầy ý cười.

Đúng là trúng ma chướng rồi…… Nhìn bóng dáng y biến mất sau ngã rẽ, Liên Thành Cô Nguyệt lắc đầu, đi trói đám lâu la kia lại.

Trong một gian phòng ở khách sạn, thư sinh vừa nãy đang ngồi bên bàn, ôm một ly nước nóng vừa run vừa uống.

“Sao bị dọa đến mức này chứ.” Nam tử đối diện bất đắc dĩ, vỗ lên lưng hắn giúp hắn thuận khí.

“Sớm biết như vậy, đã chẳng đến góp vui.” Nhớ tới tiếng nổ vang cực lớn vừa rồi, trong lòng thư sinh vẫn còn sợ hãi.

Hắn tên là Lục Tử Quy, vốn là một người đọc sách trong trấn bên, đến Thành Tô Đê này là vi tham gia thi cử, thuận tiện kết giao vài bằng hữu, để xem đầu xuân sang năm có thể kết bạn cùng đến tham dự khoa cử ở Vương Thành hay không. Mà người đối diện tên là Phong Khiếu, gặp được trên đường đi, hai người vừa gặp đã thân, vốn dĩ đường đi rất thuận lợi, ai ngờ lại bỗng nhiên gặp phải tình hình này.

“Ta đi mua cho ngươi chút trà an thần.” Thấy tay hắn vẫn còn run cầm cập, Phong Khiếu đứng lên, “Ngoan ngoãn ngồi ở đây, không được đi đâu hết.”

“Ngươi vẫn đừng nên đi ra ngoài thì hơn.” Thư sinh kia khẩn trương nói, “Đang yên đang lành trời lại giáng sấm sét, chỉ sợ trong thành này có yêu nghiệt rồi.”

Phong Khiếu bị hắn chọc tức đến muốn cười, lắc đầu đẩy cửa đi ra ngoài, lại đúng lúc gặp được Ngâm Vô Sương đang đi lên lầu.

Lúc hai người lướt qua nhau, Phong Khiếu chần chờ một chút, rồi vẫn xoay người nói, “Công tử có thể dừng bước hay không?”

Ngâm Vô Sương chẳng thèm quay đầu lại, “Người ở chỗ quan phủ, muốn biết cứ việc đi hỏi.” Trong khoảnh khác quả cầu lửa vừa rồi nổ tung, y chính mắt thấy người trước mặt này ôm lấy thư sinh kia, thả người nhảy từ tầng hai ra ngoài, căn cơ võ công tuyệt đối không kém, hiển nhiên cũng là một người có lai lịch .

“Bắt được rồi?” Phong Khiếu nghe vậy giật mình.

Nhưng không đợi hắn hỏi nhiều, Ngâm Vô Sương đã đẩy cửa vào phòng, hiển nhiên không định giải thích gì thêm.

Phong Khiếu xoay người chạy xuống lầu, bước chân rất vội vàng.

Lúc trước vừa phải dập lửa vừa phải cứu người, trên người dính không ít bùn đất, sau khi Ngâm Vô Sương tắm rửa xong lại uống thêm một ly trà lài, rồi mới vén áo dựa vào nhuyễn tháp bên cửa sổ, cả người đều trở nên lười biếng.

Con thú bằng gấm nghiêng đầu tựa ở một bên, bộ dáng có vẻ khác thường, Ngâm Vô Sương cầm lên, chỉ thấy trên cổ thú vải bị rách một đường dài, lộ ra sợi bông trắng nõn.

Trong lòng Ngâm môn chủ có chút khó hiểu, rõ ràng tối hôm qua vẫn còn tốt lắm mà.

Đương nhiên chân tướng mọi chuyện kỳ thật rất đơn giản, cho dù Liên Thành thiếu chủ trong lời đồn vô cùng lãnh khốc, thì ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc ghen tuông ngờ nghệch – ý định ban đầu của hắn vốn chỉ là đấm mấy phát hả giận thôi, ai ngờ thủ công của thứ này lại kém như vậy, đấm một cái mà đã rách nguyên một đường, muốn tìm người khâu lại cũng không kịp, vì thế đành phải qua loa đặt nó lên nhuyễn tháp, định có chết cũng không thừa nhận, nếu có thể thì ném nó đi luôn càng tốt.

Ngâm Vô Sương khoác áo lên, bảo tiểu nhị đem kim chỉ đến, tự mình khâu lại vết rách trên cổ thú bằng gấm.

Nếu như bị Liên Thành thiếu chủ nhìn thấy, nhất định sẽ rơi đầy lệ nóng.

Sao mãi mà vẫn chẳng ném được cơ chứ……

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ bằng giấy chiếu vào trong phòng, rất ấm áp, bởi vì vừa có một trận mưa, nên cũng không còn oi bức nhiều. Ngâm Vô Sương nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, bất tri bất giác đã nặng nề thiếp đi.

Vì thế đợi đến khi Liên Thành Cô Nguyệt trở về, liền nhìn thấy một bức tranh, mặt trời ngã về Tây, mỹ nhân đang ngủ say.

Mà trên cánh tay của mỹ nhân, còn có một con thú bằng gấm bộ dạng ngu ngơ ngồi đó, nó đang há miệng, dùng một loại ánh mắt cực kỳ ngứa đòn mà nhìn hắn.

Liên Thành Cô Nguyệt:……

Ngâm Vô Sương nghiêng người đưa lưng về hắn, bày ra bộ dáng “Ta chưa có thức ngươi đừng có ồn” – lúc Liên Thành Cô Nguyệt vừa bước lên cầu thang, y đã nghe được tiếng bước chân, chỉ có điều nghe thấy rồi thì lại càng chẳng bận tâm, chỉ muốn chui vào chăn ngủ thêm một giấc nữa.

Hơn nữa lúc xoay người, y còn thuận tay ôm theo con thú bằng gấm đi luôn.

Liên Thành thiếu chủ bị bỏ lơ mà tức ngực, đi qua ôm y lên cắn một phát.

Ngâm Vô Sương bất mãn, mở to mắt nhìn hắn.

“Giờ không cho ngủ nữa.” Liên Thành Cô Nguyệt ôm người lên, “Không thì buổi tối sẽ không ngủ được.”

“Ừm.” Ngâm Vô Sương tựa vào trước ngực hắn, mắt cũng chả thèm mở.

Liên Thành Cô Nguyệt dở khóc dở cười, “Đợi lát nữa sẽ có người tới đây, với bộ dáng này của ta, ta thật không nỡ để người khác thấy.”

“Ai sẽ tới?” Ngâm Vô Sương quả nhiên lập tức tỉnh táo tinh thần ngồi dậy.

“Người lúc trước nhường gian khách phòng này cho chúng ta.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Hắn không phải thư sinh gì cả, mà là bộ khoái.”

“Bộ khoái?” Ngâm Vô Sương nhíu mày.

“Ừ.” Liên Thành Cô Nguyệt kéo y ngồi xuống bên bàn, lấy ra một đĩa ô mai đút y ăn, “Hắn tên là Phong Khiếu, là quan sai phủ Kinh Châu, tới đây cũng vì để bắt đạo tặc.”

“Là tên thần trộm mà quan phủ treo thưởng mấy ngày nay sao?” Ngâm Vô Sương hỏi.

Liên Thành Cô Nguyệt gật đầu, “Đạo tặc kia tên là Lôi Dũng, người giang hồ gọi là Lôi Lão Thử, võ công bình thường, chỉ là không biết học được chút thuật kỳ môn độn giáp từ đâu, làm việc phách lối, mặc kệ là môn phái giang hồ hay dân chúng bình thường, ngay cả quan phủ cũng dám chạy tới trộm, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà đã đắc tội không ít người.”

“Giờ bắt được chưa?” Ngâm Vô Sương hỏi.

“Còn chưa, nhưng chắc cũng không lâu nữa đâu.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Đám người gây sự ở bờ sông hôm nay vừa bị giải đến quan phủ đã khai hết, nói là do Lôi Lão Thử xúi giục. Đệ tử của Sa Hà bang và phái Thanh Sơn đã chất chứa oán hận từ lâu, cả hai bên đều không vừa mắt nhau, mấy hôm trước hai bên cùng luận võ, đệ tử Sa Hà bang tàn bại chịu thiệt, phải chịu nhục trước mặt mọi người tất nhiên sẽ sinh lòng oán hận, Lôi Lão Thử liền nhân cơ hội này tìm tới cửa, nói chỉ cần đệ tử Sa Hà bang có thể làm được một chuyện, thì hắn sẽ giúp trộm đi bảng hiệu và bài bị sư tôn của phái Thanh Sơn, ném vào hố phân trong thành.”

Vẻ mặt Ngâm Vô Sương đầy chán ghét ngậm miệng lại, “Không ăn nữa .”

Liên Thành Cô Nguyệt buồn cười, tự mình ăn luôn quả ô mai kia, “Quan phủ đã bắt đầu điều tra, Chức Cẩm bà bà cũng phái người đi thông báo, nên chẳng còn chuyện gì liên quan đến chúng ta.”

“Vậy tên Phong Khiếu kia còn đến đây làm gì?” Ngâm Vô Sương hỏi.

“Nói là có chuyện muốn thỉnh giáo.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Nếu ngươi không thích, vậy để một mình ta ứng phó là được.”

“Hắn xem như là người tận trung với cương vị công tác.” Ngâm Vô Sương nói, “Lúc trà lâu nổi lửa, không chỉ mang thư sinh kia đi, mà lúc sau còn vòng về hai lần để cứu người.”

“Trong trà lâu trừ mấy người bị thương nhẹ, những người khác đều không có gì đáng ngại.” Liên Thành Cô Nguyệt nhéo nhéo mặt y, cười nói, “Còn có một chuyện, dân chúng đều nói chính mắt nhìn thấy tiên nhân hạ phàm, dẫn nước sông tới dập lửa trà lâu.”

“Ừm.” Ngâm Vô Sương đổi tư thế thoải mái, trông có vẻ chẳng muốn động đậy nữa.

“Thân thể thế nào rồi?” Liên Thành Cô Nguyệt nắm tay y, “Tâm mạch còn bị thương, vốn nên điều dưỡng cho tốt.”

“Không có chuyện gì lớn.” Ngâm Vô Sương nói, “Ta tự có chừng mực.”

“Lần sau không được như vậy nữa.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Còn nữa, cũng không được chưa nói một lời đã đi mất.”

“Chuyện xảy ra quá đột ngột, tất nhiên phải lần tìm theo hướng cầu lửa bay tới.” Ngâm Vô Sương nắm một lọn tóc của hắn, khóe miệng cong lên,“Nếu chờ ngươi đánh đu xong, mọi chuyện cũng xong hết rồi.”

Liên Thành Cô Nguyệt dở khóc dở cười, xem giọng điệu này, làm như mình muốn đánh đu lắm không bằng.

Hai người ở trong phòng trò chuyện một hồi, Phong Khiếu quả nhiên đã ở bên ngoài gõ cửa, trong tay còn mang theo một hộp điểm tâm, rất có thành ý làm khách.

“Phong bộ đầu có gì muốn hỏi?” Liên Thành Cô Nguyệt nói.

“Có thể xem là chuyện trong giang hồ.” Phong Khiếu nhìn Ngâm Vô Sương, chần chờ nói, “Mạo muội hỏi một câu, các hạ là Ngâm môn chủ của Vô Tuyết Môn phải không?”

Vừa dứt lời, không chỉ Ngâm Vô Sương, cả Liên Thành Cô Nguyệt cũng khẽ nhíu mày.

“Hai vị chớ phiền lòng.” Phong Khiếu nói, “Ta không có ác ý, cũng sẽ không nói ra, chỉ có chuyện muốn hỏi thôi.”

“Chuyện gì?” Ngâm Vô Sương hỏi.

Thấy y không phản đối, trong lòng Phong Khiếu rất vui vẻ. Tại lúc trà lâu bị cháy khi nãy, dựa vào thân thủ và dung mạo của y hắn đã đoán được bảy tám phần, nhưng không ngờ lại là thật, đúng là đến không uổng công.

“Môn chủ có từng nghe qua một người, tên là Thiên Đao Dẫn Hương?” Phong Khiếu hỏi.

Ngâm Vô Sương gật đầu, “Nhiều năm trước, ông ấy có từng đến Vô Tuyết Môn.”

“Vậy lời đồn quả không sai.” Phong Khiếu lại hỏi, “Môn chủ có biết giờ ông ấy ở đâu không?”

“Ông ấy đến Vô Tuyết Môn là chuyện của mười năm trước.” Ngâm Vô Sương nói, “Ta cũng chỉ gặp mặt ông ấy một lần, kể từ lúc gia sư qua đời, ông cũng mai danh ẩn tích khỏi giang hồ, không nghe ai nhắc tới nữa.”

Phong Khiếu nghe vậy thất vọng thở dài, “Xem ra cả môn chủ cũng tìm không thấy.”

“Ngươi tìm ông ấy có chuyện gì sao?” Ngâm Vô Sương hỏi.

“Không phải tại hạ muốn tìm, mà là Hoàng Thượng muốn tìm.” Phong Khiếu nói, “Khoảng thời gian trước các nơi đều nhận được thánh chỉ, nói phải lưu ý sưu tầm Thấu cốt hương trong dân gian. Vốn dĩ Tri phủ đại nhân cũng không cảm thấy hứng thú với mấy chuyện a dua nịnh hót này, nhưng sau khi biết là Diệp tiểu vương gia muốn, nhớ tình năm đó y tình cứu lão phu nhân một mạng, ngài lập tức phái người đi tìm giúp, không ngờ lại đúng là nghe được một tin tức.”

“Thấu cốt hương?” Ngâm Vô Sương khẽ nhíu mày.

“Là phối phương hương liệu mà Thiên Đao Dẫn Hương đắc ý nhất, nghe nói thế gian khó tìm, phối phương cụ thể thì không ai biết, hơn nữa từ khi hắn tuyệt tích giang hồ, Thấu cốt hương cũng càng thêm ít ỏi, giá cả còn quý hơn hoàng kim.” Phong Khiếu nói, “Tri phủ đại nhân nghe thấy phú hộ trong thành này từng có giao tình với Thiên Đao Dẫn Hương, lập tức tự mình tới cửa bái phỏng, phú hộ kia lại nói quả thật có một lò hương, nhưng không khéo là mấy ngày hôm trước đã bị Lôi Lão Thử trộm đi mất, cho nên ta mới phải đuổi theo tới tận đây.”

“Vậy ngươi tìm Thiên Đao Dẫn Hương để làm gì?” Ngâm Vô Sương hỏi.

“Sau khi mở ra sáp phong của Thấu cốt hương, hương vị sẽ lập tức nhạt dần đi.” Phong Khiếu nói, “Nếu Lôi Lão Thử lấy được liền mở ra, thì cách hiện giờ cũng đã hơn một tháng, dù có tìm được cũng vô dụng, cho nên muốn hỏi Ngâm môn chủ có biết tung tích của Thiên Đao Dẫn Hương hay không, để tiện xin ông chế hương lần nữa.”

“Ta sợ là không giúp đgược ngươi rồi.” Ngâm Vô Sương nói, “Chuyện hơn mười năm trước, cho dù hiện giờ Thiên Đao Dẫn Hương có đứng trước mặt ta, ta cũng chưa chắc nhận ra ông ấy.”

“Là tại hạ lỗ mãng.” Phong Khiếu nói, “Quấy rầy hai vị, xin chớ trách.” Sau khi đứng lên liền ôm quyền thi lễ, “Hôm nay đa tạ Ngâm môn chủ trượng nghĩa ra tay, cứu dân chúng khỏi liệt hỏa.”

“Chuyện thuộc bổn phận mà thôi.” Ngâm Vô Sương nói, “Phong bộ đầu không cần khách khí.”

“Còn có một chuyện.” Phong Khiếu nói, “Tử Quy là ta giữa đường gặp được, hắn cũng không biết thân phận của ta, cho nên……”

“Yên tâm.” Liên Thành Cô Nguyệt cười cười với hắn, “Chúng ta nhất định sẽ giữ bí mật.”

Phong Khiếu yên lòng, sau khi nói cám ơn xong liền ra ngoài. Liên Thành Cô Nguyệt ôm Ngâm Vô Sương vào trong lòng, “Thiên Đao Dẫn Hương là ai?”

“Ngươi không biết ông ấy?” Ngâm Vô Sương hỏi.

Liên Thành Cô Nguyệt lắc đầu.

“Là điêu khắc sư giỏi nhất ở Trung Nguyên, cũng là thánh thủ chế hương tài tình nhất.” Ngâm Vô Sương nói, “Lúc trước có chút giao tình với sư phụ của ta, nhưng đã rất lâu không gặp rồi.”

“Người làm thủ công mỹ nghệ sao?” Liên Thành Cô Nguyệt nói.

“Có thể xem là vậy.” Ngâm Vô Sương nói, “Ta có một khối ngọc bội, chính là thứ năm đó ông ấy tặng cho ta.”

“Ngươi không thích ông ta?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.

Ngâm Vô Sương lại có hơi giật mình, “Sao ngươi biết?”

“Nhìn vẻ mặt lúc nói chuyện của ngươi đó, chẳng thấy thích thú là mấy.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Tất nhiên ta có thể nhìn ra, đoán đúng chứ?”

“Đoán sai rồi.” Ngâm Vô Sương nói, “Không phải ta không thích Thiên Đao Dẫn Hương, mà là đồ đệ của ông ta, tên là Thiên Cơ Ngôn.”

“Đắc tội với ngươi sao?” Liên Thành Cô Nguyệt tiếp tục hỏi.

“Chỉ là không thích thôi.” Ngâm Vô Sương khẽ nhíu mày, hiển nhiên không muốn nói thêm nữa.

“Được rồi được rồi, chúng ta không nói nữa.” Liên Thành Cô Nguyệt hôn hôn mũi y, thức thời đổi đề tài, “Buổi tối muốn ăn gì?”

“Măng thái sợi.” Ngâm Vô Sương nói.

“Ừ, măng thái sợi, còn nữa không?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.

Ngâm Vô Sương lắc đầu, “Hết rồi.”

“Hết rồi?” Liên Thành Cô Nguyệt buồn cười, “Sao lại dễ nuôi như vậy.”

“Trên đường đến đây toàn ăn gà vịt thịt cá, ngán.” Ngâm Vô Sương ghét bỏ ra mặt.

“Muốn nuôi ngươi mập lên chút thôi mà.” Liên Thành Cô Nguyệt nhéo nhéo eo y, “Hiện giờ rất gầy.”

Ngâm Vô Sương nghe vậy trầm mặc, bởi vì y lại nhớ tới cả một xe lạp xưởng và lá thư của Thập Tam Nương nữa rồi.

Vì thế đợi đến bữa cơm tối, khi Liên Thành Cô Nguyệt chuẩn bị thêm mấy món khác ngoài măng thái sợi, y cũng không nói gì, còn phối hợp ăn một cái chân vịt hai miếng xương sườn và ba con cá chiên, cho nên cuối cùng bị chướng bụng, không thể không ra ngoài đi bộ tiêu thực.

Bởi vì vừa từng xảy ra một vụ án lớn, cho nên trong thành rất yên ắng, ngay cả người đi đường cũng ít hơn trước nhiều. Hai người bất tri bất giác đi đến bờ sông, xung quanh rất vắng vẻ, cả người gác đêm cũng không có.

Không có ánh đèn chiếu sáng, càng thấy rõ vẻ rực rỡ của tinh tú đầy trời. Hai người tay trong tay đi hóng gió ở bờ sông, Liên Thành Cô Nguyệt hỏi, “Còn muốn xem đánh đu không?”

“Hửm?” Ngâm Vô Sương quay đầu nhìn hắn.

“Hiện giờ không có ai hết, cũng không cần xếp hàng.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Còn có thể tiết kiệm tiền.”

Ngâm Vô Sương bật cười, “Được.”

Hai người vòng qua ngoặt sông, dưới trời sắp vào thu, Liên Thành Cô Nguyệt phóng lên, mượn lực đánh đu lên cao, xích đu càng bay càng cao, gần như sắp hòa làm một với bầu trời đêm.

Ngâm Vô Sương đứng ở phía dưới, vẫn luôn ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt là ý cười quyện cùng ánh sao, sáng hơn bất kỳ loại bảo thạch quý hiếm nào.

Sau khi đạt mức cao nhất lần thứ hai, Liên Thành Cô Nguyệt chợt thả người nhảy xuống, kéo Ngâm Vô Sương vào trong lòng, sau đó chuyển người giữa không trung, lại quay về trên xích đu.

Bên tai truyền đến tiếng xé gió, Ngâm Vô Sương ôm eo hắn, ánh mắt tinh khiết xinh đẹp, khắp người sáng rực ánh sao.

Liên Thành Cô Nguyệt một tay nắm chặt dây đu, một tay ôm lấy eo y, cúi đầu triền miên hôn xuống.

Phong cảnh trước mắt thay đổi trong phút chốc, chỉ có người trước mặt là sự tồn tại chân thật nhất, đặt vào lòng rồi chẳng thể buông ra nữa.

Gió đêm thổi qua, đây là một buổi tối ngày hè tốt đẹp nhất.

Hồi lâu sau, hai người ngồi trên tảng đá đằng trước trà lâu, sánh vai ngắm sao trời.

“Chơi mệt chưa?” Liên Thành Cô Nguyệt nói.

“Rồi.” Ngâm Vô Sương lười biếng đáp.

“Trở về nghỉ ngơi?” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Chuyện nơi này cũng sắp xong rồi, giao cho quan phủ và Chức Cẩm bà bà là được, sáng mai chúng ta tiếp tục lên đường.”

“Ừ.” Ngâm Vô Sương tiếp tục nhìn sao xuất thần.

“Nếu ngươi thích nơi này, sau khi tìm Quỷ Thủ tiền bối chữa thương xong, chúng ta lại đến nữa là được.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Đến lúc đó ngươi muốn ở bao lâu chúng ta sẽ ở bấy lâu.”

“Được rồi.” Ngâm Vô Sương quay đầu nhìn hắn, “Ta hỏi ngươi một chuyện.”

“Chuyện gì?” Liên Thành Cô Nguyệt chỉnh lại tóc rối cho y.

Ngâm Vô Sương nói, “Nương ngươi có dữ không?”

Liên Thành Cô Nguyệt:……

Ngâm Vô Sương không chớp mắt nhìn hắn.

Liên Thành Cô Nguyệt dở khóc dở cười, “Đang yên đang lành, sao lại hỏi cái này.”

Ngâm Vô Sương nói, “Bởi vì tất cả mọi người đều nói nương ngươi rất dữ.”

Hồng Lăng Phiêu Hương – Thập Tam Nương tiếng tăm lừng lẫy năm xưa, cho dù đã sớm thoái ẩn giang hồ, nhưng vẫn có không ít lời đồn, nghe qua đều có chút…… khiến người ta rùng mình, hơn nữa ít nhiều gì cũng có chút sắc thái thần thoại, thậm chí còn có người nói nàng một thân một mình cầm đại đao nghênh chiến với Thiên Lôi Điện Mẫu, đúng thật là như ma như huyễn.

“Không đâu.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Nương ta rất thích ngươi.”

Ngâm Vô Sương nói, “Vì sao chứ?”

“Bởi vì ta thích ngươi.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Lúc trước bà đưa lạp xưởng tới, chính là vì biết ngươi rất đẹp, sợ lúc ta không ở đây sẽ bị người cướp đi mất.”

Ngâm Vô Sương:……

“Thật đó.” Liên Thành Cô Nguyệt kéo y đứng lên, “Lời đồn không thể tin, gặp rồi ngươi sẽ biết, nương ta muốn nhiều hiền lành thì có bấy nhiêu hiền lành, ngoài nấu cơm còn biết may quần áo.”

Ngâm Vô Sương dùng ánh mắt tỏ vẻ một chút nghi ngờ.

Thập Tam Nương ở xa ngàn dặm đang yên đang lành đánh một giấc, đột nhiên thấy trong lòng có hơi chột dạ.

Liên Thành Cô Nguyệt nhéo nhéo hai má y, “Không nói chuyện này nữa, ta cõng ngươi về.”

Ngâm Vô Sương nằm sấp trên lưng hắn, nghĩ nghĩ lại nói, “Nương ngươi –”

“Đêm nay thời tiết thật tốt.” Liên Thành Cô Nguyệt bình tĩnh cắt lời y.

“Nương ngươi bà –”

“Xem sao băng kìa!”

“Ngươi –”

“Có sao băng nữa kìa!”

Ngâm Vô Sương nhíu mày, kéo tóc hắn trút căm phẫn.

Liên Thành Cô Nguyệt bày ra vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng lại tràn ngập khổ sở.

Nghĩ tới mẫu thân và dì ở Trường Bạch Sơn, chỉ sợ tương lai cửa này khó qua a……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui