Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Edit: Spum-chan

Beta: Kaze

Cẩm y nam tử kia chính là chưởng môn Hồng Hoa cốc, tên là Lý Mục, tuy cũng có chút địa vị trong chốn giang hồ, nhưng tuyệt đối không tính là đại nhân vật gì, còn có chút đáng khinh. Cho nên lần này nghe Ngâm Lạc Tuyết nói hắn thế mà lại thích Ngâm Vô Sương, mọi người đều nhịn không được yên lặng cầu nguyện cho hắn.

Trong võ lâm, người ôm vọng tưởng với Vô Tuyết Môn chủ tuy rằng không ít, nhưng đều là kẻ có thể phân rõ được giữa hiện thực và mộng tưởng, nhiều nhất là sau khi bị cự tuyệt một lần thì sẽ hết hy vọng, đem tình yêu biến thành ngưỡng mộ, mặt dày mày dạn chạy tới Đông Bắc đuổi không đi như Lý Mục này, quả là khó gặp, cũng khó trách Ngâm Lạc Tuyết không cho hắn sắc mặt hòa nhã.“Chư vị đi đường mệt nhọc, ta đã bao hết một tòa khách sạn tốt nhất trong thành.” Lý Mục nhiệt tình nói, “Mời đi bên này.”

Ngâm Lạc Tuyết nghe vậy trong lòng càng phiền, nhưng nể mặt Thẩm Thiên Phong nên không thể xen mồm, đành phải đi nhanh hơn, tận lực cách hắn một khoảng xa.

“Xin nhận ý tốt của Lý chưởng môn, nhưng chúng ta tới đây là có chuyện quan trọng.” Thẩm Thiên Phong nói, “Chỉ sợ không tiện ở cùng người ngoài.”

Lý Mục còn chưa nói được lời nào, Tần Thiếu Vũ đã ở một bên nhướng mày nói, “Nếu khách sạn tốt nhất đã bị Lý chưởng môn bao hết, chúng ta đánh phải tìm nơi khác vậy.”

“Tần cung chủ chớ nói đùa.” Lý Mục vội vàng vẫy tay, “Khách sạn vốn là bao cho chư vị, người trong Hồng Hoa cốc tổng cộng cũng chỉ có năm người, nếu không tiện ở cùng người khác, chúng ta dọn đi là được.”

“Vậy thì đa tạ.” Thẩm Thiên Phong cười cười, “Chúng ta sẽ trả tiền đầy đủ cho Lý chưởng môn.”

“Không cần không cần, đây phúc khí của tại hộ.” Lý Mục vỗ mông ngựa đến vô cùng trắng trợn, “Không biết tối nay chư vị đã có kế hoạch gì chưa? Nếu chưa có —— ”

“Tất nhiên có.” Diệp Cẩn cắt ngang lời hắn, liếc mắt một cái nói, “Lý chưởng môn đến Đông Bắc là có chuyện gì?”

“Nghe nói Ngâm môn chủ bị thương, cho nên lại đây thăm hỏi.” Nói xong, Lý Mục kìm lòng không đậu nhìn Ngâm Lạc Tuyết trước mặt.

“Gặp được chưa?” Diệp Cẩn hỏi.

Lý Mục lắc đầu, nghĩ nghĩ lại gật đầu.

Thẩm Thiên Lăng thấy mà hồ đồ, “Rốt cuộc là có hay không có?”

“Vào Vô Tuyết Môn, nhưng không nhìn thấy Ngâm môn chủ.” Lý Mục tiếc nuối thở dài, “Thân thể y vẫn không tốt, cho nên chưa từng gặp khách.”

Vật biểu tượng giang hồ rất muốn nói cho hắn biết chân tướng, không phải thân thể không tốt, mà là căn bản không muốn gặp.

Nghe qua thật là một đoạn bi kịch.

“Một khi đã vậy, Lý chưởng môn vẫn sớm trở về đi.” Diệp Cẩn đuổi người, “Chúng ta còn có việc phải làm.”

Lý Mục vô cùng lưu luyến không thôi, bởi vì dựa theo tính toán lúc trước, hắn là muốn ở cùng đoàn người Thẩm Thiên Phong, rồi sau đó mới tìm cơ hội cùng đến gặp Ngâm Vô Sương. Mỗi người trong giang hồ đều biết khúc mắc giữa Vô Tuyết Môn và Truy Ảnh Cung, lần này Tần Thiếu Vũ mang theo Thẩm Thiên Lăng tự mình đến cửa, nói không chừng sau khi Ngâm môn chủ nhìn thấy sẽ lại đau lòng, mà mình chớp thời cơ xen vào cũng không phải không thể. Tính toán rất khôn khéo, tiếc là hiện thực lại không tốt đẹp như tưởng tượng, Diệp Cẩn đã nói tới nước này, Lý Mục cũng chỉ đành cáo từ đi trước, trở về khách sạn thu dọn đồ đạc chuẩn bị dọn đi.

“Lý chưởng môn đã đợi ở Thành Hàn Tùng bao lâu rồi?” Đợi sau khi người đi rồi, Thẩm Thiên Phong mới hỏi Ngâm Lạc Tuyết.

“Ít nhất cũng hơn mười ngày, mỗi ngày đều canh ở cửa đòi gặp ca ca ta.” Nhắc đến việc này, Ngâm Lạc Tuyết lập tức nổi giận, “Giống như uống lộn thuốc vậy, đuổi cũng không chịu đi.”

Thẩm Thiên Phong bật cười, “Ngâm môn chủ đối với việc này ra sao?”

“Chỉ nói ta không cần quan tâm, mặc hắn làm gì thì làm.” Ngâm Lạc Tuyết dậm chân nói, “Ta cũng muốn mặc kệ, nhưng ai có thể chịu được một người như vậy đứng trước cửa nhà, nghĩ đến đã phiền lòng.”

Người khác đứng trước cửa nhà ngươi cũng không được? Thẩm Thiên Lăng bĩu môi, nhất định là chòm sao Xử Nữ! (Đụng chạm nha, ta cũng Xử Nữ →_→ )

Bởi vì sắc trời hôm nay đã muộn, cho nên sau khi mọi người vào thành cũng không trực tiếp đến Vô Tuyết Môn, mà là về khách sạn nghỉ ngơi trước, hẹn rằng ngày mai sẽ đi.

Thẩm Thiên Lăng tựa vào cửa sổ, nhìn thẳng vào Ngâm Lạc Tuyết đang phiêu nhiên rời đi, cảm thấy như bị đả kích.

“Nhìn nghiện rồi hả?” Tần Thiếu Vũ gõ gõ đầu y.

“Ngày mai chừng nào đến Vô Tuyết Môn?” Thẩm Thiên Lăng xoay người hỏi hắn.

“Chắc là sau khi ăn xong cơm trưa, cũng không vội.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng nếu ngươi không muốn đi, chúng ta sẽ không đi, ở lại khách sạn uống trà ngắm tuyết cũng như nhau.”

“Đã đến đây rồi, không đi khó tránh có vẻ quá nhỏ nhen.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.

“Chẳng lẽ ngươi không phải?” Tần Thiếu Vũ buồn cười.


Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, sau đó cả giận nói, “Đúng thế thì sao, vậy cũng không được nói ra ngoài!” Không sai, ta chính là vô cùng nhỏ nhen, ngươi tới cắn ta đi!

Ngay sau đó, y liền bị ôm vào trong lòng hôn lưỡi một phen.

“Ai cũng không bằng ngươi.” Tần Thiếu Vũ ghé vào tai y nói.

“Ta biết.” Thẩm tiểu thụ vô cùng tự kỷ.

Tần Thiếu Vũ cười khẽ, “Vậy đang lo lắng cái gì?”

Kỳ thật cũng không phải lo lắng, nhưng có một tình địch dung nhan khuynh thành võ công tuyệt thế, dù như thế nào cũng sẽ khó chịu một chút biết không!

Hơn nữa người ta còn rất gầy.

Thẩm Thiên Lăng xoa nhẹ bụng mình một hồi, phát ra tiếng thở dài từ nội tâm.

Mà ở trong Vô Tuyết Môn, sau khi Ngâm Vô Sương nghe Ngâm Lạc Tuyết nói về chuyện hôm nay, cũng chỉ gật gật đầu, không hỏi gì thêm.

“Ca.” Ngâm Lạc Tuyết ngồi xổm trước người y, nhìn qua như muốn nói lại thôi.

“Sợ ta vẫn không buông xuống được?” Ngâm Vô Sương hỏi.

Ngâm Lạc Tuyết thở dài.

“Nếu ta thật sự không buông xuống được, thì sẽ không để bọn họ đến Vô Tuyết Môn.” Ngâm Vô Sương đứng lên, “Người ta cũng đã thành thân, ta tất nhiên sẽ không quấn lấy đến chết, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”

“Ta cũng là lo cho ngươi, nếu được như vậy thì quá tốt.” Ngâm Lạc Tuyết nói, “Nhưng còn một chuyện.”

“Chuyện gì?” Ngâm Vô Sương nhìn hắn.

“Ta có thể đập Lý Mục một trận không?” Ngâm Lạc Tuyết nhìn qua như đã nhịn rất lâu rồi.

“Còn ở bên ngoài?” Ngâm Vô Sương nhíu mày.

“Ừ.” Ngâm Lạc Tuyết cắn răng nói, “Rõ ràng là chưởng môn một phái, hành xử lại giống như mấy tên vô lại, đuổi cũng đuổi không đi, còn nói trừ phi ca ca tự mình ra mặt, bằng không hắn sẽ ngày ngày canh giữ trước cửa, đến khi thấy người mới thôi.”

“Thích canh thì cứ để hắn canh.” Ngâm Vô Sương thản nhiên nói, “Cũng không phải đến đòi nợ, ngươi quản hắn làm chi.”

“Nhưng trong lòng ta khó chịu.” Ngâm Lạc Tuyết dậm chân.

“Tính tình của ngươi cũng nên sửa lại đi.” Ngâm Vô Sương lắc đầu, giúp hắn sửa lại cổ áo, xoay người ra khỏi thư phòng.

Vì thế Lạc Tuyết công tử có tính khiết phích mạnh mẽ đành phải tiếp tục tức tối, hơn nữa ở trong lòng đem Lý Mục đạp thành tro.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Thiên Lăng đã rời giường, từ ngăn tủ lấy ra một xấp y phục.

“Còn rất sớm.”Tần Thiếu Vũ dựa trên giường, dở khóc dở cười nhìn.

“Tóm lại cũng ngủ không được.” Thẩm Thiên Lăng ôm y phục chạy về trên giường, “Thật lạnh.”

“Đây là cái gì?” Tần Thiếu Vũ cầm lên nhìn nhìn, nhíu mày nói, “Đây là y phục của ngươi ở Thục Trung, sao có thể mặc ở Đông Bắc chứ.”

“Không, mặc nhiều trông rất ngốc.” Thẩm Thiên Lăng rất kiên trì.

“Nghe lời!” Sắc mặt Tần Thiếu Vũ tối lại.

“Dù sao cũng không lạnh.” Thẩm tiểu thụ làm nũng mà dựa vào người hắn, “Ngươi ấm như vậy, cứ ôm ta đi là được.”

Tần Thiếu Vũ: …

“Đợi đến Vô Tuyết Môn rồi, trong phòng cũng sẽ không lạnh, cho nên cứ quyết định vậy đi.” Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng mặc y phục, sợ hắn đổi ý.




Tần Thiếu Vũ vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ.

Mà đến giữa trưa, những người khác cũng bị tạo hình của Thẩm Thiên Lăng làm cho kinh ngạc, trường bào bằng gấm thêu mây cộng thêm chiết phiến thanh ngọc, đẹp thì tất nhiên đẹp, nhưng đã quen thấy y thường ngày bị bọc thành tròn vo, bây giờ đột nhiên thấy y ung dung như thế, thật là có chút không quen.

Hơn nữa trọng điểm là, không lạnh sao?

Thẩm Thiên Lăng chậm rãi đi lên xưa ngựa, đánh cái hắt xì vang dội.

“Ngươi cứ mặc y quậy sao?” Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười.

“Không nỡ quản, mà cũng không phải chuyện lớn.” Tần Thiếu Vũ từ sao mở ra áo khoác lông chồn, bọc kín tiểu trư nhà mình.

“Chíp!” Cục Bông dựa trong ổ, trên người bọc một cái áo choàng mới, lông tơ vô cùng khí phách, hoàn toàn không làm mất mặt Thượng Cổ Thần Thú, vừa nhìn liền biết là mắt phóng ra điện.

Khiến người ta nhịn không được liền sinh lòng kính sợ!

Xe ngựa thong thả đi về phía Vô Tuyết Môn, dọc đường đi, Thẩm Thiên Lăng luôn tưởng tượng đến cạnh đối mặt với Ngâm Vô Sương, hơn nữa sâu sắc nhận định rằng y nhất định sẽ trang phục lộng lẫy xuất hiện!

Sớm biết như thế, mình nên mang y phục và trang sức quý giá nhất mặc vào! Thẩm tiểu thụ nắm chặt nắm tay, sau đó lại nuôi thêm một con hổ, trên đầu có chữ ‘Vương’, nhìn cũng rất uy phong lẫm lẫm!

Cục Bông lười biếng ăn hạt dưa, cuộc đời làm chim bị mẹ ruột ghét bỏ thật gian khổ.

“Đó là Lý Mục?” Khi sắp đến Vô Tuyết Môn, Thẩm Thiên Phong nhìn đằng trước nhíu mày.

“Ừ.” Diệp Cẩn lắc đầu, “Mặc kệ thích thật hay thích giả, loại hành vi này thật đúng là khiến người ghét.”

“Giang hồ đệ nhất mỹ nhân, trước cửa có người canh cũng là bình thường.” Thẩm Thiên Phong nói, “Huống hồ Ngâm môn chủ còn chưa nói gì, chúng ta cũng không nên can thiệp.”

Diệp Cẩn hất hất cằm về phía xe ngựa.

Thẩm Thiên Phong lập tức biết nghe lời phải nói, “Tất nhiên, cái gọi là giang hồ đệ nhất đều là mây bay, Lăng nhi càng đẹp mắt hơn y.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Tuy rằng giọng điệu rất thành khẩn, nhưng vẫn thật giả tạo biết không! Chẳng lẽ các ngươi thật sự nghĩ rằng ta nghe không hiểu.

Cũng không có ngu!

“Là nói thật đó.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa hai má y, “Lăng nhi đẹp hơn bất cứ ai.”

Ta đây hàng năm đều xếp thứ hai! Nhớ tới “Giang hồ mỹ nhân lục” được cập nhật thường xuyên kia, Thẩm tiểu thụ cảm thấy rất không thoải mái.

“Cung chủ, công tử, chúng ta đến rồi.” Ám vệ ở ngoài xe hô.

Tần Thiếu Vũ kéo chặt áo choàng cho y, mang y xuống xe ngựa.

“Trùng hợp vậy.” Lý Mục chào đón từ xa.

Thẩm Thiên Phong ôm Diệp Cẩn nhảy xuống ngựa.

Cửa lớn Vô Tuyết Môn mở ra, ánh mắt Lý Mục lập tức thâm tình nhìn vào bên trong, chỉ tiếc bóng giai nhân nào thấy, vẫn chỉ có một Ngâm Lạc Tuyết đằng đằng sát khí đi ra, đành phải tiếc nuối thu lại ánh mắt.

“Chư vị mời bên này.” Ngâm Lạc Tuyết cũng không thèm liếc nhìn Lý Mục một cái, trực tiếp nghiêng người nói, “Ca ca đang ở trong đại sảnh.”

Lý Mục vô cùng hy vọng Thẩm Thiên Phong hoặc là bất cứ ai đó, sẽ mở miệng bảo mình cũng vào đi.

Nhưng điều này hiển nhiên là không có khả năng. Kẻ không thức thời đến đâu cũng sẽ không hoan nghênh, huống chi lần này mọi người còn có chính sự cần bàn bạc, càng không thể để ý tới loại người rỗi hơi như hắn. Vì thế Lý Mục đành phải trơ mắt nhìn những người khác đi vào cửa lớn, trong lòng có chút không cam.

“Các hạ là Lý chưởng môn?” Phía sau đột nhiên có người đặt câu hỏi.


Lý Mục quay đầu, chỉ thấy là một nam tử trẻ tuổi, mi mục anh tuấn, nhìn qua không giống người xấu, vì thế nói, “Ngươi là ai?”

“Chưởng môn thích Ngâm môn chủ?” Nam tử trẻ tuổi hỏi tiếp.

Lý Mục cũng không phủ nhận, dù sao mình canh trước cửa nhiều ngày như vậy, cũng đã sớm công khai bí mật trong giang hồ. Thiên vị mà nói, hắn thậm chí còn hy vọng chuyện xấu có thể đồn lớn một chút, nếu có thể trực tiếp ghép đôi mình với y luôn thì không còn gì tốt bằng. Dù sao cũng không phải mỗi người đều có cơ hội móc nối quan hệ với đệ nhất mỹ nhân a, đến lúc đó mình không cần phải đau khổ chờ đợi nữa, nói không chừng y còn tự đến tìm mình thương lượng, như vậy cũng coi như có lời.

Nghĩ đến đây, tâm tình Lý Mục bất giác tốt lên vài phần.

“Nếu thật sự thích Ngâm môn chủ, vậy thì đi theo ta.” Nam tử trẻ tuổi xoay người đi về phía trước.

“Ngươi là ai?” Lý Mục nhíu mày.

“Đến rồi sẽ biết.” Nam tử trẻ tuổi không hề quay đầu, “Giữa ban ngày ban mặt, chẳng lẽ Lý chưởng môn còn sợ gì sao?”

Lý Mục khinh thường, “Ngươi nói là ta phải đi sao?”

“Tới hay không tất nhiên là do quyết định của chưởng môn, ta chỉ tốt bụng nhắc nhở thôi.” Nam tử trẻ tuổi nói, “Nhưng nói trước, nếu hôm nay không đến, chỉ sợ tương lai chưởng môn sẽ hối hận.”

Lý Mục còn muốn câu hỏi, thì nam tử trẻ tuổi cũng đã đi xa. Một bộ bạch y dần dần dung nhập vào tuyết trắng, Lý Mục do dự một lát, vẫn dùng khinh công đuổi theo.

Một là vì thấy hướng nam tử trẻ tuổi kia đi là phố xá phồn hoa sầm uất, sẽ không có khả năng bị người mai phục; hai là người trong giang hồ đều có tật xấu, kị nhất là bị người khác chê cười nhát gan; ba là thường ngày đã xem nhiều tiểu thoại bản, Lý Mục luôn cảm giác việc này nói không chừng là Ngâm Vô Sương đang thử mình! Có ba yếu tố đó, hắn tất nhiên không thể không đi.

Đệ tử Vô Tuyết Môn thấy Lý Mục đi theo người kia, sau khi liếc nhìn lẫn nhau, vẫn quay lại bẩm báo cho Ngâm Lạc Tuyết.

“Nam tử trẻ tuổi? Ai a?” Ngâm Lạc Tuyết nhíu mày.

“Không biết, lúc trước thuộc hạ chưa bao giờ gặp qua.” Đệ tử lắc đầu.

“Quên đi, mặc kệ hắn.” Ngâm Lạc Tuyết vốn không có chút hảo cảm với Lý Mục, tất nhiên không có tâm tình đi quản loại chuyện nhảm nhí này, sớm đã bảo hắn đi rồi, là tại hắn ở lì không đi, bây giờ dù thật sự bị người ta bán, cũng không có chút liên quan tới Vô Tuyết Môn.

“Vâng.” Đệ tử lĩnh mệnh rời đi, Ngâm Lạc Tuyết đi nhanh vài bước đến phía trước dẫn đường, đưa đoàn người Thẩm Thiên Phong đến đại sảnh.

Sắp nhìn thấy hồ ly tinh, Thẩm tiểu thụ ở trong lòng hít sâu một hơi.

Nhất định không thể thua!

“Chíp!” Cục Bông ngồi xổm trong lòng mẹ của nó, cũng nghiêm túc kêu một tiếng!

Mấy nhánh hàn mai ở góc tưởng lặng yên nở rộ, tản ra hương thơm thoang thoảng, tuyết đọng trong viện được dọn dẹp rất sạch sẽ. Dựa theo tưởng tượng lúc trước của Thẩm tiểu thụ, khắp nơi trong Vô Tuyết Môn nhất định toàn là thủy tinh châu ngọc, nói không chừng còn có thật nhiều đóa Tuyết Liên trắng muốt, như vậy mới xứng với khí chất lãnh diễm của Ngâm Vô Sương, nhưng khi thật sự đến đây mới phát hiện, kỳ thật bài trí trong Vô Tuyết Môn rất mộc mạc thanh nhã, không giống một môn phái võ lâm, mà như giống như một tòa thư viện.

“Đã lâu không gặp.” Ngâm Vô Sương quả nhiên đang đứng tại cửa đại sảnh, một bộ sa y theo gió nhẹ bay, toàn thân không chút điểm xuyết, trên mái tóc đen dài chỉ tùy ý gắn lên một cây trâm, trong lòng còn ôm một con Tiểu Tuyết điêu trắng thuần.

Tuy nụ cười rất nhạt, nhưng quả thật là tư sắc thế gian vô song.

Cũng khó trách lại có nhiều hào kiệt giang hồ đối với y vừa gặp đã thương như vậy, thậm chí bây giờ còn có một tên đang đứng canh ngoài cửa.

“Ngâm môn chủ biệt lai vô dạng.” Thẩm Thiên Phong đi lên bậc thang.

“Được minh chủ nhớ mong (1 lời khách sáo).” Ngâm Vô Sương cười cười, nghiêng người nhường đường, “Mời chư vị vào trong.”

Thẩm Thiên Lăng bọc một lớp da gấu lông chồn thật dày, đi đường có hơi cồng kềnh bất tiện, Tần Thiếu Vũ gắt gao nắm chặt tay y, sợ lại bất cẩn bị ngã. Một là mình sẽ đau lòng, hai là không cần nghĩ cũng biết, nếu bị té đến miệng cắn bùn trước mặt Ngâm Vô Sương, y chắc hẳn sẽ lại oán niệm hết cả tháng trời.

Bởi vì hôm nay có khách đến, nên trong đại sảnh được cố ý đặt thêm vài chậu than, bằng không dựa theo thói quen thường ngày trong Vô Tuyết Môn, chỉ sợ ngoại trừ trù phòng, những nơi khác một chút ánh lửa cũng không có.

“Chư vị, mời ngồi.” Ngâm Vô Sương dặn dò hạ nhân đi bưng trà, bản thân thì lại nhíu mày ho khan hai tiếng.

“Hôm qua nghe Lạc Tuyết công tử nói Môn chủ bị thương, không biết hiện tại đã điều dưỡng ra sao?” Diệp Cẩn hỏi.

“Cũng không có gì lớn, qua ít ngày nữa sẽ tốt thôi.” Ngâm Vô Sương nói, “Đa tạ đã quan tâm.”

“Không thì để ta xem giúp ngươi?” Diệp Cẩn nói, “Sắc mặt hơi tái nhợt, uống chút thuốc bổ sẽ tốt hơn.”

“Qua mấy ngày nữa nếu vẫn không tốt lên, ta mới đến tìm cốc chủ.” Ngâm Vô Sương cười cười, “Hôm nay chư vị hẳn là không có việc không lên điện Tam Bảo (không có chuyện gì sẽ không tới gặp), vậy cũng không cần tiếp tục phí thời gian nữa.”

“Ngâm môn chủ quả là sảng khoái.” Thẩm Thiên Phong nói, “Chúng ta đến là vì chuyện của Chu Giác.”

“Chu Giác?” Ngâm Vô Sương lắc đầu, “Trước đó hắn có viết cho ta mấy lá thư, muốn mượn sức Vô Tuyết Môn, nhưng sau khi bị cự tuyệt thì không còn xuất hiện nữa. Ta không biết nhiều về chuyện của hắn.”

“Hắt xì!” Trong khi mọi người đang nói chuyện, Thẩm Thiên Lăng đánh hắt xì, rất xấu hổ.

Hơn nữa vì sao hồ ly tinh chỉ yếu đuối ho khan khiến người yêu mến, đổi thành mình thì lại biến thành cái hắt xì cực to cực hào phóng chứ.

Còn chưa lên tiếng đã bị thua kém, nghe qua thật không thể thê thảm hơn nữa.


May là trong phòng cũng không có ai chú ý đến y, vẫn đang tiếp tục bàn chuyện. Tần Thiếu Vũ nhỏ giọng nói, “Trong phòng nóng như vậy, ngươi mặc cái áo choàng lớn như vậy làm gì, mau cởi ra.”

“Không.” Thanh âm của Thẩm Thiên Lăng rất thấp, nhưng cũng rất kiên quyết, “Ta lạnh.”

“…” Tần Thiếu Vũ hoàn toàn không biết y lại bị làm sao, chỉ thấy khó hiểu là rõ ràng lòng bàn tay toàn là mồ hôi, vì sao còn phải nói mình lạnh. Sáng sớm đã thức dậy chọn y phục, thời tiết lạnh như thế mà cũng muốn mặc cẩm bào mỏng tanh, không phải là vì muốn đến Vô Tuyết Môn cho người ta thấy sao, vì sao bây giờ đã đến rồi, mà lại cứ bọc áo choàng không chịu buông tay, dù theo phương diện nào cũng không cách nào giải thích rõ được.

Mà lúc này tâm tình của Thẩm tiểu thụ cũng rất phức tạp, hiện tại thật giống như lúc mình tham gia dạ tiệc ở kiếp trước. Vì để có thể PK thắng các diễn viên khác, cướp ống quay lên người mình, tất nhiên cần mặc trang phục thật long trọng tham dự, nhưng đây dưới tình huống mọi người đều ăn mặc như vậy a. Nếu trong một buổi hoạt động, các diễn viên khác đều ăn mặc thật mộc mạc, chỉ có mình là lập lòe sáng chói xuất hiện, thì dù có cướp được ống quay thì cũng rất ngốc biết không, hoàn toàn chính là lịch sử đen!

Cũng giống hệt như bây giờ.

Nếu hiện tại Ngâm Vô Sương cũng ăn mặc vừa hoa lệ lại vừa xa xỉ, thì mình đương nhiên sẽ vứt bỏ áo choàng đầu tiên! Nhưng vấn đề chính là người ta không có chút hoa lệ, chỉ mặc một bộ bạch y đơn giản đến không thể đơn giản hơn, tóc cũng là tùy ý bới lên, rõ ràng không hề quan tâm đến chuyện ăn mặc. Loại thời điểm này nếu để lộ bản thân đi mặc trang phục lộng lẫy, thì sẽ rất mất mặt biết không, không chừng còn bị Ngâm Lạc Tuyết chế nhạo!

Thật! Là! Qúa! Thất! Sách!

“Chíp.” Cục Bông đứng ở trên bàn, còn đang cuồng phách lắc đầu, hơn nữa mở ra hai cánh, cực lực khoe ra cái áo choàng mới lấp lánh ánh kim.

Tuyết điêu tựa vào cái giá ở một bên, cũng không thèm liếc nhìn nó một cái, lười biếng vẫy đuôi.

“Chíp chíp!” Cục Bông vươn cổ kêu.

Không được làm mất mặt a! Thẩm Thiên Lăng “soạt” một tiếng ôm lấy con, đưa cho ám vệ ở một bên.

Ánh mắt Cục Bông rất mờ mịt, vì sao đột nhiên bị ôm đi, còn chưa chơi đủ mà.

Thật là nóng lòng.

Tuyết điêu nhẹ nhàng từ trên giá nhảy xuống, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng Ngâm Vô Sương, một thân da lông sạch sẽ đến không có chút bụi bẩn.

“Chíp chíp chíp!” Cục Bông đập cánh dùng sức giãy dụa, móng vuốt vươn ra thẳng tắp.

Ám vệ đành phải ôm nó đi ra ngoài.

Thẩm tiểu thụ nghẹn họng không biết nói gì, rõ ràng mình chưa làm gì hết, lại liên tiếp bị thua kém, quả thực chính là xuất sư bất lợi!

Trong mắt Ngâm Lạc Tuyết tràn ngập khinh bỉ!

“Hang ổ Chu Giác dù sao cũng ở Đông Bắc, cho dù Ngâm môn chủ chưa từng tiếp xúc với hắn, nhưng chắc cũng đã nghe qua không ít chuyện.” Thẩm Thiên Phong nói, “Cho nên ta mới muốn đến Vô Tuyết Môn, xem thử có thể thám thính được tin tức hữu dụng gì không.”

“Đông Bắc xác thực có không ít tin đồn về hắn, Thành Hàn Tùng còn đỡ, nhưng càng đến phía Bắc thì lại càng quá đáng.” Ngâm Vô Sương nói, “Đơn giản chính là thổi phồng hắn mới là Đế tinh chuyển thế, dùng chút thủ pháp để lừa gạt dân chúng mà thôi.”

“Tuy rằng thủ pháp thấp kém, nhưng hiển nhiên cũng có chút tác dụng.” Thẩm Thiên Phong nói, “Bằng không biên cảnh cũng sẽ không loạn.”

“Chuyện ở biên cảnh thì ta không rõ.” Ngâm Vô Sương nói, “Mấy năm gần đây Vô Tuyết Môn luôn tách biệt giang hồ, chỉ sợ không thể giúp đỡ nhiều cho Thẩm minh chủ, nhưng người khác thì có thể.”

“Người khác?” Thẩm Thiên Phong nổi hứng thú, “Ai?”

Ngâm Vô Sương nói, “Thẩm minh chủ có biết đến bộ tộc Liên Thành không?”

Lời vừa nói ra, Thẩm Thiên Phong và Tần Thiếu Vũ bất giác liếc nhau một cái.

Nói trùng hợp cũng không phải trùng hợp, hai người trước vừa đề cập tới, hôm nay đã nghe được ở đây.

“Xem ra là biết rồi.” Ngâm Vô Sương thấy thế nói, “Bộ tộc Liên Thành là người canh giữ Trường Bạch Tuyết Sơn, đối với vùng hoang dã cực bắc, bọn họ biết rõ hơn ta nhiều.”

“Thật là có biết, nhưng lúc trước vẫn tưởng là truyền thuyết thần thoại, không ngờ là có thật.” Thẩm Thiên Phong nói, “Môn chủ từng gặp truyền nhân của bộ tộc Liên Thành?”

“Từng gặp.” Ngâm Vô Sương gật đầu, “Bộ tộc Liên Thành ít giao du với bên ngoài, lại ở trong Tuyết Sơn mờ mịt, bị đồn thổi thành thần thoại cũng không có gì bất ngờ.”

“Vậy truyền nhân kia tên là gì?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Tên họ không quan trọng.” Ngâm Vô Sương nói, “Quan trọng là nếu Minh chủ mở miệng, hắn tất nhiên sẽ vui lòng giúp đỡ.”

“Bây giờ hắn ở đâu?” Thẩm Thiên Phong lại hỏi.

“Nếu ta không đoán sai, hẳn là ở trong Thành Hàn Tùng.” Ngâm Vô Sương nói, “Nếu Thẩm minh chủ muốn gặp, ta lập tức sai người đi mời, nếu thuận lợi, không chừng đêm nay còn có thể cùng nhau dùng cơm.”

Lời vừa nói ra, Thẩm tiểu thụ lập tức lộ mặt khổ qua.

Bởi vì y nóng đến sắp bất tỉnh rồi.

Vốn định mau chóng bàn chuyện xong sẽ trở về cởi y phục cho mát mẻ, ai ngờ còn phải dùng cơm tối.

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận